ĐỪNG ĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 32 trên tổng số 32 bài trong đề mục
Tiền Giang 17.07.2010 15:31:43 (permalink)
MỘT CHÚT LAN MAN VỀ BÓNG ĐÁ,THƠ
                                                 VÀ TÌNH YÊU!
 

       Vậy là ngày hội bóng đá đã đi qua!không còn tiếng kèn Vuvulera chói tai và những đêm ngủ gà ngủ gật.Không còn nghe nhũng tiếng hò hét từng chập dội đến từ quán café gần nhà.Tất cả đang trở lại nhịp điệu bình thường hàng ngày!Giờ mà còn nói chuyện bóng đá hẳn sẽ làm nhiều người mỉn cười.Nhưng thật ra,trong tâm trạng tĩnh lặng,ta sẽ có cái nhìn khách quan hơn về môn thẻ thao mà sức hấp dẫn đã lan tỏa khắp hành tinh và sự thống trị sẽ còn kéo dài chẳng biết đến bao giờ?
       Không còn trẻ nữa nên sắp đến ngày khai mạc,rút kinh nghiệm các kỳ World cup trước,tự nhủ lòng là chỉ xem một số trận diễn ra lúc chập tối và dứt khoát không thức đêm để khỏi ảnh hưởng sức khỏe.Thế nhưng,khi tiếng còi cất lên,mọi việc đâu lại vào đó.Từng trận rồi từng trận.Quả bóng Jabulani như có ma lực hút chặt đôi mắt.Đang xem dở dang nhưng bất chợt có công việc gì đó cần phải đi giải quyết là chạy như ma đuổi,chỉ lo bỏ sót những pha bóng hay.Mà cũng thật kỳ lạ,ngồi xem cả buổi chả thấy lọt lưới trái nào nhưng vừa bước chân đi là lập tức có cầu thủ làm bàn.Trở lại thì cũng chỉ được xem replay,chả thấy sướng chút nào!
       Đêm Cao Nguyên bớt nóng nên có thể vừa nhâm nhi chút rượu vừa xem bóng đá.Năm nay,khí hậu hết sức thất thường.Mãi đến giờ này vẫn chưa có cây bão nào.Cả nước như nằm trong lò Bát Quái.Miền Bắc Trung Bộ và Đồng Bằng sông Hồng một thời gian dài luôn ở khung nhiệt độ cao.Thông thường,biển cung cấp sự mát mẻ nhưng năm nay chính biển lại đẩy cái nóng vào đất liền mới kỳ!Có người nói đùa trái đất nóng lên là tại World cup.Bên kia Thái Bình Dương,nước Mỹ cũng chẳng hơn gì.Các bãi biển đen kín người.Khổ nỗi,vụ sập giếng dầu ở vịnh Mexico đã tạo ra những đợt “thủy triều đen”làm ảnh hưởng đến việc ngâm mình xuống nước.Còn nhớ,trong bài thơ “Giận”,em đã viết:
           Sáng nay về lại phía Đông thăm người thân!
            Muốn quên đi nỗi buồn không đáng có!
            Mùa Hạ giăng ngang một vầng lửa đỏ
            Đông hay Tây gì,cũng thấy nóng như nhau!
         Sở dĩ anh gọi bài “Không cần chọn” của em là bài thơ “Giận” vì bạn anh bảo trong đó khá nhiều chất “chua”.Không phải em sang phía Đông,cụ thể là New York,để tránh nắng,mà là để tránh cái từ “Bolsa” và lời đề tặng trên đầu bài thơ đó.Lý do để em giận thì hoàn toàn xác đáng,nhưng em biết không,bài thơ ấy tựa như từ trên tròi rơi xuống.Bản thân anh cũng chẳng biết mô tê gì cả.Ròng rã hơn hai mươi ngày,anh đánh vật với cái tivi và chỉnh lại đồng hồ sinh học trong con người mình.Giấc ngủ không phải lúc mười giờ đêm như thường lệ mà lại diễn ra vào buổi sáng vì lượt trận thứ hai,hôm nào kết thúc sớm cũng phải bốn giờ.Nhiều đêm mắt cay xè nhưng cũng phải thức.Biết là em không mê bóng đá nhưng nếu chứng kiến hai quả phạt thành bàn của Honda và Endo thì em sẽ hiểu cho anh.Chưa bao giờ trên đấu trường quốc tế,xem các đội châu Á thi đấu mà anh lại thấy an tâm như vậy.Cảm giác dưới cơ không còn nữa.Nhỏ con nhưng dẻo dai và linh hoạt,các cầu thủ châu Á không hề lép vế trong những cuộc tranh chấp tay đôi.Em có thấy trận đại thắng của Hàn Quốc trước Hy Lạp hay không?Tuy không được đánh giá cao nhưng dù sao đó vẫn là một cựu vô địch châu Âu.Chưa hết,một Tân Tây Lan bé nhỏ như vậy mà cũng lập kỷ lục trong kỳ World cup lần này:là đội duy nhất không thua một trận nào.Tuy Bắc Triều Tiên bị Bồ Đào Nha đè bẹp khá ê ẩm nhưng có đến hai đội châu Á vào đến vòng hai là một chuyện thần kỳ.Tám năm về trước,Nhật và Hàn Quốc cũng tiến sâu,thậm chí đội quân xứ sở kim chi còn vào đến bán kết,nhưng lần đó diễn ra trên sân nhà,có nhiều yếu tố hổ trợ nên không thể so sánh với lần này.Hậu World cup,Fifa còn xếp đội Nhật hạng mười,trên cả đội Anh,em biết không?
          Phấn khởi trước thành tích đó,nhưng nhìn lại bóng đá nước nhà,anh lại chạnh lòng.Thập niên 70 của thế kỷ trước,Hàn Quốc,Thái Lan kể cả Nhật bản còn kém chúng ta xa.Tuyển Việt nam không chỉ tung hoành ở Đông Nam Á,mà trên đấu trường châu lục,chẳng hề kém cạnh vói bất cứ đối thủ nào..Vậy mà giờ đây,có mỗi cái huy chương vàng Sea-Games với hoài không tới.Chật vật mãi nhưng  khi vào đến bán kết hay chung kết lại ra về trắng tay.Tình cảnh của ta chẳng khác đội Hà Lan là mấy.Đây là lần thứ ba xứ sở hoa Tulip ngậm ngùi đứng nhìn người khác phổng tay trên chiếc cúp cứ ngỡ mười mươi sắp là của mình.Giống nhưng lại khác,Hà Lan được mệnh danh là “Cơn lốc màu da cam”nên các năm 74,78 đã chơi thứ bóng đá tổng lực làm ngây ngất lòng người.Họ thắng như chẻ tre từ vòng loại đến tận trận bán kết để rồi chiếc bình pha lê tuyệt đẹp của bóng đá lại vỡ tan trong trận chiến cuối cùng.Lần này,thầy trò Bert Van Marwijk muốn sửa sai quá khứ bằng lối chơi thực dụng đến mức thô bạo.Họ cũng vào đến trận chung kết nhưng những nét hào hoa xưa đã biến mất.Chính Robben đã từng nói “Thà chơi thứ bóng đá xấu xí mà thắng còn hơn là đá đẹp mà thua”.Cú bay người đạp thẳng vào ngực đối phương của De Jong,giống một đòn trong phim võ thuật hơn là đá banh!Cơn mưa thẻ đã làm cho bài thơ chia tay World Cup 2010 của anh chỉ còn ý nghĩa khi viết về em.Điểm khác ở chỗ là tuyển chúng ta không thay đổi lối chơi như đội Hà Lan mà vẫn giữ tư tưởng khớp người Thái.Cứ vào đến trận chung kết mà gặp đoàn quân xứ Chùa Vàng là anh có cảm giác bại trận và rồi kết quả y như thật.Em bảo như thế có chán không?
          Thơ và bóng đá có nhiều cái tương đồng.Vào giải,anh không ra mặt ủng hộ đội nào cho dù rất cảm tình với các chàng trai châu Á.Thế nhưng,trong thâm tâm,sự quyến rủ của vũ điệu Samba nhuốm đầy chất thơ cũng có chút ấn tượng sâu sắc.Đường đi của đoàn quân áo vàng xanh vững chắc,thông suốt,khiến những người ái mộ vô cùng an tâm.Đùng một cái,trong trận tứ kết gặp Hà Lan,anh không hiểu điều gì đã xảy ra ở hiệp hai.Công thần Melo trong hiệp một đã có đường chuyền như đặt vào chân Robinho để anh chàng nghệ sĩ tài hoa này biến thành bàn thắng,sớm mở tỷ số cho đội Brazil.Thế mà trong một giây luống cuống,người anh hùng đó bỗng biến thành tội đồ với pha đá phản lưới nhà.Chưa hết,với sự giận dỗi của một đứa trẻ,Melo lại đạp vào chân nhà ảo thuật Robben, phải nhận thẻ đỏ,đem đẩy hết trách nhiệm cho đồng đội tuyệt vọng chống đỡ trong thế kém người để rồi cuối cùng phải chịu sụp đổ vì cú lội ngược giòng đầy may mắn của Hà lan.
          Như tình yêu,tỷ số thật mong manh!
          Hạnh phúc cách đau thương trong gang tấc!
          Họ sống giữa nụ cười và nước mắt
          Từ Thiên Đường,đên Địa Ngục không xa...
                                                (Sorry!Em! TG)
          Không phải chỉ có các cầu thủ Brazil khóc mà còn rất nhiều người nhỏ lệ,nhất là phái đẹp.Hầu hết phụ nữ được hỏi đều cho là mình thích đội bóng áo vàng xanh.Chất nghệ sĩ,chất thơ trong lối đá của những chàng trai Nam Mỹ chiếm được cảm tình của rất nhiều người.Nhưng như ai đó đã nói:Cái đẹp thường mong manh và sự vỡ nát sớm muộn gì rồi cũng xảy ra.Em thấy đó, sự giận dữ tai hại biết là ngần nào!Vậy mà khi đọc mấy câu thơ:
          Hai lần nữa thôi,”hoa bóng đá” sẽ tàn!
          Nhưng tin chắc;hoa tình yêu sống mãi!
          Những khát khao sẽ muôn đời bỏng cháy!
          Trong lòng anh,làm sáng rực tim em...
                                      (Thư gửi người đang ở bên kia)
Của T.K.H em đã vội mỉa mai anh:
          Lên mạng xem thơ,chắc lòng anh phấn khởi!
          Có hai người phụ nữ hướng về anh...
                                      (Không cần chọn-Thu Huyền)
          Túc cầu là nghệ thuật nhưng lại sản sinh rất nhiều  tiểu xảo thì thơ nào có kém gì?Em không thấy bài thơ đó giống pha đảo chân đầy ma thuật của Robben hay sao?Mục đích của nó không phải đi săn bàn mà cố tình làm cho đối phương phạm lỗi!Chẳng biết anh là ai vậy mà lời thơ cứ như quen nhau từ kiếp nào khiến em muốn biến mình thành cầu thủ Melo thứ hai:
          “Ban đêm Anh,ban ngày Em”sướt mướt!?
          Trái banh tròn đâu phải Nguyệt lão xe duyên??
                                      (Không cần chọn-Thu Huyền)
           Những vần thơ tuy có mềm mại thật nhưng làm sao em biết đó là đóa hồng mà không phải là của một Adam nào đó cố tình ghẹo em chơi?Chỉ với một thú vui dự khán các trận bóng đá đâu đã đủ để nói lên điều gì?Honores De Balzac từng bảo: “Chỉ có những kẻ yêu tâm hồn bạn mới yêu bạn chân thành”.Sâu sát như em mà chưa hiểu hết về anh thì với một người lạ hoắc lạ hươ làm sao biết được anh cảm nhận những gì?Sự mất bình tĩnh của em khiến anh chợt nhớ đến cầu thủ Suarez của đội Uruguay.Trong một trận tứ kết khác,đội bóng nam Mỹ này tranh suất vào bán kết với đại diện duy nhất còn sót lại của châu Phi là Ghana.Là một tiền đạo giỏi của bóng đá hiện đại,Suarez đã không ngừng lên công về thủ trong một trận đấu ngang sức ngang tài,hàm chứa nhiều rủi ro.Phút giây định mệnh rồi cũng đến!Trong một pha hãm thành của đội bóng lục địa đen,vòng cấm địa của Uruguay hỗn loạn và khung thành bị bỏ trống.Lúc này Suarez đã đứng vào vị trí của thủ môn.Cú đánh đầu thật chuẩn của một cầu thủ Ghana,bóng từ từ đi vào lưới trong khi thủ thành còn ở mãi tận ngoài kia.Một phản xạ gây rất nhiều tranh cãi,một sự cố có lẽ đáng nhớ nhất world cup khi Suarez thản nhiên dùng hai tay đẩy bóng ra như một vận động viên bóng chuyền chuyên nghiệp.Thẻ đỏ và phạt đền.Đó là điều hiển nhiên.Ngay trong giờ phút đó cả châu Phi cũng chưa hình dung hết sự oan nghiệt và bất công.Trận đấu đã gần như khép lại,một bàn thắng nữa cũng đồng nghĩa với việc Ghana giành vé vào bán kết,một câu chuyện đẹp và có hậu cho nước chủ nhà và toàn thể châu Phi.Vậy mà....
          Đất nước Uruguay bên kia Đại Tây Dương thì xưng tụng Suarez là người dũng cảm,quyết định dứt khoát,có công rất lớn trong việc đưa đội bóng nhà vào bán kết vì ngay sau đó tiền đạo đội Ghana là Gyan lóng ngóng đá hỏng quả phạt đền khiến hai đội phải phân định thắng thua trong cuộc chơi  luân lưu nghẹt thở và không dành cho người yếu tim.Kẻ chết đi sống lại Uruguay đã chiến thắng nhờ tâm lý phấn chấn vì vừa trở về từ Địa Ngục.Trong khi đó,người dân châu Phi thì nguyền rủa anh ta là đồ kẻ cướp,đã lấy đi cơ hội không thể tốt hơn mà họ đã chờ đợi bao nhiêu năm trời.Theo em,anh ta là người có công hay tội?Lịch sử sẽ phán xét Suarez như thế nào?Anh nghĩ,để khỏi cô độc,cầu thủ có bàn thắng tuyệt đẹp vào lưới Hàn Quốc đó sẽ phải viện dẫn trường họp “bàn tay của chúa”dành cho Maradona và mới đây,lại một “bàn tay của chúa”khác giúp Henry đưa đội tuyển Pháp đến nam Phi một cách nhọc nhằn và đầy tai tiếng!
          Em cần chú ý một điều:tuy bài thơ “THƯ GỬI NGƯỜI ĐANG Ở BÊN KIA” của tác giả THU KHÔNG HUYỀN có đề gửi tặng anh nhưng cô nàng (hay anh chàng?) không nắm được cụ thể là anh đang sinh sống ở đâu?Em hãy xem bốn câu thơ của khổ thứ tư:
          Em sẽ tìm anh lúc Kontum vào đêm
          Em Bolsa trong ngày hè nắng đổ
          Dù không còn Nam Phi trong chảo lửa
          Banh vẫn lăn trong ký ức chúng mình...
           (Thư gửi người bên kia-T.K.H)
       Gần tròn một tháng,vì mải mê chuyện world cup nên anh đã xao nhãng việc mail và gọi cho em.Trên mạng thì chẳng có bài thơ nào mang tính riêng tư,chỉ thấy toàn nói về trái banh tròn nên em giận là đúng.Nhưng sau loạt bài GIẤC MƠ CHÂU Á,ĐIỆU TANGO BUỒN, và NGHẸT THỞ ,anh đã khắc phục bằng bài “SORRY!EM!” rồi, chẳng lẽ em không đọc?
          Một tháng tròn,chứa bao nỗi nhớ mong!
          Chiều Cali chắc xanh hơn Phố Núi?
          Ellis,Bolsa,có ai về mà em đợi?
          Còn bốn trận cuối cùng,anh không thể buông xuôi!
Anh cũng không ngờ những câu thơ cuối lại tạo sự chú ý cho một người:
         “Đam mê nào cũng có cái khổ!Em ơi!
          Yêu bao nhiêu năm,chẳng lẽ giờ lại giận?
          Trên sân cỏ,ai cũng mong mình thắng!
          Còn trong tình yêu,huề là quý,phải hôn em?”
                        (Sorry!Em!-TG)
Không biết vô tình hay cố ý,T.K.H lại phản pháo tư tưởng cầu hòa của anh:
         Coi đá banh.Em nói thật tâm tình
         Không muốn Em huề Anh dù một trận
         Cuối cùng phải có kẻ thua người thắng
         Mà Em phải là người thắng sau cùng...
                                        (Thư gửi người...)
        Anh biết,sự khẳng định đó làm em có chút dao động.Nhưng chỉ với một bài thơ thì bão táp nào có thể nổi lên?Hay em nhập tâm câu ngạn ngữ của người Đức: “Trong vườn Tình,không trồng cây mọc chậm!”?Anh bây giờ không phải là một Thomas Muller mà có thể dùng sức trẻ để ghi bàn thật sớm vào lưới Argentina!Có tinh tế hay kín kẽ gì chăng nữa thì bất quá như các lão tướng Carles Puyol hay Van Bronkhost chờ một điểm rơi thích họp để giành chút thắng lợi cho mình là cùng.Anh càng không thể làm được như Xavi,người được mệnh danh là “Vua trung tuyến”,lúc nào cũng có thể áp đặt thế trận lên đối phương,là trái tim thật sự của đội tuyển Tây Ban Nha.Nhắc đến trái tim,anh chợt nhớ mấy câu thơ trong bài “Có ai về..”của em:
         Pleiku hai mùa mưa nắng!
         Con tim chỉ có một người
        Chia ly sầu thương chất nặng
        Có về,cho nhắn,ai ơi!...
                   (Có ai về..-Thu Huyên)
       Chẳng phải đó là con dấu thị thực nhập cảnh chỉ cấp duy nhất cho một mình anh sao?Nếu xem qua bài “Có hay không”,chắc em đã thấy:
          Về miền Tây,em trở thành thi sĩ
          Anh chỉ có một người yêu trên đất Mỹ...
       Những lời khẳng định đó vững chắc khác nào hậu vệ Sergio Ramos của đội vô địch World cup.Đó là bức tường thành kiên cố khó lòng xuyên thủng,hạn chế tối đa bàn thua,góp phần đưa chú Bò Tót lên đài vinh quang.Công bằng mà nói,đội Tây ban Nha đoạt cup là hoàn toàn xứng đáng!Trận đầu ra quân bất lợi,đoàn quân của ông Vicente Del Bosque vẫn không nản chí,luôn trung thành với lối đá đẹp của mình để rồi giải quyết khó khăn từng trận đấu một.Xem Tây Ban Nha vờn đội Đức ở bán kết,người ta cứ lầm tưởng đó là Brazil nếu không có sắc áo đỏ truyền thống của những dũng sĩ đấu bò.Lối đá một chạm đầy tốc độ đã làm hoa mắt các nghệ sĩ xiếc nam Mỹ.Nó là khắc tinh của trường phái rê dắt banh theo cảm hứng cá nhân để tạo sự đột biến.Những cây đại thụ như Ronaldo,Rooney,Tevez hay Messi đã mất bóng dưới ánh mặt trời.Với em,một người không mê bóng đá,những diễn giải này có vẻ dài dòng,khó hiểu.Còn người ta,họ đã theo đến hết hai trận bán kết mới viết bài thơ đó gửi cho anh,hà cớ em phải cố:
         Tối nay trên sân Mendela Bay
         Anh có thức,để một người cùng thức?
         Em sẽ học cách chơi banh của người Đức!
        Phải kiên cường đến phút chót mới thôi!
                                 (Không cần chọn-Thu Huyền)
     Nếu như không có lời nhắc nhở này của em, anh đã bỏ qua trận cầu tranh giải ba giữa Đức và Uruguay trên sân Mendela Bay.Đó là cuộc chạm trán đỉnh cao,đầy kịch tính và thật tuyệt vời!Trước đó,anh tự nhủ chả thèm xem vì đây là một trận đấu nhạt nhẽo của những người thua cuộc.Nhưng anh đã nhầm!Cả hai đội đều mở toang cửa và chơi thứ bóng đá đẹp đến nao lòng!Uruguay vắng Suarez cứ tưởng sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng lại ăn miếng trả miếng với những đòn phản công chết người và sự rượt đuổi tỷ số đến nghẹt thở.Mỗi lần Forlan có bóng,nguy hiểm lập tức treo trên đầu thủ môn Manuel Neuer.Chính cú vô lê xuất thần trong trận đấu nàyđã giúp tiền đạo có mái tóc vàng bồng bềnh giành được danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất giải.Thế nhưng buồn thay,trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng(1),cản đường họ là cổ xe tăng Đức luôn chiến đấu với một tinh thần thép cộng với sự xuất sắc của thủ lĩnh khu trung tuyến,tiền vệ Bastian Schweinsteiger,mà tài thu hồi bóng được ví như một thỏi nam châm.Chưa hết,Thomas Muller linh hồn của tuyển Đức,cầu thủ giành cú đúp vừa Vua phá lưới vừa là Cầu thủ trẻ xuất sắc nhất giải,đã trở lại sau án treo giò.Không còn cửa cho đội bóng sống sót cuối cùng của trường phái La Tinh.Em thì bảo học cách đá banh của người Đức,còn người ta thì chỉ muốn thắng,không chịu huề,anh biết phải làm sao đây?
        Goldari đã từng dạy: “Khi phụ nữ nổi giận,bốn nụ hôn nhẹ nhàng đủ làm nguôi lòng nàng”.Nhưng em hiện đang ở NewYork tráng lệ xa xôi còn anh  lại lang thang trên con phố buồn Pleiku đèo heo hút gió thì có cách nào để làm theo những lời khuyên quý báu đó?Thôi thì đành gửi một chút lan man về tình yêu và bóng đá để mong em được vui!
                                                                                     Tháng 7 /2010
                                                                                      Tiền Giang

1.Câu nói của Châu Du,đô đốc nước Ngô trước khi chết,vì thua mưu Khổng Minh Gia Cát Lượng!
 
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/849183279BD849D4B7E6AD999E726695.jpg[/image]

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/EDE6B1ACB52E42ED83ED41DFCBD8E53A.jpg[/image]

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/80881/8086A58072EF45ADB4836C2494F70C44.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2011 16:15:40 bởi Tiền Giang >
Attached Image(s)
#31
    võ phong trần 31.05.2019 11:36:30 (permalink)
    CÂU CHUYỆN CÒN TIẾP NỐI!ĐÂY LÀ THỜI GIAN NGỒI CÂN BẰNG GIỮA VĂN XUÔI VÀ VĂN VẦN
    Tiền Giang Võ Thanh Phong
     
     
     
     
    #32
      Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 32 trên tổng số 32 bài trong đề mục
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9