Hoa Sen
Hoa Sen Em nở rực tươi trong ngày nắng mới
Mang ánh Xuân ngời vườn Hạnh Phúc Tôi
Đường trần bước chậm không còn đơn côi
Mưa gió dẫu về tình cũng lên ngôi
Tôi quyết vì Em vào Đời tắm gội
Ao nước bao dung, độ từ, tha thứ
Biết đâu một ngày...Quỉ thành Thiên Sứ?
Bởi đã yêu Em Tôi chẳng chối từ
Em hiện thân là một cánh hoa Sen
Tỏa ngát hương thơm khắp cả phố phường
Cuộc sống quanh đây vốn chỉ vô thường
Nay trổ xanh màu muôn cánh Yêu Thương
Em muốn cùng Tôi dựng lại Thiên Đường
Trên một Quê Hương Thiên Đường lạc mất
Đau thương người che, hay là chôn cất
Trong những phong bình tráng lệ nguy nga
Em đến từ nơi tâm lượng bao la
Nên tình yêu Em chan chứa thật thà
Em hái đầy tay trái đắng đậm đà
Cho hoa Sen trắng tàn dần sắc tươi
Thôi chỉ vì Em, Tôi lại mĩm cười
Đêm tối lâu qua rồi trời cũng sáng
Quỉ dử yêu...Tiên, giá nào chẳng đáng?
Tôi nguyện theo Em tìm dáng Thiên Đàng
Hôm nay Tôi buồn nhìn tóc Em bay
Trên giải Trường Sơn lệ nhỏ tay gầy
Quê Hương, Tôi biết, Em trải tình đầy
Thiên Đường dựng mãi vẫn là khói mây
Em ơi nếu yêu mảnh đất S này
Thì hãy vững tin, tình còn biết mấy
Tôi dắt Em đi để Em sẽ thấy
Một ngày Sen nở khắp trời Quê Hương
(Và Tôi, đêm mãi nhớ, ngày mãi thương
Chỉ một Sen trắng trong đầm nhà Tôi!)
Hoài Vi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2010 08:11:47 bởi hoai vi >
Xuân Tiễn Đưa Buổi sáng mùa Xuân bừng lên nắng mới
Chim hót trên cành vọng Quốc chơi vơi
Em thấy Quê Hương rực sáng cõi trời
Và Mẹ gọi tiếng buồn, thương lồng lộng
Em bước trở về bên kia biển rộng
Gió núi chập chùng Xuân nở rưng rưng
Chị tiễn Em đi lệ nhỏ mừng mừng
Tình Tổ Quốc, Em ơi đầy tim Việt
Thôi cũng đành, mùa Xuân này ly biệt
Cho tin yêu Người vun bón Giấc Mơ
Mai Em về cùng dựng lại bóng Cờ
Hoa lại nở, ngát thơm trời Đất Nước
Đường về dẫu khó, gắng không chùn bước
Vì Mẹ đêm ngày mắt lệ đợi mong
Đồng Bào khổ cực, Bão, Lụt tràn sông
Đời Nghèo, Khốn xót đau hồn Dân Tộc
Mùa Xuân này, không còn đi hái Lộc
Trong tiếng Em cười, trong áo trắng vui
Chỉ còn Chị với bao nỗi bùi ngùi
Chào Xuân mới, vẫn Xuân buồn Đất Khách
Tiễn Em đi, lần này nghìn xa cách
Chẳng biết bao giờ sẽ gặp lại nhau?
Biết bao giờ Quê Mẹ bớt khổ đau?
Người về lại, hưởng Xuân vui Đất cũ
Buổi tiễn đưa, tóc xõa mù vai rũ
Cho mắt Em buồn, màu mắt Quê Hương
Thôi Chị về, cho đứt đoạn vấn vương
Cho chân cứng, đá mềm Em cất bước
Em hãy đi, như bao Người thuở trước
Vai gánh Hiếu Trung, Chí chẳng sờn lòng
Đem thân mình làm phân bón Non Sông
Cho tươi thắm máu Da Vàng yêu dấu
Chị bên này, ca vang lời tranh đấu
Cho bước Em đều khắp nẽo Quê Hương
Tuổi Trẻ mình đi dựng lại Tình Thương
Cho Quê Mẹ, Xuân Thanh Bình sớm tới
Hoài-Vi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2010 14:03:15 bởi hoai vi >
Xuân Ước Nguyện
Có phải Xuân về khắp đó đây
Tình Xuân thắm thiết phút xum vầy
Cho Tôi gởi vào muôn tiếng pháo
Lời ước Đầu Năm Hạnh Phúc đầy
Xin những nụ Đời tỏa ngát hương
Khắp trời Quê Mẹ thắm Yêu Thương
Tình Người thân ái chung xây đắp
Một Nước Việt tươi, thật Phú Cường
Xin chút Yên Lành phủ nơi nơi
Cho Đồng Bào Tôi được nghỉ ngơi
Bao năm quằng gánh đời đau khổ
Nay hưởng An Bình, sống thảnh thơi
Xin mắt Mẹ Tôi vẫn sáng tươi
Xuân về tuổi Mẹ sắp Tám Mươi
Chấp tay cầu Mẹ luôn thọ mãi
Ngày sẽ không mau tắt nụ cười
Xin tiếng lòng vui luôn chứa chan
Người Tôi thương mến sống An Khang
Các Con thơ dại vào Xuân mới
Mỗi bước Đời tươi, bước hiên ngang
Xin gởi theo Xuân vẹn trái tim
Về Người xưa cũ biết đâu tìm
Yêu nhau dẫu có sầu đôi ngả
Tình vẫn không vơi cạn nỗi niềm
Xuân ơi, Xuân đến để yêu thêm
Cuộc sống rồi đây sẽ ấm êm
Những mảnh đời buồn tan tác vỡ
Yêu mãi cho tàn hết bóng đêm
Đốt nén hương trầm Tôi khấn xin
Giao Thừa mang đến vẹn Ân Tình
Người sẽ vì Người mà chủ động
Nuôi lớn Quê Hương mãi Thái Bình
Hoài Vi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: