TRIỀN ĐỜI
Chiều nghiêng về phía bên em
Sợi thương sợi nhớ bậu rèm song thưa
Ngày qua gió buột đong đưa
Đường mây chấp nối chiết thùa nông sâu
Một trời một lối chênh nhau
Trùng trùng núi lặng nhầu nhầu biển loang
Bàng bạc sóng, nước mênh mang
Mỗi nơi mỗi đứa lang thang triền đời
Vào ra nghĩ ngợi với trời
Gom thời gian chảy kết lời chiêm bao
Nghi ngờ rớt quãng hư hao
Em-tôi hai đứa cồn cào néo nhau.
Đinh Phương
Sắc - Không
Ngày ta muôn vạn sắc màu
Đêm người nhoà một khối sầu núi non
Gió luồng rơi cả cô đơn
Ta đưa tay níu vừa tròn thiên thu
Triền đời lác đác hoang vu
Người đi về trả hao hư mỉm cười
Vào ra nghĩ ngợi với trời (DP)
Giấc mơ là của một thời phôi pha
Thấy người nhẹ gót bước qua *
Ngộ ra ta vẫn là ta kiếp này
Rei
* Thấy em trong buổi chiều nay
Ngộ ta đang sống giờ đây cõi này
(Đình Nguyên)
Chào ĐP, Góp vui một bài không phiền chứ ? Chúc vui.