không đề 1
Có chàng trai trẻ thích giăng câu Sửa soạn lên đồ lướt suốt thâu Nhắm khúc quanh co đường trắc trở Chọn nơi vách đá nước trong sâu Dễ dàng đánh bắt câu không hứng Nhấp nhử chực chờ giựt mới ngầu Vớt được nàng tiên nơi bể cả Sá gì sương gió đợi bao lâu.
Tình em thế nào anh biết không Giết người trong mộng chẳng nao lòng Anh nghe như thế rồi anh bảo Chết trong tay em anh đợi mong Thế rồi ta nói chuyện lòng vòng Một cánh chim trời khuất xa mong Anh cười khẽ nói em yêu hỡi Trái tim em là ngọn lửa hồng Anh cần em ngay cả tiết không đông Ngọn lửa hồng cho đời anh thắm mãi Cuộc đời anh không dầm mưa nắng vãi Mà hiu hoạnh sớm tối lúc đi về ............................................... Cuộc tình nào mà chẳng có nhiêu khê Sống không phận nguyện tình em trao hết Dẫu đôi ta nghìn năm xa cách biệt Lửa lòng em mãi mãi hướng về anh.
Cánh én mùa xuân lạc khuất đâu Để lại non cao với nỗi sầu Đêm dài ngày trắng mây phiêu bạt Từng cơn gió lộng buốt canh thâu.
Giật giá leo thang cao quá trời Đồng lương còm cõi rách mùng tơi Xăng dầu điện nước đều tăng giá Tỏi ớt hành tiêu nhất loạt cơi Bước tới bước lui toan với tính Chèo xuôi chèo ngược mướt mồ hôi Cơm ngày hai bữa còn lo thiếu Sống kiểu thế này khó nghỉ ngơi.
"Giá" ơi thương lấy "Lương" cùng ! Tuy rằng khác loại cũng kêu là "Tiền". Thương nhau "Lương" "Giá" đi liền. Ghét nhau "Lương" "Giá" hai miền xa xôi Gió đưa cái "Giá" lên trời, Cho "Lương" ở lại chịu nhiều đắng cay "Giá" ơi ta bảo "Giá" này: "Giá" lên nhanh quá có ngày... chết "Lương" Nhiễu điều phủ lấy "Giá" "Lương", Đồng "Lương" vật "Giá" phải thương nhau cùng Người ta đi cấy lấy công Tôi nay đi cấy còn trông nhiều bề Trông cho vật giá...rẻ rề Lương tăng vùn vụt là mê lắm rồi Bắc thang lên hỏi ông trời Giá Lương như thế dân thời sống sao? Ông trời ổng biểu kệ tao Mày đi hỏi sếp chứ tao biết gì?'' ( St bên yahoochat.Cuối tuần đọc chơi cho vui giảm stress)
Có những điều mãi mãi khắc vào tim Ánh trăng soi kẽ lá cũng nhũng mềm Tiếng canh gà giục giã miền ký ức Dòng sông trôi trở khúc động triền miên.
Chỉ muốn chết không muốn hoá tiên Ở đời mãi chắc sẽ rồ điên Quanh đi ngó lại đời cay đắng Ngó trước trông sau mộng đổ nghiêng Tát cạn biển đông đành bất lực Rào đê chắn sóng chịu kinh niên Là thân chùm gửi sống nhờ bám Chẳng ích được gì sống chỉ phiền. Ôi thôi đâu phải thác dễ dàng Bước xuống tuyền đài phải có gan Bản chất ta đây gan ốm yếu Có đâu hùng dũng bước hiên ngang.
Sống mòn sống mõi có nên không Cặm cụi thân ta chẳng thấy hồng Cánh én lạc loài còn thấy nắng Riêng ta sống mãi chẳng còn mong. Áp lực ôi thôi quá nặng nề Ước gì ta tỉnh mà như mê Thoát khỏi trần thế nhiều tục lụy Lòng ta thanh thản chẳng ê hề. Sống khổ thế này chắc sẽ điên Cuộc đời ơi lắm nỗi ưu phiền Hay tại ta không đà đứng vững Nên buồn miệng mở lời huyên thuyên.
Một giọt cô đơn nhỏ xuống trần Phản phất buồn thương bến sông ngân Con đò năm cũ trôi im lắng Ánh dương rọi chiếu được bao lần. Một giọt cô đơn nhỏ xuống trần
Phản phất buồn thương bến sông ngân Con đò năm cũ còn vương vấn Ánh dương rọi chiếu đã bao năm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2011 19:39:17 bởi nevermind >
Lòng ta trống trãi buồn mênh mang Ngóng gió nhìn mây giấc mộng sang Liếc mắt gió đùa con bướm trắng Hồn tan theo cánh bướm lang thang. Ngồi đợi dưới hiên nhà
Mong chờ anh bước ngang
Ngồi một mình trống vắng
Con tim vương lệ sầu
Người đâu,
Người đâu,
Người đâu?!?
......Bẽ bàng......!!!!!!!
Trích đoạn: nevermind
Trích đoạn: nevermind
Trích đoạn: nevermind
Nói đến bạn bè lòng nát tan (thấy phát chán!)
Bao năm tình nghĩa cũng không màng
Chuyện không nói có lại bêu xấu
Nói trước khác sau đạo nghĩa tràn
Tình bạn là gì sao đố kỵ
Tình yêu có phải đau thương mang
Vì danh vì lợi dục tình nữa
Chuyện của ai đâu mình bị quàng.
Suốt bấy nhiêu năm bạn học cùng
Tưởng rằng thân thiết hoá hư không
Bày điều dối trá gây chia rẽ
Thêu dệt chuyện người che dấu tâm
Kinh phật tịnh tâm sao thác loạn
Đạo người nhân nghĩa lại vô lương
Đến khi có chuyện mới ra nhẽ
Đến lúc không xong mới tỏ lòng.
Nếu tôi chết xin trở thành cát bụi
Mãi lang thang trên thế giới vô thường
Tôi không mong hướng về cõi niết bàn
Đời sương gió không lắm lem chuyện thế.
Chuyện bạn hữu sao làm ta giận dữ
Giận bản thân như một kẻ đui mù
Mắt mở lớn sao dạ lại ngây ngô
Tâm đã thấy sao không lo lẩn tránh
Giờ hệ lụy làm lòng đau bụng ách
Nghĩ thói đời vô liêm sĩ có thừa
Một lần trượt không biết có chừa chưa
Thôi mệt lắm tối nay đi ngủ sớm.
....Bảo người tôi Les
Giờ
"Coi chừng lọt bẩy tình''
Quá nản bạn bè cứ lặng thinh
Vậy mà
Vẫn
Nhắn nhít những điều phi nghĩa lý
Hết chuyện dèm pha lại kích mình
Tôi đây đầu óc vẫn minh mẫn
Đâu điên nghe nói lao như khùng.
Tôi đây chẳng thẹn một chữ tình
Tình người tôi trãi chứ không nghinh
Đã hết bao lời khuyên với giải
Đến mức không xong buộc lặng thinh.
Giờ đây đã cạn hết nghĩa tình
Không mong gặp lại xin đừng tin
Bạn hữu bao năm nay rửa sạch
Đừng quẩn quanh tôi thật phúc lành.
Đi chùa gõ mõ tụng từ bi Bước thấp bước cao lời nhặng xì Chẳng biết kính trên nhường kẻ dưới Nghe theo dục vọng thích sân si Con người vô độ không đường thoát Lọt bể u mê khó độ trì Luồn cuối khom lưng cầu lể Phật Dối mình phỉnh chúng thịnh hay suy.
Mặt trời lên Ngọn gió đùa Lá đu đưa Sương lóng lánh Phơi vạt nắng Chim chuyền cành Tấu khúc xanh Tràn hơi ấm Vùi trong nắng Ngọn lửa hồng Ánh trời trong Hoa chen thắm Quyện hư không Ánh cầu vồng Nhẹ tơ lòng Tự an nhiên.
Nỗi sầu biết gửi về đâu Gửi theo mây gió lòng hầu có nguôi Thả trôi theo nước triều xuôi Thả bao nhiêu bận mới thôi lòng sầu. Nắm chặc bàn tay khép cửa lòng Để cho tiếng vọng hoá hư không Dấu yêu trôi dạt miền quên lãng Để đất cách trời vạn sự thông.
Tôi muốn mùa sang nắng trãi vàng Đường đi lộng gió rộng thênh thang Có đôi én lượn chao nghiêng nắng Ríu rít gọi nhau thật dịu dàng Tôi muốn rồi đây xuân lại sang Ríu rít bầy chim én gọi đàn Giang cao đôi cánh vút chao lượn Sum vầy viên mãn đời bình an. Ước muốn cho người ở cách xa Từ trái tim khô lệ nhạt nhoà Nỗi đau trong dạ xin gìn giữ Mong người an hưởng phúc gia hoà.
Nhớ thuở Hùng Vương người dựng nước Bền gan nhanh trí giàu mưu lược Đánh tan quân giặc xâm lăng cõi Dẫn dắt con dân chớ lệ thuộc Sử sách ngàn năm ghi dấu ấn Cháu con ghi tạc không nhu nhược Bình yên độc lập dân ta được Giỗ tổ 10 - 3 dân tạ phước. Trọng Văn ! anh đúng là thi sĩ
Đọc thơ anh thật là phởn chí
Vung bút điểm xà không loạn trí
Tranh đấu điểm hồng không uổng phí. Tửng sơ sơ dạ chẳng mơ hồ Cày sâu cuốc bẫm xoá ngây ngô Vạch lá tìm sâu cần mẫn gắp Tưới tắm cây đời chẳng để khô.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2011 21:58:23 bởi nevermind >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: