Con tim không cần lý lẽ
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 17 trên tổng số 17 bài trong đề mục
buihaihung 16.03.2010 14:54:13 (permalink)
Chào anh Duyên, nói chung quan niệm mỗi người mỗi khác. Tôi luôn muốn văn mình có thể vươn tới những tầm cao, được đón đọc và lưu giữ lại... để khi ta chết đi ta để lại một chút dấu vết cho đời. Như ông Vũ Trọng Phụng cuộc đời ông dừng ở tuổi 27 nhưng Xuân Tóc Đỏ, Nghị Hách... sẽ còn sống mãi và được bạn đọc các thế hệ đón đọc. Tất nhiên mình không dám mơ được như họ, những thiên tài - nhưng tôi mong mình có thể viết được những tác phẩm có thể cho con cháu đời sau đọc và hiểu được thế hệ chúng ta nghĩ gì, làm gì.. giá trị tư tưởng, nhân văn và những tư tưởng thời đại khác biểu hiện ở đâu ngoài những phát minh khoa học, những tác phẩm văn chương ghi dấu thời gian. Tuy nhiên, tôi cũng xin ghi nhận ý kiến của anh. Nếu như anh chỉ coi viết văn là một thú chơi thì đó là quan điểm của anh, có thể anh còn vượt xa tôi về suy nghĩ - anh đã đứng ngoài những danh lụy đời thường, không ham hố, không đòi hỏi, yêu cầu.
 Về tác phẩm của anh thì tôi nghĩ thế này: Anh viết văn có lẽ khá nhanh phải không? Tôi đọc Truyện ở quán karaoke va khong the tha thu, toi thay có được viết một cách dễ dãi quá và không có chất đọng. Đọng lại sau tác phẩm của anh là gì? Con tim khong can ly lẽ khá hơn nhưng vẫn không hàm chứa nhiều về tính nghệ thuật. Nó thiếu cao trào, thắt nút, mở nút. Ví dụ cái tình cảm của cô gái với bố của bạn mình nó diễn ra không thật, cảm tưởng là người đọc đang ngồi nghe anh kể chứ không phải là cô gái đang sống với mối tình ngang trái của mình. Rồi khi cô gái nhận ra tình cảm của mình nó cũng cứ hồn nhiên theo kiểu... đương nhiên phải thế, trái tim cô thổn thức như thế nào? Cô đấu tranh với nó và ngả về tình cảm chứ o phải lý trí như thế nào? Rồi đoạn cô tiếp xúc với anh chàng khoe khoang và o chấp nhận nổi và cô lại tìm về anh "già" kia cũng o tự nhiên, hơi khiên cưỡng. Rồi hình tượng nghệ thuật trong tác phẩm của anh là gì? Ví dụ ở truyện ngắn Thiên đường tôi mới đăng, hình tượng nghệ thuật của tôi chính là "chiếc tủ" -nó đại diện cho một cuộc sống công chức tẻ nhạt, tù hãm và khó biến đổi. Thiên đường mà tôi muốn diễn tả chính là ước vọng con người ra khỏi được chiếc tủ chật chội, nhỏ bé đó để vươn lên... tuy nhiên đó vẫn chỉ là một ước vọng, đúng hơn một hoài nghi về thiên đường có thật. Tiếc là tôi vẫn chưa nhận được lời bình luận nào trên diễn đàn, chắc truyện tôi còn dở quá ( hic)...
Tôi mong anh viết có chiều sâu hơn, ví dụ truyện con tim không cần lý lẽ đã khá đạt về ý tưởng nhưng nếu được trau dồi hơn về mặt nghệ thuật thì sẽ đạt hơn. Thân  
#16
    Pe An 18.03.2010 13:24:54 (permalink)

    Trích đoạn: hoangau


    Trích đoạn: nguyễn thế duyên


    Nếu con tim không cần lý lẽ, thì khi buộc phải đối diện với lý lẽ, nó sẽ không có một thứ vũ khí nào ...


    Và lúc ấy nó sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi nhưng bù lại nó được sống


    Trái tim chỉ thực sự là trái tim khi sống trong sự hài hoà với khối óc, chú không phải là sống trong sự bất chấp. Suy cho cùng, tim bơm máu lên não, máu chảy qua não rồi vẫn quay về tim mà...

     
    Chị Ngâu này, Pé nghe đẩu nghe đâu Tim bơm máu lên não. máu chảy qua não..rồi chạy đến đâu nữa mới về tim cơ.  Mà Bác Duyên chơi chẳng đẹp tí tẹo nào, tự dưng viết tới "Anh đừng nói gì cả. Con tim em không cần những lý lẽ " sao lại "chấm hết" chị nhẻ. Ít ra cũng được "ba chấm" cơ.. 

    #17
      Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 17 trên tổng số 17 bài trong đề mục
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9