Những Mảnh Đời Tàn Vội
hoai vi 29.01.2010 01:33:13 (permalink)
Những Mảnh Đời Tàn Vội

Sáng nay, khi đến nhà thờ học khóa huấn luyện để trở thành nhân viên của các cơ quan Bác Ái, Từ Thiện.  Tình cờ, Tôi gặp người lãnh đạo Nhóm "Bác Ái Trại Tù" (Prison Ministry).  Sau khi biết Tôi là người Việt Nam, Bà ta có ý muốn mời Tôi tham gia vào nhóm của Bà.  Tôi ngần ngại, bâng khuâng, vì hai tiếng "Trại Tù" nghe buồn bả, sợ sệt làm sao ấy, Tôi lại là phụ nữ, những chổ đó có thích hợp cho Tôi đến không?  Thấy Tôi có vẽ ưu tư, Bà cười:
 -Đừng sợ, không sao đâu.  Nếu muốn thì An cứ đi thử một lần với Tôi xem sao?  Trong đó có mấy người Việt Nam, rất cô đơn và...dể thương, họ chắc sẽ vui mừng lắm nếu gặp được người cùng Xứ của mình vào thăm.
Tôi nhìn Bà ta, vẫn với ánh mắt bâng khuâng:
 -Cho Tôi thời gian suy nghĩ và...cầu nguyện nhé?
Bà ta vui vẽ vổ vai Tôi:
 -Dĩ nhiên, với bản tính hiền lành và hay lo cho người của An thì đi đến đâu cũng sẽ thích hợp cả.  Tôi sẽ chờ tin vui của An.
Tôi cúi đầu nói nhỏ:
 -Cảm Ơn Bà quá khen và tin tưởng, Tôi chỉ là một người tầm thường, vô dụng thôi..
Và chúng tôi chia tay nhau.  

Tôi về nhà suy nghĩ hoài về công tác mới mở ra này.  Đi thăm các người Tù.  Những phim ảnh Tôi thấy trên TV, những nhà Tù Tôi đã đi ngang qua, trên thực tế, có đáng sợ như những gì mà Tôi đã biết không?  Còn những Tù nhân, họ là người như thế nào nhỉ?  Họ vào Tù là vì phạm pháp, cướp của, giết người.  Chúng ta có cần và có nên thương xót họ, lấy lòng nhân ái mà đối với họ không?  Làm người thật là quá khó, và trong những hoàn cảnh như vầy, thì mình có cần phải lên án, xét đoán nhau chăng?  Chương trình "Bác Ái Trại Tù" đặt ra, có ý nghĩa, lợi ích, tác dụng gì không?  Có thay đổi được bộ mặt của Xã Hội, và có quá muộn màng để thay đổi tâm, tính, cuộc đời của những Tù nhân?  Đời họ đã uá tàn rồi. Hay khi đã mang tình Bác Ái đi chia xẽ thì không còn ranh giới nào để phân biệt đúng, sai, kết quả thế nào, ra sao? Và những người Việt Nam cùng Quê Hương với Tôi trong Tù buồn nữa, nghe nói là có người còn rất trẻ, tại sao họ lại để cuộc đời mình tàn vội ở nơi đó?  Và Tôi, Tôi có thể làm được gì cho họ, mang lại gì cho họ?  Tôi chỉ có một trái tim nhỏ bé, tuy cưu mang tình người nồng nhiệt, nhưng nó cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc mênh mông, trong biển đời quá rộng lớn.. thì sẽ được gì đây?
Từ khi vừa chào đời, Tôi đã mang cùng thân phận với Quê Hương, đầy tan tóc và buồn đau. Nhưng Tôi biết, trong muôn ngàn người bất hạnh, không may, Tôi không phải là người đau khổ nhất.  Vì vậy mà Tôi vẫn cứ hết sức, cố gắng từng ngày... "Ta như cậu bé mồ côi, cố vui cuộc sống nhỏ nhoi, cố quên ngày tháng lẽ loi để lớn..(Trầm Tử Thiên)".  Và Tôi đã được lớn lên, nhờ vào biết bao Tình Thương của những người chung quanh.  Qua những tấm lòng vàng đó mà Tôi học được Tình Bác Ái, Bao Dung, sự Hy Sinh, Nhẫn Nhịn, và Tình Thương thì luôn luôn cần phải cho đi, cho đi mãi, để nó có thể chấp cánh bay cao, toả chiếu muôn ánh hào quang Hạnh Phúc vào đời, vào lòng người, đến tận hang cùng ngõ hẹp, xuống mọi tầng, lớp người trong Xã Hội... và hy vọng một ngày nào đó, Yêu Thương sẽ đủ, để chiếu sáng thành cầu vòng ngũ sắc, giăng ngang qua một Thế Giới Hòa Bình.

Và có phải, tất cả đều cần được bắt đầu từ mỗi một chúng ta không?  Nếu là như vậy, thì hôm nay Tôi còn bâng khuâng, ngần ngại gì nữa mà không bước đến, bước vào một nơi đang cần Tình Người độ lượng cho những lầm lở, bao dung cho sự điên rồ, nhất thời nào đó.  Dù không phải vào Tù, Tôi cũng đã từng có những ngày tháng, giây phút sống lầm lỗi như vậy mà!  Và Đời, Người cũng đã Độ, Từ, tha thứ cho Tôi, để hôm nay Tôi còn có cơ hội sống tốt hơn, chọn cho mình cho đời một niềm vui, như Trịnh Công Sơn đã nhắc nhở ân cần trong ca khúc của Ông:
(Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
............
Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè
.............
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người
..........
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi

Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rỏ Quê Hương, ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì Đất Nước cần một trái Tim!

Ca Khúc Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui, TCS)

Hôm nay, Tôi chọn đường mình đi, đường đi đến Trại Tù!

Khi xe đậu vào bãi dành riêng cho nhân viên thiện nguyện, Tôi mở cửa xe bước ra, đứng lặng nhìn khu Trại Tù rộng lớn, cao, kín, bít bùng.. Tôi bất chợt bối rối và lo lắng trong lòng.  Bà Kay hình như rất hiểu tâm lý của người lần đầu tiên đến đây, Bà vổ nhẹ lên vai Tôi, cười:
 -Mình vào thôi, bảo đảm khi trở ra An sẽ không còn "hồi hộp" nữa và sẽ rất hài lòng về quyết định hôm nay của mình.
Tôi theo Bà Kay bước vào dãy hành lang vắng vẽ, đến bàn làm thủ tục "nhập trại".  Những người cảnh sát gát cửa trông rất "ngầu" khiến Tôi rụt rè khi cúi đầu chào, họ vui vẽ hỏi chuyện với Tôi và nhắc nhở những qui luật cần biết khi vào Tù.  Chúng tôi phải đi qua 4 cánh cữa sắt mở đóng cẩn thận, chặt chẽ mới chính thức vào trong trại.  Mỗi tiếng vang ầm khi cánh cữa đóng lại sau lưng khiến lòng Tôi se thắt thêm, và mắt Tôi cay xé khi nhìn thấy hai dãy hành lang dài hun hút với những song sắt khít chặt nhau, cùng những bóng người đứng ngồi nhô nhút.. Bà Kay biết Tôi đang xúc đụng lắm nên Bà dừng lại, đứng nhìn Tôi lặng lẽ vài phút rồi nói:
 -Mình xuống lầu nhé.
Tôi hít một hơi thở dài, mạnh vào lòng ngực, theo Bà Kay xuống lầu, đi ngang qua sân vận động vắng hoe.  Buổi chiều mùa Đông lạnh, không có một bóng ai bên ngoài, mọi vật trông buồn bã và xót xa, như những vòng kẽm gai giăng chằn chịt chung quanh.  Chúng tôi đến khu nhà nguyện nằm giữa sân trại.  Căn phòng khá rộng, trang trí như khung cảnh nhà thờ, có cung thánh, nhiều dãy ghế, chổ qùy cầu nguyện riêng với một tượng Đức Mẹ Fatima, trông ấm cúng và làm lắng dịu tâm hồn lại rất nhiều.  Nơi đây, mỗi thứ Sáu, các tù nhân có thể tụ tập lại với những người từ các cơ quan thiện nguyện như chúng tôi đến thăm, cùng nhau đọc kinh, cầu nguyện, dâng lễ và chia xẽ những tâm tình vui buồn với nhau trong khoảng 2 tiếng rưỡi đồng hồ.  Tôi hồi hộp quá nên chỉ đứng lặng thinh bên các bạn đồng hội, họ cười nói vui vẽ như đang ở trong mái gia đình hạnh phúc.
Bổng cánh cửa mở rộng, nhiều người bước vào, họ đều có mang một tấm "thẻ bài" trên áo nên Tôi biết họ là những người tù.  Bà Kay dẫn Tôi ra đứng gần cửa và giới thiệu Tôi với họ.  Chúng tôi chào nhau, lời chào và ánh mắt ngại ngùng trao vội từng người đi qua.  Mắt Tôi lại cay cay khi có hai người đàn ông trong dáng dấp Quê Hương quên thuộc lại gần, bà Kay cười rất tươi, giới thiệu với Tôi:
 -Đây An, hai người này là Việt Nam mà Tôi rất quí mến, thường nói với bạn.  Anh này tên Bình..
Bà chỉ vào người thiếu niên có gương mặt khắc khổ, già dặn.
 -Còn anh này tên Vinh.
Bà kéo người thanh niên đứng bên cạnh lại gần, dáng anh ta trông rất thư sinh.  Bà Kay lại cười, nụ cười lớn và tươi hơn khi quay sang nói với hai anh:
 -Còn đây là An, cùng hội của chúng tôi, lần đầu tiên đến thăm.  Cô ta cũng là người Việt Nam, hy vọng các anh chị sẽ có một tình người cảm thông, vui vẽ hơn là với chúng tôi..
Mắt hai anh mở khá to khi nhìn Tôi, Tôi cúi đầu chào bằng tiếng Việt:
 -Chào hai anh..
Hai nụ cười buồn nở trên gương mặt xúc động:
 -Chào chị.
 -Cảm ơn chị đã chọn công tác vào đây thăm chúng tôi.
Tôi "dạ" nhỏ rồi theo bà Kay và hai anh Việt Nam đi tìm chổ ngồi.
Những cõi lòng xa lạ, ngại ngùng dần mở ra, Tôi không dám hỏi gì nhiều, chỉ ngồi lắng nghe những tâm tư trĩu nặng, trãi dài của các tù nhân chung quanh, mà số đông là các thanh niên còn rất trẻ, có người vào nơi này khi tuổi chỉ 15, 17 vì một lúc nhất thời nông nỗi, không suy nghĩ.. để tuổi trẻ xanh tươi bổng héo uá trong trại giam, mảnh đời tàn vội, không tình nào nương náu.  Ôi!  Buồn làm sao.  Buồn đổ vào tim Tôi, vào ánh mắt của họ khi họ kể lể tâm tình cho Tôi nghe.  Trong suốt buổi thăm viếng lần đầu,  xúc động nhiều trong Tôi là khi đối diện, chuyện trò với hai anh Việt Nam.  Nhưng ấn tượng sâu đậm nhất thì là hình ảnh của một thanh niên người Ý.  Tuổi của em chỉ ngoài hai mươi, dáng cao ráo, khuôn mặt thông minh, mắt em thật sáng.  Em hát hay và biết dùng nhiều loại đàn.  Khi ngồi bên em, nghe em kể chuyện đời mình với đôi mắt buồn, bàn tay run run.. nhưng trên môi em lúc nào cũng nở nụ cười, như bằng lòng, chấp nhận trả cái giá quá đắt này cho hành động nông nỗi của mình lúc tuổi đời còn quá trẻ.  Lòng Tôi khóc nấc, nghẹn ngào trào dâng trong cuốn họng.  Tôi phải xiết chặt hai bàn tay mình vào nhau để "gồng", không khóc thành tiếng.  Em nói với Tôi em vào đây khi 15 tuổi!  Em rất ân hận đã tự hủy đi đời tuổi trẻ và tương lại tốt đẹp của mình, cũng như phụ tình Cha Mẹ sinh em vào đời.  Nhưng em tin là không quá muộn màng cho một người với lòng hối lỗi chân thành, tha thiết mong được bù đắp lầm lở của mình. Thành tâm của em đã thể hiện qua cung cách, việc làm mà mọi người chung quanh đều công nhận em là một nhân tài, một người hiền lương, lễ độ, thương và sống hết lòng với anh em.  Em nói chuyện cho Tôi nghe nhiều lắm, và khi em nhận ra Tôi sắp khóc thành tiếng rồi thì em cười, vỗ nhẹ lên bàn tay lạnh của Tôi và nói:
 -Chị đừng buồn, đừng lo cho em, nếu có thể làm gì cho em thì xin chị cầu nguyện cho em thôi.  Khi mình muốn sống tốt thì ở đâu cũng có cơ hội sống tốt được, ở đâu cũng cần người có lòng tốt cả.  Em hy vọng với sự cố gắng làm lại cuộc đời của em và tình thương của mọi người chung quanh ủng hộ, em sẽ được giảm án, ra tù sớm, còn thấy được một chút tương lai trong sáng, cuộc đời em không phải tàn uá ở đây.
Tôi nhìn em, nói trong nấc nghẹn:
 -Em là một người rất tốt, cố gắng lên em nhé!  Chị sẽ cầu nguyện và mong chúc em sớm tìm lại được những gì em đã mất.
Em lại cười, đôi mắt nhìn xa xăm:
 -Mười lăm, hai mươi năm nữa...em cũng khoảng bốn mươi thôi, chắc cũng không muộn màng lắm đâu chị nhỉ?
Tôi gật đầu:
 -Ừ, đúng vậy!  Vẫn chưa qua nữa đời người, Em vẫn còn trẻ mà!
Hai chúng tôi cùng cười.
Tiếng gọi thông báo đã hết giờ thăm viếng vang lên, Tôi bổng chợt thấy luyến tiếc thời gian sao qua vội quá.  Mọi người đứng dậy, nhô nháo, ồn ào nói lời chia tay, tạm biệt nhau.  Anh Bình và Vinh (Tôi gọi tên vì Vinh nhỏ tuổi hơn Tôi.) theo Tôi ra cửa, anh Bình nhìn Tôi nói vội:    
 -Cảm ơn chị đến thăm, hy vọng sẽ gặp lại chị.
Vinh cười, nụ cười trông sao rất buồn:
 -Hôm nay chị đến, em và anh Bình vui và an ủi lắm!  Ở trong này không có người đến thăm, lại không có ai nói tiếng Việt với chúng em ngoài mấy bạn tù Việt Nam với nhau.
Tôi cúi đầu chào:
 -Cảm ơn hai anh cũng đã cho Tôi một ngày vui.  Chúc hai anh một tuần lễ mới Bình An.

Trên đường trở ra xe, bà Kay thở một hơi thở mạnh, nhưng nhẹ nhỏm, hỏi Tôi:
 -Sao An, Cô thấy thế nào?  Chương trình này không phải là vô ích, vô dụng chứ?
Tôi cười:
 -Không đâu!  Nhưng chắc những người ghi danh vào nhà nguyện với mình họ đã có quyết tâm "bỏ ác theo thiện" rồi nhỉ?  Tôi thấy ai cũng...hiền cả, lại có vẽ rất ưu tư và hy vọng về tương lai của họ.. không giống kẻ..cướp của, giết người..
 -Có lẽ vậy.  Người Á Đông của bạn có câu gì mà "một năm trồng cây, mười năm trồng người".  Tôi mở ra chương trình này với mong mỏi mỗi lần vào thăm, mình chỉ cần mang tình thương và hy vọng đến được cho một người thôi, cho họ niềm tin họ đã được thứ tha, họ có thể làm lại cuộc đời, dù đời họ rất mong manh và ngắn ngủi, thì Tôi vui lắm và nghĩ là mình đã thành công rồi.  Trong này có hơn hai ngàn người, nhưng không sao! Thế hệ này, tiếp nối thế hệ kia, núi cũng có thể lở mà!  Người bạo tàn nhất, trước một tình thương chân thành và kiên cường, thế nào rồi họ cũng có ngày chịu...thua mình và mỉm cười thôi.  Cảm ơn An nhé, đã bằng lòng theo Tôi vào Tù.  Tôi biết là An làm việc với nhiều hội lắm, nhưng Tôi vẫn hy vọng là An sẽ dành thì giờ gia nhập nhóm của Tôi.
Tôi nhìn bà Kay, cảm động:
 -Cảm Ơn Bà đã cho Tôi cơ hội quí báu này, việc làm và suy nghĩ của Bà thật là quá nhân từ, vĩ đại.  Thú thật, trước khi vào đây, Tôi nghĩ là việc làm này chắc không ảnh hưởng gì, giúp ích lợi được gì cho những người tù đã mang bản án lâu năm, không có ngày trở ra.  Xin lỗi, có lẽ Tôi đã nghĩ sai rồi?  Nếu sắp xếp được thì giờ, Tôi sẽ cố gắng theo Bà học tập.
Bà Kay cười thông cảm.  Chúng tôi vào xe, buổi tối mùa Đông tiết trời rất lạnh, nhưng trong lòng vài người, tối này, chắc thấy ấm áp một chút vì có thêm được một niềm vui, một người bạn?  Riêng Tôi, lòng Tôi bây giờ ấm lắm, ấm một Tình Người.

Thời gian thắm thoát trôi qua, Tôi gia nhập nhóm "Bác Ái Trại Tù" cũng đã 4 năm rồi.  Tôi không biết Tôi có mang lại được gì tốt hơn, vui hơn không trong đời của những người Tù mà Tôi đã tiếp xúc?Nhưng từ họ, Tôi học được rất nhiều bài học Yêu Thương cảm động, Tôi biết quí trọng Tự Do và cuộc sống mỗi ngày của mình hơn, ít "cằn nhằn" hoặc không còn oán than, trách móc mỗi khi gặp chuyện không vừa ý, không vui, dể dàng chấp nhận, tha thứ lầm lỗi của chính mình hơn, bỏ qua rất nhanh hay không còn để ý đến những sai xót của người khác nữa và bằng lòng với những gì mình đang có.
Bước chân vào Tù của Tôi bây giờ nhẹ nhàng hơn, lòng cũng thật an lành và hạnh phúc.  Dù có những ngày rất buồn, những chia xa bất ngờ khi Tôi không còn cơ hội gặp lại những bạn Tù thân quen nữa, họ đã chuyễn trại đi nơi khác mà ít khi nào được biết trước để từ giã nhau.  Em thanh niên người Ý là người đầu tiên Tôi quen phải rời trại.  Buổi chia tay đó, nguyên một nhà nguyện buồn rủ, khóc rưng rưng.  Em như là một tấm gương sáng cho mọi người soi bóng mình, em đi rồi là mất mát và nhiều bóng người hụt hẫn, không biết tìm đâu điểm tựa để sống hy vọng và can đảm hơn.  Và Tôi, bây giờ có nhớ về em, thì chỉ còn kêu tên em trong lời cầu nguyện.  Giọng nói, tiếng cười của em Tôi đâu còn được nghe nữa, giờ chỉ còn âm vang trong lòng Tôi.
Người chuyển trại tiếp theo là Bác Sáu.  Tôi gặp và quen Bác chỉ được vài lần.  Hình ảnh của Bác luôn làm đau lòng Tôi.  Tuổi của Bác đã hơn 70 rồi, bất ngờ lại phải vào Tù.  Ngày đầu tiên gặp Bác, tim Tôi nhói đau, lòng Tôi se thắt lại, nước mắt Tôi cứ như muốn trào dâng.  Dáng Bác già nua, trông hiền lành, tóc Bác bạc gần hết và đôi mắt nhăn nheo muộn phiền.  Bác ít nói ít cười, còn Tôi thì lời hỏi thăm nào cũng gần như muốn nghẹn ngào, không thành tiếng.  Tôi thì dể xúc động, và có lẽ Bác cũng hay tủi thân lắm, nên Tôi và Bác ít nói chuyện với nhau, Tôi thường chỉ đứng lặng lẽ bên Bác, nghe tiếng thở dài đứt ruột của Bác trút vào không gian im lìm.  Anh Bình cho Tôi biết là Bác Sáu chỉ mới vào đây vài tháng thôi, Bác nói được ít tiếng Mỹ, hay buồn tủi khóc hoài.  Bác lại già rồi, làm sao có thể chịu đựng được những ngày tháng nghiệt ngã trong Tù?  Nên có vài lần Bác tự tử mà không xong... mấy anh em Việt Nam trong tù thương cảm, chăm sóc Bác Sáu lắm.  Ôi!  Sao đời người lại có thể thương tâm đến thế này khi tuổi đã bóng xế chiều tà?  Bác chuyển trại chẳng biết trước nên Tôi không được từ giả Bác, lòng Tôi luôn thấy buồn khi vào trại, luôn thấy đôi mắt già nua đợm nước của Bác nhìn quanh quẫn đâu đó. Lời kinh nào Tôi cũng nhớ đến Bác và cầu xin cho Bác được Bình An, dù Bác còn sống hay đã ra đi...

Và cuộc đời cứ xoay vần, khi quen được vài người mới thì một, hai bạn cũ lại chuyển đi.  Lúc đầu Tôi bối rối và ngơ ngác lắm mỗi khi biết người bạn Tù Tôi quen đã không còn trong trại nữa.  Nhưng rồi Tôi cũng phải quen để chấp nhận những định luật của tạo hoá.  Và Tôi cũng ân cần, thiết tha hơn với mọi người mỗi khi vào thăm trại, vì có ai biết được đâu lần tới khi trở vào, ai còn ai mất nữa?  Niềm vui được thấy nơi đây thì quá ít, còn nỗi buồn thì mênh mông.  Những mảnh đời thật là mỏng manh ở trong chốn này, và tàn vội, một cách bất ngờ, thương đau.  Như tuần qua, một em mà cũng thường hay đến tìm Tôi trò chuyện, đã tự kết liễu đời mình khi tuổi chỉ đôi mươi.  Lần sau cùng em đến tìm Tôi, trông em vui vẽ, bình an lắm.  Em còn khoe với Tôi em đã tin Chúa, đã có sự An Bình trong lòng, Mẹ của em đã bằng lòng vào thăm em tháng tơi. Bẳn đi mấy tuần không gặp, Tôi nghĩ là em bận hoặc bệnh, Tôi có hỏi thăm, bạn em nói em vẫn sống tốt, không sao..  Ai lại có ngờ được đâu và hiểu vì sao?  Một ngày thấy em treo cổ trên khung sắt rỉ buồn, thê lương.  Đêm ấy ở trại Tù về, lòng Tôi trăm mối sầu ngổn ngang.  Bên ngoài thế giới Tự Do này, có mấy ai quan tâm, thương xót hay nghĩ đến sự sống, còn của những người Tù nhỉ?  Đời của họ, khi bước vào Tù và cánh cửa sắt sau lưng đóng lại, thì thế giới bên ngoài cũng đóng kín, ngăn ngang. Có lẽ rất ít hay không còn ai nhớ đến họ nữa và cũng không cần biết họ sẽ sống chết ra sao, như thế nào?  Họ đã tự đào mồ chôn cuộc đời của mình thì cái giá họ phải trả là cô đơn lạnh lẽo, đời vùi tàn trong tối tăm thôi.  Nhưng chúng ta có biết?  Họ cũng vẫn còn mang trái tim khát khao Tình Người Yêu Thương như chúng ta, cũng ước ao nhận được sự thứ tha cho lầm lở của mình, cũng cần được an ủi, thèm được quan tâm ở những lúc đời thật tuyệt vọng trong ngỏ cụt đầy ân hận.  Người cần thuốc nhất có phải chăng là người đang bệnh nặng không?  Lòng Nhân Ái phong phú vốn có sẵn, luôn tiềm ẫn trong chúng ta có thể nào cho họ một chút bao dung, độ lượng không?  Biết đâu một chút tình người dư giả và thương xót đó sẽ là con dao, cái kéo, cắt nát đi mảnh vải, sợi dây định dùng để treo trên cổ của một người?
Phải mất mấy tuần Tôi mới lấy lại được tâm trạng bình thường khi trở lại trại Tù.  Và tình thương, chăm sóc của một người già trong trại dành cho Tôi khiến Tôi thật cảm động, không bao giờ quên được.  Ông tên Dan, tuổi của ông đã gần tám mươi rồi.  Ông ở trong Tù chắc đã rất lâu vì nhiều người biết và kính nể Ông lắm. Ông rất thích kể chuyện và nghe chuyện, nhất là nghe Tôi kể chuyện về Việt Nam.  Lúc nào Ông cũng vui vẽ và quan tâm đến người khác một cách tỉ mỉ.  Có một lần Tôi vào thăm, bất chợt hôm đó, tăng xông máu của Tôi xuống thấp quá, Tôi choáng váng muốn xiủ, phải lật đật đi tìm xin muối để Tôi ăn vào cho máu lên cao, khoẻ lại. Lần sau Tôi đến thăm, vừa thấy Tôi, Ông Dan đã lật đật đi tới, bảo:
 -Xè tay ra, Tôi có cái này để dành cho con nè!
Và Ông bỏ vào tay Tôi hai gói muối nhỏ, Ông đã cất lại cho Tôi từ mấy tuần trước chờ đưa mà Tôi vì bệnh không đến.  Tôi đứng lặng đi vì xúc động, tay nâng niu gói muối, mắt cay cay.. Ông cười:
 -Muối này Tôi cất lấy từ phòng ăn, con giữ khi cần ăn ngay khỏi phải chạy kiếm!
Tôi cầm tay Ông, xiết nhẹ:
 -Cảm ơn Ông, cảm ơn Ông lắm.
Và từ ngày đó, mỗi khi Ông đến, dù có Tôi hay không, Ông đều mang theo một gói muối trong túi áo. Ông luôn hỏi thăm sức khoẻ của Tôi và hay nói cho Tôi nghe những tài liệu Ông nghiêng cứu được về bệnh của Tôi. Muối Ông cho, bây giờ đã thành một gói to, Tôi để trong xe để dùng và để nhớ Ông.  Còn hai gói muối mà Ông cho Tôi lần đầu tiên, Tôi mang về bỏ trong bóp, khi cần Tôi cũng không lấy ra sài. Có lẽ nó sẽ theo Tôi đến cuối đời, làm vị "ướp" Tình Người trong Tôi thêm đậm đà, tươi tốt. Nếu thiếu nó, Tôi sẽ như "cá không ăn muối cá ươn" vậy!  Mà đâu chỉ có Ông Dan lo lắng cho Tôi?  Sau ngày Tôi làm mọi người cuốn quính, thất kinh, các bạn Tù hay mang muối và nước uống đến cho Tôi.  Biết Tôi sợ quạt máy lắm, họ luôn tắt đi mỗi khi Tôi đến, và luôn hỏi Tôi cần gì không và cầu nguyện cho Tôi.  Sự quan tâm của họ đối với Tôi làm Tôi cảm động rưng rưng và thấy ngại vì Tôi làm phiền họ hơi nhiều.  Anh Bình thì hay chỉ Tôi mấy loại trà để uống, còn Vinh thì thường mang cả cuốn sách "thuốc thảo mộc" dầy cộm cho Tôi nghiên cứu chửa bịnh.  Vinh cũng là người có tài và nhiều năng kiếu về âm nhạc và sáng tạo, cũng thông minh lắm. Trước khi vào Tù Vinh theo học ngành nha sĩ. Vì đâu?  Thêm một mảnh đời lại tàn vội khi đang thắm tươi... mất mát này, thật là quá tiếc thương, tội nghiệp.  Vinh cũng ân hận lắm, cũng muốn làm lại cuộc đời và hy vọng thấy được một chút ánh sáng trong cuộc sống tối tăm này.
Bây giờ Vinh cũng đã chuyển trại khác rồi, để lại trong lòng Tôi nỗi nhớ và tình thương đầy vơi.  Có một thời gian chúng tôi hay liên lạc thư từ, nhưng Vinh cứ chuyển trại hoài nên sự liên lạc cũng khó khăn.  Nhưng Tôi tin rằng Vinh và Tôi đã thường xuyên gặp nhau trong lời kinh cầu.
Phòng thăm viếng chỉ còn lại Tôi với anh Bình, chia xẽ tâm tư bằng tiếng Mẹ đẻ của mình.  Các bạn Tù thỉnh thoảng cũng ngồi nghe chúng tôi nói chuyện và cười, có người còn muốn học tiếng Việt nữa.  Anh Bình cũng là người ở trại này khá lâu, được nhiều người mến mộ, nể nghe.  Anh chấp nhận sống những ngày chuộc tội, ăn năn với tấm lòng hướng thiện, bình an, làm nhiều điều ích lợi cho trại và anh em chung quanh.  Anh thích trồng hoa, làm vườn.  Những cây anh trồng, mùa Hè thường kết nhiều trái, trổ hoa rất đẹp.  Anh nói đó cũng như hy vọng của anh, hy vọng một ngày được ra khỏi Tù, thấy lại và được sống bên hai con của mình.  Ngày ngày anh cần cù, siêng năng làm đủ việc.  Có được vài đồng lương anh để dành, gởi cho con anh để chúng có thêm chút tiền ăn học.  Năm qua tháng đến, con anh một đứa đã ra đại học, một đứa đang năm thứ hai, còn Mẹ chúng thì từ ngày anh vào Tù đã bỏ đi đâu biền biệt.  Thỉnh thoảng chúng dắt nhau vào thăm anh, không đủ tiền mua vé máy bay, chúng đi xe bus và ngủ nhờ ở nhà người thân của một bạn Tù.  Mỗi lần nhắc đến con anh, anh hay cười, mắt anh nheo vui. Tôi ao ước, cầu mong cho con anh cũng mắt vui và môi cười mỗi khi nhắc đến Bố của mình.  Máu chảy, ruột mềm mà.
Tôi lại quen với một em Việt Nam mới đến tên Dinh.  Anh Bình dẫn em tới giới thiệu cùng Tôi.  Tuổi em cũng khoảng hai mươi, em ít nói, ít cười làm Tôi nhớ Bác Sáu.  Nhưng khi Tôi hỏi thăm thì em cũng cỡi mở tâm tư, kể chuyện cho Tôi nghe.  Qua vài lần tiếp xúc, Tôi thật ái ngại và lo lắng cho em.  Tinh thần của em rất kém, thường có những suy nghĩ không tốt.  Em rất hận đời và ghét hầu hết những người chung quanh, em thường hay đánh lộn với người ta nữa.  Tôi cảm thấy buồn vì thật không biết phải làm gì cho em, giúp em thoát khỏi sự mặc cảm nặng nề em là một người rất xấu xa.  Trại Tù là cái "shock" rất mạnh làm loạn tâm thần em, thêm vào những áp bức chung quanh kiến em lúc nào cũng muốn nỗi điên.  Em không có đạo, nhưng em thường tới nhà nguyện để cầu xin và hy vọng tìm được Bình An cho mình.  Mỗi lần trông thấy em, lòng Tôi buồn không tả xiết.  Những cảnh đau lòng này, ai có muốn cảm thông, chia xẽ?  Có bùi ngùi, thương xót cho không?
Hôm nay vào thăm, anh Bình nói người trưởng trại đã mang biệt giam Dinh ở một nơi cần phải được trông coi, vì em cũng có ý định
kết liễu đời mình.  Ôi!  Đứa con Da Vàng của Mẹ Việt Nam.  Cha Mẹ sinh em ra đời đâu chỉ là vô ích?  Sao em không trân quí giữ lấy tánh mạng mình?  Dù chân có lún bùn, em cũng phải can đảm mà sống, mà nhẫn nhục rút lên, chà rửa chứ?  Có sự hối lỗi nào là muộn màng đâu em?  Đời còn nhiều yêu thương thứ tha cho em, sao em lại không thể tha thứ cho mình? Bố Mẹ em còn hy vọng, chờ đợi một ngày đón em trở về, sao em lại nở muốn bỏ đi luôn?
Chiều nay, buồn lại đổ vào lòng Tôi.  Có lẽ một ngày nào đó, Tôi không còn can đảm và nghị lực để đến đây nữa. Lòng Tôi không cắt mà đau, đau quá.  Tim Tôi không bóp mà rỉ máu, máu tươi trào dâng.  Dinh ơi!  Em đã hứa với chị là em sẽ cố gắng sống tốt và sống chấp nhận phần đời đắng cay này, vậy thì xin đời em đừng tàn vội, đừng đứt ngang em nhé?  Em đừng làm chị phải sợ, phải hồi hộp mỗi khi đến đây...Em hãy cho em, cho chị niềm hy vọng, tin tưởng là dù đời có chua xót, nghiệt ngã đến đâu, mình vẫn còn có thể chọn đường mình đi, chọn một niềm vui để sống.  Dù đời có thảm thê, đen tối thế nào, thì ngày mai mặt trời cũng sẽ mọc lên, rực rở và ấm áp như Tình Người quanh ta.

Đường về đêm nay sao ướt lạnh và mưa rơi tầm tả.  Đúng không? Mưa cần phải rơi vào Đời thì những cành cây trơ trụi buồn bả của mùa Đông mới có thể đâm truồi, nẫy mầm, nở ra cho chúng ta những bông hoa thắm tươi, những nhánh lá tốt xanh khi Xuân về?
Tôi đã thấy trong đêm đen, những mầm non đang chờ mưa tưới, mùa Đông đang qua, và Xuân sắp về rồi.  Nếu lời nguyện cầu gởi lên trong đêm Giao Thừa thiêng liêng sẽ được nhận ngay, thì đêm Giao Thừa năm nay, Tôi sẽ qùy xuống, qùy mãi, chân thành và thiết tha cầu xin Người hãy vì Người mà đổ những cơn mưa Tình Thương vào cuộc sống này, để những mãnh đời khô héo, tàn uá sẽ được hồi sinh, được nở lại lá hoa xanh tươi một lần nữa, dù chỉ là trong một thời gian rất ngắn ngủi, một khoảnh khắc vội vàng thôi.

Riêng Tôi, muà Xuân này và mỗi ngày nữa, Tôi xin Cảm Ơn Đời, Cảm Ơn Người.  Cảm Ơn các Bạn Tù, Cảm Ơn những tấm lòng Nhân Ái, những người đã qua, sẽ đến và đang ở bên Tôi.  Đã cho Tôi hiểu được Ý Nghĩa và biết thế nào là thật sự Sống, thật sự Yêu.  Cảm Ơn những thương đau rả rời, những hạnh phúc ngát hương, mà Tôi đã và còn nhận được. Tôi Cảm Ơn lắm.

Tôi đã đến trong cuộc đời này, thì sẽ cố gắng sống vui từng ngày, sẽ yêu cuộc đời này, bằng cả trái tim của Tôi. (Cảm Ơn TCS nữa!)
Chỉ xin Đời, xin Người, một Tấm Lòng Yêu Thương bao la, Từ Bi và Độ Lượng sau mỗi cơn mưa lạc lối tả tơi, để chiếc cầu vòng ngũ sắc sẽ lại mọc lên, bắt ngang vào lòng nhau.  Sáng, đẹp tuyệt vời.

Hoài Vi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2010 08:21:07 bởi hoai vi >
#1
    clietc 29.01.2010 11:41:31 (permalink)
    Thương những người tàn vội, bởi vì không ai muốn mình tù tội cả. Có lẻ đây là câu chuyện thực, cho thấy rằng người thông minh là người biết bao dung tha thứ, hoặc chí ít đồng cảm.
                                         NCL
    #2
      hoai vi 05.02.2010 14:14:00 (permalink)
      Hạnh Phúc Vô Thường


      Trưa nay, Quỳnh hẹn Tôi xuống phố ăn Phở, không biết con nhỏ lại có chuyện gì kể lể với Tôi nữa đây?  Từ ngày Tôi và Lam ly dị, Tôi rất ngại gặp Quỳnh, dù hai đứa là bạn thân nhau lâu lắm trước khi Tôi quen Lam, và Quỳnh cũng rất tế nhị, ít khi nào nói chuyện hay nhắc về anh mình với Tôi khi hai đứa gặp nhau.  Tôi thì luôn thấy buồn, mỗi khi gặp Quỳnh và gia đình của Lam, dù chuyện tình của Tôi và Lam đã kết thúc cũng hơn bốn năm rồi.  Hôm qua Quỳnh gọi hẹn gặp nhau, Tôi muốn từ chối nhưng không có ly do gì chính đáng cả, còn nói dối thì càng không ổn nên Tôi đành chịu.  Bây giờ đứng đây đợi Quỳnh, không hiểu sao Tôi hồi hộp quá, còn hơn ngày xưa hẹn với "bồ" nữa!
          -Ồ, sao Hạ đứng một mình trông buồn vậy... chờ người hả?
      Tiếng nói nhỏ từ đằng sau lưng, Tôi quay lại, thấy Thi, Tôi cúi đầu chào, nhưng không trả lời câu hỏi của Thi .  Vừa lúc đó thì Quỳnh đi tới, thở hổn hển nói:
          -Xin lỗi đến trể nhé, kẹt xe quá!
      Tôi cười, Thi nhìn chúng tôi, hỏi:
          -Hai cô đi ăn trưa hở?
      Quỳnh nói ngay:
          -Anh Thi đi ăn chung nhé?
      Thi nhìn Tôi, Tôi lại cúi đầu, thấy Tôi ngần ngại, Thi khuy tay:
          -Thôi hai cô đi đi, hôm khác Anh sẽ mời.
      Rồi Thi nói nhỏ bên tóc Tôi:
          -Nợ này Hạ phải trả đó..
      Tôi cười, chào Thi rồi mở cửa bước vào tiệm.  Khi ngồi xuống bàn, Quỳnh hỏi Tôi:
          -Tao thấy anh Thi có nhiều tiêu chuẩn tốt, lại thương mày như điếu đổ, sao không cho người ta và mình cơ hội?  Mày sống độc thân hoài không buồn hả?
      Tôi cười, không trả lời Quỳnh, Quỳnh cũng im lặng.  Hai đứa gọi thức ăn, Tôi dọn đủa muỗng cho Quỳnh, Quỳnh nhắc:
          -Ngày mai giổ Mẹ trọn năm, Hạ có về không?
      Tôi xoa ly nước trà, buồn buồn:
          -Thôi để mình ra viếng mộ Mẹ được rồi.
          -Khi còn sống, Mẹ thương Hạ lắm mà, sao không về nhà thắp cho Mẹ một nén hương?
      Tôi nhìn Quỳnh:
          -Ngày giổ đã không vui rồi, sự có mặt của mình càng mang thêm không khí nặng nề, có cần thiết vì một nén hương mà để những người sống phải nhìn nhau nghẹn ngào không?  Mẹ chắc chẳng muốn như vậy đâu.
          -Mày mặc cảm quá!  Chuyện mày và anh Lam chia tay, Bố có vẽ hối hận rồi, Tao nghĩ hoài, không biết mày còn lỗi gì nữa?  Nếu chỉ là vì Bố mà mày và anh Lam xa nhau thì thật vô lý và uổng đời quá!
          -Mày hẹn tao ra để nói chuyện này hả?
      Quỳnh vừa cầm tô phở vừa gật đầu:
          -Ừ, vì hôm qua anh Lam gọi tao, nói là đã hủy bỏ chuyện đám cưới của ổng rồi.
      Tôi ngơ ngác:
          -Vậy thì dính líu gì đến tao?  Mấy năm nay, tao sống yên ổn phần tao, đâu có liên lạc, tới lui làm phiền gì đến anh ấy.  Nếu có gặp nhau thì cũng chỉ tình cờ, chào hỏi vài lời, dù sao cũng một thời là vợ chồng đầm ấm.... Tôi nói chưa hết, Quỳnh ngắc lời Tôi:
          -Vì vậy tao biết hai người còn thương nhau mà, phải không?
      Tôi không trả lời Quỳnh, vì chính Tôi cũng thường tự hỏi mình câu hỏi này, và câu trả lời thì mơ hồ, không rỏ ràng.  Có lẽ nỗi đau đã làm chết đi tình Tôi yêu Lam, dù lòng có tiếc thương và đôi khi Tôi thấy nhớ Lam thê thiết, nhưng tim Tôi không cảm nhận được là vì còn yêu hay đang hận mối tình dở dang vô lý này?
      Tôi ăn hoài mà nuốt không vô một muỗng phở nên bỏ đủa muỗng xuống, thở dài... Quỳnh xiết tay Tôi:
          -Nếu Hạ còn thương anh Lam thì tha thứ, bỏ qua hết đi để làm lại từ đầu, anh Lam thú nhận là còn yêu mày nhiều lắm!
      Tôi cuối đầu, nước mắt rơi rớt:
          -Không dể như vậy đâu Quỳnh, tao là người đã bỏ ra đi, vết thương này còn lở loét tùm lum, chửa sao cũng không ổn...
          -Ai bảo mày cứ moi móc nó ra chà rửa chi hoài?
      Tôi cười:
          -Ừ, tao còn đổ cả chai thuốc diệt trùng nữa nhưng nó vẫn không chịu lành!
      Nói xong, Tôi đứng dậy trả tiền, Quỳnh kéo Tôi lại, Tôi quơ tay:
          -Tuần rồi mới được lên lương, coi như mình ăn mừng vậy!
      Hai đứa ra khỏi tiệm, đi chợ loanh quanh rồi chia tay nhau.  Quỳnh đã đi ra xe, Tôi vẫn còn đứng lại, chưa biết muốn trở vào sở làm hay về nhà?  Quỳnh chạy xe ngang qua, thấy Tôi còn đứng ngẫn ngơ, Quỳnh dừng lại, rủ:
          -Tới nhà tao chơi đi,  thứ Sáu lang thang một mình buồn chết.
      Tôi gỏ vào kính xe Quỳnh:
          -Sao biết tao lang thang một mình?  Vợ chồng mày cũng cần hủ hỉ mà, về thôi.
      Hai đứa cùng cười.  Đợi xe Quỳnh khuất rồi, Tôi mới đi.

      Chiều nay biển vắng và sóng vổ thì thầm rất nhẹ, không hiểu tại sao Tôi lại ra biển này?  Biển mà ngày xưa Tôi và Lam thường lang thang bên nhau, và hôm qua cũng đã ra đây rồi...  Tôi đứng nhìn quanh, từng tảng đá, gốc cây khô, cho đến những tên, hình khắc trên đó, mọi thứ đều còn y nguyên, nhưng nay chỉ còn một đứa tới nơi này...  Tôi đến chổ khe đá quen thuộc, nhìn thật lâu những tên, hình mà ngày xưa yêu nhau Lam đã khắc, để nghe mắt mình cay cay... và tim tôi đập nhanh khi thấy một hàng chữ mới, hình như vừa gạch vội vì chiều qua Tôi không thấy trên đá.. "nhớ Em, yêu Em".
      Tôi ngước lên nhìn quanh, gọi Lam âm thầm.. Anh vừa đến đây hở Lam?
      Sao chúng ta chỉ cứ là lướt qua nhau thôi, lần nào cũng vậy, để lở đời nhau hôm nay?  

      Một thời yêu thương tha thiết, nhất định phải lấy được nhau mới thôi, dù biết là Cha Mẹ không đồng ý, hai đứa vẫn cố chấp và tin tưởng rằng tình yêu chân thành sẽ cảm động được lòng trời, lòng Cha Mẹ, tình yêu chân thật sẽ giúp nhau vượt qua mọi khó khăn, thử thách, sẽ đập đổ được tấm thành kiến của môn đăng hổ đối.  Chúng tôi bước vào hôn nhân một cách kiên trì, can đảm khiến Bố Mẹ Lam phải miễn cưỡng chấp nhận lễ cưới của chúng tôi vì không muốn mất đi Lam.  Hai năm đầu, Tôi đem hết tình thương yêu chồng, tình kính mến gia đình chồng ra để sống thật tốt với bổn phận dâu thảo vợ hiền, để thuyết phục, hy vọng và mong được đổi lấy một tình thương của gia đình Lam cho Tôi, và Tôi đã nhận được tình thương của Mẹ và các em Lam một cách nhanh chóng.  Chỉ còn Bố Lam, Ông nhất định ôm mãi cái chức phận cao sang "một thời vang bóng" của mình rồi cho rằng Tôi không xứng với con Ông, làm mất mặt giòng họ Ông.  Những năm đầu, Ông chỉ tỏ thái độ bất mãn đó khi chỉ có Tôi và Ông, hay ngay trước mặt Mẹ Lam.   Mẹ Lam thỉnh thoảng lại khóc và năn nỉ Ông giùm cho Tôi, Tôi thì không khóc trước mặt Ông bao giờ, Tôi chỉ đứng im lặng nghe lời Ông cay đắng và sau đó nhẫn nhục, cố gắng thuyết phục Ông bằng tình thương và sự hoà nhã, chịu đựng của Tôi.  Tôi cũng không cho Lam biết điều đau lòng này đang đánh gục Tôi.  Mỗi khi quá buồn tủi nên vô ý, Tôi để Lam bắt gặp Tôi ngồi khóc sướt mướt, thì Tôi lại biện hộ đủ chuyện cho Lam yên lòng, nhưng Lam cũng biết được ít nhiều vì Mẹ Lam hay kể lể chuyện với con Bà.  Tôi biết Lam là đứa con rất có hiếu nên Lam đã khổ tâm nhiều về chuyện chúng tôi.  Tôi cũng biết, Lam có hối hận khi chọn hôn nhân này.  Hối hận vì quá yêu Tôi nên khiến Tôi phải chịu nhiều đau khổ, hối hận vì quá yêu Tôi nên khiến Bố Lam không bao giờ được vui và hài lòng với Lam.  Tình yêu chúng tôi vẫn thắm thiết nên hai đứa luôn bảo nhau là mình sẽ chịu đựng được, sẽ qua được ngày tháng nước mắt này...  Nhưng những năm sau thì Bố Lam công khai không chấp nhận Tôi trước mặt mọi người, nhất là khi Ông thấy mọi người đều mến thương Tôi, không còn ai về "phe" của Ông nữa, Ông vẫn dùng bức bình phong "môn đăng hổ đối" củ kỷ để đay nghiến Tôi và làm khổ Lam, thêm vào lý do rất quan trọng đối với Ông nữa để Ông bắt buộc Lam phải ly dị là chúng tôi lấy nhau năm năm rồi mà Tôi vẫn chưa có con, trong khi Lam lại là con trai duy nhất của Ông.  Dù hai, ba bác sĩ có xác nhận với Ông là cả hai đứa tôi không ai có vấn đề gì cả, Ông vẫn không nghe và chấp nhận.  
      Ngày tháng cứ chìm hoài trong đau khổ mà cả hai đứa không có cách nào để thoát ra hay giải quyết gì được, vì luôn luôn phải về thăm gia đình, phải báo hiếu đền ơn Cha Mẹ, nhất là Mẹ Lam lại hay đau ốm, cần Tôi chăm sóc..  Tôi nhớ mãi ngày Mẹ Lam ở nhà thương về, Bà gọi Tôi lại, nói nhỏ:
          -Mẹ muốn con đến chăm sóc thường xuyên cho Mẹ. để Bố thấy được cái tình mà con đối với gia đình này, để Bố chấp nhận con, không còn ngoan cố, vô lý nữa... thì Mẹ chết cũng được vui và yên lòng.
      Tôi cầm tay Mẹ Lam, cười buồn:
          -Mẹ cứ yên tâm dưởng sức cho mau khỏe lại, đừng lo nghĩ chuyện gì Mẹ ạ.
      Hôm ấy cũng là ngày Tôi ra toà xin đơn ly dị.  Tôi đứng trước toà hơn 3 tiếng đồng hồ, nước mắt tuông rơi, Tôi còn thương Lam nhiều, nhưng sức chịu đựng của chúng tôi đã đến mức cạn tàn, phải gượng cười gượng nói với nhau. Lam lại không chịu về thăm nhà nữa nên trăm dâu trút đổ đầu tằm, Bố Lam không để Tôi yên ổn bao giờ.  Tình yêu chúng tôi vẫn còn đó, nhưng lòng hai đứa thật cô đơn.  Hai đứa vẫn nằm bên nhau, nhưng da thơm của ngày nào, đã không còn thấy khát khao yêu đương nữa, chỉ còn nghe tiếng thở dài của Lam, tiếng nất nghẹn của Tôi.  Những mệt mõi rả rời, những buồn đau dồn dập đã làm tắt đi bao nụ cười, lời yêu thương của chúng tôi, đã làm biếng nhát đi sự cố gắng nhẫn nhịn, cùn mòn ý chí phấn đấu.  Nên ly dị, với chúng tôi dù có ích kỉ, nhưng bây giờ là phương pháp giải thoát tốt nhất cho tất cả các vấn đề, cho mọi người được yên ổn.
      Tôi mang giấy ly dị về, viết cho Lam một trang thư kèm theo, để trên bàn làm việc của Lam rồi đi ra biển, ngồi nhìn tên Tôi tên Lam quấn quít khắc trên đá, khóc cười phận mình, kiếp mồ côi nên đời không ưu đãi, thì Tôi lại trở về với cô đơn thôi, trách hờn ai để làm gì đây?
      Lam không bằng lòng ly dị, nhưng Tôi nhất quyết ra đi, và Tôi đã rời xa Lam, rời xa mọi người và thành phố thân thương, dọn đến một vùng hẻo lánh xa xôi, sống âm thầm cùng nỗi buồn của mình suốt hai năm.  Khi bị thất nghiệp, không tìm được việc làm để tiếp tục cuộc sống, Tôi trở về phố cũ, biết được Lam cũng đã yên ổn với cuộc sống của anh, Tôi thở một hơi thở dài, quyết tâm sống lại đời mình cho thật tốt.

      Ngoài giờ đi làm, Tôi hay đến giúp việc cho hội Hope Link và hay gặp Quỳnh ở đó.  Hai đứa gặp lại nhau thì mừng lắm, nhưng cũng ngở ngàng nhiều vì cuộc đời đã đổi khác đi quan hệ của Tôi và Quỳnh.   Tôi cũng quen Thi, anh là giám đốc của hội.  Thi rất hoạt bát, siêng năng, luôn luôn có sáng kiến mới và mang lại niềm vui  cho mọi người chung quanh, dù ai có quạo đến đâu, Thi cũng có thể làm họ cười được.  Vì vậy mà Hope Link trong khu vực Thi điều hành, càng ngày càng lớn nhanh, mở rộng, tập nập người đến xin phụ giúp cũng như người xin hội giúp đở. Và Tôi cũng cười trở lại nhiều hơn.
      Sau một năm làm việc chung thì Thi tỏ tình với Tôi, Tôi không nhận, hay nói đúng hơn, Tôi không dám nhận.  Vết thương cũ vẫn chưa lành, Tôi còn nhớ Lam nhiều, nhất là bây giờ người đó Tôi đây, cùng chung nhau một vòm trời, một phố xưa đầy kỉ niệm.  Sau hai năm hơn xa nhau, tình cờ gặp lại trên phố, hai đứa đứng nhìn nhau chết lặng, muốn nói với nhau một lời hỏi thăm mà không sao thốt ra được.  Để đêm đêm, Tôi với chiếc bóng cô đơn, khóc thương tại sao tình Tôi và Lam lại ly tan?  Tại sao Thi vẫn đứng trước mặt mà Tôi không thể bước tới được?

      Rồi một ngày, được tin Lam sắp lấy vợ, lòng Tôi vừa buồn vừa vui, lại ra biển khóc cười một mình.  Khóc cho Tôi biết bao giờ mới tìm lại được bình yên?  Cười cho Lam đã tìm lại được Hạnh Phúc rồi.
      Tôi tìm đến Thi trút cạn tâm tư cuối cùng về một cuộc tình thật sự đã kết thúc, Thi ngồi lắng nghe, có vẽ xúc động lắm.  Kể xong. Tôi chùi nước mắt, khẻ cười:
          -Bây giờ Hạ bắt buộc phải sống cho mình rồi, dù có muốn hay không, anh Thi nhỉ?
      Thi nhìn Tôi rất lâu, rồi nói:
          -Đời còn đẹp lắm, hãy sống cho thật ý nghĩa và vui vẽ, có anh ủng hộ Hạ...trăm năm nè!
      Tôi lắc đầu:
          -Mai mốt anh cũng phải lấy vợ, còn đâu thì giờ rảnh để lo chuyện người...dưng!
      Thi bổng nắm chặt tay Tôi:
          -Nếu...vợ anh chịu...lấy anh!
      Nói rồi Thi buông tay Tôi ra, đứng lên, cười vang.

      Hai tuần sau Mẹ Lam bất ngờ qua đời, Quỳnh nhắn với Thi Mẹ muốn Tôi về nhìn Mẹ lần cuối và Quỳnh cũng cần Tôi phụ lo Tang Lễ, giúp Quỳnh nấu nướng.  Tôi bàng hoàng với cái tin buồn đột ngộ, Tôi vừa về thăm Mẹ cách đây mấy hôm mà?  Chờ hoài không thấy Tôi nói gì, Thi thở dài, lên tiếng:
          -Hạ về lại gia đình đi, đừng để hồn Mẹ buồn và Hạ sẽ hối hận sau này.  Hạ cứ làm điều đúng, lương tâm đồng ý là được rồi, ngại gì gặp ai, sợ gì tiếng đời vô thường..
      Tôi bật khóc, Thi lại gần, hỏi:
          -Hạ có cần anh đi theo không?  Dù sao anh cũng là bạn của Quỳnh và Hạ mà.
      Tôi nhìn Thi, cảm động:
          -Cảm Ơn Anh, Hạ không sao đâu.  Anh muốn đến thăm gia đình Quỳnh thì lúc nào cũng được, tùy ý Anh.

      Tôi bước lên thềm nhà thân quen, Bố Lam đứng ngay cửa như đang chờ đợi ai?  Tôi mong là không phải chờ Tôi và cũng cầu xin Ông không cho là Tôi về để gây phiền đến hạnh phúc mới của Lam.  Tôi hơi run khi lên đến trước mặt Ông.  Tôi cúi đầu chào:
          -Thưa...Bác..
      Ông nhìn Tôi rất nhanh và nói vội:
          -Ừ, cảm ơn con đã tới đây, vào nhà đi.
      Và rồi Ông bước đi, Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Quỳnh chạy ra, hai đứa cùng ôm nhau khóc.
      Tôi theo Quỳnh vào nhà, gặp Lam và vợ sắp cưới của Lam, chúng tôi chỉ gật đầu chào nhau rồi việc ai nấy làm, không ai nói với ai điều gì.  Trong mấy này Tang Lễ, Tôi tránh Lam vì không muốn có sự hiểu lầm gì hay có cớ gì để người vào ra dị nghị, Tôi không sợ tiếng đời, vì như Thi nói, lương tâm yên ổn là được rồi, Tôi chỉ muốn bớt cho Lam những chuyện phiền phức vô cớ trong lúc lòng buồn đau, bối rối mất Mẹ.  Quỳnh hỏi Tôi có muốn đeo tang cho Mẹ không?  Tôi nói với Quỳnh Lam đã có vợ sắp cưới bên cạnh rồi, Tôi không nên làm vậy, Tôi để tang Mẹ trong lòng thì Mẹ cũng sẽ thông cảm và vui.  Thi cũng thường đến giúp chúng tôi. Thi rất tế nhị, đứng đắn, nhất là khi đứng bên cạnh Tôi, Thi muốn giử tiếng cho Tôi, Tôi biết, nên Tôi luôn nhìn Thi cảm ơn.  Cả Thi và Tôi, nhiều lần bắt gặp ánh mắt của Lam nhìn Tôi, rất lâu và buồn khiến lòng Tôi se lại, Thi thì chỉ vội quay đi nơi khác, làm như không thấy gì.  Đó là lần sau cùng Tôi gặp Lam.  

                              ******

      Một năm rồi, Lam vẫn chưa lập gia đình.  Đôi lúc Tôi thắc mắc và lo âu, nhưng Tôi không hỏi Quỳnh.  Hôm nay Quỳnh báo tin Lam đã hủy bỏ đám cưới, Tôi thấy buồn, không biết đến bao giờ thì hai chúng tôi mới thật sự có cuộc sống bình yên và tìm được một chút hạnh phúc còn lại cho mình.  Đời hai đứa đã rẽ ngang rồi, chỉ còn có thể cầu mong cho nhau sớm được bình an, hạnh phúc thôi.  Có lúc nào nhớ nhau và thương tiếc thì cũng chỉ là lẽ thường tình, trái tim đã quen nhịp cũ, tình người thì vốn đầy cảm xúc với quá khứ.
      Chiều cũng đã tàn rồi, mỗi mặt trời mọc phải trả giá bằng một hoàng hôn.  Ngày mai, chắc rồi đời chúng tôi cũng sẽ yên vui.


      Tôi về đến sân nhà, thấy Thi đang đứng cầm một giỏ hoa trước cửa.  Tôi gật đầu chào Thi:
          -Sao Anh đến mà không gọi cho Hạ biết, phải chờ như vầy?
      Thi đưa giỏ hoa cho Tôi:
          -Của Hạ nè.
      Tôi cầm lấy, hỏi Thi:
          -Chuyện gì mà Anh lại tặng hoa, khách sáo vậy?
      Thi vừa nhăn vừa cười:
          -Lương Anh đâu có dư để mua giỏ hoa này tặng Hạ!  Anh đi giao đồ cho Mẹ của Sư Ông ở chùa, cách đây con đường, thứ Sáu cũng rảnh,  ghé qua Hạ...đòi nợ buổi trưa rồi, người giao hoa tưởng Anh là chủ nhà nên đưa Anh cầm....giùm.
      Tôi "Ồ" một tiếng rồi mở cửa vào nhà, Thi còn đứng ở ngoài.  Tôi ló đầu ra hỏi Thi:
          -Anh có muốn vào chơi không?
      Thi ngần ngại:
          -Anh không muốn làm phiền Hạ, thôi mình đi ăn nhé?  Anh đứng ngoài chờ Hạ...
      Tôi mang giỏ hoa đặt lên bàn rồi bước ra theo Thi xuống phố.

      Buổi tối Thi chở Tôi về, Thi có vẻ suy tư và ít nói.  Chúng tôi chỉ nói với nhau vài chuyện của Hope Link và giấc mơ ra nước ngoài làm việc.  Khi đứng trước cửa nhà Tôi, Thi bổng cầm tay Tôi thật nhẹ và nói:
          -Anh yêu Hạ lắm, hãy nhận tình Anh nhé?  Hạ đâu nở để Anh chờ đến già, rồi theo nhau vào cõi...thiên thu nhỉ?
      Tôi không biết nói gì với Thi nên chỉ đứng im lặng.  Thi kéo Tôi ngồi xuống thềm, chỉ lên những ánh sao đêm lấp lánh trên bầu trời mênh mông:
          -Hạ thích ngôi sao nào?  Anh sẽ hái xuống, soi đời cho em.
      Tôi cảm động, muốn ngã đầu vào vai Thi dựa nương cho thật bình yên tình yêu thương này đến cuối đời nhau, nhưng sao Tôi lại cứ ngồi ngẫn ngơ?  Và Tôi khóc, lệ nhỏ xuống tay Thi, nước mắt này có phải là Hạnh Phúc không?

      Đêm khuya u buồn, vẫn Tôi với bóng mình in trên vách, cô đơn thở dài.  Tôi đọc hoài tấm thiệp gởi theo giỏ hoa:  "Hôm nay đi đặt hoa cho Mẹ, Anh muốn gởi một giỏ cho Hạ.  Anh rất nhớ Em.  Mình có thể gặp nhau không?  Lam."  Tôi lại khóc, nước mắt này có phải cũng là Hạnh Phúc không?
      Hạnh Phúc quanh Tôi nhiều quá, nhưng sao chỉ là những Hạnh Phúc vô thường....
                               ******

      Tôi đặt xuống mộ Mẹ Lam một bó hoa Lan trắng.  Mẹ bây giờ đã yên vui nghỉ ngơi và thanh thản rồi, nhưng chắc Mẹ vẫn còn dõi trông theo chúng con, tình Mẹ là thế mà, dù sống hay chết, Mẹ vẫn theo bên đời lo cho các con mình.  Vậy thì Mẹ ơi, xin soi bình an, vui tươi vào đời của các con Mẹ nhé!  Tôi đứng thật lâu, nói với Mẹ thật nhiều rồi chào Mẹ về, Tôi vừa quay qua thì Bố Lam tới.  Tôi cúi đầu chào Ông và bước đi, Ông nắm vội lấy cánh tay Tôi, Tôi dừng lại, cúi đầu, Ông nói chậm:
          -Con về nhà đi Hạ, Bố đã không đúng rồi, con hãy vì Mẹ mà bỏ quên hết...
      Tôi ngước lên nhìn Ông, dáng Ông buồn phiền, đôi mắt nhăn nheo, Ông đã già đi rất nhiều.  Lòng Tôi đau, nhưng tim Tôi đập nhẹ nhàng.  Tôi cầm tay Ông, nói nhỏ:
          -Con đâu còn nhớ gì, cảm ơn...Bố.  Con xin về..
      Nói rồi Tôi buông tay Ông, bước ra xe.  Lam đứng trước xe Tôi từ bao giờ, có lẽ Lam đã thấy Tôi và Bố Lam bên mộ Mẹ, mắt Lam đỏ.  Tôi cười buồn:
          -Anh khỏe không?
      Lam gật đầu, chúng tôi nhìn nhau rất vội rồi đứng nhìn trời mông lung, im lặng.  Tình yêu bao năm, có lẽ vẫn còn đó, sao lại không có gì để nói với nhau nhỉ?  Hay tất cả lời nói bây giờ đều là vô nghĩa và không cần phải nói nữa?  Tiếng ồn ào xe cộ, người nói, đánh tan cõi im lặng của chúng tôi, Tôi quay nhìn, gia đình Lam mọi người đã tới.  Tôi đến chào mọi người rồi nói nhỏ với Lam:
          -Hạ về
      Các em Lam theo nhau ra mộ Mẹ, Lam đứng im một lúc rồi bước nhanh theo Tôi, gọi:
          -Hạ..
      Tôi dừng lại, nhưng không quay nhìn Lam.  Lam đến sau lưng Tôi, cầm tay Tôi xiết chặt, giọng Lam đứt, nghẹn:
          -Anh...yêu Em...
      Tôi muốn quay lại ôm lấy Lam, ôm tình Tôi vào lòng, cho buồn đau bao ngày tiêu tan đi hết để bình yên hạnh phúc trở về tim nhau..  Nhưng không hiểu vì sao, Tôi cứ đứng yên, bất động.  Khi nước mắt Tôi rơi rớt xuống môi mặn, Tôi nói với Lam:
          -Hạ về...
      Lam vẫn nắm tay Tôi cho đến khi khoảng cách phải rời ra, hai tay buông lơi.
      Tôi chạy xe ra khỏi nghĩa trang rồi tách vào lề đường, bước xuống, đến ngồi bên gốc cây, nhìn mây trời bay lơ lửng, mây đang trôi về đâu nhỉ?  Cho Tôi theo với!  Khúc đời này, Tôi không biết phải rẻ sang hướng nào để đi?  Cho Bình Yên nở nụ, Hạnh Phúc đâm trồi.  Tôi cũng đã mỏi mệt, hao gầy nhìn bóng mình cô đơn trong nắng, trong đêm.  Tôi biết chắc chắn là, đường về nhà Tôi, sẽ có Thi đứng đó, đợi Tôi với nụ cười hiền hòa, với tình yêu thiết tha. Và khi Tôi ra biển, thì sẽ có Lam ngồi chờ, với ánh mắt long lanh, với tình xưa đầm ấm.  Sao ông trời lại trớ trêu, để Tôi phải đứng ở ngả ba đường tình này?  Tôi bắt buộc phải chọn một con đường mà đi sao?
      Có lẽ, Tôi sẽ rẽ ngang đường đi của riêng Tôi, Tôi sẽ theo Hội Hồng Thập Tự ra nước ngoài, đường dẫn Tôi một ngày về đến Quê Hương, đường không có đau khổ, chia xa và yêu thương sẽ trọn vẹn, tuyệt vời.  Thi và Lam, cả hai đều mãi mãi ở bên cạnh Tôi, Tôi sẽ vẫn thấy được Thi và Lam mỗi ngày, vui vẽ bình yên trong tim, trong vạn mối Tình Chung, Tình Người Nhân Ái tươi màu.


      Hoài-Vi
          

       
      #3
        Ct.Ly 16.02.2010 01:46:41 (permalink)
        #4
          hoai vi 16.02.2010 11:53:50 (permalink)
          Rất chân thành Cảm Ơn Ct.Ly.

          Mến Chúc Ct.Ly và gia đình một mùa Xuân và Năm Mới vạn sự An Lành, Hạnh Phúc và thật nhiều Yêu Thương.

          Hoài Vi
          #5
            hoai vi 16.02.2010 12:03:24 (permalink)
            Chân Thành Cảm Ơn NCL đã chia xẽ những dòng tâm tư trong bài viết này và nhận xét của mình.  
            Phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta rất cần một tấm lòng Độ Lượng và Yêu Thương, dù đôi khi chỉ để "gió cuốn đi.."
            Chúc NCL một Năm Mới Phúc, Lộc và thật nhiều Yêu Thương trong cuộc sống.

            Hoài Vi
            #6
              hoai vi 16.02.2010 12:09:30 (permalink)
              Cảm Ơn tất cả các Bạn đọc, Chúc Mừng Năm Mới, sống toàn vẹn Yêu Thương Bạn nhé!

              Hoài Vi
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2010 12:18:21 bởi hoai vi >
              #7
                clietc 16.02.2010 14:25:35 (permalink)
                Hương Tết còn đây chị vẫn tìm
                Những Mảnh đời tàn vội, với nổi niềm
                Năm mới chị lo cho người quá,
                Mong rằng vạn thọ, sống trăm năm.
                                                       NCL
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9