DƯ ÂM NGÀY XƯA
LẠC GIỮA RỪNG MAI Giữa phố có rừng mai*
Hương nồng theo gió bay!
Cứ mỗi lần tết đến
Muôn phương tụ về đây!
Kìa là nàng Mai Cúc(1)
Trăm cánh cùng xếp chồng!
Có lẽ mai sợ rét
Dù đã qua mùa Đông!!
Bên này nàng Mai Hương!(2)
Vừa nhìn đã thấy thương!
Cánh nhỏ,mùi thơm ngát!
Lộc đỏ,điềm cát tường!!
Người gọi em Mai Giảo(3)
Cái nhìn chưa thấu đáo!
Một nụ bung mười bông!
Là thật,không phải ảo!!
Bốn mùa khoe sắc thắm!
Tứ Quý(4)không hề sai!
Dù trời mưa hay nắng
Đời vẫn có hoa Mai!!
Mỗi năm mong tết đến
Để ngắm rừng hoa Mai!
Như nhân tình hò hẹn!
Sắc vàng,yêu lắm thay!!! Tiền Giang
*Pleku có chợ hoa Xuân giữa Thành phố
1+2+3+4:Tên các loài hoa mai
Đính kèm (1)
XUÂN SẦU LỮ THỨ! Anh chưa đến Cali
Chẳng biết gì New York!
Đừng nói New Jersey
Hay phố hoa Dallas!
Toàn những nơi đẹp nhất!
Cớ sao em vẫn buồn?
Chẳng lẽ nơi đất khách
Lại không có mùa Xuân??
Nếu phía Đông giá rét
Anh tặng em cành Đào!
Lỡ phía Tây nóng bức
Nụ Mai vàng nhớ nhau!
Tết còn gì em nhỉ?
Chắc thịt mỡ,dưa hành!
Có phải câu đối đỏ?
Dưa hấu,bánh chưng xanh?
Gửi cho em tất cả!
Mong vạn sự an lành!
Hãy nguôi sầu lữ thứ!
Cùng đất trời đón Xuân!! * Chờ Giao thừa 2010
Tiền Giang
< Sửa đổi bởi: Tiền Giang -- 11.3.2010 6:21:02 >
NÉT BÚT NGÀY XUÂN Cho tôi xin một cành đào
Nhìn hoa bớt nhớ đến màu má em!
Chia ly đã mấy ngàn đêm?
Người đi đã mấy mùa Xuân không về?
Hoa buồn rớt xuống lời thơ!
Hoa tàn theo một giấc mơ cuối cùng!!
Ai làm con én nhớ Xuân?
Ai làm hoa héo trong lòng người xa?
Hoa Mai nở rực trước nhà!
Người vui sao chỉ riêng ta ôm sầu?
Xuân về,Xuân lại qua mau!
Cho tôi nét bút vẽ màu thời gian!!
Để cho hoa nở đừng tàn!
Để người dẫu muốn sang ngang, không đò!!
Để buồn không vướng vào thơ!
Để người yêu cũ,lại về chốn xưa!! 9.1.2010
Tiền Giang
TẠ TÌNH Anh đã nói,những gì không nên nói!
Làm em buồn,giận anh lắm phải không?
Thư gởi đi,lòng vô cùng bối rối!
Tưởng yên rồi,tình vẫn cứ long đong!!
Ngày mới yêu,em chỉ là ảnh ảo!
Bỗng một hôm,hóa thật chẳng ai ngờ!
Em như kẻ đem quyền năng tái tạo!
Để một chiều,sỏi đá biến thành thơ!!
Hoa thơm đó,vì em khoe sắc thắm!
Đời bỗng vui,như có phép nhiệm mầu!
Sao bây giờ,em đan tâm ngoảnh mặt?
Tình lỡ làng!Chẳng biết tại vì đâu??
Anh sẽ đốt tình ta thành tro bụi!
Lên núi cao,tung khắp bốn phương trời!!
Để con tim đừng bao giờ tiếc nuối!
Về mối tình,đau khổ đó,em ơi!!! Tiền Giang
MÙA XUÂN KHÔNG CÓ EM
Chợ Xuân hoa lá khoe ngàn sắc!
Vẫn thấy hình như thiếu một cành!
Hoa ấy giờ đây về chủ khác!
Chỉ còn hình bóng ở tim anh!!
Người bảo Đào hoa thắm sắc hồng!
Với anh dù có cũng như không!
Năm xưa tranh sắc,ai hơn kém?
Hoa đó,sao em vội lấy chồng??
Thu đã qua đi,Cúc vẫn vàng!
Bên trời rực rỡ những cành Lan!
Trà My,Cẩm Chướng thêm Mai Quế!
Thiếu bóng hình em,nhớ ngút ngàn!!
Bên anh là cả một trời Xuân!
Đẹp quá!Nhưng sao vẫn thấy buồn!
Người xưa chẳng thể về chốn cũ!
Ngàn hoa giờ có cũng như không!!
8.1.2010
Tiền Giang
VẦNG TRĂNG KHUYẾT
Đêm qua nhìn trăng khuyết
Chợt nhớ người phương xa!
Dẫu biết tình đã hết!
Vẫn thấy lòng xót xa!!
Anh chỉ là con tằm
Sợi tơ lòng nhả muộn!
Hoa kia dù say đắm!
Đã phai tàn sắc hương!!
Vần thơ xưa yêu dấu!
Gởi cho em cách nào?
Đường về không còn lối!
Mãi mãi đành mất nhau!!
Tình như vầng trăng khuyết!
Chỉ soi nửa cuộc đời!
Sanh ly hơn tử biệt!
Thơ chất sầu em ơi!!! Tiền Giang
CHÚC TẾT
Chúc em gương vỡ lại lành!
Chúc em quên được mối tình đắng cay!
Rượu Xuân chưa rót đã đầy!
Chúc em yên ấm trong tay của chồng!!
Thuyền yêu quên ngả ba sông!
Con tim quên ngả ba lòng đớn đau!
Chúc em quên mấy nhịp cầu!
Bình yên lên được con tàu thời gian!!
Đừng xem trăng khuyết,hoa tàn!
Quên đi quá khứ muôn ngàn xót xa!
Tình chàng,ý thiếp chan hòa!
Châu về Hợp Phố,khúc ca thanh bình!!
Chúc em tìm lại mùa Xuân!!! Tiền Giang
MƯA NÚI Lất phất mưa bay giữ núi rừng!
Trời như thấm lạnh,một chiều Xuân!
Buôn xa thấp thoáng dăm chòi lá!
Mưa vẵn bay bay,gió ngập ngừng!!
Mưa ướt đường quan,rắc lối sầu!
Chim rừng vắng dạng,thú rừng đâu?
Non xa vất vưởng chòm mây trắng!
Rừng núi chiều mưa,ngập dáng sầu!!
Lữ khách dừng chân,ngắm dáng trời!
Nghe lòng giá lạnh,núi rừng ơi!
Ngàn cây trống trải,mênh mông quá!
Ta biết tìm đâu một bóng người?
Mây xám bay mờ chân núi xa!
Hoàng hôn không có ánh dương tà!
Màn mưa vẫn trẩy ngang đêm tối!
Bản vắng một mình,chợt xót xa!!
Tiền Giang
< Sửa đổi bởi: Tiền Giang -- 11.3.2010 6:49:02 >
SAO CHỈ MỘT LẦN?
Em ơi!
Lịch sử có bao giờ lập lại?
Khi chúng mình được nằm trong vòng tay!
Nhìn tóc em mà anh tưởng màu mây!
Và đôi mắt,là Thiên Đường mở ngỏ!!
Hôn môi em,mà anh hằng lo sợ!
Sao chỉ một lần,ta được gần nhau?
Hơn nửa đời người vẫn thấy xuyến xao!
Dù em đó,một vạn lần khó hiểu!!
Một lần nữa,tâm hồn anh nặng trĩu!
Em là ai?Tục nữ hay nàng tiên?
Anh muốn nghe chất ngọt từ môi em!
Dù trong đó,hơn năm phần giả dối!!
Cuộc tình đến,không chờ không đợi!
Anh biết em,đang khó xử vô cùng!
Anh biết mình vẫn là ngọn sầu đông!
Sống cô lẻ và trọn đời bất hạnh!!
Khi em đến,anh ngỡ là ảo ảnh!
Còn chút tình nào sót lại nơi em?
Anh biết có người chế ngự trái tim!
Phương trời đó,tự do trong tù ngục!!
Đã bao đêm rồi,lòng anh bứt rứt!
Nỗi đau tinh thần,biết lấy gì đong?
Xa một lần để ngàn kiếp nhớ mong!
Một bài hát cũng gợi ngàn tiếc nuối!!
Mớ kỷ niệm như trùng dương sóng dội!
Xô vào anh,đánh ngã một con người!
Đâu vòng tay?Đâu mái tóc em ơi?
Mới vừa được,sao giờ anh vội mất??
Nhớ đến em,nỗi buồn cao chất ngất!
Đến bao giờ,ta mới được gặp nhau???
Tiền Giang
TÌNH PHAI Thơ kia không đến với người
Viết làm chi nữa cho đời buồn thêm!
Tình phai theo tiếng mưa đêm!
Người đi để lại ưu phiền cho thơ!!
Bến xưa đã vắng bóng đò!
Cớ sao lữ khách còn chờ sang sông?
Gió Xuân chẳng thổi qua lòng!
Tình Xuân đã nhạt,sắc hồng đã phai!!
Duyên kia trời đã an bài!
Sao còn đem chút u hoài tặng nhau?
Vườn Xuân rơi rớt trái sầu
Nhặt lên mà ngỡ nỗi đau của người!!
Biết làm sao được em ơi?
Anh đành đứng ngắm bên trời tình phai!!!
Tiền Giang
VIẾT VỀ MỘT NGƯỜI ĐÃ CHẾT (1)
Hôm qua tôi còn gặp nàng!
Một cô gái có dáng vóc thon thon
Khuôn mặt đượm buồn
và thích cười nửa miệng!
Nào ai biết:
Lần gặp ấy đã trở thành vĩnh viễn!
Và trưa nay:
Nàng đã nằm yên lành trên cổ xe tang!
Thoạt nghe tin,tôi quá hoang mang!
Khi nắm được chi tiết
càng bất ngờ cao độ!
Cái chết của nàng thế là đã rõ
Nàng chối bỏ cuộc đời
chỉ vì mất hết niềm tin!
Nàng ra đi vì một khoảng trống nơi tim!
Nàng chọn giải pháp cuối cùng
chỉ vì không lối thoát!!
Giữa thời đại phản bội và lọc lừa!
Hành động của nàng làm tôi vô cùng
kinh ngạc!
Ôi!Một trái tim của con người
Vẫn còn giữ nơi mình máu nóng của yêu đương!
Ôi!Một tâm hồn của con người
Đã dạy cho người đời ý nghĩa của tình thương!
Không còn non nớt!
Nhưng nàng đã yêu như một người mới lớn!
Ma đưa lối!
Khiến nàng chọn lầm đối tượng!
Quỷ dẫn đường!
Để gả đàn ông làm chủ một trái tim nồng cháy
thương yêu!!
Càng thương hại nàng!
Tôi càng khâm phục biết bao nhiêu!
Nàng đã sống và chết
Như một người trọn vẹn!
Nàng đã làm cho hàng triệu tên đàn ông
phải gục đầu hổ thẹn!
Bởi sự đam mê
Và lòng tham của con vật biết suy tư!
Mang khối u tình rồi nàng sẽ về đâu?
Hỡi người con gái có trái tim thánh thiện?
Với kẻ phàm tục
Cái chết của nàng sẽ trở thành bia miệng!
Nhưng theo tôi:
Cái chết của nàng sẽ đánh thức bao người
bên vực thẳm tình yêu!!!
Tiền Giang 1.Một nữ giáo viên đồng nghiệp công tác cùng trường yêu nhầm một
người đàn ông đã có vợ nên tự vẫn.
TIỀN... Tiền không có nhiều phép lạ!
Cớ sao khuynh đảo nhân gian?
Tiền gieo rắc nhiều tai họa!
Trắng đen thay đổi phũ phàng!!
Cốt nhục chia lìa,hờn giận!
Tiền là thuốc độc trong tim!
Bao nhiêu cho đời thỏa mãn?
Đến đâu mới khỏi kiếm tìm?
Vì tiền lương tâm đánh mất!
Lợi này đành đổi nghĩa kia!
Lửa dục trong lòng chưa tắt!
Lòng tham biết mấy cho vừa!!
Một ngày nếu ngồi nhìn lại
Thấy lòng hối hận vô bờ!
Tiền làm nhân gian kinh hãi!
Đời người như chiếc lá khô!!
Tình mất,tiền không mua được!
Ôm vàng chối bỏ niềm vui!
Dẫu tiền có nhiều như nước!
Đời xem như đã hết rồi!!!
Tiền Giang
ĐÙA VỚI LỬA
Anh và em ai đang đùa với lửa?
Đang là người bên vực thẳm khổ đau?
Đang điên cuồng gào thét suốt đêm thâu
Vì lo sợ tình yêu kia tan vỡ!!
Yêu cuồng nhiệt là đang đùa với lửa!
Là tự mình đem đốt cháy tương lai!
Là tự mình đem bán đứt ngày mai!
Vì xáo trộn đã bao trùm cuộc sống!!
Anh nhận đã trót đưa em vào mộng!
Bằng con đường nhiều vết tích trái ngang!
Nên bây giờ nhận lãnh những dở dang!
Anh mới chính người đang đùa với lửa!!
Nhìn quá khứ,đột nhiên anh hãi sợ!
Trăm ngàn bức tường ngăn cách em ơi!
Con đường này rồi dẫn lối về đâu?
Ta sẽ đến Thiên Đường hay địa ngục??
Cuối chân trời,một vì sao chợt tắt!
Một linh hồn vừa gục chết em ơi!
Trần gian này,có bao nỗi khổ đau
Anh nhận cả,vì anh đùa với lửa!!! Tiền Giang
Ghen ! Tôi đã chứng kiến nhiều cảnh ghen tuông.
Do đó,quan niệm cũng dần dần đổi khác.
Ngày xưa theo tôi
Ghen là cái gì tiêu biểu nhất.
Để chứng minh sự nồng thắm của tình yêu!
Nhưng giờ tôi thấy mình lầm lẫn biết bao nhiêu!
Ghen !Chỉ là thứ tự ái điên cuồng và vô lý!
Ghen! Đã giết chết nhu cầu về thẩm mỹ!
Ghen làm tiêu ma lòng nhân ái của con người!
Ghen là cội nguồn của sầu khổ ưu tư!
Ghen có tác dụng biến ta thành thú vật!
Qua những cơn ghen,cả hai đã làm mất
Tình thương yêu,lòng kính trọng lẫn nhau!
Nơi tâm hồn đã chứa sẵn gươm đao
Càng độc địa,càng hả lòng ghen tức!
Tôi sẽ dùng những cặp vợ chồng tiêu biểu nhất
Để chứng minh cho những nhận định trên!
Hai mươi năm rồi,tôi có thể quên
Một số chi tiết trong tình yêu của họ
Nhưng cốt lõi của câu chuyện thì tôi vẫn nhớ
N. lấy Q. hơi khác với mọi người.
Cả vợ lẫn chồng đều chưa đến tuổi hai mươi
Họ trẻ lắm và cũng yêu nhau lắm
Nhưng chuyện tình họ đọan cuối nhiều bi thảm!
Tất cả bắt đầu bằng một tiếng ghen!
Thay đổi môi trường,N, đã không quen
Khi chứng kiến Q. tiếp xúc với nhiều kẻ lạ.
Khởi sự chỉ đôi ba lời bóng gió
Nhưng càng về sau,càng lộ liễu vô cùng
Bị hàm oan,Q. thật sự nổi xung
Nàng đã hành động đúng như người chồng kết tội.
Nàng dành cho mình cái quyền được phản bội
Đem tình yêu giày xéo dưới chân
Dứt áo ra đi không một chút phân vân
Sau khi để lại những đau thương,đổ vỡ.
Mặc cho người chồng đang điên cuồng,phẩn nộ.
Đang ngút trời đau khổ vì ghen
Người đàn bà hai lòng
đã cảm thấy tìm quên!
Và hạnh phúc trong vòng tay người khác!!!
Mới đây,tôi lại quen vợ chồng H
Một thứ tình yêu chan chứa đắng cay!
Một căn nhà mới dựng đã lung lay
Đang đe dọa hai con người khốn khổ!
Trong hồn họ đã nẩy mầm tan vỡ
Người đàn ông suốt ngày quanh quẩn chuyện ghen!
Lấy nhau hai năm rồi
vẫn không thể nào quên
Những chuyện cũ,những tro tàn quá khứ!
Tôi thường bắt gặp anh ta nét mặt đầy giận dữ.
Thốt tòan những lời đay nghiến người yêu!
Tôi biết lòng anh đau khổ biết bao nhiêu!
Thương mến lắm nhưng giận hờn cũng lắm!
Gẫm chuyện cũ ngày xưa
tôi dễ dàng thông cảm.
Cho tâm trạng cuồng điên và thái độ lạ lùng!
Càng yêu người,càng nghĩ ngợi lung tung.
Luôn đặt dấu hỏi để tự giày vò,khổ sở.
Riêng phần H bản thân tôi biết rõ.
Tự hào về ngày xưa nhưng an phận với ngày nay.
Tuy không mấy bằng lòng với những gì nắm giữ trong tay
Nàng vẫn tự đặt giớihạn cho tình yêu bằng trách nhiệm.
Nhưng thật ra chẳng có gì là vĩnh viễn!
Kể cả tình yêu,nguồn sống của con người!
Đừng phân vân giữa hạnh phúc và khổ đau!
Đừng đòi hỏi,để rồi luôn thiếu thốn!
Lại một chuyên khác không kém phần đau đớn!
M. lấy P. nay đã có hai con!
Những mặc cảm hình thành từ thưở hãy còn son
Nàng lại gặp phải người chồng hơi nhiều quá khứ!
Cuộc sống thường xuyên bị hiểu lầm chế ngự
Còn thứ thuốc độc nào mạnh hơn mặc cảm cộng hờn ghen?
Bao năm trời,không một phút bình yên!
Họ đã biến Thiên Đường thành Địa ngục!
Chính họ đã giết chết những gì tươi đẹp nhất!
Và đem dìm con tim trong bể giận,sông hờn!
Bằng tất cả ngôn từ có được của sách ghen
Người đàn ông bị đẩy đến chỗ không còn đất đứng!
Họ đã đem tan vỡ trêu gan sự bền vững
Đem dối gian mặc cả với thủy chung!
Sự chia ly đo bằng tháng,bằng năm!
Ôi!Một cuộc sống được dựng bằng nước mắt!
Và đến giờ tôi không còn kinh ngạc
Trước máu ghen:sự khó hiểu của con người.
Chẳng qua vì thiếu cảm giác đớn đau
Nên họ đi tìm kiếm và bao giờ cũng tọai nguyện! Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2010 11:26:43 bởi Tiền Giang >
GIẤC MƠ Đêm qua tôi chợt thấy nàng
Bên bờ sông vắng,hai hàng lệ rơi!
Sau lưng thấp thoáng bóng người!
Hình như nàng muốn nói lời biệt ly!!
Vẫn đôi mắt với hàng mi
Nhìn tôi đăm đắm,những khi thoáng buồn!
Vẫn bờ môi thắm màu son!
Vẫn làn tóc ấy,sao hồn đớn đau!
Sao hình như đã xa nhau?
Qua sông đã gãy nhịp cầu ái ân!
Mất nàng như mất mùa Xuân!
Người đi để lại mùi hương ngạt ngào!!
Trăng buồn,trăng ở trên cao!
Người buồn,biết đến kiếp nào mới quên!! Tiền Giang
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: