Những Biệt Danh Tuổi Học Trò
Nếu mấy đứa bạn Tôi mà đọc được những câu chuyện mà Tôi “vô tình” kể lể ở đây không biết chúng nó nghĩ gì, nhưng thôi mặc kệ chúng, đôi lúc dở hơi tí cũng không sao. Tính Tôi cũng quái đản lắm chứ, thích nói người khác dở hơi nhưng thật ra bụng cũng biết mình là đứa dở hơi nhất từ không gian đến thời gian, đặc biệt là lúc còn ngồi ghế nhà trường. Nói không điêu chút nào đâu, đừng thấy vậy mà nhầm to nhé, “quậy ve kêu “ luôn. Câu này mấy thằng bạn ôn dịch hay gọi thế, dường như các “mỹ từ” mà chưa ai từng được đặt tên thì chúng nó “ném” cả vào Tôi, nào là “Thanh…xỏ lá, Thanh ..móc họng, Thanh….lanh chanh., Thanh..mai mối.”..chao ôi, nhiều vô kể nhưng thích nhất vẫn cái tên ..”Thanh…phù thuỷ”. Lạy chúa, chẳng hiểu từ đâu bọn chúng tung cái tin rất ư là dở hơi “con Thanh phán cứ như Thầy phán.” Mô phật , lúc ấy vì trốn chúng nó mà thành đứa dở hơi, cứ “cúp tiết” trèo tường tìm quán cà phê ..”tám”. Tôi kể tiếp nghe nhé. Từ khi có cái tin ấy, cả lớp bọn chúng đi học rất ư là ngoan, trong cặp mỗi đứa ngoài sách vở còn một bửu bối vô tiền khoáng hậu, chắc mọi người bất ngờ lắm nhỉ, “một bộ bài tây” – chính xác là như thế. Tôi cứ như một đứa trẻ từ trên trời rớt xuống,chẳng hiểu mô tê chi cả, và vẫn như mọi ngày , nhí nha nhí nhảnh ôm cặp đến trường, Tía ơi, vừa đun đầu vào là bị túm gáy lại ngay , thằng quái quỷ “em giai yêu vấu” của Tôi :
- Hai, tới biểu coi !
Bị túm vạt áo lại xém “toẹt” một cái mà nghe hắn “lên giọng ” liền phang luôn :
- Gì đó thằng quỷ, coi chừng rách áo là tao móc mắt mày ra.
Chậc, hồi đó nói chuyện giọng đanh đá thế ấy, nhưng mấy đứa bạn ngày nào không nghe Tôi chửi chúng ăn cơm không ngon, về nhà chỉ đòi phở không thì tội bố mẹ chúng phải tốn công tốn của. Cái này nghe tụi nó nói thế ấy. Có nhiều lúc dở hơi tới mức, đang học cảm thấy buồn buồn , chúng nó lại bảo nhau thi chửi, đứa nào chửi hay nhất thì được thưởng, thế có khổ không chứ. Lại quên nữa, đang nói chuyện thằng “em giai”, hắn cốc đầu Tôi :
- Bà nha Hai, chị em dzậy hả ?
Ngạc nhiên nhìn nó với con mắt….nai….khô :
- Chơi cái chi hử ? Thằng này nói chuyện cứ điên điên sao ấy.
- Bà giấu nghề ha, biết coi bói mà hông coi cho tui.
Chưng hửng, cái mặt Tôi bỗng muốn đần theo lời hắn nói :
- Ai nói mày tao coi bói ? Đứa nào dại mồm thế, nó nói vậy mày cũng tin hỉ ?
- Sao không tin, con Ngân nói .
Vỗ vào trán mấy cái chực nhớ ra : à, thì ra vậy, thôi đi , cái đó tao nói chơi mà nó tin cũng khùng hết chỗ nói.
Thằng Tân – “ thằng em giai” kể lể :
- Sao không tin, bà nói làm nó nổi da gà luôn. Nó đồn lung tung hết kia, hông tin bà đợi lát nữa Lớp tới đông đủ là biết liền.
Mô phật, lạy chúa tôi. Bọn chúng làm tôi xách dép chạy không kịp, trên tay mỗi đứa một bộ bài, đè đầu bảo Tôi “phán giúp một quẻ”. Cha mẹ ơi, cái miệng hại cái thân, chẳng biết lúc ấy ma nhập hay sao lại ăn nói vớ vẩn thế. Mà cái con Ngân lại mắc đoạ, tự dưng “ôm” một mình không chịu lại cứ hô lên, đúng là bọn..dở hơi, trong đó có Tôi. Hi hi.
Đầu đuôi cũng tại thế này. Có một hôm, buồn chẳng biết gì chơi, lấy bộ bài ra sốc sốc bắt chước ông chú , ổng mới đích thị “thầy bói” trăm phần trăm. Tôi cũng năn nỉ ổng hoài cái dụ “bói bài” mà ổng có chịu truyền nghề đâu. Mỗi lần đề cập đến, ổng lại mắng : “học chữ học nghĩa không lo, cứ theo học mấy cái vớ vỉn”. Tôi còn “lảm nhảm” thì ổng giở chiêu “méc sư phụ” có chết chửa. Quay lại cái hôm “tai hại” ấy, bắt chước ông chú theo những động tác mà “học lỏm” được, thế là “tự xử” cho mình. Chưa kịp gì hết, con khỉ Ngân đút đầu vô “tự sát” .Mới thấy nó Tôi vớ liền :
- Ê mậy, tới tao “thí nghiệm” tí coi.
Con nhỏ nhìn Tôi với cặp mắt đề phòng :
- Mày lại dở cái trò quỷ chi nữa đây con Trời đánh.
Bọn Tôi hay “bạo mồm” thế ấy, nên cái mặt đứa nào đứa nấy đơ ra hết rồi, có mắng xối xả , nhất là mấy “thầy cô kính yêu và các ông bà bô” hay “gầm gừ” mỗi khi chúng tôi “quậy”, cứ vô tư mà “phun mưa” vào mặt cũng cứ như không, “cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao” , đến nỗi “năm giáo viên ngoại ngữ ” trong một năm học tình nguyện “rút êm” vì “chịu hết nổi” cái “lũ yêu tinh” chúng tôi. Tiếp tục câu chuyện, nghe nó hỏi, tôi cốc nó một cái :
- con này , tao có cái trò này vui lắm, mày thích coi bói không ? Tao coi cho.
Nó nghe cứ như vớ phải vàng, nhảy cẩng lên :
- ô hay, mày biết coi à ? Thế coi cho tao đi.
Nó mới lên thiên đàng, Tôi quăng nó xuống địa ngục liền :
- Không, tao đâu biết coi, tại buồn không biết làm gì, dở hơi tí.
Nó “rớt cái ạch” liền : Trời, tao tưởng mày biết coi. Mà thôi, tao buồn kiếm mày tán dóc, coi bói giết thời gian vậy.
Thế là hai đứa con gái dở hơi chơi “bói bài”. Nhớ lại những động tác của ông chú, Tôi bảo nó :
- Mày sốc chín cái, kinh bài ra làm hai, hai tay, mỗi tay rút một lá bài……
Bảo chi nó cũng làm theo tự dưng Tôi cũng nhập vai “thầy bói” lúc nào không hay, thế là phán nó một hơi . Chẳng biết ma xui quỷ khiến sao mấy hôm sau thì nó tung cái tin này. Vậy là ngày nào cũng bị đứa này bảo coi cái này, đứa này bảo coi cái kia, thậm chí đến mức, thầy cô kiểm tra bài hay không bọn nó cũng hỏi , còn tôi thì bực quá cứ nói đại cho xong chuyện. Thế là cứ hết lần này đến lần khác, nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tà la, tự dưng thấy cũng phát hoảng thật.
Cái lý do tại sao có tin đồn là thế ấy, chúng ta “rì viu” (review) lại cái cuộc nói chuyện giữa Tôi với thằng Tân .
Cả Lớp nháo nhào như cái chợ :
- Thanh ơi…mày coi cho tao…..
Thế là Tôi bắt đầu coi bói rồi mai mối loạn xà ngầu lên, lúc này chỉ có hên xui thôi . Mà từ khi có cái trò “bói bài” này, ngày nào cũng đi quán cà phê. Tự dưng lúc này nhìn mấy “thằng cốt đột” kia thấy mới thấm thía hai câu này :
“làm trai cho đáng nên trai
Đi đâu cũng dắt bộ bài sau lưng”.
Còn mấy nường thì : Chân son em nhẹ gót hài
Tay em thì giấu bộ bài ..cho oai.
Bỗng dưng lại phải nghĩ ra những lý do dở hơi để “chuồn êm” mà đáng lý ra “coi” hay “không” do mình.Chưa hết, không chỉ một mình Tôi dở hơi mà cả một lũ dở hơi theo. Đang yên đang lành lại nghĩ chuyện phá các thầy cô. Hết bói biết rồi trốn học rồi lại tổ chức “không mặc áo dài”. Ôi, nếu có lỡ em học sinh hay phụ huynh nào lỡ đọc không biết nghĩ “ cô Thanh” dã man thì “giải nghệ” liền quá . Không phải bào chữa gì nhưng có phá thầy cô mới thấm cái cảnh bị học trò phá lại mà ..vẫn tươi như hoa. Không phải lạc quan gì nhưng chính xác là như vậy. Lại lạc đề nữa, khi nữ sinh cả lớp quyết định không đồng phục môt loạt và cúp liền hai tiết cuối để leo núi hái “cò ke” thì cũng chuẩn bị tâm lý đầu tuần lên cột cờ …chào rồi. Bản tuyên án cô hiệu trưởng đưa ra là một tháng vệ sinh trường, cộng thêm cô chủ nhiệm một tháng là hai tháng “bò lăn” ra . Nhưng số đỏ luôn đến với Tôi, mấy đứa bạn làm tất tần tật, chỉ mỗi việc rung đùi ngồi thưởng thức cà phê…chờ tụi nó làm xong. Những lúc dở hơi thế để thưởng thức cà phê với nhạc nghe mới sung sướng làm sao, từ đó lại yêu những lúc mình dở hơi nhất, thi thoảng lại quất thêm cái từ “gàn dở” cho nó độc quyền.
Còn nói tới cái chuyện mối mai, phải mắng cái thằng em giai của Tôi. Lớp thì sĩ số học sinh nữ ngang học sinh nam. Chả hiểu chúng nó chia cặp thế nào loạn xà ngầu lên thế là lại túm cổ Tôi ra đỡ đạn, mà lúc đó cái mặt mới ngu đến lạ kỳ. Ngày hai mươi tháng mười một, tổ chức văn nghệ. Lớp đăng ký bốn tiết mục, nhỏ Liên làm lớp phó văn thể mỹ, tôi thì ôm xô quá trời chức, ngồi kể đến mai cũng chưa hết…Con này đề nghị Lớp chia thành bốn nhóm đăng ký bốn tiết mục: hai múa, một hợp ca, một thời trang. Mấy con quỷ sứ lúc ấy mới bây lớn mà giành trai thấy sợ, thấy tụi nó hăng quá, Tôi cáo lui nhường “trai” tất cho chúng, muốn cấu muốn xé làm gì làm, về nhà đắp mền ngủ. Tưởng yên thân, thằng Sinh lớp trưởng nữa đêm rửng mỡ chẳng có chuyện chi làm gọi điện khóc thé lên vì bị mấy em bu lại "giành phần" (lúc ấy chỉ có điện thoại bàn, sau cú điện thoại ấy ngày hôm sau mẹ Tôi tới nhà hắn mắng cho hắn một trận te tua). Nó đòi chắp tay mặc áo dài mua chuối khẩn thiết cầu xin Tôi làm ơn giả bộ phán giúp gỡ rối cho nó một phen. Tự dưng lại dở hơi thế đấy. Thấy nó khóc lóc dữ quá nên giúp nó một phen. Thế là, sáng hôm sau đi học, cả Lớp nghĩ "đồng loạt". Các bạn tưởng tượng đi, cả Lớp nghỉ đồng loạt thì giáo viên chủ nhiệm "tính" sao đây? Không nói cũng biết là "nhừ đòn" rồi. Cô chẳng chơi cái màn "răn đe" nữa mà qua cái màn "sướt mướt". Nói thật, lúc thấy cô giáo sướt mướt thấy thương làm sao ! Thôi , trở lại vấn đề bà mai, tất cả kéo hết ra quán cà phê, mỗi em một bộ bài mà nhiều khi ông chủ quán tưởng Lớp đi đấu giá bài chứ. À, chợt nhớ một điều, hồi ấy Tôi cũng hành lũ quỷ ấy kinh lắm, bắt mỗi đứa mua một bộ bài coi nó mới linh. May là chỉ bảo mua một bộ bài, chứ bảo mua nhang đèn, lập bàn thờ dám tụi nó cũng làm, khổ ấy chứ. Còn cái thằng Sinh lớp trưởng với cái mặt hết sổ gạo , còn sổ...thóc...cũng le lói tí tị tì ti vài con đom đóm, nó chả hiểu Tôi chơi cái trò gì mà kéo cả Lớp đi nghỉ mát "đồng loạt" thế. Để giải thich cho cái mặt ngu của hắn, Tôi phán :
- Hôm nay bà nhập nên Tao rủ tất cả tụi bay ra coi bói, Bà nói gì phải nghe, nghe chửa?
Tụi nó háo hức cái mặt thấy vui lắm :
- Yep, ma đam.
Tôi cười "quái đản , nhìn cái mặt của Sinh là biết, nó đang "théc méc" dữ lắm , nhưng "makeno" (mặc kệ nó) , Tôi phán tiếp :
- Sắp tới thi văn nghệ, mấy ông mấy bà phân công ra sao?
Con Liên nhúng vai:
- Tụi nó hổm giờ bát nha bát nháo "vì mấy ông" thấy sợ quá đi. Khi chia cặp nhau, lại ứ hứ ử hử không chịu.
Tôi nghĩ thầm trong đầu : "cái bọn này dở hơi nhỉ, múa cặp thì đứa nào mà chả được", nhưng "phớt ăng lê" hỏi tiếp :
- Nhưng bà đăng ký gì?
Liên trả lời : - Một múa Ấn*, một tốp ca có múa minh họa, một thời trang và một múa aroebic.
Tôi giật mình : gì hở? múa aroebic? cha mẹ ơi, thế mặc đồ ấy nhảy hả? dẹp giùm cái món này, chừa cho tao chỗ ngủ nhé, món này tao xơi không vô. Múa Ấn* còn bon chen được. Nhưng công việc tới đâu rồi?
Liên chỉ qua mấy con nhỏ kia : - Mấy bà nội này, chơi cái kiểu mất đoàn kết, một ông thì tới mấy bà chọn đi cặp, tới mà khổ. Rõ là dở hơi.
Tôi nhìn một lũ : Ờ nhỉ, sao mấy người dở hơi thế, để tao chia cặp nha, Lớp đủ bộ mà lị.
Con "Yếu Điện" , gọi thế bởi nó tên Yến mà lại "điệu" chảy nước luôn, dùng dằng : - Thì ai cũng biết thế, nhưng tao thích đi cặp với Sinh hơn, hắn đẹp trai đi với tao mới hợp.
Lạy chúa, hắn đẹp thật ấy nhưng mà chỉ vì lý do thế mà chúng nó bổ nhau thì có kinh không, Tôi cứu vớt đời thằng Sinh :
- Hi hi, thằng Sinh tao đi cặp, khỏi phải chen lấn.
Đến thằng Sinh nghe xong nó cũng còn ngã ngữa ra huống chi cái bọn kia, con Yến phụng phịu :
- Tự dưng mày giành Sinh với tao?
Tôi lườm : mày dở hơi à, tao giành nó làm gì? về chưng mắm hay nướng xào được à, nếu được tao cũng ráng giành làm một mâm đãi tụi bay nhậu.
Thế là thằng Sinh thoát nạn. Đến thằng "em giai" phản đối :
- Hai, bà nói bà đi cặp với tui mà nay mà lại đổi gió à, chơi xấu thế.
Tôi dứ nó : thằng khỉ, mày xấu hoắc đi với mày cho tao ói à.
Trêu nó thế chứ nó không thua thằng Sinh đâu, lũ quỷ Lớp này nổi tiếng về mọi mặt từ tốt lẫn xấu, nó cứ "trộn đều" vào nhau rồi xay nhuyễn và trút ra thì đích thị là "chúng tôi", dở hơi lụt sổ lụt sách. Thằng em giai cũng mấy con theo, không những thế, mấy nhỏ lớp khác cũng thường "me" nó lắm. Bọn con trai cứ lấy Tôi ra làm bia đỡ đạn bởi vì đi với Tôi an toàn trăm phần trăm, lúc đó tụi nó biết rất rõ Tôi "con trai" đến mức chẳng còn nhớ mình là "gái trăm phần trăm". Bấy giờ Tôi mới phán , một nữa pha "bí hiểm" , một nữa ra lệnh :
- Thằng Tân với nhỏ Hà, tao coi thấy hai đứa rất ăn ý..
Chả biết trúng không mà tụi nó mừng rơn, thấy cũng mắc cười. Phán thêm câu nữa cho nó "quan trọng hóa" :
- Hai tụi bay đâu phải lần đầu "cặp" đúng hôn?
Chúa ơi, đoán mò mà cũng dính có ghê hôn , ông giời cũng biết "ủng hộ"
Tôi nữa mới ghê chứ. Ai đâu mà ngờ hai đứa chúng nó từng học lớp, từng múa chung mấy lần. Tại vì Lớp này là Lớp "thập cẩm" mà, được sàng, lắc, thảy, lọc, lựa...tá lả mới..sảy ra được một mớ "trời ơi"
này ấy chứ. Con nhỏ Hà xác nhận làm lũ quỷ còn lại trố mắt , càng tin tưởng cứ như giao hết "số mệnh" vào tay Tôi. Nếu quả thật thế thì đúng là "giao trứng cho ác " rồi, hi hi. Tôi khoái nhất món "ốp la" mà.
Cứ việc tha hồ bày binh bố trận, tướng đầu này ,quân đầu kia.....xong rồi với một điều kiện nữa, sau này tụi nó nhờ coi tuổi "phờ ri" (free) mới sốc.Thế là bài mai lại có từ ấy, nhưng vui. Có người dọa không cưới được vợ bắt bà mai bù, nghe cũng ớn ớn mà giờ thì Tôi bị "bù" cho cái tội làm mai rồi đó.Đến cái vụ phù thủy.
Nói không phải mê tín chứ dường như khi còn ngồi ghế nhà trường, Tôi hiện diện ở lớp học chẳng bao nhiêu tiết cả. Hồi ấy tôi hư thế ấy, chỉ có mỗi một điều đi học thêm thì siêng đến lạ. Lý do ư? Rất là đơn giản, đi học thêm thầy cô dạy tất tần tật rồi thì lên lớp cứ sao y bản chính mà làm thôi, tự dưng lúc ấy thấy mình ngồi trên lớp mới dở hơi . Nói thì nói thế chứ đa số Tôi được đại diện trường đi thi quá ư là nhiều môn luôn. Nghĩ lại lúc ấy sao mà cứ tối tăm mặt mũi trừ những ngày cúp tiết để quậy phá. Nói đến đâu rồi nhỉ ? À, Cái chuyện coi bói bài mới vui. Chắc mọi người nghĩ con nhỏ này tiểu thư “dịu dàng” hở ? Coi chừng nhầm nhé, đó là chuyện hoàn toàn hoang đường. Bởi vì sao ? Chỉ cần thấy nhỏ tung bộ bài là sốc toàn tập liền. Tôi đảm bảo kể đến đây là mọi người bắt đầu nghĩ lung tung rồi đó. Nhưng xin thưa , nghệ thuật tung bài, xáo bài đều do một ông “chú thầy bói” bất đắt dĩ dạy Tôi, chứ chả phải mê đánh bài mà biết đâu giời ạ, nhưng cũng xin thưa thì hình như bài nào cũng “sành” cả, bởi vì mấy ông chú “trời đánh” cứ bắt canh chừng sư phụ nên nhìn riết cũng thông thuộc tất tần tật. Mà hình như .Kể tiếp những chuyện lạ kỳ , nhiều khi không muốn tin cũng phải tin bởi vì mấy đứa bạn nó sợ nhất là Tôi điên lên lại nói sảng tai, tụi nó lại ốm đòn. Điển hình, chỉ cái gác có cầu thang lên xuống của nhà nhỏ Vy, mỗi lần mấy con yêu tinh này tụ lại là y như rằng, rớt như sung rụng, trùng hợp bất ngờ là cứ mỗi lần tôi bực mình bảo : “cầu trời cho mấy con quỷ này trượt chân ngay chỗ cầu thang vài lần cho khỏi chạy lên chạy xuống ầm ầm”. Thế là tụi nó làm cái ạch liền ngay tức khắc có hoảng không. Tôi nghĩ là trùng hợp chứ cũng không đến mức linh thế, nhưng qua vài lần thử nghiệm, thấy y như rằng "chính xác" là thế, nên tụi nó mỗi lần thấy Tôi thì năn nĩ :
- Mày làm ơn đừng trù tụi tao bị "dò bài", hay lên cột cờ hay té cầu thang nữa...vì lúc ấy "dò bài" là tụi học sinh này sợ nhất, nhiều lúc có học bài đâu mà nhớ chữ gì để trả bài, lên chỉ biết ú ớ rồi ôm nguyên con ze-ro to tổ chảng về "chiên" mời ông bà già xơi trừ cơm có mà "đét đít" sao. Cái linh cảm này thì Tôi quả thật có, mỗi lần chuẩn bị kiểm tra là Tôi biết, "mắt" cứ giật liên tục, tiết lộ các bạn, không nhất thiết phải mắt trái hay mắt phải đâu. Có một "tuyệt chiêu" qua quá trình nghiên cứu Tôi phát hiện và biết rõ "vui " hay "buồn" hà. Nên tụi bạn lại cho thêm cái mỹ từ "phù thủy"...
Chẳng biết Tôi như vậy có dở hơi không chứ thấy thật sự thì mình trên cả dở hơi....Còn các biệt danh xỏ lá , móc họng thì đọc văn chương "khủng bố" của tôi cũng biết nó "chua lè" rồi...
Trăm năm Kiều vẫn là Kiều
Học trò quậy phá là..điều..tất nhiên.
* : Múa Ấn Độ
Love
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2010 07:27:26 bởi minhthanh_love >