C Ộ I N G U Ồ N
Mầu Hoa Khế 14.01.2010 01:09:56 (permalink)
 
net


C Ộ I  N G U Ồ N


Sáng nay khi đọc xong email của người em họ gửi tới .Tôi cứ thế mà ngồi yên lặng , cảm xúc dâng lên thắt bóp cả trái tim .Từ những dòng chữ em viết bằng tiếng việt rất giới hạn bởi em được sinh ra ở Mỹ ,đã cho biết về cuộc hành trình của em trên bước đường trở về Trung Hoa để tìm lại góc gác , cội nguồn tổ tiên của mình .
Chúng tôi cùng chung một ông nội là chị em con chú bác ruột  . Nơi đất nước rộng lớn đó có một  làng quê nằm sát vùng núi , em đã mất hết một ngày đường từ khách sạn để vô tới . Con đường đất bụi hai bên là đất đai khô cằn trống trãi , cây cối hoang vu .Thôn làng hiện ra đơn sơ với những ngôi nhà tranh , nhà ngói rêu phong cũ kỹ .Khi tới nơi thì chiều cũng đang rơi xuống núi .Ở đây vẫn còn   dùng đèn dầu để thắp , bởi không hiểu sao mà đường điện nối vẫn chưa vào , có lẽ dân ở nơi đây quá nghèo để không trả nổi chi phí .

Em với cái địa chỉ trong tay đã lần tìm đến căn nhà từ đường nơi của tổ tiên của chúng tôi đã sinh ra và lớn lên ở đó . Thân nhân là những gương mặt lạ chưa bao giờ gặp , họ chỉ biết nói tiếng địa phương nên sự trao đổi giữa em với họ thật khó khăn .Cũng may có người tài xế biết chút đỉnh tiếng anh đã giúp em đứng làm thông dịch .Qua những giây phút ngỡ ngàng , tối hôm đó cả làng cùng một Họ kéo tới đầy đủ không sót một ai . Em không hiểu họ nói gì nhưng nhìn trên gương mặt thì thấy họ thật vui và hãnh diện khi có một đứa con, đứa cháu từ những đất nước xa xôi đã trở về nguồn cội , nhận tìm tổ tiên .
Trong ngôi từ đường sáng rực như một ngày hội , những ngọn đuốc được thắp sáng gắn dọc từ phía bên ngoài kéo dài đến bên trong là một khoảng sân rộng rãi . Trên bàn thờ tấm hình của ông cố , nét mặt tuấn tú của một nhà nho học , được biết ông cố ngày xưa là thầy dạy học và cũng là một người văn hay thơ giỏi . Trong thư em nói nhìn đôi mắt của ông cố tự dưng nhớ tới tôi, bởi đôi mắt to với cái ánh mắt buồn chỉ có tôi là người được sự di truyền đó . Em cho biết đã cố ngăn biết bao xúc cảm khi nhìn thấy tổ tiên của mình thật là nghèo nàn , thanh đạm .Và em xin chụp lại tấm hình của ông cố để mang về .

Tấm hình đang ở trước mắt tôi , ông chết rất trẻ , nét mặt thư thái thanh thoát của một người coi nhẹ tiền tài danh vọng .Tôi cảm thấy mình thật là hãnh diện khi được làm hậu nhân của ông . Trong dòng máu tôi chỉ còn lại 25 phần trăm của người Trung Hoa . Cũng may nơi cái thôn làng em tới rất xa với sự thay đổi của thế giới văn minh hiện giờ nhưng tôi rất mừng  không biết tôi có ích kỷ lắm không vì qua những tin tức tôi đọc và biết , tôi đã ít nhiều có cái nhìn không mấy thiện cảm về đất nước Trung Quốc hiện giờ .

Cái làng thuộc về miền núi của tổ tiên tôi thấy như là xa hẳn khỏi thế tục , họ chỉ quanh quẩn đạm bạc bên nhau với sự cần cù trồng trọt, làm nương làm rẫy , chịu đựng từng cơn lạnh buốt của mùa đông, chịu đựng với những cơn nắng hè cháy lửa khô da . Họ như bị lãng quên ở một góc đời nhỏ nhoi, ở khung trời đó họ vẫn còn giữ những lễ nghi trang nghiêm ở thế kỷ của vua chúa ngày xưa . Tổ tiên của tôi , cội nguồn của tôi sao mà thật quá nhỏ bé , lạc loài chơ vơ trên một mảnh đất quá rộng lớn bao la .

Tôi cám ơn em đã tìm về , đã giúp tôi để lại nơi đó một chút lòng hiếu thảo . Làng quê trãi qua bao dâu bể tang thương , vẫn còn dấu tích là ngôi từ đường mái ngói cong queo , sân nhà nứt nẻ vẫn cứ truyền từ đời này qua đời khác . Nơi đó có tấm hình của ông cố tôi được trang trọng khói hương mỗi ngày. Dẫu trong lòng tôi rất ghét hai chữ Trung Quốc .Nhưng làm sao tôi có thể chối bỏ được cội nguồn của mình !? Tôi sẽ trở về vùng núi hoang vu đó một ngày không xa lắm để được nhìn thấy mình từ nơi đâu, mà có mặt hôm nay giữa cuộc đời ... 

Mầu HoaKhế Jan12/2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2010 01:38:33 bởi Mầu Hoa Khế >
#1
    Ct.Ly 14.01.2010 19:52:21 (permalink)
    #2
      Mầu Hoa Khế 18.01.2010 00:58:26 (permalink)

      Quê hưong là những kỷ niệm, những thân thương,không ai bỏ hết đi được phải khg Mầu Hoa Khế


      Có bài viết về con gái đã lâu , xin gửi Ct.Ly đọc để thấy các cháu vẫn chưa quên Quê Hương của mình.

      Cám ơn Ct.Ly đã tặng hoa cho Khế , chúc luôn vui


      CON GÁI

      Con gái đi Japan hôm tháng 3, máy chụp hình để đi đâu,mãi hôm nay mới tìm ra hình gửi cho Mẹ . Biết tôi thích nhìn hoa anh đào , cả lô hình chỉ chú trọng chụp hoa anh đào . Tôi ngồi coi thật say mê, con gái nói, phải đưa Mẹ đi Nhật vào mùa hoa anh đào nở, mới thú vị .
      Đi dưới vòm hoa anh đào nở rộ, người ù ù , ngớ nga, ngớ ngẩn, chắc ý thơ cũng muốn tuôn ra như suối. Đó là lời nói của con gái,con bé qua Mỹ từ hồi 3 tuổi,sống bên cạnh những người khác màu da , ngôn ngữ, thế mà tiếng việt không hề ngọng nghịu , nói rõ ràng và còn hiểu rành mạch những câu ca dao, có tính cách răn dạy, như "cá không ăn muối cá ươn, con cải cha mẹ trăm đường con hư" hay "bầu ơi thương lấy bí cùng , tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn" . Khi cháu khôn lớn, sự hiểu biết về tiếng việt cũng theo đó mà sâu sắc hơn .Một hôm cháu thỏ thẻ nói với Mẹ

      _ Mẹ ơi con biết tại sao họ nói "già nhân ngãi , non vợ chồng" . Tôi ôm con cười lớn , bởi lúc đó cháu mới tuổi 13 . Rồi khi cháu tới tuổi 20, có lần cháu về phụng phịu nói
      _ Mẹ à , con chỉ đi làm có hai ngày cuối tuần, sao mấy bác trong tiệm nói con là nằm vùng hở Mẹ ? Bộ tưởng con không biết chữ nằm vùng sao , tánh con rất thẳng , không có chủ, mấy bác làm biếng, thì con nói lại cho bà chủ nghe thôi .
      Tôi thật hết sức ngạc nhiên, sao chữ nằm vùng mà nó cũng hiểu , rồi cháu nói tiếp
      __con thấy mấy bác lớn tuổi như Mẹ, con không nở nặng lời, chứ con tức lắm .
      Rồi cháu kể cho tôi nghe câu chuyện , lúc cháu về Việt Nam thăm bác của cháu , cùng lúc, có thêm một gia đình trong họ hàng, cũng từ Mỹ về chơi . Hai người lớn tuổi nhìn cháu lạ lùng, không tin là cháu từ Mỹ về, vì cháu nói tiếng việt rất sành sỏi . Họ khoe với cháu :" con của bác chỉ nói tiếng Mỹ thôi, và rất giỏi " .
      _ Mẹ biết không, con nghe mà thấy tội nghiệp cho họ , con mình mất gốc mà không biết , còn ở đó khoe khoang, con bực quá , không thèm nói tiếng việt nữa, quay qua con của họ, nói bằng tiếng Mỹ sang trọng, quí phái của người Mỹ trắng .
      __rồi họ nói gì với con ?
      __shi`` họ tưởng con không biết tiếng Mỹ , mở to mắt nhìn, con họ nói tiếng Mỹ ở vùng quê mùa, ơi là quê .
      __ trời tiếng Mỹ cũng phân biệt vậy hở ?
      __thì giống như tiếng Việt của mình , dân thành phố nói khác , dân nhà quê nói khác mà Mẹ .
      Tôi chỉ đùa vui với con gái , trong lòng cảm thấy rất hài lòng, từ khi qua Mỹ, đời sống tôi rất bận rộn , phải nói là không có thời gian nói chuyện nhiều với con cái , vậy mà không biết từ nơi đâu , các con tôi đã tập sống , biết sống với mọi người chung quanh . Bạn bè tới ghé thăm từ xa, đã làm cho tôi hãnh diện và cảm động .
      __O có mấy đứa con dễ thương quá , tui đến nhà O ,giống như tui đang trở về nhà tui rứa O nờ ...
      Cô bạn bên Pháp thì nói
      __Trời ơi, con mày giỏi thế mà sao nó không kiêu kỳ nhỉ ? nghe tau thèm bún rêu là nó ra chợ mua về nấu ngay một nồi , muốn đi đâu là nó tự nguyện giúp tau liền .
      Lòng tôi tràn đầy hạnh phúc khi nghe các con nói :
      __Bất cứ ai , mang đến niềm vui cho Mẹ là tụi con vô cùng quí trọng, còn ai làm cho Mẹ không vui , thì người đó sẽ không hề có sự hiện hữu trong trái tim của chúng con ...

      Mầu Hoa Khế
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9