Sóng nước miền Tây.
clietc 30.01.2010 16:45:32 (permalink)
Sóng nước miền Tây.
  ngày 20/1/10.                          Nguyễn Công Liệt.
 
 
                                                            I
 
           Nơi giao nhau giữa hai con sông Tiền và sông Hậu, nơi đó được đặt tên là Phong Hoà. Vài năm về trước, sự chuyển đổi dòng thế nào đó làm cho phù sa lắng đọng. Trong vòng chưa đầy hai tháng nổi lên một cái cồn giữa sông, người ta đặt tên nó là Cồn Tiên.
          Cồn Tiên bỗng chốc được thêu dệt nhiều thứ, người thì nói chiêm bao gặp tiên ban phước lành, nên nơi ấy mới nổi lên một cái cồn nhanh như vậy. Người dung tục cho là cô tiên trở mình, đưa một bên vú nhú lên cao. Tác động nhanh đến mức, người ta đổ xô về đó tắm có trên nghìn người trong một ngày. Nước đục ngầu nhưng họ cứ múc về làm nước uống, bất kể bị bệnh tiêu chảy hoặc mầm móng bệnh khác nữa.
        Mấy năm nay, Cồn Tiên cao hơn trước rất nhiều. Hình thành một làng nhỏ. Theo đà phát triển, người ta đã xây nhà tương đối khá và mong muốn có khách du lịch tới bằng việc xây dựng mấy mô hình du lịch Sinh Thái. Bên trong chăn nuôi thêm mấy con Đà điểu, cá Sấu và khi có yêu cầu thì đó là món đặc sản ở cái cồn vắng vẻ ấy. Bên cạnh du lịch song hành, thỉnh thoảng rộ lên vài chuyện tiên Phật phù trợ mảnh đất ấy, và những người hơi hướm dị đoan cũng hay về chơi, cúng kiến gì đó hoặc coi bói cho vui.
       Thế rồi, thầy Hai nhà ở bên kia sông sang cồn lập nghiệp. Trước bị công an bắt bớ vài lần nên bỏ cách trị bệnh bùa chú là dùng lưỡi liếm, đau đâu liếm đó và chỉ có vậy mà nói rằng mình trị bá bệnh. Bao nhiêu lần dân miền Tây rộ lên ông thầy này thầy nọ được Phật trời sai xuống, bị mắc lừa hết việc này việc nọ nhưng cũng không hề sáng mắt. Thực sự lúc ban đầu thầy Hai sang cồn làm ruộng, ý như tìm cách sở hửu một cục đất nào đó, chờ phù sa bồi đắp ở lâu năm rồi chiếm luôn. Cất cái chòi nhỏ nhỏ sát bờ sông, hơi ngột ngạt và hiu quạnh. Cũng có người thấy tội, cũng có người trêu chọc, ý chừng là ông bỏ nghề liếm láp chưa?
     Thầy Hai nghe rất nhột nhưng cố chống đở việc làm mấy năm trước, chừng nào “trời” cho phép thì hành nghề tiếp. Thầy ám chỉ công an là “trời”, và đời nào công an mới cho ông hành nghề ấy. Gần như làm sao hành nghề nữa được, ý là như chấm dứt rồi. Câu nói đó đúng ra là huề cả làng, nếu như người thanh niên đừng có giải thích gì thêm thì không có xảy ra chuyện khủng khiếp gì sau này. Người thanh niên chọc ghẹo thầy Hai là một kỹ sư xây dựng ở cầu bắc qua sông Cần Thơ, dẫn bạn gái là tên một sinh viên đại học Cần Thơ tên Phan Ngọc Chiến. Nàng ngây thơ hỏi lại vì sao biết người đó hành nghề lang băm, chàng trả lời cho biết là hồi trước có theo bà sang nhà ông ta bên bờ sông kia. Bà bị nhức đầu và đau ngực, thầy trổ tài liếm vào chỗ đau.
-         Thế mà hết mới lạ!- Chàng nói ý chừng là do niềm tin ở con người đôi khi sẽ hết, lại thêm không muốn nói bà mình quá mê tín nên qua quít không rõ ràng.
        Chính vì thiếu rõ ràng đó mà dẫn đến hiểu lầm tai hại. Cô sinh viên Phan Ngọc Chiến ngoáy nhìn ông ta, thương hại. Tưởng chừng trở về nàng là người có học mà biết phán xét, nào ngờ nàng cho rằng thỉnh thoảng quỷ thần đôi khi nhập vào một người, mà hễ có quỷ thần thì có trời đất. Cô sinh viên đó âm thầm trở lại cồn Tiên một lần nữa, tìm gặp ông thầy Hai ấy.
       Thấy cô xinh đẹp cao ráo, mặt quá dễ thương. Thầy Hai cũng nghĩ dễ gì người này tin lời mình dụ dỗ, nhưng bước đầu cô ấy nói là cô ấy hay bị đau đầu. Không rõ nguyên nhân gì, đi khám bác sĩ mấy lần đều không khỏi. Thầy giờ còn có thể giúp cô ấy được hay không? Thầy Hai nói là tin mình trị được, nhưng khỏi hay không là lòng tin của cô với trời đất có thực lòng hay không, chứ ông chỉ là trung gian hoà giải âm dương gì đó. Thế là, ông lập một cái bàn thờ giả chiến trong căn chòi. Lấy một cái vòng tròn tượng trưng cho trời đất, cột trên đầu ba chiếc đũa.
      Phan Ngọc Chiến có bệnh nên quyết chí muốn cho hết để cô còn học hành, nên vái lạy rất thành tâm. Gương mặt xinh tươi ngây ngô càng làm cho thầy Hai tăng thêm dục vọng, mà thầy cũng từng bị công an giả dạng bắt bớ nên cũng chỉ thăm dò. Cô sinh viên ngồi mặt hướng vào bàn thờ, ông không cho quay lại nhìn ra sau:
-         Phải tập trung, càng tập trung càng mau hết bệnh...
       Thầy ngồi phía sau, làm mấy động tác nhân điện gì đó. Một tay vịn nhẹ trên mạch tay mặt, còn tay kia xếp hai ngón chỉ lên đầu Phan Ngọc Chiến. Khoảng chừng dăm mười phút, thầy nói xong rồi. Về nhà, nếu như còn tin tưởng thì sang. Thầy Hai còn quảng cáo là có thể làm cho người nào đó thấy được quá khứ vị lai.
       Từ Cần Thơ sang cồn Tiên cũng không xa, Phan Ngọc Chiến về và thấy hình như là hết. Trong ý thức biết đây là một trò mê tín dị đoan nên không dám hé răng với mấy bạn học, nhưng tâm tư thì lại uẩn khúc nhiều điều bí ẩn còn mắc mứu. Phan Ngọc Chiến lại dấn thân một mình sang cồn Tiên, làm cho thầy Hai hết sức ngạc nhiên tưởng là mấy con nhỏ có học sẽ chạy dài cách thức trị bệnh của thầy rồi. Ở đời cũng còn những người bị tâm thần hoang tưởng, rõ ràng thầy Hai đâu có dùng mánh lới dụ dỗ nào.
-         Sang trị bệnh đau đầu hay muốn nhìn quá khứ vị lai đây?
   Thầy vừa hỏi vừa chuẩn bị nhan đèn, đụng chạm nhè nhẹ đứa con gái. Phan Ngọc Chiến mừng vui lạ, liền hân hoan hỏi kỷ:
-         Bộ thầy làm bùa nhìn thấy được tương lai quá khứ được nữa hả thầy?
           Phan Ngọc Chiến ngây thơ, ánh mắt nàng sáng rực. Cô sinh viên hoàn toàn không hề nghĩ ngợi xa xôi nào, chỉ thích thấy tình yêu của mình với anh chàng kỹ sư xây dựng. Thấy “dễ ăn”, thầy Hai nghiêm nghị dở mánh khoé cũ.
-         Trước tiên phải cho tôi biết hết đau đầu chưa?
-         Hình như là hết đó thầy...- Phan Ngọc Chiến nói bừa, cô sinh viên tò mò muốn làm bùa làm phép gì đó để cô nhìn thấy tương lai mình thế nào? Coi như việc làm trước là xong, để thầy tiến hành việc bùa ngải mới.
-         Chà... việc này hơi khó chịu. Chỉ sợ cô không dám làm...
-         Sao mà khó chịu thầy?
-         Phải nằm dài...Chuyện này tôi biết cô không chịu đâu?
-         Nằm dài giống như nằm ngủ không?
-         Giống hệt, mà còn nhắm mắt nữa kìa!
-         Cũng được mà!
       Thầy Hai nhìn ngó ra xa xa, dưới kia có hai vợ chồng chày lưới đang bơi ra xa bờ. Căn chòi của ông cách xa con đường đất, mấy người đã ngủ trưa nên đường xá vắng hoe. Trong căn chòi thầy cũng đốt nhang đốt đèn giống y chang lần trước, nhưng hình như thầy bỏ nghề lâu quá nên bị run tay. Thầy Hai xịu giọng chùng xuống mà nói.
-  Theo như tôi thấy số cô không khác gì Thuý Kiều, người mà cô đang yêu xem chừng chưa là người bên cô được.
-  Ý thầy nói vậy là sao?
- Vì Thiên cơ bất khả lậu, khó bề cho tôi nói ra. Nếu như biết được toàn bộ câu chuyện phải tự cô thấy mà thôi.
- Tôi muốn thấy mà thầy...
-         Ở đây nằm dưới đất khó mà chịu được, còn việc thấy quá khứ vị lai có khi phải nằm cả giờ mới thấy.
     Thực sự thầy Hai cũng rất sợ công an vịn, cảm giác như mình phải nhịn nhục lần này thôi. Thế nhưng Phan Ngọc Chiến đang tinh thần hào hứng, muốn là người biết được tương lai mình rõ ràng, dễ gì có dịp như vầy. Cắm xong mấy cây nhang, cũng đã khấn vái đôi điều rồi, uổng công lần sau tới nữa:
-         Nằm giữa đây à?
-         Ừ nằm trên chiếc chiếu rách đó...Nhưng mà tôi nói trước, không thấy gì thì nói không thấy gì nghe chưa?
-         Tức nhiên rồi!
       Phan Ngọc Chiến liếc lại quần áo, chút ái ngại sợ dính bụi đất, rồi nằm dài lên chiếc chiếu khẻ nhắm mắt lại. Thầy Hai không dám đụng tới da thịt người con gái ấy, mà lấy cọng lông gà quét quanh cần cổ. Thực tình thầy còn sợ đó là công an giả trang, nên thầy nói như qua hơi thở:
-         Tôi chỉ làm cho cô tàm tạm thôi, cô có thấy gì không?
-         Không?
-         Cô phải có cảm xúc rờn rợn cô mới thấy. Ở đây chắc có lẻ không hành nghề được trọn vẹn.
       Phan Ngọc Chiến bật ngồi dậy, tưởng chừng hiểu ra trò bỉ ổi của thầy Hai rồi. Nào dè, cô sinh viên thắc mắc là vì sao hành nghề không được? Thầy Hai làm như khó có thể giải thích ra, thầy lắc đầu khó khăn vô cùng:
-         Cô là con gái, cô nằm dài ở đây... Nếu lở có ai bước vào, nhìn cho là tôi ám hại đời cô...Mà bùa ngải nào cũng có bài có bản, chắc có lẻ tôi không thực hiện cho cô được việc này.
-         Bài bản là thế nào, tôi còn mặc đồ có gì mà ông ngại.
-         Thực ra bài bản là phải cỡi bỏ hết, tôi yêu cầu cô không mặc đồ nằm dài ở đây tưởng chừng là bỉ ổi? Hay cô cứ về đi...Còn cô muốn gì đó, thì sang bên sông. Vào thẳng khách sạn Thuỳ Trang mà chờ tôi ở đó...
          Ông thầy Hai bẻ lời mạnh mẽ, ý nhị như là vào đó là sẽ hiểu đại ý ông muốn làm gì. Thêm một khoảng thời gian cho Phan Ngọc Chiến tỉnh lại, tính ra ông thầy Hai chưa có ý muốn hại đời cô.
          Thực sự chuyện đời đôi khi không hiểu nổi, rõ ràng là Phan Ngọc Chiến vẫn còn dịp để thoát ra khỏi miệng hùm. Đây là câu chuyện kể lại mà vẫn còn thấy tức, nhức nhối nhất là sau này cô bị cầm tù dưới căn hầm, trở thành nô lệ tình dục của thầy Hai. Khi qua bên sông, nào ngờ Phan Ngọc Chiến vào khách sạn chờ. Cô nóng lòng muốn thầy Hai làm phép như ý thầy, còn đặt tiền khách sạn cho cô nhân viên tiếp tân trước nữa chứ.
         Đến giờ phút đó, cho dù thánh thần đi chăng nữa cũng khó mà nhịn. Thầy Hai cũng đã hoàn lương, nhưng miếng mồi cứ nhử trước mũi hoài không đớp không xong. Thầy đem theo cả máy quay phim, nói là muốn quay lại để xem lại cho nhớ.
-         Nhớ gì Thầy...
-         Để nhớ lâu đó mà...- Giọng thầy Hai run, nói lấp bấp- Ừ, thì để xem lại, nếu mà có sai sót thì rút kinh nghiệm. Rõ ràng là thầy Hai muốn quay cảnh ái ân, rồi tung lên mạng. Nếu không quay kể không ai tin- Em sinh nhật hôm nào?
-         Thầy mà cũng hỏi tới sinh nhật em nữa sao?- Tự lúc nào Phan Ngọc Chiến đã có danh xưng ngọt ngào với thầy rồi.
          Tuy hỏi nhưng thầy Hai đâu có trả lời được. Ông già run rẫy, vừa nói lung tung lại vừa quay phim. Lúc này, dáng Phan Ngọc Chiến đã phơi bày toàn diện trước ống kính, càng nhìn càng thấy đẹp. Thầy Hai đặt máy yên vị và bắt đầu...làm bùa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.02.2010 22:39:34 bởi clietc >
#1
    clietc 01.02.2010 10:39:50 (permalink)
    phần 2
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2010 09:45:30 bởi clietc >
    #2
      clietc 20.02.2010 22:40:27 (permalink)
                                                            II
       
                 Phan Ngọc Chiến cho là mình thấy được tương lai, trớ trêu thay cô thấy cầu Cần Thơ bị sập. Thầy Hai đã làm cho cô mơ màng, lâng lâng. Cô thấy chính xác ngày giờ cầu Cần Thơ bị sập phía bờ Bắc, ở dưới đang còn rất nhiều công nhân đang thi công, trong đó có anh kỹ sư mà cô yêu quí.
             Mấy ngày tìm cách liên lạc với N ( tên người bạn tình), vì theo luật lao động phải khoá máy điện thoại. Cô không sao liên lạc được với chàng, hình như giữa hai người yêu nhau cũng cảm giác có chuyện đó bất ổn, nên N không chịu mở máy lên nữa.
            Ngày thứ tư 26 tháng 9 năm 2007, sáng hôm đó Phan Ngọc Chiến nghỉ học. Cô cố gắng tìm kiếm N để phân trần sự hơn thiệt, liên lạc với anh suốt mấy ngày mà không xong, liền đích thân ra chân cầu mà tìm kiếm. Khoảng 7 giờ 30 công nhân vào làm, oan nghiệt sắp sửa xảy ra sau nửa giờ nữa.
            Một người con gái đi đến chỗ công nhân. Những ánh mắt dung tục, dèm pha của mấy người ít học soi mói. Cô đi hơi loăn quăng, rồi cảm thấy ê chề vì như mình bị phát hiện không còn quí giá của người con gái nữa. Thay vì cô cảm thấy nhục nhã ê chề lúc ở khách sạn, thì giờ cô mới ngượng ngùng trước mắt những người công nhân nghèo. Đến đây cô bắt đầu khó xử, làm sao nói để N tin là cây cầu sắp sập. Cô thấy được trước chuyện này vì cô vào khách sạn với thầy Hai à? Nói như vậy có phải nào tát một cái vào mặt N.
           Anh N ra ngoài gặp Ngọc Chiến, lúc này đã là 7 giờ 40. Ngọc Chiến hết sức vui mừng, cô nghèn nghẹn và cố hết sức trình bày:
      -  Cầu Cần Thơ sắp sập...Anh đừng đứng trong đó...
      -  Tầm phào, trù ẻo chuyện không hay!
      -   Em không trù ẻo làm gì, em thấy rõ ràng!
      -   Chiêm bao à? Kỹ sư Nhật thiết kế, làm sao mà sập được...
           Biết khó giải thích vì thời gian cứ đang nhích đến giờ nguy khốn, Ngọc Chiến biết không thể đôi co với anh ngay tại công trường vì nhiều người sẽ bắt bẽ càng thêm lâu. Bản thân N cũng không biết phải nói với ai và đâu có quyền bắt công nhân dừng thi công. Thấy vẻ mặt đau khổ của Ngọc Chiến, chàng trai nghi ngờ cô con gái mà mình yêu đã không còn trinh tiết nữa. Sự hoang mang tột độ của nàng đã tố cáo nàng rồi còn gì, N hỏi ngang hông không còn ái ngại:
      -  Hay là em đã ăn ở với thầy Hai rồi....Lão ta đã làm gì em rồi phải không?
      -  Như anh đã nói vậy thì em nói luôn cho rồi! Bởi vì em muốn nhìn thấy được tương lai của mình. Hôm đó em đã chấp nhận chuyện ấy, em thấy được rằng cây cầu sắp sập. Nếu điều đó đúng sá chi tiết hạnh, như cũng đã vậy rồi thì anh cứ ra ngoài này...Biết đâu việc đó đúng thì sao!
           N nghe Ngọc Chiến nói vậy, choáng váng vì nàng sẽ chối nào dè lại thú nhận. Cuộc đời con gái của nàng còn đâu? Cái quí giá nhất của một người con gái không còn gì, thì lời lẽ của họ cũng chẳng đáng giá. N tiếc rằng mình dẫn nàng sang cái Cồn Tiên ấy làm chi, để giờ nàng không còn nguyên vẹn tiết trinh. N không muốn nghe nàng nói nữa, xua tay mặt buồn thiu quay đầu vào công trường. Còn 5 phút nữa nên Ngọc Chiến cố giữ tay N một lúc, nhưng N hất ra rồi cứ đi thẳng vào gầm chiếu cầu.
            Ngọc Chiến thất kinh uay ra nhìn những người gần đó, cô mếu máo khóc lóc. Ai cũng nghĩ rằng cô bị một chàng kỹ sư Xây Dựng từ bỏ tình cảm nên mới vậy, nhưng tiếng la hét của cô, rằng cầu sắp sập thì họ là cho cô điên.
           Đến đúng 8 giờ ngày hôm đó, ngoài những người buôn bán phía ngoài. Toàn bộ những người công nhân đã vào công trường, cũng như hằng ngày họ phải lao động cực nhọc để có được cái ăn mặc cho vợ con. Một tiếng động khẻ kêu "rắc" nhưng nhanh chóng một tiếng nổ "ầm" không thua gì bom đạn. Khối bê tông cả ngàn tấn từ chiều cao trên 25m đổ sầm, đè bẹp toàn bộ công nhân bên dưới. Tiếng động lung lay mặt đất, bụi bốc cao nhanh lên nền trời. Sau một lúc trấn tĩnh, mọi người biết chiếc cầu đang xây bị sập.
           Người ta gào thét phía bên ngoài một lúc, khi bụi mỏng bớt nhìn mờ mờ. Không ai rũ ai họ chạy gần vào chiếc cầu, giờ chỉ là khối bê tông không còn hình hài gì nữa. Thoáng chốc người tới mỗi ngày mỗi nhiều và thực sự con người trước đống bê tông nghìn tấn, chỉ có biết nhìn nhau tự hỏi phải làm sao cứu người bên dưới đây. Sự sợ hãi cho người thân của họ bên dưới, cộng với hy vọng nào đó từ trời đất. Người dù có gan dạ mấy, không một mải mai tin dị đoan nhưng tới giờ phút đó cũng chấp tay khấn cầu mong chút may mắn nào đó cho người thân mình. Cuối cùng, họ chỉ biết chờ đợi chính quyền và những công cụ nào đó nâng bổng khối bê tông kia lên mới biết được ẩn số những người bên dưới.
            Khi chính quyền tới, nhanh chóng họ rào cản tạo thành khu vực bất khả xâm phạm. Họ chỉ cho phép những người có trách nhiệm vào, người ta cứu được một vài công nhân phía ngoài nhưng còn những người mắc kẹt dưới đống đổ nát thì hoàn toàn bó tay.
             Sau khi Ngọc Chiến ra ngoài khóc lóc mà không mấy ai tin mình. Khi cây cầu đổ sụp, tiếng rung chuyển dữ dội và khói bụi bốc trùm lên đầu mình. Cái việc mà mình biết trước giờ đã xảy ra, cô thất kinh không còn biết gì. Hoàn toàn chỉ là một cái xác không hồn, duổi chân ra mà chạy nhanh khỏi nơi ấy. Cô băng về cái Cồn Tiên, tìm đến nhà thấy Hai mà mặt mày xanh trành. Cô sà vào lòng thầy Hai, rên hư hử:
      - Thầy ơi cầu sập rồi...Cầu sập rồi!
            Thầy Hai vỗ vỗ đầu an ủi mấy cái, biết cô bé trong cơn hoảng loạn. Nhưng Ngọc Chiến vẫn còn co rúm, cô trở thành một người điên loạn. Thầy Hai hiểu hết tâm can đứa con gái và để ngồi co ro sát bàn thờ. Nhanh chóng đào một cái hầm sâu trong nhà, đất cồn mềm mại đâu khoảng buổi sáng thầy bảo Ngọc Chiến phải ở dưới đó, khi nào bình tâm thì lên. Chứng kiến cảnh chiếc cầu đổ sụp lên mọi người, Ngọc chiến trở thành người điên loạn, thầy Hai lợi dụng việc đó để biến cô thành một nô lệ tình dục.
       
                                                    III
       
               Người ta cho rằng lần cầu Cần Thơ bị sập, có thấy một cô gái quanh quẩn. Vài người biết đó là người yêu của N tìm N, cô gái học trường đại học Cần Thơ. Đột ngột không thấy cô gái tới trường học và người thân không tìm thấy cô nơi đâu, thì người ta kết hợp dữ kiện lại cho rằng cô đã tan xác bên dưới không còn nhận diện nữa được. Mặc dù vậy, trường hợp của cô chỉ ghi nhận là mất tích.
              Tiền nong đền bù của nhà thầu là làm cho những người xấu số bớt đi phần nào đau đớn, nghe đâu cũng có sự tranh giành nào đó. Sự việc đang được điều tra, đang chờ cơ quan chức năng kết luận.
             Vì sự việc cây cầu sập quá đặc biệt, vài tháng đến tết Thanh Toàn đi du lịch hướng về miền Tây. Cái Cồn Tiên mà anh đến giờ có một khu du lịch sinh thái tên là Vinh Sang mới vừa mở, trong đợt tết này nghe đâu có cỡi Đà điểu. Nếu đến khu du lịch này, hỏi thăm về sự cố sập cầu làm một bài phóng sự cho riêng mình, Thanh Toàn thấy cũng đáng. Báo Tuổi Trẻ có mở mục thi thố trên trang Phóng Sự, tuy không phải là nhà báo nhưng anh cũng muốn một lần thữ tài.
            Một mình ngồi ăn khô mực ngồi nhìn ra xa, hai chân đung dưa xuống sàn nhà. Kiều Tiên đem lên bàn dĩa cá thịt cá sấu mà anh gọi, cô lại vỗ vai anh:
      -  Cá sấu kìa!
      - Hả?- Thanh Toàn rút hai chân lên, cứ nghĩ dưới nhà sàn có con cá sấu nào...
             Một mình nên Thanh Toàn rủ Kiều Tiên cùng ăn, vì tết người đông Kiều Tiên từ chối:
      -  Em chỉ chạy tới lui được thôi. Nếu anh muốn em ngồi chung, thì cỡi chung đà điểu thì được. Bà chủ cho phép, mà phải bo tiền đó nghen.
      -  ừ! Một lúc nữa gọi...
            Thanh Toàn ăn uống no nê, nhấp nháp một chút rượu thì tự dưng cũng muốn cỡi đà điểu. Ra hiệu cho Kiều Tiên tới, anh đưa tiền cho mua vé và soát xét kỷ lần nữa:
      -  Có phải cỡi chung không?
      -  Ừ!
           Một lúc sau thì có một người thanh niên dắt con đà điểu tới. Mấy đứa con gái phục vụ khu du lịch cứ ngỡ Thanh Toàn chưa chọn người nên chớp chớp mắt làm duyên. Khi Kiều Tiên leo lên và Thanh Toàn ngồi ngoài sau, coi bộ khách cũng thích cái kiểu cỡi đà điểu này ghê lắm, có mấy người đứng chờ tới phiên mình. Vòng đầu người chăn dắt kéo con đà điểu chạy, mấy người kia đòi để người trên lưng tự thúc. Người thanh niên mà ngồi thúc gót chân, thì cũng khác nào hẫy ra trước một cái. (nhưng có tiết mục đó khách mới "ham"). Nên vòng lại người chăn dắt thả con đà điểu độc lập.  Bên ngoài mấy cô gái hò hét, còn Thanh Toàn thì cứ thúc gót và cũng không quên mà hây hẫy theo động tác bắt buộc (mà cũng có khi cố ý). Con đà điểu chạy sang rìa hàng rào cũng còn bị thúc, đến đó nó bỗng khựng lại. Quán tính hất văng hai người cỡi ra khỏi chuồng chạy, may mà cát dày nên chúi mũi vừa kịp lăn một vòng là tránh gãy tay chân. Kiều Tiên đứng nhanh lên vì cũng đã quen, còn Thanh Toàn thì còn ngồi xem xét lại cái cù chỏ tướm máu.
      -  Đau quá!- Thanh Toàn rên rỉ, tay chống trên một tờ giấy nhàu.
      - Ngồi lên đi, bộ muốn nằm vạ em à!
           Thanh Toàn định đứng lên, thì thấy tay chống trên tờ giấy có viết mấy chữ gì đó. Cầm đọc thấy có nội dung là: " Cứu tôi! Ai đó cứu tôi. PNC". Kiều Tiên cũng cầm đọc, rồi kéo Thanh Toàn ngồi dậy.
      -  Mấy đứa trong đây hay khỉ, nó hay viết bậy bạ cho đở nhớ nhà. Bà chủ không cho về chơi tết, nên viết bậy bạ chơi.
      - Ừ! nhưng mà ai viết nét chữ tốt thế...
      -  À nha! Đứa khỉ nào viết đẹp quá vậy, lại có chữ PNC là tên của ai...
      - Tuồng chữ này chỉ là của mấy người có học, ít nhất là đại học. Ở đây có ai sinh viên đi làm thêm không?
      -  Sinh viên gì anh. Bà chủ tụi em còn mới học lớp 7, tụi em làm sao mà học hơn được. Đứa nào học đại học làm gì mà chịu vào đây làm.
      -  Nếu vậy thì tờ giấy này đâu phải tụi em viết. Mấy ngày nay có khách nào tới đây chưa.
      -  Cũng có nhưng mà nam không à, còn mấy cô gái thì không có ai.
             Thanh Toàn phũi cát trên tờ giấy, đứng lên bỏ tờ giấy vào túi áo.
                                        (Còn nữa)
       
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9