Chương 16
Phong nhìn xuống vòng tay Triệu Thương đang siết chặt eo mình. Anh cho xe chạy chậm lại:
- Khờ à! Sao hôm nay tình tứ ôm anh cứng vậy?
Triệu Thương dựa đầu vào vai anh:
- Anh có thể chạy từ từ không?
- Ừ! Nhưng sao thế em?
- Tại em thích.
Anh mỉm cười. Cô nàng không biết nghĩ gì nữa. Anh chợt hỏi:
- Hôm nay em lạ lắm. Có gì muốn nói với anh không?
Cô ngập ngừng:
- Anh có biết em đã quen nội trước không? Lúc nãy em rất bất ngờ.
- Anh muốn tạo bất ngờ cho em mà.
- Có phải anh biết khi gặp em tối đó không?
Phong gỡ tay cô trong ủ trong tay mình:
- Ừ! Trách anh không chịu nói à?
- Không. Nhưng anh còn giấu em chuyện gì nữa.
Phong dừng xe lại, anh quay lại:
- Còn một chuyện anh muốn nói lâu rồi.
Cô cười cười:
- Không phải anh đã có vợ chứ? Em sẽ giết anh đó.
- Vừa thôi cô.
- Vậy thì tốt. Bây giờ em muốn về tiệm, anh chở em đi. Còn chuyện đó hôm khác mình nói. Em cũng có chuyện muốn nói.
Anh cười:
- Ok.
***
Quang đi đi lại lại trong vườn muốn nát đám cỏ, Phong vội kêu lên:
- Thằng khỉ à! Có chuyện gì thì nói đi. Làm tao chóng mặt.
Quang hét lên:
- Còn hỏi nữa? Lần này tao sẽ giết mày thằng khốn.
Phong cau mày, hiếm khi thấy Quang nổi nóng như vậy.
- Ừ! Thì tao sẽ chết nhưng ít ra mày phải nói lý do.
- Còn lý do nữa hả? Di động mày đâu?
Phong thọc tay vào túi quần lấy ra:
- Để làm gì?
Quang cố nén giận:
- Tại sao tao gọi mày từ sáng đến giờ mà không trả lời.
Phong phì cười:
- Chỉ vậy mà nổi điên lên à?
Quang gắt:
- Tao không đùa đâu.
Phong im lặng:
- Ừ! Thì nghiêm túc. Nhưng mày không nói làm sao tao biết chuyện gì? Đang đi trên đường rồi gọi giật tao đến đây:
- Tao hỏi mày. Tại sao mày khoá máy.
- Lúc sáng tao vào bệnh viện dĩ nhiên là không đem máy theo. Mày biết rõ mà.
- Vậy cả buổi chiều thì sao?
Phong cười cười:
- Những lúc ở cạnh người yêu, mày có mở máy không?
Quang mỉa mai:
- Mày mà cũng yêu nữa à?
- Nè! Chuyện nào ra chuyện nấy. mày cứ nói đi. Tao bực từ nãy giờ.
Quang cố nén giận bưng ly bia lên ực một cái:
- Kiểm tra lại máy đi. Xem coi đêm qua mày có gọi cho ai không?
Phong phẩy tay:
- Không.
- Chắc à?
- Dĩ nhiên.
- Vậy mau kiểm tra đi.
Phong nhìn gương mặt quả quyết của Quang đâm lo. Anh gắt:
- Chuyện gì mày cứ nói đi. Đêm qua bạn gái tao có gọi một cú.
Quang hất hàm:
- Gọi cho ai?
- Anh trai cô ấy. Liên quan gì đến mày?
- Vậy mà có đấy. Mày hãy xem lại đi.
Phong bực mình vì thái độ úp mở của Quang, anh mở máy lên:
- Các số đã gọi. Triệu Quang!
Anh như không tin vào mắt mình:
- Sao là số của mày.
Quang nhào đến chụp lấy đi động trên tay Phong. Anh bấm máy con số đang hiện trên màn hình.
Chiếc điện thoại di động trên bàn kêu liền hồi. Phong ngã ra băng đá vì sự xác nhận của Quang:
- Sao? Bây giờ thì liên quan chứ?
Quang trừng mắt nhìn Phong:
- Mày mà nói không thông là không xong đâu.
Phong gãi đầu. Lần này chết là cái chắc. Anh hiểu tính Quang, chuyện gì anh cũng bỏ qua nhưng đụng vô cô bà nhà này thì... Eo ơi! Chắc anh bỏ mạng tại đây quá:
- Quang à! Mày bình tĩnh đi. Chuyện không có gì to tác. Tao...
- Còn dám nói. Đêm qua nó chỉ nói một câu là "ngủ lại tiệm" rồi tắt máy. Nếu lúc đó tao mà gọi được cho mày là mày chết với tao.
Phong cười giả lả:
- Yên tâm. Bây giờ cô ấy đang ở tiệm.
- Tao không nói bây giờ. Tao nói lúc tối.
Quang túm lấy áo Phong gầm lên:
- Mày đã làm gì con bé hả thằng khốn?
Tiếp lời Quang là một cú đấm như trời giáng vào mặt Phong. Anh ngã nhào xuống cỏ, Phong gượng đứng dậy, anh quẹt miệng đang ứa máu.
- Mày không thể bình tĩnh để nghe tao nói à?
- Nói đi tao đang rất bình tĩnh đây.
Phong nhăn nhó:
- Với vết thương này tao mà đi thưa là mày cũng tiêu với tao đó.
Quang sấn đến:
- Còn hù tao hả?
- Được rồi. Tao đùa thôi. Anh giơ tay tỏ vẻ đầu hàng.
Xoa xoa chỗ đau anh nói:
- Đúng là đêm qua cô ấy ở bên tao.
- Ở đâu?
Phong phì cười:
- Nhà tao.
- Cái gì? Mày đưa con bé đến đó mà cả nhà mày không ai biết?
Phong lắc đầu:
- Nhà tao thuê đối diện với bệnh viện. Chỗ mày thường ghé.
- Có ma mới tin tụi bây trong sáng.
Phong buông gọn:
- Tin hay không tuỳ mày. Bọn tao không làm gì vượt qua ranh giới hết.
Quang nhìn Phong tư lự:
- Lấy gì làm bằng chứng?
Phong quắc mắt:
- Mày không tin tao thì phải tin em gái mình chứ.
- Trước kia thì tao sẽ làm thế nhưng bây giờ thì không. Nó dám nói dối tao ngủ lại tiệm, để trốn đi với mày. Còn mày! Tại sao quen nó mà "ém" luôn.
Phong nhăn nhó khổ sở. Ông anh vợ này khó tánh quá. Nói sao cũng không tin:
- Không phải là "ém". Thực sự tao không biết Triệu Thương là em gái mày.
Quang nhìn Phong nghi ngờ:
- Thật đó. Nếu biết tao đâu đổ máu thế này.
Quang ngồi thừ xuống băng đá. Một lúc sau lên tiếng:
- Quá khứ mày không trong sáng. Tao không gả nó cho mày đâu.
Phong bật dậy, mắt anh như trợn ngược, anh quát:
- Mày dám?
- Tao là anh hai nó. Tao có quyền.
- Nhưng cô ấy đã lớn. Triệu Thương có quyền quyết định chuyện hôn nhân của mình.
- Nó còn khờ lắm. Tao chưa muốn gả nó.
Phong ngồi xuống ghế, gương mặt anh nhăn nhó lì lợm đến đáng sợ:
- Tao sẽ đợi. Mày đừng hòng xen vô. Đừng lôi quá khứ của tao vào.
Quang vẫn cương quyết:
- Tao không xen vào chuyện của mày. Tao chỉ không muốn em gái tao khổ.
- Thế nào là khổ? Yêu và được yêu là khổ ư?
Quang cười châm chọc:
- Mày còn dám nói yêu. Mày đã dứt khoát với cô người yêu củ chưa?
Phong ngớ ngưới ra. Nếu biết có ngày Quang lấy điều này ra làm "đòn chí mạng" với mình thì dù có cạy miệng anh cũng không tâm sự với hắn.
- Mày hãy hỏi lại lòng mình đi.
Quang nói tiếp:
- Mày có yêu con bé thật lòng hay chỉ là phút nông nổi khi trống vắng. Mày đã thực sự quên chưa?
Trịnh Phong ngồi im trên băng đá không nói được lời nào:
- Sao? Không có câu trả lời à?
Giọng Phong khàn đi:
- Mày biết trong chuyện tình cảm sáu năm đó tao không là người chủ động chia tay mà.
- Dù vậy nhưng mày cũng cần có trách nhiệm.
Phong hét lên:
- Vậy mày muốn sao mới vừa ý đây? Tao đã cầu hôn cô ấy, đã cho cô ấy thời gian suy nghĩ nhưng vẫn không có kết quả gì. Không lẽ tao phải ở vậy suốt đời, không lẽ đời tao chỉ được yêu một lần, không có cơ hội làm lại ư?
Quang nhìn vẻ kích động của Phong cũng thấy mình hơi quá đáng. Nhưng biết sao? Phong là người từng trải, còn Triệu Thương thì như con nai tơ. Từ nhỏ đến lớn cái gì cũng mẹ với anh hai. Đi du học thì chíu đầu vào học không biết yêu đương bồ bích là gì.
- Vậy mày hãy trả lới tao đi. Mày quên chưa?
- Là đàn ông với nhau. Lại là bạn thân. Mày nỡ hỏi tao câu đó sao?
- Mày đừng nhắc đến hai tiếng bạn thân. Tao càng khó xử thêm. Bây giờ mày là người đang đeo đuổi em gái tao. Tao có quyền điều tra để bảo vệ hạnh phúc em gái mình.
Phong cười khan:
- Vậy thì tao nói đây. Suốt cuộc đời này tao cũng không quên được mối tình đó.
Triệu Quang giận đỏ cả mặt. Anh nhào qua đấm một cái nửa vào mặt Phong.
- Thằng khốn! Mày biết mình đang nói gì không?
Phong lì lợm không đáng trả lại, anh ngồi xoa xoa chỗ đau:
- Đánh hay lắm. Nếu muốn mày có thể đáng nữa.
- Mày đừng thách tao. Hai cái đấm đó. một là cho em gái tao, hai ta cho người tình củ của mày đo. Phần tao vẫn chưa đâu.
Phong cười chưa chát:
- Vậy mày nghĩ sao nếu tao nói không còn nhớ gì. Mày có chịu để Triệu Thương quen một thằng phủi sạch tình cảm chóng váng thế không?
Quang cứng lời. Anh chỉ giận vì Phong không nói thật về chuyện của Triệu Thương chứ anh không lo ngại về nhân cách của Phong.
- Triệu Thương biết chuyện đó chứ?
- Không.
- Gì? mày giấu nó à?
Phong lắc đầu:
- Chưa nói chứ không phải giấu.
Đêm qua tao định nói nhưng không có cơ hội. Cô ấy chỉ biết tao từng có một mối tình.
Quang cười nửa miệng:
- Không biết nên thông cảm với mày hay đấm cho mày vỡ mặt ra đây. có lẽ tao sẽ chọn cách thứ hai để mày bớt đào hoa.
Phong bật cười:
- Mày làm như mình ít đào hoa lắm.
Có tiếng chuông ngoài cửa, Quang đứng dậy:
- Đợi đó đi. Tao chưa giải quyết mày xong đâu.
***
Quang đứng trước cửa phòngTriệu Thương mà ứa gan khi thấy cô chăm sóc cho Phong.
- Bộ mày không biết tự sát trùng vết thương hả?
Phong nhìn ra cửa rồi nhìn Triệu Thương. Không nói nhưng nhìn vào mắt anh đoán cô rất xót xa.
- Đưa đây anh làm cho.
Triệu Thương quắc mắt nhìn Quang
- Sao anh lại đánh anh Phong? Nếu em không về kịp thì còn gì cái mặt người ta.
Nước mắt Triệu Thương lưng tròng.
Quang vẫn nói gắt:
- Còn bênh vực nó hả? Anh chưa giết nó là may mắn lắm rồi.
Phong thắt cả lòng nhìn Triệu Thương khóc. Nếu không nhờ hai cái đấm của Quang chắc anh cũng không biết được cô yêu anh nhiều đến vậy.
Phong lau nước mắt cho cô:
- Nào! Ngoan nào. Triệu Quang chỉ đùa thôi. Anh không sao.
Triệu Thương vẫn chưa hả giận:
- Anh ấy mà có bề gì em không bỏ qua cho anh đâu.
Quang trợn mắt:
- Dám nói với anh thế hả? Em mà nói một hồi anh vứt nó ra cửa sổ bây giờ.
Phong phì cười kéo cô sát vào mình:
- Triệu Quang chỉ đùa thôi. Anh ấy không đánh lại anh đâu.
Quang nhìn cách Phong dỗ Triệu Thương mà mắc cười. Đúng là chỉ có Phong mới chịu nỗi con bé. Anh khép của:
- Nghỉ ngơi đi. Khi nào khoẻ sẽ nói tiếp.
Triệu Thương le lưỡi nháy lại:
- Đáng ghét. Chỉ giỏi lấy quyền anh hai ra ăn hiếp người ta.
Phong sỉ nhẹ trán cô:
- Dữ vừa thôi cô. Tôi đang nhịn để ghi điểm nè. Cô làm phật ý hắn, hắn không chịu gả cô cho tôi chắc tôi chết quá.
Cô mỉm cười:
- Để em thoa thuốc cho.
- Không cần đầu, anh làm được. Anh vợ mà thấy lại trách anh.
- Hừ! Chưa chi đã gọi anh vợ.
Phong đặt cục bông gòn xuống. Anh thu dọn dụng cụ nhanh chóng.
Triệu Thương ngạc nhiên:
- Anh có vẻ rành nghề quá!
Phong kéo cô ngã xuống giường với mình:
- Người yêu em không tệ như em nghĩ đâu nhóc.
- Nếu vậy sao lúc nãy không đánh lại anh Quang?
Phong xoay qua vỗ vỗ má cô:
- Thua không có nghĩa là không đánh thắng, hiểu không? Khi nào cưới được em anh sẽ làm thịt hắn sau.
- Dữ quá đi.
hết: Chương 16
Chương 17
Ướm chiếc áo đầm màu trắng hai dây màu xanh ngọc lên người, Triệu Thương xoay qua xoay lại ngắm nghía bộ đồ:
- Tuyệt vời.
Triệu Thương xoay người lại:
- Ủa! Sao rảnh mà đến đây vậy?
Tố Quyên ngồi phịch xuống ghế::
- Đến chơi không được à?
Móc chiếc áo vào tủ, Thương ngồi xuống cạnh bạn:
- Lúc này thấy mày lạ quá.
- Lạ chỗ nào?
Quyên vờ nhìn cô rồi im lặng:
- Thay đổi từ cách ăn mặc đến tranh điểm. Không biết có lý do không hén?
Tố Quyên cười toe ngả vào Triệu Thương, mắt cô mơ màng:
- Chắc có... đó
Triệu Thương đẩy Tố Quyên ngồi dậy:
- Á! Con quỷ này, vậy mà giấu. Mau khai ra.
Tố Quyên cười:
- Nhưng có điều kiện. Mày phải chuẩn bị gấp cho tao một bộ đồ.
- Đừng mơ. Mỗi lần mày đến đây là tao hao tốn. Nhìn mặt mày là tao đoán được rồi.
Tố Quyên hất mặt:
- Vậy đoán đi, đến Tết cũng không ra.
- Xì! Mày đã gặp một... hoàng tử nào đó?
- Gần đúng.
- Đúng là đúng, sao lại gần đúng?
- Thì lý do tao gặp hoàng tử là đúng nhưng lý do tao đòi áo mới kìa.
Triệu Thương kéo Quyên sát vào:
- Ê! Hôm nay hắn hẹn mày để... tỉnh tò hả?
- Quỷ mày. Làm sao biết trước khi nào người ta tỏ tình.
Triệu Thương gắt:
- Vậy chứ sao? Mau nói đi. Tao tò mò lắm rồi.
Tố Quyên õm ờ cố ý kéo dài thời gian:
- Hôm nay không phải tỏ tình.
- Chứ sao?
- Tỏ tình rồi nhóc ạ.
Bực mình vì thái độ dài vòng của Tố Quyên, Triệu Thương nạt:
- Mau nói đi, con khỉ này.
Tố Quyên cười cười e thẹn như cô dâu mới về nhà chồng:
- Hôm nay ra mắt phụ huynh được chưa?
Triệu Thương la lên như cô vẫn thể hiện khi vui mừng. Cô ngồi lặng mất mấy giây, giọng cô hơi lạc đi:
- Có thể bật mí... tên đó hông?
Tố Quyên đưa tay lên miệng:
- Bí mật.
- Vậy... tao quen chứ?
- Dĩ nhiên là không. Tao với ảnh quen nhau khi làm việc.
Triệu Thương nhẹ lòng khi nghe Tố Quyên nói. Nếu cô bảo là Trịnh Phong có lẽ Triệu Thương sẽ lăn ra xỉu quá.
Triệu Thương hào phóng lấy chiếc đầm vừa may xong đưa Tố Quyên:
- Tặng mày luôn.
Tố Quyên đứng dậy:
- Cái này mày vửa may mà, tao không nhận đâu.
Triệu Thương làm mặt nghiêm:
- Nhận hay không?
- Tao ngại quá.
- Làm bộ hoài. Yên tâm đi, khi nào cưới tao sẽ phụ trách áo cưới cho.
Như chờ có thế, Tố Quyên nhào đến bên Triệu Thương:
- Cám ơn nghen. Mày đúng là số một đó.
Triệu Thương cười cười:
- Không cần cám ơn. Lúc nào... cưới chồng mày lo giúp chỗ đãi với thức ăn là được rồi.
- Chuyện nhỏ. Tao sẽ giảm giá cho.
- Không phải giảm mà là miễn.
Tố Quyên làm bộ sửng sốt:
- Giới kinh doanh bị thất thu một nhân tài rồi. Tính toán quá đi.
Cô kéo Triệu Thương ngồi xuống ghế:
- Nếu tao vượt qua ải này, không những miễn phí nhà hàng mà tao còn khuyến mãi thêm hai vé đi Đà Lạt cho bọn bây.
- Trời! Sộp dữ ta.
Tố Quyên lên mặt:
- Để có dịp, tao sẽ giới thiệu cho mày quen.
Triệu Thương lo lắng:
- Ba mẹ hắn khó lắm à? Mày có vẻ thiếu tự tin.
Tố Quyên vuốt tóc:
- Nếu là ba mẹ anh ấy yao cũng không ngại đến vậy.
- Chứ ai?
- Anh ấy có một cô em gái, cưng như vàng. Tối này tao phải ra mắt nó.
Triệu Thương phì cười:
- Thì mua thật nhiều quà, bánh kẹo là xong. Nếu cần tao cho mày thêm vài bộ đồ tặng nó.
Tố Quyên thở ra:
- Được vậy thì tốt rồi. Khổ nổi cô ấy cũng trạc tao với mày. Ổng cưng nó lắm.
Triệu Thương cười gượng:
- Vậy thì chỉ còn một cách thôi. Hên xui.
Tố Quyên xụ mặt:
- Có lẽ vậy.
Cô đứng bật dậy:
- Thôi tao về. Hôm nay cuối tuần nhà hàng đông khách lắm.
- Không thử áo sao?
- Khỏi size mày cũng là size tao mà.
Nhìn dáng Tố Quyên nhảy chân sáo xuống lầu Triệu Thương lắc đầu:
Tình yêu thật lạ, nó biến một ngưởi nghiêm chỉnh thành một kẻ vui nhộn, một người lúc nào cũng có công việc lại dành thời gian làm đẹp.
- Triệu Thương.
Triệu Thương giật mình quay lại, cô ngạc nhiên:
- Huy! Sao lại đến đây.
Huy trợ lý của Quang cưởi:
- Sếp bảo tôi đến bảo cô chuẩn bị cho anh ấy một bộ đồ.
Chuẩn bị một bộ đồ. Lúc nãy là Tố Quyên, Bây giờ là Triệu Quang. Phải không vậy? Họ định trả cô bao nhiêu một tháng đây?
Triệu Thương cười méo xẹo với Huy:
- Anh chờ tôi một chút nha.
Cô đứng dậy trước tủ áo. Toàn đồ của khách thôi. Cô đi sang tủ kế bên luyến tiếc lấy bộ vest vừa may ra.
- Xin lỗi nghen.
Cô với lấy thêm một cái áo sơ mi vàng nhạt có sẳn một cra-vat kẻ sọc màu xám cùng màu với bộ vest. Cô không sếp vào mà lấy bọc nilon trắng trùm như những tiệm giật ủi thường làm.
- Anh cầm thế này nhé! Chắc anh hai tôi cần gấp đó.
Nhìn Huy cầm bộ đồ đi mà cô nghe xốn xang:
- Mai mốt mình sẽ đổi tên bảng hiệu. Đặt là " trại cứu tế" thì đúng hơn.
- Ai dám chọc giận cô ba vậy?
Phong từ dưới lầu bưới đến:
- Nhăn nhó gì đây?
Cô ngồi im trên ghế, đợi Phong ngồi xuống cô mới sả vào lòng anh:
- Em không may nữa. Đóng cửa tiệm luôn.
Phong nâng cô ngồi lên đùi mình:
- Lại nhõng nhẽo gì nữa đây?
Cô vẽ vẽ những đường cong trên ngực anh:
- Có nhớ tối nay anh hai bảo mình cùng ăn tối. Ảnh sẽ giới thiệu bạn gái không?
Phong tỳ cằm lên tóc cô:
- Vậy nên anh mới đến nè!
Cô phụng phịu:
- Ghét lắm. Em đã chuẩn bị hai bộ đồ cho anh và em rất đẹp.
- Vậy thì tốt quá rồi.
- Tốt gì mà tốt, Tố Quyên nó lấy một bộ, anh Quang lấy một bộ. Bây giờ anh với em lấy gì mà mặc.
Anh phì cười:
- Ừ! Đúng là họ đáng ghét thật.
Anh hôn phớt lên má cô:
- Nhưng mà mình đẹp sẵn rồi, mặc gì mà không đẹp hả nhóc?
Cô bướng:
- Nhưng... đó là đồ tình nhân của người ta chứ bộ?
Anh hôn lên môi cô, Triệu Thương ngồi im. Cô thích cảm giác ngồi thụ động đón nhận môi anh.
- Như thế mới gọi là tình nhân, hiểu không?
Cô hôn lên môi anh:
- Còn thế này gọi là gì?
Phong cười tủm tỉm thì thầm trên môi cô:
- Đó không phải là tình nhân, đó là tình yêu.
Nhà hàng Sao Đêm. Buổi tối.
Phong đẩy cây nến sang bên, anh nheo mắt với Triệu Thương:
- Có người vui chuyện gì mà cười hoài vậy?
Cô cọ cọ mấy ngón tay mình trong tay anh.
- Mình làm đám cưới nghen.
Anh suýt bật cười, hẳn cô nàng phải đắn đo lắm mới thốt lên được câu nói đó. Anh trêu:
- Xem kìa! Có người muốn chồng ra mặt luôn.
- Hứ! Em không đùa đâu. Em nói chuyện nghiêm túc đó.
Phong vẫn trêu cô dù anh đã đoán được lý do:
- Hãy nêu một lý do để anh... hy sinh cuộc đời mình đi.
Cô chu môi giận dỗi:
- Không có lý do nào hết. Tự dưng thấy người ta đám cưới, nên muốn thử xem sao thôi.
- Con gái mà đi cầu hôn người ta. Không biết mắc cỡ.
Phong trêu cô rồi anh bước qua ngồi sát bên cô. Một tay ác lên ghế cô, một ta anh nắm lấy bàn tay thuôn dài trắng nõn của Triệu Thương. Anh kề môi nói thật khẽ vào tai cô:
- Người yêu anh sợ... mất "phọt" à?
Vừa nói Phong vừa đưa tay xuống bụng cô, Triệu Thương hốt hoảng chụp tay anh, mắt lia xung quanh.
- Người ta cười bây giờ.
Anh vẫn lì lợm ghì lấy cô. Phong đã cố ý chọn chiếc bàn khuất ở trong thì sợ gì.
- Nào! nói anh nghe đi.
Cô chun mũi đẩy anh ra:
- Nham nhỡ không ai bằng.
Cô lấy trong túi xách ra một tờ giấy đưa cho anh. Phong xem tỉnh bơ như không quen biết với chữ ký trên đó.
Anh cười tủm tỉm ghì lấy bờ vai trần, Triệu Thương kêu ré lên:
- Ghét quá đi.
Phong trừng mắt:
- Sao lại ghét. Anh nựng con anh mà.
- Không biết xầu hổ. Nó mới có tí xíu hà.
Anh cười cười chọc quên cô:
- Bác sĩ nói mấy tháng rồi hả Thương? Sao anh hổng thấy ghi trên giấy.
- Ờ nhỉ! Lúc đó em mừng quá nên không để ý.
Phong nhìn cô cười cười:
- Anh nghi em gặp phải bác sĩ dỏm quá.
- Hứ! Anh ta đẹp trai lắm.
Phong bật cười:
- Không khen tài năng mà khen đẹp trai. Bộ em thấy hắn hả?
Cô lắc đầu:
- Không có. Em chỉ thấy đôi mắt anh ta thôi. À! Mà mắt anh đó rất giống mắt anh.
- Chỗ nào?
- Đa tình.
Phong phì cười. Không dùng cách này chắc cô chẳng chịu ở lại và đồng ý đám cưới đâu.
- Em chuẩn bị đi. Anh sẽ đưa em về ra mắt mẹ. Sợ không?
Cô lắc đầu:
- Không sợ. Bây giờ trời có sập thì cũng có người chống rồi. Lo gì?
Anh chồm người véo mũi cô:
- Tự tin vừa thôi cô.
Anh nắm tay cô:
- Hay mình đám cưới trước Quang luôn nghen.
- Đừng có mơ.
Quang lù lù bước vào. Anh tự nhiên ngồi giữa Phong và Triệu Thương. Anh lườm lườm:
- Hai đứa bây khi người vừa thôi. Chỗ đông người mà làm như có hai đứa. Nắm tay nắm chân khó coi quá đi.
Phong buông tay Triệu Thương ra, cả hai nhìn nhau đầy yêu thương. Triệu Thương cất vội tờ giấy vào giỏ.
- Nè! Sao đến một mình? Đừng nói là bị người đẹp cho leo cây nha.
Triệu Thương đế vào:
- Lần đầu ra mắt mà thất hẹn là em không chịu đâu.
Quang lườm Phong rồi đến Triệu Thương:
- Em đúng là nữ sang ngoại tộc. Chưa chi đã hùa theo thằng Phong.
Anh mỉm cười:
- Người ta đến đúng giờ là được rồi. Đầu ai dư hơi như hai người.
- Nè! Vừa thôi nghen mậy. Đừng có quạu người yêu rồi đổ lên tụi tao.
Quang biết không đấu lại hai người này nên lấy điện thoại ra bấm số.
- Alô! Anh đây. Em đang ở đâu.
- ...
- Được rồi! Anh đợi.
Cắt điện thoại, anh hất mặt:
- Đang cất xe. Tụi bây đợi đi.
Triệu Thương liếc mắt qua Phong cười cười. Đúng lúc điện thoại Phong vang lên. Anh nhìn xem ai gọi Triệu Thương hỏi:
- Bệnh viện hay ở nhà hả anh?
- Mẹ gọi. Hai người ngồi đây nghen... Anh ra ngoài nghe.
Phong sãi từng bước ra cửa, anh không muốn Triệu Thương nghe được cuộc đối thoại giữa anh với mẹ. Cô sẽ cười anh vì cách nói của bà.
- Con à! Con đang ở đâu vậy?
- Mẹ! Con đang ăn cơm với bạn.
- Tối nay con trai mẹ không trực à?
Anh cười:
- Dạ không. Mẹ đừng nói chuyện vợ con nữa nghen. Mẹ chuẩn bị đi. Con sắp đưa con dâu về cho mẹ rồi.
Phong cười nhỏ:
- Bây giờ con cúp máy đây. Chúc mẹ ngủ ngon.
Anh vội tắt máy. Phong bước vào trong.
- Á!
Anh vội kêu lên khi người phục vụ sơ ý đổ ly cooktail vào áo Phong.
- Xin lỗi quý khách... xin lỗi...
- Được rồi! Không sao.
Anh dễ dãi mỉm cười:
- Anh cứ đi làm việc đi.
Phong bước vội vào toilet, Không giặt sạch thì Triệu Thương sẽ lo lắng cho mà xem.
Phong vừa khuất sau bụi trúc đào thì Tố Quyên bước vào. Cô sửa lại dây áo, Lật đồng hồ lên xem:
- Mừng quá! Còn kịp.
Cô đi vào trong tìm Quang. Thấy cô, anh giơ tay:
- Đây nè!
Quang lịch sự đứng dậy kéo ghế cho cô:
- Ngồi đi em. Anh giới thiệu nghe. Đây là Triệu Thương. Đây là Tố Quyên.
Cả hai cô gái nhìn nhau. Một phút bất ngờ, đồng thanh:
- Em gái.
- Chị dâu.
Quang ngơ ngác:
- Quyen à?
Cả hai lại đồng thanh:
- Không quen.
Tố Quyên nhìn Triệu Thương cười cười. Cả hai đang nhớ lại cầu chuyện lúc sáng.
Thấy Quang cứ quan sát mình và Triệu Thương, Tố Quyên đứng dậy:
- Xin lỗi hai người. Em vào rửa tay chút xíu.
Triệu Thương khuấy ly sô da:
- Có gì muốn nói không? Anh ghê thật. Người khó tính vậy mà cũng cua được nữa. Phải ráng mà giữ nghen.
- Hai người quen nhau đúng không?
- Không phải quen mà là rất thân. Thân đến mức... rước về làm chị dâu luôn.
Anh bật cười. Triệu Thương nhăn nhó:
- Sau hai người này đi lâu quá. Anh ngồi đây đợi, em đi tìm họ.
Quang chưa kịp chụp tay thì Triệu Thương đã bước đi.
- Con nhỏ này! Lảm gì nhanh quá vậy?
***
Khuôn viên nhà hàng Sao Đêm
Phong và Tố Quyên đứng thật lâu bên nhau. Cả hai cùng nhìn nhau ra bờ sông. Giọng Phong khàn đi:
- Tố Quyên! Anh xin lỗi.
- Sao anh lắm tiếng xin lỗi quá vậy? Không phải mình rất hạnh phục sao?
Phong quay qua, anh dịu dàng cầm lấy tay cô ủ trong bàn tay ấm của mình.
- Nói sao cũng được nhưng mỗi lần nghĩ đến anh rất áy náy, anh là một tên đàn ông tồi phải không Quyên?
Tố Quyên bước gần đến anh. Cô ngã vào Phong như một điểm tựa:
- Phong! Mình sẽ là bạn tốt. Anh đồng ý không?
Phong vuốt tóc cô:
- Khờ à! Phải biết giữ lấy hạnh phúc nhé! Lần này phải biết bỏ việc bớt đó.
Cô cười trên vai anh:
- Biết rồi. Em đang tiếc vì nhường anh cho người khác đó.
- Tố Quyên! Đến bây giờ anh vẫn chưa quên sáu năm mình ở ý. hãy tin rằng ở một góc nào đó trong tim, anh vẫn luôn cầu nguyện cho em.
- Vâng, em biết.
Xoảng.
Cả Phong và Tố Quyên giật mình hướng về nơi có tiếng động.
- Triệu Thương.
Triệu Thương sơ ý làm rớt chậu hoa trên lan can. Cô xua tay bối rối:
- Xin lỗi! Tôi... tôi không cố ý.
Phong hoảng hốt chạy đến bên cô:
- Triệu Thương! Không phải như em nghĩ đâu.
- Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?
Tố Quyên bước đến:
- Phong! Triệu Thương là cô gái anh nói sao?
Phong im lặng nhìn Triệu Thương đau đớn. Nhìn vào đôi mắt đầy nước của Triệu Thương anh biết mình khó mà được cô thứ tha.
Anh lặng người:
- Triệu Thương! Anh biết khó để em tha thứ nhưng anh không làm gì có lỗi với em.
- Tôi biết.
Triệu Thương lạnh lùng nhìn Phong, cô cũng lặng lẽ nhìn Tố Quyên.
- Chúc hai người vui vẻ.
- Triệu Thương! Mở cửa ra cho anh. Em không được làm điều dại dột. Anh không tha thứ cho em đâu.
Phong đấm vào cửa phòng Triệu Thương liên tục:
- Có nghe anh nói không?
Quang mệt mỏi vứt áo vest lên salon. Anh ngó lên lầu:
- Đập một hồi sập nhà tao bây giờ. Nó không làm gì dại đâu mà sợ.
Phong lững thững đi xuống. Mới có một đêm mà anh tưởng mình già đi hàng chũc tuổi.
- Ra đây.
Quang mở tủ lạnh lấy mấy lon bia đem ra sân. Anh khui một lon bia đưa Phong:
- Uống đi.
Phong cầm lon bia lạnh ngắt mà cũng không biết mình cầm gì. Thà Triệu Thương mở cửa. xỉ vả anh thẩm chí nói lời chia tay còn thấy đễ chịu hơn.
Quang ngó lên lầu, phòng Triệu Thương không hề mở cáng cửa sổ nào.
- Suốt đêm qua con bé chắc khóc nhiều lắm.
Phong gục mặt vào tay!
- Quang! Giúp tao giải thích với Triệu Thương đi.
Quang không trả lời. Anh rít thuốc hết điếu này đến điếu khác.
Phong ngẩng lên:
- Im lặng là sao? Hay mày cũng không tin tao.
Quang búng tàn thuốc. chưa bao giờ anh nghjĩ mình phải uống bia lúc sáng tinh mơ thế này. Đời có nhiều bất ngờ.
- Suốt đêm qua tao ở bên Tố Quyên. Nghe cô ấy kể mọi chuyện rồi.
- Vậy thì giúp tao đi. Hay mày không tin lời cô ấy.
- Vấn đề không phải tao tin hay không. Mấu chốt là ở Triệu Thương. Này đứng cả đêm trước cửa phòng nó còn không động lòng.
- Cô ấy rất nghe lời mày.
Điện thoại Quang reo. Anh lấy máy ra nghe. Một lát anh nhìn Phong:
- Nếu tao đoán không lầm con bé sắp xuống đấy.
Phong nheo mày. Anh lơ ngơ nghĩ ra chuyện gì đó.
- Ai gọi?
- Thằng Huy - Trợ lý của tao.
Mắt Quang nhìn Phong xót xa, anh an ủi bạn:
- Phong! Hãy dùng tình cảm chân thật của mày đi. Tao tin Triệu Thương sẽ hiểu.
Quang vửa nói dứt lời thì chiếc Toyota dừng lại ngoài cổng. Phong nheo mày không dám tin dự đoán của mình.
Triệu Thương xách một vali nhỏ bước xuống bậc tam cấp. Phong hấp tấp đứng dậy nhưng Quang đã cản:
- Để tao.
Anh đến bên Triệu Thương. Cô đeo cặp kính đen nên biết cả đêm qua cô đã khóc thế nào.
- Em gái! Nghe anh nói được không? Môi quyết định đưa ra vào lúc này đều là sai lầm.
- Anh hai! Đừng khuyên em.
- Anh không khuyên em. Anh chỉ muốn nói với em một chuyện. Phong nó rật thật lòng. Những gì chúng ta thấy không có nghĩa là sự thật.
Anh ôm cô vào lòng đầy thương yêu:
- Trốn chạy không phải là cách tốt.
Quang nhìn về phía Phong:
- Phong có chuyện muốn nói với em.
Phong nhào tới cầm tay Triệu Thương, giọng anh van nài:
- Anh xin lỗi. Anh tệ quá phải không em? Hãy tha thứ đi? Triệu Thương, đừng đi mà em.
Huy bước vào, anh bối rối nhìn Quang:
- Thưa sếp! Tôi...
- Được rồi! Cậu đợi tôi.
Quang đến bên cạnh Triệu Thương:
- Anh cản nhưng em cần suy nghĩ kỹ. Phong nó...
- Anh cầm giút tôi.
Triệu Thương gỡ treo cho huy túi xách, cô gỡ mắt kính nhìn Phong vô hồn:
- Tôi cần thời gian. Hãy cho tôi thời gian.
Cô nhìn Quang:
- Hãy nói với ba mẹ là em đi du lịch.
Chào anh.
hết: Chương 17 Chương 18
Một năm sau.
Triệu Thương bước vào nhà thờ như con gió nhẹ. Hôm nay là ngày cưới của anh hai cô.
- Xứng đôi quá!
- Cô dâu xinh quá.
Triệu Thương mỉm cười, ngồi vào góc trong của dãy bàn dành cho khách mời.
Buổi lễ diễn ra long trọng trong không khí thân mật. Nhìn Quang đeo nhẫn cho Tố Quyên mà cô buồn cười. Thì ra có lúc anh hai cô cũng lúng túng. Đến lượt Tố Quyên đoe nhẫn cho anh. Cô đã quen đứng trước ống kính nhà báo vậy mà còn lóng ngóng. Thật ngộ.
Triệu Thương hơi nghiêng đầu ngắm chiếc áo cưới trắng xoá của Tố Quyên. Cô chỉ nhắm chừng không ngờ nó lại vừa vặn đến thế. Trông Tố Quyên như nàng công chúa.
Có một người vừa vào. Triệu Thương ngạc nhiên nhìn qua. A cô đi trễ mà có người còn đi trễ hơn.
Đôi mắt Triệu Thương sáng lên khi nhìn dáng người cao to mặc bộ comple trắng ngồi trong góc như cô nhưng ở dãy bàn bên kia.
Cô vỗ tay theo quán tính để chúc mừng cô dâu chú rễ mà mắt không rời Phong.
Những cánh hoa hồng tung lên, dòng người ùa theo cô dâu chú rễ tạo thành cảnh ồn ào ở giữa lối đi. Cô nhón chân nhìn xuyên qua Phong.
Anh vẫn đứng đó, vỗ tay theo mọi người. Có lẽ Phong đã phát hiện ra sự có mặt của cô, anh xoay người đối diện qua cô.
Cả hai nhìn nhau. Thật lâu... thật lâu.
- Triệu THương!
Triệu Thương giật mình khi Huy gọi. Anh ta kề tai nói gì đó rồi bỏ ra ngoài.
Triệu Thương lại nhìn qua Phong. Mắt cô tối lại khi không thấy anh đâu. Thánh đường còn lại mình cô. Sự cô đơn lại đến. Vuốt nhẹ tóc cô nghe hồn mình lặng lẽ quá.
Lần này về đây cô không hy vọng gặp lại anh nhưng cô đã thất vọng khi không được trò chuệyn cùng Phong dù là một lời vu vơ.
Hình ảnh lúc nãy chỉ là ảo giác. Ngày ấy cô ra đi là một quyết định sai lầm ư?
- Phong! Anh ở nơi nào có nhớ đến em không? Em đã về rồi đây anh yêu ơi.
Triệu THương lặng lẽ bước khỏi thánh đường như lúc cô vào.
***
Ngồi vào xe, Triệu Thương xoay xoay bó hoa Tố Quyên thảy cho mình.
- Hy vọng mày sẽ cầm nó bước vào nhà thờ một ngày gần đây.
Cô mỉm cười vuốt nhẹ cách hồng vàng:
- Có không?
Triệu Thương tự hỏi mình rồi tự tìm câu trả lời:
- Về nhà hay đến nhà hàng hả Thương?
Triệu THương mỉm cười với Huy:
- Ra sân bay. Lúc nãy anh nói có một ông khách đang chờ tôi ký hợp đồng mà.
Chiếc Ford nhẹ lướt trên đường Triệu Thương ngó lơ ra đường. Từng hàng cây, con phố còn in bóng anh thế mà vẫn không một tin tức nào.
Phong! Anh đang trừng phạt em phải không?
Cô lấy chiếc nhẫn Tố Quyên đưa cho mình lồng vào tay. Nỗi nhớ nhung khắc khoải cuộn lên se thắt trái tim cô.
Đám cưới Triệu Quang mà Phong vẫn không đến dự đủ hiểu trái tim anh đâu còn vị téi nào cho em.
- Vĩnh biệt... vĩnh biệt...
Triệu Thương lẩm nhẩm như người vô hồn.
***
Không ồn ào náo nhiệt như ở Sài Gòn. Hà Nội như cô gái đang xuân, e ấp, duyên dáng làm xao xuyến lòng người.
Bước đều trên vỉa hè Triệu Thương nghe những nỗi buồn không tên đang lan vào con tim.
Lần này về Sài Gòn mục đích là dự đám cưới Triệu Quang, cô không mang theo hy vọng , chờ đợi nào nhưng sao khi về lòng cô nặng trĩu thế này. Sao cô lại mang nỗi cô đơn , thất vọng trở về? Tự dưng cô sợ về nhà, chưa bao giờ cô cảm nậhn thấm thía nỗi cô đờn của mình.
Bảo Huy dừng xe cho cô đi một đoạn ngắn về nhà mà Triệu Thương ngỡ mình đang lạc lõng giữa sa mạc. Cô đơn, hoang vắng làm sao? Biết thế này cô thà đi thẳng từ sân bay về còn hơn.
Dừng lại cạnh một cây cao già, Triệu Thương ngước lên. Từ lúc ra đây, cô đã mở shop chuyên báo áo quần trẻ em và đồ bầu cho phụ nữ. Tuy không đắt như tiệm ở Sài Gòn nhưng nhờ có nó cô đỡ buồn hơn.
- Cô chủ! Cô mơí về hả?
Triệu Thương mỉm cười, cô nói:
- Mọi việc vẫn tốt chứ?
- Dạ có một ông khách đợi cô định ký hợp đồng về đồ trẻ em. Đợi lâu quá ông ta về rồi.
Triệu Thương mệt mỏi:
- Không sao? Dù gì tôi cũng không muốn mà.
- Nhưng có một ông khác đơi cô nãy giờ. Ông ấy đang ở trên lầu xem mẫu.
Hơi phật lòng vì cung cách làm việc của cô nhân viên, Triệu Thương cau mày. Cô vẫn chưa bỏ thói quen cấm người lạ lên chỗ làm việc của mình.
Cô uể oải cởi giày ra.
- Được rồi. Không sao đâu.
Cô xách đôi giày đi chân trần lên lầu, bước chân Triệu Thương từ từ chậm lại, bàn tay cô bấu chặt vào lan can.
Bàn tay cô đưa lên ngực, nơi trái tim đang đập loạn lên. Bệnh cũ tái phát. Cô nhắm mắt trấn tĩnh mình, những cảm xúc cháy bỏng dâng lên, cuộn xoay trái tim cô. Cô ngó lên lầu. Một năm rồi, một năm trôi qua cô chưa hề có những xúc cảm như thế này. Triệu Thương hồi hộp bước lên lầu.
Cái dáng cao to, bờ vai ngang tàn đang hiện ra trước mắt cô.
Cộp.
Một chiếc giày Triệu Thương rơi xuống sàn nhà. Phong quay lại. Ánh mắt giao nhau nhuu trao cả vạn lời, Triệu Thương chôn chân tại chỗ, mọi tế bào cô căng ra theo nhịp đập con tim.
Anh đứng đó, nỗi khát khao mong chờ của cô đang hiện hữu trước mặt. Sao cô lại chôn chân ở đây. Bao lời thương nhớ đã tan biến.
Phong bước đến phá tan bầu không khí căng thẳng như Triệu Thương đã buông chiếc giày còn lại xuống, cô bước sang bên né tay Phong.
- Anh đợi tôi có việc gì?
Phong đến chiếc ghế salon nhỏ ngồi xuống. Lúc đặt chân lên đây, anh thật sự xúc động vì cách bày trí của nó không khác gì tiệm ở Sài Gòn.
Triệu Thương xem như không có mặt Phong, cô bước đến trải tấm vải lên bàn vẽ kiểu.
Phong đan hai tay tỳ cằm, ngắm cô một lúc cho thoả lòng, anh nói:
- Vợ anh sắp có em bé. Em chọn giúp anh vài bộ dồ bầu được không?
Viên phấn màu đỏ hình trái tim trên tay Triệu Thương rớt xuống bàn. Cô vội cầm lên:
- Anh xuống dưới nhà chọn đi. Nhân viên tôi không tệ đâu.
Anh đứng dậy, đến sau lưng Triệu Thương. Cô vẫn cố tập trung vào công việc.
Cái dáng phong trần, chiếc quần jean bạc phết, cái áo jiean đầy bụi của anh đã làm trái tim cô mềm nhũn khi nãy rồi. Cô không thể yếu đuối được. Triệu Thương cố lấy giọng lạnh lùng khi Phong dang tay định ôm cô:
- Anh về đi. Tôi phải làm việc.
- Em mai cho anh một bộ đồ, anh đi liền.
Triệu Thương như được đưa về hình ảnh ngày xưa. Cô vẫn không quay lại:
- Nếu anh cứ quấy rối tôi sẽ gọi công an đó.
- Anh sẽ gọi giúp em nếu em thấy cần.
Triệu Thương xoay người lại, Phong đã đứng sát vào cô nãy giờ. Cả hai như không dám thở vì chỉ cần một hơi thở thôi họ sẽ tan vào nhau liền, hơi thở thôi họ sẽ tan vào nhau liền.
- Em vô tình lắm. Từ Sài Gòn ra đây không thèm ngoáy đầu nhìn anh một lần.
Cô ngạc nhiên:
- Anh.. đi cùng máy bay với tôi?
Phong gật đầu:
- Rời khỏi máy bay anh đã định kêu em nhưng tên Huy cứ kè kè bực mình muốn chết đành đến đây đợi.
Cô suýt bật cười. hoá ra không phải ảo giác cô gặp anh ở lễ cưới là có thật.
- Huy đang thu xếp để vào Nam. Quang nó sẽ điều Huy về không cho hắn ở đây.
Cô lườm anh:
- Nhờ xong rồi luôn tiện, anh đã xin địa chỉ nhà tôi luôn, đúng không?
Phong ngập ngừng vòng ay ngang eo cô:
- Anh nhớ em lắm, nhóc. Để anh đợi hoài không tội nghiệp hữ?
Triệu Thương đẩy anh ra nhưng Phong đã bế cô lên. Anh ngồi xuống ghế salon, đặt cô lên đùi mình như ngày nào.
- Anh về đi. Tôi không quen biết gì anh, Đừng làm ẩu.
Anh giữ cô chặt trong ay khiến Triệu Thương phải dựa lưng vào ngực anh.
- Lúc đợi em. Anh đã thử hết đồ trong tủ rồi.
- Anh... Sao anh dám?
- Từ đồ vest đến áo sơ mi đều là size của anh. Tờ giấy chứng nhận em có thai do anh ký em còn để trong tủ. Bấy nhiêu đủ chứng minh mình quen nhau chưa?
Làm mặt ngơ khi gặp cô ở lễ cưới. Để cô khắc khoải từ Sài Gòn ra đây. Bây giờ còn đến đây áp đặt cô. Anh đúng là ác mà.
Triệu Thương quay lại nhìn thẳng mắt Phong:
- Tôi không yêu anh. Tôi ghét anh.
Phong nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, môi anh chạm vào những giọt nước mắt trong veo trên má cô:
- Giận à? Vậy em mới biết cảnh anh phải nhớ em đến mức nào, mới thông cảm và yêu anh nhiều hơn.
Cô hơi đẩy anh ra:
- Không ai dư thừa tình cảm mà yêu anh.
- Thật à? Vậy ai nhớ anh đến độ may một tủ áo luôn.
Cô đấm vào vai anh:
- Anh ác lắm. Một năm qua chẳng tin gì cho em.
- Còn trách? Ông anh vợ sợ cô ba có cho anh địa chỉ đâu. Phải ăn vạ mới được địa chỉ của em đó.
Anh bẹo má cô:
- Anh nhớ có lần người ta nói sắp có em bé mà. Con đâu?
Cô xấu hổ đấm mạnh hơn:
- Còn nói. Lừa đảo là anh đó.
Phong lại nâng cầm cô lên, anh thì thầm trên môi cô:
- Vậy mới ấn tượng chứ em!
Anh hôn cô thật sâu trên môi cô, nụ hôn thương nhớ bấy lâu. Triệu Thương cũng ghì lấy anh.
- Anh chán mặc quần jean rồi. Về Sài Gòn may áo cho anh nghen
Cô không trả lời mà cười cười trên môi Phong:
- Anh hứa với em một việc đi.
phong cười tủm tỉm:
- Dạy em cách... hôn trong bóng tối phải không?
Triệu Thương véo vào hông anh:
- Ghét.
Cả hai say đắm trao nhau những nụ hôn ngọt ngào. Giờ thì họ không cần phải mặc đồ tình nhân nữa. Tay đã trong tay rồi. Yêu và được yêu thật hạnh phúc biết bao.
Hết