Người điên
Ta vẫn muốn viết 1 bài thơ cho ai
Với giấy trắng, mực đen và máu đỏ…
Khi cảm xúc loang lổ như những bức tranh
Lặng câm
Như sóng ngầm
Ta cầm bút mà không thể viết tên mình lên đó
Năm chặt bàn tay nghe câu chữ đi hoang
Rượi rã trước ngôn từ
Có quá nhiều thứ đã đổi thay…
Thời gian như vết loang trên cửa sổ
Người đã khác xưa
Bài thơ của ta cũng chẳng còn trong trắng nữa…
Gió ào qua trang giấy trắng
Vội vàng…
Đem cảm xúc quất lên thành vết mực…
Loang lổ
Dại điên…
Ta muốn trở thành người điên
Để bài thơ viết ra mong sẽ có 1 người điên hiểu
Để ta hoá tro tàn
Để gió cuốn bay đi…
Ansa