[Truyện ngắn] Mê
lanhtamkhach 08.01.2010 15:23:57 (permalink)





Phần 1
 


 
 
 
Trăng cuối thu mỏng dính trên trời thẳm, hào phóng ban phát thứ ánh sáng yếu ớt cho xóm ngụ cư gần chân núi. Cái nghèo khiến người xóm ấy chẳng bao giờ dám nằm cố, bất kể tiết trời khô ráo hay mưa gió.
 
Người đàn bà vẹo vọ ngồi bệt cạnh ổ rơm, tay len lén chạm vào trán đứa con trai xanh mướt oặt ẹo như dải dây khoai héo. Đứa bé sốt cao, li bì từ chiều hôm trước. Đôi mắt đùng đục của người mẹ ậng nước.
 
“Con ơi cố lên! Mẹ sẽ sớm mua thuốc cho con!”
 
Chiều qua, một ang đỗ đã được ngâm thêm.
 
Nhà hàng xóm lúi húi sắp xếp lên đường.
 
“Họ còn sức nên đi được xa!”
 
Người đàn bà đơn thân thầm ước ao, cắm cúi tiến đến đống than bùn góc sân.
 
Dáng đi của kẻ khó lúc nào cũng vội, đầu cúi thấp cam chịu.
 
*
**
 
Ánh lửa từ sáu chục ngọn đuốc soi sáng thạch động mênh mông ăn sâu vào lòng núi. Mười hai kẻ vận y phục đen xếp thành hàng ngang, chỉ hở mắt và tai. Tất cả hướng về khoảng đất rộng gần hai mẫu nơi hắc y nhân cầm kiếm, đứng đối diện huyết y nhân dùng đao. Xa hơn là khán đài khá cao nơi hai huyết y nhân ngồi im phăng phắc trên đại kỷ. Chiếc ghế thứ ba bỏ trống.
 
Nhìn lại, viền áo mỗi hắc y nhân đều có màu đỏ sậm, tiệp màu với thứ máu sắp đông vương đầy nền đá.
 
Để có được đường viền huyết sắc trên nền vải đen, người mặc phải lấy đi mạng sống của ít nhất mười bảy cao thủ thành danh. Còn muốn khoác lên người bộ huyết y, con số yêu cầu là sáu mươi và vượt qua năm kẻ áo viền đỏ.
 
Đường thăng cấp duy nhất của môn nhân Thần Điện, tổ chức thường bị gọi chệch thành Sát Nhân Điện.
 
Điện chủ Thần Điện mang danh đệ nhất ác ma hai mươi năm qua. Thời gian quá dài, nhưng chưa có anh hùng hảo hán hay đại bang đại phái nào dám hùng hổ đánh trống khua chiêng hô hào tiêu diệt kẻ đầu sỏ, nêu cao tinh thần trừ ma vệ đạo cao quí.
 
Lý do rất đơn giản: không ai muốn chết.
 
Chỉ thế thì cụt lủn quá nên thiên hạ anh hùng đồng lòng thêm vào vế sau: “nhất là một cái chết vô nghĩa”. Rõ ràng và thuận tai hơn bao nhiêu. Chết cũng phải vì điều gì đó lớn lao cao vời mới đáng!
 
Hảo hán võ lâm khoái phần thêm vào lắm, hỉ hỉ hả hả rằng chúng ta thật từng trải, thật điềm tĩnh, thật là biết. Kẻ nào không thuộc nhóm “không ai” trong cách giải thích trên chắc chắn là đầu óc không minh mẫn, là yếu còn thích ra gió, là phát rồ phát dại vì hư danh.
 
Rượu chảy tràn, gật gù rằng:”Anh chẳng thành công, ai người ta trọng?”
 
Nếu còn ai ngơ ngác chưa minh bạch thì hẳn phải khiếm khuyết về thính thị giác hoặc ru rú trong nhà, cả đời không ra khỏi phòng riêng lấy một lần như các bậc tiểu thư khuê các. Bởi chỉ cần bước chân ra đường đương nhiên phải biết một chân lý kiểu mặt trời mọc đằng đông và lặn ở đằng tây:  Điện chủ Thần Điện là đương kim đệ nhất võ lâm cao thủ. Kinh hãi hơn, bài danh đệ nhị, đệ tam, … cho đến đệ thập bát tiếc thay cũng là người của Thần Điện. Cụ thể, nhóm hắc và huyết y nhân hiện diện tại thạch động lúc này tuyệt đối đại biểu cho nhất lưu cao thủ.
 
Vị trí đệ thập cửu nhất định phải lui xuống nhị lưu.
 
Khẳng định cương quyết cực đoan như thế bởi cứ năm năm một lần, vào độ rừng mai nở trắng đỉnh Nguyệt Lĩnh, Thần Điện lại phát ra Võ Lâm Danh Bảng màu đỏ thêu vàng mười bảy danh tính cao thủ hàng đầu.
 
Kẻ được tôn vinh trong Võ Lâm Danh Bảng được gửi riêng tập sách mỏng chỉ rõ các khiếm khuyết cùng nhiều gợi mở về cả học thuật lẫn điều chỉnh áp dụng trong thực tiễn chiến đấu. Nghe nói các vị danh thủ thậm chí nhận được đan dược trân quí để trị thương hoặc bồi bổ cơ thể. Nghe nói từ lần xuất hiện Danh Bảng thứ hai, Sát Nhân Điện còn mật báo chiêu số công kích. Nghe nói nhiều lắm, không tài nào liệt kê cho hết được.
 
Danh lớn.  Lợi lớn.  Đường đường hoàng hoàng, đĩnh đĩnh đạc đạc. Nhưng phần còn lại của võ lâm, cái tập thể đông đảo bị Thần Điện công khai coi thường, chắc mừng húm. Dĩ nhiên đây là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử chứ đa phần – cách nói tránh tiếng vơ đũa cả nắm kém an toàn – đều trương ra bản mặt rầu rầu thuơng cảm cảnh nháo nhác tang tóc của gia chung mười bảy cao thủ đệ nhất. Lời giải thích chình ình ngay cuối Võ Lâm Cao Thủ Danh Bảng:
 
“Từ mùa thu năm thứ ba, môn hạ Thần Điện sẽ viếng thăm học hỏi các vị danh thủ. Nếu đả bại Thần Điện môn nhân, các vị sẽ trở thành khách đàm đạo cùng Điện Chủ, có quyền chọn bí kíp, danh kiếm và diệu đan mỗi thứ một loại.
 
Mong nhận được sự hưởng ứng và sự đồng thuận của các vị vì sự phát triển của võ học.
 
Cẩn cáo,
Thần Điện Điện Chủ.”

 
Lời giãi bày – đương nhiên cũng lấp lánh ánh vàng – thực hay, thực cảm động. Nhưng buồn một nỗi chưa ai có duyên đàm đạo cùng Thần Điện Điện Chủ. Chỉ thấy đều đặn ba lần như một, mười bảy đám tang não nề, mù giời ngập đường thứ tiền tệ không lưu hành nơi dương thế.
 
Sự kiện lớn, hẳn nhiên phải được luận bàn cặn kẽ nhiều chiều, thậm chí phải ầm ĩ, phải có mỹ tửu chảy tràn như suối mùa lũ, kẻ tham dự phải đập tay chan chát nát bàn nát ghế (mạnh hơn thì đánh tan cự thạch cho thỏa nhiều thứ, tiện nhiều việc), phải làm bật lên nhiều nỗi lòng ưu thời mẫn thế, đầy đủ các sắc thái trải rộng từ hào hứng nông nổi cho đến nghiêm cẩn thâm sâu, cùng các cân nhắc đắn đo so kè lợi hại, vân vân và vân vân.
 
Ấy vậy mà không. Mấy tiếng ”Thần Điện” hoặc ”Sát Nhân Điện” có hiệu ứng như tiếng loài quạ đen xấu xí với nạn nhân là sự đa dạng. Nhìn từ góc độ lạc quan, mấy tiếng đó đem tới sự đồng nhất đáng kinh ngạc trong tập thể rộng lớn đông đúc có mỹ danh: võ lâm danh thủ. Cứ nhắc đến sự kiện lớn có chu kỳ năm năm, từ hảo hán đồng bằng đến anh hùng miền ngược, ai ai cũng bé giọng, mắt sáng lên thứ ánh sáng tỉnh táo đề phòng, đầu hạ thấp, khiêm nhượng nhường người khác cái vinh dự được bày tỏ ý kiến. Vài kẻ xấu bụng còn băn khoăn trong chốn phòng the, khi cơn hứng khởi mê người trào dâng, đột nhiên có thằng phá đám rình mò ngoài cửa, mồm ăn mắm ăn muối khe khẽ thốt hai tiếng ”Thần Điện” thì đương sự phản ứng thế nào? Hạ xuống thứ này thứ kia? Đầu óc bỗng đâu như đuốc cháy đùng đùng, trở nên thanh tịnh, rửa trôi sạch sành sanh lòng hươu dạ vượn?
 
Trong không khí bàn luận rôm rả một cách e dè giấu diếm như thế (vì vậy mới lưu truyền nhiều thứ “nghe nói” ở trên), đề tài nóng bỏng nhất hẳn về “vị trí hạ độc thủ”, xin trịnh trọng sửa lại thành “vị trí học hỏi”, của môn nhân Thần Điện.
 
Tổng kết hai mươi năm, người võ lâm nhận thấy mấy cái lỗ be bé đo đỏ xuất hiện trên thi thể mười bảy cao thủ hàng đầu mỗi lúc một chạy lên cao. Đa phần là vậy. Hai mươi năm trước là vùng ngực trái, mười năm trước đúng yết hầu, năm năm trước thì chính giữa miệng. Năm nay là chóp mũi, mi tâm hay trán?
 
Nói là “đa phần” bởi tồn tại số ít ngoại lệ cứ nhè trái tim mà nở hoa. Chẳng ai đoán nổi mô tê răng rứa ra sao.
 
Đồn rằng năm đổ phường lớn nhất thiên hạ đã lén lút tổ chức cá cược vụ này, tỉ mỉ đến từng trường hợp. Việc cá cược không công khai chính để thể hiện sự trọng thị đối với mười bảy người sắp ra ma. Chứ năm đại đổ phường cũng không e Sát Nhân Điện vấn tội bởi cả làng võ bàn đầy ra đó, cũng lén lút, không công khai.
 
Giữa đêm. Sương trắng như mây vần vụ khắp núi. Gió hút vào động u u. Lá khô lạo xạo lăn trên nền đá.
 
Mười ba kẻ không rõ diện mạo xuất hiện nơi thạch động từ sớm – ban đầu là mười tám - chứng kiến hắc y nhân phía tây liên tiếp khiêu chiến. Nền động đã hai lần biến đổi. Lúc gà gáy, nền tối và ẩm thấp tự nhiên. Giữa trưa, khi vầng dương cực thịnh, màu tối và mùi ẩm thấp chuyển thành màu và mùi của thứ máu tươi nóng hổi vừa rời khỏi cơ thể. Đến giờ, nền động đen đặc tanh nồng, bất chấp sự lưu thông không khí không hề bế tắc nơi này.
 
Kẻ khiêu chiến, hiệu xưng Đệ Thập Tam, đã sát tử năm kẻ bài danh từ Đệ Nhất đến Đệ Ngũ. Đối thủ của hắn hiện giờ là tả hộ pháp Thần Điện.
 
Nhị vị hộ pháp giữ vững vị trí suốt hai mươi năm, hàng chục thi thể áo đen viền đỏ đã đổ gục cùng khát vọng vươn lên chứng tỏ thực lực chủ nhân của Thần Điện huyết y.
 
Sau ba canh giờ cho Đệ Thập Tam phục hồi, trận đấu bắt đầu khoảng đầu giờ Tuất. Nay đã là cuối giờ Tý của ngày hôm sau.
 
Khoảng thời gian đủ dài khiến thường nhân mỏi mệt. Nhưng hai đấu thủ vẫn bất động, đối diện nhau. Kẻ quan khán cũng không hề nhúc nhích.
 
Kiếm thẳng. Đao ngang.
 
Thời gian lặng lẽ trôi.
 
Đột ngột, một đàn dơi nhỏ chao qua mấy ngọn đuốc. Nền đá thoáng mờ đi.
 
“Chát!”
 
Âm thanh khô lạnh ong ong vang vọng lòng núi.
 
Đao dang dở. Kiếm thẳng băng thọc ngay ngực trái huyết y nhân.
 
Nhưng không có máu rơi.
 
Một đồng xu đen sì chặn ngay mũi kiếm.
 
Biến cố cực nhanh, hoàn toàn không âm thanh. Nghĩa là nếu không tận mắt chứng kiến rồi tự cấu véo vài lần, người ta dễ nghĩ là mơ.
 
Ai dám nghĩ kiếm chiêu hung hiểm, tốc độ cao lại không có tiếng xé gió. Thường thường cao thủ giao đấu là cát bay đá chạy, vun vút rin rít ghê gớm lắm mới đúng chớ?
 
Còn đồng xu kia không rõ chất liệu gì nhưng hẳn trân quí để chống được báu kiếm công kích với lực cực mạnh. Kẻ phóng đồng xu cũng không tạo nên âm thanh, độ nhanh chuẩn còn hơn cả kẻ xuất kiếm, nhanh và chính xác đến mức cơ hồ đồng xu đã đính ngay nơi ngực trái huyết y nhân từ trước. Đầu óc kiểu gì có thể tính toán vừa vặn đến thế?
 
Tiếp điểm đúng là tâm đồng xu! Không sai chệch một ly một lai!
 
Có điều, kẻ chán sống nào dám xen vào việc của Thần Điện? Kẻ nào đủ sức che mắt đương kim đệ nhất cao thủ Thần Điện Điện Chủ?
 
Câu trả lời phủ định dường như hiển nhiên – hai mươi năm thống trị đủ dài để tạo ra sự tự tin – đến mức chín hắc y nhân đồng loạt nhìn về hai kẻ vận huyết y nơi khán đàn.
 
Ánh mắt chín kẻ này trước đó nấn ná giây lát khi lướt qua thân hình tả hộ pháp chết lặng trên sàn đấu.
 
Tài nghệ của hộ pháp – chỉ dưới Điện Chủ - không thể kém như vậy.
 
Đệ Thập Tam, chậm hơn đồng bọn vài giây, cũng từ từ liếc về phía hai kẻ vận huyết y.
 
Tay phải hữu hộ pháp cứng đờ cách tay ghế độ vài phân. Bàn tay mang găng màu huyết dụ.
 
*
**
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2010 13:00:10 bởi lanhtamkhach >
#1
    lanhtamkhach 08.01.2010 15:27:02 (permalink)
    Phần 2
     
     





    Đêm qua trận tuyết lớn cuối mùa đổ ào ào mấy canh giờ. Di Linh thành sớm nay trắng xóa tinh khôi. Nhưng chưa đến đầu giờ Mão, cái vẻ thanh khiết đã tan hoang hết bởi những kẻ cùng khốn. Chúng đi thành đàn xiêu vẹo, làm thân tuyết vấy bùn bẩn thỉu hôi tanh. Tam Tuyệt cư sĩ cổng bắc năm ngoái làm bài phú dài thương tuyết khóc tuyết. Bài phú cảm động lắm, khiến bao tài tử giai nhân hâm mộ nườm nượp kéo đến xin kết giao, cùng đàn ca thơ họa lai láng đến tận đầu hạ mới ngừng.
     
    Tên tiểu bảo A Bát rùng mình nhăn nhó khi đám tuyết đọng trên bảng hiệu Vạn Phúc danh lầu theo gió lọt vào cổ áo.
     
    A Bát là hạng bét cùng ở nơi xa hoa bậc nhất Di Linh thành này nên phải dậy sớm làm công việc dọn tuyết khổ ải.
     
    Một con mẹ mặc áo rơm bán tào phớ oằn vai gồng gánh những thúng mủng cùng lò than rón rén vòng qua vũng nước ngầu đục, len lén thăm dò tên tiểu bảo độ mười sáu tuổi.
     
    “Mẹ, mắt gian thế!”
     
    A Bát chửi thầm, vờ như không thấy, hơi xoay người sang hướng khác. Con mẹ tào phớ vừa đến gần, hắn vung cây chổi phang một phát.
     
    - Ối!
     
    Con mẹ tào phớ hốt hoảng kêu, âm thanh bé rí bé rị như tiếng côn trùng, tay chới với chộp hụt chiếc nón mê đứt quai.
     
    - Con xin ông. Con lậy ông. Ông tha cho, ông tha cho, …
     
    Con mẹ rối rít cầu xin bằng thứ giọng khổ sở bần hàn làm vành tai tên tiểu bảo cơ hồ giật giật. Thật ra A Bát chỉ đùa chút cho vui, nhân thể rũ đám tuyết nặng nề nơi đầu chổi.
     
    - Cút! Ông đây quét đường không phải để hầu ngữ chúng mày!
     
    A Bát sẵng giọng. Con mẹ tào phớ run rẩy hạ gánh hành, chắp tay vái vái van lơn.
     
    - Mẹ kiếp. Không mau lên ông cho chổi nữa bây giờ!
     
    A Bát tự dưng thấy oai hẳn, cây chổi vung đầy khí thế. Mỗi tội con mẹ tào phớ làm gã khó chịu quá, đã già còn xấu xí nhom nhem, mũi tẹt mồm vẩu mắt bé, da tím tái nứt nẻ. Cái áo rơm còn bốc mùi hôi rình nữa chứ.
     
    “Sớm ngày đã xúi quẩy!”
     
    Tên tiểu bảo thầm nghĩ, cau có trông theo dáng xiêu xiêu của con mẹ tào phớ đang hớt hải chạy đi nhặt cái nón nát.
     
    A Bát rùng mình tưởng tượng cảnh hắn phải đội cái nón đó.
     
    “Chết ngạt mất thôi! Còn chấy rận nữa chứ!”
     
    Rồi hắn chợt mỉm cười khi nghĩ đến phản ứng của Dạ Hương tỷ tỷ ở Xuân Mộng phường lúc nghe kể về chiếc nón mê rách của con mẹ tào phớ, về sự tưởng tượng bông đùa hay ho của hắn. Dạ Hương không xinh nhưng được cái phốp pháp nõn nà nở nang, coi như có chút tên tuổi ở kỹ viện dưới trung bình đó.
     
    - A Bát! Ngẩn ngơ đứng đó làm gì?
     
    Giọng Phan tổng quản đầy quyền uy lạnh hơn cả gió đông làm A Bát choàng tỉnh. Hắn mau mắn cúi đầu đáp:
     
    - Dạ, tổng quản, ngài dậy sớm quá. Có con mẹ …
     
    - Mẹ mẫm gì! Ngươi cứ liều liệu!
     
    A Bát vâng dạ liên hồi, không dám nhìn theo bóng Phan tổng quản đang khuất dần sau hành lang.
     
    “Lão khốn kiếp nhắc tiền tháng đây mà!”
     
    Tên thanh niên cay đắng chửi thầm mấy câu. Giấc mộng đẹp cùng Dạ Hương tỷ tỷ thế là tan thành mây khói.
     
    “Chỉ tại mày!”
     
    Mắt A Bát long lên sòng sọc quay về phía con mẹ tào phớ đang giũ giũ cái nón sũng nước bẩn, so vai đứng khép nép xa xa, tay trái chằng chịt rớm máu vì thời tiết hanh khô đưa lên ngoe ngoe mắt.
     
    Tuyết còn lác đác rơi.
     
    - Cho mày chết!
     
    Cái chổi vung lên lần nữa, mục tiêu là bên quang gánh sóng sánh thứ nước trắng mịn thơm ngát chắt lọc từ đỗ tương.
     
    Có thể cái chổi còn được vung lên thêm nữa, lần hai, lần ba, …
     
    *
    **
     
    Cuối chiều, Vạn Phúc đại lầu đông hẳn. Bốn tầng dưới kín khách, riêng tầng năm thượng hạng là còn chỗ ngồi. Khách đến Vạn Phúc nói vì danh tửu mỹ thực cũng đúng nhưng sâu xa hơn hẳn vì cái danh đệ nhất lâu tồn tại ngót nghét ba trăm năm, vắt qua hai triều đại. Giá thành ở tòa danh lâu này bao giờ cũng gấp ba gấp bốn nơi khác. Nhưng thiên hạ vẫn kìn kìn kéo đến, hẳn là muốn chứng tỏ ta đây đủ giàu đủ mạnh. Lũ giàu sổi còn tranh nhau chỗ đẹp rồi thuê họa công vẽ sao cho tỉ mỉ. Chắc để treo giữa đại sảnh như minh chứng hùng hồn cho sự sành điệu và sang cả của chủ nhân.
     
    Một cỗ song mã che kín bằng gấm đoạn đỗ ngay cổng đại lầu. Phan tổng quản tức khắc đon đả chạy ra, quát thét A Bát lo cho hai con ngựa. Dáng điệu cum cúp nhưng mau lẹ của lão giống hệt đám chuột nhà béo múp míp tít mắt vì đồ ăn.
     
    Tư Mã trang chủ vốn là khách quen mười mấy năm qua của Vạn Phúc đại lầu. Quan trọng hơn, trang chủ thuộc vào số khách rộng rãi bậc nhất – danh sách nằm lòng của mọi kẻ theo nghề phục vụ.
     
    Tư Mã trang nằm ở mé đông thành, rộng chừng hai mẫu, không hẳn là lớn nhưng vô cùng nổi tiếng về trần thiết tinh tế và tốn kém. Đồn rằng tiền công cho họa sư đã bằng một phần ba tòa Vạn Phúc.
     
    Không ai biết tuổi thực của trang chủ bởi dung mạo ông thoạt qua như mới tứ tuần, nhìn kĩ lại phảng phất ngũ lục tuần. Nguyên do nằm ở đôi mắt quá thâm thúy mà những kẻ dù lọc lõi cũng khó lòng đạt được trước ngưỡng năm mươi. Đoán vậy thôi chứ không ai tò mò dò hỏi. Ai dại gì làm mếch lòng kẻ có tiền.
     
    Điểm nên lưu ý tiếp theo về Tư Mã trang chủ là giọng nói. Thành thật thì chất giọng nằng nặng của chủ nhân Tư Mã trang rất khó xếp vào loại hay hoặc gây hảo cảm – thậm chí phải là ngược lại – nhưng chắc chắn âm sắc là của người vùng này. Chả gì cũng cùng quê, nhỡ đâu người ta nhón tay làm phúc khi mình gặp cảnh tai nạn cùng khốn thì sao.
     
    Nói đi nói lại cũng chỉ để giải thích cái cười hớn hở, cái cách săn đón nhiệt tình ướt đẫm chờ mong như thể con trẻ săn đón ông bà bố mẹ lúc đi chợ về mà Tư Mã trang chủ lúc nào cũng được thụ hưởng.
     
    Tuy thế, Tư Mã trang chủ - cũng như những kẻ giàu sang quyền thế khác –  hiếm khi ban phát sự thân thiện. Vẻ lạnh lùng may sao rất hợp khuôn mặt xương xương hơi dài khiến trang chủ phong độ khác biệt hẳn, riêng riêng một vị thế, không trộn lẫn trong đám đông ô hợp. Bảo sao hầu hết mệnh phụ phu nhân trong thành – cả đang còn chồng lẫn chồng đã chết – lại chết chìm chết nghỉm, đắm đuối âm thầm ban ngày ban mặt, cào cấu trằn trọc ban đểm ban đêm vì chủ nhân Tư Mã trang. Họ nghĩ ”chẳng đến lượt mình thì gán cho con gái cũng tốt”. Người ta vừa giàu lại vừa đẹp thế, lỡ mất thật phí của. Hơn nữa, Tư Mã trang chủ lại là người tình nghĩa thủy chung, góa vợ nhiều năm nhưng vẫn ở vậy nuôi con, không chút điều tiếng chơi bời. Ấy là còn quên chưa nhấn mạnh rằng trang chủ chỉ có độc một cô con gái, không có anh con giai nào.
     
    Đặc điểm khác người nữa của Tư Mã trang chủ là cách ông đi đứng. Điểm này thì các bậc mệnh phụ, tiểu thơ đoan chính không thể biết được, nó là của riêng, của hiếm, của trao đổi thầm kín giữa lũ hạ nhân Vạn Phúc lầu với nhau mà thôi. Bọn phục vụ vốn thính tai tinh mắt linh lợi bẩm sinh, qua rèn luyện tại chốn xa hoa bậc nhất lại học thêm ngón nghề nghe ngóng quan sát kín đáo chẳng hề sai chạy. Dù con ngươi bọn chúng rõ ràng trông về hướng nam nhưng vẫn có thể biết chính xác chuyện gì xảy ra ở phương bắc. Tài nữa là chúng không hề lộ ra chút biểu hiện đặc thù nào, mắt không chớp chớp láo liên, tai cũng không vẫy vẫy hay xòe ra cụp vào.
     
    Phan tổng quản vô thức nhìn A Bát. Cả hai, vẫn giữ nguyên vẻ rộn rã hồ hởi túi bụi, đầu ngầm đếm nhịp:
     
    “Một. Hai. Một. Hai. Một. …”
     
    Ấy bởi Tư Mã trang chủ đi đều, đều lắm, đều hơn hẳn Hoa Hoa, Tuyết Tuyết, Tình Tình cô nương của Như Ý phường khi đánh đàn chơi nhạc hát ca.
     
    Một bước lại một bước, chằn chặn cả khoảng cách lẫn thời gian. Tư Mã trang chủ cứ thế, không nhanh không chậm, đi lên tầng năm.
     
    Như mọi lần, cái ồn ào của đám thực khách liền vô thức lặng đi.
     
    Người ta sợ. Cái sợ vô hình làm hẫng nhịp tim, làm những cái mồm đang há ra phải sững sỡ giữ nguyên độ mở, thậm chí có kẻ yếu bóng vía cứ rót rượu mãi tràn lênh láng ngay cả khi bóng Tư Mã trang chủ đã khuất hẳn.
     
    “Chắc do khí thế đường đường tự tin, lấn át của kẻ giàu có.” -  Ai cũng nghĩ thế.
     
    Mãi đến khi vị trang chủ khí độ bất phàm kia yên vị tại lầu năm thì mọi người mới thở phào, vành tai cơ hồ cụp xuống, thôi không bắt thứ sóng âm dội lại từ phía cầu thang.
     
    Phải nói ngay kẻo oan cho Vạn Phúc danh lầu rằng các cầu thang đều được kiểm tra kĩ càng về độ vững chắc, được bọc lót cẩn thận tới mức nếu có đứa động cỡn nhảy ầm ầm thì cũng cấm có nghe được âm thanh nào.
     
    Nhưng cái người ta nghe ra ở vị Tư Mã trang chủ lại thuộc về loại âm thanh … không nghe được, một dạng tín hiệu cảnh báo nguy hiểm chỉ có thể thu nhận bởi linh giác bén nhạy - thứ giác quan kì bí liên hệ chặt chẽ với bản năng sinh tồn mạnh mẽ của loài người.
     
    *
    **
     
    Phan tổng quản hít sâu mấy hơi nén sự dồn dập trong lồng ngực. Lão gần lục tuần, sức không còn mạnh nên chỉ được trông coi Vạn Phúc lâu đúng hai ngày đầu tuần, thu nhập theo đó giảm nhiều. Hôm nay khách quí ghé qua, lão phải lên vấn an, bày tỏ lòng thành nhiệt tình hầu hạ đặng thêm tiền thưởng.
     
    Đấm đấm lưng cho đỡ mỏi, lão tổng quản họ Phan xốc lại nét tươi cười hoan hỉ trên mặt, đoạn nhanh nhẹn tiến tới chiếc bàn lớn phía bắc.
     
    - Trang chủ, ngài hảo a!
     
    Tư Mã trang chủ không buồn động thân, mắt đăm đăm nhìn về Thính Tuyết lầu bên bờ Lệ giang.
     
    Lão Phan chẳng lấy làm mếch lòng, chính xác hơn, lão không có cái quyền được mếch lòng. Hơn nữa thái độ của vị trang chủ họ Tư Mã cũng chẳng thay đổi trong ngần ấy năm, lúc nào cũng ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ này, lặng nhìn ra sông.
     
    Nụ cười nguyên trên môi, Phan tổng quản xum xoe rót đầy tách trà, ân cần hỏi:
     
    - Trang chủ, chẳng hay thư đồng của ngài …
     
    - Ngươi hai khắc nữa nhắc người đi đón con gái ta!
     
    - Dạ vâng, xin theo ý ngài!
     
    Đôi mắt Phan tổng quản híp lại khi thấy gói nhỏ đột ngột xuất hiện ngay mép bàn. Nụ cười của lão bây giờ trở nên rất thành thật, kéo đến sát mang tai. Lưng lão cong hẳn xuống, miệng tuôn ra vô vàn lời hoa mỹ cảm tạ cùng chúc tụng.
     
    *
    **
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2010 15:30:47 bởi lanhtamkhach >
    #2
      lanhtamkhach 08.01.2010 15:31:49 (permalink)
      Phần 3
       
       
       




      Lần đó là cuối mùa đông, những bông hoa tuyết cuối cùng lung linh rơi trong nắng xế chiều ngay sau trận mưa đá nhỏ. Người thiếu nữ mười hai tuổi đứng gần mấy cây mai nở sớm, áo trắng hơn màu hoa, quay nhìn gã. Cái nhìn khinh khi xa cách, xa hơn nhiều khoảng cách thực tế một trượng giữa hai người.
       
      Chiều hôm trước, nàng hát cho gã nghe. Tiếng hát làm lu mờ những tiếng chim tiếng sáo hay nhất gã từng biết.
       
      - Hay quá!
       
      Gã mê muội buột miệng.
       
      - Hay thế nào?
       
      - Hay … là … là …
       
      Giọng gã đứt quãng, nhỏ dần, im bặt.
       
      Người con gái nhếch miệng cười.
       
      “Nụ cười đẹp hơn mặt trời.”
       
      Nàng trở lại với một bức họa cảnh tuyết đổ trên sông.
       
      - Ngươi thấy đẹp không?
       
      Gã ngập ngừng gật đầu, lòng rộn lên nỗi sợ sệt mơ hồ.
       
      - Đẹp thế nào?
       
      Gã lại im lặng.
       
      Người con gái áo trắng hơn cánh mai nhìn gã chờ đợi.
       
      Tuyết rơi.
       
      Nàng cứ nhìn mãi.
       
      Mồ hôi đẫm ướt mặt gã.
       
      - Ngươi nói đi chứ!
       
      Tuyết tan dưới chân gã.
       
      - Thì …  tuyết như đang rơi … Có … có cả gió nữa …
       
      Gã hít sâu, vô thức đưa tay định lau mồ hôi, rồi ngưng ngang, gượng gạo hạ xuống.
       
      Người con gái cười. Giọng nàng như gió:
       
      - Như thật chứ gì?
       
      Nàng nhìn gã chờ đợi.
       
      Gã lén nhìn đôi mắt lay láy tuyệt đẹp với rèm mi dài cong vút.
       
      Không đoán được chút tâm ý nào.
       
      Gã cắn răng gật đầu, lầm rầm cầu viện các thế lực siêu nhiên.
       
      Nàng vẫn nhìn. Cái nhìn thất vọng. Ánh mắt như dao nhọn thọc sâu vào ngực trái gã trai mười sáu.
       
      Người con gái áo trắng đi rồi.
       
      Khoảng cách giữa gã và nàng dài ra mãi.
       
      Tim gã vỡ vụn, như thủy tinh, cạnh sắc long lên tươi hồng rạng rỡ.
       
      *
      **
       
       
      Trưa hôm ấy nắng gắt. Ve kêu ra rả.
       
      Gã cùng cô bé vận áo màu thiên thanh, chừng năm tuổi, chơi trốn tìm. Cô bé lúc nào cũng đòi làm kẻ đi tìm. Gã lần nào cũng phải trốn cho kĩ, nếu không sẽ bị giận, không thèm nhìn mặt.
       
      - Á á á …
       
      Tiếng cô bé thất thanh. Gã nhào ra từ nơi ẩn nấp, dúi dụi chạy.
       
      Đến nơi, lão gia đã có mặt, cao lớn che khuất cả mặt trời. Giọng ông vang lên trầm trầm như sấm đầu mùa:
       
      - Con sợ?
       
      Gã nhìn về cô bé tái nhợt mặt mũi. Một con rắn nước trưởng thành ngo ngoeo gần mũi hài xanh nhạt.
       
      “Rắn không độc!”
       
      Gã nghe thấy tiếng thở phào của mình. Xung quanh tĩnh lặng bất thường.
       
      - Sợ hãi là một cản trở. Con hiểu không?
       
      Tiếng lão gia tuy không lớn nhưng khiến tim gã nẩy rộn lên, cơ thể lảo đảo.
       
      Cô bé áo màu da trời mùa thu bặm môi gật gật đầu vẻ đã hiểu. Đột nhiên, cô ngồi thụp xuống, tóm lấy con rắn.
       
      - Không!
       
      Gã hét lên khi thấy rắn ngoác miệng đớp vào cổ tay bụ bẫm trắng ngần.
       
      Tiếng hét tắc nghẹn nửa chừng. Cơ thể gã văng lên, đập vào gốc vú sữa rợp mát.
       
      Tà áo lão gia phất phơ trong gió.
       
      Mắt mờ đi trong làn máu tràn xuống từ trán, gã thấy cô bé mặt trắng bệch, mắm môi mắm lợi bóp cổ con rắn vàng nhạt lốm đốm đen.
       
      Gã lịm đi nhưng vẫn kịp thấy đôi mắt trong trẻo kia lóe lên những tia làm gã rùng mình. Gã thương cô bé lắm, thương lắm.
       
      Bóng tối.
       
      Ba ngày sau, quanh vùng không còn con rắn nào.
       
      Gã phải tháo khớp ngón trỏ trái.
       
      *
      **
       
       
      Mùa xuân năm đó trời quang.
       
      Thằng con bất hiếu lậy cha lậy mẹ rồi xin chủ nhân cho phép ra đi. Lá non phủ kín mấy cây mai trót nở sớm. Cánh hoa vương đầy thảm cỏ xanh mướt từ hai tuần trước giờ hẳn đã thành cát bụi. Tự nhiên là thế, rực rỡ rồi lụi tàn, chẳng cần ai chôn cất.
       
      Người con gái ấy không đưa tiễn. Nàng đang tập đàn.
       
      Gã không rõ nên vui mừng hay buồn bã. Gã còn sợ ánh mắt như dao đâm cùng cái đau sâu buốt vô tận.
       
      Đã bao đêm gã thức trọn.
       
      Nàng yêu sự tinh khiết và cái đẹp. Điểm khác biệt là với nàng lúc nào cũng có thể tinh khiết hơn, đẹp hơn. Nghĩa là phải luôn phá bỏ giới hạn, nhất quyết không có thứ giới hạn cuối cùng.
       
      Một đàn én chao nghiêng xuống cây vú sữa. Chim có bầy có bạn.
       
      Gã thương nàng nhưng gã phải đi xa. Bởi ở lại khoảng cách sẽ không bao giờ lấp nổi.
       
      Cha mẹ sau lưng buồn vời vợi.
       
      Mây trên trời cũng buồn vời vợi.
       
      Hình như mẹ có khóc. Hay là tiếng gió đùa lá trên cây?
       
      *
      **
       
      Hai mươi ba năm trước, gã thanh niên dừng ngựa trước tiểu lầu vô danh. Gió thu se sắt bốc tung từng đám bụi đường đỏ quạch.
       
      Mụ đồng nổi ăn vận lòe loẹt loẹt xoẹt lê dép ra cửa ngôi nhà đối diện, nhổ toẹt miếng trầu đỏ ối ngay cửa chính.
       
      Tên tiểu nhị dắt ngựa, đang lắc đầu cười bỗng tái mét mặt.
       
      Mụ đồng mới đó đã giãy đành đạch như cá mắc cạn, mồm sùi bọt mép, mắt lộn tròng, ú ớ chỉ vào gã.
       
      Mụ ta nói gã có vong theo. Nhiều lắm. Quều quào lởn vởn cả bầy.
       
      Gã cười khẩy, giật lấy giây cương, đoạn ra roi chạy thẳng. Đằng sau lão chủ quán cùng tên tiểu nhị bắt đầu nhảy chồm chồm, tận tình điểm danh từ ông tam đại đến bà tứ đại nhà mụ đồng, danh sách mỗi lúc một dài.
       
      Gió thổi, bụi mù mịt.
       
      Lòng đau như cắt.
       
      Màu trắng tinh khiết mỗi lúc một cao. Diệu vợi hơn cả mây trời.
       
      Dân ven con đường đầy bụi hôm đó xì xầm về một thằng điên cưỡi ngựa nhưng lại ngửa mặt nhìn trời, một dạng ranh con ích kỉ dễ mang tai họa đến cho người khác.
       
      *
      **
       
      Năm hai mươi mốt tuổi, gã lập gia đình cùng người con gái thích màu đào phai. Gã không có chút cảm xúc nào với nàng ngoài cảm giác đến từ bản năng đàn ông, khi đêm xuống.
       
      Gã không bao giờ châm đèn hay để nến. Tất cả trong bóng tối. Mặc dù nàng là người đẹp tiếng tăm lừng lẫy một cõi.
       
      Người con gái hay mặc y phục màu hồng yêu gã điên cuồng.
       
      Gã biết. Có dằn vặt. Nhưng gã lập tức nghĩ rằng nàng được nằm trong vòng tay gã đêm đêm hẳn đã thừa hạnh phúc.
       
      Cái khổ đau của gã lớn quá, lớn đến không chịu đựng được. Đâu thừa thời gian bận tâm đến cái đau của kẻ khác. Hơn nữa, kẻ đó vẫn được quyền gối đầu trên tay gã, chạm vào thân thể gã. Chẳng phải quá mãn nguyện, quá sung sướng hay sao?
       
      Cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay chừng mười một mười hai năm trước gì đấy, người con gái yêu màu đào phai vẫn không thể hiểu tại sao gã gật đầu đồng ý đêm đầu tiên đó.
       
      Gã thiện lương nên chưa bao giờ thổ lộ rằng cái gật đầu đó có tác dụng như nhát dao chém đứt nốt mấy sợi ảo tưởng cuối cùng. Những ảo tưởng chỉ hợp với đám vắt mũi chưa sạch thích nói kiểu”nếu”,”giá như”,”giả sử”,”có thể là”, … Chẳng chút thực tế, không hề tỉnh táo. Lũ ranh con sao ngấm cái đau đớn của mộng mơ.
       
      Gã xác quyết rằng không còn xứng đáng với người con gái mặc áo trắng hơn tuyết, người con gái của ngày xưa.
       
      Trước không nay càng không. Chẳng lúc nào xứng đáng. Chỉ đem lại thất vọng cho người ta.
       
      Khoảng cách đã thành vực sâu không đáy. Vực rộng và dài, sức người không thể vượt qua. Vả lại, gã đã đau đớn và xấu hổ đến mức đủ sức cũng sẽ từ chối vượt qua – một dạng trọng thị - gã đinh ninh.
       
      Thôi nàng cứ là nữ thần trong lòng gã. Vĩnh viễn. Nguyên vẹn. Rạng ngời.
       
      *
      **
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2010 15:33:04 bởi lanhtamkhach >
      #3
        lanhtamkhach 08.01.2010 15:34:03 (permalink)
        Phần 4
         
         
         

         
         
        - Cha đợi con lâu chưa?
         
        Tư Mã trang chủ chầm chậm quay nhìn cô con gái yêu đang chạy ào đến. Ánh mắt dịu lại, lão hỏi:
         
        - Vương tiên tử khỏe không con?
         
        - Hi hi, hôm nào con mách sư phụ coi sao. Người chắc không thích đâu ạ!
         
        Tư Mã tiểu thư chừng mười một mười hai tuổi lắc lắc bím tóc, đôi má hây hây đỏ như trái đào chín. Cô bé nói tiếp bằng giọng hào hứng:
         
        - Hôm nay con bắt đầu học vẽ.
         
        - Thế ư?
         
        - Đây cha xem!
         
        Tư Mã tiểu thư nhí nhảnh như chú chim nhỏ, lấy ra một bức họa được cuộn chặt, đoạn thả dài khoe với thân phụ. Bức vẽ có mặt trời và chiếc thuyền câu lênh đênh trên sóng. Nét vẽ nguệch ngoạc vụng về.
         
        - Đẹp lắm!
         
        Tư Mã trang chủ nén tiếng thở dài, rồi hỏi tiếp:
         
        - Sư phụ con nhận xét thế nào?
         
        Khuôn mặt bầu bĩnh rạng rỡ của nữ hài tử xịu xuống, le lưỡi sợ hãi nhìn về Thính Tuyết lâu, đoạn trả lời bằng giọng trong trẻo của trẻ con:
         
        - Người không thích, nói tầm thường quá. Con phải được luyện lại từ đầu.
         
        - Thế ư?
         
        Không hề nghe thấy tiếng “Vâng” ngoan ngoãn của cô con gái bé bỏng, Tư Mã trang chủ trầm ngâm, lẩm nhẩm thầm kín:
         
        “Luyện từ đầu ư?”
         
        Ký ức dội về cuống cuồng, chất chồng, cuồn cuộn như dòng Lệ giang mùa lũ. Chẳng bao giờ ông bình tĩnh được, cho dù đã đạt được những thành công ngoài mong đợi. Người trực tiếp huấn luyện từng nhận xét ông lụy tình.
         
        “Tình đẹp nhưng làm tâm ngươi không tĩnh. Ngươi phải cởi bỏ nút thắt này.”

         
        Ông không đáp bởi ông đã tự biết từ trước.
         
        - Cũng là một cản trở!
         
        - Ơ, cha nói gì thế?
         
        Tư Mã tiểu thư kinh ngạc nhìn thân phụ.
         
        Vị trang chủ danh tiếng liền khỏa lấp:
         
        - Có mấy việc cha phải nghĩ.
         
        Dừng một chút, ông nói tiếp, động viên cô con gái rượu vẫn còn ngơ ngác:
         
        - Sau này con sẽ hiểu!
         
        - Cha lúc nào chẳng nói thế! Con lớn rồi!
         
        Tư Mã tiểu thư phụng phịu ngúng nguẩy, đúng kiểu trẻ con hờn dỗi vì bị coi là trẻ con.
         
        *
        **
         
        A Bát dưới lầu nhắm tịt mắt, đứng nép vào cỗ song mã, tránh thứ gió mùa cứa da cứa thịt.
         
        Từ khi đón tiểu thư nhà Tư Mã ở Thính Tuyết lâu về, mắt hắn cứ nhóa nhòa. Thính Tuyết lâu trắng quá, trắng đến không tưởng tượng được. Ngay ngọn đèn yếu ớt trên tay hắn cũng gây ra thứ phản quang khó chịu làm đau nhức đồng tử.
         
        “Mà trời đất ôi, Vương tiên tử sao lại có giọng nói lạnh lẽo thế!”
         
        A Bát rùng mình, tưởng như thần mùa đông vừa thầm thì điều gì ngay tai hắn.
         
        “Cũng may Tư Mã tiểu thư là người dễ chịu, không có cái vẻ cao cao tại thượng xa cách khó ưa của ông bố.”
         
        A Bát đảo mắt nhìn quanh rồi cười mỉm.
         
        “Làm gì có ai đọc được ý nghĩ chứ!”
         
        Đám thực khách lầu một thô lỗ ồn ào nhất, chúng than tiếc ai đó hiệu xưng Võ Thánh, bậc võ lâm đệ nhất cao thủ.
         
        “Hai mươi, ba mươi năm trước? Chắc lão ta cù nghẻo từ đời địa nào!”
         
        A Bát cười thầm. Gạt đi bông tuyết vừa bám vào chóp mũi, hắn tổng kết đầy trải nghiệm:
         
        “Nếu lão già Võ Thánh còn sống, đời nào bọn chúng chịu ca ngợi công khai!”
         
        Tên tiểu nhị hơi hểnh mũi. Cảm giác khó chịu về Thính Tuyết lâu bay biến quá nửa. Tuy nhiên, hắn không tài nào quên được cái lối vào đó, thêm vài dặm nữa là chốn nghèo khó, nơi ngày xưa hắn bị vứt bỏ, lúc mới bập bè ngọng nghịu được hai tiếng”Mẹ mẹ …”.
         
        A Bát thoáng ngước mắt nhìn qua đỉnh quán tạp hóa chênh chếch. Nền trời thật ảm đạm.
         
        *
        **
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2010 15:35:09 bởi lanhtamkhach >
        #4
          lanhtamkhach 08.01.2010 15:35:50 (permalink)
          Phần 5
           
           
           



           
          Nhũ mẫu của Vương tiên tử đã già lắm. Mái tóc trắng xóa phủ xuống khuôn mặt nhăn nheo không thể định rõ tuổi tác.
           
          Vài con chim nhanh nhảu dường như cảm ứng được mầm cây tấm tức dưới lớp tuyết đọng nên nhảy nhót reo mừng líu lo nhiều hơn thường lệ.
           
          Một mùa xuân mới đang đến.
           
          Nhũ mẫu vừa xuống bếp, bận rộn chuẩn bị cháo trắng cho Vương tiên tử. Gọi là cháo trắng chứ bà có bỏ thêm chút dược vật trân quí không mùi vị, không màu sắc.
           
          Hỏa lò leo lét. Không vội được. Tay trái nhũ mẫu kều bớt mấy viên than quá đượm bằng cái cời bằng đồng bóng loáng. Bàn tay phải băng bó kín mít gượng gạo bất tiện. Thật ra cũng chẳng sao. Từng này tuổi đầu, bà thừa kinh nghiệm xoay sở. Chỉ là hàn khí của đất trời làm xương cốt hơi buốt. Âu cũng là bệnh người già.
           
          Bên dưới trù phòng, sâu xuống ba trượng, phòng tụng kinh của Quách phu nhân, thân mẫu của Vương tiên tử, chưa bao giờ tắt đèn.
           
          Hai mươi tư năm trước, sau khi lão chủ nhân đột ngột qua đời trong đêm mùa thu không trăng sao, phu nhân bỗng trở thành người theo Phật. Bà xuống tóc, khoác áo nâu sồng, ngày đêm gõ mõ tụng kinh, cầu cho lão gia siêu thoát, cầu cho người đời rời bỏ bến mê, … Phu nhân cầu xin nhiều điều, không điều nào dành cho bản thân. Phải chăng bà coi đó là sự đắp đổi?
           
          Nhũ mẫu vẫn im lìm nhìn hỏa lò. Bà không hiểu Phật. Bà còn bận bịu. Hết nồi cháo trắng này, bà còn phải chăm lo cho chồng, lão già ngoại bảy chục là kẻ chăm lo cho cây cối quanh nhà.
           
          “Nếu còn mấy cây mai, hẳn cũng sắp hé nụ!”
           
          Người nhũ mẫu già bâng khuâng. Người già hay tỉ mẩn tiếc nhớ chuyện xưa cũ. Họ thường độc thoại âm thầm. Nói lắm chốn đông người có khi lại bị nghi là lẫn lộn. Hơn nữa, cũng chẳng hợp chuyện. Xa lạ lắm.
           
          Cháo sắp chín, tỏa mùi thơm nhẹ.
           
          Gạo nấu cháo được thuê cấy hái riêng. Người được thuê là trinh nữ. Mọi thứ đều tinh khiết tận cùng.
           
          *
          **
           
          Biệt phòng của Vương tiên tử ở vị trí cao nhất Thính Tuyết lâu. Vẫn còn mùa đông, tuyết còn lả tả, gió còn lạnh, nhưng cửa sổ vẫn hé trông ra dòng Lệ giang.
           
          Nhũ mẫu lặng lẽ bước lên lầu hai, đó là giới hạn. Biệt phòng ở tầng trên, không ai được phép xâm phạm.
           
          Đặt nhẹ khay trên chiếc bàn nhỏ mé nam, nhũ mẫu thở dài đoạn bước đến chiếc bàn dài chính giữa phòng. Giấy bút lộn xộn, vài cuộn giấy thõng cả xuống nền phòng trắng tinh.
           
          Cầm lên một đồ hình chi chít các đường màu đỏ màu đen cùng các huyệt đạo, người nhũ mẫu già lặng đi, chìm đắm trong những ghi chú ảo diệu.
           
          Dễ đến nửa khắc sau bà mới giật mình nhìn ra khoảng trời màu xám be bé nơi cửa sổ.
           
          “Lão thiên, lão thiên à!”
           
          Người nhũ mẫu già thầm lẩm nhẩm, không rõ là than, là thương cảm, là trách cứ hay là cầu xin.
           
          - Ngươi lui đi!
           
          - Dạ vâng, thưa tiên tử!
           
          Người nhũ mẫu vội đáp lại ba tiếng trong hơn cả tiếng đàn vừa vang lên. Có điều bà không trở ra ngay, cẩn thận sắp xếp lại giấy bút, mang đi vài đồ hình kín chữ.
           
          Vương tiên tử thường vứt bỏ những thứ đã tạo ra. Với người khác, đó đều là vô giá, xứng đáng lưu giữ cho đời sau.
           
          - Ngươi có nghe tiếng mõ không?
           
          Nhũ mẫu giật mình sững lại, nghiêng tai lắng nghe, đoạn chậm rãi khẳng định:
           
          - Không có đâu thưa tiên tử!
           
          “Hầm nằm sâu dưới lòng đất như thế, ai mà nghe được!”
           
          Người nhũ mẫu nghĩ. Độ mươi năm nay, Vương tiên tử hay hỏi về tiếng mõ.
           
          *
          **
           
           
          - Ông cứ nằm!
           
          Nhũ mẫu già chầm chậm nói với chồng. Ông ý hẳn còn đau lắm.
           
          - Bà cứ để đấy cho tôi! Bà đi thắp cho lão gia một nén nhang đi! Mùa đông lạnh lẽo, lão gia nơi chín suối …
           
          - Đây, tôi để ngay đây. Hôm qua tôi không kịp quét dọn khu từ đường.
           
          - Bà bậy quá!
           
          - Vâng, mà ông chắc …
           
          - Bà đừng nhắc lại nữa! …
           

           
          Phòng dành cho gia nhân cách nơi ở của Vương tiên tử rất xa. Gió chiều mùa đông thổi ào ạt trên mấy cây phong.
           
          *
          **

          Nam Mô Phật,
          Nam Mô Pháp,
          Nam Mô Tăng,
          Bá thiên vạn ức Phật,
          Hằng hà sa số Phật,
          Vô lượng công đức Phật,
          Phật cáo A-nan ngôn,

           

          Nhũ mẫu tần ngần một thoáng trước cánh cửa nặng chịch màu vàng thẫm. Mấy lỗ thông gió bị tuyết bít kín nên cảm giác ngột ngạt. Trong phòng, Quách phu nhân vẫn đang tụng kinh niệm phật, giọng đều đều, mơ hồ, xa xôi. Phu nhân thuộc kinh lắm, không cần đọc nữa. Hai mươi mấy năm quả là dài, mà phu nhân vốn nổi tiếng thông tuệ.
           
          Người nhũ mẫu già đẩy cửa, tiếng kinh trào lên khiến bà khép vội cánh cửa sau lưng.
           

          Năng cứu tam tai bá nạn khổ .
          Nhược hửu nhơn tụng đắc nhất thiên biến,
          Nhứt thân ly khổ nạn,tụng đắc nhứt vạn biến,
          Hiệp gia ly khổ nạn, Nam Mô Phật Lực oai,
          Nam Mô Phật lực hộ , Sử nhơn vô ác tâm,
          Linh nhơn thân đắc độ , Hồi quang Bồ-tát,
          Hồi thiện Bồ-tát, A nậu đại thiên-vương,
          Chánh-điện Bồ-Tát , Ma kheo ma kheo.


           
          - Phu nhân. Nô tỳ đặt thuốc ngay đây ạ!
           
          Quách phu nhân quay lại. Sắc nâu tăng y không khuất lấp nổi nét yêu kiều của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân một thủa. Bà nhẹ giọng:
           
          - Cảm ơn muội!
           
          Bàn tay gầy guộc xanh mét vẫn nắm chặt chiếc dùi nhỏ. Bàn thờ phật phía trước thoảng trầm hương.
           
          - Nô tỳ đã thắp hương cho lão chủ nhân rồi!
           
          - Đừng xưng hô nô tỳ với ta!
           
          - Nô tỳ không dám!
           
          Quách phu nhân xua tay, đoạn xoay người lại.
           
          Nhũ mẫu cúi đầu, đi giật lùi ra cửa.
           

          Tự ngôn Quán-Thế-Âm Bồ-Tát ân lạc bất tu giãi,
          Cần đọc bá thiên vạn biến,
          Tai nạn tự nhiên đắc giải thoát.
          Tín thọ phụng hành.
          Tức thuyết chơn-ngôn viết:
          Kiêm bà kiêm bà đế,
          Cầu ha cầu ha đế,
          Đà ra ri đế,
          Ni ha ra đế
          Tỳ lê nễ đế
          Chơn lăng càng đế
          Ta bà ha
          Nam mô đại từ đại bi, tầm thinh cứu khổ cứu nạn
          Linh cảm Quán thế âm ma ha tát
          Nam mô đại từ đại bi, tầm thinh cứu khổ cứu nạn
          Linh cảm Quán thế âm ma ha tát

           
          Đệ nhất đại mỹ nhân danh tiếng một thời vận áo nâu sồng quì rạp trước phật tượng.
           
          Người nhũ mẫu lặng lẽ khép cửa, mái đầu bạc cúi xuống.
           
          Gió âm thầm như tiếng thở dài.
           
          *
          **
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2010 15:37:54 bởi lanhtamkhach >
          #5
            lanhtamkhach 08.01.2010 15:39:48 (permalink)
            Phần 6
             
             
             




            - Ngươi nghĩ lần này có Thiết Thủ Song Hiệp không? Huynh đệ luyện Đồng Tử công lừng danh khắp dải La Hối đó.
             
            - Cái này rõ quá! Sau Thiên Sơn Tam Lão, năm vị trưởng môn của Ngũ đại phái là đến huynh đệ họ chứ còn gì nữa! Trẻ thế mà …
             
            - Khe khẽ cái mồm! Ngươi muốn rước vạ vào thân ư?
             
            - Điều ta nói thì ai cũng biết!
             
            - Hừm. À, Thiết Thủ Song Hiệp tháng tới tổ chức. Không rõ tân nương là ai. Ây dà!

            - Có chuyện thì phải hoãn chớ?
             
            Lầu hai lặng đi trong nháy mắt rồi lập tức ồn ào trở lại. Những cái tên được nêu thêm gồm có Độc Nhãn Thần Tăng, Xú Diện Lão Ni, Bắc Hải tam đại đảo chủ, Quỷ Đao, Tây Vực Thiên Ma, Hoan Hỉ Tà Phật, Quang Minh Hội Hội chủ, Động Đình Nhất Quái,… Danh sách mau chóng vượt qua con số mười bảy.
             
            Tư Mã trang chủ cùng tiểu thư chầm chậm bước xuống. Có thêm cô con gái rượu nhưng lão vẫn giữ cách đi đều đặn buồn cười thế.
             
            Phan tổng quan đang lim dim trong chiếc ghế rộng bật dậy như có lò xo độn dưới lớp vải bọc màu tím, tươi cười cung kính tiễn biệt vị khách hào phóng.
             
            Cũng chỉ có lão béo này là cười được. Lầu hai của Vạn Phúc hiện lặng ngắt như than hồng đột ngột bị dội nước lạnh. Nghĩa là cái hừng hực tranh cãi tắt ngúm, ở đây, thậm chí chả có sợi khói nào bốc lên.
             
            Cỗ xe song mã đã lăn bánh cả đoạn dài, đám thực khách trên lầu mới hoàn hồn.
             
            - Ngươi có nghĩ lão ta ẩn tàng thực lực không?
             
            Hán tử râu quai nón mặt cắt không còn giọt máu, vừa khép lại vạt áo phanh rộng, vừa đảo mắt hỏi năm kẻ cùng bàn.
             
            - Chưa ai thấy lão ta tranh đấu với ai bao giờ. Dáng điệu cũng thường lắm!
             
            Lão già tóc đen, râu năm chòm ngồi đối diện lạnh nhạt nói. Chén rượu trước mặt đổ kềnh, mùi rượu bốc lên thơm lừng.
             
            Hán tử râu quai nón lại phanh rộng áo hở ra khoảng ngực lông lá, bất chấp cái rét mướt đang ngự trị.
             
            - Mẹ kiếp, lão ta có cái … cái áp bức thật khó chịu!
             
            - Cao nhân chẳng ai thế đâu!
             
            Thư sinh mặt cứng đờ ngồi bên cạnh liền trấn an bằng chất giọng eo éo mai mái.
             
            - Bọn bất tài lại hay ra vẻ!
             
            Mụ sồn sồn có khuôn mặt của loài lợn được gắn râu mép huých hán tử râu quai nón một phát đau điếng.
             
            - Không phải bà chị đêm nào cũng tơ tưởng hắn sao?
             
            Hán tử râu quai nón lúc này đã lấy lại được bản lĩnh liền chớt nhả trêu chọc mụ sồn sồn. Cả bọn cười lên hô hố, đoạn tiếp tục câu chuyện dang dở.
             
            Rượu lại chảy tràn, tiểu nhị lại tươi cười lăng xăng tiếp món, vâng dạ liên hồi.
             
            *
            **

            - Cha ơi!
             
            Tư Mã trang chủ quay sang nhìn con. Cả hai đang yên vị trong cỗ xe song mã ấm áp.
             
            - Họ nói về chuyện gì thế cha?
             
            - Con còn bé, quan tâm làm gì!
             
            Tư Mã trang chủ nhắm mắt lại. Nhưng Tư Mã tiểu thư không chịu. Cô bé gần mười ba tuổi nhăn nhó hờn dỗi nói:
             
            - Con không bé, con lớn rồi!
             
            Thấy khóe miệng thân phụ tựa như cười, mắt cô bé hơi hồng lên. Có điều Tư Mã tiểu thư cũng không tiếp tục phụng phịu. Cha không nói gì thì coi như mình đã lớn.
             
            Cỗ xe đi thêm một đoạn dài. Khoảng gần khắc thời gian nữa sẽ tới nhà.
             
            Bỗng Tư Mã tiểu thư lại cựa quậy, quay sang gọi vị thân sinh, giọng băn khoăn:
             
            - Cha ơi?
             
            - Gì thế con?
             
            Tư Mã trang chủ cúi nhìn cô con gái nhỏ đang giật giật áo mình. Đôi mắt cô bé trong suốt ngây thơ.
             
            - Sao lại mười bảy hở cha? Sao không là mười, là mười lăm hay hai mươi?
             
            *
            **
             
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2010 23:36:35 bởi lanhtamkhach >
            #6
              lanhtamkhach 08.01.2010 15:41:24 (permalink)
              Phần 7
               




              Khuyến quân mạc tích kim lũ y

              Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì
              Hoa khai kham chiết, trực tu chiết
              Mạc đãi vô hoa không chiết chi
              (Đỗ Thu Nương)
               

              Trời màu trắng, vực sâu màu đen. Không gian chỉ có hai màu.
               
              Nàng một tay bám vào rễ cây, tay kia nắm chặt tay người đó – bàn tay thô ráp ấm áp thiếu ngón.
               
              Hai người lơ lửng.
               
              Vách núi trơn tuột. Đất đá đen sì từ gốc cây trút vào mặt tối sầm.
               
              Phía dưới người đó la hét van cầu nàng buông ra kẻo cả hai cùng chết.
               
              “Chết là thế nào?”
               
              Nàng thoáng nghĩ, đau đớn nghe tiếng van xin càng lúc càng lớn.
               
              “Người đó không giãy giụa! Người đó sợ ta tuột tay, sợ rễ cây đứt!”
               
              Hạnh phúc cuộn lên như gió thốc từ miệng vực đen ngòm.
               
              Nàng mỉm cười sung sướng, gồng mình quăng người đó lên cao.
               
              Nàng bị hút vào vực sâu thẳm. Người đó đang lao lên phía bầu trời màu trắng. Vẫn không thôi réo gọi tên nàng.
               
              - Oàng!
               
              Sấm nổ. Một khuôn mặt khác hiện ra sừng sững giữa trời.
               
              Bầu trời chuyển màu tối thẫm.
               
              Chớp rạch chói lóa!
               

               
              Chủ nhân Thính Tuyết lâu bật dậy. Trán đẫm mồ hôi. Lớp chăn đệm nhớp nháp.
               
              Gió hút qua khe cửa làm gai ốc li ti nổi đầy thân thể trần truồng trắng như bạch ngọc của nàng.
               
              Tóc nàng trắng, mi mày cũng trắng. Chỉ có đồng tử mang màu đen, đen thẫm ngấu nghiến mọi thứ, kể cả ánh sáng.
               
              Đã quá nửa đêm.
               
              Nàng rời khỏi giường, chân trần bước trên nền lụa trắng, hướng tới chiếc bàn dài màu trắng.
               
              Gió thoảng, rèm cửa trắng phủ xuống che kín cửa sổ phía tây bắc.
               
              “Nhũ mẫu lẫn cẫn lại ngẩn ngơ ngồi bệt dưới gốc vú sữa lúc khuya khoắt.”
               
              Hít sâu. Nàng nhớ lại tia chớp trong mơ, nền trời hiện rõ đồ hình kinh mạch huyệt đạo.
               
              “Ra vậy!”
               
              Những ý tưởng đến với nàng trong giấc ngủ. Lần này là tia chớp, dạy nàng cách vận dụng lực sao cho nhanh và hiệu quả nhất.
               
              “Còn phải thí nghiệm qua!”
               
              Nàng thầm nhủ. Có điều nàng tin chắc không thể nhầm lẫn.
               
              Khuôn mặt người đó lặn sâu xuống góc bé mọn tăm tối nào đó trong nàng.
               
              “Sao nó không biến đi luôn?”
               
              Nàng nhăn nhó ôm đầu.
               
              “Hình như văng vẳng tiếng chuông mõ kinh cầu?”
               
              *
              **
               
              Còn vài hôm nữa là Tết. Chim chóc rộn rã đậu đầy những cây cành mơn mởn lá non.
               
              A Bát suốt tuần đều vui. Hôm qua hắn kịp tạt qua thăm Dạ Hương tỷ tỷ của Xuân Mộng phường. Hơn nữa, tuyết đã thôi rơi, chỉ còn băng đọng nơi gốc cây, hắn đỡ phải cong mình quét dọn khổ sở. Tuy nhiên, vui nhất là lão già Phan tổng quản biến đâu mất cả tuần không thấy mặt.
               
              “Có khi chết dấp dúi xó nào rồi!”
               
              A Bát rùng mình xua đi ý nghĩ bất thiện vừa nháng lên trong đầu. Nhưng thật quả hắn chẳng trông mong lão già đó trở về. Hôm qua ấy, hắn tiêu lẹm vào số tiền phải đóng tháng này.
               
              Đúng lúc đó, cỗ xe song mã che kín bằng gấm đoạn dừng ngay cổng đại lầu. Khuôn mặt A Bát tức thì tươi rói, đầu óc tỉnh táo hẳn, nhanh nhẹn chạy tới, miệng hô lớn vui mừng.
               
              *
              **
               
              Bán xong gánh hàng thứ ba, nghĩa là trở đi trở lại năm lần, con mẹ tào phớ đã mệt lắm. Trời ấm lên nhiều mà mặt con mẹ vẫn trắng bệch.
               
              Con mẹ tần ngần đứng cách Phúc Thiện đường mấy bước chân. Cái nón mê rách buộc tạm bằng cỏ che nghiêng tránh nước tí tánh nhỏ xuống từ mái hiên.
               
              Tuyết tan gần hết, ngay cả băng cũng ít ỏi.
               
              Nhưng con mẹ không có thời gian vẩn vơ. Con mẹ đang sợ, cái sợ của kẻ khố rách áo ôm khi tới gần nơi sang cả.
               
              Tháng này ngày nào cũng bốn gánh tào phớ, người con mẹ vốn còm rom nay càng rộc đi. Nhưng con mẹ mừng lắm, hòm hòm đủ tiền chạy chữa cho thằng Tiểu Cẩu ở nhà.
               
              Đột nhiên, con mẹ giật nẩy người, tý nữa thì đánh rơi cái nón mê cũ nát.
               
              - Mày có cút không thì bảo?
               
              “Trời ôi, giọng ai mà gớm ghê quá!”– con mẹ lén lút nhìn.
               
              - Mày định ăn vạ ở nhà bà hả? Đừng để bà xua chó moi ruột mày ra!
               
              Tam phu nhân Phúc Thiện đường, chừng hăm hai, hăm ba, mặt bự phấn, tay chống nạnh, tay cầm quạt chỉ thẳng mặt lão già áo vá chẳng vá đụp, mắng sa sả.
               
              Con mẹ tào phớ kéo cái nón lên che mặt. Không rõ vì sợ tam phu nhân hay ái ngại cho lão già đang quì lạy như tế sao, van lơn cứu đứa cháu bệnh nặng gần chết.
               
              Tam phu nhân nổi cơn thịnh nộ, nện liền mấy chục cán quạt vào đầu vào cổ lão già. Cuối cùng lão ta cũng phải rời đi. Thất thểu, rớm máu.
               
              - Còn mày?
               
              Con mẹ sợ run.
               
              - Tính ám quẻ nhà bà hả?
               
              - Ơ, … dạ không ạ.
               
              - Thế sao chưa đi. Muốn ăn quạt hả?
               
              Tam phu nhân mặt vẫn phừng phừng, gằn giọng, đoạn khinh miệt nhìn chậm từ trên xuống dưới khiến con mẹ lại che che cái nón mê rách, mấy ngón chân co lại, bấm sâu vào nền đất ướt nhẹp, lạnh buốt.
               
              Nghĩ đến thằng Tiểu Cẩu sốt hầm hập ở nhà, con mẹ tào phớ gắng gượng đáp, giọng như hết hơi:
               
              - Thưa bà, con muốn mua thuốc ạ!
               
              - Hả?
               
              Tam phu nhân lại nhìn kỹ lần nữa, vẫn miệt thị như trước. Mấy ngón chân con mẹ tím ngắt, bấu chặt nền đất như sắp bật móng.
               
              - Bà vào nhà!
               
              Phúc Thiện đường lão gia bệ vệ bước ra, da dẻ đỏ au, áng chừng phục dụng khá nhiều thuốc tráng dương đại bổ. Lão hất hàm:
               
              - Mua gì?
               
              Con mẹ mừng quá, nói không kịp thở:
               
              - Con con bị ốm ạ!
               
              Tam phu nhân cười khúc khích. Phúc Thiện đường lão gia vuốt râu cười cười rồi chậm rãi hỏi:
               
              - Ốm thế nào?
               
              Máu dồn lên mặt con mẹ tào phớ, thái dương giật đùng đùng như sắp vỡ mạch máu. Nhưng vì thằng Tiểu Cẩu nên con mẹ lại gượng ngóc đầu lên trả lời:
               
              - Thưa ông, nó bị sốt ạ! … Cả tháng rồi! Người nó nóng lắm ạ!
               
              Con mẹ tào phớ vạch lớp áo rơm bên ngoài, đoạn nâng cánh tay áo sờn nát lên quệt ngang mắt.
               
              Tam phu nhân bĩu môi quay mặt.
               
              - Hai lượng bạc!
               
              Con mẹ tào phớ giật nảy, thảng thốt bụm miệng:
               
              - Hai … hai lượng bạc cơ ạ?
               
              - Không có thì xéo!
               
              Cái giọng xoe xoé của Tam phu nhân lập tức vang lên. Lũ chim sẻ vừa đậu xuống cây thông gần cửa hốt hoảng tung cánh bay vụt đi.
               
              - Dạ, con có. Con có đây ạ!
               
              Con mẹ dốc vội ra ít bạc vụn mới đổi trưa nay. Con mẹ sợ người ta không nhận tiền lẻ.
               
              Phúc Thiện đường lão gia nhắm hờ mắt, để mặc tam phu nhân ước lượng số bạc lắt nhắt.
               
              - Đủ rồi!
               
              - Đội ơn ông bà!
               
              Con mẹ tào phớ lại chậm chậm nước mắt.
               
              “Thằng Tiểu Cẩu sống rồi!”
               
              *
              **
               
              - Lão gia à, sao lúc nãy lão gia tốt thế?
               
              - Bà thì biết cái gì!
               
              Chủ nhân Phúc Thiện đường nhẹ giọng, nâng tách trà thơm ngát lên.
               
              Tam phu nhân cong môi lên vẻ không bằng lòng. Chợt nhớ ra điều gì, tam phu nhân cười hỏi:
               
              - Lão gia đoán xem con mụ đó bao nhiêu tuổi?
               
              - Bà thừa thời gian lo chuyện hão hươu!
               
              Vừa đặt tách trà xuống, vừa trách cứ bà vợ ba, lão gia của Phúc Thiện đường bỗng đổi giọng vui vẻ:
               
              - Bà nói thử xem!
               
              - Năm chục! À không, sáu chục?
               
              Phúc Thiện đường lão gia cười khùng khục, khuôn mặt đỏ lừ. Một lúc sau lão mới nhịn được, lắc đầu, xua xua tay nói trong tiếng nấc:
               
              - Mới ngoài ba mươi thôi!
               
              - Thật hả lão gia? Ối giời ôi, trông nó còn già hơn cả mẹ tôi!
               
              Tam phu nhân cười rũ, người cong gập.

              Phúc Thiện đường lão gia cười cười cúi xuống chén trà còn nóng.
               
              *
              **
               
              Con mẹ bán tào phớ lòng nhẹ bẫng. Lần đầu tiên sau mấy chục năm, con mẹ ngước nhìn trời.
               
              “Mùa xuân!”

               
              Sau khi biếu lão già áo vá bát tào phớ cuối cùng, con mẹ thấy dễ chịu hẳn.
               
              Vạn Phúc đại lầu hiện ra trong tầm mắt.
               
              Con mẹ tào phớ sụ mặt, chân đất đi qua chỗ lầy lội phía bên kia đường, nhưng mắt vẫn trộm liếc về phía cổng chính danh lầu.
               
              Mắt con mẹ mờ đi.
               
              - Quả báo! Quả báo!
               
              Lão trung niên kéo xe quay sang nhìn con mẹ tào phớ đang quệt quệt mắt, mồm thầm thì lảm nhảm.
               
              - Đồ điên!
               
              *
              **
               
              Rừng mai lại nở trắng đỉnh Nguyệt Lĩnh. Võ Lâm Danh Bảng nền đỏ chữ vàng lại tung bay.
               
              Năm đổ phường thắng lớn. Chẳng ai ngờ Vô Song Kiếm, lão tam trong Võ Lâm Tam Kiệt danh trấn võ lâm, biệt tích lâu nay thình lình xuất hiện trong Danh Bảng. Chẳng ai ngờ kẻ ba mươi năm trước được Võ Thánh ban khen sẽ là thiên hạ đệ nhị kì nhân giờ cam phận tổng quản họ Phan của Vạn Phúc lầu thuộc Di Linh thành.
               
              Võ lâm xôn xao.
               
              A Bát cười ha hả bước tới chốn lầu hồng. Lần này hắn chơi sang, đến hẳn Như Ý phường.
               
              Ba năm sau, anh hùng khắp thiên hạ lại một phen nhốn nháo. Mười bảy tử thi mới đồng loạt xuất hiện ngay sau tiết Lập đông, sớm hơn hẳn dự đoán. Lạ nữa, đầu mười bảy danh thủ đều bị chẻ dọc, chia đôi đều đặn. Là chém sả, dừng vừa vặn ngay phần nối với cổ. Chẳng có cái thây nào bị xuyên tim.
               
              Hạnh phúc hơn hết là các ông chủ của năm đổ phường lớn.
               
              Nhưng mấy chuyện này thì con mẹ tào phớ không biết, cũng không quan tâm. Thằng Tiểu Cẩu đã hạ sốt.
               
              Tầng cao nhất của Thính Tuyết lâu, Vương tiên tử thẫn người đọc tin báo về. Đêm đó ma cười váng dòng Lệ giang. Gần sáng trời đổ mưa.


               
              Hết
               
               
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2010 00:13:55 bởi lanhtamkhach >
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9