LẶNG LẼ CHÚT TÌNH XUÂN
meo@ 29.01.2010 12:28:28 (permalink)
LẶNG LẼ CHÚT TÌNH XUÂN
 
    Mặt trời lên từng tia nắng ấm ám của mùa xuân chiếu thẳng xuống. làm rực lên cái màu vàng óng ả của cánh đồng lúa đang độ chín. Một số loài chim bay từng đàn trên cao rồi sà xuống thấp có khi lượng lờ quanh những bông lúa trĩu hạt. Xa xa những cây sầu đông đã xanh tươi trở lại sau những ngày trơ trụi do quy luật theo mùa của giống nòi. Những chậu hoa trong sân nhà được trồng cho dịp tết đã bắt đầu ra nụ, thấp thoáng có những bông hoa nở sớm, nó toát lên vẻ kiêu sa như thiếu nữ tuổi trăng tròn. Tôi nhắm nghiền mắt lại lắng nghe âm vang từ tất cả các sinh vật đang tồn tại và nghe cả tiếng gõ cửa của mùa xuân mỗi lúc một rõ dần. Không một lập trình, không một động cơ thế nhưng tự nhiên đúng là một vĩ nhân, có thể  tạo ra được rõ ràng bốn mùa. Mùa hạ thì hơi oi bức, mùa thu có gió heo may thổi nhẹ, mùa đông lạnh giá, còn mùa xuân là mùa của sự sinh sôi nảy nở và là mùa đoàn tụ.
    Thật vậy, là một nơi phải gánh chịu nhiều nỗi đau do chiến tranh để lại, quanh năm phải lo chống chọi với thiên tai, nếu cứ bám lấy nghề nông thì không đủ sống. Cho nên ở làng quê tôi ngày bình thường tổng cộng hết không được mấy người, chỉ toàn là người già và trẻ em. Đa số những người trẻ thậm chí có một phần chưa hoặc ngoài tuổi lao động đi làm ăn ở nơi khác, tết đến mới có dịp về nhà. Họ quây quần bên nồi bánh tét để sưởi ấm và cùng chuyện trò, họ kể cho nhau nghe những điều mới mẻ ở một thành phố xa xôi nơi mà họ tất bật kiếm sống. Những ánh mắt trẻ thơ sáng lên sự tó mò về nơi mà người thân của chúng kể lại. Đôi khi chúng lại bật lên những tiếng cười khanh khách vì sự nhớ nhung và mong ước để được cha mẹ ôm ấp vào lòng một năm qua giờ mới thành hiện thực.
    Riêng tôi cũng có một nỗi mong chờ, ngày xuân mỗi lúc một đến gần lòng tôi nôn nao khó tà. Tôi sắp được gặp ấy, tôi thầm nghĩ: “ Cũng đã hai mùa xuân rồi ấy nhỉ? từ ngày ấy đi công tác dài hạn ở trong nam. Tết năm ngoái ấy không về, tôi buồn lắm. Nhưng tôi hiểu ấy yêu tôi và ấy cũng yêu công việc của mình, hai năm không là gì phải không ấy? Trong 2 năm qua tôi và ấy chưa hề quên viết thư hay gọi điện cho nhau. Tôi sẽ đợi ấy dù là bao lâu, tôi sẽ chứng tỏ cho thế gian biết câu xa mặt cách lòng với chúng ta không hề tồn tại”
Sáng nay tôi đã xem lịch rất sớm, hôm nay là ngày 26 rồi. Tôi nói một mình:
-         Ngày mai là ấy về rồi!
    Trong tâm trí tôi cứ mãi suy nghĩ về ấy, không biết ấy có khác đi nhiều không, không biết ấy có còn gọi tôi là nhóc không. Ngày trước mỗi khi ấy nói tôi là nhóc tôi liền tặng cho ấy một ấy nguýt dài. Khi ấy đi rồi, mỗi lần chúng ta liên lạc với nhau ấy cũng gọi tôi là nhóc. Nhưng tôi thích ấy đứng trước mặt tôi gọi nhóc hơn vì trông cái mặt lúc đó của ấy đáng yêu lắm. Tôi hồi hộp không biết ngày mai khi ấy xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ nói gì với ấy đây! Ôi sao khó nghĩ quá!
-         Reng reng reng!
    Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi vui vẻ tiến nhanh lại gần. Tôi thấy lòng mình bâng khuâng, tôi hy vọng là ấy. Tôi cười nhẹ rồi nhấc máy lên:
-         alo! Tú nghe!
    Tôi đang chờ trả lời nhưng đầu dây bên kia có sự im lặng lạ thường, tôi hòi lại:
-         Dạ xin hỏi ai đấy ạ!
    Có giọng đáp lại:
-         Anh Tài đây! Nhóc khoẻ không?
    Ôi! Đúng giọng nói của ấy rồi, tôi có cảm giác lâng lâng vì vui sướng. Nhưng trong phút giây ấy tôi cảm nhận được nỗi buồn man mác trong hơi thở của ấy. Tôi nói:
-         Em khoẻ anh à! Anh khoẻ không? Mai anh về chứ?
    Tôi hồi hộp chờ câu trả lời của anh:
-         Em à! chắc mai anh không về được!
    Tôi không ngờ điều tôi lo lắng nhất lại xảy ra. Khoé mắt tôi hơi cay, tay run run. Anh nói tiếp:
-         Vì công ty có nhiều việc cần giải quyết nên anh phải ở lại nghiên cứu tìm giải pháp cho năm sau em à!
    Tôi buồn lắm nhưng vẫn an ủi anh:
-         không sao đâu anh, năm nay anh không về được thì năm sau anh về mà. Em chỉ sợ ở trong đó đón tết một mình anh buồn thôi!
    Dù trong lòng đang rất xót xa nhưng tôi vẫn cố nén lại, ấy “ừ” và nói “ giờ anh có việc bận, tối anh gọi cho em nha”. Nước mắt rưng rưng, tôi lặng lẽ bước vào vào phòng mình. Nằm xuống và ngẫm nghĩ, não cả lòng.         Tôi ngồi dậy và bước ra khỏi phòng, tôi không muốn mình mãi trong tâm trạng như thế vì lúc nãy tôi đã khằng định với ấy rồi mà. Dạo bước ra ngòai sân sau, tôi mãi suy nghĩ và hái đi cái lá ổi duy nhất mà chính tay tôi đã trồng ngày hôm kia. Tôi đưa tay gần mũi, chợt tôi thóang nghe mùi thơm của ổi. Tôi thấy mình thèm ăn một trái ổi chín cây. Cái suy nghĩ mông lung mơ hồ của tôi bất giác dừng lại khi tôi cảm giác lúc nãy mình đã cầm trên tay một cái gì đó hơi nhám và có mùi ổi. Tôi quay lại và nhìn cây ổi con của mình trơ trụi không một chiếc lá. Tôi càng buồn hơn. Đang nhìn sự trơ trọi của nó và trong lòng cảm giác hối hận thì chợt có một đôi tay bịt kín mắt tôi lại. Đôi tay này sao quen thế, tôi cố giẫy dụa để thóat khỏi đôi bàn tay ấy nhưng nó quá cứng cáp và mạnh mẽ. Trong sự im lặng lạ lùng của cảnh vật xung quanh và cả người có đôi tay kia, bàn tay ấy bổng bật ra.     Tôi quay nhanh về phía sau, thì ra là ấy. Tôi vui mừng đến phát khóc, ấy ôm chầm lấy tôi với một cái ôm thật chặt như sợ khi bỏ tay ra thì những gì trong tay ấy tan biến mất. Tự nhiên tôi lại đẩy ấy ra với thái độ vừa ngạc nhiên vừa dỗi hờn, tôi ngượng ngùng và nói:
-         sao...sao anh nói là không về?
    Nói xong tôi quay mặt nhìn về hướng khác, bỏ lại cho ấy một câu hỏi. Ấy nhìn tôi trong khi tôi lại nhìn về nơi khác:
-         Nhóc à! Nhóc không muốn anh về sao?
    Như giật mình trước câu hỏi của ấy, tôi mong lắm chứ, tôi mong ngày này từng phút từng giây. Tôi dỗi với ấy là vì ấy đã nói dối tôi là ấy không về. Ấy hiểu được tôi, ấy cũng biết vì sao tôi giận ấy nhưng ấy vẫn cố chọc giận tôi.  Như biết lỗi ấy dỗ dành:
-         Anh chỉ muốn làm cho nhóc ngạc nhiên thôi mà! Nhóc đừng giận anh nha! Số là mai anh mới về nhưng anh được cho nghỉ sớm trước một ngày. Lúc sáng anh đã về tới nhà nhưng anh muốn mang lại sự bất ngờ cho nhóc.
    Tôi bật cười hạnh phúc, nụ cười hạnh phúc thật sự sau hai năm xa cách. Có lẽ với tôi đây là cái tết hạnh phúc nhất vì tôi có đầy đủ những người thân bên mình và có cả âý cùng tôi đón mùa xuân mới. Tôi đang vui khôn tả xiết thì ấy nói:
-         Anh vội quá nên không có quà cho nhóc, nhóc đừng giận anh nha!
    Tôi nhẹ nhàng cười, chẳng lẽ ấy không hiểu ấy là món quà lớn nhất với tôi. Ấy cũng cười, trong nụ cười của ấy như có sự thăm dò tình cảm của tôi dành cho ấy.
    Trò chuyện một lát lâu, rồi ấy cũng đi về. Ấy tạm biệt tôi và kèm theo một lời mời:
-         Tối nay nhóc rảnh không anh qua chở nhóc đi chơi, nhóc đồng ý nhé!
    Dĩ nhiên tôi sẽ đồng ý, Tôi dõi theo bước chân của ấy cho đến khi bóng âý đã khuất hẳn. Tôi nhắm mắt lại để cảm nhận niềm hạnh phúc dâng tràn trong tôi. Nhưng càng vui mừng bao nhiêu thì tôi càng  hồi hộp và lo sợ bấy nhiêu, tôi sợ đây chỉ là giấc mơ, mà giấc mơ thì không tồn tại lâu được.
    Chiều nay tôi ngồi ngắm hoàng hôn, thật nực cười nếu tôi nói tôi nhìn thấy hoàng hôn màu hồng. Sẽ không ai hiểu nếu người đó chưa từng ở trong tình cảnh và tâm trạng như tôi lúc này. Cơn gió nhẹ thoáng qua làm mát lạnh tâm hồn của những con người đang tất bật chuẩn bị cho tết, tiếng đập rồi gõ liên hồi của những gia đình làm bánh; chẻ củi;...vô tình tạo ra một bản giao hưởng thật tuyệt vời và đó là một nét riêng của mùa xuân ở đây. Tôi thoáng nghe bài hát:
“ Xuân ơi xuân, xuân đã về.......”
    Đúng hẹn ấy sang nhà tôi, tôi ra đón ấy với một cái mỉm cười. Ấy để xe ngoài sân và vào nhà xin phép gia đình cho tôi đi chơi. Chúng tôi đi chầm chậm trên đường, nói chuyện với nhau một hồi rồi cả hai im lặng. Đến chỗ ngã tư đường tự nhiên ấy dừng xe lại và nói:
-         umm... bây giờ anh với nhóc đi đâu đây?
Ừ nhỉ? Tôi cũng quên mất là mình sẽ đi đâu. Từ lúc ấy đi đến giờ  tôi cũng ít đi chơi lắm, thỉnh thỏang chỉ đi uống cafe cùng bạn bè thôi. Tôi khẽ trả lời anh:
- Em không biết anh à!
- Vậy mình tới chỗ cũ nha nhóc! Mà nhóc không sợ mất anh sao?
    Nói xong ấy lấy hai tay tôi và nói “em ôm anh thật chặt vào”. Tôi ngượng đến đỏ cả mặt vì xung quanh khá đông người. Cũng may lúc đó ấy đã phóng xe đi thật xa.
    Dòng xe lăng tít đi theo tiếng gọi của tình yêu, nó đi ngược với sự hối hả của dòng đời tấp nập. Một lần nữa tôi lại lắng nghe âm vang của mùa xuân, ngọt ngào và sâu lắng như tình yêu của tôi và ấy. Tôi tựa vào vai ấy....
-         Tới rồi nhóc ơi!
    Sắp tết rồi nên ở đây trang trí thật đẹp, đúng 2 năm rồi tôi mới quay trở lại. Những bóng đèn nhấp nháy trên bảng treo dòng chữ “happy new year” sáng chói chiếu vào mắt. Đây cũng chính là nơi tôi và anh gặp nhau lần đầu tiên, hơn thế nữa cũng nơi đây anh đã bày tỏ tình cảm với tôi. Giữa chúng tôi có nhiều kỷ niệm đẹp ở đây lắm.
    Gửi xe xong chúng tôi dạo bước một vòng quanh bờ hồ, mặt hồ phẳng lặng lâu lâu có một ngọn gió nhẹ làm gợn sóng lăn tăn. Tôi hít một hơi dài, cảnh vật ở đây bình yên làm cho tâm hồn con người cảm thấy thư thái.    Tôi và anh chọn một chỗ ngồi gần cô bán hàng rong. Tôi chỉ vào chiếc bánh nhỏ trên kia và nói:
-         Em thích ăn cái bánh đó! Anh mua cho em nhé!
Ấy cười và nhìn tôi.
-         Ừ! để anh mua cho.
Ấy gọi cô bán hàng và nói bán cho ấy cái bánh kia. Tôi cầm trên tay miếng bánh nóng hổi, ấy không ăn mà chỉ ngồi nhìn tôi.
-         Nhóc biết không? Đi xa anh nhớ rất nhớ nhóc... nhớ những khi nhóc giận anh... nhớ khi nhóc nhũng nhẽo với anh ... và anh cũng sợ nhóc không đợi anh...
Trong lòng tôi rất vui nhưng vẫn cố tình hỏi ấy một câu:
-         Umm... nhớ em thiệt hông đó? ..Sao anh lại nghĩ vậy? sao anh lại nghĩ em sẽ không đợi anh? chẵng lẽ anh không tin em.
Bỗng dưng nét mặt của ấy thay đổi đến khó hiểu và rất lạ:
-         Nhóc à! Anh đã quyết định.....
Ấy đang nói bỗng nhiên ngập ngừng, tôi vừa định bảo ấy nói tiếp thì bất ngờ có một cô chàng trai và một cô gái lạ tiến đến gần. Họ khẽ chào chúng tôi, người con trai bước đến trước mặt tôi chìa ra một bó hồng nhung to và đẹp lắm. Anh ta nói:
-         Chào bạn! có một người con trai đã gửi cho bạn và kèm theo lời nhắn: anh ấy sẽ mãi mãi yêu bạn!
Tôi ngạc nhiên trước hành động vừa xảy ra của chàng trai kia, tôi nhìn ấy thấy ấy cũng lắc đầu như không biết chuyện gì, tôi định hỏi liệu anh ta có nhầm không thì cô gái bước đến trước mặt tôi trong tay cô ấy đang cầm một cái hộp màu đỏ; hình như là hộp quà – tôi đoán vậy.
-         Mình tin chắc rằng bạn là cô gái hạnh phúc nhất thế gian, đây cũng là món quà của cùng một người tặng cho bạn. Nếu bạn muốn biết trong đó chứa điều gì hãy mở nhanh ra xem nhé!
Đưa mắt nhìn hai người bạn lạ kia rồi nhanh chóng mở ra xem. chiếc hộp bật nhẹ ra, Tôi nhìn thấy một chếc nhẫn có mặt nhỏ hình trái tim chạm đá. Tôi cầm chiếc nhẫn, bất ngờ có một tờ giấy nhỏ rơi xuống đất. Trong khi đó ấy đứng cạnh tôi nhưng không hề phản ứng gì cả, tôi cuối xuống nhặt tờ giấy lên. Trong đó là một dòng chữ màu đỏ: “anh yêu Nhóc, hãy làm vợ anh nhé!” và có cả chữ ký của người gửi: “ Minh Tài”. Hạnh phúc biết bao khi tôi biết người đó là ấy, tôi định quay sang ấy nhưng ấy đã đứng trước mặt tôi từ nãy giờ. Ấy cầm chiếc nhẫn và đeo vào tay tôi rồi hỏi:
-         Nhóc đồng ý không?
Ấy nhìn thẳng vào mắt tôi để chờ câu trả lời. Ấy thật ngốc! ấy đâu cần phải làm cầu kỳ như thế, bất cứ một cô gái nào khi yêu mà không muốn sống bên người yêu mình trọn đời chứ! Tôi đã chờ đợi ấy hai năm mà, tôi nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình và gật đầu. Ấy ôm tôi thật chặt và thỏ thẻ:
-         Nhất định anh sẽ mang đến hạnh phúc cho nhóc, anh hứa đó!
Rồi ấy quay lại phía hai người bạn kia, ấy và họ cười với nhau. Tôi ngỡ ngàng trước thái độ của ấy với hai người bạn mới quen kia, tôi chợt nhận ra trong nụ cười và ánh mắt của họ dành cho không bình thường lắm. có thể nói là rất thân thiết. Khi tôi đang còn chìm trong suy nghĩ  hiếu kỳ của mình, ấy nắm tay kéo tôi lại và nói:
-         Đây là anh Thiện và Trâm, anh đã gặp hai bạn ấy từ những ngày mới chân vào thành phố...Nghe anh kể chuyện của chúng mình nên...
Thì ra là vậy giờ thì tôi đã hiểu mọi chuyện. tôi cười:
-         Em rất vui khi được làm quen với anh chị! Cảm ơn anh chị rất nhiều!
Anh thiện nhìn Trâm rồi nói:
-         Không có gì đâu! thật sự anh rất cảm động trước tình cảm của hai người! humm... miễn là sang năm  hai người cho bọn anh ăn cưới là được rồi!
-         Còn phải tùy thuộc vào anh ấy nữa anh à! Em đâu biết gì đâu!
Như chờ tôi nói dứt câu, ấy liền nhanh miệng:
-         Nhóc nói rồi đó nha! Để anh về thưa với ba mẹ, qua tết mình cưới luôn nha!
Ấy cười thật to và nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch, cả Trâm và anh Thiện cũng cười. Riêng tôi thì hơi ngại, anh Thiện bảo:
-         Thằng này nó muốn lấy vợ lắm rồi đó!
-         Ui! Ông bà ta ngày xưa chả có câu “ cưới vợ phải cưới liền tay”...không khéo người ta đổi ý, đúng không nè! - Ấy thanh minh với mọi người như thế.
Trò chuyện được một lúc nữa thì hai người bạn của ấy đi về, trước khi chia tay Trâm còn chọc chúng tôi:
-         Mình về thôi anh Thiện ơi! Hôm nay là ngày đặt biệt của người ta mà! Không lẽ mình lại làm kỳ đà cản mũi!
Chỉ còn lại mình tôi với ấy, chúng tôi dạo bước bên nhau trên con đường ven bờ hồ. Tôi thật hạnh phúc và còn hạnh phúc hơn khi ấy nói với tôi năm sau ấy không còn phải đi xa nữa. Vì công ty của ấy mở chi nhánh ở đây và ấy được bổ nhiệm làm quản lý. Ấy nắm thật chặt tay tôi, tuy ấy không nói gì cả nhưng tôi hiểu tất cả những gì ấy đang nghĩ. Tôi quyết định sẽ cùng ấy đi hết con đường này dù cho có chông gai thử thách, đôi khi có cả niềm vui lẫn đau khổ tôi vẫn mãi yêu ấy. Tôi chợt thấy mình lớn hẳn lên, tôi cần phải trưởng thành hơn chứ vì tôi sắp trở thành cô dâu mới của nhà anh. Anh kéo tôi thì thầm:
-         Mình về thôi “bà xã”...
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9