Trắng X Đen
Con đường xám xịt không ranh giới
Hàng cây nghiêng
Hàng cây trơ trụi lá
Mặt trời tỏa thiếu giọt sương mai.
* * *
Lầm lủi bước
Chiếc lá trôi dòng nước
Ngẩng đầu lên
Tôi trôi dạt nơi nao?
* * *
Tôi hớp chút ánh sáng lẽ loi cuối đường hầm
Như con cá hớp không khí
Tôi vẫn sống
Con đường vẫn ở phía trước
Nhưng tôi không biết đó là ánh hoàng hôn hay bình minh đang tới.
* * * * * * *
Tôi vẫn bước dù đôi chân đau mõi
Dò tìm
Không một lần dấp ngã
Không niềm vui một lần chống gối đứng lên
Bỏ lại sau lưng -Trống rỗng
Nỗi sợ hãi treo vành mi mắt
Trái tim mòn thoi thóp nhớ Con tim.
* * * * * * *
Chạm vào quá khứ
Em ngây ngô đen đúa ngơ ngác
Gió giao mùa.