DƯ ÂM NGÀY XƯA
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              ANH LẠI MƯỢN EM       Mượn đôi mắt em tạo khung trời mơ   Mượn mái tóc để nắn dòng suối mộng!   Mượn con tim để duy trì sự sống   Mượn vành môi thơm mở cổng Thiên Đường..       Em không phiền,sẽ mượn cả mùi hương   Tẩm dưới gối để vỗ về giấc ngủ   Mượn bấy nhiêu vẫn còn chưa thấy đủ   Em cho anh mượn luôn cả bóng hình...       Mượn hàm răng trắng, mượn nụ cười xinh   Mượn má lúm đồng tiền, mượn vòng eo con kiến!   Mượn làn da trắng, mượn bàn tay nhiễm điện   Chỉ mới chạm vào tê tái hồn anh...       Mượn chiếc váy hồng,mượn khăn choàng xanh   Mượn tiếng cười như băng tan lụa xé    Mượn khuôn mặt thiếu phụ lại giống như con trẻ   Để anh ngắm nhìn mỗi khi thấy nhớ nhung...       Tháng Chạp sắp qua trời vẫn lạnh vô cùng   Mượn chăn đơn đắp thêm cho em ấm!   Chúng mình hiện giờ cách xa ngàn dặm   Những thứ trót mượn rồi muốn giữ lại em ơi...       TIỀN GIANG    
               
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HƯƠNG NỒNG TÌNH CUỐI       Giữ mãi hương nồng Tình Cuối ơi!   Ta đem tinh túy hiến cho đời!   Trăm năm mới đến kỳ hoa nở   Giữ bản tình ca để có nhau...       Tháng Chín mưa nhiều, đêm mộng du   Bài thơ viết vội để trao người!   Đâu hay tình ấy thành Tình Cuối   Buông tiếng tơ lòng theo tiếng Thu...       Nhặt chiếc lá vàng trong gió bay   Tiền đâu mua được giấc mơ này?   Vườn yêu giờ đã tràn hương sắc   Dưới ánh trăng tàn tay nắm tay...       Hoa cũng nghiêng mình theo dáng em   Thư phòng rượu ngọt với môi mềm!   Mở đàn tấu khúc " Người Tình Cuối"   Lan tỏa hương nồng trong bóng đêm...        
                           
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐÊM XA TÌNH         Cánh cửa tình yêu đã đóng rồi    Chỉ còn tâm sự ngổn ngang thôi!    Cành hoa tan nát trong nhung nhớ    Một bước khi xưa chẳng muốn rời...         Không gió, không trăng, không nụ hôn    Anh nghe bão tố thổi qua hồn!    Tình đang lỡ hẹn trong đau xót   Còn có đêm nào day dứt hơn??  
     
  Chỉ một tầm tay sao cách ngăn?  
  Ngắm dung nhan ấy, nhớ vô vàn!  
  Mạch thơ chuyển hết cho Tình Cuối!  
  Chỉ sợ em buồn chuyện hợp tan...  
     
  Đêm sẽ dần qua như bóng mây  
  Anh không cam chịu phận lưu đày!  
  Dùng thơ vớt lại Hương Tình Cuối  
  Mơ giấc tương phùng!Em có hay??  
   
  
     
     
     
     
     
     
    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2015 19:53:59 bởi võ phong trần >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NHẶT THƠ  
   
  Rớt xuống tận cùng để được bay lên!?  
  Ta cố đo chiều cao của hạnh phúc!  
  Sự vô tình,hết làm ta bứt rứt!  
  Tình là gì,mà phải tính thiệt hơn??  
   
  Đời không vui,ta làm cánh chuồn chuồn!  
  Bay thật thấp,để tránh trời dông bão!  
  Đạo khả đạo tức phi thường đạo!  
  Danh khả danh,chính hiệu phi thường danh!!(1)  
   
  Nâng cánh hoa yêu,mong vạn sự tốt lành!  
  Dưới gót sen hồng,hồn ta phát nhạc!  
  Cắt bỏ sự xơ cứng,giữ lại phần tươi mát!  
  Ai chẳng mong một bước đến Thiên Đường??  
   
  Đọc câu thơ xưa,lòng lại thoáng buồn!  
  “Dã ưng phan chiết tha nhân thủ”!(2)  
  Nhan sắc ấy,như cành Xuân vừa nhú!  
  Bẻ làm gì,mà người khác chuyền tay??  
   
  Rượu buồn ngàn chén,uống chẳng chịu say!  
  Thế mới biết: “Tửu bất túy nhân,nhân tự túy”!(3)  
  Rớt xuống chẳng bay lên,ta chìm trong mộng mị  
  Đâu hay đời,còn đó một “Tri âm”!!  
   
  1.Đạo Đức Kinh của Lão Tử    2.Thơ Hàn Hoành    3.Tửu bất túy nhân nhân tự túy    Sắc bất mê nhân,nhân tự mê!!        TIỀN GIANG    
       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐÃ GÃY NHỊP CẦU         Thơ buồn chực sẵn ngoài hiên    Mới vừa hé cửa đã liền bước vô    Thế gian buồn có ba bồ    Hai phần ta giữ, bất ngờ lắm thay...         Làm thơ đi gió về mây    Trong tim khoảng trống lấp đầy được đâu??    Tình yêu lắm sắc nhiều màu  
  Sao ta giữ mãi nỗi đau... vắng người??  
     
  Tường Đông ong bướm lả lơi  
  Sao không quên được nụ cười giai nhân?  
  Gió lùa lá rụng ngoài sân  
  Nhớ ai hồn lại muôn phần đớn đau...  
     
  Ta vừa bắc một nhịp cầu  
  Đâu hay lại nhận nỗi sầu cách ngăn!  
  Từ đây đã bặt tiếng đàn  
  Họa mi không hót trăm ngàn xót xa...  
     
  Không còn vóc dáng tiên nga  
  Những lời giận dỗi khiến ta đau lòng!  
  Tình phai khi chớm tàn Đông  
  Thơ buồn mất dấu trong lòng người xa...  
     
  TIỀN GIANG  
   
   
   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2015 19:46:10 bởi võ phong trần >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              EM HỎI   * Viết thay em       Em hỏi phương Nam có rét không?   Bên anh sợ má ấy phai hồng!   Tình xa Xuân muộn hoa chẳng nở   Tháng hết năm cùng, sợ anh trông...       Em hỏi Đông tàn mưa có rơi?   Gió lay cVần thơ đoạn cuối chưa đủ ấm 
  Quên viết cụm từ:" Yêu Dấu ơi"! 
    
  Em hỏi ngày mai tình về đâu? 
  Có như dòng nước chảy qua cầu? 
  Có yêu như kiếp nào đã hẹn? 
  Cứ mặc cuộc đời lắm bể dâu... 
    
  Em hỏi mùa Đông sao lắm mây? 
  Nếu yêu hãy giữ giấc mơ này! 
  Trong tim một bóng hình duy nhất 
  Yêu dấu ngập lòng! Anh có hay?? 
  
 
  
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CHỦ NHẬT HỒNG       Yêu sao ngày chủ nhật hồng   Vu Sơn mưa gió, nước sông vỡ bờ!   Hương tình đem ướp vào thơ   Trăm lời dấu ái giấc mơ Địa Đàng...       Âm thanh tuyết lở băng tan   Vòng eo bá mị, dung nhan thiên kiều!   Con sông tình chảy biển yêu   Một tòa ngọc lộ gây nhiều nhớ nhung...       Bên ngoài trời chớm vào Đông   Khuê phòng thêm chủ nhật hồng ngát hương!   Xiêm y gói khúc Nghê Thường   Nắm tay dạo giữa khu vườn đầy hoa...       Tình trôi theo cánh Thiên Nga   Một trời cảm xúc vỡ òa trong nhau!   Cấm cung tóc rối lụa nhàu   Má hồng môi đỏ theo màu vương phi...       Trăm năm còn ước mơ gì?   Một ngày chủ nhật khắc ghi trong đời!   Vườn tình mưa gió tả tơi   Trải thơ dưới gối, gọi người trong mơ...   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ÁO DÀI ĐỎ VÀ CÚC HỌA MI       Hà Nội mùa này tràn ngập cúc Họa Mi   Dáng mảnh khảnh nép mình trong sắc trắng!   Sợ gió Đông lạnh, cúc mượn em chút nắng   Để được nép mình bên kiều nữ làm duyên..       Lời yêu tối qua xua hết muộn phiền   Để sáng nay hồn tan trong sắc đỏ!   Màu cúc Họa Mi làm tăng thêm nỗi nhớ   Anh biết làm gì nếu thiếu bóng hình em??       Tháng Mười Một gió Bấc xuyên rèm   Áo dài đỏ ru tình theo hoa cúc!   Tay bấm thơ mà hồn luôn rạo rực   Có một con đường đang trải đầy hoa...       Cây cầu Ô Thước trên sông Ngân Hà    Quanh năm sáng đèn để mình đi mãi!   Màu áo đỏ khiến hồn anh trẻ lại   Trinh bạch cúc Họa Mi dành tặng cho.. thơ!!       Mê đắm của hồng trần đâu chỉ có trong mơ   Nắm tay em viết dòng thơ ướp mật!   Hãy giữ cho được mỹ từ duy nhất   Để ươm mầm tình bất tử!Em ơi!!!        
                           
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              BÀI THƠ HƯƠNG NỒNG       Ta đi dưới ánh bình minh   Hai con tim ấy cộng sinh mất rồi!   Đêm qua tóc rối lụa nhàu   Sáng nay tình đã... ôi thôi tràn bờ!!       Thuyền yêu đi giữa sông mơ   Cùng nhau chấp bút bài thơ huơng nồng!   Hai lần chim sáo sang sông   Từ nay em trả cánh hồng cho thơ...       Không còn tháng đợi năm chờ   Dìu nhau đi giữa giấc mơ Địa Đàng!   Tháng Tư gió chuyển mùa sang   Tựa bờ vai ấm muôn vàn dấu yêu!!       Tình kia đừng hỏi bao nhiêu   Em đi để lại trăm chiều nhớ nhung!   Đêm nay trăng rụng bên song   " Giấc Mơ" không đến khiến lòng anh đau...       Đừng làm áo ấy phai màu   Để cho tình cứ khát khao trọn đời!   Đưa tay hứng giọt sương rơi   Phương xa có một bóng người ta yêu...   
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CÁNH HỒNG CHO THƠ       Thời gian là thước đo   Những con tim biết nói   Làm người tình của thơ   Không bao giờ đòi hỏi...       Phạm trù của tương lai   Có cả giao và hội   Đừng than ngắn thở dài   Đừng bao giờ tiếc nuối...       Hãy là nụ hoa tươi   Cho đời bao mật ngọt!   Đừng giữ tim một người   Lửa tình không thiêu đốt!?       Một cánh hồng cho thơ   Kéo Xuân về phương đó    Xây lâu đài mộng mơ   Viết chữ yêu và nhớ...       Hãy để tình lên ngôi   Đừng tiếc công chờ đợi   Hữu duyên sẽ gặp nhau   Tình lật sang trang mới...       TIỀN GIANG    
           
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              DẠ TIỆC TRẮNG       El Nino làm thời tiết thất thường   Hà Nội gần cuối năm nóng như đổ lửa!   Dạ Tiệc Trắng, váy không cần chọn lựa   Em như nàng công chúa ngủ trong rừng...       Màu môi son đỏ khiến anh bâng khuâng   Đôi mắt mơ màng làm xanh dạ hội!   Em Mặt đất Hà Thành mát lại dưới chân em... 
    
  Tay trong tay,ta đi dưới trời đêm 
  Gió hồ Tây khẽ lay tà áo mới! 
  Rất ngại ngùng, cuối cùng em vẫn hỏi: 
  -Anh có yêu em nhiều hơn lúc ban đầu?? 
    
  Ánh đèn ô tô loang loáng vút qua mau 
  Anh giữ vòng eo để em đi chậm lại! 
  Sắc trắng đưa em về thời con gái 
  Câu trả lời thay bằng một nụ hôn... 
    
  Có em rồi thơ đã hết cô đơn 
  Dạ Tiệc Trắng đánh thức nàng công chúa! 
  Trời đã bớt nóng nhưng tim anh có lửa 
  Trên đường về sao rụng bước tình nhân... 
   
 
    
    
    
    
    
  
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐÁ THỬ VÀNG         Trước mặt là rừng thẳm    Sau lưng là biển xanh!    Tình sâu cùng nghĩa nặng    Mình buông tay sao đành??         Xưa chỉ như tầm gửi    Giờ là đá thử vàng!   Bao kiếp rồi vẫn đợi     Sá gì chuyện hợp tan...          Em như nong tằm chín    Anh kéo sợi tơ vàng!    Nợ duyên trời đã định    Nên ý tình chứa chan...         Thuyền đi trong bão tố    Mới nhìn thấu lòng người!    Con tim tràn sắc đỏ    Yêu lắm Ngọc Nữ ơi!!          
                    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2016 15:23:30 bởi võ phong trần >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              MỘT NỬA CỦA TÔI ĐÂU       Một nửa của tôi,đã tan vào hư không?   Chỉ sót lại,chút hương tàn ngày ấy!   Bên bến sông buồn,một cành lau phe phẩy!   Đánh dấu hướng về,cho kẻ trót đi xa!!       Một nửa của tôi,vốn là một cánh hoa!   Trời không thương,nên năm chìm bảy nổi!   Tình thì gần,người lại xa vời vợi!   Tiếng sóng buồn,có ru được hồn ai???       Một nửa của tôi,chẳng thích tôi say!   Rượu đã kề môi,cũng đành để xuống!   Tôi không muốn,người tôi yêu sầu muộn!   Rượu và nàng,chỉ chọn một mà thôi!!       Một nửa của tôi,có suy nghĩ lạ đời!   Cố ôm hết nỗi đau,để người tình được sống!?   Nước mắt của nàng,làm đất trời cảm động!   Có phép gì,để hoa được tái sinh???       Một nửa của tôi,nhưng là cả chữ tình!   Đốt trăm ngọn đuốt,không thể nào tìm thấy!   Triệu bài thơ,chỉ tôn vinh nhan sắc ấy!   Để bão tan rồi,một nửa vẫn vẹn nguyên!!!       TIỀN GIANG    
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              MÙI TƯƠNG TƯ         Hôm qua nắng chiếu vườn tình    Mùi hương theo gió khiến mình nhớ nhau!    Sau nhà khẽ rụng bông cau    Sông tình ai bắc chiếc cầu tương tư...      
    Gửi anh một chút ôn nhu    Để thơ giữ lửa cho dù cách xa!   Vuông tròn một giấc mơ hoa     Áo hồng em mặc, mình là của nhau...         Vẫn yêu như mối tình đầu    Trong tim xóa hết nỗi sầu cách ngăn!    Ta về ghép lại vầng trăng    Mùi tương tư đó để dành... kiếp sau!         Trang thơ cắt nốt mạch sầu    Tiếng đàn nối nhịp hai đầu sông Tương!    Ngất ngây điệu vũ Nghê Thường    Giai nhân thả bộ, con đường nở hoa...                           
      
    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2016 07:36:08 bởi võ phong trần >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐÊM TÂN HÔN       Đêm tân hôn trời Hà Nội đổ mưa   Hương tình ái ngát thơm căn phòng lạ!   Nhan sắc của em đã làm anh nghiêng ngã   Một con sông Tình với bờ cỏ dịu êm...    
   Sợ em hồi hộp,anh xoa nhẹ trái tim   Dưới ánh đèn mờ dò tìm đôi môi nóng!   Đỉnh Vu Sơn của em xinh như mộng!   Em dắt tay anh, lạc vào cõi Thiên Thai...       Mộng Cầm ơi! Có phải chuyện Liêu Trai?   Anh lại chạm tay vào thân hình Ngọc Nữ?   Bờ dốc thẳng đứng hớp hồn lãng tử   Ta bây giờ đang tan chảy vào nhau...       Anh vụng về... như mới yêu lần đầu!   Em nhút nhát trong tiếng kêu hạnh phúc!   Đêm tân hôn, hai con tim cháy rực   Ta đi đến tận cùng để trút hết yêu thương...       Em đi rồi, còn sót lại mùi hương   Đêm tân hôn, mưa tình trên núi cấm!   Một lần thôi mà ân tình sâu đậm   Em là phần đời không thể thiếu trong anh!!           
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2016 15:25:33 bởi võ phong trần >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: