damotlanyeunhau
-
Số bài
:
3892
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 11.11.2008
|
RE: Thành Phố Buồn. . .
-
13.07.2010 16:34:30
Một Thời Áo Trắng bài viết: nobody111 PHƯỢNG HỒNG Một buổi chiều nắng ấm, sau giờ làm việc .. tôi lái xe chạy vòng vòng trên những con đường thành phố. Ghé vào khu phố Việt Nam ở đây , tôi chợt thấy một bóng dáng ai đang thướt tha trong tà áo dài . Chợt như một thoáng hương tình ngây thơ thưở nào lại ùa về một cách vội vã trong tôi . Tôi ghé vào một quán cà fê , ngồi nhâm nhi tách cà fê , để thả hồn theo những kỷ niệm của ngày xưa , của một thời áo trắng , thắp thoáng tà áo trắng học trò , đầy buớm trắng hoa lá tuơi đẹp của mùa xuân , có thầy có cô có bạn bè . Có giờ ra chơi , có phút tan truờng. Có phấn trắng, bãn đen. Có tiếng ve sầu của mùa hè , có màu hoa phuợng đỏ chia ly , và có những mối tình thơ ngây vụng dại . Mới ngày nào mà một thời áo trắng đã trôi qua với bao nhiêu kỷ niệm của cái tuổi học trò , với bao nhiêu mơ uớc của tuổi thư sinh ... bây giờ chỉ còn lại trong quá khứ ... nhưng, những tình cảm đầu đời ngây thơ đó sẽ không bao giờ phai nhạt ... Gắn liền áo trắng với cái tuổi học trò là mối tình đầu, đã gợi biết bao nhiêu hình ảnh trong ký ức tôị Khi vào trung học , tôi là một câu học trò vô tư và lạnh lùng .Sống và lớn lên bên US từ nhỏ , cho nên thời học trò của tôi hầu hết toàn là những người bạn học mỹ . Lâu lâu trong lớp tôi mới xuất hiện một cậu hay một cô học trò Việt Nam. Lúc đó thành phố nơi tôi ở rất ít người Việt Nam , ở trường học thì cũng thế . Đáng lẻ ra tôi phải càng biết yêu quý và để ý hơn những người bạn học Việt Nam. Thế nhưng với một thằng con trai còn ở cái tuổi học trò như tôi, sự quan tâm thì ít .... mà cái vô tư thì rất nhiềụ Thế nhưng có mấy ai trãi qua thời học trò mà không từng một lần trãi qua những cãm giác rung động đầu đời . Tuy ở US, và dĩ nhiên với một thằng dù có vô tư bao nhiêu thì cũng không được ngoại lệ với những thứ cãm xúc mang hương vị của tình thơ ngây thưở mới lớn đó . Nhớ lại một buổi chiều mùa xuân năm ấy , trường tôi có thêm một cô học trò mới . Tánh tôi mãi vô tư nên thêm một người hay bớt đi một người học trò ở trường chẳng là vấn đề to gì mấy ... Và khi ấy , với tôi thì người con gái ấy cũng thế , tôi cũng chỉ biết em khi gặp nhau trong hành lang truờng học . Lúc đó , tôi chỉ dừng lại với vài câu xã giao cho vui miệng mà thôi . Để rồi , ngày ấy đã đến . Cái ngày cũng như bao nhiêu ngày khác , cũng có 24 tiếng và kim đồng hồ cũng vẫn chỉ đúng từng số giờ mà không chậm lại một giây nào . Vậy mà chính những giây phút ngắn ngủi trôi qua trong ngày hôm đó đã đến với tôi mang theo những điều mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên cái phút giây ngày hôm ấy . Ngày đó , tôi theo ba mẹ đi chùa . Khung cảnh hôm đó thật náo nhiệt đông người qua lại . Có lẽ do người đông nên tôi cũng cãm thấy ngột ngạt , lúc đó tôi chỉ nghĩ mong ba mẹ mau cúng để lẹ đi về . Vậy mà thoáng chốc tôi cãm thấy cả không gian xung quanh tôi dường như mọi thứ đang đứng yên lại , khi tôi nhìn thấy em. Em hôm nay lạ quá , trong tà áo dài trắng , mái tóc xõa dài qua vai nhìn em thật khác hoàn toàn với cái nhìn đầu tiên hay những khi tôi gặp ở trường . Hình như tim tôi ngừng đập , ánh mắt tôi tìm em trong vô số những người đang chen chúc đi xung quanh em . Thôi rồi , kể từ giây phút này tôi biết rằng trái tim tôi không còn là của tôi nữa , ánh mắt tôi không còn nghe lời tôi nữa . Và bước chân tôi dường như cũng đã thôi thúc tôi đi đến bên em . - “ Ngọc cũng đi chùa sao , đi với gia đình đó hả ” tôi lấp bắp nói - “Ngọc đi với mẹ , anh cũng đi với gia đình ?”. Ngọc đáp lại câu hỏi xã giao của tôi thật nhẹ nhàng làm sao . Nghe mà lòng tôi vui như mở cờ . Chúng tôi trò chuyện vài câu rồi Ngọc chào tôi đi theo mẹ . Nhìn em đi xa rồi mà ánh mắt tôi vẫn chưa chịu thôi . Ước gì thời gian hồi nãy đến lại thêm một lần nữa và đứng im luôn . Lần đầu tiên tôi biết Ngọc là ở trường trung học ,em cùng gia đình qua US từ Pháp nên tiếng English nói cũng không được nhiều .Đó là những gì tôi biết thêm về em sau cái lần gặp nhau ở chùa ngày hôm đó . Sau lần đó , chúng tôi thân nhau hơn .Những kỷ niệm vui buồn cũng có nhiều hơn . Tôi vẫn nhớ mãi , có một lần tôi và em cùng rủ nhau cúp một ngày học để đi câu cá . Ngọc rất chu đáo , em chuẩn bị cho cả hai ổ bánh mì zambon. Cái ghế đá bên bờ hồ ngày hôm đó thật thân thương làm sao . Rồi tôi và em cùng nhau đi dọc bờ hồ , đi vòng vòng trong công viên mà trò chuyện đủ thứ trên đời . Ánh mắt em trong veo tròn đẹp nhìn tôi và rồi em nở một nụ cười thật duyên làm sao , trong cái nắng chiều hôm đó mùa xuân đã qua rồi nhưng sao tôi thấy mùa xuân như đang ở trong tim của tôi . Và mùa xuân trong đôi mắt em … Là muà xuân chan chứa hy vọng … Và mùa xuân trong đôi mắt em … Anh mãi chờ trông... Lúc đó tôi thầm nghĩ , cho dù mai đây có bao nhiêu cái chiều trôi qua êm đềm hơn như thế này nữa thì trong lòng tôi sẽ vẫn luôn có một chỗ dành riêng cho kỷ niệm ngày hôm nay .... Nhưng rồi, ta quen nhau muà xuân, ta xa nhau muà hạ . Cuối muà học năm đó , một ngày mùa xuân đã vẫy tay chào tạm biệt tôi ,và em cũng thế . Hai tháng trôi qua sao mà nhanh thế . Ngày em nói em phải theo gia đình về Cali sống , cõi lòng tôi như có một điều gì đó làm tim tôi ngừng thở , tôi thẩn thờ người ra mà không nói lên được lời nào .Tôi chỉ nhìn em . Em đứng bên tôi .Thời gian như ngừng trôi . Buổi chiều chia tay , cũng là lần đầu tiên tôi mạnh dạn nắm tay em đi dạo bờ hồ công viên. Ngọc ngày hôm đó, đẹp lắm . Gío’ chiều phả lên mát rượi, gió và tóc em nô đùa mươn man trên cánh tay tôi . Ngày mai xa nhau rồi không biết đến khi nào tôi và em mới có lại một buổi chiều như thế này . Êm đềm hạnh phúc và thêm một chúc mong manh ... Nhớ một câu của ông thi sĩ nào đó: “ Chỉ có hai điều giúp đem lại hạnh phúc đấy là tin và yêu”. Tôi và em đã có cả hai . Tôi chợt cần hạnh phúc, tôi chợt muốn có được hạnh phúc trong tầm tay . Tôi hỏi em lúc chia tay : “Bao giờ chúng mình có cơ hội gặp nhau vậy Ngọc ?”. Câu trả lời đơn giản của em : “ Lúc nhớ nhau đó anh ”. Ừ, đúng rồi ... lúc nhớ. Đơn giản để xa nhau một cách nhẹ nhàng hơn dẫu biết rằng bao nhiêu ràng buộc, đơn giản để trấn an mình. Có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ. Nhìn nhau và chỉ muốn hét lên, ôi chia ly… Cái tuổi 17 và em đã đến … và rồi ra đi để lại trong tôi một trái tim lần đầu tiên chạm ngõ với những nhung nhớ đầu đời một cánh êm đềm , và đẹp đến thế ...Dẫu rằng cuối cùng cũng có sự chia ly , nhưng sự chia ly đó đâu có ý nghĩa gì khi mà nhửng kỷ niễm của tôi và em vẫn không phai nhòa theo thời gian , em ngày xưa và cho đến tận bây giờ hay cho đến những ngày sau nữa . Thì sẽ vẫn mãi là một thời dấu yêu, ” ..... Một mối tình thơ ngây và vụng dại .... “ mà tôi đã , sẽ , và không bao giờ quên .... Một định mệnh buồn .... ”Anh, anh có cần thêm tách trà không, cà fe của anh đã nguội rồi “... cô gái hầu bàn đụng vai tôi , làm tôi như bừng tỉnh lại sau một giấc mơ, một giấc mơ đi tìm về những kỷ niệm đã qua . “oh cám ơn, không cần đâu , ly cà fê bao nhiêu đó ? ”... Bước ra khỏi quán , nhìn ánh nắng chiều vàng đang dần tắt , tôi lẩm nhẩm “Một mối tình ngây thơ và vụng dại “....tôi khẽ cười , một nụ cười trong một ngày lặng lẽ .............. “Áo trắng bây giờ đã về đâu , Sao bỗng chiều nay áo trắng sầu . Đôi mắt nhìn mây lòng thầm hỏi Biết có ai còn nhớ đến nhau ........”
|