Sóng nước miền Tây.
clietc 30.01.2010 16:45:32 (permalink)
Sóng nước miền Tây.
  ngày 20/1/10.                          Nguyễn Công Liệt.
 
 
                                                            I
 
           Nơi giao nhau giữa hai con sông Tiền và sông Hậu, nơi đó được đặt tên là Phong Hoà. Vài năm về trước, sự chuyển đổi dòng thế nào đó làm cho phù sa lắng đọng. Trong vòng chưa đầy hai tháng nổi lên một cái cồn giữa sông, người ta đặt tên nó là Cồn Tiên.
          Cồn Tiên bỗng chốc được thêu dệt nhiều thứ, người thì nói chiêm bao gặp tiên ban phước lành, nên nơi ấy mới nổi lên một cái cồn nhanh như vậy. Người dung tục cho là cô tiên trở mình, đưa một bên vú nhú lên cao. Tác động nhanh đến mức, người ta đổ xô về đó tắm có trên nghìn người trong một ngày. Nước đục ngầu nhưng họ cứ múc về làm nước uống, bất kể bị bệnh tiêu chảy hoặc mầm móng bệnh khác nữa.
        Mấy năm nay, Cồn Tiên cao hơn trước rất nhiều. Hình thành một làng nhỏ. Theo đà phát triển, người ta đã xây nhà tương đối khá và mong muốn có khách du lịch tới bằng việc xây dựng mấy mô hình du lịch Sinh Thái. Bên trong chăn nuôi thêm mấy con Đà điểu, cá Sấu và khi có yêu cầu thì đó là món đặc sản ở cái cồn vắng vẻ ấy. Bên cạnh du lịch song hành, thỉnh thoảng rộ lên vài chuyện tiên Phật phù trợ mảnh đất ấy, và những người hơi hướm dị đoan cũng hay về chơi, cúng kiến gì đó hoặc coi bói cho vui.
       Thế rồi, thầy Hai nhà ở bên kia sông sang cồn lập nghiệp. Trước bị công an bắt bớ vài lần nên bỏ cách trị bệnh bùa chú là dùng lưỡi liếm, đau đâu liếm đó và chỉ có vậy mà nói rằng mình trị bá bệnh. Bao nhiêu lần dân miền Tây rộ lên ông thầy này thầy nọ được Phật trời sai xuống, bị mắc lừa hết việc này việc nọ nhưng cũng không hề sáng mắt. Thực sự lúc ban đầu thầy Hai sang cồn làm ruộng, ý như tìm cách sở hửu một cục đất nào đó, chờ phù sa bồi đắp ở lâu năm rồi chiếm luôn. Cất cái chòi nhỏ nhỏ sát bờ sông, hơi ngột ngạt và hiu quạnh. Cũng có người thấy tội, cũng có người trêu chọc, ý chừng là ông bỏ nghề liếm láp chưa?
     Thầy Hai nghe rất nhột nhưng cố chống đở việc làm mấy năm trước, chừng nào “trời” cho phép thì hành nghề tiếp. Thầy ám chỉ công an là “trời”, và đời nào công an mới cho ông hành nghề ấy. Gần như làm sao hành nghề nữa được, ý là như chấm dứt rồi. Câu nói đó đúng ra là huề cả làng, nếu như người thanh niên đừng có giải thích gì thêm thì không có xảy ra chuyện khủng khiếp gì sau này. Người thanh niên chọc ghẹo thầy Hai là một kỹ sư xây dựng ở cầu bắc qua sông Cần Thơ, dẫn bạn gái là tên một sinh viên đại học Cần Thơ tên Phan Ngọc Chiến. Nàng ngây thơ hỏi lại vì sao biết người đó hành nghề lang băm, chàng trả lời cho biết là hồi trước có theo bà sang nhà ông ta bên bờ sông kia. Bà bị nhức đầu và đau ngực, thầy trổ tài liếm vào chỗ đau.
-         Thế mà hết mới lạ!- Chàng nói ý chừng là do niềm tin ở con người đôi khi sẽ hết, lại thêm không muốn nói bà mình quá mê tín nên qua quít không rõ ràng.
        Chính vì thiếu rõ ràng đó mà dẫn đến hiểu lầm tai hại. Cô sinh viên Phan Ngọc Chiến ngoáy nhìn ông ta, thương hại. Tưởng chừng trở về nàng là người có học mà biết phán xét, nào ngờ nàng cho rằng thỉnh thoảng quỷ thần đôi khi nhập vào một người, mà hễ có quỷ thần thì có trời đất. Cô sinh viên đó âm thầm trở lại cồn Tiên một lần nữa, tìm gặp ông thầy Hai ấy.
       Thấy cô xinh đẹp cao ráo, mặt quá dễ thương. Thầy Hai cũng nghĩ dễ gì người này tin lời mình dụ dỗ, nhưng bước đầu cô ấy nói là cô ấy hay bị đau đầu. Không rõ nguyên nhân gì, đi khám bác sĩ mấy lần đều không khỏi. Thầy giờ còn có thể giúp cô ấy được hay không? Thầy Hai nói là tin mình trị được, nhưng khỏi hay không là lòng tin của cô với trời đất có thực lòng hay không, chứ ông chỉ là trung gian hoà giải âm dương gì đó. Thế là, ông lập một cái bàn thờ giả chiến trong căn chòi. Lấy một cái vòng tròn tượng trưng cho trời đất, cột trên đầu ba chiếc đũa.
      Phan Ngọc Chiến có bệnh nên quyết chí muốn cho hết để cô còn học hành, nên vái lạy rất thành tâm. Gương mặt xinh tươi ngây ngô càng làm cho thầy Hai tăng thêm dục vọng, mà thầy cũng từng bị công an giả dạng bắt bớ nên cũng chỉ thăm dò. Cô sinh viên ngồi mặt hướng vào bàn thờ, ông không cho quay lại nhìn ra sau:
-         Phải tập trung, càng tập trung càng mau hết bệnh...
       Thầy ngồi phía sau, làm mấy động tác nhân điện gì đó. Một tay vịn nhẹ trên mạch tay mặt, còn tay kia xếp hai ngón chỉ lên đầu Phan Ngọc Chiến. Khoảng chừng dăm mười phút, thầy nói xong rồi. Về nhà, nếu như còn tin tưởng thì sang. Thầy Hai còn quảng cáo là có thể làm cho người nào đó thấy được quá khứ vị lai.
       Từ Cần Thơ sang cồn Tiên cũng không xa, Phan Ngọc Chiến về và thấy hình như là hết. Trong ý thức biết đây là một trò mê tín dị đoan nên không dám hé răng với mấy bạn học, nhưng tâm tư thì lại uẩn khúc nhiều điều bí ẩn còn mắc mứu. Phan Ngọc Chiến lại dấn thân một mình sang cồn Tiên, làm cho thầy Hai hết sức ngạc nhiên tưởng là mấy con nhỏ có học sẽ chạy dài cách thức trị bệnh của thầy rồi. Ở đời cũng còn những người bị tâm thần hoang tưởng, rõ ràng thầy Hai đâu có dùng mánh lới dụ dỗ nào.
-         Sang trị bệnh đau đầu hay muốn nhìn quá khứ vị lai đây?
   Thầy vừa hỏi vừa chuẩn bị nhan đèn, đụng chạm nhè nhẹ đứa con gái. Phan Ngọc Chiến mừng vui lạ, liền hân hoan hỏi kỷ:
-         Bộ thầy làm bùa nhìn thấy được tương lai quá khứ được nữa hả thầy?
           Phan Ngọc Chiến ngây thơ, ánh mắt nàng sáng rực. Cô sinh viên hoàn toàn không hề nghĩ ngợi xa xôi nào, chỉ thích thấy tình yêu của mình với anh chàng kỹ sư xây dựng. Thấy “dễ ăn”, thầy Hai nghiêm nghị dở mánh khoé cũ.
-         Trước tiên phải cho tôi biết hết đau đầu chưa?
-         Hình như là hết đó thầy...- Phan Ngọc Chiến nói bừa, cô sinh viên tò mò muốn làm bùa làm phép gì đó để cô nhìn thấy tương lai mình thế nào? Coi như việc làm trước là xong, để thầy tiến hành việc bùa ngải mới.
-         Chà... việc này hơi khó chịu. Chỉ sợ cô không dám làm...
-         Sao mà khó chịu thầy?
-         Phải nằm dài...Chuyện này tôi biết cô không chịu đâu?
-         Nằm dài giống như nằm ngủ không?
-         Giống hệt, mà còn nhắm mắt nữa kìa!
-         Cũng được mà!
       Thầy Hai nhìn ngó ra xa xa, dưới kia có hai vợ chồng chày lưới đang bơi ra xa bờ. Căn chòi của ông cách xa con đường đất, mấy người đã ngủ trưa nên đường xá vắng hoe. Trong căn chòi thầy cũng đốt nhang đốt đèn giống y chang lần trước, nhưng hình như thầy bỏ nghề lâu quá nên bị run tay. Thầy Hai xịu giọng chùng xuống mà nói.
-  Theo như tôi thấy số cô không khác gì Thuý Kiều, người mà cô đang yêu xem chừng chưa là người bên cô được.
-  Ý thầy nói vậy là sao?
- Vì Thiên cơ bất khả lậu, khó bề cho tôi nói ra. Nếu như biết được toàn bộ câu chuyện phải tự cô thấy mà thôi.
- Tôi muốn thấy mà thầy...
-         Ở đây nằm dưới đất khó mà chịu được, còn việc thấy quá khứ vị lai có khi phải nằm cả giờ mới thấy.
     Thực sự thầy Hai cũng rất sợ công an vịn, cảm giác như mình phải nhịn nhục lần này thôi. Thế nhưng Phan Ngọc Chiến đang tinh thần hào hứng, muốn là người biết được tương lai mình rõ ràng, dễ gì có dịp như vầy. Cắm xong mấy cây nhang, cũng đã khấn vái đôi điều rồi, uổng công lần sau tới nữa:
-         Nằm giữa đây à?
-         Ừ nằm trên chiếc chiếu rách đó...Nhưng mà tôi nói trước, không thấy gì thì nói không thấy gì nghe chưa?
-         Tức nhiên rồi!
       Phan Ngọc Chiến liếc lại quần áo, chút ái ngại sợ dính bụi đất, rồi nằm dài lên chiếc chiếu khẻ nhắm mắt lại. Thầy Hai không dám đụng tới da thịt người con gái ấy, mà lấy cọng lông gà quét quanh cần cổ. Thực tình thầy còn sợ đó là công an giả trang, nên thầy nói như qua hơi thở:
-         Tôi chỉ làm cho cô tàm tạm thôi, cô có thấy gì không?
-         Không?
-         Cô phải có cảm xúc rờn rợn cô mới thấy. Ở đây chắc có lẻ không hành nghề được trọn vẹn.
       Phan Ngọc Chiến bật ngồi dậy, tưởng chừng hiểu ra trò bỉ ổi của thầy Hai rồi. Nào dè, cô sinh viên thắc mắc là vì sao hành nghề không được? Thầy Hai làm như khó có thể giải thích ra, thầy lắc đầu khó khăn vô cùng:
-         Cô là con gái, cô nằm dài ở đây... Nếu lở có ai bước vào, nhìn cho là tôi ám hại đời cô...Mà bùa ngải nào cũng có bài có bản, chắc có lẻ tôi không thực hiện cho cô được việc này.
-         Bài bản là thế nào, tôi còn mặc đồ có gì mà ông ngại.
-         Thực ra bài bản là phải cỡi bỏ hết, tôi yêu cầu cô không mặc đồ nằm dài ở đây tưởng chừng là bỉ ổi? Hay cô cứ về đi...Còn cô muốn gì đó, thì sang bên sông. Vào thẳng khách sạn Thuỳ Trang mà chờ tôi ở đó...
          Ông thầy Hai bẻ lời mạnh mẽ, ý nhị như là vào đó là sẽ hiểu đại ý ông muốn làm gì. Thêm một khoảng thời gian cho Phan Ngọc Chiến tỉnh lại, tính ra ông thầy Hai chưa có ý muốn hại đời cô.
          Thực sự chuyện đời đôi khi không hiểu nổi, rõ ràng là Phan Ngọc Chiến vẫn còn dịp để thoát ra khỏi miệng hùm. Đây là câu chuyện kể lại mà vẫn còn thấy tức, nhức nhối nhất là sau này cô bị cầm tù dưới căn hầm, trở thành nô lệ tình dục của thầy Hai. Khi qua bên sông, nào ngờ Phan Ngọc Chiến vào khách sạn chờ. Cô nóng lòng muốn thầy Hai làm phép như ý thầy, còn đặt tiền khách sạn cho cô nhân viên tiếp tân trước nữa chứ.
         Đến giờ phút đó, cho dù thánh thần đi chăng nữa cũng khó mà nhịn. Thầy Hai cũng đã hoàn lương, nhưng miếng mồi cứ nhử trước mũi hoài không đớp không xong. Thầy đem theo cả máy quay phim, nói là muốn quay lại để xem lại cho nhớ.
-         Nhớ gì Thầy...
-         Để nhớ lâu đó mà...- Giọng thầy Hai run, nói lấp bấp- Ừ, thì để xem lại, nếu mà có sai sót thì rút kinh nghiệm. Rõ ràng là thầy Hai muốn quay cảnh ái ân, rồi tung lên mạng. Nếu không quay kể không ai tin- Em sinh nhật hôm nào?
-         Thầy mà cũng hỏi tới sinh nhật em nữa sao?- Tự lúc nào Phan Ngọc Chiến đã có danh xưng ngọt ngào với thầy rồi.
          Tuy hỏi nhưng thầy Hai đâu có trả lời được. Ông già run rẫy, vừa nói lung tung lại vừa quay phim. Lúc này, dáng Phan Ngọc Chiến đã phơi bày toàn diện trước ống kính, càng nhìn càng thấy đẹp. Thầy Hai đặt máy yên vị và bắt đầu...làm bùa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.02.2010 22:39:34 bởi clietc >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9