Mùa Điên Điển Nở - Long Nhật Quang
longnhatquang 12.01.2010 09:29:42 (permalink)
Mùa Điên Điển Nở


 
Long Nhật Quang


chiều thương phải cầm trên tay vỏ sách chứa đầy hoa điên điển , hôm nay củng vậy cô cùng với Phương em trai cô cùng nhau ra đồng hái hoa điên điển trước mặt họ một cánh đồng ngập tràn nước dường như không còn thấy màu xanh của lúa mà chỉ thấy toàn là màu trắng vì thàng chín là tháng mùa nước nổi ... trên một chiếc thuyền nhỏ Phương hỏi Thương
- em đố chị đâu là điên điển nở tức thời .. còn đầu là nơi nở muộn ?
Thương cười giọng cười như biết câu hỏi của em
- trời vậy củng đố gái quê Đồng Tháp thì ai mà không biết điều này ... hoa chưa nở xòe là mới nở ở bên trái của em vì nó còn búp , còn hoa nở rồi đằng trước chúng ta
Phương lắc đầu câu trả lời của chị vì chị trả lời quá chính xác , Phương nịnh chị
- chị ba em giỏi quá
Thương củng tự cao cho câu hỏi của em
- chị là gái quê Đồng Tháp mà cưng mà em củng lanh thiệt hỏi câu hỏi thật độc !
hai chị em trò chuyện với nhau khá lâu trong vỏ xách điên điển vẫn chưa đầy , rồi câu nói của Phương cất lên chứa đầy nổi buồn
- sao em thấy thương quê Đồng Tháp mình quá chị ơi cứ mỗi lần nước lủ về thì cuộc sống quê hương và người dân gặp quá nhiều khá khăn ... ước gì lủ lụt đừng có trên thế gian này !
Thương củng cảm thấy buồn và đồng cảm với em
- chị ba của em củng nghĩ vậy chị còn nhớ năm một ngìn chín trăm chín sáu nước lủ về biết bao nhiêu gia đình đi nơi khác sống , nếu ở lại thì sống chung với lủ , cuộc sống lúc đó khó khăn lắm không giống như bây giờ đâu , lúc đó hoa điên điển cướu sống không biết bao nhiêu người thoát khỏi sự đói khác , nhưng nước lủ về đó là quy luật còn những nơi khó khăn hơi Đồng Tháp chúng ta nhiều trong đó có Miền Trung quê hương của ngoại
Phương lên tiếng cho đở buồn và không nhắc đến hai từ lủ lụt nửa
- mà chị ba ơi em thấy hoa điên điển đâu có đẹp đâu và món ăn đâu có gì đặc biệt sao chị và ba mẹ thích vậy ?
Thương giải thích cho em hiểu
- tuy đơn sơ mà ấm áp tình quê tình người em à , món ăn tuy thô sơ nhưng ý nghĩa nó hơn hẳn các món cao sang mĩ vị
Phương củng đả hiểu ra
- em thấy trên khắp quê hương ta sinh ra ở đâu củng có nét đẹp riêng cả mà ở đâu củng thấy hoa điên điển và dừa , vậy những nơi xa hoa Sài Thành có không chị ?
- không đâu em ơi
họ trò chuyện vơi nhau mà quên điên điển đả đầy vỏ từ lúc nào ...
- thôi về em ơi để chị hái một ít rau muống để về nấu canh chua cho ba má thưởng thức
hai chị em ra về trong cảnh mênh mong đồng nước và có những sắc vàng tươi của màu điên điển , cả một cánh đồng chỉ hiện lên một màu vàng và màu xanh biếc của sắc mây trời in sâu xuống dòng nước , miền quê này biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp vẫn còn đọng lại trong câu nói kí ức con người ... nó nhắc mãi thiên thu qua từng năm tháng nó không bao giờ mất đi , nó gọi con người bằng tâm hồn ... bằng tình thương tha thiết như giọt sữa mẹ ấm áp nuôi con khôn lớn đến khi trưởng thành vẫn còn , mỗi khi mùa nước nổi về hoa điên điển lại nở trên những dòng nước của thiên nhiên , ta vẫn thấy một chân trời vẽ vang của quê hương
hai chị em chuẩn bị món ăn mà các mùa khác không được ăn , nhất là niềm vui của hai ông bà chuẩn bị sự khéo léo của con gái và sự ấm cúng gia đình quê hương .. ông nôn nóng hỏi
- món ruột của ba xong chưa Thương bà vợ thấy ông nôn nóng củng chen vào
- trời nhanh đi con gái ba mẹ đang chờ
tiếng cười của hai chị em sau bếp khúc khích Thương trả lời
- dạ xong rồi ba má con dọn lên
khi vào bàn ông bà đả nghe được mùi mà thời thanh xuân thường hay ăn , ông vội vàng ăn một cách ngon lành rồi thét lên
- trời ơi hết chổ chê bà ơi quá ngon
bà vợ củng ăn rồi khen
- ngon tuyệt vời
ông vui mừng nhìn sang Thương rồi bảo
- tiếc quá
bà vợ và Phương cả Thương nhìn sang ông hỏi
- tiếc cái gì
ông trả lời
- tiếc là khi nó đi học tôi không còn được ăn món này rồi
họ cùng nhau trong thời gian vàng mà gọi là ấm cúng đả xong bửa ăn ông vội vàng nói với vợ
- bà ơi ! tôi nghe nói muốn nấu món gì ngon phải hiểu ý nghĩa của món đó , món canh chua điên điển tôi nghĩ con Thương nhà mình chắc nó biết nhiều ý nghĩa về điên điển thì phải , nếu so sánh chị hai nó thì thua nó xa
bà vợ củng đồng lời với ông
thế là một ngày đả trôi qua một buổi sáng sớm Thương lấy vỏ xách đi hái hoa điên điển bình minh đang cười chào đón một ngày mới, khi nhìn quanh hoa điên điển đả nở vàng cả đất trời những giọt sương còn đọng lại trên những cánh hoa nhẹ rơi xuống , cô nhìn quanh một ánh mắt thương quê hương Đồng Tháp tha thiết , nỗi niền này đả bọc qua khuôn mặt của cô , cô sợ khi đi học ở thành phố thì sẽ không còn thấy màu vàng của điên điển nở nửa cô lo chuyện này hơn tất cả đó là nỗi lo của một cô gái miền quê , nhưng cô còn lưu luyến bởi màu sắc điên điển đả thấm tận trong kí ức cô nhất là khi mùa nước nổi về , sắp xa một loài hoa bé dại của làng quê cô nhìn ngắm hơi lâu và cô củng không biết ở thành phố có loài hoa này để cô ngắm sau mỗi lần nhớ quê , nhớ nhà , hay không ..... cô củng không muốn xa quê nhất là khi mùa điên điển nở nhưng con đường cô đi là tương lai bắt buộc phải đến , cô đi học xa quê hương khoảng hai năm mới trở về ..
hai năm củng đả trôi qua khi cô về đúng tháng chín cô sực nhớ ra đây là thời gian của mùa điên điển nở , thời gian qua tình cảm của cô danh cho quê hương vẫn còn bên tháng năm , nhất là khi mùa điên điển nở vắng cô hai năm chắc nó buồn bên dòng nước lủ , tháng chín là mùa hoa điên điển nở cô đả giử màu sắc vàng của loài hoa này .. đến bây giờ vẫn như xưa


tác giả : Long Nhật Quang

Đồng Tháp ( những ngày trong tháng chín )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2010 22:11:30 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
#1
    Ct.Ly 12.01.2010 22:11:16 (permalink)
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9