Như gió thoảng qua
thonnu 18.01.2010 18:56:45 (permalink)
                                                  Như gió thoảng qua  

(Truyện ngắn được viết dựa theo cuộc tình lãng mạn của một cô gái Hưng Yên với một chàng trai Hải Phòng.)


Thiên hạ vẫn đồn đại gái Hải Phòng chịu chơi, trai Hải Phòng phong tình. Nhưng hắn thấy oan ức lắm. Mỗi mùa đông đến, bọn con gái hay mua những cuộn len nhiều màu sắc để đan những chiếc khăn thật ấm, cho chàng nào ngự trị trong tim họ. Nếu người đàn ông luôn trong tình trạng bị lạnh nơi cổ áo nghĩa là hắn còn độc thân. Bốn thằng thợ điện không có khăn quàng cổ, ngồi cà kê bên những cốc bia vàng óng, bọt trào chảy thành vệt dài trên thành cốc. Bốn gã ngà ngà hơi men đua nhau trổ tài tán tỉnh cô chủ quán xinh đẹp.
"Các anh cho em xin hai chữ bình yên". - Cô gái có mái tóc cắt ngắn và gương mặt lanh lợi, mặc chiếc áo rộng cổ chu môi.
"Làm hoa cho người ta hái làm gái cho người trêu. Em thông cảm cho bọn anh nhé, ai bảo em là gái đẹp". - Thuận nhìn Hồng với ảnh mắt của kẻ say tình. Gã là chúa đa tình, chính vì đa tình nên đến giờ gã vẫn độc thân. Gã chung thành với chân lý "làm trai thì phải có bộn phận và nghĩa vụ yêu tất cả những cô gái đẹp trên thế gian". Thành thử ra đến giờ gã vẫn loay hoay chưa biết chon cô Hồng, Cúc hay Đào...
"Ba G bây giờ là chúa nhất em ạ". - Toàn tợp một ngụm bia, hắn nói giọng nhừa nhựa.
"Các anh nói gì em chả hiểu. Em dân quê, cập nhật thông tin hơi chậm chút..." - Hồng cong môi, cô tiến lại bàn chúng tôi, từ tốn rót thêm bia vào những chiếc cốc đã vơi đi quá nửa.
"Ba G là gà quê, gạo quê, gái quê em ạ" - Vừa nhồm nhoàm nhai miếng thịt chó Dũng vừa giải thích. Gã cười ha hả trước cái lườm nửa như hờn dỗi nửa như trách móc của cô gái bán bia xinh đẹp.
"Cũng bởi nghiện hương quê nên bọn anh mới đặt trụ sở chính của những gã độc thân tội nghiệp tại quán Hương quê phố Nguyễn Thái Học này". – Hắn cao hứng nói một câu có cánh với hy vọng trái tim người đẹp sẽ rung rinh. Nhưng gái bán bia vốn là những kẻ đã chai sạn tình trường nên Hồng chỉ liếc mắt đưa tình chiếu lệ với hắn.
"Cuối tháng uống bia với thịt chó giải đen lại có người đẹp ngồi bên thì còn gì bằng" - Thuận quàng tay qua vai Hồng, khẽ gạt tay gã ra Hồng cười giòn tan.
"Em không cho anh Thuận khoác vai đâu, vì en không phải của riêng anh".
"Ông chẳng nể mặt bạn bè gì cả, em Hồng là của chung". - Toàn nói.
"Em tinh đời đấy, em thuộc về thằng này chỉ có khổ thôi. Em mà thuộc về ai thì lần sau bọn anh sẽ không uống bia của em đâu".
Nghe hắn nói vậy, Thuận nhăn mặt phản pháo.
"Ông Hoàng chỉ giỏi nói xấu bạn bè. Em mà thuộc về thằng này Thì còn thảm hơn".
"Ít ra tao còn chung thủy hơn mày, trong tình yêu tao còn thành thực hơn mày".
Hắn gân cổ tranh đấu.
"Mấy anh vui vẻ nha, em phải lên tầng trên phục vụ thượng đế chút".
Thấy chiến tranh vùng vịnh giữa hai thằng đàn ông sắp nổ ra vì mình, Hồng nhỏ nhẹ rút lui:
" Thằng đàn ông nào thấy gái chả nổi máu động cỡn. Cứ vào nhà nghỉ mà xem toàn bố già cặp với gái tơ". - Dũng ra vẻ trải đời. Hắn quẹt lửa châm điều thuốc. Nhìn những làn khói mỏng mảnh tan vào không trung, hắn cười cay đắng: - Phụ nữ bây giờ ngại làm mẹ, làm vợ. Mới chập tối mà đi dạo khắp những con phố Hải Phòng thơ mộng mà xem, gái ở đâu mà lắm thế. Em nào cũng xinh, em nào cũng váy ngắn, cũng môi đỏ, cũng liếc mắt trao tình..." - Dũng là kẻ cực đoan nhất trong hội. Gã yêu ai thì yêu chí chết nên khi bị nàng bỏ rơi, gã đâm ra tuyệt vọng. Gã hận đời và hận thói bạc tình của đàn bà.
"Nếu không có thói ba vạ dễ chung chạ của đàn ông thì phụ nữ có mà khóc bằng tiếng Mán. Đáng ra phụ nữ phải mang ơn thói đàm điếm của đàn ông mới phải" - Hơi bia sộc lên mũi nghe cay cay, Toàn nói với ý nghĩ phụ nữ thật đáng sợ.
"Sống ở giữa nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú thằng đàn ông nào chả hư hỏng" – Hắn chép miệng bao biện cho cái thói tham lam của những ga trai đa tình.
"Chính thói đàm điếm của đàn ông đã khai sinh ra nghề gái bao..." - Toàn cười nghiêng ngả. Trong bốn gã, Toàn là thằng ăn nói bỗ bã và cục cằn nhất. Hắn chẳng biết kiêng nể đếch ai, tính hắn thẳng như ruột ngựa, nghĩ sao nói vậy chẳng màu mè kiểu cách lấy lòng ai bao giờ. Có lẽ vì thế mà hắn không được lòng phụ nữ. Cũng phải thôi, có cô nào lại không thích nghe những lời ngọt ngào êm ái như những thỏi sô cô la Bỉ.
Mấy gã đàn ông áo cổ cồn, túi ngực cài bút  đem không khí ồn ào vào quán bia. Một người trong số họ gật đầu mỉm cười với hắn. Những gã trí thức chọn chiếc bàn bên cửa sổ, nơi có treo những giỏ phong lan thơm dìu dịu. Mấy gã trí thức đang thao thao bất tuyệt bàn chuyện thời cuộc, từ vấn đề thay đổi chính sách tiền tệ của bộ tài chính, đến chuyện xung đột vũ khí hạt nhân giữa Nam Triều Tiên và Bắc Triều Tiên…Thây kệ mấy gã đua nhau trổ tài làm chính trị gia đưa ra những dự báo về miếng đòn chính trị mà Mỹ hay Trung Quốc sắp tung ra. Mắt hắn lơ đãng nhìn ra ngoài đường, nơi dòng người đang bị kẹt xe. Tiếng động cơ, tiếng còi xe rú lên inh ỏi, những làn khó đen ngòm khét lẹt bay cả vào quán bia. Đoàn người nhích từng bước chậm chạp, trong đám đông có cả đám cưới. Thông thường người ta sẽ bực tức, nôn nóng khi ở trong hoàn cảnh này, tuy nhiên cô dâu, chú rể vẫn âu yếm nhìn nhau. Niềm hạnh phúc lấy đi nỗi bực dọc và sự mệt mỏi ra khỏi gương mặt họ.
“Xem họ cưới nhau vui chưa kìa.” – Dũng cố nén tiếng thở dài, hắn tợp một ngụm bia.
“Tôi mới nghĩ ra một trò, đảm bảo mấy ông sẽ thích” – Thuận cười tinh quái.
“Trò gì ông nói xem nào, cái kiểu nói nửa chừng xuân của ông nghe phát bực”. – Toàn bật lửa châm thuốc lá, ngụm khói cay cay lan xuống họng rồi tan vào máu khiến gã thấy sương sướng.
“Chúng mình thi xem ông nào kiếm được người yêu trước nhé. Ông nào thắng thì được cả nhóm tặng cho cặp nhẫn, ok không?”
“Ok”
Trò thi xem ai tán gái giỏi của Thuận làm thức tỉnh tính hiếu thắng và long sĩ diện của những gã trai. Sau những tiếng “zdô, zdô, zdô” ầm ĩ là những tiếng cụm ly lách cách. Bao giờ cũng vậy mấy gã mà vào quán bia là đã có sẵn hang trăm lý do dể cụm ly, và lần này những gã thợ điện cụm ly để bắt đầu một cuộc đua chinh phục tình yêu.
                                                      

                                        *************************

Thói đời tiền thường tỉ lệ nghịch với tình, hắn nghiệm ra chân lý đó khi yêu Diệp. Đầu năm học lớp 12, cô giáo xếp chỗ cho hắn ngồi cạnh Diệp. Sạu bận thầy Dương gọi hắn lên bảng, biết hắn quên không mang vở bài tập toán. Diệp đưa cho hắn quyển vở rồi nháy mắt bảo “ cậu quên vở bài tập toán à?”. Diệp khiến hắn vấn vương, hắn bâng khuâng nghĩ đến cô bạn xinh xắn có nốt ruồi duyên trên khóe miệng hay cười. Tình bạn trong sáng giữa hắn và Diệp lớn dần theo những tiếng ve thành tình yêu nam nữ. Nếu Diệp đến với hắn bằng sự thiêng liêng trong trẻo đầu đời của người con gái, thì hắn yêu Diệp bằng tình yêu sôi nổi háo hức của chàng trai mới lớn. Mỗi ngày hai dạo hắn đèo Diệp trên chiếc xe phượng hoàng băng qua cánh đồng lúa thơm náo nức. Nhiều hôm trời rét căm căm, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, hắn vẫn cởi áo khoác ngoài đưa cho Diệp: “cậu mặc vào cho khỏi lạnh”. Những khi mưa gió sụt sùi làm con đường gồ ghề đặc quánh bùn và lõng bõng nước, ấy vậy mà chiếc xe lại trở chững cứ tuột xích liên tục những như muốn đình công. Hắn vẫn nghiêm mặt nói với Diệp: “cậu cứ ngồi yên trên xe cho khỏi bẩn quần áo”. Rồi hắn hì hụi dắt xe với hai ống quần lấm tấm bùn. Mỗi trưa hè nóng nực tan trường hắn thường đèo Diệp tạt vào quán kem dưới gốc cây xoài. Lưng đẫm mồ hôi, hắn cười hiền nắm tay Diệp nói khẽ: “bọn mình ăn kem đã rồi hẵng về”…
Rớt đại học, hắn học trung cấp điện nước còn Diệp học trung cấp kế toán.Nhịp sống đông đúc nơi đô thị xa lạ khiến diệp thấy bơ vơ. Nhiều tối Diệp khóc ướt vai áo hắn. Chỉ đến khi hắn rủ: “cuối tuần chúng mình quê nhé”, cô mới thôi khóc. Biết Diệp dễ buồn vì cô sợ cảm giác lẽ loi nơi phố thị. Ngoài giờ học, hắn tranh thủ làm bồi bàn cho một quán cafe để có tiền đưa Diệp đi chơi khắp thành phố hoa phượng đỏ. Vào những dịp đặc biệt hắn bẽn lẽn dúi vào tay Diệp khi thì cái áo lúc lại cái kẹp tóc hay lọ nước hoa…
Không ít lần hai đứa ngồi dưới gốc phượng già. Diệp ngả đầu vào vai hắn nghe gió miêm thổi bay những cánh hoa đỏ như môi thiếu nữ. Lòng xốn xang, hắn gỡ những cánh phượng vươnng trên vai áo và trên tóc Diệp xếp hình hai trái lồng vào nhau. Nhìn Diệp đắm đuối hắn hỏi: “sau này cậu sẽ làm vợ tớ nhé?”. Diệp trả lời qua đôi mắt ngấn lệ: “sau này bọn mình chỉ có hai con thôi nhé”. Gió ngoài biển thổi vào không ngớt làm dịu đi cái nóng của mùa hè, những cặp tình nhân trao nhau nụ hôn ngọt lịm và mê đắm. Hàng cây, con đường và cả những ngôi nhà trở nên thơ mộng đến lao lòng. Hắn ôm Diệp thật chặt. Hẳn cứ tưởng, hắn nới lỏng vòng tay thì phút giây này sẽ tan biến vĩnh viễn. Diệp vừa nhắc đến chuyện con cái. Đành rằng con cái là kết quả tuyệt diệu của tình yêu, nhưng muốn có con người ta phải làm tình. Ôm người yêu bé nhỏ trong tay dưới cái ánh vàng tha thiết của những ngọn đèn đường, hắn không thể không nghĩ đến chuyện ân ái. Hắn thoáng bối rối, một thứ cảm xúc mới mẻ đầy khoái lạc chạy dọc thân thể hắn. Thời buổi này có mấy kẻ yêu nhau mà lại không làm chuyện đó, vả lại đằng nào Diệp chả là của hắn. Thế thì việc gì hắn phải trì hoãn nỗi thèm muốn bản năng. Hắn vuốt tóc Diệp và thì thầm: “hay bọn mình đi nhà nghỉ nhé”.
......
(còn tiếp)
Truyện ngắn được lấy từ blog: song_cho_hom_nay
http://vn.myblog.yahoo.com/song_cho_hom_nay
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9