Chương 6
Ta đã yêu nhau chưa vậy?
“Trời!” – Cecilia muốn kêu lên khi cảm giác Lăng Minh đằng sau mỗi lúc một gần nhưng lại thôi vì quá mệt. Nàng đã cuốc bộ gần hai canh giờ dưới cái nắng gắt. Hai bên đường toàn tầm ma là tầm ma, thảng mới thấy một cây có bóng râm.
Cuối tháng sáu, hoa các loại cây lớn hầu như đã rụng hết, đặc biệt là vùng cực nam đại lục Nam Dương. Có như vậy quả mới kịp chín trước khi đông về và hạt cây mới chạm đất khi chưa có băng phủ để đến xuân lớp cây non kịp nhú lên, phát triển khỏe mạnh trước mùa giá lạnh năm sau. Đám cây bụi, cây con thì thảnh thơi hơn, điển hình như đám tầm ma xanh rì này. Cây cao đến quá ngực người trưởng thành, đang trổ hoa hăng hắc, chen lấn vươn lên khiến lũ cây lớn vốn thưa thớt lại càng vêu vao lạc lõng, thậm chí tầm ma còn vươn ra đến phần tư con đường mỗi bên. Vì thế nhóm Lăng Minh, Tiểu Điềm và Cecilia đi hàng một tránh chạm phải gai nhọn hoặc lông ngứa của tầm ma.
Ba người đi bộ đã năm ngày. Mặt Cecilia dài hết cỡ vì nản. Tuy nhiên từ hai hôm nay, Cecilia đã thôi than vãn. Một là quá mệt, hai là vô ích. Nàng không hiểu sao nhóc Tiểu Điềm nhất quyết không chịu ngồi xe, dù ngân lượng không thiếu, lại còn đi như rùa dù không có vẻ nhởn nhơ ngắm trời ngắm đất.
“Cũng có gì mà ngắm” – Cecilia than thầm. Cũng may cả nhóm đã đi qua khu nghĩa địa từ lâu. Nhưng không gian chẳng vì thế mà tươi thêm.
“Tên trời đánh kia sao không ủng hộ vụ thuê xe nhỉ? Lại còn nhăn ra cười!” – Cecilia ấm ức.
Một đàn sẻ nâu ríu rít sà xuống tìm mồi khiến Tiểu Thanh đang gà gật trên vai Cecilia choàng tỉnh, đôi mắt long sòng sọc không rõ vì tức giận hay vì ngái ngủ. Lăng Minh phía sau khựng lại.
Cecilia trấn an con chim lắm điều. Tuy nhiên trong mắt Lăng Minh thì hành động vỗ vỗ con chim màu xanh của cô thiếu nữ hình như hơi quá tay khiến con chim không thể ngủ thêm. Quả nhiên,
- Này, Thanh Thanh!
Cecilia lấy ra chiếc bát sâu đáy đựng nước lạnh cóng cho Tiểu Thanh, thứ nước khiến con chim màu xanh không thể ngủ thêm.
Lăng Minh gượng cười. Cũng không làm gì được. Đành xa mỹ nhân thêm vài bước. An toàn cho lỗ nhĩ vẫn quan trọng hơn.
Việc tên đáng nguyền rủa phải cách xa ra chỉ an ủi Cecilia được chốc lát. Mặt trời giữa trưa khiến nàng mệt, khiến niềm vui trôi tuột theo mồ hôi rịn sũng tóc tai.
“Lũ tầm ma chẳng có gì tốt đẹp, lại còn đám sâu to mập lúc nhúc nữa chứ.” Mới nghĩ thế Cecilia đã run lên. Nàng cố nghĩ tới điều hạnh phúc lớn lao duy nhất là được mẹ cho phép tiếp tục ngao du, không bắt tội trốn nhà đi chơi. Ngạc nhiên là bà cũng chưa mắng mỏ khi nhắn qua Tiểu Thanh. Con chim hư hỏng đó giờ đang tranh nhau kiếm mồi với lũ chim hoang. Nhắc tới lũ chim, Cecilia trở về trạng thái bực bội. Tiếng lanh lảnh bình thường nghe rộn rã tươi vui giờ xem ra không khá hơn tiếng Tiểu Thanh bao nhiêu, thậm chí còn có vẻ rờn rợn như tiếng ma đói, ma chết đường chết chợ rú rít trêu đùa nhau trong đám cây rậm rạp. Lũ cô hồn dã quỉ nghe đâu được thả rông giữa trưa. Cecilia đảo mắt e dè,
“Cũng may không đi một mình.” Mặt trời vẫn đổ lửa. Nhưng Cecilia không muốn nghỉ, không muốn tên kia sán lại đưa nước đưa nôi cùng cái kiểu cười cười khó hiểu. Con chim Tiểu Thanh ham chơi mãi chưa chịu về. Mà hắn lấy đâu ra mấy thứ đó nhanh thế không biết.
- Hoét! Hoét! Hoo ...éét!
Ba tiếng kêu kéo dài đột ngột, rền rĩ như ai đó phồng mồm thổi mấy hơi qua chiếc kèn đồng cũ thủng lỗ. Đám chim hốt hoảng bay túa lên.
“Mẹ ở vùng này ư?” Cecilia dáo dác nhìn quanh, phía xa chỉ có vài cây tuyết tùng lẻ loi trong lãnh địa của tầm ma. Bỗng một làn xanh thẫm vọt lên khoảng ba trượng, xoay tròn rồi cực tốc bay về phía tây bắc.
- Ta có việc! Hẹn gặp lại!
Cecilia nói nhanh, thân hình bốc cao, lao theo hướng bay của Tiểu Thanh.
- Đợi ta với Cecil!
Lăng Minh kêu lên, nhảy vọt tới trước, nắm lấy tay Tiểu Điềm, rồi điểm mạnh chân xuống nền đất cứng, vùn vụt lao đi đuổi theo Cecilia. Khổ nỗi hắn không giỏi khinh công cho lắm, thân thể lại nặng hơn Cecilia nhiều nên chỉ được một chốc đã bị bỏ rơi. Tệ nữa, cơ thể hắn bắt đầu trầm xuống. Quanh cổ và bàn tay tức khắc đau buốt, vài vết xước rớm máu xuất hiện.
“Kém quá!”
Tiểu Điềm truyền âm chê bai rồi truyền một luồng hơi ấm qua tay Lăng Minh khiến thân thể tên thanh niên nhẹ bẫng. Cả hai tiếp tục vun vút điểm chân trên những ngọn tầm ma, lao như bắn trên biển màu xanh, thân tầm ma bị lấy làm điểm tựa chỉ thoáng trầm xuống một chút.
Lăng Minh chắt lưỡi than thầm nhưng không dám mở miệng sợ ngã dúi xuống phía dưới. Bóng Cecilia dần hiện trong tầm mắt, phần dưới đôi hài của nàng giờ xòe rộng như chiếc quạt lớn, phần mũi thuôn nhọn.
“Thế chứ! Cứ tưởng nàng trội hơn hẳn ta!” Lăng Minh vừa nhìn thấy vật phụ trợ của Cecilia liền ngấm ngầm thở ra nhẹ nhõm.
“Oành!”
Phía trước đột nhiên truyền lại âm thanh khủng khiếp, sóng âm làm biển tầm ma nghiêng ngả. Một lồng sắt cao vọt mọc lên và đám rồng lửa quẫy lộn u ám cả một góc trời. Lũ rồng đỏ lừ liên tục công phá màn bạch quang chói lọi bên dưới.
Lăng Minh bóp chặt tay Tiểu Điềm hối thúc. Cecilia phía trước tăng tốc đến cực điểm, thân ảnh vẽ nên một dải xanh mờ.
Chừng nửa khắc thời gian sau, Cecilia đáp xuống một trang viện màu trắng đổ nát, đám đại thụ bao quanh bật gốc chồng chất lên nhau trên mấy luống hoa màu trắng và vàng. Mùi cay nồng tỏa ra từ những thân gỗ đang ứa nhựa màu mật ong, loại mật trong của ong được nuôi bằng hoa táo.
Tiểu Điềm bất ngờ giật tay Lăng Minh làm hắn bật ngược ra sau, chưa kịp hỏi thì mũi đã nhảy lên vì một mùi rất sắc. Một màu xanh mơ hồ chui tụt vào tay áo cậu nhóc đội mũ rộng vành. Tên thanh niên chưa kịp mở miệng hỏi, phía trước đã truyền đến tiếng gió xé. Một thanh y phụ nhân áo quần tơi tả chắn ngang trước Cecilia. Cô thiếu nữ chỉ kịp kêu “Mẹ!” đã ngất lịm.
Máu ướt đẫm một bên vai phụ nhân.
- Chiếu cố Cecil giúp ta!
Mẫu thân Cecilia lên tiếng, âm thanh yếu ớt mệt mỏi, nhưng không hề quay lại. Tay trái của bà xụi lơ, mấy ngón tay buông thõng làm rơi chiếc não bạt sáng choang. Tay phải vẫn phòng thủ trước ngực.
Lăng Minh cúi xuống nâng Cecilia lên rồi lui lại. Sắc mặt cô gái trắng bệch, mắt nhắm nghiền, má còn vương huyết tích của mẫu thân.
Trên cao đám hỏa long lồng lộn, lửa bùng bùng. Mỹ phụ Linh Linh lạnh lùng lên tiếng:
- Ngươi tới số rồi, con tiện tỳ phản phúc!
Mẫu thân Cecilia không đáp, ngửa mặt nhìn hai mươi bảy con hỏa long đang vặn xoắn với nhau thành một con đại hỏa long dài gần trăm rưỡi trượng, thân thể khổng lồ đỏ thẫm vùng vẫy làm đám tuyết tùng phía xa bén lửa, nghi ngút cháy. Khoảng mây phía trên con rồng lửa khủng khiếp đã đổi sang màu đỏ rực.
Ngón vô danh trái của phụ nhân vận y phục xanh khẽ co giật.
Mấy âm thành xì xì vang lên, đám hoa quanh bọn Lăng Minh lao xao lay động phun ra một đám hơi màu vàng nhạt giam cả ba ở giữa. Không một âm thanh, không một luồng gió lọt vào. Lăng Minh đấm mạnh rồi xả một kiếm vào làn hơi bao quanh nhưng đều vô ích, tựa hồ như chém vào một mớ mềm mại nhưng bền chắc, lực đạo mau chóng tản đều rồi tiêu thất.
“Bà ta chưa có ác ý!”
Tiểu Điềm truyền âm, khuôn mặt nghếch lên nhìn. Phía trước dội lên một tràng cười man dại của mỹ phụ áo trắng Linh Linh.
Màn màu vàng bỗng uốn éo dạt đi như một túi khí. Con đại hỏa long khổng lồ quẫy đuôi lao thẳng xuống như một cột lửa. Toàn bộ cây cỏ và đám tàn tích của trang viện tức khắc ra tro. Nền đất rực lên, nứt toác. Thân thể mẫu thân Cecilia quằn quại ngả nghiêng. Màn bạch quang bảo vệ vẫn được duy trì nhưng đã mất đi vẻ chói lọi.
Chín cột sắt lớn lừ lừ rời mặt đất như chín đại ác thần sổng ngục, đoạn chiếu về phía người đàn bà đang quằn quại trong khối lửa, chuẩn bị cho một đòn sấm sét tối hậu.
Trong vòng bảo vệ màu vàng, Lăng Minh mới rướn thân đã bị Tiểu Điềm ngăn trở. Hắn nhìn lại thì chín cột sắn đã biến mất vô ảnh vô tung, đám lửa mới đó còn hung hãn giờ chỉ còn là những lưỡi lửa nháng lên rồi tắt lịm.
Tiểu Điềm thõng tay, một sợi màu ngọc bích mỏng mảnh đổ xuống nền đất lởn vởn ánh sáng vàng, lặng lẽ xuyên qua. Tiếng gió tức thì tràn vào vi vu mang theo mùi thơm nồng của rượu mạnh, thỉnh thoảng lại có đất nứt, đá vỡ lốp bốp.
Đột ngột cơ thể Lăng Minh run rẩy. Tên thanh niên hít mạnh một hơi, nhìn Tiểu Điềm chằm chằm rồi nói rõ từng tiếng:
- Túy Tiên trùng và Lạc Thần hoa?
Tiểu Điềm yên lặng không đáp.
Cách chừng một trượng, một hố lớn đường kính cả chục trượng sâu đến vài thước xuất hiện, nghi ngút khói trắng.
- Tỷ tỷ vẫn nóng tính như thủa nào!
Mẫu thân Cecilia toàn thân đất cát vừa rũ bụi vừa đứng thẳng lên ngay tâm hố rộng, vừa nhẹ nhàng lên tiếng. Âm thanh trong trẻo của bà ẩn ước sự thỏa mãn cùng cực. Phía đối diện, mỹ phụ Linh Linh cứng đơ như một bức tượng bằng sáp, bức tượng có khuôn mặt tràn ngập vẻ sững sờ.
- Ồ, sắc diện của tỷ trông kém vui? Phi Vân đón tiếp không được chu toàn chăng?
Chủ nhân trang viện chậm rãi tiến tới Linh Linh, dáng đài các nhưng thập phần quyến rũ. Cánh tay trái vô lực mềm nhũn như không xương vung vẩy theo mỗi bước chân. Bàn tay phải của bà phất qua khuôn mặt tuyệt thế của Linh Linh, lập tức một âm thanh khan đặc vang lên:
- Con tiện tỳ ...
“Bốp!”
- Tỷ nên thực tế chút! – Phi Vân mỉm cười nhắc nhở - Tỷ biết không, cũng vì tỷ quá thô lỗ mà Byron huynh không chịu nổi đó!
- Ngươi, ngươi, ai cho phép, ...? – Cơ mặt Linh Linh cứng đơ nhưng vẫn phát thoại được, thanh âm đục và ồm ồm như trẻ vỡ giọng.
- Byron huynh cho phép muội. – Khuôn mặt Phi Vân như thể mùa xuân đang về - Nếu tỷ không thích thì muội có thể gọi là Whirlwind huynh cũng được! Ôi, sao tỷ lại nhợt ra thế này?
Phi Vân rút ra chiếc khăn tay màu trắng thấm thấm mồ hôi trên mặt Linh Linh, miệng xuýt xoa ngọt nhạt:
- Tỷ đừng cả nghĩ. Dù muội và huynh ý có một cháu gái, nhưng con muội không lẽ không phải là con tỷ hay sao? Cũng là con của Whirlwind huynh mà!
Mỗi một lần chiếc khăn màu trắng chạm vào mỹ phụ Linh Linh, sắc diện bạch y mỹ phụ lại tái thêm, đôi mắt lộ ra vẻ thống khổ.
Lăng Minh đứng trong lồng ánh sáng màu vàng ngán ngẩm lắc đầu lè lưỡi. Phía trước mẹ của Cecilia tiếp tục thỏ thẻ:
- Chết thật! Sao tỷ càng lúc càng yếu vậy? Muội biết là tỷ có bảo bối Vạn Long Đồng Hiện nên đã chuẩn bị hơi nhiều Lạc Thần tiên hoa và dựng nhà bằng gỗ Hỏa Linh.
Phi Vân chớp mắt như thể chờ một lời khen ngợi của đối phương, đoạn mỉm cười nói tiếp:
- Muội chỉ sơ xuất không biết đám Túy Tiên trùng vốn ưa giống Lạc Thần, và tỷ phải bay qua một biển tầm ma đang độ ra hoa. Mà khi bén lửa, mấy mùi vị vô hại ấy ở một chỗ sẽ đem tới kết quả không hay ho gì nếu …
Phi Vân chép miệng:
- Giá như tỷ không xua đám hỏa long ra dọa muội thì tỷ đâu nên nỗi chậm tay chậm chân thế này. Lửa đâu phải lúc nào cũng đem tới vận may …
Phi Vân nín không được, cười lên một tràng thỏa mãn, bàn tay trắng còn vương mùi khói lật đật che miệng rồi xin lỗi Linh Linh rối rít. Tuy nhiên khi nàng làm bộ nắm tay nắm chân chăm sóc Linh Linh đã rất nhanh thu lấy hai túi nhỏ ở thắt lưng và trong tay áo Linh Linh. Người đàn bà thắng thế miệng không ngớt than thở tiếc hận cho Linh Linh không kịp thi triển hết thủ đoạn, rằng là Vạn Long Đồng Hiện vốn nức tiếng xưa nay.
Bên trong đám hơi màu vàng, Lăng Minh cúi nhìn Cecilia đang thiêm thiếp trên tay.
Ngoài kia, âm thanh thánh thót như tiếng đàn trời lại vang lên:
- Muội lỡ biết trước tỷ thu được hai Vô Diện quỉ tôn, có khả năng phát hiện ra Byron, à không, Whirlwind huynh đã không còn tại thế. Thành ra muội trông mong tỷ từng ngày từng giờ. Tỷ còn chậm hơn ước đoán của muội nữa cơ.
Niềm hạnh phúc bừng bừng trong mắt Phi Vân, nàng hỏi:
- Chắc tỷ không ngờ Whirlwind huynh đã hy sinh để cứu mẹ con muội khỏi nạn Vô Diện quỉ năm đó?
Nắng xiên xiên rọi vào mắt Phi Vân khi nàng ngẩng lên nhìn bầu trời, thanh âm của nàng bỗng trở nên lạnh lùng:
- Mùa đông năm xưa tỷ cùng Byron Whirlwind kéo đến tận diệt gia tộc muội. Hẳn cả hai không ngờ con bé lấm lem đất cát, quần áo cũ mèm lại là tiểu thư duy nhất của Công Tôn đại gia tộc?
Thanh âm của Phi Vân thiếu phụ mỗi lúc một nhỏ lại, nhọn sắc như mũi lao thọc vào tai Linh Linh:
- Tỷ biết không khi tỷ vừa rời khỏi Byron là hắn đã vồ lấy muội. Tỷ hẳn không ngờ cũng vì thế mà cấm chế của tỷ đối với Byron bị hóa giải dần. Nhưng hắn cũng không giết muội, dù đã đoán biết thân phận thực sự của muội.
Mắt Phi Vân sáng rỡ, nàng hỏi Linh Linh:
- Tỷ biết tại sao không?
Bạch y mỹ phụ vẫn cứng đơ nhưng đôi mắt như hồ thu của nàng đã vằn lên những tia máu.
Công Tôn Phi Vân tát nhẹ vào mặt Linh Linh, miệng nở nụ cười như suối mát và thanh âm êm như mây trời:
- Vì Byron Whirlwind là người bình thường. Còn tỷ thì không, tỷ là dị tộc. Tỷ với đám yêu nghiệt thật ra cũng có gì khác đâu.
Phi Vân cười thương cảm:
- Ài, thật khó cho tỷ! Người thường sao yêu nổi đám dị tộc chứ?
Cơ mặt Linh Linh đã nhúc nhích, nàng nhắm nghiền mắt, gân xanh gồ lên trên trán và hai bên thái dương, vẻ mặt đau đớn.
Công Tôn Phi Vân cất lên một tràng cười rộ, đoạn ngắm nghía nửa mặt trái đối phương đang chuyển sang màu nám đen, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Linh Linh tỷ, kích động có hại cho thân thể đó tỷ!
Mắt Công Tôn Phi Vân sắc nhưng thanh âm thuyết giảng vẫn êm ái:
- Tỷ vốn ích kỉ, có bao giờ nghĩ ngợi cho người khác đâu. Người như tỷ sao hiểu được hai tiếng yêu thương. Để muội nói rõ hơn nhé. Byron khi chạy chết đến Nam Dương lúc chàng mười sáu tuổi, đã có hiểu biết nhất định về thẩm mỹ cùng sinh hoạt của các đại gia tộc. Hắn làm sao chịu được cái màu trắng chói mắt từ đầu đến chân của cái bộ y phục tỷ đang mặc đây? Làm sao hắn chịu được kiểu cười hô hố hay chất giọng khào khào của tỷ đây? Còn bao nhiêu điều khác nữa!
Khuôn miệng xinh xắn đỏ thắm của Linh Linh bị Phi Vân bóp chặt, âm thanh ngọt ngào liên tục vang lên bên tai:
- Tỷ mở mắt ra mà nghe muội này! Tỷ nhớ đến Lý Phi sư đệ của tỷ không? Là phận quần hồng với nhau, muội chắc chắn Lý Phi có tình cảm với tỷ, bởi hắn hiểu, hắn quan tâm và hy sinh vì tỷ nhiều.
Đến đây, một nhân hình cách Phi Vân chừng bảy trượng loạng choạng lộ ra, vẻ mặt kinh hãi.
Phi Vân cười hài lòng, nhanh tay ghim một chiếc châm dài màu xanh biếc vào cổ Linh Linh khiến nàng ngất lịm.
- Lý Phi! Lâu lắm mới gặp! – Phi Vân mừng rỡ như gặp lại bạn chí thiết một thủa.
*
**
Trong đại phòng đặc biệt ngự trên đỉnh Nam Dương đệ nhất lâu, một nam tử đang trầm tư bên chiếc bàn bằng gỗ quí màu đỏ sậm, ánh mắt lơ đãng nhìn qua lớp kính một chiều. Ngoài kia hoàng hôn đang buông, ráng đỏ rực phía chân trời.
“Trai tài gái sắc”. Nam tử trưởng thành và đủ tự tin sẽ khiến thế nhân không bàn cãi về diện mạo. Nam tử bên chiếc bàn gỗ đỏ sậm hẳn nhiên là một người như thế, cặp mắt thâm sâu. Dáng ngồi vững như núi và e rằng khi bước đi sẽ trầm ổn như đại thuyền lừng lững trên mặt biển lặng. Hơn nữa với khuôn mặt cương nghị góc cạnh, sống mũi thẳng và cao, khó ai có thể buông lời chê gã xấu.
Ấy thế mà hiện giờ người ta dễ dàng nghĩ là gã xấu, thậm xấu, cực kì xấu.
Tạm thời có thể kê ra những hai lý do.
Một là tại gã đang ngồi cạnh một người phụ nữ quá đẹp, đẹp ngỡ ngàng choáng váng, đẹp từ rèm mi dài cong vút, đẹp đến từng sợi tóc huyền óng ả tha thướt, đẹp từ cả khi nhíu mày nhăn mặt, chứ đừng nói đến lúc nàng cười, nàng che miệng, nàng dỗi hờn, ...
Hai là thế nhân, đặc biệt là lũ nam nhân, ghen tị với gã. Nếu gã không ngồi cạnh tuyệt đại mỹ nhân, người ta vẫn ghét gã như thường. Kiểu căm tức của kẻ số hai đối với người số một, kiểu thống hận rên rỉ rằng trời bạc, rằng đời bất công, đã sinh ta sao còn sinh hắn. Liệt kê những nỗi sầu kiểu này thì rất mệt, có cố cũng chẳng bao giờ biết tới điểm kết thúc.
Nhưng nói đi nói lại vẫn thấy lý do thứ nhất nặng hơn bởi người đời lươn lẹo vẫn thường tự an ủi bằng cách tìm ra điểm mình hơn cái gã ngồi kia, điểm bí mật không ai nhận ra nổi ngoài chủ thể - chứ sắc đẹp của Nam Dương đệ nhất mỹ nhân Chung Lệ thì không ai chối bỏ nổi, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, cao sang quyền quí hay rách rưới nghèo hèn.
Phùng Quân – tên của gã nam tử - nhìn sang Chung Lệ đang hờn dỗi ngồi kế bên, rồi lại gã nheo nheo mày ra vẻ khó hiểu nhìn sang chiếc ghế đối diện với hắn.
- Hứ, chiếc ghế đó hỏng rồi, anh muốn em ngã à? Hay không muốn em ngồi cạnh? Bao nhiêu người muốn mà không được đấy! – Chung Lệ ngúng nguẩy.
Phùng Quân lòng rộn lên, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh tuyệt đẹp của mỹ nhân đệ nhất. Có điều vẻ mặt hắn vẫn bất động, không lộ ra chút nao núng rung động nào. Hai người cứ thế nhìn thẳng vào mắt nhau như giao chiến bằng mắt.
Họ nhìn nhau đã lâu. Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Phùng Quân chợt bật cười sảng khoái. Chung Lệ cũng không chịu kém.
Nhưng khi họ cười, ánh mắt cả hai người đã trượt khỏi nhau.
Chung Lệ mười câu nói ra không khiến Phùng Quân tin đủ mười, thật ra là không dám tin. Lý trí nhắc nhở gã thế. Tuy nhiên cứ đối diện với Chung Lệ, gã đôi khi có cảm giác điên rồ là nên tin hết, nên vứt bỏ hết nghi ngờ và toan tính, cho dù chúng thú vị đến đâu đi nữa - cái thú vị chỉ những kẻ từng trải mới thấu rõ, cao xa cô mà cô độc, luôn thèm khát tri kỉ.
Nụ cười của Phùng Quân và Chung Lệ gần như bặt cùng lúc. Hai khóe miệng không hẹn đều nhếch lên, thoáng nhìn nhau.
Chung Lệ xoay người lấy chút trà thấm giọng.
Phùng Quân thở dài sâu kín, tâm trí trôi về một miền xa, một thời xa ngái cũ kĩ nhưng cơn đau lại tươi rói, …
- Anh giỏi thật! Ngồi với em mà còn nghĩ đâu đâu! Sao tôi khổ thế? Không hiểu làm thế nào mới vừa lòng người ta đây? Trong khi …
Chung Lệ xây lưng lại. Phùng Quân bật cười thích thú, giọng trầm ấm:
- Em lúc nào cũng thế, chẳng thay đổi gì cả! Chẳng chịu thua ai bao giờ!
Chung Lệ quay lại, khuôn mặt vẫn còn nguyên vẻ giận dỗi, nàng trách cứ:
- Không bảo em thảo mai thảo quả nữa à?
Cái hờn giận làm người khác mềm nhũn vẫn chưa thôi.
- Anh lúc nào cũng im im, nghĩ ngợi tận đẩu tận đâu. Lại còn hay kêu hiền. Hiền gì mà tôi chỉ lơi ra cái là tìm cách trèo lên đầu lên cổ tôi ngay! Sợ quá!
Phùng Quân cau mày nói:
- Hừ, em lúc nào cũng thế!
- Anh nói gì? Anh nói lại đi?
Chung Lệ cong đôi mày dài, bàn tay như ngọc bám lấy vai Phùng Quân xoay cả người gã nam tử lại, chì chiết bằng kiểu nói hơi lắp:
- Em … em … cho anh nói lại đấy! Anh nhầm à? Anh nghĩ em là người thế nào mà nói thế? Anh nói đi! Đấy, anh cứ nói xấu em rồi lại lặng im. Em thất vọng về anh quá cơ. Anh nói gì cũng phải có lý do, có chứng cớ, không thể khơi khơi nói em thế được. Anh nghĩ xem có ai hiền và biết điều như em không? Anh không tin thì đi tìm đi xem có ai hơn không. Tôi sẽ chẳng nói năng gì đâu …
Phùng Quân hơi bực nhưng đồng thời lại bùng lên một niềm vui khó tả. Người ngoài có thể thấy không hay, thấy không thể thống gì. Nhưng đó là “người ngoài”. Phùng Quân cố nín cười. Gã biết rõ chỉ cần khếu một câu thôi là Chung Lệ sẽ nói mãi, nói suốt, nói điếc lỗ nhĩ luôn. Đại để là chẳng còn vẻ đệ nhất mỹ nhân toàn cõi Nam Dương kiêu sa chút nào. Một điều mà toàn bộ nam nhân, ngoại trừ Phùng Quân, có ngủ mơ cũng không thể tưởng nổi. Phùng Quân thầm coi như một tự hào, thậm chí là lớn nhất, lớn hơn vạn lần chiến công chiến thắng nọ kia gã từng đạt được.
Có điều, trí não Phùng Quân lại lập tức nhắc nhở có thể đây là chiêu quyến rũ của Chung Lệ mà thôi. Gã sợ rằng nếu đầu hàng, nếu quá mê muội vì Chung Lệ, nàng sẽ chán, nàng sẽ coi gã chẳng khác những gã nam tử khác. Vả lại cho dù Phùng Quân có muốn mềm mại thì cũng không được bởi gã không phải người như thế. Thỉnh thoảng Phùng Quân còn tự hỏi phải chăng nàng và gã bị hút về nhau như một dạng bù lấp trái chiều. Hắn kiệm lời và biết lắng nghe (ít ra là ở vẻ bề ngoài). Còn Chung Lệ thì thích nói và nói nhiều - đại bí mật của đệ nhất mỹ nhân kiêu kì nổi tiếng. Hắn đôi khi cũng thử lý giải tại sao nàng thích nói và thích kể với hắn như thế, nhưng Chung Lệ nói nhiều quá, ù cả tai, trôi từ bên này sang bên kia không kịp. Hắn đành bỏ đấy.
Chung Lệ giờ mới ngừng ca thán, nâng một chén trà lớn lên uống ừng ực, khóe miệng vương một dòng lấp lánh. Phùng Quân kìm không nổi, vòng tay quay tiếu yêu Chung Lệ, kéo nàng về phía gã, cắn nhẹ lên vành tai trắng hồng thơm mùi sữa.
- Ô hay, anh làm sao thế? Để tôi uống nước cho xong đã chứ! Hi hi hi, mà chỉ có anh mới biết là em thích uống nước kiểu này, hi hi hi.
Chung Lệ cười lên một tràng nghịch ngợm, cặp mắt cực sáng sóng sánh tình cảm. Phùng Quân choáng váng đầu óc, ước mong được vĩnh viễn thế này, mãi mãi thế này.
Nhưng có một lý do, nói là nhỏ thì nhỏ, là lớn thì lớn, ngăn cách hai người.
Phùng Quân vuốt ngón tay thanh mảnh của Chung Lệ, nhẹ nhàng đeo vào đó một chiếc nhẫn cẩn tử ngọc.
Chung Lệ im lặng rồi hỏi bằng giọng nửa đùa nửa thật:
- Sao anh không đeo vào ngón tay gần ngón út ý, bàn tay trái em ý?
Giọng Phùng Quân khàn khàn mà xa xăm như khói:
- Sẽ có một ngày anh sẽ làm vậy!
Chung Lệ ngước nhìn gã nam tử bỗng đâu trở nên lúng túng nhưng cương quyết kì lạ. Giọng Chung Lệ trùng xuống, hiền hòa nhu mỳ như thiếu nữ mới yêu:
- Em sợ anh không làm được thế!
Phùng Quân cười nhẹ:
- Lại thách nhau rồi! Anh nói thì sẽ làm, chỉ sợ em không chịu thôi!
Đại phòng rơi vào im lặng.
Tiếng Phùng Quân rắn rỏi vang lên:
- Mai anh phải đi rồi!
- Anh đi đâu? Đi lâu không?
Phùng Quân cảm giác ấm áp khi nghe ra điệu gấp gáp quan tâm của người con gái đang tựa vào người gã.
- Nhanh thì một tháng, chậm thì nửa năm!
Chung Lệ thảng thốt:
- Lâu thế kia à?
Rồi nàng im lặng ra dấu Phùng Quân không cần nói thêm, đoạn hỏi:
- Anh đi sớm không?
- Chừng cuối giờ Thìn.
Chung Lệ bỗng cười khúc khích:
- À, thế vẫn còn thời gian!
Phùng Quân nhịn không được, cười lên ha hả.
Chiếc giường lớn tinh khôi vẫn nằm nguyên chỗ cũ, phía trên có một chùm đèn cực lớn. Xung quanh là lớp kính một chiều rắn chắc làm cho không gian mở rộng tới vô cùng, hòa chung với thiên nhiên. Nghịch ngợm, kích thích, thách thức và quyến rũ đến không thể nào cưỡng nổi.
*
**
- Lý Phi! Ngươi yếu đuối thế làm sao chiếm được cảm tình của Linh Linh?
Công Tôn Phi Vân nói bằng một giọng thương hại thành thực. Lý Phi trong trang phục sáng màu vẫn lạnh lùng bước tới, khuôn mặt xương xương đanh lại.
Phi Vân chỉ cười mỉm, ngón trỏ dài vươn như một mũi dùi đặt ngay dưới vòm họng Linh Linh, nàng nói:
- Đủ rồi! Ngươi nhận biết được Hóa Huyết dịch chứ? Ngươi dọa ta quá, làm ta lỡ tay thì…
- Ngươi biết hậu quả của việc đó chứ?
Thiếu phụ áo xanh đột nhiên đánh mất vẻ duyên dáng, nàng cười lên rùng rợn, đầu tóc rối bời, giọng lạc hẳn đi:
- Ở địa vị ta, ngươi thấy có đáng không? Ha ha ha ...
Ngón tay trỏ phải của bà điên cuồng rung động khiến sắc mặt Lý Phi mất hẳn vẻ tự tin. Tuy nhiên hắn chỉ chậm rãi nhắc nhở:
- Ngươi còn có con gái, còn trách nhiệm với hai gia tộc Whirlwind và Công Tôn.
- Trách nhiệm ư?
Phi Vân thoáng nhếch miệng chua chát nhưng thần sắc đã ổn định trở lại. Một cuộn giấy từ tay áo bà bay ra thả dài trước mặt nam tử cao gầy.
Lý Phi giận dữ:
- Ngươi dám ép ta kí khế ước ư?
Công Tôn Phi Vân cười duyên, nhẹ nhàng đáp:
- Ồ, Lý Phi, thế ngươi nghĩ ta không biết gì sao? Ngươi quên là con đại hỏa long cuối cùng bay cao đến đâu sao? E rằng chỉ nửa khắc nữa, đám cao nhân thượng tầng của Nam Dương sẽ ùa cả về đây. Lúc đó…
Lý Phi hừ nhẹ đoạn vung tay ký vào tấm giấy đang lơ lửng trước mặt, sắc diện trầm trọng.
- Tốt lắm!
Mẫu thân của Cecilia tươi cười kiểm tra rồi huy động cuộn giấy chui tọt vào tay áo như cũ.
- Ngươi đừng yếu đuối quá, đừng tôn thờ sư tỷ của ngươi quá, nếu không cả đời này ngươi mãi mãi là cậu em bé nhỏ yếu đuối trong mắt Linh Linh. Người phụ nữ cần chỗ tựa, cần một người đàn ông, chứ không phải một cậu em nhất nhất tuân phục.
- Không phải chuyện của ngươi!
Lý Phi cắt ngang, nhưng lại không quyết liệt cho lắm, thậm chí còn thoáng vẻ ngẫm nghĩ. Phi Vân không phản đối, nàng nói tiếp, giọng hết mực quan hoài:
- Ta phải nói với ngươi điều này, có mấy loại vạn cổ trùng, ấy ấy, đừng nôn nóng, là loại dùng để liên lạc thôi, ngươi cứ kiểm tra. Có điều đừng bao giờ để Linh Linh gặp ta, con gái ta hay ngáng trở công chuyện của ta là được. Ta bảo đảm Linh Linh tỷ xinh đẹp sẽ không mảy may thương tổn.
Bà nhìn sâu vào mắt Lý Phi, giọng hơi khàn:
- Linh Linh dù sao cũng đáng thương, và ngươi là người tỷ đó cần!
Lý Phi nhếch mép:
- Ngươi nói nhảm gì thế?
Phi Vân vẫn như trước nhìn thẳng vào mắt kẻ đối diện, lặng lẽ hỏi:
- Đến ngươi cũng không hiểu ta sao?
*
**
Ghi chú: Tên chương là câu đầu của bài
Ta đã yêu trong mùa gió – sáng tác Quốc Bảo.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2010 13:46:42 bởi lanhtamkhach >