truyện ma:vườn hoang chết chủ (nhiều phần)
Quỷ Nhện 24.12.2009 10:29:30 (permalink)
                   VƯỜN HOANG CHẾT CHỦ

Tác giả: Quỷ Nhện

                 PHẦN I: TÀN TÍCH NGÔI VƯỜN HOANG

Lĩnh xong số di vật của thầy từ người huynh đệ đồng môn, ông Lộ quyết không về lại Sóc Trăng mà đi một mạch xuống Trà Vinh, bởi ông biết ở đó đang cần đến ông.Một pháp sư cao tay!
Ông Lộ vừ đi vừa hát khúc "Hảo Hán Ca" của những anh hùng Lương Sơn Bạc theo tiếng Hán, tiếng Nôm gì đó, người qua lại chỉ biết nhìn ông mộ cách lạ lẫm, có người bĩu môi, có người cười nhẹ, còn mấy gã bợm nhậu người ngợm bẩn thỉu trong quán cốc ven sông thì gọi lớn: Này lão điên! có uống biết uống rượu không? Dân miền Tây mà không biết uống rượu thì sống mần chi?! Ông Lộ không đáp, mấy gã trong quán nghĩ là lão này điên rồi nên nhìn lão một lát rồi xúm lại nói cái gí đấy xong rồi lại cười khoái trá nham nhở.
  Ông Lộ đến Huyện cầu Kè, xã Thông Hoà, xóm Rạch Miễu, Trà Vinh vào một ngày nắng gắt. Ngồi vào một cái quán cốc ven sông, ông gọi một bình trà,ngồi lim dim hồi lâu ông hỏi chủ quán:con sông nhỏ này tên gì thế hở bác? Người chủ quán lẹ miệng: sông Trà Ngoa chớ sông chi? Thế anh đây không phải dân xứ này à? Ông Lộ thành thật: Chẳng dám khoe với bác đây! Tôi vốn người Sóc Trăng theo thầy học đạo ở Cần Thơ, tháng vừa rồi thầy tôi mất nên tôi phiêu diêu đến xứ Trà Vinh này, định tìm miếng đất dựng ngôi chòi nhỏ hàng nghề!
Ông chủ quán tiếp lời: Này! Thật ra ông định làm gì đấy? Ở đây không chuộng nghề bói đâu! Vả lại từ khi giải phóng xong, nhà nước ta quản dân nghiêm lắm! Tôi thấy không xong đâu anh ơi!
  Ông Lộ cười nói: chẳng bói toán chi hết! tôi chỉ làm theo di nguyện thầy tôi! Tôi thành thạo tiếng Hán, thuật học kinh dịch, bói cỏ thi,...nhưng chẳng dùng tới chi, bởi lúc này đây việ cần không phải mấy thứ đó! Tôi thấy dưới sông này tuy nhò nhưng ma da đông như kiến cỏ, dãy đất phía nam xóm này âm khí thịnh lắm, chắc chắn hồn oan còn vương vất nên...Nói đến đây ông Lộ  ngập ngừng rồi đứng dậy chào chủ quán. Ông chủ quán vẻ mặt còn ngơ ngác chưa hiểu ý.
    Ông vào xóm hỏi thăm đôi điều rồi dựng một cái chòi nhỏ gần cuối xóm.
   .....
     Ở cái xóm Rạch Miễu này trước đây hoạt động cách mạng rộn lắm nên nó là tâm điểm chú ý của bọn Mỹ, Nguỵ. và cũng thật dễ hiểu tại sao nơi đây là nơi mà bọn giặc thẳng tay đàn áp. Chúng nó giết không biết là bao dân làng vì nghi là Việt Cộng, cứ cách vài ba ngày là chúng nó đến kiểm soát, nhận được tin phản loạn ở đâu đưa ra là chúng bắt người ngưới ngay và cũng không cần tra khảo chi hết có bao nhiêu người chúng đem quỳ xếp thành hàng ở dãy đất trống giữa làng và cứ thế mà xử bắn từng người một, bởi với đối tượng đặc biệt này chúng thà giết lầm hơn bỏ sót.
     Bãy đất ấy sau này trở thành nghĩa địa, một cái nghĩa địa ngay giữa làng! Nghe đâu khu đất ấy còn có xác của người dân và mấy tên lính thời Pháp thuộc. Gọi là bãy đất chứ thật ra nó rộng lắm, ước tính sơ thôi cũng cả công đất lớn. Trong bãy đất ấy mồ mả tuy hơi thưa nhưng cả một công đất rộng thì số lượng mồ mả thật không ít.
     Ấy vậy mà sau này lại có người đến ở khu đất ấy. Đó là ông Tư Bụng, nghe đâu quê ông ở Bến Tre nhưng làm nghề ghe củi nên vô căn vô cư. Sau giải phóng ông về lại quê nhưng miếng đất và mấy công ruộng nhà ông bị người ta chiếm mất rồi nên ông giận đời bỏ đi tứ xứ và cuối cùng đến Trà Vinh. Hôm đó ghe củi đi vào khúc sông này thì ông thấy người ta xôn xao, kẻ đứng trên bờ, người hụp lặn dưới sông, bàn tán xôn xao nói là đang mò xác cúa một con bé tắm sông mà không thấy lên, người ta nghi là do ma da rút mất. Vài người thất vọng la lớn: Thôi lên cho rồi mấy ông ơi! Ma da nó rút mất rồi, có cho đặng thì cũng ba ngày nữa nó mới nổi lên.Ông Tư tấp ghe vào bờ hỏi thăm thì họ cho biết khúc sông này ma da có thừa, đêm đến nó hay lên sưởi ở gần mấy cái lò rèn ven sông, gặp người tắm sông một mình thường hay rút mất xác, phải hai ba ngày sau mới nổi lên. Họ còn cho ông biết ở cái khu đất mà ngày xưa bọn giặc dùng làm bãy xử bắn nay đã thành nghĩa địa và đêm đến họ vẫn hay thấy ma không đầu, hay những cái bóng trắng dập dìu, mấy người đi soi ếch, soi nháy thường bị ma dấu trong bụi rậm, có người xấu số chết luôn.
      Nghe vậy ông nghĩ thầm: chắc chỗ đất ấy chẳng ai dành giựt làm chi! Thôi mình đánh liều lên đó ở cho yên phận! Nói là làm, ông đến đó cất nhà ở mặc cho sự cản ngăn cúa vợ con. Và quả thật chẳng ai nói gì hay phản đối gì về việc ấy!
       Khu đất ấy có chủ thì sẽ gọi là vườn, nhưng người dân luôn quen miệng gọi là nghĩa địa. Mấy đứa trẻ gọi nhà ông là nhà ma. Chẳng bao lâu sau vợ ông mất để lại mười một người con cho ông. Đến khi ông mất chúng tản đi lên Sài Gòn hết và khu đất ấy lại vắng lặng, có ngôi nhà ở đấy nhưng lại là nhà hoang nên nó chỉ làm cho người ta cảm thấy lạnh xương sống thêm thôi.

   Hết phần I_xem phần II: Biến cố phát sinh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.12.2009 10:59:37 bởi Quỷ Nhện >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9