Một thoáng hồn nhiên
ms.witch 29.12.2009 13:08:47 (permalink)
"Mùa thu về đây mưa phùn bay ướt vai em gầy
mùa thu về đây riêng mình ta cùng với trời mây
mùa thu paris có ai đi trong nắng vàng
vòng tay mênh mang bước chân đã nghe buồn hoang
vườn xưa còn đây sao bờ vai nhớ thương vơi đầy
người xa tầm tay riêng mình ta một cõi tình phai
chiều qua công viên có ai đón đưa lối về
thoáng nghe tiếng mưa não nề
ngày chợt dài lê thê "...................

........................................
Bài nhạc chuông điện thoại vang lên chưa dứt....


Tôi bắt máy nghe tiếng của nhỏ Út thút thít :
-         hu hu chị Hai, anh Nam ăn hiếp em.
-         Ối giời đất thánh thần ơi, chuyện gì nữa đây cô nương ?
Con bé mách :
-         Anh Nam xạo thấy bà, hôm qua em thấy đi với chị nào tình lắm kìa.
Giật phắng mình trong đầu rủa : “cha chả, cái thằng này muốn bà cho ăn đòn mà.” Nhưng cũng làm tỉnh :
-         Thì nó đi với ai kệ nó mắc chi em nè ?
Con bé càng hét toáng lên :
-         Chị hổng thương em, hu hu , em ghét chị luôn.
Đang bực mình định phắng cho nó mấy câu mà nghĩ lại “uh nhỉ, nó em mình mà” nên thôi, dỗ ngọt nó vậy :
-         Rồi , đâu còn có đó. Đợi chị xử cho cưng ha ? Cưng lo học bài để thi đi, ráng mà thi cho trót lọt, còn chuyện đó để chị hỏi tội cái thằng mắc dịch ấy cho cưng.
Con bé giọng hí hửng , chắc là đang mát ruột mát gan , tưởng tượng thôi cũng biết cái mặt nó hả hê rồi. Con này thế ấy, chị nào em nấy thôi. Cúp máy cái cụp, nhấn số lão ấy gọi , tưởng tượng đến cái mặt hắn mà thấy số điện thoại của Tôi gọi tới là ngộ lắm, chắc đang trợn tròn con mắt vì ngạc nhiên . Nghe giọng thì biết :
-         Trời đổi gió hả mẹ ? Chắc bão thiệt quá .
Lâu rồi không ngọt ngào, nay giả giọng dịu dàng cho hắn sốc chơi :
-         Gì mà bão, Nam nói nghe ghê quá đi. Rãnh hôn ? Đi uống cà phê.
Tôi chắc nghe xong câu này hồn vía hắn rớt xuống mười tám tầng địa ngục chứ chẳng ít hơn đâu, có lẽ vừa toát mồ hôi hột vừa trả lời :
-         Trời ơi, bà làm tui nổi da gà nè, hôm nay chắc tụi nhập viện vì bà quá. Không phải sốc tập một, mà là sốc truyền kỳ nha.
Hắn nói đúng thật, dịu dàng với ai thì dịu dàng chứ gặp cái mặt hắn mà nói nhẹ nhàng thế đến, Tôi còn muốn ói huống chi Hắn. Tôi cũng ôm bụng cười :
-         Chậc, tính làm thục nữ dzới ông xem có đựoc hông mà thế này có lẽ tui cắn răng làm chị ông dzậy. hí hí.
Hắn cũng cười :
-         Thôi mẹ nhà thờ, mẹ sao để dzậy đi, mẹ đừng làm tui hoảng loạn nữa. Giờ tới quán nào, hay tui tới chở bà đi ?
Ngẫm một hồi tôi bảo hắn :
-         Ờ, gần chỗ tui có quán Nhạc Trịnh, ông ghé tới đó. Tui đi vài bước là tới hà. Trên lầu ha, quán này mới xây xong. Nhìn ra biển đẹp ác.
Hắn phang lại một câu :
-         Bà lựa chỗ nào đừng gần lang cang nha, không bà lại đạp tui rớt xuống biển thì chết tui. Tui hông biết bơi.
 
Chưa kịp quất lại thì hắn lanh tay cúp cái cụp. Tôi lầm bầm rủa hắn : “ tiên sư bố nhà mi,cái đồ mắc dịch, bà cho mi vừa bơi vừa kêu cứu cho bõ ghét. .”
Nhún vai nhìn cái điện thoại cứ như không quen biết, đút hai tay vào túi quần nhởn nha đi ra cái quán ấy. Cái lão ấy ngoan dễ sợ, chẳng biết lúc nãy đang ở đâu mà  bay tới nhanh thế, lão đi xe máy còn Tôi đi "mô tô ..bước" thế mà vẫn chậm chân hơn lão.Trước kia  vừa thấy tôi thò cái mặt lên khỏi các bậc cầu thang là hắn đã ầm ầm cái loa phát thanh rồi, nhưng nay thì hắn chống cằm ngồi vô tư..lự là thấy có chuyện cực kỳ “trầm trọng’ rồi. Lấy tay phớt trước mặt hắn hỏi :
- Ê, sao cái mặt mốc ông đần thế ? Lúc nãy chép chép cái mỏ dữ lắm mà giờ tịt rồi à ?
Hắn đang suy tư cỡ nào mà thấy Tôi lên tiếng dù còn một hơi cuối cùng ,dám hắn cũng dồn hết năng luợng để xả lại , và lúc này cũng câu ấy :
- Bà là con ác quỷ.
Đề tài muôn thửo của những đứa dở hơi thời cắp sách dù qua bao nhiêu lớp bụi thời gian cũng chẳng thể già đi qua cách giao tiếp . Nghe hắn rủa thế lại thấy vui vui, bởi hình như đứa nào mà chả rủa Tôi là “ác quỷ”, nói chuyện vô thưởng vô phạt. Thấy hôm nay hắn lạ, Tôi liền quan tâm, quên mất mục tiêu “hỏi tội” hắn :
-         Ê, cha nhà thờ, ông làm gì mà cái mặt đã mốc đến meo thế.
Nghe hỏi hắn định trả miếng nhưng như bị ai líu lưỡi lại, hông nói mà cứ tròn mắt. Nghiêng qua rồi nghía lại nhìn Tôi, cái nhìn khiến Tôi bỗng thấy nhột nhột, đành phải quất cho hắn một câu :
-         Ông làm tui giống người ngoài hành tinh xuống dzậy cha nội?
Hắn vừa nhấm ly cà phê vừa tủm tỉm cười :
-         woa, hôm nay bà đẹp..lạ lùng ha.
Nghe hắn khen Tôi cũng tỉnh tỉnh :
-         Hẳn nhiên, mới làm đĩ về mà lị.
Mới phán xong một câu thì mưa, mưa xối xả vào bàn, hắn phun nguyên một ngụm cà phê bắn tung toé trước câu nói của Tôi. Nhìn cái mặt hắn tức cười quá đi mất, tròng trắng xen lẫn tròng đen trợn ngược lên, lúc này Tôi mà tẩn thêm một câu nữa dám hắn ngã ngữa ra chết cứng tại chỗ quá. Một lát hắn “điều hoà” nguyên khí lại mới chắp tay :
-         Lâu lâu tui không gặp bà, bà con hơn một con quỷ. Tự dưng nói đi làm đĩ mới về . Tui hiểu chết liền.
Được dịp móc họng hắn vài câu :
-         Ông đúng là ngu lâu dốt bền khó đào tạo đù bẩm sinh. Tui nói đi làm đĩ là mới làm đẹp đó cha. Thông minh chút coi, theo chị lâu rồi mà chẳng tiến bộ chút nào. Đúp, vẫn còn ngoài vòng loại, còn lâu mới cua được con Út chị.
Hắn chưa kịp hoàn hồn bỗng nghe Tôi nhắc đến con Út, hắn bí xị cái mặt :
-         Tui tưởng con Út bà nó đỡ rắc rối hơn bà, ai dè nó còn làm tui mệt hơn bà nữa Thanh ơi.
Tôi cười thầm trong bụng :” đúng là chưa hỏi mà hắn tự khai rồi, để xem cái lão này than thở gì .” Hắn bắt đầu kể lể :
-         Bà nhớ con Vy không ? Hôm trước nó về, tui chở nó đi chơi, ai dè con Út thấy, nó giận tui một hơi. Nói sao nó cũng không tin, thế có chết tui không.
Cố moi trong trí nhớ vẫn chẳng nhớ nổi “Vy” là đứa nào, dạo này đầu óc Tôi bị “lẫn” rồi hay sao mà thấy ai cũng “quen quen”, hình như “gặp đâu đó”. Vẫn không nhớ nổi đành nhún vai :
-         Rồi sao, Nhỏ đó là đứa nào mà tui hông nhớ vậy cà ? Mà nhiều Vy, ông nói Vy nào?
Hắn nhăn nhó nói : Vậy trong đầu bà nhớ ai bà nói tui nghe coi ? Cái con mẹ trời đánh thánh đâm, dễ ghét. Con Lê Vy đó mẹ.
Tôi chợt à lên : ồ, hoá ra là cái con :”nước khoáng thiên nhiên, một phần tích yếu của cuộc sống “ ( lúc ấy lớp nhiều đứa tên Vy, nên phải gọi kèm với Họ để phân biệt. Khi ấy có hãng nước suối đóng chai "La Vie" nên tụi này gọi thế cho nói độc quyền) đó hả ? Ủa, nó là bồ cũ của ông mà ? Quay lại rồi hả ?
 
Hắn rầu rĩ : quay cái đầu bà, bạn bè gặp lại chứ có gì mà con Út nó làm to chuyện lên. Tui hông biết làm sao hết, giải thích hoài nó có chịu đâu.
Tôi cũng nhún vai : - Đáng đời, ai biểu chi ? Giờ tính sao ? Lúc nãy nó khóc lóc kể lể với tui kìa. Ông cố mà năn nỉ nó.
Bà giúp tui giải thích đi. Tui hậu tạ bà.
Tôi cười cái nụ cười mà chắc mẩm là hắn đang rủa “nham hiểm “ nói dài giọng :
-         Thế tính hậu tạ chị cái gì ? “Nhẹ” là không chịu đâu à nha.
Giờ bảo hắn nhảy xuống biển chắc cũng nhảy nữa chứ nói chi quà , hắn năn nỉ :
-         Bà giải thích giúp tui đi. Vy đâu có lạ gì bà đâu.
-         Ờ, tôi về kể rằng hồi xưa hai người dính như keo dính chuột. Mà tui nghĩ hông ra, mắc chi ông chở riêng nó đi đâu thế, sao không xon phép con Út mà tự do thế ?
 
Nam gãi đầu : - chẳng hiểu nữa bà, lúc ấy cái Vy nhờ thì tui uh, chứ có nghĩ gì đâu. Cũng nghĩ con Út không ghen thế đâu.
Tôi mắng hắn : - Cái đồ Ngốc, con gái nào mà không ghen ?
Hắn mới hỏi ngược lại Tôi : - Thế sao tui thấy bà nói bà có người yêu mà có thấy bà ghen bao giờ đâu ? 
Nghe hắn nói tới chuyện “riêng” của Tôi là Tôi gạt phăng đi :
-         Ông lạc đề rồi nha, ngoài tầm kiểm soát đó, lạng quạng là mắc dây thun bi chừ.
Hắn tò mò :
-         Bà bạn bè mà chơi xấu thế, không chịu kể tui nghe . Giận.
Tôi mắc cười khi nhìn cái mặt hắn : - Thôi đi cha, cái mặt ông giận đẹp thế thôi cứ cho ông giận dài dài, biết đâu có ông đạo diễn nào lứot qua “mua” ông dzìa làm kiểng.
Lần này thì hắn rượt Tôi thật, Tôi cũng lo xách dép chạy về còn quay lại “lêu lêu” hắn nữa. Hắn cứ dứ dứ nắm đấm vào mặt tôi mà nói :
-“Nhớ giúp tui đừng có thọc gậy bánh xe à , tui hậu tạ. Không thì lần sau tui phá lại cho biết.”
 Trong tiếng gió Tôi còn thổi lại cho hắn hai từ thách thức : “Còn khuya đó cưng”.
 
Chiều về nhà gặp lại con Út đang nằm buồn thiu ở trong phòng, con nhỏ thấy Tôi cứ như bắt được vàng, nhảy vào họng Tôi liền :
- Chị hỏi ổng chưa? Ổng nói sao?
Tôi châm ngòi đốt nó chút cho vui :
- Mi làm như chị mi rỗi lắm , đi làm mấy việc dở hơi thế. Chuyện chúng mày cứ tự mà giải quyết lấy.
Con Bé phù mang trợn mắt, rướm nước mắt :
- Hu hu, chị không thương em, em không biết đâu.
"Ối trời , tự dưng lại bị "mắc đền" vô cớ thế không biết" - Tôi cười thầm  hỏi nó :
- Thế cưng muốn chị hỏi chi?
Con Bé phụng phịu :
- Chị hỏi xem chị đó là ai mà....
Tôi "giả vờ" dạy đời nó, nói ngon thế chứ là mình cũng "nổi trận xung thiên" chứ đừng nói nó, nhưng kệ, nổ cho nó "chảnh" chút chơi, chẳng chết chóc :
- Mi có nghe câu này không
"  Trên thế gian có hàng ngàn trai đẹp
Anh tưởng rằng anh đẹp lắm hay sao
Gái như em đâu phải gái si tình
Mà đeo đuổi một bóng hình....không xứng đáng" ( ôi, nếu là quý ông đọc qua đừng giận con nhỏ này nhé. Oan lắm à.)
 
Con Bé cũng ngốc thật, nó nghe đọc xong thì lại suy nghĩ , ậm ừ. Tôi tức cười "trời, chả lẽ mình đốt nhà thật sao?" , chưa kịp nghĩ thêm, nó đã hỏi :
- Chị dạy phải, em nghe lời chị. Hổng thèm quen anh Nam nữa.
Nghe nó nói mà Tôi "muốn lủng ruột" vì cười , cái con sao mà "dễ sương" kinh dị, nói sao cũng nghe. Cái thằng ôn dịch kia nghe được chắc hắn khóc với Tôi ba ngày ba đêm quá. Ngẫm đùa tới đó đủ rồi mới bảo con bé :
- Em lo học đi, bạn của chị chị biết, nó có muốn "lộn xộn" cũng hỏi ý chị, chẳng dám qua mặt đâu. Cứ lo mà học ôn thi, đừng nghĩ vớ vẩn , lung tung ảnh hưởng việc học hành. Hãy tin tưởng vào người mình yêu thương thì sẽ cảm thấy cuộc sống đẹp hơn cưng nha.Dù có giận dỗi thế nào cũng không được "nặng nhẹ" nhau nghe chưa? " Mi có thấy chị mi không, chẳng bao giờ "tăng" thêm tuổi nào, có khi còn "hao hụt" tuổi ấy chứ.
Con bé gật đầu ngoan ngoãn :
- Em biết rồi Hai. Chị mau già đi cho má nhờ, chị định nhí nhảnh hoài vậy à, má sạt nghiệp mất.
Tôi cốc đầu nó :
- Mi chanh chua kém gì chị đâu, con khỉ. 
Nó ôm hôn tôi cái "chụt" rồi huýt sao bỏ đi còn để lại một câu :
- Em đi hẹn với anh Nam đây.
Tôi nghe nó nói mà thầm mắng : "cái đồ...khôn..nhà..dại chợ' nhưng rồi cũng cười vì nó đã hiểu và cười. Hồn nhiên còn mãi trong những người đang biết sống yêu thương nhau.

Love
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2009 13:27:19 bởi minhthanh_love >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9