DƯ ÂM NGÀY XƯA
TRÔNG THƯ Đã bốn hôm rồi,không có thư!
Ta như đi lạc giữa sương mù!
Người không yêu nữa,hay đang bệnh?
Làm thế nào đây,biết thực hư?
Chỉ trách đời sao dễ chóng quên!
Để ta ôm trọn nỗi ưu phiền!
Người chẳng trả lời,ta chẳng ngủ!
Xem thử lòng ai đau đớn hơn?? Tiền Giang
KHI EM KHÓC Người ta khóc vì thấy lòng phẩn uất
Hồn bảo đừng,mà lệ cứ trào rơi!
Trong cuộc đời có vạn nỗi buồn đau.
Ta chỉ khóc những khi cần phải khóc!
Hãy đổ lệ cho những người vong quốc!
Sống lang thang,vĩnh viễn mất quê hương.
Hãy khóc vì nhân lọai đau thương!
Khắp thế giới,đầy máu và nước mắt.!
Ngày nào đó chợt nghe lòng thổn thức
Vì trái tim,em nhỏ lệ thương đau
Cả lòai người sẽ xúc động em ơi!
Họ cũng sẽ khóc,vì nữ hòang đã khóc!
Và nhiều khi ta để rơi nước mắt
Trước buồn đau,tủi nhục của người thân
Bản thân mình thì thách thức lầm than
Nhưng vì kẻ khác,ta sẵn sàng nhỏ lệ.
Hàng triệu phụ nữ đã khóc thầm vì nhớ
Vì cách ngăn,lạnh giá và cô đớn!
Nhưng nỗi buồn của họ thật dễ thương.
Lệ vừa đủ ướt chiếc khăn tay bé tí!
Từ cái khóc,anh tìm ra chân lý
Là bề ngòai đẹp nhất của tình thương
Dù với người yêu hay với quê hương.
Trong từng phút,ta có thừa nước mắt!
Nhưng có lúc lòng vô cùng phẩn uất
Hồn nghẹn ngào,mắt vẫn phải ráo khô!
Đời là bãi chiến trường,không phải giấc mơ!
Phải chiến đấu và không nên ngồi khóc!
Phải cương quyết,để kẻ thù kinh ngạc
Phải khôn ngoan để đối thủ gườm tay.
Nên dịu dàng,nếu e lệ càng hay!
Nhưng tuyệt đối,không nên rơi nước mắt!
Xót xa lắm khi phải nhìn em khóc!
Thương thật nhiều,tức cũng lắm em ơi!
Đau khổ nhất thời có nghĩa gì đâu!
Ta chỉ khóc những khi cần phải khóc!
Tiền Giang
ĐA TÌNH Đã biết đa tình thiên cổ lụy!
Sao ta mãi nhớ đến một người!
Đàn xưa lưu luyến cung tơ ấy!
Bão tố trong lòng,chẳng thấy nguôi!!
Vẫn biết cuộc đời là giấc mơ!
Chia tay đồng nghĩa với mong chờ!
Cố đem nét bút ai yêu dấu
Viết tặng cho đời ngàn ý thơ!!
Bên ấy mong người được chút vui!
Tình kia dù đã quá xa vời!
Có ai yêu để ngàn năm nhớ?
Dẫu nhớ vạn lần,cũng thế thôi!!
Đường vắng,lá vàng theo gió bay!
Ta giờ như kẻ chịu lưu đày!
Đi tìm bóng dáng xưa yêu dấu!
Chỉ thấy giọt buồn trong mắt ai!!!
Tiền Giang
THÚ ĐAU THƯƠNG Trong cuộc sống,có trăm ngàn khoái lạc!
Nhưng có gì sánh kịp Thú Đau Thương?
Cơn nhớ bùng lên,xao xuyến lạ thường!!
Tim nhức nhối mà hồn nghe ngây ngất!!!
Rồi tà áo, nụ cười, cùng vẻ mặt
Rồi tia nhìn và giây phút trao hôn!!
Nhớ là ôm kỷ niệm để nghe buồn!!
Rồi chợt thấy đau thương là lạc thú!!
Chưa kể lúc mang vết thương tình phụ!
Hồn sẽ dật dờ,quằn quại,khổ đau!!
Sẽ điên cuồng gào thét suốt đêm thâu!
Đem đổ vỡ,thêu thùa lên gối mộng!!
Đời không phải một mặt hồ lặng sóng!
Những bất ngờ,thay đổi,sẽ thường xuyên!
Sao con người lại sợ Thú Đau Thương?
Một lạc thú trần gian không dễ kiếm!!!
Tiền Giang
NGÀY VALENTINE Ngày Tình Nhân,tặng em đóa Hồng!
Ngày Tình Nhân,tặng em nụ hôn!
Cuộc đời trôi đi trong êm ả
Đã bao năm rồi,em nhớ không?
Mỗi ngày trong đời đều có hoa!
Nỗi buồn ngày ấy,đã bay xa!
Vành khuyên lại hót bên hàng dậu!
Gian khổ muôn vàn,rồi cũng qua!!
Hãy giữ trên môi một nụ cười!
Hãy nhìn con lớn,lấy làm vui
Thiên Đường vẫn ở bên ta đó!
Sống giản đơn,thì hạnh phúc thôi!
Ngày Tình Nhân tặng em tim hồng
Mong cuộc đời mãi là mùa Xuân!
Xin gom tất cả hoa Hồng lại!
Tặng hết cho em,ngày Tình Nhân!!! Tiền Giang
NHỚ AI! Mưa rớt trên hàng dâm bụt
Chạnh lòng chợt nhớ đến em!
Phố khuya đèn vàng hiu hắt!
Rượu vừa uống đã say mềm!!
Buồn đem chôn sâu ngày ấy!
Sáng nào chợt nở đầy hoa!
Xin hái những cành đẹp nhất
Gửi tặng cho người phương xa!!
Gió không chịu về bên đó
Để anh trả nụ hôn xưa!
Vết tích một thời lầm lỡ!
Nhớ nhung kể mấy cho vừa!!
Ai muốn cho anh cầm bút?
Vì ai anh lại làm thơ?
Đi tìm những gì đánh mất!
Cuộc đời thay đổi chẳng ngờ!!
Tình giấu vườn thơ Thư Quán!
Mở ra lại thấy nhớ ai!
Mưa vẫn rớt bên thềm vắng!
Nghe như có tiếng thở dài!!!
Tiền Giang
BIỂN XA
Bãi Hoàng Hôn, (1) đứng nhìn mặt trời xuống!
Nếu có anh,đời hạnh phúc biết bao!
Phía chân trời,ngàn con sóng lao xao!
Xin hãy chở tình em về bên ấy!!
Nơi quê nhà,chắc đang mùa nắng cháy?
Đêm Cao Nguyên vẫn hầm hập gió Lào!
Đi bên người,lòng cứ thấy nôn nao!
Anh đã tiển chân em về cuối phố!!
Nụ hôn nồng,đến bây giờ vẫn nhớ!
Tựa như giòng mật ngọt chảy trong tim!
Xa anh rồi,em thao thức từng đêm!
Lấy quá khứ,nuôi cuộc tình trắc trở!!
Biển trước mặt đã không còn sóng gió!
Tình chúng mình,giờ chỉ có màu xanh!
Mong có ngày giữ được trái tim anh!
Để khỏi phải nhìn biển xa,nhung nhớ!!!
Thu Huyền PM
1.Sunset Beach Cali
Ghi chú: Tạm cho T.H mượn chỗ đăng thơ.
Mấy hôm nữa T.H có sân chơi riêng sẽ trả lại.
MẤY MƯƠI? Đố em anh đã mấy mươi?
Mà sao tim vẫn giống như ngày nào!
Vẫn rung động,vẫn xuyến xao
Nhìn em*lòng vẫn dạt dào ý thơ!
Hằng đêm vẫn cứ nằm mơ
Mỗi khi lên mạng lại chờ thư em
Đem tình giấu ở trong tim
Thật lòng chẳng muốn gieo phiền cho ai!
Đời là một giấc mơ dài
Sao không đem chút u hoài tặng nhau?
Tình yêu rồi cũng phai màu
Sao ta cứ phải qua cầu ái ân?
Yêu nhau cốt ở tinh thần
Em dù chối bỏ vạn lần,không sao!
Chẳng đi chung một chuyến tàu
Nhưng về ga cuối,thấy nhau, là tình!
Đừng mặc cảm,đừng hy sinh!
Bao nhiêu khổ lụy, để mình anh mang!
Tiền Giang
HÃY NÓI LỜI YÊU! Sao em không nói một lời yêu?
Chỉ một từ thôi,thật chẳng nhiều!
Nó sẽ như mưa vùng hoang mạc
Lòng anh hạnh phúc biết bao nhiêu!
Đừng trả anh về lại chốn xưa
Để tình vùi dập bỡi gió mưa
Đừng đem hoa héo cài lên áo
Đừng để niềm tin,bị dối lừa!
Chẳng muốn một giờ mất em đâu!
Cho dù biển rộng với sông sâu
Xin đem tất cả lòng thương nhớ
Cố bắt cho xong một nhịp cầu!
Phố Núi buồn tênh dưới nắng chiều
Em đi ngàn dặm vẫn trông theo
Bao ngày mong nhớ,bao đêm đợi
Hãy nói giùm anh,một tiếng YÊU!
Tiền Giang
BÚT HIỆU Em hỏi anh,sao lấy bút hiệu Tiền Giang?
Tên một con sông,cách ngàn cây số!
Em ơi,ngày ấy,giống như duyên nợ!
Anh gặp một người con gái tên Sen!!
Dáng vóc,tâm hồn,chẳng khác gì em!
Mắt biếc,mày xanh,tóc dài,răng trắng
Trong chiếc áo bà ba bình lặng
Nàng đẹp hơn tất cả những người đẹp Văn Khoa!
Tuy đã mười năm biền biệt cách xa
Hình ảnh nàng vẫn còn trong ký ức!
Vẫn sống lại những chiều chủ nhật
Anh cùng nàng,đi thuyền trên sông Tiền Giang!
Trước tầm nhìn,là sông nước mênh mang!
Trong tầm nhìn là thân hình yểu điệu!
Ôi cuộc sống!Có bao giờ thấy thiếu?
Những phút giây,không thể có trong đời!!
Là tình yêu!Là tình bạn em ơi!
Nàng vô hạn,nhưng cũng thành giới hạn!
Tâm hồn nàng như vầng trăng sáng
Khơi gợi trong anh,bao sức sống diệu kỳ!
Đôi mắt u buồn,gạt lệ phân ly
Và lần ấy,đã trở thành vĩnh viễn!
Xa Tiền Giang,anh xa vùng kỷ niệm!
Giờ thì em biết vì sao,có bút hiệu Tiền Giang!!! Tiền Giang Đính kèm (1)
XE VẪN LÊN ĐÈO Sang đêm xe mới lên đèo
Trời xao xát lạnh,gió heo hắt buồn!
Hoa rừng hé nụ chờ sương
Bướm đêm thấp thoáng bên đường chờ trăng!
Lả lơi sóng bể thì thầm!
Ngẩn ngơ cây đỉnh núi Sầm giận nhau!(1)
Ô Loan yên lặng thưở nào(2)
Trong đêm bỗng chốc,tuôn trào ý thơ!
Xe đi trong ánh sao mờ
Bên nhau ta đếm từng giờ ngất ngây
Trời thương,trời chẳng giăng mây!
Ta thương chỉ có đêm này gần nhau!!
Em ơi!Xe vẫn lên đèo!
Trong tim anh vẫn thấy nhiều xuyên xao!
Lên cao,rồi lại lên cao
Ánh trăng chênh chếch,ánh sao bập bùng!
Nhìn ra trời đất mông lung!
Gió xao,cây cỏ cũng hôn nhau hoài!
Bàn tay ấp ủ bàn tay!
Xe lên đèo chỉ đêm này thôi em!!
Để rồi không thể nào quên!
Đêm nay ta đốt ưu phiền vây quanh!
Nhắm mắt lại,cầm tay anh!
Xe lên đèo chỉ riêng mình hiểu thôi!!!(3) Tiền Giang 1+2:Núi Sầm và đầm Ô Loan thuộc tỉnh Phú Yên!
3.Đèo Cả: giáp giới 2 tỉnh Phú Yên và Khánh Hòa
Đính kèm (1)
Cháy Và Yêu Phải cháy lên một lần
Mới biết yêu thật sự
Hãy khóc thêm một lần
Rồi suốt đời tha thứ
***
Con người chỉ hết yêu
Khi con tim ngừng đập!
Đau khổ biết bao nhiêu
Sao đem tình chôn lấp?
***
Nếu yêu em lần nữa
Rồi chết trước thiên đường
Xin cho anh ngọn lửa
Cháy bùng lên yêu thương!
***
Biển tình rộng như thế
Em trốn vào nơi đâu?
Hạnh phúc hay đau khổ
Hãy một lần cho nhau! Tiền Giang
CÕI MƠ HỒNG *Viết thay Thu Huyền
Nơi đó bây giờ nắng hay mưa?
Cho em tìm lại khúc giao mùa
Người đi kẻ ở,buồn khôn xiết!
Một chiếc thuyền tình,ai đón đưa?
Là giấc mơ buồn,anh đến chi?
Để rồi ta phải sống phân ly?
Sông Ngân biết đến bao giờ cạn?
Chẳng được gần nhau,có ích gì?
Chỉ tại em buồn,nói thế thôi!
Thời gian rồi cũng sẽ qua mau!
Hãy đem nhuộm thắm tâm hồn lại!
Đừng để tình yêu phải uá sầu!
Em sẽ trao anh cả biển tình!
Thiên đường hạnh phúc dẫu mong manh
Thuyền yêu rẽ sóng về phương ấy!
Một Cõi Mơ Hồng,chỉ có anh!!! Tiền Giang
SÁO KIA CHẲNG THỂ SỔ LỒNG
Em như chim sáo trong lồng!
Chính chuyên giữ phận,sao không được gì?
Từng đêm lệ thắm bờ mi!
Bể sầu chẳng cạn,biết gì niềm vui!!
Trông hoa rơi thấy bùi ngùi!
Bên cầu nước chảy,đâu người ngày xưa?
Còn chăng một chút duyên thừa!
Con tim hứng chịu gió mưa của đời!!
Thương làm chi chiếc lá rơi?
Tiếc làm chi một kiếp người không may!
Ai đem sáo đến nơi này?
Để giờ phải chịu đắng cay trong lòng!!
Sáo kia chẳng thể sổ lồng!
Sao anh còn cứ ngóng trông làm gi???
Tiền Giang
LỐI MÒN
Bây giờ thành phố buồn hiu!
Vẫn con đường đó,sao nhiều dở dang?
Ta đi trên xác lá vàng
Mà chân như dẫm muôn ngàn đau thương!!
Ta đang cố giết ưu phiền!
Người ơi!Hãy gọi nỗi buồn về đi!
Sống là để nhận chia ly!
Sống là để nhận những gì chua cay!!
Đêm nao cũng lối đi này!
Bên nhau ta đã nói lời đổi trao!
Cây ven lộ chửa phai màu
Sao người đã vội bắc cầu sang sông??
Bước đi,sao chẳng ngại ngùng?
Bước đi , sao chẳng thẹn thùng,người ơi??
Tình nào phải hạt mưa rơi?
Yêu đâu phải chỉ mấy lời đó sao??
Ta về đóng kín khung sầu!
Vì mai ta đã bắt đầu cô đơn!!
Tình yêu như một LỐI MÒN!
Bước chân đã khỏi,nỗi buồn còn vang!!
Ngoài kia cây rụng lá vàng
Tình ta đã trót dở dang mất rồi!!
Còn gì nói nữa người ơi?
Đừng trao gởi nữa,những lời đắng cay!!
Trăng kia hết khuyết lại đầy!
Nhưng tình chỉ có hôm nay cuối cùng!!
Đời buồn như buổi chiều Đông!
Nếu hôm nào đó,nghe lòng nhớ thương!
Hãy quay trở lại con đường!
Nhưng đừng trở lại,LỐI MÒN vào tim!!
Hãy nằm nghe tiếng mưa đêm!
Nhưng đừng thả mộng,đi tìm ý xủa!!
Có gì hay,chút duyên thừa?
Mà làm bận bịu trong giờ chia tay?
Xin người hãy cứ quay đi!
Tình xưa chả có còn gì nữa đâu!!
Đêm nay rượu sẽ ngâm sầu!
Và ta sẽ đáp chuyến tàu về xuôi!
Có gì đâu phải bùi ngùi?
Mà hồn ta cứ bồi hồi khổ đau!!
Mất rồi,ta biết tìm đâu?
Biết chôn kỷ niệm phương nào người ơi??
Mất đi một nửa khung trời!
Bây giờ chỉ một nụ cười cũng tan!!
Bên song nắng đã thôi vàng!
Tắt đi người hỡi,phím đàn từ ly!!
Hãy lau giọt lệ trên mi!
Nhớ đừng bật khóc những khi thấy buồn!!
Bây giờ ta mất mùa Xuân!
Và lòng chỉ thấy muộn phiền,người ơi!!
Bao nhiêu ước vọng tan rồi!
Bao nhiêu kỷ niệm,ngậm ngùi quay lưng!!!
Tiền Giang
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: