Tâm Sự Cho Quê Hương
dongthanhtruc 26.01.2010 14:24:17 (permalink)


Quê hương ơi!Mỗi bước đi ra tôi càng thấy người nghèo nàn và nhỏ bé.Những con người lam lũ với ruộng vườn,hay cả những người khá giả hơn cũng vậy.Tìm đâu ra cuộc sống vật chất đủ đầy.Mỗi chi tiêu dè xẻn.Người ta phải gom từng tờ giấy,từng buồng cau,quả đu đủ,lá chuối khô,đi mót từng hạt cà phê vương vãi.Tư tưởng con người cũng thế,chỉ quanh quẩn và nhỏ bé xoay quanh những chuyện xóm làng. ...
Ấy vậy thôi,mà sao tôi càng thêm yêu quá,những tình thương lớn lao và gần gũi.Khát khao làm một điều gì đó cho quê nghèo của tôi.Nơi cả tuổi thơ tôi gắn bó,nơi có bao người thân còn vất vả mỗi sớm mỗi chiều.
Bỗng chạnh lòng.Có biết bao nhiêu người con từ đất mẹ ra đi,đến nơi phồn hoa đất khách rồi ở lại chẳng về.Sài Gòn hay Hà Nội hay Mỹ,Úc,.... Phải,ở đó tốt hơn chăng,nhưng các bạn ơi,có bao giờ các bạn lắng nghe cội nguồn trong trái tim mình lên tiếng.Tôi nhớ đến câu chuyện của hai mẹ con nọ,nhà nghèo lắm,chỉ có hai mẹ con thôi.Để vượt qua cuộc sống khổ cực ấy,người mẹ đã tần tảo một nắng hai sương,chịu bao nhiêu thiệt thòi mà lo cho con ăn học.Và người con hiếu thảo ấy cũng đã cố gắng hết sức học thật tốt để xứng đáng với những hy sinh của mẹ dành cho mình.Cuộc sống đã không phụ lòng người.Người con đi học trên thành phố,ra trường tốt nghiệp loại giỏi,rồi có một chỗ làm thật tốt với mức lương rất cao.Hằng tháng anh vẫn trở về quê thăm mẹ và chu cấp tiền cho mẹ đỡ khổ.Nhưng vì anh vẫn chưa có nhà trên thành phố nên không thể đón mẹ lên ở cùnng được.Thế rồi điều gì đến chắc các bạn cũng hiểu,sống ở thành thị,làm một con người hiện đại,trí thức mới,giao tiếp với những con người đẳng cấp,sang trọng làm sao anh ấy chẳng nhận thấy sự chênh lệch giữa hai thế hệ hai tư tưởng khác nhau.Anh cảm thấy ngại mỗi lần mẹ lên thăm,một hai lần đưa mẹ đi siêu thị nhà hàng cho mẹ biết thì anh xấu hổ với bạn bè bởi mẹ quê mùa quá,chân tay thì nứt nẻ và còn dính cả bùn đất,sau bữa ăn mẹ còn xin bịch để gói đồ ăn dư về cho mấy chú chó ở nhà...Tôi không dám kể nữa,cuộc sống vốn dĩ vẫn nhiều chuyện buồn như thế đấy,có ai dám bảo rằng mình sẽ chẳng đổi thay.
"Sông mười năm đã hóa thành dâu bể.Thì cuộc đời ai dám hẹn trăm năm" mà.




Tôi nghe những chuyện như vậy trong đời thường,tôi nghe trên báo đài,trên ti vi,trên internet. Đừng biến mình thành người con bạc bẽo ấy bạn ạ.Nếu bạn thực sự không thể trở về với quê hương thì cũng đừng vì vậy mà ghét nó,đừng hắt hủi,đừng nói xấu nó.Hãy giúp nó tiến bộ từ từ, nếu bạn có tiền,hãy đầu tư xây dựng cho quê hương,nếu bạn có tình hãy lên tiếng góp ý,bảo vệ,bênh vực nó....

Nhưng nhìn đi phải nhìn lại,có những người tâm huyết trở về quê làm việc mà bị sự quan liêu cửa quyền cản trở,mang tấm bằng về chờ 1,2 năm chẳng có chỗ làm vì không quen biết,không có tiền để chạy chọt,hay cả sự nghi ngờ khi họ từ một nền chính trị khác trở về.Khổ.Chính sách từ trên xuống thì hầu như lúc nào cũng hay,cũng đúng,nhưng cứ mỗi xuống một bậc thì lại xuất hiện thêm những tiêu cực,sai lầm để rồi có nhiều khi áp dụng lại làm người dân hiểu một cách ngược lại,khiến mâu thuẩn và khoảng cách từ đó ngày một rộng thêm.Kẻ thù lại dựa vào đó mà có cớ nói xấu,có cớ kích động dân tình chống phá.Mà người thiệt thòi và khổ nhất là ai,có phải là những người dân vốn đã đang nghèo khổ lắm đấy ư,có phải là những đồng bào đang lưu lạc xứ người thèm hôn lên nắm đất quê hương lắm đấy ư?Từ vô tội mà trở thành người mang tiếng xấu.Ngang trái làm sao.
Đã bao lâu rồi,tôi đã chứng kiến sự tranh luận đấu đá nhau không ngừng nghỉ giữa những người cộng sản và những người theo chính quyền ngụy cũ.Hãy ngược lại xem vì sao,Việt Nam,từ một nước thống nhất đang yên ổn,người nước ngoài đến đòi bảo hộ.Bạn nghĩ xem,như vậy có giống chúng ta đang kinh doanh một cửa hàng,chẳng ai phá hoại hay gây rối,thì bỗng dưng có một nhóm anh chị vào nói là sẽ bảo kê cho chúng ta và bắt chúng ta hàng tháng phải nộp tiền cho chúng.Vô lý hết sức.Bạn có thấy không.Dễ thấy ngay rằng họ chẳng phải có ý tốt muốn khai mở văn hóa cho chúng ta vì họ đi xâm lược rất nhiều nước khác trên thế giới làm thuộc địa,họ vơ vét tài nguyên,bóc lột người bản xứ để làm giàu cho họ,họ bị cả thế giới gọi là thực dân.Có khác nào mèo già khóc chuột.Có ai từng đọc Mặc Tử chắc phải biết câu chuyện kiêm ái của ông.Tôi nhớ ông từng nói hành động đi cướp nước người khác có khác gì một người nhà giàu,ăn dư mặc thừa thế mà lại đi sang nhà hàng xóm nghèo khó bên cạnh để ăn cướp cơm nguội,quần áo rách.Bạn thấy có đúng không,chẳng lẽ những "ông lớn" ấy không tự nuôi nước mình được,dân mình được?Bao nhiêu tiền để chi phí cho chiến tranh ấy để lại mua lấy hòa bình thì còn hạnh phúc nào hơn? Phạm Tất Đắc đã thốt lên "Cũng nhà cửa,cũng giang san.Thế mà nước mất nhà tan hỡi trời".Đau đớn.Tôi không biết những người đang muốn thay thế chính quyền ở VN họ nghĩ gì,cứ cho là họ có thể lật đổ được chính quyền và lên lãnh đạo nhân dân đi,thì họ có thể tạo dựng được một cuộc sống mới tốt hơn không,họ có đủ tài,đủ đức,đủ bản lĩnh,có thu phục đủ lòng tin của mọi người dành cho mình không.Rồi lúc đó những người cộng sản sẽ lại đấu tranh chống phá họ không ngừng nghỉ,có yên ổn gì hơn không?Người ta cứ xoáy vào những điều riêng tư của Hồ Chủ Tịch mà bôi xấu cả một con đường lý tưởng của người,như vậy thì hèn và nhỏ nhen quá.Bao nhiêu vị lãnh đạo,tổng thống nước ngoài với những vụ bê bối về đạo đức mà chẳng thấy ai nói gì,lại coi đó chuyện bình thường.Nhân vô thập toàn,đều là con người sao không có điều không hay được.Quan trọng là nhìn vào cái bản chất tâm hồn cao đẹp,cái to lớn toát ra,hành động và ý nghĩa thực tiễn họ đã đạt được thì mới có thể gọi là biết suy nghĩ.Như một cái cây to,có một chỗ mục nhỏ  thì ảnh hưởng gì,đó vẫn là một cây cao bóng cả,làm sao mà gãy được.Nếu thật sự muốn tốt cho đồng bào mình thì hãy hợp tác,đừng vì mục đích cá nhân chỉ muốn mình được trở về mà đang tâm tàn phá đi cuộc sống yên bình mà người khác đang có,như vậy thất đức lắm thôi.Hãy nhìn lại đi,Việt Nam mình đang phát triển rõ rệt đấy,văn hóa mở hơn,kinh tế khá hơn,chính trị ổn hơn,có tiếng nói trên trường thế giới hơn,từng bước từng bước,...Những người đồng bào ơi,thôi thì quá khứ đã qua rồi,sao còn nhìn nhau lạnh lùng thù địch,cuộc sống tha hương tôi biết chắc là buồn lắm.Và quê mình ơi,hãy mở vòng tay ra,đừng ác cảm,xóa nghi ngờ,đừng dồn những người khác vào chân tường để nhận lấy sự  phản kháng đòi trở về.Dù cho đứa con nhiều tội lỗi,có gia đình nào là không thể tha thứ cho con.Vì cái chung của đất nước.
"Gió lạnh xứ người mau bạc tóc.
Đêm dài ai uống rượu tri âm"
Hãy về uống chén tri âm đi bạn!



Rốt lại cũng một phần vì đất nước mình còn chưa giàu mạnh,chưa tiếp cận nhiều điều mới của thế giới,như người mẹ trong câu chuyện tôi đã kể ở trên thôi.Đó đâu phải là xấu,đó đâu phải là lỗi.Một người mẹ hy sinh cho con,tình yêu thương to lớn.Điều đó đã đủ để hơn hẳn bao nhiêu thứ khác trên đời,chẳng có gì so sánh được.Thì làm sao ta không đền đáp cho mẹ những niềm vui,phúc quả ngập đầy.Các bạn có ai từng nghe chuyện ca sĩ Quân Yeoman và mẹ anh ấy ở Úc đã lặn lội trở về giúp đỡ cho các bệnh viện ở Việt Nam chưa?và còn nhiều câu chuyện ý nghĩa như vậy nữa mà tôi muốn kể cũng không hết được.Đất nước đang rất cần những người như vậy.Bạn có hay chăng?
Có một bài thơ của Bạch Cư Dị,nghe mà chua chát,bài thơ Hồng Anh Vũ :

色似桃花語似人。
文章辯慧皆如此,
籠檻何年出得身。


An Nam viễn tiến hồng anh vũ
Sắc tự đào hoa ngữ tự nhân
Văn chương biện tuệ giai như thử
Lung hạm hà niên xuất đắc thân.



Nước Nam triều cống vẹt màu hồng
Lông tợ hoa đào, tiếng nói trong
Lý luận nghĩ suy như đó vậy
Bao giờ biết cách thoát khỏi lồng.

Nghe xong,những người biết suy nghĩ chẳng ai không giận.Nhưng sau cái giận ấy là cả một trời tâm tư.Đúng.Tôi rất khâm phục người Trung Quốc,tôi khâm phục người Nhật Bản,họ có ý chí,họ có quyết tâm.Việt Nam mình cũng có nhiều nhân tố gốc tốt như họ có khi hơn họ,cũng tài nguyên,cũng thông minh,cũng cần cù chịu khó,cũng anh hùng bất khuất,....vậy mà sao chưa có được nhiều thành tựu,nhiều nhân tài vang danh thế giới.Đó là điều tôi trăn trở,những người con yêu quê hương đất nước,dân tộc mình trăn trở.Phải làm một điều gì đi chứ,thứ nhất từ đạo đức của những người lãnh đạo,ở cấp nhỏ nhất đến cao nhất,đạo đức của người thầy,của người bác sĩ,học sinh,sinh viên,...Người dân mình vốn tư tưởng phóng khoáng tự do nên bây giờ mà tự dưng để họ đi vào khuôn khổ thì khó lắm.Chỉ có những luật lệ bắt buộc phải đặt ra thôi.Như luật bắt buộc phải đội mũ bảo hiểm,nếu chỉ kêu gọi tự nguyện thì có mấy ai nghe theo đâu.Lúc đầu họ sẽ thấy khó chịu nhưng rồi sẽ quen và sẽ nhận thấy điều ấy là tốt cho mình,cho mọi người,rồi lệnh cấm hút thuốc nơi công cộng,....những luật lệ ấy đều rất tốt.Phải giáo dục cho mọi người ý thức tôn trọng người khác.Ý thức lo lắng cho vận mệnh,bộ mặt của đất nước.Hỏi mấy bạn trẻ bây giờ,có bao nhiêu người quan tâm đến vụ Trường Sa,Hoàng Sa,bao nhiêu người quan tâm đến vụ Bô Xít Nhân Cơ,vụ án Lê Công Định,hay đơn giản chỉ là vụ một phụ nữ nghèo đi mót cà phê (hái,nhặt những quả cà phê còn sót lại trên cành hay rơi vãi dưới đất sau khi chủ nhà đã thu hoạch xong) bị đàn chó BécGie nhà giàu cắn chết mà chủ nhà làm ngơ...Chỉ thấy những bình luận về xe đẹp,"dế" đẹp,thời trang,ca nhạc,...như vậy mới thiếu sót làm sao.Thiếu sót về tình người quá!
Bây giờ thông tin rất nhiều,cần phải đưa văn hóa của mình ra thế giới,tôi thấy thực lực mà so sánh thì những văn hóa của thế giới có hơn gì mình đâu,có nhiều điều mình hơn họ rất nhiều mà lại không nổi tiếng bằng họ,ấy có lẽ vì mình đầu tư quá ít,do yếu kém về kinh tế không thể quảng bá,lăng xê rầm rộ như họ.Thì có khác gì đâu chứ,một anh vốn đã giàu thì anh ta có đi cái giày rách người ta cũng tán dương nó là phong cách,thời trang,còn một anh nhà nghèo mà có giày đẹp cũng chẳng ai khen,có khi lại còn cho là lố bịch nữa.Ấy,bất công là vậy đấy.Tôi có một nhận xét rằng các nước phương Tây và các nước phương Đông đang thay đổi vị thế cho nhau,mà trong đó,phương Tây như một đứa trẻ dậy thì trước rồi chậm dần,khựng lại,già cỗi;còn phương Đông thì đang không ngừng vươn lên một cách sung mãn và tiềm tàng sẽ cao hơn hẳn.Để rồi thời gian sau sẽ trả lời điều ấy.


Tôi muốn nói lên với tất cả mọi người rằng tôi muốn xóa đi những điều buồn không đáng có trong cuộc sống này.Hãy suy nghĩ và hành động,mỗi người chỉ cần làm một điều ý nghĩa rất nhỏ thôi cũng đủ để gộp lại thành một điều vĩ đại rồi.

Đông Thanh Trúc,26-1-2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2010 14:33:36 bởi dongthanhtruc >
#1
    Tâm Tư 27.01.2010 11:52:17 (permalink)
    Thật sửng sốt, thật đau đáu khi đọc bài viết này. Có những điều vẫn đập vào mắt ta, đập vào trái tiim ta, sao ta chưa bao giờ cất lên tiếng nói. Cám ơn tác giả, sẽ có bao nhiêu người cuốn hút theo những con chữ này, để tự soi mình, ngắm mình  và đỏ bừng mặt vì xấu hổ với chính những gì mình đã vấp váp.
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9