CƯỜNG DƯƠNG TRÁNG THẬN KÝ
Quãng Nhẫn 23.01.2010 14:49:18 (permalink)
Cuối năm trước có một ông Giáo sư, là Giáo sư Tiến sĩ Y khoa hẳn hoi tìm đến trung tâm chỗ mình làm việc nhờ khám và chữa bệnh. Trước đây hồi đang làm việc ở thành phố Göttingen,  cũng dưới quyền một Giáo sư Tiến sĩ Y khoa, nên thỉnh thoảng cũng có bệnh nhân có học vị cao nhất trong nghề y đến chữa bệnh, (trong đó có bà Ritta Süßmut là cựu Chủ Tịch Quốc Hội Đức). Nhưng từ ngày về Viện Châm Cứu, rồi chuển từ Viện Châm Cứu sang trung tâm Chống Đau Nhức đến nay, thì bệnh nhân là bác sĩ thường thì nhiều, nhưng bệnh nhân có học vị Giáo Sư Y Khoa thì chưa có.Vì vậy mà khi ông này đến khám bệnh mình rất ngạc nhiên. Hỏi ra mới biết là ông ta chỉ có bị đau bao tử thôi.
Ông ta là một chuyên gia cột sống rất nổi tiếng ở Đức. Hiện tại ông ta là viện trưởng một bệnh viện chuyên khoa cột sống, và kiêm luôn chủ nhân một bệnh viện Thú Y tư nhân lớn vào loại nhất nhì châu Âu.
  

Bệnh viện Thú Y của Ông ta nổi tiếng châu Âu cũng nhờ vào môn phẫu thuật và điều trị bệnh cột sống cho vật nuôi. Trong đó chủ yếu là chó và mèo. He he..nghe ông ta nói, thu nhập của ông ta từ việc điều trị cột sống cho mèo và chó của giới quí tộc cao gấp hàng chục lần điều trị cho người.  Ông nói mấy ông bà trưởng giả có bệnh đôi khi còn tiếc tiền trị bệnh cho mình, nhưng với chó và mèo của họ bị bệnh thì họ không hề tiếc. Có người bỏ ra hàng chục ngàn Euro để thay đốt sống nhân tạo cho chó của họ đấy. Khiếp!
Nếu bà con đang ở châu Âu có nuôi chó hay mèo mà bị bệnh cột sống xin liên lạc về đây:
Wirbelsäulener Klinik
Prof. Dr. med. vet. (et) Safwat Hassan
Prof. of vet. surgery, FTA für Chirurgie
Merkurring 50
22143 Hamburg- Rahlstedt
Tel: 0049/4046861800

http://www.kleintierzentrum-merkurpark.de/  
   
Đó là một địa chỉ  chuyên điều trị về bệnh cột sống (tất nhiên là cho người). Nhưng với thú nuôi thì nổi tiếng hơn.

Nghe ông ta trình bày căn bệnh đau bao tử của ông ta đã được chẩn khám khắp nơi, với đủ loại máy móc tối tân nhất hiện nay, với những thầy thuốc chuyên môn giỏi khét tiếng thế giới. Đã điều trị đủ cách rồi nhưng không khỏi.
Khi mình chẩn bệnh cho ông, mới bắt mạch sơ, coi lưỡi, coi mắt xong, mình mỉm cười. Ông hỏi tại sao cười. Mình nói quá đơn giản, không cần uống thuốc, chỉ uống mấy bát canh, vài tuần trà là hết bệnh. Ông trố mắt lên nhìn mình như nhìn một con quái vật  ngoài hành tinh khác đến . Mình nói yên tâm đi, toàn là đồ ăn thức uống cả thôi, không hề có một tý hóa dược nào đâu mà sợ.
Qua chẩn bệnh mình biết ổng bị Can Mộc Phạm Vị. Một chứng bệnh rất thường gặp ở các Đại Gia và chính khách. Chẳng qua là vì lo lắng, uất ức hay căng thẳng quá độ mà  nội thương đến Can Đởm (Gan, Mật), làm cho khí huyết uất trệ tại Gan. Gan thuộc hành Mộc. Khí Mộc uất trệ thì tổn đến Tỳ Vị thuộc Thổ (Mộc khắc Thổ mà lại). Biết bệnh, mình tương cho ông ta cái  menü nấu món canh Bình Can bổ Tỳ Vị, bằng mấy thứ thảo dược và rau cỏ. Đồng thời cho ông ta uống mấy thứ trà Bình Can Hạ Hỏa. Mới chơi có 3 ngày, bao tử hết đau. Ông ta đến tìm mình hỏi sao có mấy thứ đồ ăn thức uống đơn giản vậy mà chữa được căn bệnh mà ông ta đã tốn hàng chục ngàn Euro mà không khỏi. Mình mới nói cho ông ta một nguyên lý Y Khoa của Á Đông  rất đơn giản là "Bệnh từ cái miệng đưa vào, thì cũng từ cái miệng mà đưa bệnh ra"  thế thôi. Ông ta khoái cái nguyên lý này lắm.
Biết ông ta tâm đắc với nguyên lý này nên mình mới thổ lộ cái mơ ước cỏn con trong đời mình mà mấy chục năm nay vẫn chưa có điều kiện thực hiện, đó là mở một cái Nhà Hàng Ăn Uống Trị Bệnh. Ông ta nghe mình nói khoái lắm, và hứa sẽ giúp mình thực hiện mơ ước này.  Mình nói với ông ta, cái khó khăn nhất của ý tưởng này là Thảo Dược phải đưa từ Á Châu sang. Nhưng đã lâu mình chưa về nên không biết nguồn cung cấp như thế nào. Ông nói về thăm dò trước rồi tính sau.
Thế là có một chuyến công cán đột xuất về Á Châu  cùng  chuyên viên của Ông ta.
Bay về Hà Nội, ghé đến mấy hiệu thuốc Bắc, thấy thứ gì cũng có, chỉ tội chất lượng quá tệ. Bay gấp vô Sài Gòn, đến Chợ Lớn coi thuốc Bắc chính cống của người Tàu thửa xem sao.
Thì hỡi ôi, bẻ một lát Hoài Sơn, nếm thấy mùi ngai ngái, nhàn nhạt, le lưỡi liếm thử mới biết chúng nó đã nhúng nuớc thuốc rửa mốc rồi. Quay sang mấy thùng Kỷ Tử thấy đỏ au hấp dẫn ra phết, nhặt mấy hạt nếm,  lại thấy lờ lợ chua chua ngòn ngọt là lạ, lấy tay chà nát, hóa ra cái màu đỏ hấp dẫn ấy là do chúng nó nhuộm, còn Kỷ Tử thì chắc là còn non, chúng đã thu hoạch rồi. Buồn!
Trước lúc về có hẹn hò với một Anh Bạn cũng tâm đắc với nhà hàng ăn uống trị bệnh lắm. Lúc gặp thấy anh lơ lơ không nói chi đến chuyện nhà hàng. Mình thì vừa mới bị mấy lô thuốc bắc ở Chợ Lớn dội cho gáo nước lạnh, bấy giờ thấy Anh vậy nên lòng thăm thẳm lạnh mà bay ra Bắc và hối hả bắn sang Đại Hàn.
Đến Đại Hàn mình với ông đồng nghiệp đang hẹn ở đó, làm một quả tham quan cơ sở sản xuất Nấm Linh Chi. Trước đây mình đã từng biết Sâm Cao Ly xuất ngoại của tụi này đánh dầu, ép củ trong rất hoành tráng nhưng toàn là đồ đểu. Bây giờ tận mắt thấy chúng nó nuôi trồng Nấm Linh Chi mà hết hồn. Trời đất cha mẹ ơi!  Nấm Linh Chi có tác dụng là diệu dược nhờ nó thu tàng linh khí trời đất mà có, thế mà tụi này nuôi nấm trong phòng kính, lại kích thích tăng trưởng bằng hóa chất thì còn chi là diệu dụng nữa hả trời. Vậy mà các sản phẩm kiểu như dược phẩm chức  năng làm bằng Linh Chi của tụi nó thống lĩnh thị trường thế giới. Mấy thứ tinh chất chiết từ Linh Chi bán còn đắt hơn vàng. Khiếp!
Bay sang Bắc Kinh, Trung Quốc hòng tìm cho đến tận gốc xem sao, thì mới kinh khiếp nữa. Chúng mình đến trọ chỗ người Đồng Nghiệp cũ, hồi xưa quen biết khi Ông ta đang ở Đức. Nghe nói bọn mình định đến vùng  Tứ  Xuyên là cái nôi của Thảo dược, nơi xuất xứ nhiều loại kỳ hoa diệu dược để tiếp xúc thị trường thuốc Bắc ở đó xem sao, Ông cười khầng khậc kéo tụi mình vô kho thuốc của Ông ta chỉ cho mấy bao tải Đông Trùng Hạ Thảo và nói: Đông Trùng Hạ Thảo này là bọn tớ chuyển lên bán sỉ ở vùng đó, rồi dân các thành phố lớn và dân du lịch đến đó mua lẻ về dùng đấy. Mình trợn tròng lên hỏi: Đông Trùng Hạ Thảo các ông thu lượm trên đường nhựa à. Ông ta cười khà khà: Không trên đường nhựa nhưng ở các phòng Sinh Hóa ở  Bắc Kinh. Thật là kinh khủng!
Chán! Quay lại Seoul ngồi đợi máy bay trở lại Đức, Buồn thúi ruột, về Việt nam mà chỉ nhìn thấy miền Trung qua của sổ máy bay. Lại bị bọn kia càu nhàu vì chuyến đi thất bại.
Hồi tết dương lịch có anh bạn thân ở tận biên giới Đan Mạch gọi điện thoại nói mình lên chơi để thẩm định một việc rất hệ trọng.
Anh này lớn hơn mình mấy tuổi,  vợ bỏ theo Tây đã lâu. Cách đây 3 năm về Việt Nam cưới được một cô vợ khác, trẻ hơn gần 2 chục tuổi. Nghe anh ta hối hả giục tới,  tưởng chuyện gì quan trọng lắm, té ra là muốn mình thẩm định một hũ rượu cường dương tráng thận mà anh ta mới thửa được.
Hũ rượu mà nghe anh ta nói khó khăn lắm anh ấy mới cẩu sang được đây. Là gửi bằng tàu thủy mới qua lọt được đến Đức. Anh nói hũ rưọu này có tên là Thập Nhị Bảo. Cả nước Việt Nam chỉ có 7 hũ mà thôi. Bố anh ta là một cựu chính khách rất cộm trong Chính Phủ, được tặng một hũ, thấy anh có vấn đề nên mới để dành cho anh.
Trời đất ạ! Nhìn hũ rựợu mà mình xém nữa té ngửa ra xỉu. Trong cái màu nước nhờ nhờ nâu nâu ấy là bầy nha bầy nhầy một đống các con vật ôm cuộn lấy nhau. Có đuôi có vảy, có lông ...đủ cả. Hỏi ra mới biết là bình rượu ấy được ngâm bằng 12 con vật, nào là bìm bịp, tắc kè, thai cá sấu, hải sâm, cá ngựa, rắn biển, mật đồi mồi...Khiếp hãi!. Không biết cái ông thầy lang nào nghĩ ra cái toa cường dương tráng thận này mà táng đởm kinh hồn thế không biết.
Mình hỏi anh, có hiệu quả không? Anh nói "có chứ,  có chứ, bá chấy bá chấy."  Mình nghiêm mặt quật lại. "Anh đừng có mà bốc phét, cái ni mà mà diệu dược thế a, vô lý, thậm đại vô lý". Anh cũng nghiêm mặt trả lời. "Thật đó chứ, anh nói phét với chú làm gì, trước đây anh dùng viên xanh 0,5 mg bây chừ có thứ ni anh chỉ cần loại 0,25mg là trụ được.
Mình nghe anh nói, sa sầm mặt hỏi lại :"rứa cái quả Thiên Lý Tiêu Dao em truyền cho anh đâu?". Anh nhăn mặt gãi đầu hề hề nói :" già rồi, ngày nào cũng vờn qua vờn lại như múa, hít vô thở ra chán lắm, anh chơi cú kia chắc ăn hơn". Tôi không nói gì, cũng chẳng trách anh. Vì anh không phải là người bệnh nhân Việt Nam đầu tiên nói với tôi như vậy. Nghe chán rồi.
Ngày xưa học thuốc, thầy có truyền cho mấy  phương toa cổ, điều trị  bệnh suy thận, liệt dương hay lắm. Trước đây mình dụng mấy toa này cũng giúp được khối người rồi. Cho đến khi mình có duyên gặp được một cao nhân về Khí Công, dạy cho mình môn  Thiên Lý Tiêu Dao, một thức  chuyển chân kèm theo 3 hơi thở vô ra nương theo thế vờn của tay mà thành một thế, 4 thế đó hợp lại thành 1 bước. Đại sư Khí Công ấy nói khi  đã đi được 1 ngàn bước( Thiên Lý) - mỗi ngày chỉ cần đi từ 5 đến 7 bước ấy là đủ), thì mọi bệnh tật đều lùi lại sau lưng. Đi được 2 ngàn bước thì khí lực sung mãn như hồi mười chín đôi mươi. Đi được 3 ngàn bước thì 10 năm không có đàn bà cũng chẳng sao, mà một đêm có 10 người đàn bà cũng không thấm gì. Đi được từ 5 ngàn bước trở lên thì tinh thần sảng khoái, thần khí sung mãn, lúc nào cũng cũng tràn trề nhựa sống, mà thanh thản đến vô cùng đó là cảnh giới của Tiêu Dao. Ông nói đây là một bộ khí công chữa về bệnh thận suy vô cùng linh diệu.
Mình đã từng tập rất chuyên cần bộ khí công này. Đi được bao nhiêu bước rồi cũng không biết nữa, nhưng năm bảy năm không gần gũi giới sắc cũng chẳng sao cả. Tất nhiên chưa có điều kiện để thử 1 đêm với 10 phụ nữ, nhưng mình tin là cũng chẳng can hệ gì  nếu có (he he...).
Bộ khí công này mình hướng dẫn cho rất nhiều bệnh nhân bị bệnh về thận, và các bệnh về  đau nhức sống lưng, đặc biệt có nhiều trường hợp mắc bệnh hiểm nghèo có liên quan đến vùng bụng dưới. Thậm chí đã đôi ba lần cải tử hoàn sinh cho con bệnh cũng nhờ vào bộ khí công này mà nên.
Kể từ dạo cảm thụ được sự huyền diệu của bộ khí công này, đối với bệnh nhân bị suy thận, bất kể suy thận âm hay thận dương, đàn ông hay đàn bà mình cũng không dùng các toa thuốc ấy nữa, dù biết đó cũng là diệu phương. Nhưng mình thấy Thiên Lý Tiêu Dao hiệu quả và đơn giản hơn nhiều. Nên mình hay dùng nó làm sở trường. Trừ phi thấy đối tượng lười biếng vận động hay thiếu lòng tin mình mới dùng các toa kia thôi.
Các toa cổ phương ấy đi lại tùy chứng cũng chỉ có 4 toa là diệu dụng nhất.
Toa đắc cách nhất có lẽ là toa "Thốc Kê Hoàn". Toa này có một sự tích rất hoành tráng
Nguyên sơ của toa này xuất xứ từ nội cung nhà Đường. Tương truyền là từ thâm cung của Hoàng Đế Võ tắc Thiên mà ra.
Võ Tắc Thiên là người đàn bà nổi tiếng dữ dội trong phòng the. Khi vua Cao Tông mất, bà rất buồn phiền, hụt hẫng và có nhiều lúc thèm khát như điên loạn. Thấy vậy  Thiên Kim công chúa liền hiến một cách có thể làm cân bằng âm dương trong cơ thể của người Hoàng Hậu dâm loạn này, đó là cách hấp thụ dương khí để cân bằng âm khí, nhờ đó sẽ hết ưu phiền vì trống vắng. "Linh dược" chính là Phùng Tiểu Bảo một gã trai trẻ cường tráng và phốp pháp về mọi phương diện. Vào những năm Võ Hậu quá tuổi trung niên, khả năng tình dục của bà suy giảm. Bà cho vời tất cả Ngự Y và những thầy thuốc danh tiếng vào cung để tìm thuốc hồi xuân. Ngự y đã tìm ra một phương toa và chế thuốc đem dâng lên, nói rằng thuốc dùng xong hiệu quả ngay, có thể hưởng lạc như thủơ còn son trẻ. Từ đó ngày nào bà cũng dùng thuốc và dữ dội tình dục cho đến tận năm 80 tuổi mà vẫn không phai nhạt. (khiếp!!!!)
Chuyện xưa còn kể rằng, vào thời đó quan thái thú Lã Cung Đại đã 70 tuổi nhưng vẫn không có con vì bất lực, Sau đó có người hiến tặng toa thuốc kể trên cho ông dùng mà sinh được 3 đứa con trai. Có được 3 con trai ông không dùng thuốc nữa. Số thuốc đã chế ông vứt ra vườn. Có con gà trống chạy lại mổ sạch, ăn xong cuống cuồng dớn dác phải đi tìm gà mái đạp ngay. Vừa đạp vừa mổ lên đầu gà mái. Con gà trống dính liền trên đầu gà mái mấy ngày không chịu xuống, mổ cho con gà mái đến trọc đầu. Vì thế toa này mới có tên là "Thốc Kê Hoàn". (Thốc là trọc đầu, kê là gà...)
Toa thuốc quá mạnh bạo dữ dội, vì vậy mà các Lương Y sau này gia giảm cho bớt chút "hung hăng" của thuốc. Toa thuốc đang hiện hành trong dân gian là toa đã gia giảm. Chỉ có truyền nhân nhà nòi mới có nguyên toa mà thôi.
(Sau đây tôi cũng chỉ dám kê ra toa thông dụng mà thôi, còn toa "Thốc Kê Hoàn" "chính hiệu con nai vàng"  thì chỉ khi trực tiếp xem bệnh mới ra toa được. Cho dù chỉ thêm có một vị, đối với chủ vị  thì như Thần, lại có sức lôi cuốn như Tá, mà còn biết dẫn thuốc tốc hành như Sứ. Nhưng cũng ghìm bớt chun chút cái cuồng lục của toa. Tuy vậy toa phổ thông cũng rất đáng để kiêu hãnh là Đệ Nhất Tráng Thận Cường Dương thang.)
Toa "Thốc Kê Hoàn" như sau:



   Nhục thung dung 40 g, viễn chí 40 g, tục đoạn 40 g, ngũ vị tử 30 g, xà sàng tử 25 g, chỉ thực 25 g. Tất cả tán mịn, dùng dạng bột hoặc lấy nước gạo hòa tán nhuyễn làm viên dùng dần. Mỗi lần uống 12 g với nước nguội hòa ít rượu để dẫn thuốc nhanh. Uống buổi sáng lúc đói và buổi tối trước khi đi ngủ 1 tiếng.
     
(Mời xem tiếp phần 2 : 3 toa "diệu phư
ơng" còn lạiđặc biệt là hướng dẫn luyện tập bằng hình ảnh và video mônThiên Lý Tiêu Dao, bộ khí công có thể gọi là thần kỳ đối với bệnh Suy Thận)
   
14.01.10
Quảng Nhẫn LTN
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9