Tình ta đẹp lúc bước vào thơ
Như một kẻ khờ nằm ngủ mơ
Gánh nặng đeo mang trôi mất hết
Niềm vui hạnh phúc nhất mong chờ.
Một khối tình si thác xuống ngàn
Ngàn năm còn động sóng hồ loang
Muôn kiếp lửa thiều tình vẫn sáng
Tình mình vẫn đẹp thuở hồng hoang.
Khi tình yêu không còn nữa
Như thuyền bứt néo ra khơi
Tiếc làm chi cánh chim trời
Để lòng hận đau sót mãi.
Yêu càng nhiều hận càng sâu???
Do ta không vứt cung sầu
Để hồn nặng hạt mưa ngâu
Sầu thêm sầu có ích đâu!!!
Để tâm thanh thãn bước qua cầu
Để giọt sầu rơi đám cỏ nâu
Để lòng rộng mở một ngày mới
Để mắt ai cười sáng địa cầu.