DƯ ÂM NGÀY XƯA
CÓ HAY KHÔNG? *Tặng tác giả bài “Thư gửi người bên kia...”
Khi thì Huyền,có lúc lại không Huyền!
Em làm anh muốn quay cuồng đầu óc!
Nếu có thể,đem hai người hợp nhất!
Con tim anh,sung sướng biết chừng nào!!
Nơi phía Đông,em cam chịu đớn đau!
Về miền Tây,em trở thành thi sĩ!
Anh chỉ có một người yêu trên đất Mỹ!
Huyền hay không Huyền,anh biết chọn ai đây??
Trường Pleime xưa,không có lá me bay
Little Saigon đến hai Huyền mới lạ!
Đọc thư em,tim bỗng nhiên rộn rã!
Lòng rối bời,thơ viết chẳng thành câu!!
Từ lúc nào,chúng ta lại biết nhau?
Sao em bảo: “Hoa tình yêu sống mãi”?
Quê hương Việt nam đang trong mùa nắng cháy!
Còn cánh hoa nào để anh hái tặng em??
Qua những trận cầu từ lạ chuyển thành quen!
Tim em đập,khiến “Người bên kia”mất ngủ!
Trong tình yêu,biết bao nhiêu là đủ?
Sao từ Bắc Cali em lại đến Bolsa??(1)
“Văn tức người”,em là một bông hoa!
Em muốn thắng,anh xin nhường em đó!
Đất Biên Hòa,hoa bưởi kia vẫn nở!
Xin vì người,giữ lại chút hương yêu!!!(2)
Tiền Giang 1.Trong các bài thơ,TKB luôn cho là mình ở Bắc Cali!
2. “Dỗ dành hương bưởi”:thơ TKB
Đính kèm (1)
CÓ AI VỀ... +Viết từ Ellis S.Cali
Nếu ai có về bên ấy!
Hái giùm một đóa Bằng Lăng!
Để tôi nhớ về Phố Núi!
Quên đi ngày tháng cách ngăn!!
Mang hộ ly cà phê đó!
Nồng nàn hương vị Cao Nguyên!
Xứ người,vơi đi sầu nhớ!
Cúi đầu,được thấy quê hương! (1)
Biển Hồ chắc đang chiều xuống?
Còn xanh như mắt em xưa?
Con đường mờ trong tâm tưởng
Có còn kẻ đón,người đưa??
Vườn cũ,hoa xưa tàn úa!
Bướm ong hờ hững lâu rồi!
Áo trắng một thời Phố Núi!
Mười năm chẳng được gần nhau!!
Ai về,cho tôi nhắn hỏi:
Thơ xưa,anh giữ nơi nào?
Để em bao năm chờ đợi?
Tình chôn trong trái tim đau!!
Pleiku hai mùa mưa nắng!
Con tim chỉ có một người!
Chia ly sầu thương chất nặng!
Nếu về,cho nhắn...ai ơi!!
Thu Huyền PM
1.Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch:
... Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương!
(Ngẩn đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ quê nhà)
Đính kèm (1)
< Sửa đổi bởi: Tiền Giang -- 28.6.2010 8:20:07 >
ĐƯỜNG MỘT CHIỀU
Đưòng một chiều nên chẳng thấy nhau
Anh về ôm lấy một niềm đau
Đò xưa không muốn qua sông vắng
Người đó ta đây,vạn kiếp sầu!
Hãy giấu cho nhau một chút buồn
Trót làm con én thiếu mùa xuân
Em đi,một góc trời cô quạnh
Chỉ biết thương thầm:hương cố nhân!
Tiền Giang
BIẾT EM THÔI ĐÃ MUỘN!
“Ai biết vì sao mình yêu,người đó không yêu”
Asenski
Nhớ cái nũng nịu!
Nhớ vẻ dịu dàng!
Giận mình đa mang..
Giận mình kém cỏi!
Thương người vô tội
Thương người bơ vơ!
Muốn viết thành thơ
Hồn không điểm tựa!
Tháng ngày lần lửa
Hái nhành cô đơn!
Tưởng đã tìm quên
Người về trong mộng!!
Ấy là cuộc sống
Khác gì Đào Nguyên?
Yêu qua tên em
Yêu từ mái tóc!
Thương sao đôi mắt!
Thương quá bàn tay!
Yêu nét thơ ngây!
Yêu đường già dặn!
Yêu tính lãng mạn!
Yêu bờ môi thơm!
Yêu vòng tay ôm!
Yêu từng hơi thở!
Ghét con đường đó
Chúng mình chia hai!
Ghét kẻ trên tay
Ghét tình đổi chác!
Nhớ dòng nước mát!
Nhớ màn mưa đêm!
Nhớ căn phòng êm!
Nhớ cơn đau vội!
Tia nhìn bối rối!
Tâm hồn xuyến xao!
Thời gian qua mau
Một tuần đã hết!!
Căm thù sự thật!
Yêu tình dối gian!!
Viết tặng cho em
Bài thơ ly biệt!!!
Tiền Giang
MÁI TÓC Ô kìa mái tóc hay giòng suối?
Hư ảo lung linh,một góc trời
Vừa gặp,mới xa,hồn vội nhớ!
Gió làm hương tóc, dạt muôn nơi!
Tóc dài,đêm ngắn tình như mộng
Mãi mãi theo anh vỗ nhẹ bờ
Âu yếm dìu anh vào giấc ngủ!
Một làn tóc rối,một vần thơ!!
Tóc bay,nhân dáng thêm hư ảo!
Sóng mắt long lanh, chén rượu đầy!
Sao vẫn như lần đầu mới gặp
Thoáng nhìn anh đã tít mù say!
Chẳng biết yêu người hay mái tóc?
Trái tim tình nguyện chịu lưu đày!
Hãy giữ hồn anh trong suối tóc
Từng đêm chắp cánh, vút trời mây!!
Tiền Giang
NGƯỜI TÔI YÊU
Người tôi yêu không phải là em!
Bảo với họ đừng hờn ghen bóng gió!
Đừng vô cớ tự mình xô ngã
Hạnh phúc gia đình gầy dựng đã bao năm!!
Trong tình yêu nên có niềm tin!
Càng cố giữ,càng dễ dàng đánh mất!
Hãy biết quý nụ cười hơn nước mắt!
Đem tim người hòa trong trái tim ta!!
Đừng để người yêu phải chịu xót xa!
Sống lặng lẽ,trong cô đơn sầu tủi!
Tiếng khép cửa cũng giật mình sợ hải!
Chỉ một lời đủ thương tổn đời nhau!!
Trong ngàn bài thơ có trăm vạn tiếng yêu!
Anh chỉ tặng cho một người duy nhất!
Hình bóng đó không bao giờ có thật
Tên của nàng sau trước chỉ là THƠ!!
Nàng đến tìm tôi trong tất cả giấc mơ!
Đem tứ tuyệt,ngũ ngôn hay lục bát!
Dệt thành thứ tình yêu trong sáng nhất
Khiến trọn đời,tôi chẳng thể yêu ai!!!
Tiền Giang
THƠ TÌNH VẪN ĐỌC MỖI ĐÊM Ước gì được gối tay anh
Chúng ta cùng đọc thơ tình ngày xưa!
Lời yêu nói mấy cho vừa?
Thơ yêu xem mấy cũng chưa thoả lòng!!
Mối tình gạn đục,khơi trong
Miệng thì từ chối,nhưng lòng cứ yêu!!
Khó khăn,gian khổ trăm chiều
Thương anh chẳng biết bao nhiêu thì vừa?
Em như nắng hạn chờ mưa
Tưởng anh chỉ đến cợt đùa cho vui!
Đâu hay hoa nở bên trời!
Ai đem thơ khắc bóng người vào tim??
Thơ tình vẫn đọc mỗi đêm!
Có anh em tháy muộn phiền bay xa!
Ai làm cây héo trổ hoa?
Để con tim úa,lệ nhoà vì anh!!!
Tiền Giang
LEO NÚI Từ dưới chân.anh ngước nhìn đỉnh núi
Sừng sững giữa trời,tuyết phủ,mây bay
Quyết chinh phục,lòng không hề thay đổi!
Gian khổ muôn vàn chờ đợi,nào hay!!
Đến một hôm,anh cắm cờ chiến thắng
Trên đỉnh cao,gió lộng bốn phương trời!
Chung quanh mình,một khoảng không yên lặng
Dẫu Thiên Đường,cũng chỉ thế!Bạn tình ơi!
Em đã dốc những gì em có thể!
Tặng hết cho anh.Không giữ lại chút nào!
Trong tâm tưởng,em muốn anh mãi nhớ!
Có một ngày,đã chinh phục đỉnh cao!!!
Nhưng Bi Kịch,khi phải về chốn cũ!
Leo lên nhanh,xuống có dễ đâu nào!!
Nếu lỡ mai,tình chúng ta tan vỡ!
Trong cuộc đời,anh sợ nhất đỉnh cao!!! Tiền Giang
HOÀI CẢM Tròn ba mươi sao vẫn còn sôi nổi?
Vẫn điên cuồng như lứa tuổi thanh niên?
Vẫn khắc khoải,vẫn u buồn mong đợi!
Và tâm hồn,không một chút bình yên!!
Người vẫn sống như màu xanh của lá
Vẫn thản nhiên trong tiếng nói,giọng cười!
Nhưng riêng ta,sao tâm hồn tàn tạ!
Biét tin rồi,không một phút yên vui!!
Phải chăng yêu,nên dành phần để lại?
Nhưng riêng ta đã trao cả cho người!
Nên khi vỡ,chỉ mình ta tê tái
Và vô tình ôm trọn nỗi đớn đau!!
Ta không trách và không hề hối tiếc
Chỉ xót xa bỡi đổ vỡ trong lòng
Ta không hơn giọt mưa buồn bên cửa liếp
Và trọn đời,chỉ là ngọn sầu đông!
Vết thương mới không bao giờ lành nưã
Để từng đêm,gây dông bão trong hồn!
Ta ngụp lặn giữa điêu tàn,đổ vỡ!
Suốt cuộc đời,tiếc nuối một mùa Xuân!!! Tiền Giang
MONG Qua sông ai chẳng luỵ đò?
Trót yêu nên cứ mong chờ thư em!
Để rồi bằn bặc từng đêm!
Em như hình bóng cánh chim cuối trời!!
Con thuyền đã tít mù khơi
Trên bờ vẫn có một người trông theo!
Một chiều rồi lại một chiều
Tình em như nước thuỷ triều xuống lên!
Dặn lòng thôi cố tìm quên
Yêu là tự chuốc ưu phiền,thế thôi!
Ba mươi năm,một nhịp cầu
Nửa hồn đánh mất tìm đâu bây giờ?
Bẽ bàng thay mấy vần thơ…. Tiền Giang
MƯA DẦM THÁNG SÁU
Cơn bão số năm chưa vào đến đất
Những con đường đã hóa thành sông!
Hẹn làm gì! Để anh mãi nhớ mong!
Rồi chợt ghét mưa dầm tháng sáu!
Nếu sắp ra đi,em ơi đừng vội!
Hãy che kín người kẻo ướt mái tóc thơm!
Dẫu biết anh chờ,em nhớ đừng quên
Mặc thật ấm,kẻo ngoài trời đang lạnh!!
Năm mùa mưa rồi,anh vẫn luôn kiêu hãnh
Ngẩn đầu đi trong bão tố,có em!
Luôn thầm nhủ lòng:ta có niềm tin!
Có lý tưởng,sẽ vượt qua tất cả!!
Mưa gió ngập trời,cỏ cây nghiêng ngã!
Đưa em về,máu nóng ngập buồng tim!
Chia tay rồi,anh thèm một nụ hôn!
Rồi chợt thích mưa dầm tháng sáu!!! Tiền Giang
Đính kèm (1)
HÔN EM MỖI NGÀY
Mỗi ngày hôn em một cái
Để dành xem được bao nhiêu?
Thư em mở ra đọc mãi
Càng xem,càng nhớ thương nhiều!
Dặn lòng không nên chờ đợi
Mối tình Chức Nữ,Ngưu Lang!
Mưa ngâu bao giờ mới tới?
Sông Ngân lệ chảy hai hàng!
Em đi ôm sầu viễn xứ
Anh mong ngày tháng dần qua
Đêm nhìn sao trời đếm thử
Đường về nơi ấy bao xa?
Thư không hết tình thương nhớ
Mỗi ngày gửi một nụ hôn!
Bên song hoa vàng chớm nở
Tặng em một đoản ca buồn!! Tiền Giang
Đính kèm (1)
CHIẾN TRANH Tôi không thích chiến tranh!
Vì nó song hành cùng chia ly và mất mát!
Nhân loại đã tốn quá nhiều nước mắt!
Để khóc cho những gì đáng lẽ không xảy ra!!
Dù ngoài chiến trường hay chốn phòng the
Chiến tranh cũng chia hai bờ giới tuyến
Vẫn có những con người ưa lỗi hẹn!
Khi cơ hội hòa bình,đã trao đến tầm tay!!
Thế giới này,chẳng phải của riêng ai!
Chiếc bánh hạnh phúc nên chia đều tất cả!
Trái tim người,không tạo bằng sỏi đá!
Có ai trên đời,không cảm nhận được nỗi đau??
Đang chung một đường,thù hận bỗng chia đôi!
Ai cũng muốn khoát cho mình riêng chiếc áo:
“Chỉ có ta,mới là người cao đạo,
Là hiện thân của lẽ phải trần gian”??
Có người yêu thơ,mà phải chịu hàm oan!
Đang đối mặt cuộc chiến tranh tồi tệ nhất!
Vũ khí tự vệ không có gì ngoài nước mắt!
Trong khi đối phương có hàng tấn “Bom chua”!!
Cuộc chiến nào rồi cũng có kẻ thắng người thua!
Nhưng những vết thương lòng luôn ứa máu!
Thần Chiến Tranh chỉ thích nhìn bóng tối!
Trong khi con người luôn chọn ánh bình minh!!!
Tiền Giang
NHÂN QUẢ Xưa ta gieo nhân gì?
Giờ phải hái quả đắng?
Đoàn tụ và chia ly
Từng đêm sầu trĩu nặng!!
Đời người chỉ ở trọ!
Bên kia là lối về!
Một chút phù hoa đó
Sao lắm người si mê??
Hoa thơm không nở nữa!
Oan gia chắn giữa đường!
Vườn cũ cây tàn úa!
Ôi xa rồi cố hương!!
Muốn buông tay tất cả
Quên đi nhân gian sầu!
Nơi nào cũng xa lạ!
Mai biết về nơi đâu???
Tiền Giang
ANYTIME-ANYWHERE
Bất cứ khi nào,bất cứ nơi đâu
Anh vẫn nhớ em. Như có phép màu
Đem cột chặt hai con tim lại!!
Để mỗi giờ,ta lại được thấy nhau!
Bất cứ khi nào,bất cứ nơi đâu!
Không được tin em,anh lại u sầu
Mong trời tối để còn lên mạng
Đọc thư rồi,cứ tưởng ở gần nhau!!
Tình chúng mình đâu phải mới đây thôi
Cách núi,ngăn sông , chẳng thấy xa vời
Anh đã ép hình em trong trí nhớ
Để từng giờ,ta lại được thấy nhau!!
Sẽ không bao giờ em hiểu vì sao
Khoảng cách chúng ta nửa quả địa cầu
Chỉ gặp lại một lần duy nhất
Rôi suốt đời,ta không thể mất nhau!!! Tiền Giang
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: