pha lê xanh phần đầu
angelpttl 31.01.2010 23:53:31 (permalink)
Những phút xao động, bối rối bất chợt đến và dừng lại, tồn tại mãi trong tâm hồn mỏng manh như sương mai buổi sớm…nhưng hỡi ôi! Cuộc sống này đâu chỉ có màu hồng…chỉ một phút lặng lẽ và đượm buồn nhưng sẽ là mãi mãi...
*
*     *
Ngày 28-7…chuyến bay từ Sài Gòn nhanh chóng đưa Quân trở lại Nha Trang, anh tìm gặp Minh. Hai người tư lự đưa mắt nhìn về biển Nha Trang. Trong tay Quân là hũ tro cốt của Thanh Anh, anh trao cho Minh. Minh ôm nó vào bầu ngực nóng hổi của mình như đang ôm một Thanh Anh bằng da bằng thịt. Rồi anh đau đớn, những gọt nước mắt... Minh không thể đứng vững được nữa, đầu gối anh quỳ mạnh xuống cát, sóng biển vỗ vào bờ từng đợt từng đợt một…
“Đã đến lúc…Anh đừng níu kéo cô ấy, hãy để cô ấy ra đi trong tình yêu và hạnh phúc thay vì sự tiêc nuối”. Quân đặt tay lên vai Minh.
Từng nắm tro lần luợt được rải xuống biển. Những hạt bụi bé nhỏ li ti được sóng biển cuốn đi…khuất dạng và biến mất khỏi tầm mắt hai người họ…
 
*
*     *
 
Sài Gòn bắt đầu những cơn mưa đầu mùa…mảnh đất này không bao giờ yên lặng, cứ tất bật, hối hả và thật là xô bồ đến ngạt thở. Dường như nó có một ma lực thu hút bao con người đến và chạy đua với dòng đời này, chẳng khác nào một người đang cố tìm một lối đi giữa dòng xe dày đặt giờ cao điểm…
Những âm thanh rồ rồ bên tai, mùi xăng xe nồng nặc giữa trời nắng nóng khiến Thanh Anh khó chịu. Mắt cô hoa cả lên, đầu đau kinh khủng, sự mệt mỏi biểu hiện rõ trên gương mặt xanh xao của cô bé. Sau mấy tiếng đồng hồ chịu đựng, cuối cùng cô cũng đặt chân lên mảnh đất Sài Gòn hoa lệ. cô cố bước những bước chân nặng nề ra khỏi xe, ngán ngẫm và lấy điện thoại gọi cho chị hai ra đón mình. Cô đi theo người chị ruột một cách vô thức, lòng cô trĩu nặng hơn cả những bước chân. những ngày tháng ở nhà không còn nữa, giờ đây cô phải sống ở một nơi hoàn toàn khác lạ. “ rồi đây mình sẽ phải đương đầu với rất nhiều thứ ”-ý nghĩ ấy chợt lóe lên khi bất chợt cô nhìn về phía trước con đường mình đang đi. Nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô cả.
Dù sao lên đây có lẽ mình sẽ vui hơn khi vẫn hoang tưởng về ý nghĩa của hai chữ gia đình- cô nói thầm.
Kì nghỉ hai tháng sau kì thi đại học đầy cam go chẳng có gì đáng nhớ với cô ngoài những giọt nước mắt thầm lặng của mẹ, người mà cô cho là lý do duy nhất để cô có thể sống sau những nỗi ám ảnh kinh hoàng từ gia đình, nơi cô đã dành phần lớn thời gian để gọi nó là địa ngục trần gian.
Nói là nói vậy, nghĩ là nghĩ vậy, nhưng cô vẫn là cô bé vừa mới đặt những bước chân đầu tiên đến ngưỡng cửa cuộc đời, vẫn là một cô bé ngây thơ và nông nỗi, vô tư, không mưu tính. Thanh Anh không phải là người xinh đẹp nhưng cô sở hữu một nụ cười như nụ cười của một nhân vật trong truyện tranh, cùng với một tâm hồn trong sáng như viên pha lê vô giá và đôi má lúc nào cũng ửng hồng như bị ai chọc đến mắc cỡ…điều duy nhất trưỡng thành trong Thanh Anh là cô đã biết nghĩ, biết hành động vì người khác, đặc biệt là tình yêu cô dành cho người mẹ khốn khổ của mình…
 
Tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình thức dậy, cô bắt máy, chưa kịp alô thì cái giọng bên kia đã ồn ã:
-Mày lên tới chưa, mệt không, mai tao với mày đi nộp hồ sơ chung nghe, tao lên đây đi chơi quá trời luôn, sáng mai tao qua sớm nhe…
- Tới hồi 2h chiều, mệt muốn chết đây nè, ưhm..mai qua đi, tao chưa biết đường đi nên chắc chắn là đi chung với mày rồi, hơi xa đó nghe.
-ok! Mai 6h tao ghé chỗ mày, vậy thôi. Có gì mai nói, tốn tiền điện thoại,hehe!
-ưhm…đồ quỷ! Cô chửi yêu đứa bạn cũ rồi tắt máy.
Mấy tháng rồi không gặp mấy đứa bạn cũ, cô nhớ tụi nó kinh khủng, cô cảm thấy hạnh phúc khi mình không phải đi lên sài gòn một mình, trong lớp có mấy đứa học chung trường đại học với cô, mai gặp tụi nó chắc cô có nhiều chuyện để nói lắm. Nghĩ đến điều đó cô mỉm cười một mình và thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho mình những người bạn tốt để cô có thể chia sẻ buồn vui những lúc cô đơn và chán nản nhất. Tội nhất là con Thơ, cả lớp đều đậu nguyện vọng một, chỉ có mình Thơ là rớt, nó mặc cảm xa lánh hết tất cả mọi người như một người mất tích. Thanh Anh thương nó lắm, nếu gặp lại nó thế nào cô cũng đánh cho nó một trận rồi ôm nó khóc nức nỡ cho mà xem…Mau quá! Nhớ ngày nào còn chân ướt chân ráo bước chân vào trường cấp ba với biết bao là bỡ ngỡ, chưa biết đứa nào là đứa nào, đến khi có một chút kĩ niệm đẹp lại phải chia tay trong nước mắt. Ngày Th.Anh rời khỏi trường cũng thật lặng lẽ, cô ra đi trong tiếng nấc thầm lặng, sân trường ngày ấy phủ một màu vàng mộng mơ của những cánh hoa trên cây điệp già rụng xuống. Đẹp quá đi, nhớ quá đi! Một nỗi nhớ bồn chồn lay láng cả tâm hồn khiến con người ta thổn thức. Thanh Anh nhắm mắt lại, thả tâm hồn về những khoảnh khắc ấm áp tình thầy trò và bạn bè rồi ngủ đi lúc nào cũng không hay…
…Thanh Anh nắm chặt tay Ngọc Uyên vì sợ lạc giữa đám đông. Không khí của ngày nhập học đầu tiên thật nô nức, những gương mặt mới đầy bỡ ngỡ, cả trường đại học kinh tế tràn ngập tân sinh viên. Bất chợt cô giật mình vì một bàn tay đập mạnh vào vai mình.
-         Trời, con An với Ngọc Diệp nè, hai đứa bây cũng đi chung hả? Đồ quỷ, mấy tháng ở nhà đứa nào cũng mơn mởn, nhận muốn không ra luôn. Nói xong cô ôm chầm lấy tụi nó mừng rối rít như con chim non lạc lõng tìm gặp lại bầy đàn của mình.
-         Mày với N.Uyên ở gần nhau hả?
-         Ừa, sáng nay tao cũng đi chung với nó nè, đường trên đây xe đông muốn chóng mặt, khói bụi nhiều hơn ôxi không khí. Tao ước gì cái trường kinh tế nó nằm ở thị xã của mình thì quá ok rồi!
-         Thôi đi mày, tỉnh mộng đi em, à mà hai đứa bây nộp hồ sơ chưa? Vô hội trường bon chen quá trời mà cũng không có chỗ đứng. Kinh khủng thiệt đó.
-         Ừa, tụi tao nộp hồ sơ xong rồi. Mà mày có gặp mấy đứa kia không?
-         Tụi kia làm hồ sơ nhập học sau mình, hình như hai ngày nữa lận đó, không chừng giờ này tụi nó còn ở dưới quê ôm má ngủ ngon lành kia kìa. Con An vừa nói vừa cười ha hả.
…Cái không khí của hồi cấp ba như sống lại trong Thanh Anh, những trận cười giòn giã, cả bốn đứa nói chuyện không biết đến thời gian. Nào là chuyện cái lớp học của mấy thằng đại học bách khoa không có lấy một đứa con gái, chuyện có người nào đó nhắn tin chọc con Thư, rồi chuyện tình cảm của thằng H với con D,…đủ thứ chuyện trên đời được bàn tán. Đó cũng là một truyền thống của lớp Thanh Anh học, nhiều chuyện là nhất, ham ăn là nhì, ham chơi là ba và ham học là… khuyến khích. Vậy mà không hiểu sao lớp Thanh Anh học vẫn là lớp được thầy cô đánh giá là ngoan nhất trường, học giỏi nhất trường nữa. Chắc có lẽ lớp cô có một thứ mà những lớp khác khó có được. Đó là tình bạn bè và tinh thần đoàn kết được đặt lên hàng đầu, không phân biệt học giỏi và học giở, không ích kỉ và luôn sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau lúc khó khăn. Thanh Anh rất tự hào về lớp mình, dù bây giờ mỗi đứa một nơi nhưng những kí ức về tuổi học trò sẽ luôn là một mảnh nho nhỏ trong tim mỗi thành viên. Chỉ một mảnh nhỏ thôi nhưng cũng đủ để nhớ mong đến da diết! Cô luôn hi vọng một ngày nào đó trở về ngôi trường cấp ba của mình trong niềm tự hào của một người thành đạt rồi hát những câu hát hạnh phúc: “trường yêu hỡi chúng tôi về đây, nhìn tôi xem giờ đây khác xưa rồi, ngày nào rời trường mặc thêm áo mới, giờ gặp lại trường vẫn như xưa…” Lúc ấy không biết thầy cô còn nhận ra đứa học trò đã trưỡng thành này không nữa. Nhớ nhiều lắm, nhớ nhất là hình ảnh cô hiệu phó lên hát trong đêm diễn văn nghệ của trường, tay cô run lên vì bị khớp giữa đám đông, đó cũng là lần đầu tiên cô hát. Cô hát không hay nhưng khiến Thanh Anh nhớ mãi…
- Ê, sao mày tự nhiên im re vậy Anh, đang mơ tưởng đến anh nào hả ấy?-con N.Uyên trêu.
- Mơ tưởng tới anh nào thì chưa đâu, mà anh của tao thì phải là sinh viên kiến trúc hay bách khoa, lớn hơn tao ít nhất cũng ba tuổi, không cần giàu có, chỉ cần có nghề nghiệp ổn định, cao hơn tao ít nhất 10cm, nấu ăn phải ngon, còn không thì chấp nhận ăn cơm tiệm với tao, à mà phải đẹp trai, đẹp nhưng không được đẹp hơn tao. Tạm thời là nhiêu đó thôi. Cô phì cười.
Con An lên tiếng:
-         Thôi đi, mày có mà đi theo chủ nghĩa độc thân chớ cái người đó của mày trong mơ không biết có không chớ đừng nói ngoài đời.
-         Chớ gì nữa, đòi hỏi quá mai mốt gặp một người toàn là khuyết điểm thì đừng có mà khóc nghe mày. N.Diệp chen vô.
-         Nói chơi cho tụi bây vui thôi chớ với tao thì không cần bất cứ chỉ tiêu nào hết. Tình yêu đến bất ngờ lắm, ai mà biết được đó là lúc nào. Nếu tao yêu ai đó thì chỉ cần tao cảm giác người đó thật sự tốt với tao là hạnh phúc rồi. Tụi bây yêu nhiều mà còn không biết điều đó nữa sao. Mà nhiều lúc tao cũng không cần đến thực tế, vì thực tế có bao giờ mỉm cười với ai đâu. Tao sẽ vẽ hình người tao yêu theo ý mình, dù chỉ là ảo tưởng nhưng có khi nó lại khiến mình hạnh phúc hơn.
-         Trời, mày nói như một bà già vậy đó, mơ mộng vừa thôi mày. Mày tôn thờ tình yêu quá thì thiệt thòi sẽ thuộc về mày thôi. Những người yêu văn chương như mày thì hay tưởng tượng ra những chuyện trong xứ sở thần tiên lắm đó. Mày không nghe câu những người có tâm hồn nghệ sĩ thì hay gắn cuộc đời mình với một chữ “bạc” sao? N.Diệp phân tích.
-         Có lẽ mày nói đúng. Mà thôi đừng đem chuyện này bàn bạc nữa, tới đâu hay tới đó. Tụi bây lo xa quá biết có đi tới nỗi không. Ôi trời gần 1h trưa rồi kìa, tụi bây định định cư ở trường luôn hả.
-         Ừ thôi chia tay tại đây, mai mốt có dịp mình nói tiếp. Hôm nào rảnh mình hẹn nhau đi ra kí túc xá đại học quốc gia thăm tụi kia coi tụi nó thế nào được không?
-         Ừa, quyết định vậy đi.
Cuộc nói chuyện chấm dứt, thế là chia tay nhau. Vài ngày nữa là Thanh Anh sẽ vào học với lớp mới sau kì thi kiểm tra trình độ anh văn ở trường. Sau ngày làm hồ sơ nhập học được nghĩ gần một tuần, cô dùng thời gian đó đạp xe đi khắp nơi trong thành phố để quen với những con đường ở đây. Cô đi hết công viên này đến công viên khác trong thành phố, những buổi chiều  đi dạo trong công viên là lúc cô cảm thấy tâm hồn mình được thanh thản nhất. Không biết bao giờ cô mới gặp mấy đứa bạn một lần nữa, nói là học chung trường nhưng mỗi đứa đều học ở một nơi, con N.Uyên thì cũng chắc gì gặp nó được nhiều. Đâu phải lúc nào nó cũng rảnh để đi chung với Thanh Anh. Sài Gòn nhỏ nhưng có quá nhiều thứ, còn quá nhiều điều khiến cô bỡ ngỡ. Cô như một con chim én bay giữa bầu trời rộng lớn, nó phải vượt qua bao nhiêu cơn gió mạnh, bao nhiêu trận bão, bao nhiêu bóng tối của màn đêm mới có thể tìm đến được một nơi bình yên mà xây tổ ấm cho mình. Thanh Anh- cái tên mà cô luôn thấy thích thích khi người ta gọi đến. Những người bạn mới thường hay thắc mắc về tên của cô. Cô bảo đó là cái tên mà mẹ đã đặt cho mình. “Thanh” là màu xanh của bầu trời, là màu xanh của biển lớn và còn là màu xanh của những chiếc lá và của cả niềm hi vọng. còn “Anh” là thạch anh, là sự óng ánh và trong suốt của những viên pha lê thanh khiết. Thanh Anh được sinh ra trong một lần mẹ cô đi du lịch biển, lúc ấy bầu trời và mặt biển vừa trong vừa xanh, mẹ cô sinh rơi cô trên một bãi cát trắng vì không kịp đến bệnh viện. Có lẽ vì thế mà cô được đặt với cái tên như vậy… Thi vào trường kinh tế với Thanh Anh đó không phải là mơ ước, vì cô không thích sự cạnh tranh trên thương trường, càng không thích tính toán chi li với những con số. Nhưng gia đình không cho phép cô lựa chọn nghề nghiệp cho riêng mình, cô biết rằng theo đuổi ước mơ của mình là điều mà mẹ cô cực liệt phản đối. Cô rất mềm lòng và dễ dàng tha thứ cho người khác, dù cô cũng thừa biết rằng chính điều đó sẽ không mấy tốt khi mình phải bước vào một xã hội vô cùng phức tạp, và cô cũng biết thật khó để phân biệt được người tốt kẻ xấu bên cạnh mình. Thanh Anh là một người có đời sống tinh thần phong phú và phức tạp, cô luôn cởi mở với bạn bè nhưng lại đề phòng với những người lạ và sống hơi khép kín. Chính điều đó đã khiến cô có một bề ngoài rất lạnh lùng, lạnh lùng đến khó gần. Nhưng đâu ai biết rằng lớp băng mỏng bên ngoài đã che phủ hết ngọn lửa đang cháy rực bên trong…
...Thành phố về đêm thật lung linh với những ánh đèn đủ màu sắc, nhưng điều đó không khiến Thanh Anh bị thu hút. Cô thích ngắm nhìn thành phố khi mọi người đã chìm trong giấc ngủ, cô hay ngồi một mình trước cánh cửa thông ra sân thượng để nhìn tòa chung cư đối diện nhà mình, nhìn đến khi nào tất cả các căn hộ tắt đèn đi ngủ thì thôi. Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại có một sở thích kì lạ đến như vậy nữa. Những lúc ngồi một mình hay đạp xe trên đường cô rất hay hát vu vơ. Giọng hát của Thanh Anh đã khiến không ít người phải say đắm. Nhưng cô chưa bao giờ đáp lại tình cảm của bất cứ ai, vì một lẽ rất bình thường: cô chưa biết yêu, không dám yêu và cũng không muốn yêu trong lúc này. Bởi với Thanh Anh, sống là trách nhiệm, trách nhiệm với những người cô yêu thương và luôn mong họ được sống hạnh phúc. Chị cô sắp theo chồng về Đà Nẵng, ba mẹ chỉ còn mỗi mình Thanh Anh. Cô càng thấy thách nhiệm đó càng nặng…Ba mẹ cần cô bên cạnh để lo lắng sau này. Cô cũng chỉ là một người con gái hết sức bình thường, cũng mơ mộng về mối tình đầu của mình, cũng khao khát được yêu thương, được chở che và bảo vệ trong những lúc yếu đuối nhất, và… được nắm tay người mình yêu đi hết quãng đường đời. Nhưng bây giờ không phải là lúc cô nghĩ cho riêng mình…
-Thanh Anh à! hôm nay em có đi học không mà thức trễ vậy? Gần 7h sáng rồi đó.Tiếng chị Thanh Mai gọi làm cô mở mắt một cách nặng nề, hai mí cứ muốn sập xuống để ngủ.
- Dạ có, nhưng đi trễ cũng không sao hai ơi, giảng viên hôm nay dễ lắm.
- Giảng viên dễ nhưng em cũng phải đi học đúng giờ, người ta có dễ thì cũng ở một chừng mực nào đó thôi. Mà sao hôm nay em mệt mỏi quá vậy!
- Tối qua em thức hơi khuya nên sáng dậy không nỗi.
- Ừ thôi em dậy đi! Đi học xong rồi thì về mà ngủ. Chị đi làm trước, em đi học nhớ khóa cửa cẩn thận đó biết chưa? Đồ ăn sáng chị mua để sẵn trên bàn cho em rồi đó.
- Em biết rồi hai…
Cô mở điện thoại lên, một tin nhắn xuất hiện với dòng chữ “chúc T.Anh có một buổi sáng thật đẹp”. Hôm nào cũng vậy, sáng thức dậy là cô thấy tin nhắn có nội dung tương tự như thế. Đó là Thanh Phương, bạn cùng lớp của Anh ngày trước. Phương để ý T.Anh từ hồi cô còn là học sinh cấp ba đến giờ này. Cô xóa tin nhắn, không buồn nhắn tin lại cảm ơn lấy một câu. Thanh Anh không thích sinh ra nhiều sự hiểu lầm với Phương. Với cô, cậu ấy đơn thuần chỉ là một người bạn bình thường. Nhiều lần cô bảo Phương đừng tốn công vô ích nữa nhưng cậu ấy vẫn không nghe. Thanh Anh rất sợ nói chuyện với Phương, những thái độ quan tâm của cậu ấy khiến cô cảm thấy không thể nào đối xử với Phương như những người bạn khác. Vì cô biết nếu mình quan tâm Phương dù chỉ như một người bạn nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ nuôi hi vọng, rồi lại thất vọng càng nhiều. Cô mong Phương sẽ sớm hiểu điều đó để hai người có thể trở về như lúc xưa mà chính cô cũng sẽ được nhẹ nhõm hơn nhiều…
Vào học cũng được gần một tháng, vậy mà cô chỉ nói chuyện với vỏn vẹn hai người bạn nữ ngồi kế nên mình. Thế là ba người trở thành một nhóm, có thể nói đó là nhóm ít người nhất trong lớp mới của Thanh Anh. Nhưng dù sao ba người cũng chơi hơi thân một chút với nhau nên vẫn rất vui.
-         Bà Anh, bà làm bài tập chưa cho tôi chép với coi? Thanh Anh chưa kịp vào lớp là đã nghe cái giọng của bà Chi từ trong lớp vọng ra rồi.
-         Làm đâu mà làm, hồi tối thức khuya, nhưng hỏng phải thức làm bài tập. Bà mượn tập bà Phương chép đi, chắc là bả có làm bài đó.
-         Cái bà này, ko làm bài tập mà thức khuya làm gì dạ. Bộ làm chuyện “mờ ám” hả! haha.
-         Ừ, thì làm chuyện “mờ ám” đó rồi sao. Tối ngày cứ suy nghĩ người ta thế này thế khác, mà toàn là suy nghĩ dơ bẩn không à. Bà đi tẩy não đi là vừa. Mà sao hôm nay bà Phương đi trễ vậy ta!
-         Chắc bả nghĩ rồi, hôm nay là 20-10 mà, chắc bả có “hẹn”. Cái bà này vô lớp cũng thấy nhắn tin với bồ. Cứ như là nhắn mọi lúc mọi nơi vậy đó.
Thanh Anh liền trêu:
-         Vậy chứ có người muốn được như vậy lắm mà đâu có được. Bà đừng có buồn, tí nữa tui đi mua hoa tặng bà cho bà an ủi há!
-         Bà chán sống rồi hả, cho bà chết nè!- Chi bóp cổ Thanh Anh muốn ngạt thở, Chi học võ mà thân người cũng cao lớn nên cứ hay ăn hiếp Thanh Anh kiểu này hoài.
Hôm nay lớp Thanh Anh có tổ chức một tiết mục bất ngờ dành riêng cho các bạn nữ, cả bọn xin giảng viên cho về sớm để bài biện.Nào là bong bóng hình trái tim, rồi bánh kẹo đủ thứ, tụi con trai lớp này vụng về nhưng cũng biết lựa món ngon, cho nên dù Thanh Anh muốn về thì cũng bị mấy cái thứ bánh kẹo nắm chân kéo lại. Đó cũng là một cách để kéo gần khoảng cách giữa các bạn trong lớp với nhau. Bất chợt một bạn nam tiến đến chỗ cô ngồi, trong tay là một đóa hoa hồng thật tươi: “chúc bạn có một ngày 20-10 vui vẻ”. Cô nhận lấy hoa, chưa kịp cảm ơn thì đã bị kéo lên trên giữa lớp. Bạn nam hô to:
-         Các bạn nữ hôm nay rất vui đúng không, nhưng nhận hoa xong thì phải có đáp lễ lại mới công bằng.
Mấy người khác ở dưới đồng thanh hô, cứ như được tập luyện sẵn:
-         Đúng rồi!đúng rồi!
Bạn nam đó tiếp tục:
-         Vậy thì hôm nay bạn nữ ít nói nhất lớp chúng ta sẽ hát tặng các bạn một bài hát có được không!
Cả lớp vỗ tay tán đồng:
-         Hát đi! Hát đi! Hát đi!
Không muốn cuộc vui bị mất hứng, Thanh Anh lên tiếng:
-         Trước tiên cho mình đính chính một tí, mình không phải là người ít nói, nhưng vì thông thường khi tiếp xúc với một môi trường mới mình rất bỡ ngỡ cho nên không có cơ hội để nói thôi. Mà các bạn yêu cầu bất ngờ quá, Thanh Anh cũng chưa biết hát bài gì tặng các bạn. Nhưng lên đây học Thanh Anh rất luyến tiếc lớp cũ, vì mình đã có rất nhiều kĩ niệm đẹp ở đó. Thôi thì mình hát một bài, nhưng không biết tựa, chỉ biết đây là bài hát lớp mình đã hát vào ngày chia tay. Rồi cô khẽ cất giọng, đôi mắt long lanh lên vì như có một chút nước mắt:
“Chia tay nơi đây những đêm dài vui…bất tận…
Nơi kĩ niệm trong ta…khó quên…
Nơi buồn vui ta có…bao điều giản dị cho nhau…
Nơi tình yêu sáng trong từng con tim…
Chia tay nơi này một mình tôi thôi…
Xa nhau rồi nghẹn ngào trong tôi…
Vì cuộc vui này sao qua mau…ngày ta có nhau…
Phút giây này một mình tôi thôi…
Nước mắt tràn ngập lòng chơi vơi…
Dù hôm nay rời xa…nhưng trái tim luôn gần nhau…”
Giọng hát ấm áp mang đầy xúc cảm của cô khiến không khí trầm xuống trong im lặng. Bất chợt ai đó vỗ tay như đánh thức mọi người, rồi nhiều người vỗ tay hoan nghênh.
-         Thanh Anh hát hay vậy mà tới giờ cả lớp mới được nghe, mai mốt bắt Thanh Anh hát nhiều nhiều mới được-một bạn trong lớp lên tiếng.
Cô mỉm cười, má đỏ lên vì những lời khen ngợi. Từ nhỏ Thanh Anh đã mơ được trở thành một ca sĩ, được đứng trên sân khấu để mang lời ca riếng hát cho mọi người. Chỉ tiếc mọi thứ ít khi giống như những gì con người ta mong đợi…
 
…Kí túc xá đại học quốc gia-nơi đây được coi như là một xã hội thu nhỏ của cuộc sống sinh viên. Những khu nhà ở của sinh viên các tỉnh thành khác nhau nằm san sát cứ như là chung cư của những người trí thức. Hôm nay Thanh Anh sẽ ra thăm mấy bạn học cùng lớp nên mọi người phải thức sớm để chuẩn bị.
-         Ở bên đó xong chưa vậy? Rồi tí nữa họp mặt ở đâu? Tiếng nhỏ Thanh quát  lên trong điện thoại nhức cả tai thằng Tâm.
-         Xong rồi, làm gì mà hối dữ vậy? Con Anh nó chưa vô mà. Bà với bà Hồng xuống rồi ghé căn tin uống nước trước đi, còn không thì xuống ghế đá ngồi đợi tụi tui.
-         Ừ, vậy hai đứa tui xuống ghế đá đợi mấy ông.
Thanh và Hoa là một trong những người bạn tốt của Thanh Anh. Cô hay liên lạc với tụi nó cho đỡ buồn những lúc rảnh rỗi, hai đứa nó ngược lại là kênh thông tin về những chuyện xãy ra ở kí túc xá của tụi con trai.
-         Lâu quá rồi mới gặp con Anh, chẳng biết nó vô đại học rồi có tìm được chàng kinh tế nào không?Thanh nói với Hồng.
-         Chắc chưa đâu, nếu có thì thế nào nó cũng bật mí cho mình biết chứ. Mỗi lần nhắn tin nói chuyện với nó tao đâu nghe nó nhắc tới chuyện đó lần nào đâu, toàn là nghe nó nói chuyện làm giàu của nó thôi à. Hồng trả lời.
-         Hình như tụi con trai nó xuống rồi kìa Thanh!
-         Ừ, nói mình đợi một chút mà tới giờ mới xuống.
Chưa kịp đợi Tâm và Tân đi tới chỗ Thanh đã quát: “Sao không ở trên đó luôn đi? Tụi tui đợi muốn mọc râu luôn rồi đây nè.”
Tâm cãi: “ mới đợi có một chút mà vậy đó, lát nữa tụi này đền lại cho mấy bà”
-         Nghe nói thằng Phương còn theo đuổi Thanh Anh đó mấy bà biết không? Tân lên tiếng.
Hồng chen vô:
-         Biết sao không, mà con Anh nó như tảng băng ngàn năm, lửa của ông Phương làm sao mà khiến nó tan chãy được. Với lại bây giờ nó luôn đặt vấn đề học hành lên hàng đầu, không quan tâm đến mấy chuyện đó đâu.
-         Ai mà biết được, chuyện tình cảm khó nói lắm à nghe. Biết đâu Thanh Anh có người yêu trước mấy bà đó. Thanh Anh là một người sống giàu tình cảm chớ đâu phải băng đá như bà nói đâu. Bà không thấy có nhiều đặc điểm tình cảm trong con người Thanh Anh được biểu hiện ra ngoài đó sau. Nào là thích ca hát, học giỏi văn, rồi dễ khóc nữa… Nhiều cảm xúc như vậy mà băng đá cái nỗi gì. Tân phản bác.
Hồng nghe Tân nói cũng có phần đúng nên không cãi lại:
-         Ừ, cũng phải, nhớ hồi lớp mình chia tay nó là người khóc nhiều nhất, khóc như mưa, đến nỗi mình phải khóc theo nó luôn. Nó còn hơn con nít, hở một chút là khóc, nước mắt ở đâu mà nhiều dễ sợ!
Thanh ngắt ngang cuộc nói chuyện: “ Ê con Anh nó điện thoại nè, chắc là tới rồi đó, mọi người ra đón nó chớ nó đâu biết đường vô đây”. Thế là cả bọn ngừng buôn chuyện.
 
Kí túc xá thật nhộn nhịp, đây là lần đầu tiên Thanh Anh nhìn thấy làng đại học, xung quanh toàn trường đại học. Cô có vẻ thích thú với nơi này lắm. Ước gì cô được học ở đây thì sẽ không phải ra thăm tụi bạn như thế này.
-         Ê nhỏ tụi tao ở đây nè, mày làm gì mà đứng nhìn trời nhìn đất không vậy?
Tiếng con Thanh, Thanh Anh quay lưng lại. Cô như một đứa trẻ chạy lại ôm chầm lấy Thanh, ôm chặt tới nỗi nó muốn ngạt thở.
-         Trời ạ thôi đi, mày muốn giết tao hả, mày ôm mấy đứa kia đi! Thanh la lên.
-         Xin lỗi mày, tại lâu quá rồi không gặp nên tao quá khích, lúc này tụi bây học hành sao rồi, nghe nói chương trình học của tụi bây nặng lắm phải không? Cũng may là tao không rớt khối A, nếu không vô đại học khoa học tự nhiên là đời tao tàn luôn rồi.
Thanh có vẻ ngán ngẫm:
-         Ừ… học nặng lắm, nguy cơ thi rớt rất cao, mà lại chán nữa, nhiều lúc tao muôn bỏ học về quê lấy chồng luôn cho rồi đời.
-         Thôi đi, mày có chịu lấy thì cũng chẳng ai dám lấy mày đâu, lười biếng mà ham ăn nữa.Thanh Anh trêu nó.
Tâm ngắt lời cả hai: “mấy bà định đứng ở đây tới khi nào nữa, đi tìm quán nước nào ngồi đi rồi muốn nói gì thì nói, rồi còn đợi tụi con Uyên với tụi con Diệp nữa, hôm nay đông vui nên mấy bà muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái, hóa đơn để tụi này thanh toán cho”
Dường như dù chỉ mới bước vào môi trường đại học nhưng Thanh Anh đã thấy sự thay đổi của mọi người. Ai cũng trưỡng thành, mà nhìn ai cũng có vẻ như già hẳn đi. Cả bọn bàn bạc việc họp mặt thăm thầy cô cũ vào ngày 20-11, rồi đi họp cựu học sinh vào ngày 1-1, vạch ra bao nhiêu là kế hoạch. Ai cũng trông đến những ngày ấy để tìm lại những khoảnh khắc đầy kỉ niệm của thời áo trắng. Thanh Anh là người nhớ nhất, ngày ấy vui có buồn có nhưng những niềm vui và nỗi buồn đó hoàn toàn khác với bây giờ, những ngày hỡn dỗi vu vơ chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó không đáng, những ngày vô tư với bạn bè nói chuyện không cần phải suy nghĩ, những ngày bị thầy cô bắt trả bài, những ngày bị phạt, nhớ cả cái lần cô giáo văn gọi thằng Tâm lên phát biểu ý kiến về người vợ tương lai của nó. Nó hiên ngang trả lời cái câu làm cả lớp phải cười ầm lên: “thưa cô, em lấy vợ như đất nước ta: giàu và đẹp”…mãi mãi là những hồi ức đẹp nhất. Thanh Anh nhìn lại hiện tại mà tiếc vì mình đã lãng phí quá nhiều thời gian. Dù biết rằng thời gian không bao giờ chờ đợi ai, nhưng đến khi nó trôi qua thì người ta mới biết trân trọng. Bây giờ đây dù có muốn bị trả bài cũng không được, ăn nói thì phải biết cân nhắc kĩ càng. Đơn giản vì Thanh Anh đã được người ta gọi là người lớn, mà đã là người lớn thì mọi thứ đều không được tùy tiện như một đứa con nít được…
 
Trở về nhà sau chuyến đi đáng nhớ, dù rất mệt mỏi nhưng Thanh Anh rất vui. Cô mở quyển nhật kí, tranh thủ viết trước khi đi ngủ.
Ngày…tháng…năm…
Angel thân yêu của chị! Chị đang bắt dầu một cuộc hành trình mới và phải tập sống tự lập rồi em biết không? Giờ chị phải tranh thủ ghi lại những thời khắc đáng nhớ ấm lòng tình bạn của chị. Không ai có thể nắm được cái sợi dây thừng đầy uy lực của thời gian mà kéo lại. Chị của em đã không còn là học sinh cấp ba nữa mà đã là một sinh viên rồi. Chính chị cũng không nghĩ mình đã lớn như thế này. Mình đã biết thế nào là giận hờn, là yêu thương, là kĩ niệm thật sự, mình biết nhớ mong da diết nó…và rồi mình buồn! Bởi làm sao tìm lại được những gì mình đã lỡ đánh mất. Nó hồn nhiên, thơ ngây và tinh nghịch biết bao! Mình chỉ là một sinh vật bé nhỏ phải chịu sự điều khiển của quy luật vũ trụ. Đó là tính tất yếu của cuộc sống mà phải không em? Nhưng đó cũng là lí do để con người có trái tim-nơi bắt đầu và kết thúc những gì tươi đẹp nhất!
*
*     *
Bên ngoài khung cửa sổ, trời đang trút những cơn mưa nặng hạt. Nó mang không khí lành lạnh chan hòa với cái nóng tạo nên một cảm giác kì lạ như khiến con người ta được bình tâm lại. Trời mưa buồn. Nó gợi cho người đi xa nhớ về quê hương xứ sở. Nó làm sống dậy nỗi buồn vô cớ trong lòng bao người. Nhưng mưa cũng làm cho người ta như trở nên hiền từ và nhân hậu…Mưa trút xuống là tuôn hết đi những bụi bặm bám trong lòng người. Như một cái gì đó vô hình và gián tiếp, mưa-cứ như là hạnh phúc trào dâng từ tình yêu và nỗi nhớ…
 
   Trong căn phòng ngột ngạt đầy bóng tối, Minh cảm thấy mệt mỏi. Dường như anh đã không thể tìm thấy được một hướng giải quyết nào khác hơn. Anh cũng không thể hiểu nỗi mình nữa. Như là một người con gái tốt. Cô đã cho anh những khoảnh khắc đầy kỉ niệm. Anh nhớ lại những cái hôn đầu tiên thật nhẹ giữa hai người, những lần nắm tay Như đi dạo ở công viên, cả cái lần cô cho anh ăn một bữa cơm có một không hai trong đời... Anh từng nghĩ cô sẽ là người con gái đầu tiên và duy nhất bước chân vào cuộc đời mình. Vậy mà, bây giờ, ngay lúc này đây anh cũng không biết tại sao anh lại không thể yêu cô một cách nồng nhiệt như thưở ban đầu. Cuộc sống này thật quá mơ hồ, phải chăng chính vào lúc anh thiếu tình thương của mẹ thì Như xuất hiện!! Và sự quan tâm tỉ mỉ của cô ấy đã khiến anh nhầm lẫn giữa tình yêu và tình thương…Đầu Minh sắp nổ tung, cơ thể anh như bị một thế lực nào đó ghì xuống thật mạnh. Như trưỡng thành trong một điều kiện quá thuận lợi, cô ấy có tất cả những gì của một gia đình hạnh phúc. Cô ấy có thừa tình yêu thương của mọi người xung quanh. Một gương mặt sắc xảo và thông minh!! Phải chăng, vì cụôc đời cô ấy quá suôn sẻ, quá thuận lợi nên Như chỉ có thể cho Minh niềm vui mà khổng thể chia sẻ được những những nỗi buồn chôn sâu trong lòng anh. Và giờ đây, khi anh xa lánh và rời bỏ Như thì chính anh lại là người phá tan đi cái sự hoàn hảo có tính tương đối ấy của cô. Anh sợ phải đối mặt với cô ấy, sợ phải trả lời những câu hỏi “tại sao…” của Như. Minh không muốn tàn nhẫn nhưng chính anh đã làm như thế vì anh biết rằng mình không thể tiếp tục yêu Như, mà dù có thể đi chăng nữa thì chẳng qua nó chỉ là một sự gượng ép do chính lương tâm anh bắt buột mà thôi…
     Ngày đầu tiên anh và Như cùng vào Sài Gòn, chính Như đã khiến anh không cảm thấy cô đơn. Vì Anh mà cô thi vào ngành quản trị nhà hàng- khách sạn để hai người có thể học chung với nhau. Như không có quyết định riêng cho bản thân mình, mà nói theo một cách khác, có lẽ nhờ Minh mà cô mới có quyết tâm thi vào đại học. Như thiên về đời sống gia đình hơn là quan trọng sự nghiệp. Vì vậy sau khi ra trường, cô thường đề cập đến vấn đề hôn nhân với Minh. Cũng từ đó Minh đã dần dần nhận ra sự khác biệt giữa hai người. Minh là một con cá voi luôn muốn chinh phục biển lớn, anh không thích lệ thuộc vào người khác dù gia đình Như có đủ mọi thứ vật  chất mà anh cần. Cài khoảng cách vô hình giữa hai người ngày càng xa…xa đến nỗi anh không thể nói với cô những lời ngọt ngào và tha thiết, thậm chí là một cử chỉ đơn giản như việc nắm lấy tay Như cũng khiến anh cảm thấy khó khăn…Cho đến một ngày, Minh nhận thấy cần phải chấm dứt, và anh đã quyết định chia tay với Như, mặc cho gia đình cô nhìn anh dưới con mắt là một kẻ sở khanh phụ tình…
   Minh mở cửa sổ và bật đèn để ánh sáng được lọt vào. Anh nhìn đồng hồ…11h30….
   Bất chợt ánh mắt anh đưa về phía một cô gái đang đứng. Cô ấy cũng đang nhìn về phía chung cư của anh. Anh muốn nhìn rõ cô gái nhưng không thể, trời khuya quá tối, khoảng cách gần 100m cũng không đủ để nói là quá gần. Những cơn gió làm mái tóc dài bồng bềnh của Thanh Anh bay bay…
Minh không nhìn rõ khuôn mặt cô nhưng có một điều gì đó rất lạ cứ khiến anh dán mắt vào hình ảnh ấy. Có lẽ nếu Minh là một họa sĩ, chắc chắn anh đã không bỏ qua cơ hội vẽ một bức tranh về cô gái có mái tóc dài bay trong gió đầy ấn tượng này.
  Đã 1h sáng, căn hộ của Minh vẫn chưa tắt đèn. Anh cứ đứng đấy nhìn cô gái, cả khu chung cư chỉ còn mỗi chỗ Minh là đèn vẫn còn sáng…
  Thanh Anh nhìn về chỗ Minh. Anh đang đứng trước ban công. Dù khoảng cách không gần nhưng có lẽ hai ánh mắt họ đã bắt gặp nhau. Cả hai đều thắc mắc về hành động của đối phương- một hành động kì lạ: đứng lặng hang giờ nhìn về phía trước mà chẳng hiểu lí do…
   Bất chợt Minh đưa cánh tay của mình lên chào Thanh Anh. Anh bước  vào phòng tắt đèn. Qua khe hở cửa sổ, anh cũng thấy Thanh Anh vào pong và đóng cửa lại. Minh mỉm cười, đoán ra được một phần lí do để cô gái ấy kì lạ cứ đưa mắt nhìn về căn hộ của mình.
  Hai ngày, ba ngày…rồi một tháng trôi qua, Minh đã phát hiện được thói quen của cô gái không rõ mặt. Và hôm nào anh cũng là người đi ngủ trễ nhất để khẳng định suy luận của mình là hợp lí. Đôi khi anh nghĩ mình đang làm một chuyện thật dư thừa, nhưng những lúc như vậy Minh thường hay mỉm cười và thấy được một chút gì đó nhẹ nhõm. Cũng như Minh, Thanh Anh cũng rất tò mò về người con đàn ông hay vẫy tay chào mình trước khi đi ngủ ấy. Cô cũng đáp lại bằng một cái chào và môi nở nụ cười thân thiện. Thanh Anh rất thích cảm giác lạ lẫm này. Cô và anh ta không hề biết mặt nhau giữa đêm tối nhưng cứ như họ đã gặp nhau ở một nơi nào đó trong tâm hồn cùa hai con người đồng cảm…Minh dùng tay vẽ một dấu chẩ hỏi trước mặt Thanh Anh, cô lắc tay…Thanh Anh rất thích thú về những ngôn ngữ cử chỉ giữa hai người họ, dù là đôi lúc cô cũng chẳng biết anh ta đang muốn nói gì với cô.
   Ngày ngày trôi qua, Minh cảm thấy dường như những hòn đá tảng trong lòng mình bắt đầu tan biến. Thay vào đó là một niềm vui nho nhỏ, chỉ là hành động đơn giản của một cô gái mà đôi khi anh nghĩ nó thật sự điên rồ lại khiến anh không con cô đơn trong đêm tối. Anh không còn bị bế tắc về chuyện của Như nữa…Ngày trước Minh luôn nhìn thẳng vào thực tế và bác bỏ tất cả những gì liên quan tới thế giới nội tâm khó hiểu. Từ khi Như bỏ về Nha Trang trong nỗi thất vọng vì bị anh bỏ rơi mà chẳng rõ lí do chính đáng, từ ngày anh phát  hiện sự có mặt của cô gái đứng trên lầu hai của một ngôi nhà màu xanh, Minh đã có một cái nhìn khác. Anh tin tình yêu là một phép thuật  màu nhiệm mà con người đã may mắn có được. Phải chăng chính tình yêu thương lẫn nhau giữa con người chính là nguồn năng lượng đầy sức sống đã khiến cuộc đời này đầy ý nghĩa và lung linh hơn!
 
                                                                    *
*     *
Trên đỉnh tòa nhà bệnh viện…Thơ ôm một xấp giấy dày trong tay, lặng lẽ bước đi về phía lan can. Đôi mắt vô thần không chớp mí dù gió thổi rất to…
  Thanh Anh đang mãi mê với công việc cho những đề tài của nhóm, điện thoại cô rung lên…
“Xin lỗi mày, Thanh Anh, gặp mày chưa được bao lâu thì…tao đi đây nghe mày. Mày làm ơn nói với mẹ tao rằng tao thương mẹ hơn cả chính bản thân mình”
Tút…tút….
Mày nói gì vậy, bình tĩnh Thơ ơi có nghe tao nói không?-bên kia đầu dây Thơ đã tắt máy mặc cho Thanh Anh la toáng lên…
 “ Mẹ ơi! Con sắp bay theo những con chim sẻ bé bỏng đang tung cánh lượn qua mặt con. Thanh Anh ơi! Tao yêu mày nhất đó, đồ ngốc!”
Thơ nhìn lên trời rồi nhìn về phía trước mặt: một không gian bao la quá!
“Nhắm mắt lại…và bay đi nhé!........”
Thơ thả mình xuống lầu……………………………………………..
Những mảnh giấy trắng bay lượn lờ trên không trung, mỗi tờ giấy đều được viết mực đỏ đòng chữ  con yêu mẹ, con xin lỗi mẹ …
  Thanh Anh cố hết sức đạp, mồ hôi tuôn ra đẫm ướt sũng chiếc áo sơ mi trắng. Có lẽ nếu trong tình trạng này cô đã trở thành một vận động viên chạy xe  đạp cừ khôi.
   “Cái con nhỏ này nói cái gì khó hiểu quá. Trời ạ! Con ngốc kia mày tuyệt đối không được làm chuyện khờ dại. Tao van mày đó”
   Rầm………………
Chiếc xe của Thanh Anh tông vào một chiếc xe máy khác đang chạy qua đường. Hay cánh tay cô cà xuống mặt đường rướm máu. Bánh xe trước bị méo mó vì va đập mạnh. Người đàn ông vội tắt máy, chạy đến đỡ Thanh Anh đứng dậy.
“ Em có sao không? Anh xin lỗi! Chết! Tay em bị chãy máu rồi.”
“Còn trăng với sao gì nữa, tôi đang có việc gấp. Trời đất! Cái xe chết tiệt!”
Thanh Anh đứng dậy rồi bỏ luôn chiếc xe đạp của mình. Cô bực mình nhưng rất nóng lòng cho Thơ. Quên cả đau, cô tìm cách đón một chiếc xe ôm.
“Em có cần đến bệnh viện không, hay em định đi đâu”- Người đàn ông gọi Thanh Anh lại .
Cô tròn xoe đôi mắt: “Bệnh viện, đúng rồi! Anh chở tôi lại bệnh viện A ngay đi, càng nhanh càng tốt”. Nói rồi cô nhảy lên xe. Người đàn ông nổ máy chở Thanh Anh đi trong sự ngạc nhiên về sự khó hiểu của cô gái.
   Thanh Anh đã cảm thấy đau. Nhưng cô vẫn bỏ chạy khi chiếc xe vừa thắng gấp trước cổng bệnh viện. Minh vội gởi xe và cũng chạy theo hướng Thanh Anh.
…Thanh Anh không thể tưởng tượng được. Cô không đứng vững được nữa. Người đàn ông lạ vội chạy đến đỡ cô dậy.
   Xác Thơ làm chiếc chăn màu trắng nhuốm màu đỏ của máu. Bên ngoài, những dấu vết sau khi Thơ tự xác vẫn còn đó. Máu loang lỗ trên nền xi măng trắng. Mẹ Thơ đã ngất đi, bà không chịu nỗi cú sốc quá nặng khi mất đi đứa con gái độc nhất đời mình.
  Thanh Anh quên mất người đàn ông kia chỉ là một người lạ, cô ôm lấy anh ta khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào mà xót  xa cho đứa bạn hẩm hiu.
“Mày khờ quá Thơ ơi, sao lại phải làm như vậy? Chẳng phải mày đã hứa với tao sẽ tiếp tục sống tốt đó sao? Mày biết mày đã rất ích kỉ khi để lại câu con xin lỗi mẹ không? Thơ ơi! Trời ơi! Nó có tội tình gì đâu. Chẳng lẽ chỉ một phút nông nỗi mà nó phải trả một cái giá quá đắt bằng việc đánh đổi cả cuộc đời mình như thế. Nó không đáng nhận kết cục này, không hề đáng mày biết không Thơ ơi! Nó còn quá trẻ, còn bao nhiêu mơ ước nó vẫn chưa thực hiện mà tại sao?...”
  Cú vá đập khiến khuôn mặt  Thơ biến dạng hòan toàn. Điều đó càng làm Thanh Anh đau lòng trước cái chết của đứa bạn thân.
“ Bình tĩnh đi em! Phải can đảm lên chứ”- Người đàn ông vỗ nhẹ vào lưng Thanh Anh an ũi.
*
*     *
Buổi chiều ở bệnh viện, lá rơi xao xác, màu tím của hoàng hôn nhè nhẹ như nỗi buồn của cuộc chia li. Không gian đắm im lặng, mờ nhạt, xa xôi…Trên ghế đá, hai con người cũng lặng thin, không nói điều gì, một thẩn thờ và mệt mỏi, một nhìn người kia mang chút ưu tư…
-         Xin lỗi anh! Em biết vì em bất thần nên mới va vào xe anh- Thanh Anh chợt lên tiếng.
-         Không gì đâu em, anh biết em nóng lòng cho bạn mà. Chiếc xe của em hư rồi, để anh mua trả lại cho chiếc mới,
-         Không cần đâu, lỗi là do em mà. Dù sao cũng cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện và ngồi đây với em. Mà từ sáng tới giờ em vẫn chưa biết tên anh.
-         Anh tên Minh. Còn em?
-         Thanh Anh, nhưng em thích nói tên đầy đủ của em hơn khi người khác hỏi: Đỗ Ngọc Mai Thanh Anh. Em là sinh viên năm 2.
-         Trời đất! Tên em dài mà khó gọi nữa. Phải gọi em bằng hai tiếng Thanh Anh. Nhưng mà tên em đẹp nhỉ!
-         Ừhm…bạn em cũng nói như anh. Nhưng với em cái tên này rất ý nghĩa vì nó là của mẹ em đặt cho.
Minh trầm ngâm, nhìn Thanh Anh sao quen quá. Anh buột miệng hỏi ngay cô.
-         Không hiểu sao nhìn em anh có cảm giác rất thân quen, nhất là tóc em, dài kì lạ, giống một người bạn cũng kì lạ mà anh đã quen.
-         Chắc là người giống người đó anh! Em chưa gặp anh lần nào mà.
-         Có lẽ vậy. Em và Thơ chắc rất thân phải không?
Câu hỏi của Minh làm mắt Thanh Anh ứa nước.
-         Anh xin lỗi!
-         Không sao đâu anh. Ừh…Tụi em là bạn hồi cấp ba tới giờ, cũng gần 5 năm rồi. Thơ nó rớt đại học rồi mất lien lạc với em hơn một năm. Em gặp lại nó cũng chỉ khoảng hơn một tháng. Nó chán nản nên bắt đầu sống tiêu cực. Sau khi biết kết quả thi đại học, thay vì lên Sài Gòn học cao đẳng thì nó lại sa đà vào các quán bar uống rượu. Rồi nó quen Hoàng, một thanh niên nhà giàu nghiện ngập. Nó không giấu em điều gì, kể cả việc nó quá nông nỗi nên đã hủy hoại đời con gái vì gã đó. Chính hắn đã khiến Thơ không thể bước ra khỏi cái hố đen sâu thẳm…
Thanh Anh nói tiếp, giọng cô khàn đi, căm phẫn…rồi  lại khóc.
-         Khi em gặp lại Thơ thì phổi nó đang có vấn đề.  Nó ho nhiều, khuyên  mãi mới chịu đến bệnh viện điều trị, vậy mà…
Thanh Anh thở dài…
-         Bác sĩ bảo nó dương tính HIV và đã chuyển sang giai đọan AIDS. Bệnh phổi thật ra chỉ là vì sức đề kháng quá yếu vì AIDS nên mới bị ảnh hưởng…
-         Em đừng buồn quá, mà hãy cố gắng an ũi mẹ Thơ. Điều đó tốt hơn là em chỉ biết khóc và lại để người khác phải lo cho em. Em thấy anh nói có đúng không?
-         Ừa, Em còn phải liên lạc với những đứa bạn cũ để kịp đưa thi hài Thơ về quê mai táng. Cám ơn anh! Em nhất định sẽ cố gắng…Hi vọng Thơ nó sẽ luôn mỉm cười ở thế giới bên kia.
Minh đưa Thanh Anh về nhà để cô chuẩn bị các thứ cần thiết. Trong lòng anh thoảng một chút bồi hồi…
  Một căn nhà màu xanh, một trệt, hai lầu. Minh nhìn Thanh Anh.
-         Em ở đây?
-         Ừ, em và chị hai ở trên lầu hai của ngôi nhà này. Mà sao nhìn anh có vẻ ngạc nhiên! Có gì đó đặc biệt?
-         Có phải em là người hay ra sân thượng đứng lúc nữa đêm và thường đứng rất lâu?
Thanh Anh tròn xoe đôi mắt còn đỏ hoe:
-         Dạ phải, mà sao anh biết? Chẳng lẽ…
-         Ừ, bất ngờ quá! Không ngờ chúng ta có dịp gặp mặt nhau thế này. Hèn gì nhìn em có gì đó quen quen. Thì ra là vậy!
Thanh Anh cười gượng rồi cô tạm biệt Minh và khép cánh cửa rào lại. Trên lầu, Thanh Mai đang nhìn xuống…
-         Anh chàng đó là ai? Rồi xe của em đâu mà anh ta lại đưa về?
-         Một người bạn mới quen. À mà cũng có thể gọi là quen lâu rồi. Anh ta đụng xe em nên đưa em về.
-         Ừ, em có bị thương chỗ nào không? Chạy xe kiểu gì mà để bị đụng như vậy.Rồi có chuyện gì? Hình như em khóc phải không? Bị đau rồi nhỏng nhẽo với hai hả út?
Mặt  Thanh Anh buồn bã…
-         Thơ …nó mất rồi chị ơi!
Thanh Mai ôm lấy Thanh Anh khi cô vừa nói dứt câu. Mai biết thế nào em mình cũng chịu không nỗi. Mai hiểu cô em tội nghiệp của mình, cô bé đa cảm và hay khóc với chị hai lúc bé, và bây giờ vẫn thế.
-         Đừng khóc nữa út! Khóc một hồi là mệt lắm biết không? Em nín đi, nín và nói cho hai biết chuyện gì đã xãy ra với Thơ.
-         Nó nhãy lầu. Lát nữa em phải chuẩn bị để mai đưa nó về quê mình chôn cất. Em mệt lắm hai ơi! Cảm giác mất đi người mình thương yêu sao khó chịu như thế này! Sống thì khó mà sao chết thì dễ quá hả chị?
Mai cố gắng nói để em mình hiểu cái chết theo một nghĩa khác tích cực hơn.
-         Ngốc ơi! Em còn chưa lớn, rồi sau này em sẽ hiểu thoáng hơn. Đôi khi chết  là một cách để giúp người ta được giải thoát. Đừng có ủ rũ cái mặt xuống như vậy. Chết trẻ hay già không quan trọng, quan trọng là sống một cuộc đời có ý nghĩa hay không thôi em hiểu không?-  Mai xoa đầu cô em gái, Mai chỉ hai mươi lăm tuổi, nhưng cô đã có những suy nghĩ rất sâu sắc. Cô là giảng viên dạy chính trị nổi tiếng của một trường đại học, và cũng là thần tượng của út Thanh Anh. Thanh Anh rất nghe lời chị hai, cô cũng thôi khóc.
Thanh Anh thở một hơi thật mạnh, rồi cô lẳng lặng kéo túi xách ra, xếp vào vài bộ đồ và vật dụng cần thiết.
 
*
*     *
Cỗ quan tài từ từ hạ huyệt trong sự chúng kiến của mọi người. Mẹ Thơ gào thét từng cơn rồi lại ngất đi. Bà ấy không chấp nhận được sự thật. Thanh Anh đau lòng. Cô ôm lấy Ngọc Diệp, rồi nghĩ đến việc rồi mẹ Thơ sẽ phải sống ra sao. Thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương. Nhưng thời gian là bao lâu? Đôi khi nó là cả cuộc đời của một con người…Từ một góc đứng, Phương đang nhìn Thanh Anh…
Đồng Tháp Mười giờ đang vào mùa nước nổi, Những ao sen nở hoa bát ngát, màu hồng của hoa dịu dàng như người thiếu nữ e dè kín đáo. Đôi chỗ còn xen lẫn với màu tím mộc mạc của hoa súng.  Xa xa là một cánh đồng hoa điên điển vàng rực đến mê hồn người. Thanh Anh đi chân đất trên một dãi bờ hẹp. Gió thổi, những làn gió trong lành mang hơi ấm của làng quê, mát và êm êm như lời ru của mẹ. Cô với tay hái mấy đóa sen chuẩn bị nở, tay trái cầm một cái lá thật to che nắng. Đến bên ngôi mộ còn xây dang dở, Thanh Anh đặt hoa xuống.
“Mày có ngửi được mùi thơm thanh khiết của hoa sen không? Còn nhớ không? Mỗi lần về quê mày là tao thích nhất? Lần nào hai đứa cũng chèo xuồng đi hái sen, rồi hái bông điên điển về cho mẹ mày nấu canh chua. Chiêc xuồng lăc lư đến nỗi tao muốn té xuống nước…Về quê mày là tao thích nhất! Chỉ ước gì được ở lại mãi để ngắm sen thôi, chẳng muốn trở về thị xã chút nào. Nhớ không! Rồi sao này chắc tao sẽ ít có dịp về đây nữa, về rồi ai đi hái sen, ai đi hái bông điên điển với tao nữa đây…Mai là tao đi rồi, sẽ nhớ mày nhiều lắm đó biết không…Lớp mình hôm nay ở lại cũng không được bao nhiêu, chỉ còn tao và vài đứa nữa…
Nhớ ngày xưa khi lần đầu tiên đến đây, mày cứ hay chửi tao cái tội nói lộn tên Gáo Giồng thành Giáo Gồng-cái địa danh mày luôn tự hào vì vẻ đẹp hoang sơ và thơ mộng của nó. Rồi mày kể với tao về phim “cánh đồng hoang”, mày bảo mày thích phim đó vì nó dựng trên những cánh đồng mùa nước nổi của Đồng Tháp Mười…”
Cô nói một mình, nhưng cứ như đang nói chuyện với đứa bạn vẫn còn sống. Thanh Anh kể chuyện, kể như một câu chuyện không có hồi kết của nó, say sưa nói, vì cô tin Thơ đang nghe được những lời đó…Thanh Anh cúi xuống lấy cây đàn violon cũ của mình, cô kéo nhẹ bài My memory…những âm thanh khơi gợi lại kí ức đẹp của một câu chuyện cổ tích như đưa tiễn bạn cô, ru linh hồn người chết ngủ mãi một giấc ngủ dài… im lặng một hồi lâu, cô quay trở về…
  
-         Sao không nói gì đi?- Phương chợt hỏi Thanh Anh.
    Trên chuyến xe trở lại Sài Gòn, hai người ngồi cạnh nhau vì có một sự sắp đặt của những đứa bạn tinh nghịch.
Thanh Anh vẫn im lặng.
-         Không thích nói chuyện với Phương có đúng không?
-         Không, vì không biết nói gì, xin lỗi!
Chiếc xe dừng lại, Thanh Anh bước xuống. Phương vội vã nắm lấy tay cô kéo lại.
-         Tại sao Phương không có được bất cứ cơ hội nào từ Thanh Anh? Tại sao Thanh Anh không cho người khác và mình một cơ hội, dù chỉ là một lần?
-         Phương có thể trả lời câu hỏi của Thanh Anh ngay bây giờ được không?
-         Tại sao thích Thanh Anh? Phương nêu ra lí do đi.
-         Vì Thanh Anh là người lạnh lùng nhưng đa cảm, Thanh Anh có một giọng nói sắc nhưng lại rất mềm. Phương biết Thanh Anh biết đàn, biết hát, nhưng chỉ hát mà không đàn, Thanh Anh chỉ đàn cho mỗi Thơ nghe có đúng không? Hôm qua dõi theo Thanh Anh, Phương mới biết điều đó. Phương hi vọng mình sẽ là người thứ hai được nghe Thanh Anh đàn…
-         Phương biết không? Thanh Anh không phải là một người có kinh nghiệm trong tình yêu. Nhưng mình luôn quan điểm tình yêu là một thứ rất mờ ảo, yêu là không bao giờ có lí do, vì dù Phương có nói ra được 100 lí do đi chăng nữa thì cũng vậy thôi. Với Thanh Anh, Phương lúc nào cũng là một người bạn tốt, mình hạnh phúc khi có những người bạn như Phương và mong Phương đừng làm như vậy nữa…Mình không đòi hỏi gì ở người mình thích cả, cho nên Phương đừng thay đổi bản thân vì mình. Thôi chị Mai đang chờ, Thanh Anh phải đi đây, hy vọng Phương sẽ thật sự hiểu…
Thanh Anh chạy thật nhanh đi mà tim còn đập thình thịch. Cô cũng thấy ái ngại với Phương, nhưng đó là những gì có thể nói. Còn Phương thì cứ ngớ người ra đó, nhìn hoài theo một hình bóng của cô bé cứ chạy đi đến lúc xa xăm.
 
   Cô ôm chặt Thanh Mai trên đường đi về nhà. Lưng chị hai ấm quá! Nó như một cái gì đó chở che cho cô, ngồi sau lưng chị hai lúc nào Thanh Anh cũng có cảm giác thật sự an toàn. Cô vòng tay ôm chặt lấy chị, đầu dựa vào lưng chị và thèm được một giấc ngủ sâu…
-         Mai hai lại chở em đi học như thế này nhé! Xe em hư rồi, Hai không chở em lấy gì đi học.
-         Mai chị phải đi tỉnh giảng, em muốn đi thì phải thức thật sớm đó. Nhưng theo tình hình này thì chị nghĩ em nên đi xe đạp của em đi.
-         Xe đạp của em? Không phải hư rồi sao?-Thanh Anh ngạc nhiên.
-         Em về nhà đi rồi sẽ biết.- Mai cười đầy bí ẩn.
Một chiếc xe màu xanh da trời mới nguyên với kiểu dáng nhìn sơ qua cũng biết nó đắt tiền. Mắt Thanh Anh sáng lên.
-         Đẹp quá! Hai mua cho em đấy hả?-Thanh Anh chạy ngay lại nâng niu chiếc xe mới như một báu vật.
-         Không. Chiều qua chị về nhà thì đã thấy nó ở đây rồi. Dì ba nói có người gởi trả cho em chiếc xe. Không nói cũng biết là anh chàng đưa em về hôm trước rồi.
-         À mà nè, anh còn gởi cho em mấy dòng nè, chị cũng muốn đọc xem nó là cái gì nhưng em chị lớn rồi nên chị không có quyền làm như vậy. Đưa nó cho em. Chị có việc phải đi đây…
-         Bye chị hai tâm lí nhất trên đời của em!
Mai xoa đầu Thanh Anh.
-         Thôi đừng có lấy lòng người khác nữa. Vào nhà và ngủ cho khỏe đi.
Thanh Anh cũng muốn rã rời vì chuyến đi dài, lúc chiếc xe chạy ngang nhà mình, cô ngoái đầu nhìn lại, cửa nhà vẫn mở đó, lòng đau như cắt. Cô muốn dừng lại biết bao, gia đình, gia đình…cô gọi thầm hai tiếng đó nhưng ngỡ như nó xa vời quá. Ba ơi! Mẹ ơi! Cô thèm gọi quá! Đột nhiên cô cảm thấy không ghét ai hết, vì thực sự cô yêu gia đình mình biết bao! Nước mắt tuôn ra lăn dài trên má…
Cô lấy cây đàn của mình ra, lấy vải thấm nước lau sạch nó, ôm nó vào lòng nâng niu. Ngày phát hiệnThanh Anh đi học đàn lén, ba cô đánh cô đến nỗi cô tưởng mình đã chết. Mẹ cô chỉ biết ôm con đầy thương tích mà khóc. Thanh Anh không trách, vì nghe mẹ kể lại, ba cô từng rất đau khổ vì chính người yêu ba ngày trước đã bỏ ông theo một tay violon có tiếng, nhưng cô chỉ hận sao ba lại có thể đối xử với mẹ tàn nhẫn như vậy. Ba không thương mẹ, lấy mẹ chỉ vì quên đi người yêu cũ đã phụ bạc ông…Nghĩ đến đều đó Thanh Anh cảm thấy đau, đau vì được sinh ra một cách quá máy móc, một cách quá thừa thải. Nó dựa trên cơ sở gì mà cô tồn tại trên đời này? Cô luôn đặt ra câu hỏi ấy trong đầu mình. Thanh Mai thường nói với em của mình hãy đừng suy nghĩ đến những chuyện của người lớn đó. Mọi người được sinh ra đều là món quà của tạo hóa ban cho cuộc đời này, thế giới này có bất công, có đau khổ, đừng bao giờ than vãn mà ngược lại hãy chiến đấu với nó để thay đổi cuộc đời mình. Nhưng Thanh Anh quá nhạy cảm, cô không quên những gì chị hai nói nhưng để làm được nó thì quả là một điều không thể. Thanh Mai và Thanh Anh là hai chị em nhưng cá tính hoàn toàn trái ngược nhau. Thanh Mai mạnh mẽ và dễ dàng đứng lên từ thất bại, còn Thanh Anh thì hầu như là hòan toàn ngược lại…
  Giật mình tỉnh dậy, đón những tia nằng cuối cùng của hoàng hôn phẳng lặng, đầu Thanh Anh nặng nề như có một tảng đá to sừng sững trong đó. Cô hứng một bát nước đầy, úp cả khuôn mặt mình vào đó, nước vào mũi làm cô ho sặc sụa. Nước mắt chãy ra vì bị sặc nước. Chạy vào phòng lấy mảnh khăn giấy, cô chợt thấy cái thư chị hai đưa lúc chiều.
    “Anh mua tặng em lại chiếc xe đạp, em thấy hài lòng không? Nếu thích thì nhắn tin lại cám ơn anh theo số…nhé! Mấy bữa tối anh đứng ở ban công nhìn sang nhà  em, thấy em không xuất hiện thì anh biết là em chưa về rồi. Mong em luôn vui.                                                             Người bạn kì lạ của em.
                                                                                               Anh Minh”
Cô cười vì câu nói “ người bạn kì lạ” của Minh.  Thanh Anh nhắn lại cho Minh:
“Thanks anh! Hôm ney em mệt nên chắc không ngắm thành phố với anh được rồi. Chiếc xe của anh đẹp lắm!”
Minh đang làm việc, thấy tin nhắn của Thanh Anh, lòng anh vui lạ lẫm, ba ngày Thanh Anh về quê là anh lại thấy trống vắng gì đó…cũng không hiểu như thế nào. Đó có thể gọi là nhớ không? Anh tự hỏi lòng mình như thế.
“Em mệt vậy ngủ đi. Đừng buồn chuyện của Thơ nữa em nhe! Ngủ ngon cô bé 1h khuya”
 “Này, ai bảo em là cô bé 1h khuya? Vậy phải gọi anh là chàng trai 1h khuya luôn rồi”
“Thôi em nghĩ đi, khi nào em khỏe thì mình nói chuyện nhiều hơn em hé! Hẹn em 1h khuya mai!”
 
 
Ngày…tháng…năm…
Đã qua mấy ngày rồi phải không em? Có lẽ chị sẽ không bao giờ quên được nó, có lẽ đây là một sự nối tiếc ở chính bản thân chị. Giữa sự sống và cái chết dường như chẳng bao giờ có ranh giới rõ ràng. Có chăng thì nó cũng quá mỏng manh so với khát vọng sống của con người. Cái chết của Thơ khiến chị suy nghĩ nhiều. Nó cho chị nhìn thấy được giá trị của cuộc sống này. Bản thân chị cũng chưa biết đến khi nào mình sẽ chết. Bởi vậy bây giờ mình phải trân trọng cuộc sống được ban cho. Đúng! Phải sống có ý nghĩa, tận dụng từng thời khắc để sống, để lỡ có gì thì cũng chẳng phải hối tiếc.
Nếu thuợng đế bắt chị phải chết, cũng xin hãy để chị trả xong những gì chị còn nợ trong cuộc đời này rồi hãy chết. Chị không muốn trước khi chết phải thốt lên câu “con xin lỗi mẹ” như Thơ. Nó quá ích kỉ có đúng không em! Câu xin lỗi của nó không đáng để chấp nhận.Sao nó có thể ra đi một cách dễ dàng như vậy được, sao lại chết? Chị biết trên đời này thật hiếm hoi để kiếm tìm ra một kì tích thật sự nhưng chị không muốn, thật sự không hề muốn Thơ chết. Không thể tưởng tượng được 20 năm sống của một con người giờ chỉ còn là cát bụi…
Nếu cuộc đời có những điều nghiệt ngã, sao ông trời lại gán nó cho những người không đáng như thế này…Ngột ngạt…xin hãy cho tôi một phút bình yên để suy ngẫm về cuộc đời mình… Vĩnh biệt Thơ…
   Thanh Anh xếp lại quyển nhật kí mà lòng cô nặng trĩu... Một trang tưởng nhớ dành cho cô bạn thân mãi mãi ra đi…
 
 
*
*     *
 
 
Một ánh nhìn...
 
Có những cái nhìn dù chỉ là thoáng qua nhưng đọng lại trong mắt ai đó, có những cuộc gặp gỡ không thể xác định được lí do tại sao lại tìm thấy nhau, có những lời nói không bao giờ thốt ra từ cửa miệng nhưng chất đầy trong mắt ai và ai đó đã nhìn thấy…
Có những tình cảm rất lạ, lạ đến mức người ta không thể tìm ta được nguyên nhân chính đáng để làm giảm sự mơ hồ của nó, có những khoảng cách không thể ngăn cản được con người ta đến được với nhau…Và…có những sự im lặng giữa hai tâm hồn đang mải mê và say đắm khi đang nghĩ về nhau…
“Sắp 1h rồi phải không em?”
“ừhm…một chút lạnh của đêm…”
Đứng dậy, bước ra…
“Em biết thế nào là cảm giác không”
“Cảm giác là bâng quơ, là mơ, là mộng, là thật, là ảo, là khơi gợi từ một nơi nào đó trong tâm hồn ta, có thể nó bắt đầu từ một lí do nào đó xuất hiện trong tâm tưởng mà đôi khi nó rất xa lạ mà ta lại thấy nó vô cùng quen thuộc…”
“Em triết quá! Như bà cụ non vậy”
“Này, anh hỏi thì em mới trả lời, hôm nay sao anh vô duyên quá!”
“Này, thì anh thấy em còn trẻ mà suy nghĩ nhiều quá đi chứ. Đôi khi em nói cái gì anh cũng không hiểu đấy”
“Em bực rồi, dường như càng nói chuyện với anh lại càng thấy anh vô duyên hẳn ra. 2h rồi, không nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đây.”
Sign out…
Minh mỉm cười dù cô bé đã không thèm nói chuyện với anh nữa…
Nói, phản bác, tranh luận về những chuyện không đâu. Một thói quen mà Thanh Anh và Minh có từ khi kết bạn với nhau trước khi đi ngủ, sự ngây thơ của cô bé sắp bước qua tuổi 20 làm Minh như trẻ lại. Anh bắt đầu mỉm cười nhiều hơn, nói đùa với đồng nghiệp cũng nhìu hơn. Điều đó khiến mọi người ngạc nhiên vì sự thay đổi kì lạ của anh quản lí khó tính và khá lạnh lùng của họ ngày trước.
Yahoo! Messenger.
“Em ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Con gái gì mà nói chuyện cọc lóc thế?”
“Này, anh vừa phải thôi chứ, bắt bẻ người khác là sở thích của anh đấy hả?”
“Ừ, thích vậy, mà anh đang nghèo này, cũng vì mua xe cho em mà ra nông nỗi này đó.”
“Ý anh là sao? Cho xong rồi tính đòi lại hả?”
“Aha em nói đúng thế!”
“Nhưng em lỡ xài mấy tháng rồi, không trả anh đâu.”
“Không sao đâu em, em cứ chạy xe lại trả anh, xài mấy tháng nhưng bán ra chắc cũng đước triệu đó. Anh hối hận rồi, đòi lại là vừa.”
“Anh nói thật hả?”
“Không lẽ anh nói láo em, anh tặng em chứ đâu có nói là cho em luôn. Bây giờ em không trả thì coi như em là người chiếm đoạt của cải người khác đó. Mai em cứ chạy xe lại quán cà phê ở đường B, anh đón em ở đó để lấy xe lại luôn”
“Trả thì trả, đồ xấu! Chưa thấy ai như anh hết, không biết tất cả con trai ở Nha Trang mà như anh thì không biết chuyện gì sẽ xãy ra nữa, chắc là bị ế vợ hết. Hứ! Tưởng anh tốt lắm, ai ngờ xấu tới mức độ đòi luôn cả những gì cho người khác”
Sign out.
 
- Này, sao bà bực vậy- Chi lên tiếng khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Thanh Anh.
- Không bực sao được, mai không biết đi học bằng gì kìa. Chị hai thì đang chuẩn bị đám cưới, bận rộn đủ thứ thì lấy thời gian đâu mà chở đi
- Chứ bình thường bà đi học bằng gì mà hôm nay bảo thế?
- Xe đạp, mà chiều nay phải trả cho cái gã đó, chịu nỗi không?-giọng Thanh Anh hậm hực.
- Ủa là sao? Sao lại trả?
- Thì bị đòi lại mới trả, cái tên đó lớn rồi mà không có một chút uy tín gì hết. Đúng là ích kỉ!
- Ừ,người gì mà kì vậy bà, mà, tui thấy chuyện này hơi bị ngồ ngộ sao đó. Tự nhiên ai lại làm vậy, bà nghĩ có đúng không?
- Không, không thèm, mà thôi không nói chuyện đó nữa, tí bị giảng viên gọi bây giờ.
******************
 
Minh đã đứng đấy đợi Thanh Anh từ sớm. Anh đã đặt sẵn một bàn tại vị trí ngắm nhìn thuận tiện nhất. Anh tự cười một mình vì sự ngây thơ đến nỗi trở thành hồ đồ của cô bé, nhưng có lẽ chính nó với anh cũng là món quà vô giá của thượng đế ban cho trong lúc anh mệt mỏi nhất. Nhìn lên cây thánh giá cao vút của một nhà thờ gần đấy, anh dành cho mình vài giây để cầu nguyện một điều gì đó.
Thanh Anh còn đang lúng túng chưa xác định được thì bất chợt cô nhìn thấy Minh.
-         Này, xe của anh, trả lại, với một điều kiện.
-         Gì chứ?
-         Mang chiếc xe cũ của em trả lại đây
Minh cười:
-         Thôi em vào đi rồi nói chuyện trả hay không trả lại sau…
Thanh Anh còn ngơ ngác vì cái tính tình cô nghĩ là “bốc đồng” của Minh thì bị anh nắm tay kéo cô vào ngồi xuống ghế. Má Thanh Anh đỏ lên vì ngượng, dường như tính nhanh trí đã giúp cô đóan được lí do khiến Minh đòi lại chiếc xe của mình, lần đầu tiên trong đời cô thấy một cách mời uống càfê kiểu như Minh. Anh gọi một tách cà phê đen Capuchino, Thanh Anh cũng uống càfê đen. Bên ngoài, ánh đèn chớp nhấp nháy làm nổi bật những thân cây làm cảnh, trên đầu Thanh Anh là một giàn hoa tigôn lòa xòa phủ đầy hoa tím, cô với tay hái một bông hoa đặt xuống bàn, không ngửi. Cuộc nói chuyện diễn ra không đầy một giờ nhưng cũng đủ để Minh có thể hiểu thêm một chút về cô bé mà anh thường có những cảm giác lạ lẫm kể từ lần đầu tiên gặp mặt đến tận bây giờ. Anh nhìn thấy trong mắt cô bé là một cái gì đó rất sâu thẳm, nụ cười trong sáng như ánh dương lúc ban mai, giọng nói đôi khi xen lẫn hài hước khiến anh phải bật cười, có lẽ đó là một trong số những người ít ỏi có khả năng làm anh cười trong niềm vui thật sự.
Thanh Anh gắn cành hoa tím lên chiếc rổ xe của mình, tạm biệt Minh cùng với một nụ cười để lộ chiếc răng khểnh xinh xắn.
***********
Thanh Mai rạng ngời trong chiếc váy cưới màu trắng sang trọng, cô và chồng đang đứng trước cổng nhà hàng đón khách để chuẩn bị cho những nghi lễ cần thiết trong ngày cưới. Thanh Anh cũng mặc một chiếc váy ngắn màu trắng trẻ trung, thế là cái ngày cô lo sợ cũng đến, bắt đầu từ ngày mai cô sẽ phải sống một mình, vừa vui cho chị nhưng cũng buồn cho mình. Cô nghĩ đến chuyện sẽ không ai dỗ khi cô khóc nữa, không ai gọi thức dậy đi học, không ai nấu cho cô ăn những món ăn quen thuộc như những ngày ở nhà, không ai nhắc nhở cô phải đi ngủ sớm để giữ gìn sức khỏe nữa… Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của chị, cô thấy lòng mình an ũi được một chút. Đà Nẵng xa quá, có lẽ cô cũng không gặp chị  được bao nhiêu lần trong năm. Bỏ lại tiếng cười và những lời chúc phúc cho cô dâu chú rể, cô lén đi ra ngoài dạo một vòng khu nhà hàng sang trọng tìm một chút không khí thoáng đãng.
-         Sao lại ngồi ở đây?
Thanh Anh giật mình vì câu hỏi phá tan sự im lặng của cô. Sự xuất hiện bất ngờ của Minh làm cô nhìn đến chăm chú.
-         À, anh cũng dự tiệc cưới của chị em đấy. Anh và chồng chị em quen nhau, làm chung công ty mà.
Minh ngồi xuống cạnh hồ nước chỗ Thanh Anh đang ngồi, đi theo cô từ bao giờ và rời khỏi bàn tiệc, cảm giác ngồi cạnh Thanh Anh, lần thứ hai này, vẫn là lúc cô đang buồn và im lặng không thốt ra dù chỉ một lời, chỉ thấy khóe mắt long lanh đến kì lạ…
*********
Thanh Anh ngồi một mình trên chiếc ghế, cạnh cánh cửa thông ra sân thượng, căn phòng này cô ở một mình từ trước tới giờ, nhưng hôm nay nó dường như trống vắng …
-Ơ, chị hai! Sao chị về đây?
- Tối nay chị ngủ chung với em, có được không út?
Mai nằm cạnh cô em út của mình, thao thức mãi không ngủ được. Cô ôm đứa em tội nghiệp vào lòng mà khóc. Thanh Anh cũng không ngủ, cô nhụi đầu vào chị hai, chỉ muốn nói Mai đừng để cô ở lại một mình. Hai chị em thức đến tận lờ mờ sáng...
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9