Dưới ánh bình minh- tập truyện ngắn
spiderkien 26.12.2009 02:36:20 (permalink)
Dưới ánh bình minh
                         - Tuỳ Phong-


 Dương choàng tỉnh giấc. Anh vừa trải qua một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, anh bước vào thang máy, bấm lên tầng hai mươi nhưng chiếc thang máy lại rơi tọt xuống. Nó rơi mãi, rơi mãi, như thể đang đưa anh xuống địa ngục. Thế rồi anh tỉnh giấc. Anh không biết giấc mơ ấy có ý nghĩa gì không. Nó có thể là một điềm báo trước tương lai hoặc là sự phản ánh của những gì xảy ra trong hiện thực cuộc sống của anh bằng ngôn ngữ riêng của những giấc mơ, mà cũng có thể chẳng có chút ý nghĩa gì. Dương cảm thấy mệt và nhức đầu, đôi mắt anh nặng trĩu, đêm qua anh lại uống rượu. Anh ghét những giây phút này, lúc nào cũng thế, cái giây phút thức dậy vào buổi sáng. Anh là con người của ban đêm, của những buổi tiệc tùng. Khi màn đêm buông xuống, anh là con người tràn trề nhựa sống, tràn trề sức lực của tuổi thanh xuân, là một ông hoàng lộng lẫy, nhưng khi ánh mặt trời hé ra, anh chỉ còn là cái xác tàn tạ, vật vờ, chỉ là một con đom đóm không tỏa sáng ban ngày. Dương nhìn người con gái đang trần truồng nằm cạnh anh. Cô ta cũng giống như anh, bị ánh bình minh tước đi vẻ đẹp lung linh lúc trước, phấn son nhạt màu, gương mặt đêm qua xinh đẹp là thế giờ cũng trở nên tầm thường. Hương thơm của cô đêm qua khiến anh ngây ngất thì giờ bỗng làm anh ngột ngạt. Chao ôi sao mà anh ghét cái ánh bình minh!
 Dương bước ra khỏi giường, mặc quần áo vào và đi xuống nhà. Ở đó anh gặp bác Huệ.
-          Sao hôm nay cậu dạy sớm thế?
 Dương coi đó là một câu chào và không thấy có lí do gì phải trả lời. Anh đáp lại bằng một câu không liên quan:
-          Bác Huệ à, lát nữa khi nào cô ta dậy bác mang đồ ăn sáng lên, rồi đưa tiền cho cô ta đi taxi về nhé.
 Anh lấy ví rút ra tờ năm trăm nghìn:
-          Đây bác đưa cho cô ta nhé.
 Người đàn bà giúp việc cầm lấy tiền và không hỏi gì thêm. Đây không phải là lần đầu tiên bà làm việc này, bà đã quen với nó rồi. Dương hay dẫn các cô gái về nhà qua đêm, mỗi lần lại một cô khác. Nếu không tính đến chuyện đó thì anh là một con người khá mẫu mực. Dương là người có tài, đã đạt được những thành công nhất định trong sự nghiệp, lại không kiêu căng hợm mình như nhiều thiếu gia nhà giàu khác, anh luôn đối xử tốt với mọi người, bất kể người đó có địa vị thấp kém thế nào, và đối với những kẻ bất tài mà cậy thế ức hiếp người khác, thì dù có giàu sang đến đâu anh cũng nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Bạn bè Dương cũng thông cảm cho cái tính trăng hoa của anh vì anh đẹp trai, cao ráo, nhà giàu, lại hào hoa lịch thiệp, cô nào nhìn mà chẳng mê, mà anh thì cũng chẳng bị ràng buộc gì vì chưa lấy vợ mà cũng chẳng có người yêu. Thỉnh thoảng cũng có người khuyên anh nên kiếm một cô người yêu cho ổn định thì anh chỉ cười trừ rồi lảng sang chuyện khác. Bởi thế ai cũng nghĩ rằng Dương thích cuộc sống tự do và những mối tình trăng gió…
 Dương ra khỏi nhà, dạo bước trên con đường ven hồ Tây. Dưới ánh bình minh, mặt hồ khoác lên mình một tấm áo dịu dàng, tinh khôi. Những làn gió nhẹ như cuốn đi hết những bụi bặm trong tâm hồn chàng thanh niên. Anh nhớ lại cái buổi sáng hôm nào. Anh đã nắm tay người ấy dạo bước trên con đường này. Bàn tay ấy mới mềm mại và ấm áp làm sao. Ngày hôm đó anh đã nói với người ấy bao điều: những chuyện thường ngày của anh, những thứ mà anh thích, những ước mơ của anh, rồi cả những chuyện vu vơ như tại sao bầu trời lại màu xanh, tại sao những đám mây lại trôi được. Đó là những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Ánh mắt, lời nói dịu dàng mà Mai, tên người ấy, dành cho anh đã khiến anh hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm của cô đối với anh. Điều anh cần chỉ là thời gian để vun đắp cho tình cảm ấy. Nhưng anh đâu ngờ rằng Mai lại thay đổi nhanh như vậy. Thời gian chỉ càng khiến cô thêm xa cách anh. Anh không còn thấy ánh mắt của Mai nhìn anh như ngày trước. Thay vào đó là cái nhìn buồn bã, xa xôi. Dường như đi với anh cô chẳng thấy vui nữa. Anh hoang mang nhưng vẫn hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại. Có những lúc cô đã thổi bùng lên niềm hi vọng ấy . Anh như người đang đi trên dây chênh vênh giữa sợ hãi và hi vọng. Rồi ngày lễ tình nhân, anh đem bó hoa hồng đẹp lộng lẫy đến tặng cho cô. Anh thầm nhủ rằng chỉ có nó mới xứng với cô, mới xứng với tình yêu của anh dành cho cô. Cô mừng rỡ đón lấy bó hoa:
-          Ôi hoa đẹp quá. Cám ơn anh. Tại sao anh lại tặng hoa em thế?
-          Em ngốc thế, thế mà cũng không biết… Vì anh yêu em!  
-          Thế ạ…
 Cô ngỡ ngàng nhìn anh như thể những biểu hiện bấy lâu nay của anh chưa đủ rõ ràng vậy. Anh cứ tưởng cô phải biết điều đó từ lâu rồi chứ. Anh nhìn cô say đắm, còn cô cứ mân mê ngắm những bông hoa. Hai người cứ thế lặng im chẳng nói gì nhưng trong lòng họ ngổn ngang bao nhiêu câu hỏi không lời đáp. Rồi cuối cùng, anh cũng phá vỡ sự im lặng:
-          Mai này, anh muốn hỏi em một điều?
-          Dạ?
-          Em có đồng ý làm người yêu anh không?
 Cô bối rối nhìn anh.
-          Để em suy nghĩ đã… Chuyện này bất ngờ quá.
 Anh hồi hộp đợi câu trả lời. Cuối cùng thì nó cũng đến.
-          Vâng, em đồng ý.
 Lúc đó anh sung sướng biết bao. Mặc dù anh cũng nhận thấy sự không chắc chắn của Mai, nhưng một lần nữa anh lại hi vọng rằng thời gian sẽ khiến cô yêu anh nhiều như anh yêu cô. Nhưng rồi tất cả đã sụp đổ khi anh nghe người bạn cô kể lại rằng cô đã hoảng loạn như thế nào khi nhận lời yêu anh. Anh như gào lên qua điện thoại:
-          Thế tại sao, tại sao Mai không từ chối?
-          Tại sao ư? Nó có thể nói “Không” được không?
-          …
-          Nó sợ làm anh buồn lắm. 
  Anh dập máy. Anh không muốn nghe nữa. Thế là hết. Cô chẳng có chút tình cảm nào dành cho anh. Hay là đã từng có mà giờ không còn. Điều kinh khủng nhất trong chuyện này là anh đã khiến cho người anh yêu đau khổ. Anh có được Mai nhưng không có được tình yêu của cô. Vậy thì có ích gì? Mai đau khổ thì anh vui sao được. Nhưng không được ở bên Mai thì anh cũng lại đau khổ. Đằng nào thì anh cũng đau khổ, anh đành chọn cách khiến Mai được vui vậy. Nhưng anh cũng chẳng biết nói với Mai thế nào. Mai cũng chẳng nhắc đến chuyện đó nữa. Hai người bèn giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như thể cái buổi tối lãng mạn hôm ấy chỉ là một giấc mộng đêm hè. Quãng thời gian ấy đối với Dương thật kinh khủng, một sự dày vò khủng khiếp bám lấy anh. Trong lòng anh là một cuộc chiến khốc liệt giữa sự ích kỉ và đức hi sinh trong tình yêu, cả hai bên đều ngang sức ngang tài, và cuộc chiến ấy càng kéo dài thì anh càng đau đớn. Anh bật khóc nức nở không biết bao nhiêu lần, khi nhìn thấy cô cười đùa với người khác, khi bắt gặp sự thờ ơ của cô, khi nhớ lại những kỉ niệm cũ, khi nghe một bản tình ca buồn da diết, và khi nỗi nhớ cô trong đêm vắng dày vò anh. Anh nghĩ đến cái chết từng phút từng giây để mong được giải thoát khỏi nỗi đau đớn tột cùng này. Nhưng để chết cũng cần phải dũng cảm. Anh không đủ dũng cảm để chết. Anh đã hỏi vài người về cái chết. Điều kì lạ là tất cả bọn họ đều đã đối mặt với cái chết, gần hơn anh rất nhiều.
-          Em có biết chết kiểu gì là nhẹ nhàng nhất không?- anh hỏi Li, người anh coi như em gái mình, lúc ấy cô mới chỉ mười sáu tuổi.
-          Uống thuốc ngủ.
-          Ừ nhỉ, thế mà anh không nghĩ ra.
-          Em là nhân chứng vụ đấy.
-          Nghĩa là em đã từng uống thuốc ngủ tự tử rồi á?- anh bật cười.
-          Ừ, anh không tin à?
 Nhìn vẻ nghiêm túc của Li, anh tin ngay đó là sự thật.
-          Thế cảm giác thế nào?
-          Bình thường, nhưng lại chẳng chết được- ánh mắt Li xa xăm.
 Dù không thỏa mãn với câu trả lời ấy nhưng Dương không hỏi gì thêm nữa. Anh hiểu rằng nhắc lại chuyện đó là khiến Li nhớ lại những kí ức khủng khiếp của cô…
 Thời gian trôi qua, tình yêu của anh dành cho Mai vẫn vẹn nguyên. Mai đang ở một nơi rất xa, ở phía bên kia đại dương. Anh vẫn chờ đợi cô, dù cho cô chẳng hề yêu anh. Chao ôi, tình yêu là thứ kì lạ nhất trên đời! Dương là niềm mơ ước của bao nhiêu người con gái, bao nhiêu cô gái xinh đẹp và giàu có theo đuổi anh, vậy mà anh chẳng thèm để ý, chỉ một lòng hướng đến Mai, một cô gái ngốc nghếch và vụng về mà anh đã tự hứa là sẽ bảo vệ suốt đời. Đối với Mai, tất cả mọi thứ mà Dương có, vẻ ngoài, tài năng và gia thế, chẳng đem lại cho anh chút lợi thế nào. Nhưng chính vì thế mà anh yêu cô. Anh yêu tâm hồn trong sáng như pha lê của cô. Nếu như Mai nhận lời yêu anh chỉ vì những thứ kia thì cô đã không phải là Mai mà anh yêu. Và bất chấp bao nhiêu nỗi đau khổ mà cô đã gây ra cho anh, anh vẫn cảm thấy hạnh phúc vì đã gặp được cô. Trước khi gặp Mai, anh luôn cảm thấy cuộc đời mình còn thiếu một cái gì đó. Nhưng sau khi gặp Mai, anh có ý nghĩ rằng nếu tử thần có tìm đến anh ngay lúc ấy thì anh cũng vui vẻ đi theo, bởi gặp được Mai là cuộc đời anh đã không uổng phí rồi.
 Những cuộc tình một đêm, đó là cái mà Dương cần, nó giúp anh thỏa mãn ham muốn xác thịt của một người đàn ông. Nó mang lại cho anh niềm vui thoáng chốc để quên đi nỗi đau khổ trong tình yêu. Mỗi khi bị nỗi nhớ Mai dày vò, anh lại tìm đến quán bar để giải sầu, để uống, rồi tìm một cô gái để vui vẻ. Và trong cuộc mây mưa sau đó, khi ôm trong tay tấm thân trần của người con gái kia, khi đi vào trong cô ta, khi nghe những tiếng rên đầy nhục cảm, hình ảnh Mai lại lướt qua trong tâm trí anh. Những cô gái qua đêm với anh, anh thường không nhớ mặt. Anh không muốn nhớ nhung ai cả. Anh không cho phép một người nào đó được xâm phạm vào cái thánh địa mà anh dành cho Mai. Đó là lí do anh không muốn có người yêu. Đó là lí do anh đóng cửa trái tim mình, bởi đã có người ở trong đó. Nói một cách nào đó, anh chung thủy với Mai. Cuộc đời thật trớ trêu. Có những người may mắn có được tình yêu nhưng rồi phản bội lại tình yêu đó. Còn Dương, anh chung thủy với người chưa bao giờ yêu anh.
 Dưới ánh bình minh, tâm hồn Dương trở nên sáng trong hơn bao giờ hết. Anh cảm thấy cuộc đời này tươi đẹp biết bao…


 Trong tình yêu, nếu may mắn có được tình cảm của người mình yêu là điều rất hạnh phúc, nhưng thực ra, chỉ cần có được một người có thể khiến ta sẵn sàng chết vì người đó thì đó cũng là một niềm hạnh phúc lớn lao rồi…
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9