Các vị, và nhất là tác giả N.T.Duyên, xem có thể đặt tên truyện là “
Con điếm” được không? Dùng được cho cả hai: con điếm nghĩa đen và con điếm nghĩa bóng. Người ta vẫn gọi một số chính khách là “con điếm chính trị”, từ “con” dùng như trong “con bạc”. Hoặc đặt tên truyện là “
Bán mình”. Bán linh hồn cũng là bán mình.
Thật ra, có những ngòi bút gieo họa không chỉ như trong truyện ngắn trên. Họ đầu độc người đọc (do bản chất hoặc do ý đồ cá nhân,...). Họ triệt hạ bạn viết (do ganh ghét) ... Đó là những ngòi bút “lưỡi rắn”, nói vậy theo hình tượng cho vui thôi chứ thực ra lưỡi rắn không phun nọc độc.
Nhân đây, xin mạo muội nêu một số nhận xét. Tôi đọc, chưa nhiều, truyện ngắn của N.T.D., thấy nói chung hấp dẫn, dễ đọc. Viết được “dễ đọc” là rất không dễ, ít ra là đối với tôi. Tuy nhiên, cũng cảm thấy có chỗ hơi dễ dãi. Chẳng hạn, trong chuyện tình giữa hai mẹ con và một người đàn ông, giữa một con chiên đạo Cơ-đốc ngoan đạo và một một cán bộ CS loại bự,... , việc yêu, diễn biến, giải quyết các tình huống, v.v... Giá như với văn tài của mình, tác giả kĩ hơn chiều sâu tâm lí, tính cách,... thì chắc có thể tạo ra được những truyện ngắn có tầm cỡ.
Chỉ là một vài ý mọn góp một cách thân tình, nếu có gì không thuận tai mong tác giả và bạn đọc bỏ qua cho và coi như không có.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2010 15:34:17 bởi Khải Nguyên HT >