YÊU LẦN NỮA
EM TÔI Cầu Mỹ Thuận,ngày hai lần qua lại! Tà áo gió đùa,mái tóc nắng ươm! Cặp mang trên người,tình yêu giấu trong tim! Em đi học,khi đã là người lớn!! Mỗi khi em buồn,vì thiếu người đưa đón... Quán cà phê Bờ Sông,bật laptop em mail: Anh “iu” ơi!Bé thấy nhớ anh “nhìu”! Mùa Đông gần đến,anh hãy về,anh nhé!! Sắp ba mươi tuổi rồi,em vẫn còn là cô bé! Yêu suốt ngày,rồi chợt giận cả đêm! Tình nhiều khi không cất ở trong tim! Thương hay giận,đều chảy dài theo ngọn bút!! Sợ nói không đủ lời,em dùng photoshop! Biến con tim,thành ổ khóa Hoàng Lan! Chiếc chìa thân thương đem khắc chữ Tiền Giang! Còn quá trẻ,sao em chọn cho mình,tình cuối?? Mới hai tháng tròn,phải chăng em nông nổi?!? Thơ xao xuyến lòng,liệu tình đã ngấm vào tim!?! Những nụ hôn nồng,nhờ gió chuyển mỗi đêm Anh sợ có lúc,em giận hờn,đòi lại!! Hàng trăm câu thơ,em hứa yêu mãi mãi! Phần còn lại cuộc đời,công thêm cả kiếp sau! Đi về một mình!Thương em quá đi thôi! Tình yêu lớn,nằm trong tráitim cô bé!!! Tiền Giang Đính kèm (1)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 14:02:12 bởi Tiền Giang >
NGƯỜI MẪU Nếu em chịu làm người mẫu
Thì nên yêu lấy thơ anh!
Chúng mình đôi nơi cách trở!
Gần nhau qua nhịp cầu văn!!
Vì em,anh dồi ngọn bút!
Tạo dòng mật ngọt tặng đời!
Con tim chịu nhiều ray rứt!
Vì không điểm tựa,em ơi!!
Thơ tình chỉ toàn vay mượn!
Người mẫu ngày xưa xa rồi!
Lời yêu,trang thơ thắm đượm!
Người đi,mang cả niềm đau!!
Em đến như dòng nước mát!
Làm xanh mấy cõi mơ hồ!
Vườn thơ,hương bay ngào ngạt!
Đời người trộn lẫn hư vô!!
Yêu thơ,trần gian muôn lối!
Tri âm,không phải dễ tìm!
Nếu đã năm chờ tháng đợi
Thơ anh hãy cất vào tim!!!
Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 12:23:11 bởi Tiền Giang >
CON TIM KHÔNG CHỊU HIỂU NHƯ NGƯỜI
Em bảo anh:Tình chúng mình là ảo!
Nên chỉ xem anh là chỗ dựa tinh thần!
Sẽ không bao giờ,có chuyện ái ân!
Sao lại phải,nhắc đến từ ly,hợp??
Ngày ta quen nhau,anh để mình choáng ngợp!
Trước hình bóng em,và mơ giấc tương phùng!
Nước giòng sông Tiền,hai gương mặt soi chung!
Vườn địa đàng,một cặp tình nhân đi lạc!!
Say đắm bên nhau,hương tình yêu bát ngát!
Dẫu Thúc Sinh,Từ Thức cũng tỵ ganh!
Xa lánh cuộc đời,không màng chuyện đua tranh!
Sống cuộc sống,những Địa Tiên,ngày trước!!
Nhưng đó chỉ là lòng anh ao ước!
Còn ngoài kia,bao thực tế bủa vây!
Những gì em đưa ra đều đúng,và đắng cay!!
Anh chỉ có thể,yêu em trong giấc mộng!!
Bị ném giữa,khoảng trời cao đất rộng!
Anh và em,cứ quyện lẫn vào nhau!
Ôm cả trong tay:Hạnh phúc và khổ đau!
Cùng chết đuối bỡi giòng sông Định Mệnh!!
Em chẳng hề sai,khi bảo anh đừng đến!
Vì Thiên Đường và Địa Ngục quá gần nhau!
Nhưng con tim không hiểu thế em ơi!
Nó vẫn cứ yêu!Và không tin tình là ảo!!!
Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 13:58:26 bởi Tiền Giang >
PHÂN KHÚC THỜI GIAN Giao ước rồi,cuộc tình này là cuối! Nhưng không được cuối này rồi...cuối nữa,nghe em! Ta chớ làm khó xử cho trái tim! Nó chẳng thích,biến người thân thành kẻ lạ!! Quá khứ đau buồn,hãy mạnh tay bôi xóa! Chia thời gian,thành ba phân khúc rõ ràng! Những phần đời nếu đã trót sang trang Ta không truy cứu,vì nó thuộc về quá khứ!! Hiện tại được tính:kể từ khi em lưỡng lự! Bấm chuột chuyển cho anh,bài thơ kết giao đầu! Yêu thương,giận hờn,rồi ta chết vì nhau! Tất cả được gói trọn,trong cái từ “Tình Cuối”!! Ta đến với nhau,nào có ai mai mối? Tình càng sâu,nghĩa có nặng,cũng bỡi duyên! Xa ngàn trùng,mà rất gần ở trong tim! Cái cảm giác ấy,chắc em yêu thừa biết!? Quá khứ phải quên,vì ta đang yêu tha thiết! Còn tương lai?Tình cuối sẽ về đâu? Trở ngại nào,phải vượt để có nhau? Em yêu dấu có nửa phần trách nhiệm!! Hãy hoàn tất con đường em đã chọn! Chuyện học hành,chuyện thi cử và chuyện...yêu! Đèo dốc của tương lai dù gian khổ bao nhiêu! Bằng nghị lực,ta sẽ vượt qua,tất cả!! Nhưng có một điều,anh mong em hãy nhớ! Máu của tim anh,luôn nồng nặc mùi...ghen! Tình cuối kia,chúng ta muốn được bình yên! Ổ khóa đó,tuyệt đối không làm thêm chìa nữa!!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 14:05:05 bởi Tiền Giang >
TÌNH YÊU TỔ HỌP Anh đang cần những vần thơ góp lửa!
Nuôi sống con tim,để viết nốt chuyện tình!
Dẫu có đưa ra muôn ngàn lời hứa!
Cũng hoài công,vì em sợ phải hy sinh!!
Cuộc chiến ấy,chỉ mình anh đơn độc!
Đã nguyện ra đi,quyết chẳng chịu quay về!
Trong tình cảm,nếu thêm nhiều sông Dịch!
Tại sao trên đời,chỉ có một Kinh Kha??
Anh vẫn biết,em yêu như toán học!
Lúc mềm lòng,sẵn sàng đem tình cảm bình phương!
Nhưng căn bản,vẫn thích dùng tổ họp!
Có thể khoanh vùng và kiểm soát được nhớ thương!!
Khoảnh đất phía Đông,trồng hoa yêu và nhớ!
Hy vọng ngày về,xác pháo thắm đời nhau!
Má cứ hây hồng và môi kia vẫn đỏ!
Thơ viết cho người tình,mà ai đọc cũng xuyến xao!!
Còn bên Đoài,một rừng cây rậm rạp!
Dùng để che thân,nếu không thể yêu người!
Mặc cho tình vỡ và một trái tim tan nát!
Đã mấy lần,thêm một lần nữa,có sao đâu??
Thế cho nên,cứ buồn vui lẫn lộn!
Đem viết thành thơ,chẳng giấu ở trong lòng!
Mặc cho anh cố nuôi tình yêu lớn!
Còn em thì chao đảo giữa sắc không!!!
Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 14:06:54 bởi Tiền Giang >
ÁO VÀNG HOA CÚC Thu chưa sang,sao em mặc áo vàng?
Khiến anh nhớ màu Cúc Hoa yêu dấu!
Em bảo anh tình phai như sắc áo!
Đâu hay rằng,hồn vỡ dưới trăng thanh!!
Lời thơ em,như muối xát lòng anh!
Em đã bắt con tim yêu rồi đó!
Trên vùng sỏi đá,một đóa Hồng lại nở!
Thêm một lần,thuyền đắm bến Tiền Giang!!
Em đẹp tuyệt vời!Anh lại quá đa đoan!
Anh không xứng!Vạn lần anh chẳng xứng!!
Đôi mắt u buồn,đôi vai gầy chịu đựng!
Em chính là Thánh Nữ của trần gian!!
Hương của hoa Hồng,sắc của hoa Lan!
Anh tu mấy kiếp,trời bắt em lại đến?
Ta đang đi chung một chuyến tàu định mệnh!
Nỗi buồn riêng anh,sao em chịu chia đôi?
Anh phải dối lòng,khiến em chịu đớn đau!
Nhưng con tim đầu hàng em rồi đấy!
Dù một lần nữa,nước sông Tiền sóng dậy!
Anh nguyện về,yêu lấy sắc vàng kia!!!
Tiền Giang
*Áo vàng dành chỉ cho mình anh thôi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 14:16:19 bởi Tiền Giang >
NÀNG THƠ SẦU MUỘN Đêm qua nằm mơ,thấy nàng thơ bật khóc!
Anh mãi dỗ dành,mới biết được nguyên nhân!
Cô ấy than phiền,tất cả cũng tại em!
Ấm ức vô cùng,nhưng nén lòng chẳng nói!!
Hơi bất ngờ,nên anh cố tình gặng hỏi:
Gương mặt u buồn,nàng chỉ mấy bài thơ!
Phía bên này,em sầu nhớ vu vơ!
Còn bên kia thì hoài nghi thắc mắc!!
Tình yêu chông chênh giữa hai từ được mất!
Thiếu độ bền và đầy ắp bi quan!
Câu trên yêu mà câu dưới lại thở than!
Sự mâu thuẫn,khiến nàng thơ mệt mỏi!!
Em từng bảo:Tình yêu không có tội!
Nhưng lại thường xuyên,tra tấn tình yêu!
Gặp lại nhau rồi,ta còn được bao nhiêu!
Những lời nói yêu thương và nhung nhớ??
Một bên tình yêu,một bên thực tế!
Nặng bên này,ắc phải nhẹ bên kia!
Cứ vài ba hôm lại trừ cộng nhân chia!
Dù uống thuốc tiên,sớm muộn gì tình cũng chết!!
Vắng tình yêu,Nàng Thơ đâm mỏi mệt!
Viết làm gì?Và viết để cho ai??
Ôm tình trong tay mà không tin ở ngày mai!
Nếu biết thế,thà đừng yêu,cho bớt khổ!!!
Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 14:29:15 bởi Tiền Giang >
ĐÂU CHỈ CÓ TÌNH YÊU(1) Tình không phai,thơ có thể nào phai!! Nguyên lý đó,hãy nằm lòng,em nhé! Khi máu trong tim vẫn chan hòa sắc đỏ! Ta còn bao nhiêu thứ,để viết trên đời!! Một con thuyền vật vã giữa biển khơi! Cái chết một người,làm đau trăm kẻ khác! Họ xuôi ngược giữa biển trời của Tổ Quốc! Đi tìm cho chúng mình,riêng một góc bình an!! Em hãy theo anh,về sống giữa Đại Ngàn! Để hiểu vì sao,họ dùng từ Phố Núi! Những con dốc,nếu ta không đứng đợi! Có nhau rồi,vẫn cảm thấy cô đơn!! Em từng viếng thăm những mái ấm tình thương! Ở nơi đó,trăm mảnh đời bất hạnh! Những cái nhìn ngơ ngác và con tim giá lạnh! Không có mẹ hiền,sao bé vẫn cứ được sinh ra??? Nếu còn buồn,mình có thể đi xa! Nam Mỹ,Trung Cận Đông,hay cả vùng Bắc Á! Những cuộc xung dột,biến người thân thành kẻ lạ! Nỗi đau của loài người,ta không viết được hay sao??? Thế gian này,không phải chỉ tình yêu! Mới truyền sức nóng,làm tim ta rung động!! Bên nhau rồi,giữa trời cao biển rộng! Chẳng có gì,lại không thể viết thành thơ!!! Tiền Giang 1.Em sợ được ở bên nhau rồi không còn cảm xúc để làm thơ!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 14:25:35 bởi Tiền Giang >
ĐÒN ROI CỦA THƯỢNG ĐẾ Sự trừng phạt khốc liệt nhất nằm trong tình yêu!
Thượng Đế đã ra tay lấy đi tất cả!
Những vườn hoa Hồng,giờ biến thành sỏi đá!
Lời yêu thương,tựa thuốc độc giấu trong tim!!
Những kẻ đang yêu,đều mắc bệnh chóng quên!
Không ít người vừa trở về từ Địa Ngục!
Vết sẹo tình phụ,chưa phai mờ trên ngực!
Con tim chỉ còn,nửa cơ số máu,vẫn yêu!!?
Cuộc sống con người,đâu được bao nhiêu!
Thượng Đế nỡ đem họ làm trò tiêu khiển?
Âu yếm,nhớ nhung,thương yêu,quyến luyến!
In trên da người,chẳng khác những lằn roi!!
Có người thụ hình,ắc có kẻ đứng coi
Sự trừng phạt,ngàn đời nay vẫn thế!
Xác vất gò hoang,hồn giam vào bể khổ!
Để kiếp sau,đừng nhắc đến tiếng yêu!!
Đến thì ồn ào,ra đi lại quạnh hiu!
Khung trời ấy,giờ chỉ toàn bóng tối!!
Nhưng nào có ai,chịu cúi đầu sám hối!
Đừng bao giờ,chạm đến HOA TÌNH YÊU!!
Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 14:33:42 bởi Tiền Giang >
TRƯỚC CỔNG THIÊN ĐƯỜNG Tình em,sóng cuộn Sông Tiền cũ! Thơ anh mây che Phố Núi xa! Tình em ngây ngất hồn lữ thứ! Thơ anh tô hồng thêm dáng hoa!! Cố viết cho xong chuyện chúng mình! Hoa lồng với bóng dưới trăng thanh! Sông xưa hát khúc ca tương họp! Hai trái tim yêu,khắc chữ tình!! Mái tóc em hong dưới nắng vàng! Môi hồng,má thắm,đóa Hoàng Lan! Anh về gom hết bao thương nhớ! Trả lại cho người,lúc Đông sang!! Ngày tháng đi qua,em cứ chờ! Tình ta làm chứng bỡi trang thơ! Yêu anh,em giấu giòng dư lệ! Chỉ mới gần nhau,trong giấc mơ!! Ngày ấy không còn xa lắm đâu! Vườn yêu hoa lá sẽ xanh màu! Nụ hôn dồn nén bao thương nhớ! Trước cổng Thiên Đường,ta có nhau!!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2010 08:24:46 bởi Tiền Giang >
TIỄN EM LÊN ĐƯỜNG ĐI HỌC Sáng nay,anh làm thơ,tiễn em lên đường! Tay xách,nách mang,làm cô học trò nhỏ! Cửa Khổng,sân Trình,vẫn đang rộng mở! Biển học vô bờ,bơi được,em cứ bơi!! Buổi sáng đến trường,buổi chiều nghĩ về nhau! Giáo trình,nhớ lồng tên anh vào đó! Ước gì bây giờ,chúng ta có em bé! Để em địu con đến trường,thì hay biết bao nhiêu!! Thiết kế thời trang,phải vẽ Thần Tình Yêu! Những hoa văn,lấy hình trái tim làm chuẩn! Cự ly xê dịch nên luôn luôn cố định! Đừng bao giờ,vượt khỏi tầm tay anh!! Học tập miệt mài,thời gian sẽ qua nhanh! Mong em khuây khỏa,giảm bớt yêu và nhớ! Bài tập đừng lồng hai con tim vào đó! Thầy cô sẽ buồn,vì chỉ chấm toàn thơ!! Chúc em hoàn thành tất cả những ước mơ! Để đóa Hoàng lan,ngàn đời khoe sắc thắm! Để em mãi mãi là người tình anh say đắm! Giữa cuộc đời thường,giống như ở trong thơ!!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2010 08:34:53 bởi Tiền Giang >
YÊU SUỐT BỐN MÙA Ta hãy làm đôi chim Uyên Ương! Sải đôi cánh rộng chốn Thiên Đường! Gieo giòng mật ngọt cho trần thế! Đừng để tình chỉ là khói sương!! Gieo ngàn hoa thắm giữa vườn XUÂN! Thượng Đế cho ta được mấy lần? Cả sắc lẫn thanh,tìm đâu thấy?? Muôn hoa,anh chọn chỉ mình em!! Mùa HẠ,bên thềm lắm gió mưa! Nhớ thương,nói mấy,để cho vừa?? Lệch vòng tóc rối,thơm mùi áo! Lối cũ riêng dành,anh đón đưa!! Cúi nhặt cho em,chiếc lá vàng! Nhìn em,anh vẫn biết THU sang! Tình yêu,giờ đã tường thật ảo! Vắng đóa Hoàng Lan,nhớ ngút ngàn!! Em vẫn đợi chờ,ngọn gió ĐÔNG! Nâng ly,ta hát khúc tương phùng! Vòng eo tuy nhỏ,tình không nhỏ! Ngàn nụ hôn nồng,hết nhớ mong!!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2010 08:21:31 bởi Tiền Giang >
THẬT VÀ ẢO Cuộc tình ảo,trái tim đau là thật! Con sông nợ duyên thành cái bẩy chết người! Đi con đường của em,và hãy tránh xa tôi! Một kẻ chỉ đem buồn đau,cho người khác!! Chia tay em,tim tôi không vỡ nát! Nhưng sẽ tan,thành bọt nước,chảy theo sông! Một cuộc tình,vừa có đã thành không! Giữ làm gì,một trái tim què quặt??? Đó là giọt mưa!Không phải là nước mắt!! Kẻ lỡ đường,không thay được bóng hình xưa!! Người ta không bán nỗi buồn,mà mình lại đi mua!! Đem máu đỏ,xây lâu đài trên cát!!! Tôi không than thở là mình đã đánh mất Bản họp đồng đẹp nhất của dời tôi!! Không thể trách nàng,vì người có ký đâu? Đó vẫn chỉ là một tờ giấy trắng!!! Trời cứ mưa hoài,làm ướt nỗi đau thầm lặng!! Ôi!Tri am!Tri kỷ!Nay còn đâu?? Vần thơ nào,cứ đè nặng lên tôi! Tựa như mộtgiofng sông băng đang vỡ!!! Em đứng đó,làm sao tôi không nhớ??? Những chữ thật to: HỨA CHỈ YÊU MÌNH ANH! Tôi trót dại khờ,đem khắc nó lên tim! Giờ muốn xóa,không cách nào xóa được!!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2010 08:38:07 bởi Tiền Giang >
VẮNG TIẾNG CƯỜI Ba giờ sáng,thức rồi không ngủ lại! Nghe tiếng mưa xào xạc,anh nhớ em! Một chút buồn vẫn nấp ở trong tim! Gặp nhau miết,mà sao lòng vẫn nhớ?!? Tối qua,giọng nói của em,nghe rất nhỏ! Ít tiếng cười giòn và hay lập lại:Anh ơi!! Điện thoại cầm trên tay,mà hồn thấy chơi vơi! Anh có cảm giác:Em gần trong gang tấc!! Hãy cài Video Call,để cho anh thấy mặt! Biết em đang cười,dù lòng rất nhớ anh! Để anh được nhìn khuôn mặt đẹp xinh! Đôi mắt mơ buồn và sợi dây chuyền định vị!!(1) Xa mới mấy hôm,mà lòng anh sóng dậy! Người ta bảo nhớ nhiều,sẽ mắc bệnh tương tư! Nhưng anh có cách nào để khỏi nhớ em đâu?? Men tình ái đã hòa vào da thịt!! Chúng ta không sợ chuỗi tháng ngày xa cách! Nhưng sợ vắng tiếng cười,của cuộc gọi mỗi đêm! Trời sắp sáng rồi,anh vẫn thấy nhớ em! Nếu có gọi,hãy cười nhiều lên em nhé!!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2010 08:16:30 bởi Tiền Giang >
VẮNG ANH CÒN CÓ NÀNG THƠ Anh về,em nhớ anh chăng? Anh về,anh nhớ hàm răng em cười!(ca dao) Em cười,nhưng chẳng giống cười! Cười mà rơi lệ,là người đang yêu! Anh về,em nhớ bao nhiêu? Để anh đắp đập ngăn triều đừng lên! Những gì em nói chớ quên! Chờ anh trở lại,đáp đền tình em!! Anh đi,để lại con tim! Người thương,kẻ nhớ,muộn phiền chia đôi! Xa anh,son nhạt bờ môi! Áo hồng xếp lại,nụ cười vắng xa! Anh về,nhớ một loài hoa! Lúc thương,lúc giận,thật là đáng yêu! Thu đem nắng nhạt hong chiều! Thương em,biết nhớ bao nhiêu,thì vừa?? Cuối thu,trời vẫn còn mưa! Sợ phương trời ấy,gió lùa tóc em! Cái Bè giờ đã vào đêm! Chăn kia ai đắp?Môi mềm ai hôn??? Tương tư héo úa tâm hồn! Yêu nhau hãy nén nhớ thương đợi chờ! Vắng anh còn có Nàng Thơ! Xoa lưng em ngủ,tựa bờ vai ngoan!!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2010 08:09:05 bởi Tiền Giang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: