Ngao du
Ngao du Mỗi mình ta giong ruổi lang thang Gót mất mà chưa bước hết đàng Áo sống te tua người đen đũi Mới biết được ngoài chỉ hoá trang Nước mắt buồn vui tuôn lễnh lãng Theo khe qua suối sông ngập tràn Biển cả mênh mang hầu uất lệ Quay bờ thôi, bất chấp gian nan.
Một
Hai
Ba
Tư
*
Bốn mùa
Đua nhau
Ra, vào
Tháo, xiết
**
Đi trong tiếc
Đến trong thương
Ở đoạn trường
Dường như tửng
***
Hạ cháy hừng hửng
Thu trụi lá vàng
Đông trắng như tang
Xuân tràn sinh lực
****
Trời đêm phanh lồng ngực
Oán ức cuốc gọi bè
Côn trùng nháy tiếng ve
Lựu ngoài hè sực nức
*****
Lá rừng úa màu đỏ rực
Lìa cây từng chiếc vàng hoe
Con nai tơ bước e dè
Sợ chân đè lên lá chết
******
Rồi một trời đục mờ trắng bệch
Gió liu riu mà mốc thếch da
Con cú kêu trong giấc ngủ gà
Đường tanh vắng người già yếu ớt
*******
Một sớm mới nắng về rơi lợt đợt
Chim én chao vớt từng hạt ngon lành
Cây tỉnh tuồng sum suê mướt màu xanh
Hoa ngấu nắng trông ngon lành nhỏ dãi.
THI
NGÔNG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2010 20:20:13 bởi Ngao du >
Mắc cười quá Viết rồi một khúc thi ngông Giật mình thấy dạng cây thông sần sùi Tức cười đau bụng quá trùi Cho ai ngắm phải thơ tồi cùa tui Ráng mà khuây khoã cho vui Chớ buồn trách phận thủi thui một mình.
Lời tình yêu
Lời người gieo qua thơ
Làm ngác ngơ lắng động !
Làm chát chúa không ngờ !
Làm hoảng sợ cứng đơ !
Có lời thật nên thơ
Dịu mềm trơn đổ mỡ
Ngỡ ngao cảnh tiên bồng
Cưỡi hạc lạc cõi mơ.
Có lời nghe đanh thép
Bén mép sắc cửa mồm
Nực cười vì nhãi nhép
Sao không vang tiếng thơm.
Có lời như búa đơm
Đầy miểng bom mảnh đạn
Đủ biết chủ ngập tràn
Niềm sân si bi quan.
Lời thơ ru thêng thang
Đời vui tựa thiên đàng
Xuôi,ngàn giao hoà quyện
Vàng,trắng,nâu.... hân hoan !
r Đã đưa vào Trang Thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2010 15:24:25 bởi Nguyên Đỗ >
Tứ quán Lếch la lăn lóc suốt ngỏ nghách đường Dặm trường gió bụi chay mốc thảm thê Còn tiền người mê rạ rề ra quán Hết tiền họ ngán, chếch choáng ê chề Vào quán cà phê rã rê màn nhĩ Thù thì thủ thỷ nhân sĩ luận bàn Mình với lang thang ngỗn ngang buồn chán Nóc ngụm cho cạn rồi bước đi hoang Bụng réo rộn vang phải càn vô quán Chén đũa rổn rảng tiếng nĩa tiếng thìa Tiếng miệng chép lia, húp, ăn chùn chụt Ngại ngùng nức cục tráp gấp chuồn ngay Buồn muốn lai rai lại vào quán nhậu Lộn xộn hậu đậu con đả, người nghiêng Con tỉnh, người điên rấy rà hỗn độn Bị gà chuốt lộn, xách cán tuồng thôi Óc ác tỉnh rồi ta hồi thư quán Tránh đi mảnh đạn,bán mạng vì tên Hoa cỏ thang thênh mặc tình cưỡi ngựa Về miền đất hứa nhóm lửa lòng lên........ !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2010 22:01:38 bởi Ngao du >
Còn đây
Tết năm nào lâu rồi không nhớ nữa
Một ngày xa xưa thật sữa đâu rồi
Quê điêu tàn xơ xác bóng chim côi
Thành thị vắng chuông từng hồi lặng lẻ
Ngày xưa ấy vui nhờ tôi có mẹ
Bên đàn em nhao nhao ré nủng niều
Tết đến mà hoát vách cột liêu xiêu
Cha tần tảo đợi bao chiều chưa thấy
Ngày hăm mấy sớm tinh mẹ đã dậy
Ra cầu ao thui thủi đãi đậu vàng
Tôi lần mò theo chân ủ nếp than
Mẹ mắng khéo mà giụa giàn nước mắt
Sao còn nhớ những ngày xuân xa lắc
Cả nhà vui vây quanh bắc đài nghe
Táo quân tâu trời chẳng chút e dè
Trần thế khổ chột, què,... mà ấm cúng
Nhớ sao hết vụng về, chen, xếp đụng
Muốn làm thơ mà chữ nghĩa sượng sùng
Xuân nào buồn còn thương lắm nhớ nhung
Khung trời nhỏ tròn cả vùng kỷ niệm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2010 17:00:03 bởi Ngao du >
Khó - không
Khó nhỏ mà bỏ hổng đành
Thành ra khó lớn chành bành ớn ê
Tràn giang đại hải ê hê
Làm sao xếp gọn....ê hề bó tay.....!
lelong54
Phiền lớn đến mà hổng lay
Tỉnh tâm sáng suốt mau phai nhọc nhằn
Diện trí tuệ khác tinh,chằn
Bảnh người đẹp ý muời phần thăng hoa !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2010 17:05:37 bởi Ngao du >
Khó - không
Khó nhỏ mà bỏ hổng đành
Thành ra khó lớn chành bành ớn ê
Tràn giang đại hải ê hê
Làm sao xếp gọn....ê hề bó tay.....!
lelong54
Phiền lớn đến mà hổng lay
Tỉnh tâm sáng suốt mau phai nhọc nhằn
Diện trí tuệ khác tinh,chằn
Bảnh người đẹp ý muời phần thăng hoa !
Ngu Giao
Chướng nhỏ thì bỏ đi nha
Ngại lớn ế nái hổng lo cũng thường
Tránh đời hoạn hoạ tai ương
Né mình....nạn đại khôn lường ra đi !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2010 18:25:02 bởi lelong54 >
Nịnh ghê.... Qua gần một năm lăn lốc xù xì Người ngang chẳng ngó bụi lì bám đen Cỗi cằn cam phận úa hoen Nhờ da mục cóc bon chen tết nầy Giũ áo cũ vì rách quá thay Cho lòi ngọc thẩm thân vai có chùm Người người lé mắt la rùm Phân đâu....nước tưới nhe ! Hừm...! Nhớ không ! Lau chùi chậu mướt như bông Vỗ về ve vuốt vai cong cổng vào Để ngay phòng trước,dám mà bỏ đằng sau Hổng chừng ông Táo thì thào với đế Thiên !
Tội ai nhiều ?
Mới sớm tinh mơ Táo chải râu
Bà Hai duỗi mướt thôi bới đầu
Dì Ba uốn trẻ mầu hoa dã
Vợ chồng xoa xuýt đá lông nheo !
Cá chép như xưa chàng muốn đèo
Mơ ngồi xế hộp Hoàng hậu reo
Tay ga Phi quý kèo đỏng đảnh
Chủ nhà nghe lánh nhánh môi treo !
Tấu sớ mày râu ghi lỏng lẽo
Nhu mì viết chặt sắc cù nèo
Chi chi chít chít nào siêu vẹo
Tội chồng không cũng ngút cheo leo !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2010 09:52:52 bởi Ngao du >
Tội ai nhiều ?
Mới sớm tinh mơ Táo chải râu
Bà Hai duỗi mướt thôi bới đầu
Dì Ba uốn trẻ mầu hoa dã
Vợ chồng xoa xuýt đá lông nheo !
Cá chép như xưa chàng muốn đèo
Mơ ngồi xế hộp Hoàng hậu reo
Tay ga Phi quý kèo đỏng đảnh
Chủ nhà nghe lánh nhánh môi treo !
Tấu sớ mày râu ghi lỏng lẽo
Nhu mì viết chặt sắc cù nèo
Chi chi chít chít nào siêu vẹo
Tội chồng không cũng ngút cheo leo ! Ngộ há...! Đẹp trai như ngài Táo quân đây Bảnh bao áo,mũ...khá sum vầy Vợ con hơn, huốt thầy tôi hẳn Sao tội phải ngồi trẹo chân mây ! Có người kháo nhỏ với tôi rằng Táo ông lười lắm chuyện tơ chăn Cho nên ngày tết đành mặc áo Thường ngày thân thể tháo bông khăn !
Tội ai nhiều ?
Mới sớm tinh mơ Táo chải râu
Bà Hai duỗi mướt thôi bới đầu
Dì Ba uốn trẻ mầu hoa dã
Vợ chồng xoa xuýt đá lông nheo !
Cá chép như xưa chàng muốn đèo
Mơ ngồi xế hộp Hoàng hậu reo
Tay ga Phi quý kèo đỏng đảnh
Chủ nhà nghe lánh nhánh môi treo !
Tấu sớ mày râu ghi lỏng lẽo
Nhu mì viết chặt sắc cù nèo
Chi chi chít chít nào siêu vẹo
Tội chồng không cũng ngút cheo leo !
Ngộ há...!
Đẹp trai như ngài Táo quân đây
Bảnh bao áo,mũ...khá sum vầy
Vợ con hơn, huốt thầy tôi hẳn
Sao tội phải ngồi trẹo chân mây !
Có người kháo nhỏ với tôi rằng
Táo ông lười lắm chuyện tơ chăn
Cho nên ngày tết đành mặc áo
Thường ngày thân thể tháo bông khăn !
Nghĩ cũng lạ... Có người lại nói khá nhăn răng Mèn ôi ! Ông Táo lắm phong trần Trăng hoa đáo để quên phần phải.... Nực quá hai bà hái luôn chăn. Người thì họ bảo vì quá bận Ủ ủ ề ê...rận cắn sần Cho nên để trống mần cho thoáng Lâu ngày thành tật choáng bua phân !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2010 17:54:17 bởi Ngao du >
Phố hoa.... Sớm nay ngao chỗ chợ hoa Nghịt người xem trẻ với già xinh tươi Hoa trên dịu nắng mặt trời Óng à yểu điệu nựng mời từng bông Hoa dưới thẹn quá ửng hồng Môi son chúm chím bềnh bồng mê ly Đỏ,vàng,cam,tím....đường đi Phố vui như hội diệu kỳ sắc hương Chạnh lòng xao xuyến yêu đương Tôi dìu hoa dã đời thường tặng nhau !
Cũng... kỳ kỳ. Dỗi hờn là sư tổ của da nhăn Vậy mà ai cũng mò mằn ấp yêu Cũng mong mình mãi trẻ đẹp mỹ miều Cũng ham ghen ghét thật nhiều lạ thay. Ngao ngán cuộc đời sao lắm bi ai Ủa ! Mà thích khổ hờn day hỡi trời Biết cố chấp tội nghiệp lắm ai ơi Thế mà khoái buột từng lời thảm thê !
Phố hoa....
Sớm nay ngao chỗ chợ hoa
Nghịt người xem trẻ với già xinh tươi
Hoa trên dịu nắng mặt trời
Óng à yểu điệu nựng mời từng bông
Hoa dưới thẹn quá ửng hồng
Môi son chúm chím bềnh bồng mê ly
Đỏ,vàng,cam,tím....đường đi
Phố vui như hội diệu kỳ sắc hương
Chạnh lòng xao xuyến yêu đương
Tôi dìu hoa dã đời thường tặng nhau !
Chơi nghông ! Rong chợ nhằm ngày hăm ba Phố đông choáng ngộp người ta quá trời Hết đi đành thả cho trôi Tấp đâu thì ghé giao đời cho xuân Đang ngơ ngẫn chợt tỉnh bừng Phố hoa vàng,đỏ,xanh ngưng chân rồi Chậu nào cũng đẹp...choa ôi Mầu nào cũng rực tuyệt vời thế sao Rinh hết thì....nặng lắm nào Vác đi một chiếc...làm sao đành lòng Thôi ! Nhìn phố thị vui đông Để rồi mai vẫn bềnh bồng mơ hoa ! Để rồi mai...lòng còn mãi thiết tha Yêu đời thương mỗi loài hoa xuân hồng !
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: