Sa....
Ansa_nguyễn 24.12.2009 20:49:54 (permalink)
0

Người điên

Ta vẫn muốn viết 1 bài thơ cho ai

Với giấy trắng, mực đen và máu đỏ…



Khi cảm xúc loang lổ như những bức tranh

Lặng câm

Như sóng ngầm

Ta cầm bút mà không thể viết tên mình lên đó

Năm chặt bàn tay nghe câu chữ đi hoang

Rượi rã trước ngôn từ



Có quá nhiều thứ đã đổi thay…

Thời gian như vết loang trên cửa sổ

Người đã khác xưa

Bài thơ của ta cũng chẳng còn trong trắng nữa…



Gió ào qua trang giấy trắng

Vội vàng…

Đem cảm xúc quất lên thành vết mực…

Loang lổ

Dại điên…



Ta muốn trở thành người điên

Để bài thơ viết ra mong sẽ có 1 người điên hiểu

Để ta hoá tro tàn

Để gió cuốn bay đi…


Ansa
#1
    Khù Khờ 27.12.2009 00:05:51 (permalink)
    0

    Trích đoạn: Ansa_nguyễn


    Ta muốn trở thành người điên

    Để bài thơ viết ra mong sẽ có 1 người điên hiểu

    Để ta hoá tro tàn

    Để gió cuốn bay đi…


    Ansa

     
     
    Đồng Cảm
     
    Đọc bài thơ, tâm lắng nghe điệu nhạc
    cảm vui buồn ... giữa khoảng cách ngắt câu
    thở bước theo từng hình ảnh dật dờ
    thơ đã khuất, bóng vẫn còn hiển hiện.
     
    Có bài thơ làm con tim mở rộng
    vị ngọt ngào dâng ứa đến vành môi,
    Có bài thơ làm tim nghẽn nghẹn ngào
    nghe đau xót, mắt quánh khô giọt lệ.
     
    Có cơn gió đã cuốn đống tro tàn
    vệt trên giấy một áng thơ rất tuyệt.
     
    Khù Khờ
     
    #2
      CỏMay 27.12.2009 17:19:11 (permalink)
      0
      Lời của người say
       
      Gió về
      cõng nắng
       đi hoang
      Ngôn từ rã rượi..
      mực loang vết hằn
      Bút nghiên..
      lỏng chỏng
      xó nằm
      Lặng nghe tiếng dế
      đêm rằm
      nỉ non
      Điệu buồn tênh  giữa mất còn
      Có ai hiểu
      hay chẳng ai còn muốn hiểu !
      CM
      #3
        trieuam 27.12.2009 18:18:38 (permalink)
        0
        Ai như tỉnh
        Ai như điên
        Khi ưu phiền hòa tan dòng trên giấy.
         
        Người đứng đấy
        Lặng trầm tư
        Dòng lệ chảy
        Ngược bao dòng tâm tưởng.
         
        Cuốn đi ...
        Một thời con chữ trinh nguyên
        Nhòa đi
        Uất ức của nỗi lòng điên loạn
        Bậm chặt môi
        Nhấm vị mặn chan hòa
        Người đặt bút
        Sa nỗi lòng thành chữ
        Máu hay lệ đã khô dòng
        Duy bài thơ còn thao thức
        Vọng mãi
        Lời xót xa


        #4
          Mỹ Trinh 27.12.2009 18:42:20 (permalink)
          0
          Giọt máu cuồng

          Ai đã kết giùm tôi thành vần điệu
          Giọt cuồng điên rời rã
          chết đêm qua
          Giọt máu nóng mà tay tôi rung rẩy
          Tim đóng băng
          theo từng ngón tay gầy...

          Ai đã nối giùm tôi những đoạn rời
          Từng giọt máu tách ra
          trong tâm tưởng
          Kí ức tôi chìm
          Bơ vơ.. hoang dại
          Con đường về
          Đông tuyết phủ mù sương...

          Ai đã ghép loạn cuồng trong hơi thở
          Thành giọt thơ chảy xuống
          một dòng sâu
          Đã lâu rồi.. thơ tôi xóa dòng cay đắng!
          Quên trần gian như nước
          chảy qua cầu...

          Muôn lần tỉnh rồi về điên như thuở
          Trái tim lười
          nằm xuống vũng buồn tênh
          Thơ biếng nói biếng cười quên đau xót
          Mặc cho đời trêu ghẹo
          với thị phi...

          Mỹ Trinh
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2009 18:45:22 bởi Mỹ Trinh >
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9