DƯ ÂM NGÀY XƯA
NẮNG PHỐ NÚI SƯỞI MÙA ĐÔNG NƯỚC MỸ
Phía Đông nước Mỹ trời băng giá
Chỉ sợ em tôi chẳng ấm lòng
Nơi ấy em hoàn toàn xa lạ
Nào quen bão tuyết của mùa Đông!
Nếu phải đi làm trong giá buốt
Thơ anh em nhớ giữ bên mình
Phòng khi áo ngoài không bớt rét
Bên trong còn có chút hơi anh!!
Phố Núi bây giờ nắng vẫn lên
Dã Quỳ vẫn nở rực bên đường!
Sắc vàng gợi biết bao nhung nhớ!
Người đã đi rồi cứ vấn vương!!
Chỉ giữ cho mình một chút thôi!
Còn bao nhiêu nắng gửi cho đời!
Đem về bên ấy xua băng giá
Sưởi ấm nỗi buồn,em của tôi!!!
Tiền Giang
NỖI NHỚ KHÔN NGUÔI!
Em bây giờ là giòng Tiền Giang!
Em bay giờ là đoá hoa buồn!
Nếu phút giây nào không vướng bận
Xin gửi về,hai chữ nhớ thương!!
Em bây giờ chắc đang xôn xao?
Đang ngất ngây với mối tình đầu!
Nếu không may,hồn anh giục giã
Xin gửi về em,một thoáng đau!!
Em bây giờ là bài thơ sầu!
Là cung đàn,trong âm điệu cao!
Thư và ảnh sao chừng ướt lệ?
Anh dối mình,bằng hai tiếng nhớ nhau!!
Anh bây giờ như con tàu nghiêng!
Tâm tư vừa mọc cây ưu phiền!
Một góc hồn,bỗng dưng cô quạnh!
Nỗi nghẹn ngào,động vỡ trong tim!!
Anh bây giờ là ngọn sầu đông!
Chút ước mơ,héo úa trong lòng!
Mây lang thang qua thành phố lạ
Chợt thẹn thầm với nỗi nhớ mong!!
Anh bây giờ trong gió đầu Thu!
Cô đơn trong thành phố sương mù!
Cánh cửa hồn,anh xin đóng kín!
Và thôi đừng,em nhé!Suy tư!
Ta bây giờ thực sự cách ngăn!
Anh nhớ em!Anh nhớ vô vàn!
Chung quanh hồn,mọc lên biên giới
Đành nghẹn ngào,bóp chết yêu thương!!! Tiền Giang
Đính kèm (1)
TÌNH MUỘN Ngần tuổi này,anh lại thấy tình yêu!
Một tình yêu vô cùng tinh khiết!
Hoa tình yêu với muôn ngàn vẻ đẹp!
Không là gì,bỗng chốc hoá đam mê!!
Mười năm qua rồi,anh lại làm thơ!
Ca ngợi em:Một con người tuyệt mỹ!
Ca ngợi em:Một con người lập dị!
Sức mạnh tinh thần,gió bão không lay!!
Men ái tình chưa nhắp đã say!
Anh chợt hiểu:thế nào là hạnh phúc!
Anh đang sống những tháng ngày cơ cực!
Định mệnh nào đưa em đến với anh!!
Em nghĩ gì,qua ánh mắt long lanh?
Em thấy gì,sau những lần âu yếm?
Thâm tâm anh vô cùng hổ thẹn!
Giông bão riêng mình,sao lôi kéo đời em?
Biết bao đêm rồi,anh cố tìm quên!
Một giấc mộng,một mối tình đến muộn!
Muốn xa em lại thấy lòng ngào ngẹn!
Anh như con tàu
không thoát nổi đường băng!!!
Sao em phải làm một kẻ hy sinh?
Khiến mãi mãi tâm hồn em tỏa sáng!
Ơi!Tình yêu có bao giơ giới hạn?
Để ngần tuổi này,anh lại thấy tình yêu!!! Tiền Giang
r
BUỒN…. Buồn trông mưa rớt ngoài hiên
Lòng đau nghĩ đến con thuyền ra khơi!
Buồn trông mưa kín chân trời
Lòng đau nghĩ đến những lời chia xa!
Buồn trông những giọt mưa sa
Thương ngày tháng cũ,đi qua mất rồi!
Buồn như chiếc lá vàng rơi
Mất em ta sẽ một đời khổ đau!
Buồn như nước chảy qua cầu
Em đi sắc áo phai màu thời gian!
Buồn nghe ray rứt tiếng đàn
Một ca khúc cũ,muôn vàn mến thương!
Buồn trông cỏ úa bên đường
Em đi còn chút dư hương cuối trời!
Anh về ôm trái tim đau
Cố vui để khỏi cho nhau nỗi buồn!
Ai làm cách trở sông Tương!? Tiền Giang
KHÔNG CÓ TÔI Lối cũ đi về,không có tôi!
Hương xa chẳng đủ tặng cho đời!
Quê người héo hắt trong sầu nhớ!
Chiếc lá ưu phiền,lặng lẽ rơi!!
Góc phố mưa bay,quán vắng người!
Giọt buồn rớt xuống giữa tim ai!
Đi tìm dấu vết ngày xưa đó
Chỉ độc mình anh,không có tôi!!
Đời có vui thêm được chút nào?
Yêu thơ chỉ chuốc đắng cay thôi!
Trả anh nét bút ngày xưa ấy!
Em nguyện theo chồng,bỏ cuộc chơi!!
Tình chẳng chung đường,đành mất nhau!
Bao nhiêu khổ lụy,trả cho đời!
Anh đừng ghép nốt vần thơ đó!
Trước cổng Thiên Đường,không có tôi!!!
Tiền Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2010 14:14:13 bởi Tiền Giang >
TRÁI TIM THIÊN SỨ Đem trái tim Thiên Sứ
Đau nỗi đau trần gian!
Một mình nơi xa xứ
Bao nhiêu buồn em mang!!
Thơ tình không được đọc!
Người tình buộc phải quên!
Khi buồn không được khóc!
Cố gượng cười mỗi đêm!!
Vĩ đại thay người mẹ!
Quên thân mình vì con!
Bóp chết bao thương nhớ!
Giam mình trong cô đơn!!
Nỗi lòng ai thấu hiểu?
Người gần,trời ở xa!
Cây đời,sầu nặng trĩu!
Tháng ngày sao chậm qua!!
Tiền Giang
THAY LỜI CẢM ƠN! *Tặng Việt Nam Thư Quán
Viết văn, thấy văn dở!
Làm thơ,thơ không hay!
Đăng bài vì người đó!
Lỗi với đời lắm thay!!
Đất lành chim mới đậu!
Biết bao nhiêu anh tài!
Nhìn rồng bay,phượng múa!
Thư Viện làm quá hay!!
Nỗi buồn kia tuy nhỏ!
Biết cất giữ nơi nào?
Cảm ơn Trang Thơ đó!
Mỗi ngày được thấy nhau!!
Mong Việt Nam Thư Quán
Mãi mãi được trường tồn!!
Để bao nhiêu bè bạn
Gặp nhau như người thân!!! Tiền Giang
VÌ EM CHÉP KHÚC THƠ ĐƯỜNG Đêm nay anh không ngủ
Viết bài thơ cho em!
Ngày mai trong gian khổ
Dù xa nhau không quên!!
Em như rừng hoa lạ!
Sắc hương nồng nhân gian!
Giọng cười không lơi lả
Vẫn êm như tiếng đàn!!
Lần đầu ta quen nhau
Tim anh ngàn xuyến xao!
Em nhìn anh bở ngỡ
Đã thương rồi em ơi!!
Là tóc hay là môi?
Ánh mắt hay bàn tay?
Nụ cười hay hình dáng?
Biết yêu em vì đâu?
Trời hết nắng lại mưa
Ngày mới sớm đã trưa!
Anh giờ lâm hoạn nạn!
Tình trở thành cay chua!!
Đêm nay trăng sáng quá!
Nhớ nụ hôn đầu tiên!
Yêu khung trời xa lạ!
Yêu qua màn mưa đêm!!
Núi ngàn đời vẫn cao!
Tình từng ngày thêm sâu!
Lòng anh luôn ao ước
Không bao giờ xa nhau!!
Em tựa cành Thiên Hương!
Đời biết bao người thương!
Đừng chờ anh em nhé!
Như bài ca sông Tương:*
“Nhân đạo Tương giang thâm!
Vị để tương tư bạn!!
Tương giang thâm hữu để
Tương tư vô biên ngạn!!
Quân tại Tương giang đầu!
Thiếp tại Tương giang vỹ
Tương tư bất tương kiến
Đồng ẩm Tương giang thủy”!!
Chép bài thơ cho em
Nghe đêm dài triền miên!
Hôm nào bên người ấy!
Đừng nhớ làm chi em!!! Tiền Giang *Trích Tương Giang của Lương Ý Nương
CHIỀU GIÁO ĐƯỜNG Tôi trở lại giáo đường trong lặng lẽ
Nhìn buổi chiều xuống chậm giữa hàng thông!
Và phương xa mờ nhạt ánh dương hồng!
Tôi cúi mặt với nỗi buồn thoáng hiện!!
Xin trả lại những vòng tay thánh thiện!
Đừng đọa đày hồn kẻ trót phiêu linh!
Dẫu ngày xưa tôi đã uống men tình!
Giờ xin trả những nụ hồng trên má!!
Không gian ấy,hồn tôi sao chợt lạ!
Người đi rồi,thành phố chết từng đêm!
Và giáo đường mưa lạnh xuống nhiều thêm!
Tôi ngẩn mặt tìm vì sao lạc lối!!
Cho tình yêu lớn dần theo tiếng gọi!
Nắng đi rồi,lá úa buồn bơ vơ!
Con đường xưa thấp thoáng những mong chờ!
Em không đến,buổi chiều sao chậm tối!! Tiền Giang Đính kèm (1)
CHIA PHẦN
Nỗi buồn sao ôm lấy
Một mình không sẻ chia?
Ước gì phương trời ấy
Cùng đi về sớm khuya!
Yêu như là cơn lốc
Ta trú vào nơi nào?
Thơ có làm em khóc?
Tình sợ làm em đau!!
Đời mỗi ngày mỗi ngắn!
Sầu càng đong càng dài!
Những chuyện thấy không đáng
Hãy nhẹ nhàng buông tay!
Nếu buồn là chiếc bánh
Hãy giữ lấy một mình!
Nhưng nếu là gánh nặng
Nhớ để phần cho anh!! Tiền Giang r đã đưa vào Trang Thơ
THÀNH PHỐ TƯƠNG TƯ
Sân bay Cù Hanh chiều nắng đẹp
Em đi, không muốn người tiễn đưa!
Chuyện tình ngày đó,ai viết tiếp?
Gió Bấc đầu Đông, ngọn cỏ đùa!
Một cuốn thơ tình có đủ vui?
Xua tan lưu luyến với ngậm ngùi!
Em đi, nhớ để tình yêu lại!
Dẫu biết phần anh, chỉ ít thôi!!
Phi đạo không dài hơn nỗi nhớ
Nhưng em cất cánh là chia xa!!
Nhớ mang chút nắng về phương ấy!
Sưởi ấm lòng khi chợt nhớ nhà!
Chẳng biết giờ này, em đến đâu?
Pleiku hoa héo, lá phai màu!
Em đi Thành Phố tương tư nhớ!
Đâu chỉ riêng mình anh xót đau!!!
Tiền Giang Đính kèm (1)
< Sửa đổi bởi: Tiền Giang -- 2.6.2010 20:55:23 >
HẸN! Katy ơi!
Anh muốn biết,trong những ngày sắp tới
Ngọn lứa có còn cháy rực ở nơi em?
Có dám sống như kiềp nào đã hẹn?
Cho máu hồng,vẫn mãi đỏ trong tim!!
Thuyền anh đang ở nơi đầu ngọn sóng!
Đang từng ngày vật lộn với phong ba!
Nhưng có em,anh không hề dao động!
Dù cuộc đời,biết bao nỗi xót xa!!
Khi yêu em,anh chẳng hề suy tính!
Anh giao quyền quyết định cho trái tim!
Chịu đánh đổi và khước từ tất cả!
Để bằng lòng chỉ có mỗi mình em!!
Anh chỉ biết mình đã yêu tuyệt đối!
Và tin em,trọn vẹn nhất trên đời!
Em đã đến như kiếp nào mong đợi!
Đắng cay nhiều,càng thương quá!Em ơi!!
Mỗi người chỉ có một lần thật sống!
Và một trái tim,để đi trọn con đường!
Trong quá khứ,đã bao lần xao động!
Nhưng được mấy lần,cho đúng nghĩa yêu đương??
Hãy yêu anh bằng với tình thương mến!
Và lòng tin trong sáng của con người!
Hãy dám sống như kiếp nào đã hẹn!
Vì không bao giờ,anh quên được!Em ơi!! Tiền Giang
NHẠT NHÒA Thơ chưa quên được một người!
Nên còn cố giữ nụ cười năm xưa!
Thương ai đi sớm về khuya!
Thương ai dãi nắng,dầm mưa một mình!
Sao không giữ lại chút tình?
Để con bướm khỏi quên cành hoa xưa!
Trời còn khi nắng,khi mưa
Biết làm sao sống cho vừa lòng nhau?
Qua sông quen mấy nhịp cầu
Buồn kia biết gửi về đâu bây giờ?
Người không còn muốn xem thơ!
Mối tình tuyệt vọng đợi chờ làm chi?
Thương cho một tấm tình si!
Giữ thì phải tội!Bỏ đi chẳng đành!
Giọt sương trên lá long lanh
Ngỡ giòng nước mắt người tình phương xa!!
Lời yêu đã chẳng đơm hoa!
Tình xưa giờ đã nhạt nhòa trong tim!!!
Tiền Giang
ĐỐI DIỆN Trăng cài bên song cửa
Đêm buồn dâng cô đơn
Dìu nhau qua tiếng thở!
Tìm nhau trong môi hôn!!
Gió ngoài kia xôn xao
Tình yêu giờ lên cao!
Khi trăng tàn sương lạnh
Cuối đêm này về đâu??
Khoảng trống này cho em!
Ngoài kia đang mưa đêm!
Tình yêu là mất mát!!
Đừng khóc nhiều nghe em!!! Tiền Giang
HOA PHONG LAN Đây khu vườn,ngạt ngào bông hoa dại!
Chưa bao giờ có kẻ bước chân sang!
Chỉ để ngắm,và cấm người lạ hái!
Trong ngàn hoa,ta thích mỗi Phong Lan!!
Cánh thì mỏng như cuộc đời con gái!
Hương thì nồng như men rượu yêu đương!
Ơi Phong Lan!Tên một loài hoa dại!
Vừa gặp nàng,lòng đã thấy vấn vương!!
Xin nở trên vùng suy tư ngà ngọc!
Hỡi loài hoa yêu quý của ta ơi!
Sương trên lá,hay lệ hồng nàng khóc?
Ta nhìn nàng,hồn chợt thấy chơi vơi!!
Màu trắng ấy sao đượm đầy tinh khiết!
Cho lời yêu ngừng ngập giữa bờ môi!
Hoa biết chăng,suốt cuộc đời mài miệt
Đến bây giờ,ta nào được gì đâu??
Xin làm gió những trưa hè nóng bức!
Cho lòng hoa không rộn ý cuồng say!
Gió tuy mát,nhưng lòng ta rạo rực!
Rung động nào chợt hiện,hoa có hay??
Xin tất cả dừng bên bờ ước vọng!
Kết lời yêu bằng một chuỗi âm vang!
Để ta thành tầm thường trong cuộc sống!
Và trọn đời,chỉ thích có Phong Lan!!!
Tiền Giang
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: