Dưới ánh bình minh- tập truyện ngắn
spiderkien 26.12.2009 02:36:20 (permalink)
Dưới ánh bình minh
                         - Tuỳ Phong-


 Dương choàng tỉnh giấc. Anh vừa trải qua một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, anh bước vào thang máy, bấm lên tầng hai mươi nhưng chiếc thang máy lại rơi tọt xuống. Nó rơi mãi, rơi mãi, như thể đang đưa anh xuống địa ngục. Thế rồi anh tỉnh giấc. Anh không biết giấc mơ ấy có ý nghĩa gì không. Nó có thể là một điềm báo trước tương lai hoặc là sự phản ánh của những gì xảy ra trong hiện thực cuộc sống của anh bằng ngôn ngữ riêng của những giấc mơ, mà cũng có thể chẳng có chút ý nghĩa gì. Dương cảm thấy mệt và nhức đầu, đôi mắt anh nặng trĩu, đêm qua anh lại uống rượu. Anh ghét những giây phút này, lúc nào cũng thế, cái giây phút thức dậy vào buổi sáng. Anh là con người của ban đêm, của những buổi tiệc tùng. Khi màn đêm buông xuống, anh là con người tràn trề nhựa sống, tràn trề sức lực của tuổi thanh xuân, là một ông hoàng lộng lẫy, nhưng khi ánh mặt trời hé ra, anh chỉ còn là cái xác tàn tạ, vật vờ, chỉ là một con đom đóm không tỏa sáng ban ngày. Dương nhìn người con gái đang trần truồng nằm cạnh anh. Cô ta cũng giống như anh, bị ánh bình minh tước đi vẻ đẹp lung linh lúc trước, phấn son nhạt màu, gương mặt đêm qua xinh đẹp là thế giờ cũng trở nên tầm thường. Hương thơm của cô đêm qua khiến anh ngây ngất thì giờ bỗng làm anh ngột ngạt. Chao ôi sao mà anh ghét cái ánh bình minh!
 Dương bước ra khỏi giường, mặc quần áo vào và đi xuống nhà. Ở đó anh gặp bác Huệ.
-          Sao hôm nay cậu dạy sớm thế?
 Dương coi đó là một câu chào và không thấy có lí do gì phải trả lời. Anh đáp lại bằng một câu không liên quan:
-          Bác Huệ à, lát nữa khi nào cô ta dậy bác mang đồ ăn sáng lên, rồi đưa tiền cho cô ta đi taxi về nhé.
 Anh lấy ví rút ra tờ năm trăm nghìn:
-          Đây bác đưa cho cô ta nhé.
 Người đàn bà giúp việc cầm lấy tiền và không hỏi gì thêm. Đây không phải là lần đầu tiên bà làm việc này, bà đã quen với nó rồi. Dương hay dẫn các cô gái về nhà qua đêm, mỗi lần lại một cô khác. Nếu không tính đến chuyện đó thì anh là một con người khá mẫu mực. Dương là người có tài, đã đạt được những thành công nhất định trong sự nghiệp, lại không kiêu căng hợm mình như nhiều thiếu gia nhà giàu khác, anh luôn đối xử tốt với mọi người, bất kể người đó có địa vị thấp kém thế nào, và đối với những kẻ bất tài mà cậy thế ức hiếp người khác, thì dù có giàu sang đến đâu anh cũng nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Bạn bè Dương cũng thông cảm cho cái tính trăng hoa của anh vì anh đẹp trai, cao ráo, nhà giàu, lại hào hoa lịch thiệp, cô nào nhìn mà chẳng mê, mà anh thì cũng chẳng bị ràng buộc gì vì chưa lấy vợ mà cũng chẳng có người yêu. Thỉnh thoảng cũng có người khuyên anh nên kiếm một cô người yêu cho ổn định thì anh chỉ cười trừ rồi lảng sang chuyện khác. Bởi thế ai cũng nghĩ rằng Dương thích cuộc sống tự do và những mối tình trăng gió…
 Dương ra khỏi nhà, dạo bước trên con đường ven hồ Tây. Dưới ánh bình minh, mặt hồ khoác lên mình một tấm áo dịu dàng, tinh khôi. Những làn gió nhẹ như cuốn đi hết những bụi bặm trong tâm hồn chàng thanh niên. Anh nhớ lại cái buổi sáng hôm nào. Anh đã nắm tay người ấy dạo bước trên con đường này. Bàn tay ấy mới mềm mại và ấm áp làm sao. Ngày hôm đó anh đã nói với người ấy bao điều: những chuyện thường ngày của anh, những thứ mà anh thích, những ước mơ của anh, rồi cả những chuyện vu vơ như tại sao bầu trời lại màu xanh, tại sao những đám mây lại trôi được. Đó là những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Ánh mắt, lời nói dịu dàng mà Mai, tên người ấy, dành cho anh đã khiến anh hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm của cô đối với anh. Điều anh cần chỉ là thời gian để vun đắp cho tình cảm ấy. Nhưng anh đâu ngờ rằng Mai lại thay đổi nhanh như vậy. Thời gian chỉ càng khiến cô thêm xa cách anh. Anh không còn thấy ánh mắt của Mai nhìn anh như ngày trước. Thay vào đó là cái nhìn buồn bã, xa xôi. Dường như đi với anh cô chẳng thấy vui nữa. Anh hoang mang nhưng vẫn hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại. Có những lúc cô đã thổi bùng lên niềm hi vọng ấy . Anh như người đang đi trên dây chênh vênh giữa sợ hãi và hi vọng. Rồi ngày lễ tình nhân, anh đem bó hoa hồng đẹp lộng lẫy đến tặng cho cô. Anh thầm nhủ rằng chỉ có nó mới xứng với cô, mới xứng với tình yêu của anh dành cho cô. Cô mừng rỡ đón lấy bó hoa:
-          Ôi hoa đẹp quá. Cám ơn anh. Tại sao anh lại tặng hoa em thế?
-          Em ngốc thế, thế mà cũng không biết… Vì anh yêu em!  
-          Thế ạ…
 Cô ngỡ ngàng nhìn anh như thể những biểu hiện bấy lâu nay của anh chưa đủ rõ ràng vậy. Anh cứ tưởng cô phải biết điều đó từ lâu rồi chứ. Anh nhìn cô say đắm, còn cô cứ mân mê ngắm những bông hoa. Hai người cứ thế lặng im chẳng nói gì nhưng trong lòng họ ngổn ngang bao nhiêu câu hỏi không lời đáp. Rồi cuối cùng, anh cũng phá vỡ sự im lặng:
-          Mai này, anh muốn hỏi em một điều?
-          Dạ?
-          Em có đồng ý làm người yêu anh không?
 Cô bối rối nhìn anh.
-          Để em suy nghĩ đã… Chuyện này bất ngờ quá.
 Anh hồi hộp đợi câu trả lời. Cuối cùng thì nó cũng đến.
-          Vâng, em đồng ý.
 Lúc đó anh sung sướng biết bao. Mặc dù anh cũng nhận thấy sự không chắc chắn của Mai, nhưng một lần nữa anh lại hi vọng rằng thời gian sẽ khiến cô yêu anh nhiều như anh yêu cô. Nhưng rồi tất cả đã sụp đổ khi anh nghe người bạn cô kể lại rằng cô đã hoảng loạn như thế nào khi nhận lời yêu anh. Anh như gào lên qua điện thoại:
-          Thế tại sao, tại sao Mai không từ chối?
-          Tại sao ư? Nó có thể nói “Không” được không?
-          …
-          Nó sợ làm anh buồn lắm. 
  Anh dập máy. Anh không muốn nghe nữa. Thế là hết. Cô chẳng có chút tình cảm nào dành cho anh. Hay là đã từng có mà giờ không còn. Điều kinh khủng nhất trong chuyện này là anh đã khiến cho người anh yêu đau khổ. Anh có được Mai nhưng không có được tình yêu của cô. Vậy thì có ích gì? Mai đau khổ thì anh vui sao được. Nhưng không được ở bên Mai thì anh cũng lại đau khổ. Đằng nào thì anh cũng đau khổ, anh đành chọn cách khiến Mai được vui vậy. Nhưng anh cũng chẳng biết nói với Mai thế nào. Mai cũng chẳng nhắc đến chuyện đó nữa. Hai người bèn giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như thể cái buổi tối lãng mạn hôm ấy chỉ là một giấc mộng đêm hè. Quãng thời gian ấy đối với Dương thật kinh khủng, một sự dày vò khủng khiếp bám lấy anh. Trong lòng anh là một cuộc chiến khốc liệt giữa sự ích kỉ và đức hi sinh trong tình yêu, cả hai bên đều ngang sức ngang tài, và cuộc chiến ấy càng kéo dài thì anh càng đau đớn. Anh bật khóc nức nở không biết bao nhiêu lần, khi nhìn thấy cô cười đùa với người khác, khi bắt gặp sự thờ ơ của cô, khi nhớ lại những kỉ niệm cũ, khi nghe một bản tình ca buồn da diết, và khi nỗi nhớ cô trong đêm vắng dày vò anh. Anh nghĩ đến cái chết từng phút từng giây để mong được giải thoát khỏi nỗi đau đớn tột cùng này. Nhưng để chết cũng cần phải dũng cảm. Anh không đủ dũng cảm để chết. Anh đã hỏi vài người về cái chết. Điều kì lạ là tất cả bọn họ đều đã đối mặt với cái chết, gần hơn anh rất nhiều.
-          Em có biết chết kiểu gì là nhẹ nhàng nhất không?- anh hỏi Li, người anh coi như em gái mình, lúc ấy cô mới chỉ mười sáu tuổi.
-          Uống thuốc ngủ.
-          Ừ nhỉ, thế mà anh không nghĩ ra.
-          Em là nhân chứng vụ đấy.
-          Nghĩa là em đã từng uống thuốc ngủ tự tử rồi á?- anh bật cười.
-          Ừ, anh không tin à?
 Nhìn vẻ nghiêm túc của Li, anh tin ngay đó là sự thật.
-          Thế cảm giác thế nào?
-          Bình thường, nhưng lại chẳng chết được- ánh mắt Li xa xăm.
 Dù không thỏa mãn với câu trả lời ấy nhưng Dương không hỏi gì thêm nữa. Anh hiểu rằng nhắc lại chuyện đó là khiến Li nhớ lại những kí ức khủng khiếp của cô…
 Thời gian trôi qua, tình yêu của anh dành cho Mai vẫn vẹn nguyên. Mai đang ở một nơi rất xa, ở phía bên kia đại dương. Anh vẫn chờ đợi cô, dù cho cô chẳng hề yêu anh. Chao ôi, tình yêu là thứ kì lạ nhất trên đời! Dương là niềm mơ ước của bao nhiêu người con gái, bao nhiêu cô gái xinh đẹp và giàu có theo đuổi anh, vậy mà anh chẳng thèm để ý, chỉ một lòng hướng đến Mai, một cô gái ngốc nghếch và vụng về mà anh đã tự hứa là sẽ bảo vệ suốt đời. Đối với Mai, tất cả mọi thứ mà Dương có, vẻ ngoài, tài năng và gia thế, chẳng đem lại cho anh chút lợi thế nào. Nhưng chính vì thế mà anh yêu cô. Anh yêu tâm hồn trong sáng như pha lê của cô. Nếu như Mai nhận lời yêu anh chỉ vì những thứ kia thì cô đã không phải là Mai mà anh yêu. Và bất chấp bao nhiêu nỗi đau khổ mà cô đã gây ra cho anh, anh vẫn cảm thấy hạnh phúc vì đã gặp được cô. Trước khi gặp Mai, anh luôn cảm thấy cuộc đời mình còn thiếu một cái gì đó. Nhưng sau khi gặp Mai, anh có ý nghĩ rằng nếu tử thần có tìm đến anh ngay lúc ấy thì anh cũng vui vẻ đi theo, bởi gặp được Mai là cuộc đời anh đã không uổng phí rồi.
 Những cuộc tình một đêm, đó là cái mà Dương cần, nó giúp anh thỏa mãn ham muốn xác thịt của một người đàn ông. Nó mang lại cho anh niềm vui thoáng chốc để quên đi nỗi đau khổ trong tình yêu. Mỗi khi bị nỗi nhớ Mai dày vò, anh lại tìm đến quán bar để giải sầu, để uống, rồi tìm một cô gái để vui vẻ. Và trong cuộc mây mưa sau đó, khi ôm trong tay tấm thân trần của người con gái kia, khi đi vào trong cô ta, khi nghe những tiếng rên đầy nhục cảm, hình ảnh Mai lại lướt qua trong tâm trí anh. Những cô gái qua đêm với anh, anh thường không nhớ mặt. Anh không muốn nhớ nhung ai cả. Anh không cho phép một người nào đó được xâm phạm vào cái thánh địa mà anh dành cho Mai. Đó là lí do anh không muốn có người yêu. Đó là lí do anh đóng cửa trái tim mình, bởi đã có người ở trong đó. Nói một cách nào đó, anh chung thủy với Mai. Cuộc đời thật trớ trêu. Có những người may mắn có được tình yêu nhưng rồi phản bội lại tình yêu đó. Còn Dương, anh chung thủy với người chưa bao giờ yêu anh.
 Dưới ánh bình minh, tâm hồn Dương trở nên sáng trong hơn bao giờ hết. Anh cảm thấy cuộc đời này tươi đẹp biết bao…


 Trong tình yêu, nếu may mắn có được tình cảm của người mình yêu là điều rất hạnh phúc, nhưng thực ra, chỉ cần có được một người có thể khiến ta sẵn sàng chết vì người đó thì đó cũng là một niềm hạnh phúc lớn lao rồi…
#1
    spiderkien 07.01.2010 06:17:29 (permalink)
    Chàng trai áo trắng
                        - Tuỳ Phong- 

                                          - tặng Cindy-
     
     
    - Đứng lại! – Cô hét lên.
     Vô ích, chàng trai ấy vẫn cứ chạy. Cô bèn cởi phăng đôi giày cao gót ra và đuổi theo. Tất cả mọi người trong buổi tiệc đều ồ lên nhìn theo cô. Dù không nhìn lại nhưng cô có thể cảm thấy những ánh nhìn dị nghị, những lời thầm thì cay độc sau lưng mình. Mặc kệ! Cô phải đuổi theo anh. Cô không thể để vuột mất anh. Cô đã đi tìm anh từ sáu tháng nay, không, còn lâu hơn thế, cô đã đi tìm anh từ nhịp đập đầu tiên của trái tim mình. “Nhưng tại sao anh ấy lại chạy nhỉ?”- cô hoang mang tự hỏi.
     Cô đuổi theo anh, chẳng biết mệt là gì, chạy băng qua một khu vườn trồng toàn hoa, những bông hoa rực rỡ nghiêng mình đu đưa dưới ánh bình minh. Nếu như bình thường thì cô sẽ dừng chân mê mải ngắm nhìn những bông hoa tuyệt đẹp ấy nhưng trong lúc này thì những bông hoa nào có còn ý nghĩa gì. Khi băng qua khu vườn, ánh bình minh lại nhường chỗ cho đêm tối. Cô thấy mình đang ở trên một cánh đồng. Anh đã ở phía trước cô, rất gần rồi. Cô sắp chạm được vào anh…
    - Này, sao anh cứ chạy thế?
     Anh chợt quay lại nhìn cô, ánh mắt buồn chơi vơi. Trong khoảnh khắc ấy, cô đã đuổi kịp anh. Cô đã nắm được chiếc áo trắng của anh. Nhưng rồi cô kinh hoàng khi thấy anh đã biến mất, hoàn toàn biến mất, như thể vừa bốc hơi vậy. Tất cả những gì còn lại của anh chỉ là chiếc áo trắng cô cầm trên tay. Cô ôm chiếc áo ấy vào lòng, vẫn còn đây hơi ấm của anh. Rồi một giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Đêm tối bỗng đâu bị cuốn đi và ánh bình minh lại dịu dàng bao trùm khắp không gian. Cô mở mắt ra và thấy mình đang ở trên chiếc giuờng thân thuộc. Tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ…
     Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy tâm trạng tươi vui hơn bình thường. Bao giờ cũng thế, tỉnh dậy sau một cơn ác mộng sẽ thấy lòng nhẹ nhàng hơn, còn tỉnh dậy sau một giấc mơ hồng sẽ để lại cho con người ta cái cảm giác luyến tiếc mênh mang. Cô trở về với cuộc sống thường ngày, nghĩa là khoác lên mình bộ đồng phục, chuẩn bị các thứ rồi xách túi đi học.
    - Con chào mẹ! Con đi học đây!
    “Quái, sao con bé này hôm nay vui thế nhỉ”, mẹ cô thầm nhủ.
     Cô tung tăng đến trường. Con đường buổi sớm đem lại cho cô một cảm giác thật thích thú. Cái ồn ào tấp nập thường thấy được thay thế bởi sự trầm mặc, sâu lắng phảng phất khắp không gian. Người xe thưa thớt. Âm thanh từ đôi ba chiếc xe máy đi qua không thể xóa đi sự yên tĩnh của con đường mà càng làm cho nó sâu lắng hơn. Đôi ba hàng quán lúc này mới bắt đầu lục tục mở cửa, tiếng kẽo kẹt vọng tới tận cuối con đường. Những điều nhỏ nhặt ấy đem đến sự xúc động sâu sắc trong tâm hồn nhạy cảm của cô học trò mười bảy tuổi. Chẳng mấy chốc mà cổng trường đã ở trước mặt cô. Cô bước qua cánh cổng ấy, tươi cười chào bác bảo vệ. Mở ra trước mắt cô là sân trường rộng thênh thang. Dường như cô là người đến sớm nhất trường. Đôi lần cô cũng đã tận hưởng cảm giác ấy, và lần nào cũng thú vị như thế này. Cô tìm đến chiếc ghế đá thân thuộc, giở quyển sổ màu hồng ra và viết. Quyển sổ ấy là những dòng cô viết cho anh, chàng trai áo trắng.
    “Chàng trai áo trắng của em,
     Hôm nay em đã mơ thấy anh đấy. Trong giấc mơ, em thấy mình đang ở trong một buổi party. Rồi em nhìn thấy anh. Lúc đấy em vui mừng biết nhường nào. Nhưng khi em gọi anh, tại sao anh lại chạy mất thế? Em đã đuổi theo anh. Tại sao em phải thế nhỉ? Tại sao một người con gái được bao nhiêu chàng trai theo đuổi như em lại phải đuổi theo anh, và lại còn làm điều đó trước mặt bao nhiêu người nữa. Em đã mặc kệ tất cả, những lời dị nghị của người đời và lòng kiêu hãnh của bản thân, để đuổi theo anh. Vậy mà khi em chạm được vào anh, anh lại biến mất. Chỉ còn lại em với chiếc áo trắng của anh và nỗi đau đớn khôn nguôi.
     Đã sáu tháng rồi đấy, kể từ lần đầu em gặp anh. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, em đã có cảm giác anh là người ấy, người mà em sẽ trao trọn trái tim mình, người có thể khiến em nhìn những anh diễn viên Hàn Quốc đẹp mê hồn bằng cái nhìn hờ hững, người sẽ đóng cánh cửa trái tim em để chỉ có mình người ấy ngự trị ở trong đó. Nhưng mà em chẳng biết làm cách nào để làm quen. Em giống như chàng trai trong bài “You’re beautiful”, yêu một người xa lạ mỉm cười với anh ấy trong ga tàu điện ngầm:
    “I saw your face in a crowded place
     But I don’t know what to do
     Cause I’ll never be with you”
      Lí trí mách bảo em rằng sẽ không thể nào đến được với anh nhưng con tim em thì không thể ngừng yêu anh. Khó tin anh nhỉ? Làm sao có thể yêu một người mình chưa bao giờ nói chuyện và chỉ mới gặp hai lần cơ chứ. Ở lần gặp thứ hai trong VA night í, em đã đến gần anh lắm, nhưng không thể nào mở lời với anh. Em không biết tại sao nữa. Em như con điên í. Tất cả là tại anh đấy. Thôi, em lên lớp đây. Sắp đến giờ học rồi. Yêu anh nhiều :x”
     
     Tiết học đầu tiên, cô chẳng tập trung được vào bài giảng mà cứ suy nghĩ vẩn vơ. Điều đó cũng chẳng có gì lạ đối với một cô học trò chuyên Văn nhiều mơ mộng.
    - Hôm nay cô làm sao thế?-  cô bạn thân cùng bàn hỏi.
    - Đêm qua tôi mơ thấy anh ấy cô ạ.
    - Anh áo trắng á?
    - Ừ, tôi đang…
     Cô chưa kịp dứt lời thì bị thầy nhắc:
    - Phương Anh, không nói chuyện nữa.
     Cô đành ngồi yên, chỉ kịp thì thầm:
    - Để lát nữa tôi kể cô nghe.
     Rồi cô tiếp tục chăm chú nghe giảng nhưng đầu óc thì vẫn cứ bay bổng đâu đâu.
     
    Một thời gian sau đó, có một số chuyện đã xảy ra, và cô lại viết vào quyển sổ màu hồng của mình:
    “Chàng trai áo trắng của em,
     Lâu rồi em chẳng viết cho anh. Trong khoảng thời gian ấy, đã xảy ra nhiều chuyện. Em đã gặp một người. Một người không để lại những cảm xúc mạnh mẽ như anh. Nhưng đó là người em cần, là người em có thể chạm đến, là người yêu em, khiến em không còn cảm giác cô đơn. Em yêu anh ấy, không giống cái cách mà em yêu anh. Có lẽ nếu quen anh, em sẽ không yêu anh nhiều như thế. Chỉ đơn giản là em gán cho người tình tưởng tượng của em hình ảnh của anh. Ngay từ đầu, em đã biết rằng em không thể đến với anh. Nhưng trái tim bướng bỉnh của em khiến em không thể ngừng nhớ mong anh. Bây giờ đã đến lúc em phải chia tay anh rồi. Cám ơn anh vì những điều tốt đẹp anh đã mang lại cho em.
     Vĩnh biệt anh, chàng trai áo trắng của em…”
     
     Những mối tình thường bắt đầu bằng nụ cười và kết thúc bằng nước mắt. Nhưng mối tình của cô và chàng trai áo trắng lại kết thúc bằng nụ cười. Cô mỉm cười vì mối tình mộng mơ ngốc nghếch của mình. Cô vẫn muốn gặp lại anh, chàng trai áo trắng, vào một ngày nào đó, không phải để tiếp tục mối tình này, mà để đưa cho anh quyển sổ màu hồng. Cô không muốn giữ lại nó. Cô muốn anh biết rằng đã có một cô gái ngốc nghếch yêu anh bằng tất cả trái tim, bằng thứ tình yêu trong trẻo như nước băng tan.
     
      Câu chuyện vẩn vơ của tôi xin kết thúc ở đây. Nhưng lời cuối cùng tôi muốn nhắn gửi đến cô gái ấy rằng, hãy giữ mãi nhé tâm hồn mơ mộng của em, em xứng đáng với một tình yêu rạng rỡ như ánh bình minh, và tôi thấy yêu cuộc đời này biết bao, vì có những người như em…
    #2
      spiderkien 10.01.2010 08:20:39 (permalink)
      Cơn điên của vàng
                  - Tuỳ Phong-

       
       Thành có một cái hẹn với Trinh, người anh mới chỉ gặp một lần trong một cuộc họp mặt của một diễn đàn chứng khoán cách đây đã một năm rồi. Hôm trước Trinh bất ngờ vào chào anh qua chat. Hai người hỏi thăm nhau, nói chuyện thật vui vẻ. Trinh hết lời khen ngợi Thành:
      -          Em vẫn còn nhớ hồi trước rất thích những bài viết của anh, những phân tích của anh rất sắc sảo. Những bài viết ấy chính là nguồn động viên tinh thần để em bước vào con đường bây giờ.   
       Những lời khen ấy khiến Thành cảm thấy ngượng.
      -          Em nói thế làm anh xấu hổ quá. Hồi ấy anh cũng mới chập chững bước vào thị trường thôi. Những bài viết ấy, bây giờ nghĩ lại thấy nhiều ý kiến của mình đưa ra quá bồng bột. Anh chỉ hi vọng là chưa ai nghe anh mà mất tiền oan là may rồi.
      -          Không, anh đừng khiêm tốn thế. Nhờ anh mà em đã kiếm được khối tiền đấy nhé. Anh có nhớ lần anh viết bài đánh giá cổ phiếu BBC đang ở dưới giá trị thực không, em nghe theo mua vào nên trúng được. Không nhờ công anh là gì!
      -          À vậy thì anh đành phải nhận lời cảm ơn của em rồi.
      -          Dạo này anh còn chơi không?
      -          Anh cứ để đó đầu tư dài hạn thôi, thị trường bây giờ đóng băng rồi, chả còn hứng thú gì nữa.
      -          Thế à? Hay anh chuyển sang chơi vàng đi? Em cũng đang chơi cái đấy. Chơi vàng quốc tế anh ạ, hay lắm, từ lúc chơi cái đấy em bỏ luôn chơi chứng khoán.
       Lời gợi ý của Trinh ngay lập tức tác động mạnh đến Thành. Trong tình cảnh thị trường chứng khoán Việt Nam rơi vào cảnh chợ chiều như hiện nay, Thành cũng đánh mất niềm đam mê của anh đối với chứng khoán. Ngày trước anh không ngày nào không theo dõi tin tức kinh tế tài chính, không ngừng tìm kiếm thông tin và phân tích đồ thị, nhưng giờ anh còn chẳng buồn nhìn xem VN-index hôm nay bao nhiêu điểm nữa. Giờ đây, khi nghe Trinh nhắc đến việc giao dịch trên thị trường vàng quốc tế, niềm đam mê được ngắm vũ điệu tăng giảm cuồng nhiệt của những con số và đường nét uốn lượn tuyệt đẹp của những đồ thị lại trỗi dậy trong anh. Bởi thế anh không chút lưỡng lự nhận lời hẹn gặp Trinh để tìm hiểu về cơ hội này.
       Chưa đến giờ hẹn, Thành đã có mặt ở quán café vì tiện đường đi làm về. Anh ngồi chờ một lúc thì Trinh tới.
      -          Anh chờ lâu chưa?
      -          Anh cũng mới đến thôi, em uống gì?
      -          Cho em một li nước cam.
       Thành bèn gọi đồ uống cho hai người.
      -          Lát nữa chị Tú, người tư vấn của em sẽ đến giới thiệu cho anh cách chơi. Em hẹn chị ấy rồi, chắc khoảng năm mười phút nữa chị ấy sẽ đến.
        Trong lúc chờ Tú, Thành và Trinh trò chuyện với nhau. Từ đó, Thành biết được Trinh đang làm trong lĩnh vực truyền thông, làm ngành PR, cũng dễ hiểu thôi vì cô là người có nhan sắc, giao tiếp tốt nhưng có vẻ không giỏi làm việc với những con số. Cô cũng giống như nhiều người chơi chứng khoán mà Minh gặp, mua bán dựa trên thông tin do người khác mách chứ không theo trường phái phân tích đồ thị hay đánh giá tình hình kinh doanh của công ty.
       Một lúc sau thì Tú đến. Cô cũng trạc tuổi hai lăm như Thành, khuôn mặt thanh nhã và đôi mắt thông minh dù thoáng chút mỏi mệt. Tú đến cùng nụ cười vội vã. Cô không mất thời gian vào những câu chuyện phiếm mà đi ngay vào việc chính. Cô lấy tập tài liệu ra và giải thích cặn kẽ cho Thành, từ việc thị trường vàng thế giới hoạt động ra sao, cách mua bán thế nào, đến việc làm sao để đạt được lợi nhuận và tránh rủi ro. Cô nói hăng say khiến anh phải chăm chú lắng nghe. Trinh chỉ ngồi nghe được một lúc rồi xin phép về trước. Anh chỉ kịp đưa mắt chào cô trong khi Tú vẫn tiếp tục say mê giảng giải.
      -          Hàng ngày bọn em sẽ tư vấn chiến lược đánh cho anh bằng tin nhắn. Bây giờ em sẽ mở một tài khoản demo cho anh chơi thử.
        Anh bèn đưa laptop của mình cho Tú thao tác. Cô tải phần mềm giao dịch vàng về máy rồi mở một tài khoản cho anh. Trước mặt anh là những dãy số thay đổi liên tục và một đồ thị có hình giống như những cây nến cũng được cập nhật từng giây. Thị trường vàng thế giới đang được mở ra trước mắt Thành. Một cảm giác ngây ngất khó tả rộn lên trong lòng anh. Từ lâu lắm rồi anh đã có mong ước được trở thành một day-trader, một người mua bán liên tục trong ngày và không bao giờ giữ loại tài sản mà anh ta giao dịch sang ngày hôm sau. Thị trường chứng khoán Việt Nam không làm thỏa được ước mong ấy của anh. Cổ phiếu mua vào phải đợi đến bốn ngày sau mới bán được. Hơn thế lại chẳng được bán khống, nên khi thị trường đi xuống như bây giờ chẳng thể kiếm lời được. Bây giờ, anh đã gần hơn bao giờ hết cái ước mơ của mình. Và điều quan trọng hơn mà nó mang lại, là một ước mơ khác, ước mơ giàu có mà chẳng phải vất vả gì, chỉ cần ngồi một chỗ và sử dụng tri thức để những đồng tiền tự chảy vào túi mình. Đó là con đường làm giàu nhanh nhất và dễ nhất, và anh tự tin rằng với khả năng của mình, anh sẽ đạt được điều đó.
       Chia tay Tú, anh về nhà với sự hồi hộp, phấn khích khủng khiếp. Anh bỏ cả bữa cơm và mở chiếc laptop như thể đang mở chiếc hộp pandora. Thành bước vào cuộc chiến của mình. Anh đăng nhập vào tài khoản của mình và gõ mật khẩu, trang giao dịch hiện ra. Anh háo hức nhìn đồ thị. Cột nến không ngừng lên xuống, biểu thị sự vận động của giá vàng. Muốn đạt được lợi nhuận, phải nắm được xu hướng của vàng, nếu đoán giá vàng lên thì đặt lệnh mua, giá xuống thì đặt lệnh bán(ở đây là bán khống), sau đó trước khi kết thúc ngày giao dịch phải đặt lệnh đối ứng để chốt lại, đã mua vào thì phải bán ra, và ngược lại, bán ra thì phải mua vào lại từng ấy lượng ban đầu. Qua hình ảnh đồ thị, anh nhận định giá vàng đang trong xu hướng đi xuống. Thành bèn đặt lệnh bán kèm theo lệnh cắt lỗ, khi giá lên hoặc xuống đến một mức mà ta định trước thì lệnh này sẽ tự động mua vào hoặc bán ra, giống như một cái van bảo hiểm. Sau năm phút giằng co, đúng như anh dự đoán, giá vàng đi xuống. Anh nâng dần mức giá cắt lỗ lên để nếu vàng quay đầu tăng lại thì anh vẫn lãi. Bằng cách đó, anh đã lãi được năm mươi đô la trong lần giao dịch đầu tiên. Cứ như thế, sau năm phi vụ mua bán, có thắng có thua, anh lãi được ba mươi đô la trong ngày đầu tiên. Thành công bước đầu khiến anh sung sướng. Anh đã kiếm được ba mươi đô la chỉ trong một buổi tối nếu như đánh thật. Kiếm tiền một cách nhẹ nhàng nhờ tài phán đoán của mình là giấc mơ sắp trở thành hiện thực đối với anh. Công việc này, công việc đầy mê hoặc của một day-trader, đã không làm anh thất vọng. Thậm chí, nó còn tuyệt vời hơn cả sự tưởng tượng của anh trước đây. Đêm ấy, Thành trằn trọc không ngủ được. Anh mơ đến một cuộc đời mới, một cuộc sống giàu sang, mơ đến nhà lầu, xe hơi, mơ kiếm được một cô người yêu, biết đâu lại là một cô gái chân dài nổi tiếng mà trước đây anh chẳng dám mơ đến. Anh sẽ bỏ công việc chán ngắt mà anh đang làm kiếm tiền nuôi thân. Những suy nghĩ mông lung theo anh vào trong giấc ngủ.
       Ngày hôm sau, anh đi làm mà chỉ mong xong xuôi cho chóng để còn đi về đánh vàng. Anh về nhà, ăn cơm mà cũng vội vội vàng vàng. Đến nỗi mẹ anh phải thốt lên:
      -          Cái thằng này, cả ngày được bữa cơm mà sao khổ thế con.
      -          Dạ, con phải nhanh để còn làm việc.
       Bà mẹ lắc đầu:
      -          Mày đã đi làm cả ngày rồi mà vẫn chưa hết việc à?
       Anh làm ngơ, vội ăn cho xong bữa cơm, rồi lao ngay vào chiếc laptop. Lúc ấy là tám giờ tối, thị trường vàng New York bắt đầu mở cửa, đây là phiên giao dịch sôi động nhất trong ngày, biên độ dao động của giá vàng có thể lên đến năm mươi đô la một ounce. Sau một hồi theo dõi để xác định xu thế, Thành thấy giá vàng bắt đầu bứt khỏi lực cản. Anh đặt lệnh mua và lệnh cắt lỗ. Không hiểu vì lí do gì mà giá vàng vùn vụt tăng như một con trâu điên xổng ra khỏi chuồng. Lãi của Thành cũng tăng vòn vọt theo, và cuối cùng dừng lại ở con số hai ngàn đô la sau khi vàng quay đầu giảm giá và lệnh cắt lỗ được kích hoạt. Anh không tin nổi vào mắt mình nữa. Chỉ trong chốc lát anh đã kiếm được hai ngàn đô la, bằng hơn nửa năm làm việc quần quật của mình. Những hình ảnh giàu sang phú quí lại hiện ra trước mắt anh. Cuộc sống phù hoa như đã nằm trong tay anh. Anh nhìn thấy mình đứng trong một căn biệt thự rộng thênh thang, trước mặt anh là một chiếc tivi màn hình phẳng to đến mức tưởng như anh có thể thoải mái bước vào trong nó, nhìn qua tấm cửa kính lớn ngăn cách giữa căn phòng và thế giới bên ngoài, anh cảm thấy mãn nguyện khi chiếc Lamborghini của anh đang đậu ngoài kia. Cầm trên tay li rượu cognac, anh bước đến hé mở cánh cửa phòng ngủ và một niềm hạnh phúc dâng trào trong anh khi người vợ xinh đẹp dịu dàng của anh còn đang say ngủ. Tất cả những hình ảnh ấy dường như còn thực hơn cả hiện thực mà anh đang sống: căn phòng nhỏ hẹp, luộm thuộm, chiếc xe Honda Air Blade tầm thường, một cô người yêu vừa lùn vừa xấu mà anh cũng đã chán.  Tất cả những thứ ấy sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Một tương lai mới đang chờ anh, có thể chỉ một tháng nữa thôi anh sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác. Anh như phát cuồng vì đã tìm được cho mình con đường làm giàu ngắn nhất. Giờ đây tâm trạng anh chẳng khác nào Acsimét khi tìm ra lực đẩy của nước và Êđisơn khi phát minh ra bóng đèn. Trái tim của anh dường như quá nhỏ bé để chứa đựng niềm phấn khích tột cùng như muốn xé toang lồng ngực anh để thoát ra không gian rộng lớn bên ngoài.
       Mấy hôm sau, Thành bán hết đống cổ phiếu của mình, rút hết tiền trong tài khoản, vay mượn thêm của người thân, tất cả được năm ngàn đô la và đến mở tài khoản giao dịch vàng ở công ty của Tú. Cô niềm nở chào đón anh, thực hiện các thủ tục một cách nhanh chóng và còn cẩn thận dặn dò anh khi tạm biệt:
      -          Anh nhớ mỗi lần giao dịch chỉ đặt lot 0,1 hoặc 0,2 thôi, đừng đặt nhiều quá rủi ro sẽ cao.
       Nhưng Thành để ngoài tai lời dặn dò của cô. Anh quá tự tin vào bản thân mình. Hôm trước anh đã thắng hai ngàn đô la khi đặt lot 0,5. Nhưng anh không nghĩ đến việc mình cũng có thể mất ngần ấy tiền khi giao dịch với khối lượng như thế. Tối hôm ấy, anh bắt đầu chơi tiền thật, không còn là demo nữa. Cuộc chiến lúc này mới thực sự bắt đầu. Anh tiếp tục sử dụng chiến thuật mua cao bán cao hơn và bán thấp mua thấp hơn, có nghĩa là đi cùng xu hướng của thị trường. Anh tiếp tục lãi được một trăm đô la trong lần giao dịch đầu tiên. Anh càng được dịp đắc thắng. Nhưng kể từ đó, vận may dường như đã rời bỏ anh. Trong hai phi vụ tiếp theo, anh đều bị mua cao bán thấp, giá vàng vừa bứt lên đã bật ngược trở lại, và đến giới hạn cắt lỗ thì lệnh bán được tự động đưa ra, tổng cộng anh bị lỗ mất ba trăm năm mươi đô. Lúc này Thành bắt đầu mất bình tĩnh. Anh đặt hai lệnh bán với lot 1,0 cách nhau vài giây khi thấy giá vàng bứt xuống, nhưng oái oăm thay giá vàng lại bật lại vùn vụt. Không chấp nhận phần thua, anh liên tục nâng mức cắt lỗ lên, hi vọng giá sẽ lại đi xuống. Nhưng không hiểu vì sao mà giá vàng vẫn cứ tiếp tục đi lên, và chỉ đến khi lỗ đến bốn ngàn đô la, anh mới chịu để cho lệnh cắt lỗ hoạt động để khỏi mất trắng. Anh nhìn trân trân vào màn hình laptop như thất thần. Một sự hụt hẫng khủng khiếp đến với anh. Vận may của anh dường như đã dồn hết vào lần thắng được hai ngàn đô khi còn chơi ảo. Cay đắng thay, khi chơi thật, anh đã mất gần hết. Mọi ảo ảnh mà anh đã dựng nên về cuộc sống xa hoa trong phút chốc đã vỡ tan thành muôn mảnh. Không còn biệt thự rộng rãi, không còn xe hơi sang trọng, không còn vợ hiền xinh đẹp. Thay vào đó, anh nhìn thấy trước mắt mình những hình ảnh khác, anh sẽ phải nai lưng làm việc, có thể phải kiếm thêm một công việc nào đó làm buổi tối, để có thể trả nợ và gây dựng lại cơ nghiệp đã mất. Anh nhìn thấy những tháng ngày nhịn tiêu nhịn xài, ăn uống kham khổ, tránh xa những cuộc vui cùng bạn bè và đồng nghiệp, để dành tiền trả nợ. Niềm háo hức tan biến, anh cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Anh gieo mình xuống giường, chẳng còn muốn tỉnh dậy nữa.
       Cả ngày hôm sau, anh như người mất hồn. Anh cũng đã hiểu ra nguyên do của sự đi lên bất thường của giá vàng, chỉ trong buổi tối hôm ấy vàng đã tăng hơn ba mươi đô la một ounce do Cục dự trữ liên bang Mĩ FED công bố cắt giảm lãi suất, một động thái dẫn đến nguy cơ lạm phát tăng và đồng đôla yếu đi. Thất bại cay đắng của ngày hôm trước như khiến Thành bừng tỉnh. Anh bắt đầu thận trọng hơn, chỉ giao dịch bằng lot 0,1 là lot thấp nhất. Anh cũng thay đổi chiến thuật, chuyển thành mua thấp bán cao hoặc bán cao mua thấp, nghĩa là đi ngược lại với xu hướng của thị trường khi nhận thấy nó có dấu hiệu đổi xu hướng. Nhờ đó mấy ngày hôm sau anh đều thắng và gỡ lại được dần. Nhưng rồi cuối cùng, hai tuần sau đó, một thất bại lớn nữa khiến anh bị cháy tài khoản. Năm ngàn đôla của anh giờ chỉ còn sáu mươi đô la và giờ ít nhất anh phải bỏ thêm hai ngàn đôla thì mới có thể chơi tiếp. Nhưng tất cả đối với anh đã hết. Như thế là quá đủ rồi. Giấc mơ trở thành day-trader đã biến thành cơn ác mộng. Còn giấc mơ giàu sang phú quí một cách nhanh chóng cũng như bong bóng xà phòng: lung linh huyền ảo nhưng chỉ tồn tại trong thoáng chốc rồi vỡ tan vào hư vô. Trước mặt anh giờ đây là thực tại tàn nhẫn. Tương lai phía trước ảm đạm quá.Thành mỉm cười chua chát. Giấc mơ vàng của anh đã tan vỡ. Anh trầm tư nghĩ về cái thế giới tài chính mà anh đã đặt chân vào. Trong cái thế giới ấy, kẻ thắng và người thua, kẻ khôn và người dại chỉ được quyết định bởi trò đùa của số phận, hôm nay anh là người được cả thế giới ngợi ca, ngày mai anh bị người đời dè bỉu, hôm qua anh là con số không tròn trĩnh, hôm nay tất cả biết tên anh. Đó là thế giới của sự điên rồ, thế giới của lòng tham và nỗi sợ hãi. Ở đó, những con người ưu tú nhất của xã hội, những bộ óc thông minh nhất biến thành những thằng ngốc. Ở đó, con người ta đánh mất chính mình. Thành nhận ra cái hố mà mình đã sa vào. Anh đã mất tất cả. Không…anh vẫn còn một thứ…
      Chuông điện thoại reo. Anh nhấc máy. Đó là người yêu anh.
      -          Anh à, sao mấy hôm nay em gọi anh không được, em lo cho anh quá.
       Bỗng dưng Thành cảm thấy một niềm xúc động lớn lao dâng lên trong trái tim mình. Giọng anh run run:
      -          Anh xin lỗi, anh bận quá nên không gọi lại cho em. À Liên này, anh có điều này muốn nói với em.
      -          Điều gì ạ?
      -          Anh yêu em!
      -          Ôi, sao hôm nay anh lạ thế- cô bật cười.
      -          Còn em thì sao?
      -          Em cũng yêu anh, lúc nào mà chẳng thế.
      Anh nhìn ra ngoài ô cửa sổ nhỏ của căn phòng mình. Thế giới ngoài kia mới đẹp làm sao…
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9