chuonggio_ngaytrove0
-
Số bài
:
922
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 19.06.2009
- Nơi: Trong giấc mơ... Paris
|
Thả hồn theo gió - tuyết mùa đông Mátxcova.
-
08.02.2010 06:56:00
Lời em muốn nói cùng thời gian: Đêm nay lệ chảy ngập tràn Lòng đau - tim thắt - vạn ngàn tái tê... Gửi Hồn Theo Gió Tuyết Than ôi! Mùa đông nước Nga quả là lạnh cả trời đất hòa quyện vào một mầu trắng tuyết. Gió như lạnh lùng hơn đang đùa giỡn cùng những hơi sương, nhưng bông tuyết trắng ngần tỏa bay trong phố đêm lấp lánh, tuyết rơi xuống có lòng đất đón chờ kết bạn, chúng vui đùa giỡn cùng nhau, chứ không cô độc lẻ loi như em, cả khoảnh không trống ngoài kia còn có tuyết mênh mông ve vuốt còn khoảng trống trong long em thì chăng có ai cả, có chăng chỉ có nhưng giọt buồn đang tuôn chảy trong tim, cứ hư vô một cái gì đó hư mầu, trống rỗng... Em thật nhỏ bé trứơc thế giới bao la rộng mở, em như cánh lục bình mỏng manh đang trôi rạt theo dòng đời con nước. Cứ trôi mãi, trôi mãi, rạt rào ngàn cung điệu ru dương, muôn ngàn ngã rẽ. Đời người, ai chẳng có những ứơc mơ, chí ít con gười ta cũng có một lần để mà mơ ước, chính vì vậy em đang mang trong mình một ước mơ, không biết nó có thể gọi thành tên hay không, nhưng sống ở đời con ngươi ta cần có những ước mơ, một ước mơ thật đẹp. Vẫn biết đối với em trong lúc này liệu ước mơ có đến có trở nên hiện hữu cũng chỉ là trong phút chốc rồi cũng không thành một kết quả gì !!! Kiếp con người - sống và mất đi là một khái miệm trường tồn, nó luôn tồn tại trong vòng quay cuộc sống. Giống như trái đất đang quay, một quy luật ngàn đời vẫn vậy, không thể thay đổi. Đã rất lâu rồi! Chưa bao giờ em thôi khóc. Khóc giữa dòng đời dưới những bước chân em đi. Bao buồn vui hạnh phúc, cay đắng mất mát đau thương... Nếu đã có những nụ cười vui thì cũng có những giọt nước mắt. Đời là vậy, em vẫn biết và cũng rất hiểu, em đã quá lớn để biết được nhiều điều mà cũng quá nhỏ bé để chưa thể nhận thấy hết được nhiều điều, liệu chân lý ấy có đúng với em lúc này không? Thà em đạt được ý nghĩ ước mơ trong phút chốc rồi tan vỡ như là giấc mộng đẹp bên đời con hơn là sống mà không có một niềm mơ ước, một hy vọng, một sự tồn tại trong đời sống này có trai, có gái giống như trời và đất. Em cũng vậy có tâm hồn biết thương yêu, chia sẻ, hờn giận. Là con gái ai mà chẳng muốn mình được thương yêu được ai đó để ý và quan tâm, săn sóc... " Dù một phút huy hoàng rồi chợt tắt Con hơn buồn le lói suốt trăm năm " ( Hai câu thơ này là của Vũ Hoàng Chương ) Em biết trong cuộc sống, thế giới này em là một ai đó cũng đang tồn tại rồi một ngày kia cũng sẽ mất đi như bao người, bao cuộc đời đã hết. Đôi lúc em thấy mình yếu đuối trước số phận, trước bệnh tật mang theo những cơn đau, rồi em khóc, dù em biết mình có ý trí, có nghị lực... cứng rắm đến đâu nhưng ai biết được em có thể chịu đựng và nghị lực trong bao lâu nữa!... "Thời gian", hai chữ thời gian ai cũng cần, thời gian quý giá biết nhường nào, còn em thì thấy ghét nó vô cùng ( Dù thời gian cho ta tất cả, nhưng cũng lấy đi của ta nhiều thứ ). " Thời gian " có thể xóa đi cả những kỷ niệm vui buồn - Hạnh phúc - kể cả những tổn thương trong cuộc sống đời thường. Nhưng.. thời gian không thể giữ hay đẩy lùi cuộc sống của em, giữ lại em mãi với thời gian, không thể đâu làm em bớt đi những cơn đau vật vã mà thời gian trôi đi càng làm cho em cảm thấy đau hơn, nhiều hơn, đau nhiều lắm cả tâm hồn, thể xác lẫn trái tim khao khát, không thể nào giúp em lau khô những giọt lệ rưng rưng nhỏ trong từng đêm lạnh cô đơn. Em thấy mình như đang lạc lõng, giống như một con chó cún đang đi lạc giữ đêm mưa rét buốt, không thể tìm được đường về.... Thử hỏi cuộc sống này có ai là không biết yêu, " đã ai yêu bao giờ chưa nhỉ ? và chưa yêu bao giờ chưa nhỉ? " Còn em! Có lẽ em đang yêu nhưng không giám yêu thậm trí còn cảm thấy sợ, lo lắng mỗi khi có ai đó muốn yêu và gần em, chỉ đơn giản vì em sợ một ngày mình xa mất sẽ để đau khổ lại cho người ấy. Nhưng... em vẫn đang mong một điều gì đó, một người đàn ông chẳng hạn nhưng, giờ đây liệu em có giám ước mong và đợi chờ không? Hằng đêm dài, em thật khó ngủ nhiều khi muốn ngủ một giấc ngon để nằm mơ một giấc mơ tuyệt đẹp mà thật khó. Em nằm đây sau những tiếng thở dài tuyệt vọng, nhịp đập con tim đang thổn thức đợi chờ. Em vẫn thấy không thể nguôi ngoai được nỗi buồn vô vọng trong lòng. Em đã từng yêu, được yêu, giờ thì em đang thấy tủi thân nghĩ cho mình, cho số phận đang cuộn cùng nỗi đau ngày tháng... Trong cơn đau bệnh làm em nhụt trí trước hoài bão ước mơ. Em nghĩ thật nhiều vào ngày mai - Ngày mai rồi lại đến ngày mai, bao nhiêu ngày của ngày mai sẽ đến bên em nữa. Rồi một ngày kia em sẽ chẳng thể nào đếm được những phút giây đầu tiên của một ngày mai nữa, mất đi nghĩa là chết, là hết. Trong thế giới này một linh hồn tồn tại hay mất đi chẳng hề hấn gì, ví như hàng vạn ngàn chiếc lá trên hàng vạn ngàn thân cây to lớn um tùm một vài chiếc lá bay theo gió cũng chẳng làm mất đi vẻ đẹp, sự xanh tươi của cả một cây to lá xanh tốt ... HOA HỒNG BUN - GA - RI Nói đến vẻ đẹp - Trên dời này có nhiều người có ý nghĩ, có cách nói, những ước mơ cao đẹp của một linh hồn là đẹp đẽ nhất chưa hẳn vậy. Có ai biết được trên đời đẹp nhất là cái gì không? Thật ra có rất nhiều thứ đẹp còn phụ thuộc vào sự nhận biết, cảm nhận, vào cái nhìn của mỗi con người. Đã có ai nhìn thấy hoa hồng Bun - ga - ri chưa? Hay những bông hoa tuyết của thành Len, Sanit Petersburg xứ xở lạnh nước Nga ( Một loại hoa cứ vào mùa đông lạnh tuyết phủ dầy người ta muốn hái chúng phải bởi tuyết ra mới có thể hái, chúng thật đẹp người Nga dặt tên cho chúng là hoa tuyết - vẫn thường được bán ngoài đường phố với giá từ 50 USD tới 80 USD mỗi bông ). Nhưng đối với em chẳng có gì là đẹp nhất mà đẹp nhất chính là cái nhìn của em trong mọi vật, đẹp nhất vẫn là ước mơ mà em đang ước - Ước được tồn tại để có thể làm nhiều việc có ích cho người thân, cho bạn bè, cho nhan loại, cho xã hội này... Có ai biết, trong lúc này đây khi tiếng chuông đồng hồ vừa điểm không giờ đêm ngân lên từng hồi dáo diết thì dường như trong tim em cũng đang nấc lên thành tiếng đang ngập ngùi như muốn khóc, em không biết khi người ta nhìn lên trời và ước người ta nhìn về hướng nào? Đôi khi, lòng em rất cô đơn trống vắng, em hay nhìn về phương ấy về một nơi có bàn tay ấm áp của mẹ, có hơi thở của lòng đất quê hương, để em có đủ niềm tin trong trái tim em, để tiếp cho em thêm sức mạnh, nghị lực sống ( Không có gì quý bằng sức khoẻ, một tài sản vô giá nhất của mỗi con người ). Than ôi! Gió và tuyết đang kết hợp vào nhau êm đềm nhìn như một bản tình ca tuyệt đẹp có vũ điệu lả lướt, tuyết đang rơi trong gió nhẹ vương chúng cuộn vào nhau như bao bọc trở che, tuyết như tìm gió làm bầu bạn. Em nhìn qua khung cửa sổ mờ hơi nước lạnh. Bây giờ em muốn làm gió, làm tuyết để được tự do vui đùa trong khoảng khắc vui vẻ của những phút cuối cùng trong đời người gửi gắm... nhưng... không được rồi em làm sao mà làm được, em mãi chỉ là em đang hiện hữu mà như không có thật một cái bóng đang bị lấp sau bao cái bóng khác, nhỏ bé đơn điệu đến không ngờ, mỏng manh như bọt bong bóng sà phòng. Em luôn muốn mình cho dù có tan biến vẫn để lại được một dấu tích dù nhỏ, nhỏ bé cũng được, chỉ cần bằng hạt cát trên sa mạc, để lại một dư âm đẹp, đẹp như bao sự đẹp đẽ mà nhiều nhà văn, thi hòa, nhà thơ... đã để lại ca ngợi. Tuy em chỉ là em không là gì trong cuộc sống này, cũng không phải là nhà văn, không học vấn trình độ văn hóa cũng không... Ngay cả nghị lực cũng đang dần mất đi trong em, nhưng em vẫn muốn ghi và gửi lại những gì mà trong lúc này em đang nghĩ. Đời người sống không những chỉ sống và nghĩ cho riêng mình mà cần phải biết sống và nghĩ cho bao người nữa, dù biết rằng " Một mình ta có thể làm được gì? " Như làm được một cái gì đó nhỏ bé còn hơn là không làm được gì cả ở đời " Người giỏi không phải là người làm tất cả." Bản thân vui thì thế giới cũng tô thêm những mầu sắc rực rỡ, còn bản thân buồn thế giới này cũng sẽ bị tô vào những mầu sắc ảm đạm tối tăm. Nếu có ai hỏi em bây giờ cho em một sự lựa chọn, có lối dẫn tới thiên đàng và có đường dẫn xuống địa ngục thì em chọn nơi nào? Em sẽ ngẩng cao đầu mà nói rằng trong hai nơi đó em không muốn chọn nơi nào, chỉ đơn giản thôi bởi vì em đang muốn sống. Thế giới này không phải chỉ có mình em đang tồn tại mà còn đang có rất nhiều linh hồn đang sống và tồn tại cùng em. Như bầu trời có triệu triệu ngôi sao, thế gian có triệu triệu con người, triệu triệu trái tim đang cùng dung nhịp đập như em. Thế giới không phải mỗi trái đất mới đang xoay mà dòng người cũng đang cùng xoay theo quỹ đạo thời gian, xoay theo vòng xoay của cuộc sống, theo những con đường mà có hàng ngàn lối rẽ khác nhau, êm đềm, gập ghềnh trông gai, ghềnh thác, phẳng lặng, êm đềm... Dòng xoáy cứ cuốn lấy em cũng như cuốn đi bao bước đi của biết bao con người đang tồn tại mà một ngày kia họ cũng giống như em, giống như bao người cũng sẽ mất đi từ tạ cuộc sống này. Mọi vật và tất cả mọi thứ cũng đang cùng thở và tồn tại cùng dòng người trong dòng đời, dù nhiều bon chen lấn át nhưng cuộc sống này vẫn nhiều mầu sắc đa dạng nó là một bức tranh vô số mầu. Nếu ta nhìn đời trong niềm vui và hạnh phúc thì bức tranh ấy lung linh tuyệt đẹp - Còn nếu ta nhìn đời bằng những nỗi đau thương thì bức tranh đời ấy chỉ phủ một mầu ảm đạm buồn thương... _ Còn em đang nhìn bức tranh đời cùng một ước mơ cao đẹp, một bức tranh đời chỉ đậm mầu duy nhất, đó là mầu hồng ước mơ non xanh một mầu xanh của lá đang đâm trồi _ Em nhìn đời trong nhịp đập con tim nghẹn lại dưới con mắt đang lòa đi le lói trước màn đêm mờ đục của Mátxcơva, em nhìn chúng và đếm thời gian đang trôi đi từng khắc. Em nhìn đời trong bức tranh có một vệt mầu chôn những viên thuốc trong những cơn đau vật vã, không biết có bao nhiêu đêm em khóc, những giọt lệ chảy dài không định hướng đích đến là vô phương, đôi lúc nó nhỏ giọt xuống chân em rồi vạt áo, bàn tay... Thậm trí là rơi vào bờ môi đang run lên tê dại - mặn đắng ( Nước mắt chảy xuôi đó là quy luật ). Em tồn tại rồi mất đi cũng là lẽ thường tình. Quan trọng là dài hay ngắn, ít hay nhiều.... Ai không buồn đau rơi lệ trước một cảnh chia ly. Ai không lo lắng thấy sợ, bồn chồn, suy nghĩ hoang mang trước những ngày cuối cùng của đời mình khi vẫn đang còn quá trẻ, mất đi lúc này là quá sớm khi chỉ mới ba mươi tuổi đời. Em thấy nuối tiếc nếu như chỉ một ngày mai thôi em ra đi mà chưa kịp làm được gì cho cuộc sống này - chưa giúp ích được gì cho nhân loại - chưa đền ơn đáp nghĩa công cha - mẹ sinh thành... Mất đi là hết. Ai không tiếc nuối những khoảnh khắc đẹp đẽ qua mau. Rồi tất cả sẽ chỉ còn là tiềm thức, dư âm ngọt ngào hay hương vị đớn đau, nhưng cuối cùng kết thúc vẫn là một cái gì đó giống như mọt dấu chấm, mà dấu chấm hết cho một cuộc đời, một số phận. " Đời tàn "... Bức tranh đời vẫn còn mãi mỗi ngày tô sắc điểm thêm màu, cứ mỗi nét mờ phai thì ngay lập tức có một nét khác sắc đậm sẽ được thay thế vào, chưng bày hiện diện, loang lổ chảy dài và mỗi người có một cái nhìn vào bức tranh đời khác nhau, thi vị - diêm dúa - hay rực rỡ - tối đen... Rồi một ngày em sẽ đi, đi thật xa tan biến như một đợt bọt biển sô vào bờ cát, hay bay lên như bọt bong bóng xà phòng chợt vỡ trong không trung tuy bong bóng xà phòng không thể bay được cao, thật xa như những cánh diều nhưng cũng đã bay được vào khoảng không, vui hờn cùng gió và em nguyện một điều ước sau cuối ước mơ của em sẽ trở thành hiện thực, và hiện hữu đó là niềm hạnh phúc cho dù nó mong manh và chỉ bay thấp được như bong bóng xà phòng rồi tan trong gió. Ước mơ thành dù rất nhỏ cũng một lần làm em toại nguyện " Em ước mình có thể làm được một việc gì đó để lại đời, và âm vang đó sẽ vang mãi cho dù một ngày kia em có mất đi ". Thả hồn theo gió mùa đông Tuyết bay trắng xóa mênh mông trong lòng Bao nhiêu nỗi đợi niềm mong Giờ lưu lại mắt khoảng không tâm hồn Lạnh đông càng thấm cô đơn Tuổi bay lạc mất bắt đền thời gian Hôm nay giọt lệ chứa chan Bờ đau - lòng thắt - lan tràn chảy tuôn. Tác Giả: Phong Linh cg 04/02/2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2010 13:54:39 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
|