DƯ ÂM NGÀY XƯA
VÌ ĐÂU? Ở thời điểm nào,ta cũng lo âu!
Ở phương trời nào,ta cũng buồn đau!
Chỉ qua một lần,tim ta lại vỡ!
Rồi đến một lần,hồn ươm xuyến xao!!
Chỉ vì dục tình,sao ta không quên?
Chỉ thích khoái lạc,sao ta từng đêm?
Lệ mặn chan đầy,tiếng lòng nức nở!
Bên chân dung người,gọi tên,gọi tên!!
Vì tương lai ư?Trăm ngàn lần không!
Mỗi lần xa người,ta lại chờ mong!
Mắt đã mỏi mòn với chồng lịch nhỏ
Hạnh phúc trở thành mông lung,mông lung!!
Người đem thắp sáng nỗi buồn trên cao!
Hồn ta đến cuối đêm này về đâu?
Ái ân bây giờ nghe như gió thoảng!
Tình đã chết rồi hay sao,người ơi?
Trăm ngàn mặc cảm xâu xé con tim!
Người lại bằn bặc từng đêm,từng đêm!!
Tình yêu trong người,hình như tháp cánh?
Thôi rồi,một kẻ phương trời bị quên!!!
Hôm xưa tay trắng,bây giờ trắng tay!
Tình đã vỡ rồi,ngày mai ta đi!
Mấy giọt sương tàn khua trong gió sớm!
Chạnh lòng ta ngỡ lệ trào trên mi!!! Tiền Giang
ĐỪNG....
Thơ là thứ để tâm hồn giải độc!
Đừng biến thành hình cụ tra tấn nhau!
Là hoa Hồng,chỉ chạm khẽ cũng đau!
Người ta chỉ xem thơ vì sầu muộn!!
Là nam nhân,ta dang tay độ lượng!
Đem hoa Hồng đặt cạnh những trang thơ!
Là con người phải có phút viễn mơ!
Đừng lấy tiểu tiết để suy lòng quân tử!!
Đang sở hữu một trái tim Thiên Sứ!
Không quý yêu,nỡ vấy bẩn bùn đen!
Trong muôn ngàn nỗi khổ của nhân gian
Ghen là thứ làm hại ta nhiều nhất!!
Đừng để hoa Hồng phải rỏi nước mắt!
Giọt buồn kia làm ướt những trang thơ!
Vườn Địa Đàng không chứa trái tim khô!
Hãy gom hết thơ tình cho nàng đọc!!!
Tiền Giang
NÓI ĐI EM! Khi yêu em,anh mơ thành thi sĩ!
Để viết ngàn bài thơ,ca tụng em yêu!
Anh đã dốc cả kho tàng ngôn ngữ
Viết về em,vẫn thấy kém thua nhiều!!
Em không chỉ đơn thuần là sắc đẹp!
Em tuyệt vời ngay cả dấu chân đi!!
Em kiêu sa với dáng người khép nép!
Anh yêu rồi!Còn biết nói năng chi!?
Anh mơ thấy mình trở thành nhà điêu khắc!
Tạc hình bóng em bằng chất liệu con tim!
Và anh ước trở thành nhà soạn nhạc
Tìm âm giai cho giọng hát của em!!
Tâm hồn anh là một trời u tối!
Chỉ tràn đầy có một sự say mê!
Em chói lọi như vì sao Vương Hậu!
Cả người em,sợi tóc cũng thành thơ!!
Anh muốn hôn,dù chỉ trong mộng mị!
Đôi môi em như trái cấm ngọt ngào!
Hãy nói di!Hỡi Tượng thần Vệ Nữ!
Ban cho người,hạnh phúc hay khổ đau?? Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2010 12:21:08 bởi Tiền Giang >
TÌNH LỠ *Viết thay Thu Huyền Một lần lỡ,tình chỉ còn một nửa!
Buồn nhân đôi,héo hắt cả lòng em!
Thêm một lần trái tim kia tan vỡ
Suối lệ sầu,vẫn tuôn chảy từng đêm!!
Tại sao cứ hồng nhan là bạc phận?
Mà không là yểu điệu mới hảo cầu?*
Đã một lần,lại một lần lầm lỡ!
Buồn vẫn buồn!Không biết tại vì đâu?
Khi yêu anh,một mùa Xuân đến muộn!
Gió mưa kia làm tơi tả cánh hồng!
Dù le lói,vẫn là tia nắng ấm!
Cho lòng em quên giá lạnh mùa Đông!!
Anh vẫn bảo:Thơ như thuyền không bến!
Đời mênh mông!Ai hiểu được lòng nhau?
Xin hãy chở hồn em về điểm hẹn!
Tình lỡ rồi,ta chia sẻ niềm đau! *Trích từ câu”Yểu điệu thục nữ,quân tử hảo cầu” Tiền Giang
HOA UẤT KIM HƯƠNG Em là loài hoa Uất Kim Hương
Cánh mỏng,thân gầy!
Và chỉ thơm ngát về đêm!
Giữa muôn vạn người
Riêng em nổi bật!
Khi mình quen nhau
Anh thấy hoài bão em cao chất ngất!
Tự đáy sâu tâm hồn
Đã mọc rễ những suy tư,cô đơn!
Trong cảnh ồn ào náo nhiệt
Em thu thân hình bé nhỏ
Xin được làm loài hoa không sắc,không hương!
Gặp lần đầu anh đã thấy thương!
Đôi mắt mùa Thu,xanh biết ấy!
Trong tim anh,tình yêu vừa thức dậy
Và hai mươi ba tuổi đầu
Em đã có cái nhìn lạc loài vạn dặm!
Cử chỉ này,đã làm bao nhiêu người say đắm?
Hỡi người em bé nhỏ,kiêu sa!
Đêm nay!
Trên đường về anh gặp một loài hoa!
Ôi xao xuyến! Ôi ngập tràn xúc động!
Hồn trinh bạch,giọt sương buồn thoáng đọng!
Ta yêu em!
Hỡi đoá Uất Kim Hương! Tiền Giang
[
CÒN ĐÂU TRI ÂM?
Làm thơ từ thưở lên mười sáu!
Chẳng biết giờ đây được mấy bài?
Thơ tình thường tặng cho người đẹp!
Người thì bảo dở!Kẻ khen hay!!
Năm tháng trôi dần,chẳng thấy vui!
Hoa kia vẫn nở tặng cho đời!
Tri âm không có,thơ không viết!
Thơ vắng bóng người,cũng thế thôi!!
Em đến vô tình như áng mây!
Rượu kia không uống,thế mà say!
Tình em,anh ướp men thơ mới!
Vạn nỗi sầu xưa,theo gió bay!!
Anh đã có tình!Thơ có em!
Cuộc đời tràn ngập một mùa Xuân!
Hoa khoe sắc thắm!Thơ khoe ý!
Lạc thú trần gian,được mấy lần!!
Bỗng một ngày kia,gãy nhịp cầu!
Tri âm không biết đã về đâu?
Đàn kia vừa đứt,tình vội chết!
Trên bến sông buồn,thương nhớ nhau!!! Tiền Giang
GIÁ BUỐT NƠI NÀY Anh ở phương trời có nhớ không?
Pleime má đỏ với môi hồng!
Sao quên hẹn ước năm xưa ấy?
Để một người đi,mãi ngóng trông!
Đã nhận từ anh,chút nắng xa
khiến em lại thấy nhớ quê nhà!
Ở đây rét mướt,buồn khôn xiết!
Chỉ muốn thời gian,thật chóng qua!
Chẳng có Dã Quỳ,chẳng sắc hương!
Giá băng phủ kín các con đường!
Đất trời trắng xoá,bao la nhớ!
Đâu chỉ mình anh thấy vấn vương?
Có những nỗi buồn anh đâu hay!
Muà Đông nước Mỹ,tuyết rơi dày
Thơ anh vẫn giữ cho tim ấm!
Chỉ sợ lòng anh,sớm đổi thay!!! Thu Huyền
Đính kèm (1)
NỢ TÌNH Cho em vay chút nợ tình
Nhớ khi mang trả chỉ mình anh thôi
Bao lần tưởng đã xa nhau
Một lần tưởng gãy nhịp cầu vào tim
Mấy lần cứ ngỡ mất em
Đóng rồi lại mở,có quên đâu nào!
Chút tình lưu luyến,luyến lưu
Buổi sáng vừa giận,buổi chiều lại trông!
Hát bài”Trên Đỉnh Mùa Đông”*
Nhớ em ngày ấy,trong lòng xốn xang!!
Sầu trông chớp bể mua nguồn
Tìm dâu cho thấy người thương bây giờ?
Gửi tình theo mấy vần thơ! Tiền Giang
MƠ GIẤC TƯƠNG PHÙNG Mối tình lớn quá,ôm không hết!
Anh khiến cho em ngợp thở rồi!
Ngày ấy,xa nhau trong luyến tiếc!
Nỗi lòng em biết gửi về đâu??
Vai anh nâng đỡ đời em đó!
Những lúc buồn đau hoặc chán chường!
Nước mắt làm vơi niềm nhung nhớ!
Vai là bến đợi của thuyền thương!!
Một gánh ân tình giờ trổ hoa!
Cho dù mơ mộng đã đi qua!
Phấn son hờ hững cùng nhan sắc!
Đời vắng nhau rồi,mới xót xa!!
Giữ hộ cho em,một chút sầu!
Đêm dài mộng đẹp nghĩ về nhau!
Pleiku hoa tím còn rơi rụng!
Ta lại tương phùng,ai biết đâu!!
Thu Huyền
EM CÓ NHỚ THƯƠNG KHÔNG? Hôm anh đi, trời buồn như khóc!
Những hàng thông,lặng lẽ vẩy tay chào!
Sân ga buồn,nhưng thiếu giòng nước mắt!
Và tiếng giả từ,trong gió sớm,xôn xao!!
Trũng mù đó,là trung tâm Thành phố!
Nơi em đang trong giấc ngủ say nồng!
Con đường này,chia hai niềm đau khổ!
Người đi rồi,kẻ ở lại nhớ mong!!
Sầu chia cách theo tháng ngày sẽ lớn!
Nhưng niềm đau đừng lấp kín khung trời!
Giờ ly biệt,anh thèm nghe đưa tiển
Tình chúng mình,sao buồn quá,em ơi!!!
Là gió sớm,không phải là hơi thở!
Của tình say,trong những nụ hôn nồng!
Mưa héo hắt và sườn non đổ lệ!!
Anh đi rồi,em có nhớ thương không??? Tiền Giang
LÀM SAO QUÊN?
Thôi không nhắc chuyện ngày xưa đó!
Cứ ngỡ trong lòng sẽ được yên!
Chuyện cũ hóa ra không phải cũ!
Muốn quên,lòng lại chẳng hề quên!!
Gặp lại một lần,đã vấn vương!!
Tình ta vốn dĩ quá hoang đường!
Có ai chia cách bao năm ấy...
Nào phải mình em bị tổn thương?
Tình mới vừa nồng,đã vội tan!
Mùa Xuân lại có ánh trăng tàn!
Em đang cố giấu niềm đau đớn!
Đâu biết cuộc tình lắm trái ngang!!
Em dặn anh rằng hãy cố quên!
Con tim đừng chất chứa ưu phiền!
Mỗi lần nhắc đến tràn thương nhớ!
Giờ biết làm sao,có thể quên???
Tiền Giang
Đính kèm (1)
ƯỚC HẸN Em bảo anh kiếp sau đừng đến muộn!
Còn kiếp này?Là vĩnh biệt rồi sao?
Yêu bao ngày,một phút bỗng xa nhau!
Đời là thế!Sầu nhân gian là thế!
Dẫu biết trước,sẽ có ngày tan vỡ!
Anh vẫn yêu!không hối hận chút nào!
Chỉ thương em,phải hứng chịu đớn đau!
Nói thì dễ!Nhưng quên nào có dễ!!
Anh sẽ khắc tình chúng mình lên đá!
Theo thời gian,mãi mãi chẳng tàn phai!
Một mối tình,bão tố khó lung lay!
Em hãy nhớ!Đừng quên câu ước hẹn!!
Nếu tái sinh,vì em,anh phải đến!
Thùng thơ buồn,anh sẽ vác trên vai!
Nhận ra rồi,em nhớ đừng lấy ai!
Trái tim ấy,chỉ mình anh là đủ!!! Tiền Giang
PHÚ QUANG NGÀY VỀ
Sáng nay xe anh qua Hàm Rồng(1)
Núi mờ sương náo nức chờ mong!
Khi hay em chẳng về chốn cũ
Núi chợt lặng sầu,em biết không?
Con đường đưa anh qua Phú Quang(2)
Xóm vắng niềm vui đang ngập tràn
Khi hay em chẳng về chốn cũ
Xóm vấng nghẹn ngào,như oán than!!
Định mệnh đưa anh về trường xưa
Cổng trường từng thách thức gió mưa
Khi hay em chẳng về chốn cũ
Cổng ngã,rào xiêu,ôi xót chua!!
Gốc phượng sân trường vừa kết bông
Cuộc đời trải biết mấy Thu,Đông!
Khi hay em chẳng về chốn cũ
Đau đớn đổ rồi,em biết không?
Cảnh vật u buồn vì thiếu em!
Có gì nhức buốt ở trong tim!
Cảnh xủa còn đó,người nay vắng!
Biết đến bao giờ,anh mới quên??? Tiền Giang
1.Hòn núi phía Nam TP Pleiku
2.Thôn Phú Quang thuộc huyện Chư Xê,Gialai
NGƯỜI TÌNH THỨ HAI
Chỉ là chiếc điện thoại cầm tay
Lại có thể làm tất cả điều mình muốn!
Nhân loại mỗi ngày có hàng ngàn phát kiến!
Nhưng làm say lòng,chắc chỉ có Iphone!!
Trong tay anh,là hình dáng thân quen!
Khuôn mặt rạng ngời và đường cong gợi cảm!
Em theo anh đã bao nhiêu ngày tháng!
Như người tình,không một phút phân ly!!
Thấy anh buồn,không muốn nói năng chi!
Em ca hát cho vơi đi sầu muộn!
Biết bao chiều anh lang thang trên mạng!
Em như người nắm giữ chuyện ngàn năm!!
Thơ viết rồi,có lúc nhớ lúc quên!
Em hiểu ý,lưu vào mình tất cả!
Bên kia bán cầu,được nhìn nhau mới lạ!
Đưa anh đến với người,em chẳng chút hờn ghen!!
Lỡ một ngày,phải từ bỏ Iphone!
Anh sẽ thấy đời cô đơn biết mấy!
Nếu phải chọn giữa em và người ấy!
Chắc anh đành dang rộng cả hai tay!!!
Tiền Giang
VÔ THƯỜNG
Bốn mươi năm bảo có
Sáu mươi năm rằng không
Nhìn cuộc đời dâu bể
Nghiệm lẽ trời mênh mông!
Trước ta từ đâu đến?
Mai ta về nơi đâu?
Xin người một cuộc hẹn
Xóa cho nhau niềm đau!
Xưa yêu ta hồng nhan
Giờ gặp nhau bạch phát
Nàng chính là vô thường
Gieo nỗi buồn bát ngát!!
Tiền Giang
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: