RE: truyện ma:vườn hoang chết chủ_ Phần III
-
28.12.2009 10:54:41
Xin chân thành cám ơn lời động viên của bạn ct.Ly!Mình vui lắm! Và vì vậy mình đăng tiếp phần III.Và mình mong là được đón nhận tiếp lời động viên từ bạn!
VƯỜN HOANG CHẾT CHỦ
Tác giả: Quỷ Nhện
Phần III: Những ngày kinh hoàng
Vậy đó! Vậy đó! Thấy chưa?Tôi đã nói rồi mà không nghe!Sao lại rủ tôi đến mấy chỗ quỷ quái này chứ! Ông Sáu vọng la toáng lên khi nhìn thấy tóc và răng người còn dính máu trong ruột tre.Mọi người đứng chết trân nhìn lăm lăm vào ruột tre, đó là những sợi tóc dài đang lẫn vào nhau một cách rối rắm, những chiếc răng to, màu hơi vàng, dưới chân răng còn dính máu tươi tựa như những chiếc răng vừa nhổ ra vậy.Tất cả mọi người ai cũng im lặng, ông Tư Lý thì lắc đầu. Chẳng biết ông lắc đầu vì chê ông Sáu Vọng nhút nhát hay là chính ông cũng thấy lạ và sợ.Có lẽ ông không có ý chê ông Sáu Vọng vì chính ông ấy là người bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng ghê gớm ấy, ông la hoảng lên cũng là chuyện bình thường dễ hiểu và có thể ông cảm thấy lạ và hơi sợ bởi trong ruột tre mà lại mọc ra tóc và răng người thì quả là chuyện chưa từng thấy, ông đã từng trông thấy trong ruột tre có những con sâu to béo mà người ta hay gọi là "con đuôn" do một loài côn trùng đục lấy thân cây để đẻ trứng, lúc đó ông cho rằng đây đã là chuyện lạ rồi nào ngờ chuyện này còn lạ hơn và còn cả cảm giác sờ sợ.
Mọi người đứng chết trân khá lâu, chợt một cơn gió mạnh thổi ngang đưa đẩy bụi tre gai nghiêng ngã dữ dội, thân những cây tre cọ vào nhau những tiếng "kẹt, kẹt" vô tri nhưng ai nấy đều kinh hồn bạt vía. Ông Tư Bụng lo sợ chuyện này sẽ làm mọi người đổ xô mà chạy tứ tán về nhà hết. Nhưng ông đã lầm, người miền Tây luôn rộng rãi, phóng khoáng, sống nghĩa tình và đa phần là người "đinh đóng cột" nên việc họ đã hứa là sẽ làm cho trót. Ông Tư Lý nói lớn: "Nào!mần tiếp đi anh em ơi!" Mọi người có vẻ nghi ngại một chốc lát nhưng rồi cũng bắt tay vào tiếp tục công việc còn dang dở.
căn nhà sớm hoàn thành chỉ hai ngày sau đó. Nhà tranh, vách lá nhưng xem ra vững chãi lắm.Ông Tư Bụng hài lòng về căn nhà lắm nhưng còn bà Tư thì cứ nghiến răng trèo trẹo suốt ngày nói là ông chỉ giỏi đem chuyện rắc rối đến cho vợ con thôi. Và quả thật những ngày sau đó bà phải sống trong kinh hoàng cho đến ngày tạ thế.
Ông Tư xin vào làm tại một đội thi công đào con kinh(theo tiếng Bắc_Trung Bộ tức là con kênh).Đứa con gái lớn đi học may ở gần chợ huyện, thằng thứ ba thì suốt ngày đi bắt cá, chỉ còn bà và thằng Út ở nhà lo chuyện nhà nhưng thằng út thì còn quá nhỏ nên chỉ biết chơi thôi.Một buổi xế chiều nhưng trong khu đất nhà bà không còn ánh nắng bởi cây bụi khá nhiều,cũng chỉ có bà và thằng Út ở nhà, bà Tư ngồi lựa gạo phía trước hiên nhà, thằng út chơi đâu đó ở nhà sau.Chợt bà nghe tiếng dép lẹp xẹp men theo con đường cái dẫn từ ngoài đầu lộ vào nhà bà, tiếng dép lẹp xẹp mỗi lúc một gần, bà Tư thấy lạnh gáy và ngồi thừ ra, tom đập loạn xạ bởi tiếng dép này không phải của ai trong nhà hết, nó quá lạ! Còn hàng xóm thì ít khi ghé thăm bởi họ ngại chuyện khu đất, vả lại trời đã về chiều nên làm gì có ai thăm giờ này. rồi cái gì đến cũng đến cũng đến, trước mặt bà Tư xuất hiện một bà già ăn xin quần áo rách tơi, chân khập khiển mang đôi dép đứt quai nhưng hai chiếc khác hẳn nhau, có lẽ vì vậy mà mỗi bước đi của bà đều kèm theo những tiếng lẹp xẹp khó chịu. Bà ta run run đưa cái bát cho bà Tư miệng nói liên tục một câu:"làm ơn làm phước! Làm ơn làm phước...!".Bà Tư hoàng hồn khi nhận ra đây là bà lão bình thường thôi nên bà nói:"Chờ cháu chút!".Bà Tư chạy thẳng vào buồng trong kéo túi gạo dưới gầm giường ra, đoạn bà vơ cái túi cũ giắt trên vách xuống và lườn vài lon gạo cho bà già ăn xin, đang lay hoay chợt bà có cảm giác bất an kì lạ. Chợt một vật rơi xuống đất Đánh "phẹp" một cái kế cạnh bà, bà la toáng lên khi định thần nhìn kỹ đó chính là chiếc đôi dép kì lạ của bà già ăn xin, sao nó lại rơi từ trần nhà xuống? Chỉ có thể là...bà Tư ngước lên trần nhà và bà kinh hãi nhận ra bà già ăn xin dang thòng đầu xuống đất, chân đưa lên trời và bà ta hạ dần hạ dần xuống, đôi mắt mở to để lộ những đường chỉ máu đỏ ngầu, mái tóc pha sương rối mù và hôi hám của bà ta phủ xuống như che kín cả khuôn mặt nhưng đôi mắt thì vẫn lồ lộ ra đấy! Không còn đủ bình tĩnh nữa bà Tư té xỉu ra đất tại chỗ. Ít lâu sau tỉnh dậy bà thấy đôi dép không còn đó nữa, bà già ăn xin cũng mất tăm, bà ngồi phắt dậy chạy ra khỏi căn buồng kín tối tăm, ra đến giữa sân bà nhớ đến thằng út chơi phía sau nhà mà từ chiều giờ bà không nghe tiếng nó, lật đật chạy ra xem thì nó vẫn ngồi tựa vào vách nhà chơi trò bày hàng, mặt mày lem luốt. Bà Tư rơi nước mắt khi thấy con còn đó, bà cứ sợ... nhưng bà không dám nghĩ đến những điều xúi quẩy!
Bà Tư đem chuyện kể cho ông nghe nhưng ông không đáp lại mà chỉ ngồi thừ ra tựa như suy nghĩ gì đó.Bà không dám kể cho các con nghe vì sợ chúng hoảng lên, lúc ấy lại phát sinh nhiều rắc rối.Bà không nói nhưng mấy hôm sau chính thằng con thứ hai của bà lại gặp bà già ăn xin quái quăm ấy.Nói đúng hơn đó là một con ma!
Buổi tối đó thằng con trai thứ hai của ông Tư tên là Hưởng ngủ ở buồng trong vì nó có chứng lạnh dữ dội về đêm nên được nhường cho ngủ ở căn buồng kín đáo mà đáng lẽ ra đó là chỗ dành cho chị nó, một cô con gái đẹp tên Hạnh. Thằng Hưởng đang ngủ không hiểu sau lại bất thần tỉnh giấc và không ngủ được nữa, nó nằm im đấy và nghe tiếng lũ dế kêu rợp trong đêm. Chợt nó nghe tiếng lẹp xẹp ở gần đâu đó, nó không biết đó là âm thanh phát ra từ đôi dép chiếc này chiếc khác của bà già ăn xin mà má nó đã nghe từ mấy hôm trước. Nó nằm im lắng nghe tiếng lẹp xẹp ngày một gần và một cái bóng bà già xuất hiện đứng cạng mùng nhìn nó, nó sợ hoảng định kêu lên nhưng bà ta nói lặp đi lặp lại một câu: "theo tao!theo tao!...".Thằng Hưởng lập tức biến thành người mất hồn, nó vâng lời bà ta một cách răm rắp, nó khẽ vén mùng bước xuống đất và quên cả mang dép lần thần đi theo bà ta, nó mở nhẹ tấm cửa và đi theo bà già không dời gót.Giữa màn đêm cái bóng đen lù lù của một bà già dẫn theo một thằng nhóc đi phăng phăng giữa màn đêm lạnh giá, bà ta dẫn nó vào một căn nhà nhỏ gần đầu xóm rồi bà ta biến mất để lại một thằng nhóc ngơ ngơ ngẩ ngẩn đứng giữa sân nhà lạ.Ít lâu sau nó hoàn hồn lại và thấy mình đang đứng ở một nơi là lạ. Nó bắt đầu lạnh run lên, phần vì bệnh bẩm sinh, phần vì sợ khi nhớ lại chuyện nhìn thấy cái bóng bà già lúc nãy, nó xoay lung định tìm đương về nhà thì có tiếng người gọi lớn:"Ai đó! Đứng lại!" Nó hoảng hốt cắm đầu chạy miết, người đuổi theo tóm được cổ áo nó. Đó là anh cu Tùng con bà Năm Dân nửa đêm đi tiểu thì bắt gặp có người lửng thửng trong sân nhà, đuổi theo tóm được thì nhận ra là thằng Hưởng thường đi bắt cá chung với mình và lần nào anh cũng chia bớt phần cá củ anh cho nó bởi nó bắt kém lắm."Mày đó hả Hưởng?". anh cu Tùng ngạc nhiên:" mày lẻn vào nhà tao chi? Ăn trộm hả?".Không đợi thằng Hưởng giải thích anh lôi nó về nhà ông Tư gõ cửa bật bật đòi vào.Ông bà Tư hoảnh hồn khi biết con minh nửa đêm đi đâu về lại bị anh Tùng kéo về.Sau khi nó phân bày mọi việc anh Tùng biết là mình hiểu lầm nên bỏ về.Cha, mẹ và chị thằng Hưởng lo sợ không ngớt.
Thật ra về phía ông Tư ông cũng biết ở đây lắm ma nhiều quái, nhiều đêm vẫn thường nghe tiếng nói, tiếng thở dài, tiếng khóc,..cạnh vách nhưng ông chẳng sợ và không muốn các con biết nên giấu đi, không ngờ cả vợ và con trai đều bị ma nhát chỉ còn lại mỗi Hạnh là không việc chi.
Nhưng rồi cả Hạnh cũng vậy! Mấy tuần sau bà thầy dạy may của Hạnh lên Sài Gòn thăm bà con, Hạnh nghỉ ở nhà cho mẹ đi vơ củi cặp mé con sông. Cũng buổi chiều hôm đó Hạnh ra nhà sau rửa tay thì thấy phía bụi cây có một người phụ nữ còn trẻ bế con tiến về phía nhà mình, Hạnh thấy lạ nên đứng nhìn cô ta từ từ tiến lại Hạnh và đi phớt ngang mặt Hạnh mà không nói gì rồi lại đi vòng ra phía lộ đi mất dạng. Hạnh không nghĩ gì nhiều cho đó là người lỡ đường đi tắt qua thôi, nhưng ngày hôm sau sự việc lại tái diễn khiến Hạnh thấy lạ và rình thử, hôm đó Hạnh muốn té xỉu khi thấy người phụ nữ bế con ấy từ dưới đất chui lên chứ không phải người lỡ đường như Hạnh nghĩ, hạnh biết đó là hồn ma của hai mẹ con chết oan trong khu đất này hiện về.
Hết phần III_xem tiếp phần IV: Công lao đầu tiên của ông LỘ.