Bửa hủm '"Ôi ta bùn ta đi lang thang bởi vzì ai..." chợt thí bài viết, cảm xúc của tác giả từ CÂY ĐÀN BỎ QUÊN ni UM xách vào chia xẻ với Bác chủ và mọi người nè
Chiều nay trời oi nóng đến lạ, em buột miệng ước được về nhà ngay lúc này. Có người bảo với em là cũng sẽ sẵn sàng bỏ tất cả công việc để về Đà Lạt tìm lại cái lạnh se se của những ngày giữa xuân, miễn là… Sự im lặng của em làm người ta bỏ lửng câu nói. Đừng giận em nhé, biết làm sao được khi trong suy nghĩ của em người ta chưa tồn tại!!
Đang rối tung với đống sách vở, em bỏ đó, với tay lấy chiếc máy mp3. Một bản nhạc không lời du dương kéo em ra khỏi cái ngột ngạt nóng của chiều Sài Gòn, những hỗn độn bài vở trên bàn cùng những áy náy về người. Bản nhạc chợt làm em sực nhớ mình cũng đã bỏ lửng một cảm xúc từ lâu lắm… Sao bỗng dưng có nhiều sự bỏ lửng tìm đến em trong chiều nay như vậy nhỉ??
Không hiểu sao em lại buồn khi nghe bản hòa tấu đó. Cái buồn vẩn vơ lắm, không thể định hình. Cái buồn man mác lắm nên không đủ để em rơi nước mắt đâu. Biết là mỗi lần nghe sẽ lại có một nỗi buồn thật nhẹ len vào hồn thế nhưng em vẫn giữ nó dù cứ vài ngày em lại cập nhật nhạc cho chiếc máy mp3 một lần. Nghe để được buồn, có lẽ là vậy…
Em đã từng mơ một cuộc hội ngộ, ở đó có tiếng cười, có ánh mắt nhìn nhau, có một bàn tay nằm trong một bàn tay, siết chặt và ấm áp. Em vui lắm vì em nhận ra mình vẫn còn nở nụ cười khi giật mình tỉnh khỏi giấc mơ. Giấc mơ thì luôn có thật khi nó chưa kết thúc, vì vậy mà em tiếc, và em mong sao khi tiếp tục giấc ngủ giữa chừng kia giấc mơ về sự hội ngộ sẽ lại về trong em.
Vậy nhưng không hiểu sao em cứ nghĩ đến sự chia ly kể từ khi em nghe bản nhạc ấy. Phải chăng vì bản thân nó đã ẩn chứa sự chia ly?? Em thuộc lời bài hát đó, nhưng em chỉ thích nghe bài hát đó dưới dạng hòa tấu không lời như thế này. Có vẻ như khi không có lời đi theo thì cái buồn về sự chia ly ẩn chứa trong nó sẽ giảm đi rất nhiều vậy. Có vẻ như nếu không có lời đi theo thì em sẽ nhìn thấy được một sự hội ngộ đằng sau sự chia ly đó dù là rất mong manh.
“Cây đàn bỏ quên”… ai bỏ quên cây đàn để em phải suy tư mỗi khi lắng lòng cùng tiếng nhạc? Em có buồn cho cây đàn đâu nào. Em chỉ chợt nhận ra quên và nhớ sao phù du quá đỗi. Rồi đây có thể một người sẽ quên một người mà mình đang nhớ, có thể người kia cũng sẽ quên người này dù rằng người đang rất nhớ người. Cây đàn bị bỏ quên chắc mong ngóng lắm một lần được người xưa về trỗi lại khúc nhạc thân thương. Còn người với người, một khi đã quên rồi, chắc chẳng bao giờ mong ngóng được một lần sống trong nỗi nhớ về nhau. Tất cả rồi sẽ chìm vào quên lãng mà thôi…
“Em đã quen với những gì nho nhỏ. Vui chỉ đủ buồn và nhớ để vừa quên”. Em đã chép 2 câu thơ đó vào cuốn sổ tay của mình từ cái ngày em chưa biết nhớ cũng chưa biết quên một người là như thế nào. Bây giờ thì em đã biết cái cảm giác nhớ ai đó ra sao rồi, nhưng em vẫn chưa biết nhớ bao nhiêu là vừa đủ để quên. Và em cũng biết em đang ở trong nỗi nhớ của một người, nhưng em không biết liệu một ngày nào đó em có trở thành cây đàn bị bỏ quên như trong bản nhạc kia không????
Quên để nhớ. Và nhớ để quên… Em đành thả suy tư của mình cùng tĩnh lặng của đêm. Và em viết để không còn những trăn trở giữa quên và nhớ mỗi lần tiếng nhạc ngân lên nữa. Thế nhưng em vẫn mong mình vẫn giữ được những xúc cảm này mỗi khi lắng nghe giai điệu du dương đó, dẫu biết rằng sẽ lại có một nỗi buồn man mác bao quanh em, nhưng đó là lúc em biết rằng em vẫn chưa quên một người và em vẫn đang ngủ ngoan bình yên trong nỗi nhớ của một người….
st