DƯ ÂM NGÀY XƯA
THIÊN SỨ PLEIME*
Cô bé Pleime ngày xưa ấy
Má đỏ,môi hồng thật dễ thương!!
Trông thế,nhưng thương không phải dễ!
Bao chàng khổ lụy bỡi sầu vương!!
Một tà áo trắng,tinh khôi quá!
Mái tóc mơ màng xỏa tận vai!
Bé không tiếp chuyện người xa lạ!
Hai buổi đi về,chẳng biết ai!!
Cặp ôm trước ngực,hồn Thiên Sứ!
Đôi mắt xanh kia,thoáng chút buồn?
Phố Núi mây bay,chiều tư lự!
Đường về xa lắc,dốc mù sương!!
Một hôm bỗng có chàng thi sĩ
Tặng bé tập thơ lắm sắc màu!
Thời gian như nước qua cầu ấy!
Thơ kia còn đó!Người về đâu??
Thiên Sứ giờ đây mới biết buồn!
Trông thơ lại thấy nhớ người thương!!
Đem tình chôn kín trong tim héo!
Đừng gảy nhau nghe,khúc Đoạn Trường!!! *Trường Nữ Trung Học của TP Pleiku! Tiền Giang
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/83ECF9ACDA5C4EC08E17C9346F26BF6F.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2010 15:43:25 bởi Tiền Giang >
TRƯỚC CỔNG TRƯỜNG SƯ PHẠM
Hôm qua tôi đến cổng trường Sư Phạm!
Lòng muốn tìm màu áo trắng thân yêu!!
Hành lang dài với nỗi buồn ảm đạm!
Người đâu rồi?Sao hoang vắng cô liêu!!
Tôi còn nhớ cũng buổi chiều thứ bảy!
Đường Tự Do*,xanh sắc áo học trò!
Tay ôm cặp,em đài trang biết mấy!
Má em hồng,đẹp hơn cả bài thơ!!
Hồn ngây ngất,tim bừng muôn nhịp thở!
Mỗi bước đi,một vũ khúc Nghê Thường!
Em thoáng cười:nét hoang đường lồ lộ!
Nhìn em cười,cây đá cũng yêu thương!!
Lời đã phổ bỡi tia nhìn của mắt!
Ngàn xôn xao,len lén rủ nhau về!
Xin hãy dùng đôi bàn tay ngọc thạch
Đập tan giùm,tim chất chứa đam mê!!
Để mai tôi về,quên đi sắc áo!
Quên màu môi,quên dáng bước của người!
Bên cổng trường nếu một người thất thểu
Là linh hồn tôi bỏ lại đó.Em ơi!!! *Tên con đường của TP BanMêThuột!
Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2010 13:33:38 bởi Tiền Giang >
TUỔI HỌC TRÒ Buổi sáng mưa bay,trời trở lạnh!
Hai giờ sinh ngữ lớp buồn tênh!
Vắng em,hàng cây sầu rũ lá!
Trường lớp giờ thôi chẳng muốn nhìn!!
Ta nhớ nhung rồi màu áo trắng!
Ngập ngừng sách vở,bước chân êm!
Chợt nghe gió động hồn xa vắng
Ngàn lá vàng rơi rụng trước thềm!!
Đã biết tình yêu là khổ đau!
Sao ta dệt mãi những cung sầu?
Em ơi!Ta nhớ tia nhìn đó!
Từng bữa hồn như rộn xuyến xao!!
Thu đến, mưa nhiều qua ngõ hoang!
Vắng ai sao thấy nhớ vô vàng!!
Nỗi buồn vỡ gió,gieo lên áo!
Một nửa tình yêu,đã trót mang!! Tiền Giang [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/7130B91A2F2B4ABE8929AEC580C33EA9.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2010 15:53:15 bởi Tiền Giang >
HẠ VẮNG Anh tặng em một mùa hè nóng bức!
Lúc phượng buồn,hờ hững đổ ngoài sân!
Trên cành soan nắng cháy đã vang dần
Những điệp khúc của loài ve sầu mộng!!
Anh ở đây,buổi chiều nghe gió lộng!
Vòm trời cao,mây trắng ngập ngừng bay!
Chim ngỡ ngàng xao động dưới rừng cây!
Anh thấy nhớ,màu mắt xanh ngà ngọc!
Em ở đó,buồn ươm lên mái tóc!
Giờ chia xa,mình có nói gì đâu?
Em nhìn anh,trũng mắt bỗng dưng sầu!
Ôi nhớ quá!Vùng Thiên Đường nhỏ bé!!
Trong hồn anh,tình yêu len nhè nhẹ!
Nắng đi về,nhạc trổi khúc mênh mang!
Và đêm buồn cô độc,sao đi lang thang!
Những hư ảo dâng đầy trong mắt nhớ!!! Tiền Giang [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/08F7BB0EA8EA408AB8729D43D54330E7.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2010 16:09:16 bởi Tiền Giang >
TÌNH Vân tích sơn đầu,vân tự tán!
Tình ban nhất khắc,thành thiên thu!
Hùng tâm,tráng chí tòng vân khứ!
Nhữ ảnh hà thời,tâm vĩnh lưu!! Tiền Giang TÌNH(dịch) Mây tụ đầu non,mây sẽ mất!
Tình trong giây phút thành thiên thu!
Hùng tâm,tráng chí theo mây gió!
Người vẫn bên mình ta đấy thôi!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2010 07:57:15 bởi Tiền Giang >
MÙA THU CHO EM
Em trách anh sao thích làm thi sĩ!
Những bài thơ toàn viết chuyện thương đau!
Để giấc ngủ,em thấy nhiều mộng mị!
Trời bây giờ,tháng bảy có mưa ngâu!!
Trót sinh ra làm kiếp người nhỏ bé!
Mang trong hồn luân lạc thưở ban sơ!
Nhìn cuộc chiến hao gầy thân xác mẹ!
Anh chợt buồn,được em gọi người thơ!!
Tháng sáu giặc về,ba em gục ngã!
Nắng mùa hè,đốt cháy những niềm vui!
Rồi tháng tám,từng trận mưa tầm tã!
Mẹ em buồn,thương nhớ vẫn khôn nguôi!!
Thu năm sau,quê ngoại tràn khói lửa!
Hàng cau già thôi đón gió bình yên!
Làng xóm đó,giờ phân đôi xẻ nửa!
Và hận thù,ngày tiếp nối triền miên!!
Chứng tích đó,hằn sâu vào trí nhớ!
Còn đường nào dẫn lối tới tình yêu?
Anh cũng biết,hồn em đang rộng mở!
Sang Thu rồi,tròi bỗng nhuốm cô liêu!!
Tháng mười anh đi,mong trời bớt rét!
Cho sân trường đừng lạnh bước chân em!
Kỷ niệm đó,hết rồi thương với ghét!
Mùa Thu này,anh nói tiếng yêu em!!! Tiền Giang R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2010 06:38:19 bởi Viet duong nhan >
CHIA TAY MÙA HÈ Sao Hạ chưa về,Phượng đã rơi?
Làm ta liên tưởng chuyện xa người!
Hôm nay còn đó,mà mai đã
Mỗi đứa âm thầm,đi mỗi nơi!!
Còn nhớ nhung nào tha thiết hơn?
Tạo nên khoảng trống,một linh hồn!
Trường xa không nhớ,người xa nhớ!!
Mới biết vì sao,Hạ đến buồn!!!
Đừng nói năng gì khi cách nhau!
Ngồi yên mà đếm những giây sầu!
Ngoài kia Phượng đỏ rơi tan tác!
Tan tác như lòng ta khổ đau!!
Thôi có nghĩa gì bút với nghiên
Lòng ta đang dậy nỗi ưu phiền!
Ngoài kia mây trắng bay nhiều quá!
Chưa nói chia ly,đã thấy buồn!!
Ta lại độc hành suốt kiếp thôi!
Và coi như đã đáp chung tàu
Nhưng về khác bến trong giơ cuối!!
Tự dối cho lòng,vơi khổ đau!!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2010 13:38:14 bởi Tiền Giang >
TẬP NÓI DỐI *Tâm sự của một cô bé! Bắt đầu yêu là bắt đầu nói dối!
Không ai bày,cũng ráng tập cho quen!
Phải dối mẹ để người không mong đợi!
Rồi đi về,chịu mắng một mình em!!
Đền anh đó,những phút giây khắc khoải!
Gần nhau rồi còn nhung nhớ nữa không?
Tại anh đó,riêng hồn em vô tội!
Nói dối nhiều lần,rồi cũng bâng khuâng!
Lúc gần anh,em quên hình bóng mẹ!
Tai nghe toàn từ ngữ của yêu đương!
Và chỉ biết có thẹn thùng e lệ!
Quen làm gì,giờ gây nhớ, gây thương??
Dặn với lòng,chỉ lần này là cuối!
Không bao giờ thèm hò hẹn nữa đâu!!
Nhưng đến lúc,ngoài kia anh đang đợi
Những lời gì đã hứa,lại quên mau!!!
Đó!Hương vị tình yêu hay thế đó!
Dịu dàng nhưng đầy ma lực,anh ơi!
Không gặp nhau,mình sẽ buồn,sẽ khổ!!
Còn gặp thì dối mẹ mãi không thôi!!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2010 13:38:56 bởi Tiền Giang >
MƯỜI SÁU Năm nay,bé đã lên mười sáu!
Tóc mới vừa xanh,má mới hồng
Bé có nụ cười hay e lệ!
Tay thường đưa miệng cán mông lung!!
Đường đời dài lắm,không đi vội!
Mắt bé đang xanh ý học trò!
Bé chẳng bâng khuâng,hồn vô tội!
Chưa bao giờ đọng những ước mơ!!
Bé đi như một loài chim nhỏ!
Đôi cánh Thiên Thần đã bỏ quên!
Nhìn bé đi hồn vang ý lạ!
Bỗng thèm ánh lửa sưởi màn đêm!!
Muốn có người em như bé lắm!
Để nhìn bé dỗi,để làm anh!
Đời sẽ vui nhiều,thôi ảm đạm!
Không còn những lúc thấy buồn tênh!!
Rồi một ngày kia,bé lớn đi!
Sẽ vui sum họp,sầu chia ly!
Má không hồng nữa,tay thôi cắn!
Bé sẽ buồn hay nghĩ ngợi gì?? *Mới đó đã 30 năm!
Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2010 13:39:29 bởi Tiền Giang >
ĐIỂM CUỐI Xin gởi lại những chùm hoa đã héo!
Những dấu chân,tren bãi cát khô cằn!
Chứng tích đó,dẫu làm người sầu tủi!
Tôi xin người,đừng một tiếng than van!
Là buổi chiều,xin mặt trời hãy ngủ!
Đời tôi đang là đêm tối mịt mùng!
Người đến chỉ như ngọn đèn trước gió!
Những ân tình,sao vàng vỏ,mông lung!!
Đến bây giờ,người đổ bao nhiêu lệ?
Xin nói đi!Tôi đong trả lại người!
Tình thì đẹp,nhưng đời nhiều đau khổ!
Quên đi người!Những kỷ niệm xa xôi!
Nếu hôm nào bên nấm mồ dĩ vãng
Một người đang quằn quại trút linh hồn!
Xin hiểu cho,một nguồn thơ đã cạn!
Sau những ngày,đem rao bán yêu thương!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2010 13:40:07 bởi Tiền Giang >
MÂU THUẪN Có những cái nắm tay!
Với mục đích truyền cho nhau sức sống!
Mong xoa dịu tâm hồn đang nổi sóng!
Thay cho lời hối hận,ăn năn!
Nó mang đầy ý nghĩa của van xin
Sự tha thứ,của người đang đau khổ!!
Chỉ có vậy,sao lòng anh vẫn nhớ!
Vẫn thấy khác thường trong những cái nắm tay!
Cho đến giờ,anh vẫn thấy ngất ngây!
Như sống lại tuổi đôi mươi,mười tám!!
Nắm chặt tay em,bồi hồi thương cảm!
Máu như ngừng trôi,tim như ngừng đập!Em ơi!
Anh muốn ôm vào lòng tất cả đớn đau!
Để em yêu dấu khỏi buồn,khỏi khổ!!
Anh muốn hôn đôi mắt vừa đẫm lệ!
Cho hồn tan,trong cảm giác cuồng say!
Nhưng cuối cùng,anh chỉ nắm đôi tay!
Sự âu yếm của chúng mình
cũng vừa phân ranh giới!
Hai năm rồi,em vẫn chờ,vẫn đợi!
Chung tình thay,con gái đất Tiền Giang!!
Đẹp vô cùng,những thiếu nữ miền Nam!
Em đã thực sự làm lòng anh say đắm!
Nhưng thực tế,là bức tường bi thảm!
Nó đào sông sâu,đắp núi lớn cách ngăn!
Nên trong vòng tay mà chẳng dám hôn em!
Cử chỉ ấy,tưởng chừng như tội lỗi!!
Quên anh đi!Đừng chờ,đừng đợi!
Tình chúng mình,không đoạn kết,đâu em!!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2010 13:41:09 bởi Tiền Giang >
GIÒNG SÔNG BẠC Tôi cũng đi qua như bao nhiêu người khác!
Giòng sông kia,hoang vắng đến lạnh lùng!
Thế mới biết,đầu nguồn hay cuối bãi
Có bao giờ hiểu nổi chữ thủy chung??
Thật vô nghĩa những gì thương quí nhất!
Như tuyết tan,như sương sớm mùa hè!
Trong gian khổ mới nhìn ra sự thật!
Sao con tim mình vẫn cứ thấy đam mê!!
Muốn tắm mãi giòng sông tươi mát ấy!
Không nghi ngờ,không thắc mắc,đớn đau!
Theo thời gian,giòng sông kia vẫn chảy!
Nhìn mắt nàng,ta đã thấy gì đâu??
Như mất mát,như hờn ghen,tiếc nuối!
Đò sang sông,trên bến khách vẫn chờ!
Cuối chân trời,mây đen bay hối hả!
Và trong hồn,nặng trĩu những giọt mưa!! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2010 13:41:44 bởi Tiền Giang >
KHÔNG ĐỀ Em thắp sáng hồn ta bằng ý nhạc!
Đêm Thiên Đường hiện rõ giữa bờ mi!
Tay đan nhẹ những lời yêu khao khát!
Và thẹn thùng sao rụng,bước em đi!!
Mắt thôi hái những tia nhìn đắm đuối!
Môi cài lên giòng điện của con tim!
Giây phút ấy làm ngượng ngùng gió núi!
Và bàng hoàng,ngây ngất cả trời đêm!!
Hơi thở em nồng thơm mùi cỏ lạ!
Mây mùa Thu thấp xuống những mơn man!
Cây thức giấc,hoa bỗng thèm lơi lả!
Ngọn sóng tình làm xao động ánh trăng tan!!
Ta để mặc thời gian ru giấc ngủ!
Những rã rời giờ chắp cánh bay đi!
Và em đó,hoa không còn hé nụ!
Mà giọt sầu rụng xuống giữa bờ mi!!!
Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2010 14:35:51 bởi Tiền Giang >
CHÂN LÝ TÌNH YÊU Dòng ý thức bây giờ đang chảy chậm!
Đam mê này trôi dạt giữa hư vô!
Em ở đó,phương trời xa vạn dặm!
Vùng lưu đày,hồn bỗng thấy bơ vơ!!
Trong quá khứ,em là loài hoa lạ!
Giữa mùa Xuân,ngào ngạt những hương nồng!
Chia cách em,anh giả từ tất cả!
Ngày tháng cằn,đọng lại những chờ mong!!
Huyền sử ấy,nghe chừng theo trí nhớ!
Hiện hữu này,xa lạ với đôi ta!
Trong hạnh phúc,vẫn còn nhiều đau khổ!
Xin em đừng thương tiếc những ngày qua!!
Ta đang dự một trò chơi đuổi bắt!
Trên con đường dẫn đến đỉnh yêu đương!
Em thấy đó!Cuộc đời nhiều thử thách!
Anh giang đầu,em cuối nẻo sông Tương!!
Nhưng chân lý đừng bao giờ tìm thấy!
Để hồn anh còn mãi chữ thương yêu!
Chuỗi vô thức xin như giòng nước chảy!
Qua hồn này,trong giây phút cô liêu!!
Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2010 08:23:12 bởi Tiền Giang >
ĐỔI CHÁC
Ta là kẻ đã đầu hàng định mệnh!
Tim còn yêu,nhưng hồn vỡ ta rồi!
Vòng tay nhỏ,không ôm tròn nỗi khổ!
Nên thuyền tình,giờ theo nước trôi xuôi!!
Mớ kỷ niệm đã biến thành gươm dáo!
Là chông gai,là lửa bỏng trong hồn!
Ta van người,chúng hoàn toàn vô tội!
Ta đi rồi,ngày tháng sẽ dần quên!!
Những ân tình xin một lần trút bỏ!
Rào kẽm gai,sẽ ngăn lối đi về!
Ở nơi này vắng con đường lá đổ!
Những con đường,dẫn đến bến đam mê!!
Nhận đi người!Chỉ môt lần trao đổi!
Lần hy sinh,lần mất mát sau cùng!
Mai quân trường,in gót giày lãng tử!
Ta hết rồi!Người có thấy cho không??
Tiếng đạn sẽ làm kinh hồn nỗi nhớ!
Làm lung lay từng ý sống điên cuồng!
Ta nằm xuống,những mảnh lòng tung vỡ!
Đời chỉ là cuộc đổi chác đau thương!!!
Tiền Giang
< Sửa đổi bởi: Tiền Giang -- 6.3.2010 19:50:44 > _____________________________
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2010 13:52:27 bởi Tiền Giang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: