Nghe Những Phôi Phai
Giờ ta còn là khoảng trống chênh vênh
Huế ngày xưa và bây giờ xa quá...
Chút đắng cay rót thêm đời mệt lã
Nặng nỗi niềm hoang vắng một vòng tay
Tím buổi chiều mà đắm những ngất ngây
Của tuổi yêu tháng năm nào chua xót
Nghe hoàng hôn đi qua vùng mật ngọt
Sỏi đá dường vụn vỡ dưới bàn chân...
Ta nghẹn ngào góp nhặt nửa bâng khuâng
Một nửa kia gửi người làm kỷ niệm
Trao cho nhau đây vành khăn trắng liệm
Một mối tình để hoài vọng trôi đi
Thôi hỡi người, đau đớn nữa mà chi ?
Tôi cất bước chối từ bao dĩ vãng
Hãy chôn kín chuyện mình vào quên lãng
Hết thật rồi, đau đớn nữa mà chi ?
Thụy Du
VÀNH KHĂN TRẮNG
Nằm cuộn mình nghe thời gian thức giấc
Phút chốc thôi đã lỡ nhịp mất rồi
Trong tầm tay hay xa cách ngàn khơi
Cho kẻ tìm quên, người còn lưu luyến ?
Huế bên nhau, tim tím chiều hò hẹn
Giữa sương mù dậy bóng mát đường thơ
Tuổi thiên thanh rã cánh én ngày mơ
Dấu chân trần dẫm lên bờ ước vọng.
Em nghe chăng hồn hoang chờ biển động
Cất tiếng gào tê buốt cả châu thân
Đem điệu hò mê hoặc cuộc ái ân
Như thể thăng hoa khung trời huyền ảo.
Trinh trắng năm nao đem cài lên áo
Một nửa cho người một nửa cho anh
Kỷ niệm vùi chôn dang dở thôi đành…
Tình trắng như vôi vương màu sương khói.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2011 21:05:27 bởi levisvc >