Phần 7
Khuyến quân mạc tích kim lũ y
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì
Hoa khai kham chiết, trực tu chiết
Mạc đãi vô hoa không chiết chi
(Đỗ Thu Nương)
Trời màu trắng, vực sâu màu đen. Không gian chỉ có hai màu.
Nàng một tay bám vào rễ cây, tay kia nắm chặt tay người đó – bàn tay thô ráp ấm áp thiếu ngón.
Hai người lơ lửng.
Vách núi trơn tuột. Đất đá đen sì từ gốc cây trút vào mặt tối sầm.
Phía dưới người đó la hét van cầu nàng buông ra kẻo cả hai cùng chết.
“Chết là thế nào?” Nàng thoáng nghĩ, đau đớn nghe tiếng van xin càng lúc càng lớn.
“Người đó không giãy giụa! Người đó sợ ta tuột tay, sợ rễ cây đứt!” Hạnh phúc cuộn lên như gió thốc từ miệng vực đen ngòm.
Nàng mỉm cười sung sướng, gồng mình quăng người đó lên cao.
Nàng bị hút vào vực sâu thẳm. Người đó đang lao lên phía bầu trời màu trắng. Vẫn không thôi réo gọi tên nàng.
- Oàng!
Sấm nổ. Một khuôn mặt khác hiện ra sừng sững giữa trời.
Bầu trời chuyển màu tối thẫm.
Chớp rạch chói lóa!
…
Chủ nhân Thính Tuyết lâu bật dậy. Trán đẫm mồ hôi. Lớp chăn đệm nhớp nháp.
Gió hút qua khe cửa làm gai ốc li ti nổi đầy thân thể trần truồng trắng như bạch ngọc của nàng.
Tóc nàng trắng, mi mày cũng trắng. Chỉ có đồng tử mang màu đen, đen thẫm ngấu nghiến mọi thứ, kể cả ánh sáng.
Đã quá nửa đêm.
Nàng rời khỏi giường, chân trần bước trên nền lụa trắng, hướng tới chiếc bàn dài màu trắng.
Gió thoảng, rèm cửa trắng phủ xuống che kín cửa sổ phía tây bắc.
“Nhũ mẫu lẫn cẫn lại ngẩn ngơ ngồi bệt dưới gốc vú sữa lúc khuya khoắt.”
Hít sâu. Nàng nhớ lại tia chớp trong mơ, nền trời hiện rõ đồ hình kinh mạch huyệt đạo.
“Ra vậy!” Những ý tưởng đến với nàng trong giấc ngủ. Lần này là tia chớp, dạy nàng cách vận dụng lực sao cho nhanh và hiệu quả nhất.
“Còn phải thí nghiệm qua!” Nàng thầm nhủ. Có điều nàng tin chắc không thể nhầm lẫn.
Khuôn mặt người đó lặn sâu xuống góc bé mọn tăm tối nào đó trong nàng.
“Sao nó không biến đi luôn?” Nàng nhăn nhó ôm đầu.
“Hình như văng vẳng tiếng chuông mõ kinh cầu?”
*
**
Còn vài hôm nữa là Tết. Chim chóc rộn rã đậu đầy những cây cành mơn mởn lá non.
A Bát suốt tuần đều vui. Hôm qua hắn kịp tạt qua thăm Dạ Hương tỷ tỷ của Xuân Mộng phường. Hơn nữa, tuyết đã thôi rơi, chỉ còn băng đọng nơi gốc cây, hắn đỡ phải cong mình quét dọn khổ sở. Tuy nhiên, vui nhất là lão già Phan tổng quản biến đâu mất cả tuần không thấy mặt.
“Có khi chết dấp dúi xó nào rồi!” A Bát rùng mình xua đi ý nghĩ bất thiện vừa nháng lên trong đầu. Nhưng thật quả hắn chẳng trông mong lão già đó trở về. Hôm qua ấy, hắn tiêu lẹm vào số tiền phải đóng tháng này.
Đúng lúc đó, cỗ xe song mã che kín bằng gấm đoạn dừng ngay cổng đại lầu. Khuôn mặt A Bát tức thì tươi rói, đầu óc tỉnh táo hẳn, nhanh nhẹn chạy tới, miệng hô lớn vui mừng.
*
**
Bán xong gánh hàng thứ ba, nghĩa là trở đi trở lại năm lần, con mẹ tào phớ đã mệt lắm. Trời ấm lên nhiều mà mặt con mẹ vẫn trắng bệch.
Con mẹ tần ngần đứng cách Phúc Thiện đường mấy bước chân. Cái nón mê rách buộc tạm bằng cỏ che nghiêng tránh nước tí tánh nhỏ xuống từ mái hiên.
Tuyết tan gần hết, ngay cả băng cũng ít ỏi.
Nhưng con mẹ không có thời gian vẩn vơ. Con mẹ đang sợ, cái sợ của kẻ khố rách áo ôm khi tới gần nơi sang cả.
Tháng này ngày nào cũng bốn gánh tào phớ, người con mẹ vốn còm rom nay càng rộc đi. Nhưng con mẹ mừng lắm, hòm hòm đủ tiền chạy chữa cho thằng Tiểu Cẩu ở nhà.
Đột nhiên, con mẹ giật nẩy người, tý nữa thì đánh rơi cái nón mê cũ nát.
- Mày có cút không thì bảo?
“Trời ôi, giọng ai mà gớm ghê quá!”– con mẹ lén lút nhìn.
- Mày định ăn vạ ở nhà bà hả? Đừng để bà xua chó moi ruột mày ra!
Tam phu nhân Phúc Thiện đường, chừng hăm hai, hăm ba, mặt bự phấn, tay chống nạnh, tay cầm quạt chỉ thẳng mặt lão già áo vá chẳng vá đụp, mắng sa sả.
Con mẹ tào phớ kéo cái nón lên che mặt. Không rõ vì sợ tam phu nhân hay ái ngại cho lão già đang quì lạy như tế sao, van lơn cứu đứa cháu bệnh nặng gần chết.
Tam phu nhân nổi cơn thịnh nộ, nện liền mấy chục cán quạt vào đầu vào cổ lão già. Cuối cùng lão ta cũng phải rời đi. Thất thểu, rớm máu.
- Còn mày?
Con mẹ sợ run.
- Tính ám quẻ nhà bà hả?
- Ơ, … dạ không ạ.
- Thế sao chưa đi. Muốn ăn quạt hả?
Tam phu nhân mặt vẫn phừng phừng, gằn giọng, đoạn khinh miệt nhìn chậm từ trên xuống dưới khiến con mẹ lại che che cái nón mê rách, mấy ngón chân co lại, bấm sâu vào nền đất ướt nhẹp, lạnh buốt.
Nghĩ đến thằng Tiểu Cẩu sốt hầm hập ở nhà, con mẹ tào phớ gắng gượng đáp, giọng như hết hơi:
- Thưa bà, con muốn mua thuốc ạ!
- Hả?
Tam phu nhân lại nhìn kỹ lần nữa, vẫn miệt thị như trước. Mấy ngón chân con mẹ tím ngắt, bấu chặt nền đất như sắp bật móng.
- Bà vào nhà!
Phúc Thiện đường lão gia bệ vệ bước ra, da dẻ đỏ au, áng chừng phục dụng khá nhiều thuốc tráng dương đại bổ. Lão hất hàm:
- Mua gì?
Con mẹ mừng quá, nói không kịp thở:
- Con con bị ốm ạ!
Tam phu nhân cười khúc khích. Phúc Thiện đường lão gia vuốt râu cười cười rồi chậm rãi hỏi:
- Ốm thế nào?
Máu dồn lên mặt con mẹ tào phớ, thái dương giật đùng đùng như sắp vỡ mạch máu. Nhưng vì thằng Tiểu Cẩu nên con mẹ lại gượng ngóc đầu lên trả lời:
- Thưa ông, nó bị sốt ạ! … Cả tháng rồi! Người nó nóng lắm ạ!
Con mẹ tào phớ vạch lớp áo rơm bên ngoài, đoạn nâng cánh tay áo sờn nát lên quệt ngang mắt.
Tam phu nhân bĩu môi quay mặt.
- Hai lượng bạc!
Con mẹ tào phớ giật nảy, thảng thốt bụm miệng:
- Hai … hai lượng bạc cơ ạ?
- Không có thì xéo!
Cái giọng xoe xoé của Tam phu nhân lập tức vang lên. Lũ chim sẻ vừa đậu xuống cây thông gần cửa hốt hoảng tung cánh bay vụt đi.
- Dạ, con có. Con có đây ạ!
Con mẹ dốc vội ra ít bạc vụn mới đổi trưa nay. Con mẹ sợ người ta không nhận tiền lẻ.
Phúc Thiện đường lão gia nhắm hờ mắt, để mặc tam phu nhân ước lượng số bạc lắt nhắt.
- Đủ rồi!
- Đội ơn ông bà!
Con mẹ tào phớ lại chậm chậm nước mắt.
“Thằng Tiểu Cẩu sống rồi!” *
**
- Lão gia à, sao lúc nãy lão gia tốt thế?
- Bà thì biết cái gì!
Chủ nhân Phúc Thiện đường nhẹ giọng, nâng tách trà thơm ngát lên.
Tam phu nhân cong môi lên vẻ không bằng lòng. Chợt nhớ ra điều gì, tam phu nhân cười hỏi:
- Lão gia đoán xem con mụ đó bao nhiêu tuổi?
- Bà thừa thời gian lo chuyện hão hươu!
Vừa đặt tách trà xuống, vừa trách cứ bà vợ ba, lão gia của Phúc Thiện đường bỗng đổi giọng vui vẻ:
- Bà nói thử xem!
- Năm chục! À không, sáu chục?
Phúc Thiện đường lão gia cười khùng khục, khuôn mặt đỏ lừ. Một lúc sau lão mới nhịn được, lắc đầu, xua xua tay nói trong tiếng nấc:
- Mới ngoài ba mươi thôi!
- Thật hả lão gia? Ối giời ôi, trông nó còn già hơn cả mẹ tôi!
Tam phu nhân cười rũ, người cong gập.
Phúc Thiện đường lão gia cười cười cúi xuống chén trà còn nóng.
*
**
Con mẹ bán tào phớ lòng nhẹ bẫng. Lần đầu tiên sau mấy chục năm, con mẹ ngước nhìn trời.
“Mùa xuân!” Sau khi biếu lão già áo vá bát tào phớ cuối cùng, con mẹ thấy dễ chịu hẳn.
Vạn Phúc đại lầu hiện ra trong tầm mắt.
Con mẹ tào phớ sụ mặt, chân đất đi qua chỗ lầy lội phía bên kia đường, nhưng mắt vẫn trộm liếc về phía cổng chính danh lầu.
Mắt con mẹ mờ đi.
- Quả báo! Quả báo!
Lão trung niên kéo xe quay sang nhìn con mẹ tào phớ đang quệt quệt mắt, mồm thầm thì lảm nhảm.
- Đồ điên!
*
**
Rừng mai lại nở trắng đỉnh Nguyệt Lĩnh. Võ Lâm Danh Bảng nền đỏ chữ vàng lại tung bay.
Năm đổ phường thắng lớn. Chẳng ai ngờ Vô Song Kiếm, lão tam trong Võ Lâm Tam Kiệt danh trấn võ lâm, biệt tích lâu nay thình lình xuất hiện trong Danh Bảng. Chẳng ai ngờ kẻ ba mươi năm trước được Võ Thánh ban khen sẽ là thiên hạ đệ nhị kì nhân giờ cam phận tổng quản họ Phan của Vạn Phúc lầu thuộc Di Linh thành.
Võ lâm xôn xao.
A Bát cười ha hả bước tới chốn lầu hồng. Lần này hắn chơi sang, đến hẳn Như Ý phường.
Ba năm sau, anh hùng khắp thiên hạ lại một phen nhốn nháo. Mười bảy tử thi mới đồng loạt xuất hiện ngay sau tiết Lập đông, sớm hơn hẳn dự đoán. Lạ nữa, đầu mười bảy danh thủ đều bị chẻ dọc, chia đôi đều đặn. Là chém sả, dừng vừa vặn ngay phần nối với cổ. Chẳng có cái thây nào bị xuyên tim.
Hạnh phúc hơn hết là các ông chủ của năm đổ phường lớn.
Nhưng mấy chuyện này thì con mẹ tào phớ không biết, cũng không quan tâm. Thằng Tiểu Cẩu đã hạ sốt.
Tầng cao nhất của Thính Tuyết lâu, Vương tiên tử thẫn người đọc tin báo về. Đêm đó ma cười váng dòng Lệ giang. Gần sáng trời đổ mưa.
Hết
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2010 00:13:55 bởi lanhtamkhach >