[Truyện ngắn] Mê
lanhtamkhach 08.01.2010 15:23:57 (permalink)





Phần 1
 


 
 
 
Trăng cuối thu mỏng dính trên trời thẳm, hào phóng ban phát thứ ánh sáng yếu ớt cho xóm ngụ cư gần chân núi. Cái nghèo khiến người xóm ấy chẳng bao giờ dám nằm cố, bất kể tiết trời khô ráo hay mưa gió.
 
Người đàn bà vẹo vọ ngồi bệt cạnh ổ rơm, tay len lén chạm vào trán đứa con trai xanh mướt oặt ẹo như dải dây khoai héo. Đứa bé sốt cao, li bì từ chiều hôm trước. Đôi mắt đùng đục của người mẹ ậng nước.
 
“Con ơi cố lên! Mẹ sẽ sớm mua thuốc cho con!”
 
Chiều qua, một ang đỗ đã được ngâm thêm.
 
Nhà hàng xóm lúi húi sắp xếp lên đường.
 
“Họ còn sức nên đi được xa!”
 
Người đàn bà đơn thân thầm ước ao, cắm cúi tiến đến đống than bùn góc sân.
 
Dáng đi của kẻ khó lúc nào cũng vội, đầu cúi thấp cam chịu.
 
*
**
 
Ánh lửa từ sáu chục ngọn đuốc soi sáng thạch động mênh mông ăn sâu vào lòng núi. Mười hai kẻ vận y phục đen xếp thành hàng ngang, chỉ hở mắt và tai. Tất cả hướng về khoảng đất rộng gần hai mẫu nơi hắc y nhân cầm kiếm, đứng đối diện huyết y nhân dùng đao. Xa hơn là khán đài khá cao nơi hai huyết y nhân ngồi im phăng phắc trên đại kỷ. Chiếc ghế thứ ba bỏ trống.
 
Nhìn lại, viền áo mỗi hắc y nhân đều có màu đỏ sậm, tiệp màu với thứ máu sắp đông vương đầy nền đá.
 
Để có được đường viền huyết sắc trên nền vải đen, người mặc phải lấy đi mạng sống của ít nhất mười bảy cao thủ thành danh. Còn muốn khoác lên người bộ huyết y, con số yêu cầu là sáu mươi và vượt qua năm kẻ áo viền đỏ.
 
Đường thăng cấp duy nhất của môn nhân Thần Điện, tổ chức thường bị gọi chệch thành Sát Nhân Điện.
 
Điện chủ Thần Điện mang danh đệ nhất ác ma hai mươi năm qua. Thời gian quá dài, nhưng chưa có anh hùng hảo hán hay đại bang đại phái nào dám hùng hổ đánh trống khua chiêng hô hào tiêu diệt kẻ đầu sỏ, nêu cao tinh thần trừ ma vệ đạo cao quí.
 
Lý do rất đơn giản: không ai muốn chết.
 
Chỉ thế thì cụt lủn quá nên thiên hạ anh hùng đồng lòng thêm vào vế sau: “nhất là một cái chết vô nghĩa”. Rõ ràng và thuận tai hơn bao nhiêu. Chết cũng phải vì điều gì đó lớn lao cao vời mới đáng!
 
Hảo hán võ lâm khoái phần thêm vào lắm, hỉ hỉ hả hả rằng chúng ta thật từng trải, thật điềm tĩnh, thật là biết. Kẻ nào không thuộc nhóm “không ai” trong cách giải thích trên chắc chắn là đầu óc không minh mẫn, là yếu còn thích ra gió, là phát rồ phát dại vì hư danh.
 
Rượu chảy tràn, gật gù rằng:”Anh chẳng thành công, ai người ta trọng?”
 
Nếu còn ai ngơ ngác chưa minh bạch thì hẳn phải khiếm khuyết về thính thị giác hoặc ru rú trong nhà, cả đời không ra khỏi phòng riêng lấy một lần như các bậc tiểu thư khuê các. Bởi chỉ cần bước chân ra đường đương nhiên phải biết một chân lý kiểu mặt trời mọc đằng đông và lặn ở đằng tây:  Điện chủ Thần Điện là đương kim đệ nhất võ lâm cao thủ. Kinh hãi hơn, bài danh đệ nhị, đệ tam, … cho đến đệ thập bát tiếc thay cũng là người của Thần Điện. Cụ thể, nhóm hắc và huyết y nhân hiện diện tại thạch động lúc này tuyệt đối đại biểu cho nhất lưu cao thủ.
 
Vị trí đệ thập cửu nhất định phải lui xuống nhị lưu.
 
Khẳng định cương quyết cực đoan như thế bởi cứ năm năm một lần, vào độ rừng mai nở trắng đỉnh Nguyệt Lĩnh, Thần Điện lại phát ra Võ Lâm Danh Bảng màu đỏ thêu vàng mười bảy danh tính cao thủ hàng đầu.
 
Kẻ được tôn vinh trong Võ Lâm Danh Bảng được gửi riêng tập sách mỏng chỉ rõ các khiếm khuyết cùng nhiều gợi mở về cả học thuật lẫn điều chỉnh áp dụng trong thực tiễn chiến đấu. Nghe nói các vị danh thủ thậm chí nhận được đan dược trân quí để trị thương hoặc bồi bổ cơ thể. Nghe nói từ lần xuất hiện Danh Bảng thứ hai, Sát Nhân Điện còn mật báo chiêu số công kích. Nghe nói nhiều lắm, không tài nào liệt kê cho hết được.
 
Danh lớn.  Lợi lớn.  Đường đường hoàng hoàng, đĩnh đĩnh đạc đạc. Nhưng phần còn lại của võ lâm, cái tập thể đông đảo bị Thần Điện công khai coi thường, chắc mừng húm. Dĩ nhiên đây là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử chứ đa phần – cách nói tránh tiếng vơ đũa cả nắm kém an toàn – đều trương ra bản mặt rầu rầu thuơng cảm cảnh nháo nhác tang tóc của gia chung mười bảy cao thủ đệ nhất. Lời giải thích chình ình ngay cuối Võ Lâm Cao Thủ Danh Bảng:
 
“Từ mùa thu năm thứ ba, môn hạ Thần Điện sẽ viếng thăm học hỏi các vị danh thủ. Nếu đả bại Thần Điện môn nhân, các vị sẽ trở thành khách đàm đạo cùng Điện Chủ, có quyền chọn bí kíp, danh kiếm và diệu đan mỗi thứ một loại.
 
Mong nhận được sự hưởng ứng và sự đồng thuận của các vị vì sự phát triển của võ học.
 
Cẩn cáo,
Thần Điện Điện Chủ.”

 
Lời giãi bày – đương nhiên cũng lấp lánh ánh vàng – thực hay, thực cảm động. Nhưng buồn một nỗi chưa ai có duyên đàm đạo cùng Thần Điện Điện Chủ. Chỉ thấy đều đặn ba lần như một, mười bảy đám tang não nề, mù giời ngập đường thứ tiền tệ không lưu hành nơi dương thế.
 
Sự kiện lớn, hẳn nhiên phải được luận bàn cặn kẽ nhiều chiều, thậm chí phải ầm ĩ, phải có mỹ tửu chảy tràn như suối mùa lũ, kẻ tham dự phải đập tay chan chát nát bàn nát ghế (mạnh hơn thì đánh tan cự thạch cho thỏa nhiều thứ, tiện nhiều việc), phải làm bật lên nhiều nỗi lòng ưu thời mẫn thế, đầy đủ các sắc thái trải rộng từ hào hứng nông nổi cho đến nghiêm cẩn thâm sâu, cùng các cân nhắc đắn đo so kè lợi hại, vân vân và vân vân.
 
Ấy vậy mà không. Mấy tiếng ”Thần Điện” hoặc ”Sát Nhân Điện” có hiệu ứng như tiếng loài quạ đen xấu xí với nạn nhân là sự đa dạng. Nhìn từ góc độ lạc quan, mấy tiếng đó đem tới sự đồng nhất đáng kinh ngạc trong tập thể rộng lớn đông đúc có mỹ danh: võ lâm danh thủ. Cứ nhắc đến sự kiện lớn có chu kỳ năm năm, từ hảo hán đồng bằng đến anh hùng miền ngược, ai ai cũng bé giọng, mắt sáng lên thứ ánh sáng tỉnh táo đề phòng, đầu hạ thấp, khiêm nhượng nhường người khác cái vinh dự được bày tỏ ý kiến. Vài kẻ xấu bụng còn băn khoăn trong chốn phòng the, khi cơn hứng khởi mê người trào dâng, đột nhiên có thằng phá đám rình mò ngoài cửa, mồm ăn mắm ăn muối khe khẽ thốt hai tiếng ”Thần Điện” thì đương sự phản ứng thế nào? Hạ xuống thứ này thứ kia? Đầu óc bỗng đâu như đuốc cháy đùng đùng, trở nên thanh tịnh, rửa trôi sạch sành sanh lòng hươu dạ vượn?
 
Trong không khí bàn luận rôm rả một cách e dè giấu diếm như thế (vì vậy mới lưu truyền nhiều thứ “nghe nói” ở trên), đề tài nóng bỏng nhất hẳn về “vị trí hạ độc thủ”, xin trịnh trọng sửa lại thành “vị trí học hỏi”, của môn nhân Thần Điện.
 
Tổng kết hai mươi năm, người võ lâm nhận thấy mấy cái lỗ be bé đo đỏ xuất hiện trên thi thể mười bảy cao thủ hàng đầu mỗi lúc một chạy lên cao. Đa phần là vậy. Hai mươi năm trước là vùng ngực trái, mười năm trước đúng yết hầu, năm năm trước thì chính giữa miệng. Năm nay là chóp mũi, mi tâm hay trán?
 
Nói là “đa phần” bởi tồn tại số ít ngoại lệ cứ nhè trái tim mà nở hoa. Chẳng ai đoán nổi mô tê răng rứa ra sao.
 
Đồn rằng năm đổ phường lớn nhất thiên hạ đã lén lút tổ chức cá cược vụ này, tỉ mỉ đến từng trường hợp. Việc cá cược không công khai chính để thể hiện sự trọng thị đối với mười bảy người sắp ra ma. Chứ năm đại đổ phường cũng không e Sát Nhân Điện vấn tội bởi cả làng võ bàn đầy ra đó, cũng lén lút, không công khai.
 
Giữa đêm. Sương trắng như mây vần vụ khắp núi. Gió hút vào động u u. Lá khô lạo xạo lăn trên nền đá.
 
Mười ba kẻ không rõ diện mạo xuất hiện nơi thạch động từ sớm – ban đầu là mười tám - chứng kiến hắc y nhân phía tây liên tiếp khiêu chiến. Nền động đã hai lần biến đổi. Lúc gà gáy, nền tối và ẩm thấp tự nhiên. Giữa trưa, khi vầng dương cực thịnh, màu tối và mùi ẩm thấp chuyển thành màu và mùi của thứ máu tươi nóng hổi vừa rời khỏi cơ thể. Đến giờ, nền động đen đặc tanh nồng, bất chấp sự lưu thông không khí không hề bế tắc nơi này.
 
Kẻ khiêu chiến, hiệu xưng Đệ Thập Tam, đã sát tử năm kẻ bài danh từ Đệ Nhất đến Đệ Ngũ. Đối thủ của hắn hiện giờ là tả hộ pháp Thần Điện.
 
Nhị vị hộ pháp giữ vững vị trí suốt hai mươi năm, hàng chục thi thể áo đen viền đỏ đã đổ gục cùng khát vọng vươn lên chứng tỏ thực lực chủ nhân của Thần Điện huyết y.
 
Sau ba canh giờ cho Đệ Thập Tam phục hồi, trận đấu bắt đầu khoảng đầu giờ Tuất. Nay đã là cuối giờ Tý của ngày hôm sau.
 
Khoảng thời gian đủ dài khiến thường nhân mỏi mệt. Nhưng hai đấu thủ vẫn bất động, đối diện nhau. Kẻ quan khán cũng không hề nhúc nhích.
 
Kiếm thẳng. Đao ngang.
 
Thời gian lặng lẽ trôi.
 
Đột ngột, một đàn dơi nhỏ chao qua mấy ngọn đuốc. Nền đá thoáng mờ đi.
 
“Chát!”
 
Âm thanh khô lạnh ong ong vang vọng lòng núi.
 
Đao dang dở. Kiếm thẳng băng thọc ngay ngực trái huyết y nhân.
 
Nhưng không có máu rơi.
 
Một đồng xu đen sì chặn ngay mũi kiếm.
 
Biến cố cực nhanh, hoàn toàn không âm thanh. Nghĩa là nếu không tận mắt chứng kiến rồi tự cấu véo vài lần, người ta dễ nghĩ là mơ.
 
Ai dám nghĩ kiếm chiêu hung hiểm, tốc độ cao lại không có tiếng xé gió. Thường thường cao thủ giao đấu là cát bay đá chạy, vun vút rin rít ghê gớm lắm mới đúng chớ?
 
Còn đồng xu kia không rõ chất liệu gì nhưng hẳn trân quí để chống được báu kiếm công kích với lực cực mạnh. Kẻ phóng đồng xu cũng không tạo nên âm thanh, độ nhanh chuẩn còn hơn cả kẻ xuất kiếm, nhanh và chính xác đến mức cơ hồ đồng xu đã đính ngay nơi ngực trái huyết y nhân từ trước. Đầu óc kiểu gì có thể tính toán vừa vặn đến thế?
 
Tiếp điểm đúng là tâm đồng xu! Không sai chệch một ly một lai!
 
Có điều, kẻ chán sống nào dám xen vào việc của Thần Điện? Kẻ nào đủ sức che mắt đương kim đệ nhất cao thủ Thần Điện Điện Chủ?
 
Câu trả lời phủ định dường như hiển nhiên – hai mươi năm thống trị đủ dài để tạo ra sự tự tin – đến mức chín hắc y nhân đồng loạt nhìn về hai kẻ vận huyết y nơi khán đàn.
 
Ánh mắt chín kẻ này trước đó nấn ná giây lát khi lướt qua thân hình tả hộ pháp chết lặng trên sàn đấu.
 
Tài nghệ của hộ pháp – chỉ dưới Điện Chủ - không thể kém như vậy.
 
Đệ Thập Tam, chậm hơn đồng bọn vài giây, cũng từ từ liếc về phía hai kẻ vận huyết y.
 
Tay phải hữu hộ pháp cứng đờ cách tay ghế độ vài phân. Bàn tay mang găng màu huyết dụ.
 
*
**
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2010 13:00:10 bởi lanhtamkhach >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9