Man mác mối tình đầu
Dương Lệ 17.01.2010 23:25:38 (permalink)
Man mác mối tình đầu
Tôi cảm thấy có điều gì hụt hẫng. Câu chuyện rắc rối từ khi cậu bạn thân của tôi có người yêu. Hàng ngày, cậu ấy không còn cầm vở, không chở tôi đến trường, mỗi khi chiếc xe đạp khốn khổ chẳng may bị hỏng nữa. Trong giờ học, những lúc gặp bài toán khó, tôi ngồi cắn bút, ngoảnh xuống ngước nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng không nhìn lại. Tôi càng ngày càng buồn hơn.
“Này, cậu đừng có yêu cô nàng đó được không? Mình nghĩ là mình thích cậu”. Tôi đã viết trong một lá thư như vậy. Tôi sẽ để rơi xuống chân cậu ấy. Thế mà mỗi lần giả bộ như vô ý đánh rơi, tim tôi lại loạn nhịp đến nỗi không thể nào thực hiện nổi. Tôi vẫn để lá thư trong cặp chờ dịp.
Tôi cố gắng gọi điện rủ đi học thêm, nhưng cậu ấy không đồng ý. Cậu ấy bảo đang học nhóm với bạn gái. Tôi tức quá, dập máy luôn. Không có cậu ấy cùng về, buổi tối tan học lại càng vắng vẻ và lạnh lẽo hơn. Một dạo, tôi khóc trong lớp. Mắt đỏ như ngậm phải quả ớt cay xé. Thấy tôi như vậy, một người bạn ở lớp học thêm đưa cho tôi chiếc khăn giấy: “Cầm lấy đi. Con gái gì hơi tí đã khóc nhè thế”. Tôi cầm lấy khăn giấy suýt chút nữa càng khóc to hơn. Từ hôm đó, cậu bạn cùng lớp học hay đi cùng đường với tôi về nhà. Chúng tôi nói chuyện ngày càng thân thiết hơn... Có hôm, chúng tôi về giữa một trời đầy sao trên con đường nồng nàn mùi hoa sữa. Mây biếc bay tần ngần dưới phố. Mùa hè êm hương gió nhẹ.
- Bài toán sẽ giải thế này... Này, cậu ngủ đấy à? Trong lớp sao?
Cậu ta cốc đầu tôi một cái rõ đau tôi mới tỉnh.
- Tối qua tớ xem phim nên ngủ muộn. Phim Hàn Quốc hay lắm đấy.
Tôi cất sách vở vào chuẩn bị về. Không may lá thư tôi định gửi từ trong cặp rơi ra. Tôi vội cúi xuống nhặt thư, bỗng va đầu vào cậu bạn vừa mới nhặt lên giúp tôi. 
Tôi ôm đầu: “Ôi, đau quá!”. Cậu ấy bảo: “Không sao chứ? Thư của cậu phải không? Gửi Thành – tình yêu đầu của tớ.  Thật hả?”. Tôi cười ngây ngô: “Ừ. Trả đây”, rồi giật mạnh lấy lá thư. Cậu ta cười rất ranh mãnh: “Thành lớp B phải không? Hoá ra cậu khóc là vì như thế. Thôi, đưa lá thư đây. Tớ đưa Thành cho”.
- Thành có bạn gái rồi. Không đến lượt tớ đâu.
- Sao lại tự ti thế? Sao không tự tin vào mình - cậu ấy nhìn tôi.
- Cậu chẳng hiểu gì cả, Quang ạ.
Tôi giằng lấy chiếc xe đạp của tôi từ tay của Quang.
- Chờ tớ đi. Sao cậu đi nhanh vậy? – Quang nói.
Tôi đứng lại chờ Quang. Cậu ấy cười, bảo: “Cậu kể đi”. “Kể chuyện gì?”– tôi hỏi. “Chuyện cậu và Thành ấy”. “À, ừ. Tớ thích cậu ấy, bạn thân của tớ từ hồi hai đứa còn nhỏ xíu mà. Hài lòng chưa vậy?”.  
Mấy hôm nay, hoa trước lớp học càng nở nhiều. Màu hoa tím biếc. Tôi như đang ở giữa một đồng hoa mỗi lần chuẩn bị bước chân vào lớp. Tôi kêu lên: “Hoa đẹp quá!”. Cậu ấy bảo: “Ừ, đúng vậy”.
“Này, Quang. Thành cũng sắp đi học cùng lớp học thêm với mình đấy” – tôi nói.
“Thế hả” - cậu ấy hỏi lại.
“Ừ” – tôi bảo.
Hôm sau, Thành tới lớp học thêm thật. Thành ngồi bên cạnh tôi. Quang đến sau, đành ngồi phía dưới tôi một, hai bàn. Nhưng tôi thấy khó nghĩ quá. Quang lúc nào cũng ngồi cạnh tôi mà. Tôi vẫn cần cậu ấy giảng thêm toán.
Quang tới chỗ tôi ngồi lúc ra chơi và tôi trở nên ấp úng.
- Tớ, tớ...
- Không sao đâu. Đừng lo.  
Cậu bảo với Thành:
- Thành đi học buổi đầu tiên phải không?
Thành nói:
- Ừ. Mai gặp lại trên trường nhé. Quang học lớp A đúng không?
Quang gật đầu:
- Thật ra thì...
Tôi huých khuỷu tay vào người Quang:
- Thôi, cậu về chỗ đi. Ta nói chuyện sau.
Tôi dắt xe ra, nói với Thành:
- Thành về đi. Mai gặp lại nhé.
- Ừ. Nhưng mà không phải hai người về cùng đường với nhau đấy chứ? – Thành bảo.
- Hôm nào bọn tớ cũng về cùng đường mà – tôi nói.
- Lâu chưa? Ý tớ hỏi là hai người như thế lâu chưa?
- Thì từ khi tớ học thêm đến giờ mà – tôi bảo.
Tôi ngoảnh sang nói với Quang:
- Bài toán số 2 tớ không hiểu lắm. Giảng lại cho tớ với nhé.
- Được thôi. Có vấn đề gì đâu – Quang bảo – Chúng mình đi thôi.
Ở lớp học hôm sau, Thành chất vấn tôi:
- Cậu có vẻ thân thiết với Quang lớp A đúng không?
- Ừ.
- Cao ráo, đẹp trai, học giỏi, hot boy của lớp A... Cậu thích cũng phải.
- Cậu nói cái gì vậy? Thích ai chứ? Đó đâu phải việc của cậu.
- Một hot boy lớp B như tớ cũng không làm cậu thích sao hả? – Thành nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
- Cậu thôi đi. Có phải lần đầu tiên gặp tớ đâu? Làm sao cậu nhìn tớ dữ vậy?
Tôi đi trở lại bàn mình. Hoa lại phía Thành.
- Tớ và cậu chia tay rồi mà. Sao phải giấu mọi người làm gì?
- Hoa, cậu đừng nói chuyện đó ở đây chứ. Cậu phải cho người khác biết tớ vừa bị cậu đá đi không thương tiếc thì mới được à, hoa khôi của lớp? – Thành tức giận đi ra.
Tôi... tôi biết phải làm gì bây giờ? Tôi chạy theo Thành.
- Cậu đừng như thế. Tớ xin lỗi tớ không biết... – tôi nói.
- Tâm trạng tớ giờ không được tốt. Cậu nên để tớ yên thì hơn – Thành bảo.
Bãi cỏ một chiều mùa hè. Gió man mát thổi.
Tôi cứ khóc không thôi. Quang lấy khăn lau nước mắt cho tôi.   
- Cậu đừng khóc. Sao vậy?
- Tớ... tớ không muốn như thế. Tớ biết làm gì đây?
- Cậu có thể ở bên cậu ấy mà. Đây là cơ hội tốt cho cậu. Có đúng thế không? 
- Có thể. Nhưng... tớ không thể. Cậu ấy không thích tớ.
- Không ai lại không thích cậu cả. Hãy tự tin lên. Được không?
- Ừ. Nhưng sao cậu tốt với tớ như vậy?
- Chúng mình là bạn mà. Nhớ không? Hơn nữa... tớ ghét cậu khóc lắm.
- Thực ra tớ thấy tớ còn thân thiết với cậu hơn cả Thành. Tại sao giữa chúng ta lại có...
- Thôi nào. Chúng mình nên về đi. Tự tin lên nhé – Quang cắt ngang lời tôi.
Tôi bước vào nhà. Mẹ bảo có chị của Thành gọi điện cho tôi. Chị ấy nhờ tôi chữa vết thương lòng cho Thành. Chỉ cần tôi đồng ý Thành sẽ khỏi.
- Chị, em sẽ giả vờ làm người yêu của cậu ấy. Nhưng chỉ là giả vờ thôi. Còn người em thích thật ra... Cậu ấy sẽ mau chóng bình thường trở lại – tôi nói – Nhưng như vậy thật là quá đáng.
- Sao em lại nói thế? Chị biết là hai đứa có tình cảm với nhau. Nhưng thằng Thành ngốc nhà chị nó không nhận ra. Thật khổ cho em.
Tôi đã kéo được Thành trở về từ những trận rượu say sưa để quên đau khổ. Thành có tình cảm với tôi từ sau đó. Cậu ấy lúc nào cũng ở bên tôi. Cậu ấy chở tôi về hàng ngày, cõng tôi khi bị đau chân ở sân thể dục. Nhưng tôi càng ngày càng buồn bã. Không hiểu vì sao. Trong lớp học thêm, tôi lại ngoảnh lại nhìn Quang. Cái cảm giác thật đau xót và hối hận diễn ra trong lòng tôi, không gì có thể chữa lành được, kể cả những chiếc khăn giấy. Tình yêu đầu của tôi đã trôi qua như thế. Không biết dạo này Quang đã có người yêu chưa? Đã lâu rồi, chúng tôi không gặp lại nhau. Thời gian có bao giờ ngừng lại...  
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9