DƯ ÂM NGÀY XƯA
HOA CÀ PHÊ Năm xưa mùa cà phê
Hoa trắng rụng khắp vườn
Hoàng hôn nhòa ráng đỏ
Không gian ngào ngạt hương!
Lá xanh hay áo xanh?
Em đủa tay vin cành!
Hoa trắng hay răng trắng?
Rạo rực tâm hồn anh!
Mặt trời chưa khuất hẳn
Trăng đã lên cuối vườn
Đàn chim về tổ muộn
Chấp chới trong màn sương!
Dưới kia thành phố ngủ
Trên này ta nhìn nhau!
Hương cà phê lộng gió
Tình đẹp như răng sao!!
Sáng nay về vườn cũ
Hoa ngày xủa đâu rồi?
Trên cành,cây trĩu quả
Đã mấy mùa xa nhau!!! Tiền Giang
VỊ NGỌT SẦM GIANG Sao em không là con nước lên?
Cho anh chết đuối giữa ân tình!
Để anh rửa sạch ngày tháng cũ
Cho kiếp sầu đau một thoáng quên!
Sao em không là hương bông cau?
Cho anh dư vị buổi ban đầu!
Mai lỡ chúng mình chia đôi ngả
Còn một chút gì,để nhớ nhau!!
Sao em không là trái mận tươi?
Sầm Giang mận ngọt tựa như người!
Mai mốt về vùng cao gió lạnh
Làm sao anh quên được,em ơi??
Sao em không là cây miá xanh?
Miá bao nhiêu đốt,bấy nhiêu tình!
Mai lỡ đường tình đi chẳng trọn
Kỷ niệm này,xé nát tim anh!!!
Sao em không là trái cam đôi?
Nắng lên,mưa xuống lại xanh màu!
Sầm Giang tuy ít, nhưng cam ngọt
Cam cũng như người,ai biết đâu!!
Tất cả là em,em của tôi!
Bao nhiêu kỷ niệm sẵn đây rồi!
Mai lỡ không về chung một hướng
Ta có ngàn điều,để nhớ nhau!!! Tiền Giang
KÝ ỨC TIỀN GIANG Về Mỹ Tho,đi xuồng qua Cồn Phụng!
Chỉ vì em,hay có chút tâm linh? (1)
Hơn ba mươi năm rồi,cồn vẫn cứ xanh!
Chỉ có chúng ta,mái đầu vừa điểm bạc!!
Giòng sông Tiền,bây giờ cũng đổi khác!
Những chiếc cầu,đã xóa sự cách ngăn! (2)
Không như ngày nào,anh mới biết em!
Tình thì gần,nhưng đò giang cách trở!!
Tim tím ven sông,hoa lục bình vẫn nở!
Nhưng người xưa giờ chẳng biết về đâu?
Bến sông buồn vẫn ngan ngát hương cau!
Như gợi nhớ mùi tóc em ngày ấy!!
Chợ Gạo,Châu Thành,tìm hoài chẳng thấy! (3)
Hay em đã hóa thành chim nhạn trắng Gò Công? (4)
Chút tình xưa còn giữ lại bên sông?
Cai Lậy,Cái Bè,giờ cũng đành mất dấu!! (5)
Nếu còn yêu,giữ cho anh màu áo!
Để ngàn sau,vẫn nhớ đất Tiền Giang!
Bao nhiêu buồn,cứ để đó anh mang!
Anh cần chúng,viết về em yêu đó!!!
Tiền Giang
1.Cồn Phụng:nơi phát tích của Đạo Dừa Nguyễn Thành Nam
2.Cầu Mỹ Thuận và cầu Rạch Miễu xây dựng rất hoành tráng!
3+4+5:Các huyện của tỉnh Tiền Giang.
MAI TÔI VỀ Mai tôi về thành phố xanh xao!
Mai tôi về thành phố sương mù
Đường đến trường em không đi nữa
Và sân trường,đầy vẻ hoang vu!
Mai tôi về tìm gặp lại em
Đôi bờ vai nhỏ,tóc nghiên nghiên
Nụ cười nửa miệng nhiều e thẹn
Và chút ngây thơ đã vướn buồn!!
Mai tôi về ngàn thông lao xao
Dư hương ngày ấy,thoảng xa rồi!
Tôi sẽ vì em tìm kiếm lại
Điểm cuối cùng,cho hai kẻ yêu nhau!!
Mai tôi về trời nhiều mưa bay
Và trong hồn ngây ngất men cay!
Đường hẹn hò em không đi nữa
Mình tôi buồn! Nào ai có hay?
Mai tôi về,hồn nhiều lo âu!
Mai tôi về,tình chan thương đau!
Cánh cổng trường Văn Khoa khép kín
Người đi rồi,lòng nghe nao nao!! Tiền Giang
THƠ SAY Không phải một ngày!
Không phải một đời!
Em cứ đến như giòng sông định mệnh!
Vì có em,anh bỗng nhiên chợt lớn!
Để ngang tầm
Ta được nghĩ về nhau!!
Vì là nỗi buồn
Ta chia sẻ đớn đau!
Em chấp nhận!
Mình trở thành tất cả!
Với cuộc sống
Không có gì vội vã!
Anh là mảnh đời em hờ hững bỏ quên!!
Vẫn như ngày nào
Anh không tuổi,không tên!
Nỗi khát vọng đã trở thành nỗi nhớ!
Quên anh đi!
Đừng phút giây do dự!
Anh sẽ về,nơi anh đã ra đi!!! Tiền Giang
XÓA Em muốn xóa,bài thơ anh đã viết!
Quá giản đơn!Việc ấy có gì đâu?
Ba mươi năm,thoáng cái đã qua mau!
Bài thơ ấy,giờ có ai muốn đọc??
Chả lẽ có người thích nhìn em khóc?
Muốn cuộc đời đang trắng biến thành đen?
Chuyện ngày nào,vốn không tuổi,không tên!
Muốn tạc tượng,để nhiều người cùng nhớ??
Nếu yêu em,người ta phải biết rõ
Em chính là ngọc khiết với băng thanh!!
Dẫu trong lòng,có chút bóng hình anh!
Là tri ngộ,không phải là trăng gió!!!
Ai đã làm trái tim em hóa đá??
Thơ xóa rồi,hình bóng xóa được không??? Tiền Giang
TÌNH ĐẦU HAY TÌNH CUỐI Anh đã biết,những gì anh muốn biết!
Em yêu ơi!Hạnh phúc thật không ngờ!
Trong khoảnh khắc,những gì anh có được!
Chỉ vì em,bỗng chốc hóa thành thơ!!
Đừng bảo anh:đời chỉ là giấc mộng!
Một đêm thôi,tình đã hóa tơ trời.
Đừng chối bỏ những gì anh đã tặng
Một lần yêu tha thiết,một lần đau!!
Đừng tiếc nuối,đừng buồn vì tuổi tác
Trong tim anh,hoa có héo đâu nào?
Hương cố nhân ngày xưa,giờ vẫn ngát
Chút gió lùa,cành lá đã xôn xao!
Ai biết được tình đầu hay tình cuối?
Biển Mùa Thu bao thưở cứ xanh màu
Hãy mở cửa,đón một làn gió mới
Yêu thật lòng và xóa hết thương đau!! Tiền Giang
ĐI TÌM TÌNH YÊU Ai nhặt được hãy cho tôi xin lại!
Một tình yêu trót đánh mất lâu rồi
Hơn một lần, tôi hôn đôi mắt ấy
Đôi mắt buồn ngàn kiếp,của riêng tôi!
Hoa ngày nào giờ nằm trong vườn khác
Quá xa xôi,lại kín cổng cao tường!
Ta mỏi mắt nhìn về phương trời ấy
Một phương trời mờ mịt bóng người thương!
Anh trót mượn chút tro tàn quá khứ
Nắn cho em một gương mặt u buồn
Nếu đã yêu,sao lòng còn lưỡng lự?
Giòng máu nào,không muốn chảy về tim?
Sự chia cách là nỗi đau trần thế
Em yêu ơi!Anh chẳng muốn tí nào!
Anh sẽ học phép dời non lấp bể
Để một ngày lại được nắm tay nhau!!! Tiền Giang Đính kèm (1)
< Sửa đổi bởi: Tiền Giang -- 2.6.2010 6:59:47 >
MAI EM ĐI RỒI Mai em đi rồi,ai làm người mẫu?
Để anh tìm chất liệu viết thành thơ!
Mai em đi rồi,còn đâu sắc áo?
Làm ấm lòng,khi buồn giận vu vơ!
Mai em đi rồi,trời không có nắng!
Đêm, mình anh đối diện với ngàn sao!
Anh sẽ tìm khắp con đường tĩnh lặng
Những tượng đài kỷ niệm ngất trời cao!
Mai em đi rồi,về phương trời xa lạ
Mất dấu chim bay,khuất nẻo địa đàng!
Vùng thương nhớ,chỉ mình anh đứng đó
Và bóng hình em là kỷ vật hành trang!
Mai em đi rồi,đất trời sụp đổ
Tìm đâu ra nét đẹp tựa thiên thần?
Nếu được em,phải chịu nhiều đau khổ
Xin nguyện cùng em,ngàn kiếp hóa thân!!
Em đi rồi,thơ anh ai đọc nữa
Biết viết về ai?Biết viết điều gi?
Về nơi ấy,em mang theo ngọn lửa!
Để lòng anh,còn lại khối tình si!! Tiền Giang
SÁM HỐI Thơ thoát tục mà người thì vẩn đục!
Đừng yêu chi!Anh chẳng xứng tí nào!
Anh đã đem lửa hồng nơi địa ngục
Đốt cuộc tình,khiến em phải đớn đau!!
Anh như kẻ trót đi vào mê lộ!
Tình thanh cao,vẫn cứ lạc lối về!
Anh đã đem toàn những lời trăng gió
Gởi cho em,làm vẩn đục hồn thơ!!
Mấy hôm rồi,luôn thấy lòng bứt rứt!
Muốn quên em,nhưng lại thấy chẳng đành!
Luôn tiếc nuối những gì vừa đánh mất!
Nỗi muộn phiền,tràn ngập trái tim anh!!!
Hãy đọc thơ,nhưng đừng nghe anh nói!
Cứ xem anh như một kẻ tội đồ!!
Anh sẽ giam đời mình trong bóng tối!
Nghĩ về em thanh thoát,để làm thơ!!
*Lời xin lỗi muộn màng! Tiền Giang
SANG NGANG Sang ngang nghĩa là em đi làm vợ!
Từ giả cuộc đời con gái thơ ngây!!
Sợi tơ hồng em giữ một đầu giây!
Êm ái quá! Sao em hằng lo sợ?
Xa anh rồi,hẳn nhiên em sẽ nhớ!!
Nhưng cuộc tình nào cũng buồn thảm em ơi!!
Đoạn cuối cùng vẫn là đoạn chia phôi
Yêu cho lắm,rồi mỗi người mỗi ngả!!
Đừng nghẹn ngào,đừng nói lời từ tạ!
Bi kịch con người,thế đó em ơi!!
Đổi trao nhiều,giờ giữ được gì đâu?
Ngoài vết tích một mảnh hồn đau khổ!!!
Xa em rồi,hẳn nhiên anh sẽ nhớ!
Trên cõi đời này,có chữ sang ngang!
Trên những nụ cười có một màu tang!!
Rồi tự hỏi,là yêu hay là hận??? Tiền Giang Đính kèm (1)
NHỚ VÀ QUÊN
Em bảo anh đừng nhớ!
Riêng mình chẳng chịu quên!
Một cuộc tình dang dở
Vạn nỗi buồn không tên!!
Tình một ngày chợt đến!
Long lanh như tơ trời!
Không một lời hò hẹn!
Ta vội vàng có nhau!!
Hạnh phúc không đo được!
Một ngày bằng một đời!
Hai phương trời cách biệt
Tình nồng như bên nhau!!
Trời nổi cơn giông bão!
Tình xa không lối về!
Gió mưa sầu ảo não!
Ngày buồn dài lê thê!!
Đã quên rồi lại nhớ!
Tình gần giờ quá xa!
Bài thơ yêu viết dở!
Cho cuộc tình phôi pha!!!
Tiền Giang
GHÉP NỐT MỘT VẦN THƠ Cuộc đời còn quá ngắn
Tiếc gì không cho nhau
Chỉ một lời nói đó
Hồn ngập tràn đớn đau!
Xưa đam mê thể xác
Giờ cần nhau tinh thần!
Thời gian dù thay đổi
Em vẫn là mùa xuân!
Không gần nhau lúc trẻ
Mong được khi xế chiều
Một lời thôi em nhé!
Cho đời bớt quạnh hiu!
Bao nhiêu năm gặp lại
Em vẵn như ngày nào
Hoa xưa chưa kịp hái
Hồn ngập tràn xuyên xao! Tiền Giang
GỞI VỀ ĐÂU?
Anh có bài thỏ chưa muốn viết!
Anh có mối tình chưa nói yêu!
Tất cả anh chờ đem gởi tặng
Một khi em đã cảm thông nhiều!!
Hồn anh mùa Xuân vừa chợt đến!
Một ngàn lẽ sống nở trong tim!
Hãy tự dối mình trong khoảnh khắc!
Anh đã thương rồi,mái tóc em!!
Sao đóa hoa hồng như sắc môi?
Sao lòng bỗng nghe vui em ơi!
Đường nào ta về không cô quạnh?
Thiên Thai nơi nào,ta đi thôi!!
Bỏ mặc cuộc đời nhiều đắng cay!
Quên đi nhân loại thích chê cười!
Nhân sinh một kiếp đầy hư ảo!
Đã gặp mùa Xuân,ta cứ vui!!
Trong mộng em xinh như nàng tiên!
Ánh nguyệt làm xanh khu Đào Nguyên!
Thơ yêu anh viết giờ đem đọc!
Tình em lồng lộng dưới trời đêm!!
Mộng đến hồn anh có thế thôi!
Nhưng tan mộng lại thiết tha sầu!!
Lời yêu đã thốt,thơ đã viết!
Muốn gởi về em,biết gởi đâu??? Tiền Giang
Đính kèm (1)
CHỮA VẾT THƯƠNG LÒNG Nếu là biển,xin cho tôi nhiều muối!
Xát vào lòng,để chữa những vết thương!
Nỗi buồn ấy,xin người đừng bối rối!
Với cuộc đời,chỉ là chút khói sương!!
Anh đã đến mà không hề báo trước!
Gây bất ngờ,xáo trộn cả đời em!
Nhưng giờ đây,anh là người bỏ cuộc!
Như vì sao chợt tắt cuối trời đêm!!
Từ yêu dấu,bỗng trở thành xa lạ!
Đau thương ơi!Tim có muốn đâu nào?
Trong một phút,ta muốn mình hóa đá!
Để cuộc đời,không là giấc chiêm bao!!! Tiền Giang
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: