NHỮNG CON SÔNG QUÊ HƯƠNG
ĐƯỜNG VÀO TIM Em hỏi,đường vào tim ngắn nhất
Chúng mình đi phải mất bao lâu?
Xe hoa sao chẳng qua cầu
Để mình cứ phải nhớ nhau thế này... Mùa Đông về,hàng cây chịu rét
Đem tuổi Xuân em dệt chuyện tình!
Nhìn đời lăng kính màu xanh
Con tim trao hết để thành tri âm... Lựa cung bậc xứng tầm thời đại
Giữ dung nhan trẻ mãi không già!
Đường vào tim vốn chẳng xa
Yêu rồi đừng để cánh hoa úa tàn!! Vẫn còn đó,muôn ngàn dấu ái
Đem giai nhân trả lại vườn thơ!
Đường vào tim lắm bất ngờ
Chạm môi một khắc,mộng mơ suốt đời... Bóng hoàng hôn cuối trời sắp tắt
Giọng người tình trong vắt như..thơ!
Hai năm quên mất lối về
Đường vào tim vẫn đợi chờ nhé em...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2018 11:10:39 bởi võ phong trần >
MAI EM ĐI... Mai em đi,có dòng sông lơ đãng! Hát chia ly,âm thanh nghe não nùng! Em đi rồi,vườn xưa trăng không sáng! Tiếc thương nhiều,trời vẫn cứ sang Đông!! Mai em đi,có loài hoa biết khóc! Áo lụa kia,không giấu nổi vai gầy! Nắng mùa Thu không còn hong mái tóc! Đau đớn nhiều,mình vẫn phải chia tay!! Mai em đi,có rừng ôm bóng gió! Mắt xanh kia,giờ cũng đã phai màu! Không có em,đời chìm trong nhung nhớ! Nụ hôn nồng,sao phải vội xa nhau?? Mai em đi,con đường xưa hoang vắng! Lời yêu thương,như bão thổi qua hồn! Cuộc tình đó,giờ cài lên hoa trắng! Em đi rồi,trời đất cũng cô đơn!! Mai em đi,bờ mi hoen nước mắt! Yêu thiết tha,làm sao nói giả từ?!? Đêm không ngủ,vô tình nghe tiếng hát! Khúc ca buồn,thương nhớ quá!Em ơi!!! 1.Viết nhân nửa đêm nghe Nguyễn Hồng Nhung Hát “Mai em đi”! 2.Đọc theo điệu nhạc của bài hát!
TÌNH NHỚ Tình nhớ nên tim lại thoáng đau
Đêm qua gió hát khúc mưa sầu
Vầng trăng cổ tích không còn nữa
Biết đến bao giờ mới thấy nhau? Tình nhớ cho mi rớt giọt buồn
Làm sao lấp được bến sông Tương?
Hoa trôi nước cuốn hồn băng giá
Biệt khúc từ ly hóa đoạn trường.. Tình nhớ người xa,đêm vẫn trôi
Xe hoa ngày ấy trót qua cầu
Đường tình trải lệ,hờn duyên kiếp
Kỷ niệm giờ đây đã phai phôi.. Tình nhớ mang theo giọt lệ buồn
Về đâu mái tóc của người thương?
Ai làm má phấn hoen dòng lệ?
Một đoạn tình thơ,trăm vấn vương...
TRÊN BẠCH MÃ SƠN Ta thấy mùa Xuân trên Bạch Mã Sơn Tấm thảm màu xanh với rừng chồi biếc! Chia tay mùa Đông chẳng hề nuối tiếc Tạm biệt nỗi buồn để ngắm ngàn hoa... Tâm ý thương thông trời đất giao hòa Dòng suối mát chảy xuyên vùng tâm thức! Tán cây rừng ôm trọn niềm day dứt Để quên đời ta lên Bạch Mã sơn... Hứng giọt sương mai rửa hết giận hờn Đem nỗi buồn chôn sâu trong thạch động! Đỉnh núi mây bay, bìa rừng gió lộng Những chiếc lá vàng lấp kín cõi vô ưu... Bạch Mã sơn yên ngủ dưới nắng chiều Lớp trầm tích khép hàng mi kiều nữ! Chút se lạnh giá băng hồn lữ thứ Một mình ngồi bấm thơ trên Bạch Mã sơn... VÕ THANH PHONG
DỖI VÀ MƯA Em dỗi làm gì cho trời đổ mưa
Để đất Kinh Bắc chìm trong giá rét?
Mặt ủ mày châu,con tim gào thét
Biếng ngủ quên ăn nhưng vẫn nhớ người xa.. Dỗi và mưa đều làm đau cánh hoa
Những giọt nước lăn dài như dòng lệ!
Em buồn một chút mà ngã nghiêng trần thế
Biết lấy gì để dành dỗ em đây?? Không khí lạnh về,Hà Nội mưa bay
Đường phố nhớp nhúa,đầy trời mây xám!
Không có chỗ để em trút cơn giận
Treo thơ lên tường để anh phải dứt day... Dỗi hờn tan rồi lại cho nắm bàn tay
Lại cầm bút viết bài thơ tương hợp!
Ánh mắt ấy chứa một trời hạnh phúc
Mưa đã dạt về phía rừng núi,rất xa... Anh nhâm nhi cà phê vừa ngắm dáng hoa
Dỗi một ngày,em gầy đi chút ít!
Dỗi vẫn làm thơ khiến anh mê tít
Mới hay Mộng Cầm đâu chỉ biết..kinh doanh!! VÕ THANH PHONG
EM Ở ĐÂU Sóng vẫn xô bờ, đêm cứ trôi Sao ta không cắt được mạch sầu? Đàn chim di trú mang theo gió Nguyệt khuyết hoa tàn,em ở đâu?? Phố Núi giờ này vẫn không mưa Em đi chẳng có phút giao mùa! Lời chưa kịp thốt, tình không trọn Nẻo ấy đi về ai đón đưa?? Biết gửi về đâu buồn tháng Tư? Hương thơm giờ đã chẳng theo người! Xa nhau mới biết ngày dài quá Trăng sáng vườn không! Thương nhớ ơi!! Trời đã sang hè, em ở đâu? Tình yêu giờ đã chớm phai màu! Tim không còn lửa nên hoa héo Một phút vô tình, chịu mất nhau... VÕ THANH PHONG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2020 08:42:10 bởi võ phong trần >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: