YÊU LẦN NỮA
XIN ĐỪNG CHÁN NẢN
Em sẽ im lặng thay cho lời giải thích!
Gót chân đau,không đến được Thiên Đường!
Bến Sông Trăng,có một người thổn thức!
Tình bây giờ,đã mờ mịt khói sương!!
Còn đâu nữa,những vần thơ có cánh?
Hồn tan theo con sóng,buổi xa người!
Đời nhộn nhịp,chỉ riêng mình cô quạnh!
Dẫu chốn Thiên Đường,hoa nhớ vẫn không tươi…
Một lần đi,nhưng có trăm lần đến!?
Tắt nguồn thơ,ta đã phụ nhau rồi!
Kiếp trước hẹn,kiếp này xin cứ hẹn!
Chưa khuất tầm nhìn,ta vẫn được thấy nhau!?
Em vẫn biết,mùa Đông đang đến muộn!
Trời không thương,hai kẻ bị lưu đày!
Tình đã bay lên,xin đừng rớt xuống!
Đê cuộc đời,bớt được chút đắng cay!!
Ai chẳng biết mưa xong trời lại sáng!
Chỉ có thơ chắp cánh đến Thiên Đường!
Ôm sầu chia cách,xin đừng chán nản
Xin hiểu rằng,lòng em vẫn nặng thương…
HOÀNG LAN [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/1A038472BED84A068FF8A6ED16CC0C4F.jpg[/image]
VẦN QUÊN
Sắp hết năm rồi,em biết không?
Vườn yêu mất dấu,tiếng tơ đồng!
Cung Thương rớt xuống ngay vần Nhớ!
Chỉ một mình anh với gió Đông…
Tóc ấy đâu còn,trong gió bay!
Hương yêu không ấm kẻ lưu đày!
Ngày qua,tháng lại,tim sầu úa!
Bầu bạn chỉ còn men rượu cay…
Tình cũ bây giờ lạc nơi đâu??
Khiến cho hoa tím phải thay màu!
Đêm đêm ôm nửa vầng trăng vỡ!
Bèo dạt giờ đây lại hoa trôi…
Viết hộ giùm ta một chữ duyên!
Gửi theo mây gió xóa ưu phiền!
Người đi kẻ ở,buồn tê tái!
Thơ ghép theo vần,quờ..ên..quên!!!
CÒN ĐÓ VƯỜN THƠ Khi yêu nhau,thích chia nửa vầng trăng!?
Chia không đều,nên bên tròn bên khuyết!
Ta chịu hy sinh cả khung trời phía trước!
Để phía sau của người,luôn được bình yên!!?
Suốt đời ta,coi rẻ kim tiền!
Bán chữ nghĩa,đi mua về lận đận!
Chữ Yêu viết lệch,hóa ra chữ Giận!
Nên tình kia cứ chan vị đắng cay!!
Thơ không giữ được người,vì cách mấy tầm tay!
Ngọc vùi trong cát,mới thấy mình vô dụng!
Gió cứ thổi,hoa cắn răng chịu đựng
Chỉ mong giữ cho mình đừng phấn lạt hương phai…
Vẫn biết đời người là một giấc mơ dài!
Ta vẫn mong suốt kiếp này đừng tỉnh!
Người luôn tính nhưng đâu bằng trời tính!
Nên đến giờ,tay trắng vẫn hoàn nguyên…
Muốn đi thật xa,để xóa nỗi muộn phiền!
Chồn chân rồi,vẫn vườn thơ trước mắt!
Một chuyện tình in thành trăm trang sách!
Mà bây giờ,sương khói ngập hồn ta…
TRƯỚC THỀM XUÂN MỚI Biết nói gì đây?Giữa cuộc đời!
Mỗi người một hướng bước rong chơi!
Anh vui nơi ấy ,khung trời mộng!
Để lạc phương đây nửa nụ cười!
Biết nói gì đây!Những dấu yêu!
Héo hắt đường mưa lạc lối chiều!
Chiếc áo che chung còn đâu nữa?!
Trải dài chiếc bóng ngã liêu xiêu!
Anh ở phương nào?anh có hay?
Đêm đông lạnh lẽo dáng trang đài
Ôm vùng kỹ niệm thềm xuân ấy!
Tình giờ như gió thoảng mây bay!
Chút dòng hoài niệm trước thềm xuân
Mai đào chớm nụ...nỗi bâng khuâng
Gửi lòng nhung nhớ về bên ấy!
Chúc người tròn mộng đẹp...ái ân!
Hoàng Lan!
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/6427F7120879463DB5118826677E95C0.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2013 07:44:58 bởi peli >
THÁNG GIÊNG
Tháng GIÊNG hoa cải bay trong gió!
Thiếu nữ du Xuân má ửng hồng!
Áo mới thêu tranh toàn sắc đỏ!
Mai đào quyến luyến ngọn Đông phong!!
Tháng GIÊNG chim hót sau hàng dậu!
Nắng dọi hàng cau,sóng vỗ bờ!
Có người cắn bút mong trời tối!
Nhìn vầng trăng khuyết để làm Thơ...
Tháng GIÊNG Hoa nở khoe trăm sắc
Theo gió Hương bay khắp đại ngàn!
Hoa cũ bây giờ còn hay mất?
Sao lòng chỉ nhớ mỗi Hoàng Lan?
Tháng GIÊNG rượu cũ đong bình mới!
Trăm chén may ra giải được sầu!
Ngày dài tháng rộng xin đừng vội
Còn Xuân Hoa bướm còn gặp nhau....
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/2E481194C34B4D359B237A9B5D6D7FD4.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2013 12:16:42 bởi Tiền Giang >
ĐÓNG BĂNG Ôm bầu trời đêm trút hết muộn phiền Trong lồng ngực một vầng trăng đang vỡ Mùa Xuân tàn úa trăm hoa không nở Có một người say lăn xuống vực tình yêu... Bụng đói meo, cố uống hết nắng chiều Gặp cơn gió Bấc nên thơ ta ngộ độc! Trên cành cây chú chim ri đang khóc Cô nhân tình vừa mới bỏ theo trai.. Bên bìa rừng ngơ ngác đôi mắt nai Trao nhầm con tim cho một người họ Sở! Hai con dế dũi đang chơi trò chồng vợ Đám cưới ả chuột chù cũng rầm rập ngựa xe... Mây xám đầy trời, ngày buồn lê thê Một giọt nước mắt bao nhiêu người tranh uống!? Cọp già chống gậy giả làm người độ lượng Đốt thơ buồn sưởi ấm lúc tàn Đông... Vứt hết phấn son để môi má thôi hồng Lời yêu rỗng tuếch bọc thân hình trần trụi! Từ nay nhân thế không còn ai sầu tủi Khi máu trong tim đã thật sự đóng băng!!! TIỀN GIANG
TA CHẲNG PHỤ NGƯỜI Ta không phụ người, cũng chẳng đổi thay Đất bằng nổi sóng, nên chia hai ngả! Từ nay gặp nhau xin làm kẻ lạ Bao nhiêu ân tình đành để trôi sông... Lời đoạn tình khiến má ấy thôi hồng Chim Họa Mi từ nay không hót nữa! Một chút giận hờn mà con tim máu ứa Trăm bài thơ tình đem vùi xuống huyệt sâu... Trên đỉnh đau thương ta cố nuốt trái sầu Đi khắp thế gian vẫn một đời lầm lỡ Đem con tim buộc mối dây duyên nợ Cuộc tình tan rồi ta mất nửa trái tim... Ôm nỗi buồn lang thang dưới trời đêm Ta lại dẫm nát một cánh hoa hương sắc! Vần thơ hàn sĩ đem tẩm bằng nước mắt Người đi rồi, sự đau đớn còn kia... Cứ ngỡ trăm năm tình quyết chẳng chia lìa Chỉ cơn gió thoảng cánh buồm yêu đã gãy! Số trời định, cho gì thì nhận nấy Sao người còn thống hận để mà chi??? TIỀN GIANG
Mỗi tuần một cuốn sách: ĐẠO ĐỨC KINH Đêm qua nằm mơ nghe giảng Đạo Đức Kinh Lão Tử hiện về với mái đầu bạc trắng! Bằng phương pháp loại suy và nghịch biện Huyền Đô Đại Lão Gia viết chữ Đạo thật to...(1) Tám năm trong bụng mẹ lắm nỗi bất ngờ (2) Gặp Khổng Tử ở nước Chu xảy ra tranh luận! Lễ nghi và phép tắc do con người xây dựng (3) Khổng nhập Lão xuất đường thẳng không gặp nhau... Chính sự điêu linh lòng dạ buồn rầu Lão Đam cỡi trâu đi vào sa mạc (4) Doãn Hỉ biết tài chờ nơi ải Hàm Cốc Thuyết phục Lão Quân viết sách tặng cho đời... Vật hỗn độn sinh trước cả đất trời Không biết đó là gì nên đặt tên là Đạo! Hai chữ " Vô Vi" chứa điều kỳ ảo Một tuyệt phẩm triết học đã được khai sinh... Bất thượng hiền sử dân bất tranh (5) Dẹp bỏ thánh trí kẻ cùng đinh được lợi!? (6) Thiên chi đạo tất công thành thân thoái (7) Chữ Lễ mong manh gây loạn lạc binh đao...(8) Đạo Đức Kinh khiến người Trung Quốc tự hào Kiệt tác đụng chạm nhiều vấn đề của nhân loại! Đạo trống rỗng nhưng dù ta đong mãi Cái túi tiên thiên cũng chẳng có ngày đầy... Thái Thượng Lão Quân đi gió về mây Đạo khả đạo tất phi thường đạo Tri túc bất nhục cõi hồng trần thử dạo (9) Danh khả danh đích thị phi thường danh...(10) Một ngày vật lộn với Đạo Đức Kinh Tạp niệm tiêu ma, tình thơ tắt lửa! Thuận theo tự nhiên ta mất quyền chọn lựa Mặc cho đời biến cái có thành không... 1. Danh xưng người đời phong tặng Lão Tử 2.Theo truyền thuyết Lão Tử nằm trong bụng mẹ 8 hay 80 năm nên sinh ra đầu đã bạc trắng 3.Theo Lão Tử những nguyên tắc Khổng giáo là do con người đặt để và chính nó quay lại ràng buộc con người. 4.Khi thấy chính sự sụp đổ, Lão Tử cỡi trâu đi qua nước Tần và biến mất trong sa mạc. 5. Không đưa ra sự tưởng thưởng dân sẽ không tranh 6. Dẹp thánh trí dân có lợi: tương đối khó hiểu 7. Thành công rồi nên rút lui đó là đạo Trời 8. Mất Đạo mới đến đức, mất đức mới đến nhân, mất nhân mới đến lễ, mà lễ rất mong manh khởi nguồn cho loạn lạc. Lập luận nghịch biện của Đạo Đức Kinh. 9. Biết đủ thì không nhục 10. Đạo khả đạo phi thường đạo. Danh khả danh phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thỉ. Hữa danh vạn vật chi vô. Đây là chương 1 phần Thể Đạo của Đạo Đức kinh. TIỀN GIANG
MÙNG HAI TẾT Sáng hôm nay là Mùng Hai Tết Xuân đang tươi chưa hết niềm vui Đẹp sao hoa nở bên trời Sắc Xuân xanh tựa mắt người tôi yêu... Em như hoa thiên kiều bá mỵ Xuân có em song hỉ lâm môn! Đưa tay bấm một phím đàn Mai Đào hé nụ hoa Lan mỉm cười... Mùng Hai Tết dạo chơi vườn ái Tay trong tay cùng hái hoa tình! Ngày Xuân rồi sẽ qua nhanh Gửi hương cho gió để mình gần nhau!! Mùng Hai Tết qua cầu tình ái Một lần rồi nhớ mãi nghe em! Máu hồng luôn chảy về tim Bên nhau đón một mùa Xuân ấm nồng... Tình thăng hoa còn mong chi nữa? Sắc hoa tô lời hứa hôm qua! Biển tình đừng nổi phong ba Xuân sau tái hợp ta là của nhau... TIỀN GIANG
CON TIM MONG MANH Xin em đừng thốt lên tiếng yêu anh Để con tim ấy khỏi đau thêm lần nữa! Khi đã yêu ta không quyền chọn lựa Thêm một lần đối diện với rủi may... Khi chưa yêu ta cách một tầm tay Con tim thanh thản thốt những lời đùa cợt! Nhưng yêu rồi lòng sẽ như lửa đốt Từng phút từng giây không thể nào quên... Làm tổn thương trái tim,em sẽ bắt đền Họa Mi trong lồng hót lời buồn chán! Ngày mới quen muốn xem nhau là bạn Mà bây giờ gọi hai tiếng tình nhân... Trái tim mong manh yêu dấu vô cùng Nhưng em cứ thế,đừng đến gần thêm nữa! Khúc mê tình sẽ vùi ta vào biển lửa Nguồn cảm hứng của thơ lúc ấy sẽ đau!! Anh muốn em cứ yêu như mối tình đầu Nhưng hãy cố giữ cho nhau khoảng cách! Tặng trăm bài thơ một lần hôn đôi mắt Con tim mong manh chắc cũng biết mình.. yêu!! TIỀN GIANG
ÔM NÀNG XUÂN MỚI Xin vẩy tay chào năm cũ qua! Ôm nàng Xuân mới đẹp như hoa! Trên lầu má phấn em đòi lộc Dưới đất môi son sếp nhận quà Cất ngọn Đông Phong trời bớt gió Cắm cành Xuân Cúc đất thêm hoa Vần điệu đua nhau thay áo mới Xuân đến mong tình bớt vắng xa... TIỀN GIANG
VÌ SAO TA YÊU Câu hỏi giản đơn nhưng rất khó trả lời
Vì sao ta lại yêu khi ngàn trùng xa cách!?
Ngọn đèn lý trí soi cuộc tình hiu hắt
Ta yêu người hay yêu bản thân ta?? Cuộc tình nào không đọng chút xót xa
Dòng sông nào chẳng bên bồi bên lở!
Đã gặp nhau ắc không duyên thì nợ
Năm ấy ngày này, ta đánh mất trái tim... Có người bảo yêu là phải giữ được em
Má tựa vai kề ái ân nồng thắm!
Trên hoa dưới nguyệt một trời say đắm
Không được gần nhau thì yêu để làm gì?? Mỹ từ "yêu" hàm chứa cả sân si
Có nhau rồi đời chỉ là duy nhất!?
Nụ hôn đầu ngọt như giọt mật
Vòng tay tiếp theo ôm trọn nỗi hờn ghen... Mổ xẻ từ " yêu" hẳn em sẽ ưu phiền!
Vì sao ta yêu đến giờ chưa giải được!
Anh chỉ mơ hồ hình như kiếp trước
Trong lúc vô tình ta nắm lấy bàn tay... Phía trước ta,dằn vặt với đọa đày
Còn sau lưng,nguyên một trời mặc cảm!
Quá khứ và tương lai cùng nhau vây hãm
Nhưng gặp em rồi anh lại thấy mình... YÊU!!! TIỀN GIANG
THƠ LÀ MÁU THỊT Tập thơ tình đã đến được tay em Chuyển tải giúp anh một phần nhung nhớ! Vần điệu mang đến cho em hơi thở Của kẻ si tình đang cách một tầm tay... Phía chân trời gió vẫn đuổi mây bay Trong hồn anh chân dung em dần lớn! Giờ thì chúng ta không cần vay mượn Những lời tự tình đang đầy ắp trong tim... Biết bao người đã nói tiếng yêu em!? Tập thơ đó có khi nào lạc lõng? Nó không êm để em làm gối mộng Nhưng là một phần máu thịt của đời anh!! Khi em yếu lòng, thơ sẽ dỗ dành! Lúc em trăn trở, thơ vuốt ve cho em ngủ! Sẽ có một ngày tinh hoa hội tụ Để hằng đêm,anh cầm bút viết về em... Mong thơ sẽ làm thay đổi nhịp tim Để ôm lấy chuỗi tháng ngày hạnh phúc! Chỉ có nụ cười không còn nước mắt Mỗi khi chớm buồn em lại nghĩ đến.. Thơ!! TIỀN GIANG
LỬA TÌNH ĐÃ TẮT Ngọn lửa trong thơ đã tắt rồi Cuộc tình còn lại bấy nhiêu thôi! Người đi mới thấy mưa Xuân lạnh Viết khúc từ ly dạ rối bời... Ngày ấy ta chung một chuyến đò Nào hay rớt lại nửa giấc mơ! Đem hoa trải kín đường tình ái Rồi nhận đau thương thật chẳng ngờ... Chung một vầng trăng không thấy nhau Gió mưa tê tái chốn giang đầu! Lửa tình đã tắt thơ ta lạnh Mỗi bước xa người một bước đau!! Mai mốt có về bên ấy không Mong sao môi má vẫn còn hồng! Con tim trinh bạch đừng xẻ nửa Mang tiếng phụ tình,ai biết không?? TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2015 15:16:03 bởi võ phong trần >
TÀN CUỘC CHƠI... Dắt tay lão Đam đi về phía núi Lủng lẳng trên vai bầu rượu với bàn cờ! Đời không vội, vì sao ta phải vội? Nhi nữ tình trường làm lụy đến nàng thơ... Dựa vào Vô Vi, triển khai Bình Phong Mã Người không phạm ta, sao ta phải phạm người? Con tốt qua sông trở thành mầm họa Hạ thủ bất hoàn, đừng phá vỡ luật chơi!! Em giữ thế tấn công Đương Đầu Pháo Tình yêu trở nên một mất một còn! Thế trận tan rồi xin đừng phiền não Kẻ thắng người thua nào có gì hơn??? Trong hạnh phúc đã chứa mầm đau khổ Sáu mươi năm nào khác một cuộc cờ! Ly rượu này ta tưới lên nấm mộ Để ai yên lòng không oán hận nàng thơ!! Tàn cuộc chơi, máu trong tim cũng cạn Xóa cờ đi ta viết đoản thi buồn! Cứ xem như gặp ngày xui tháng hạn Con tim tội tình trót đập nhịp yêu thương... Phong Trần
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: