hỏa kiếm

Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 51 bài trong đề mục
Tác giả Bài
nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
hỏa kiếm - 01.02.2010 17:25:47
phần tiếp theo của "eldes-đại ca
 
Tên sách: Brisingr – Hỏa Kiếm
Tác giả: Christopher Paolini
Nhà xuất bản: Trẻ
Năm xuất bản: 2008
---------
Nguồn: sas (Media fire)
Sửa chính tả: tthao_njmo (TVE)
Chuyển sang ebook: tthao_njmo (TVE)
Ngày hoàn thành: 20/7/2009
http://www.thuvien-ebook.com
 

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:27:24
Tóm tắt 2 tập đầu
Eragon, một cậu bé nông dân mười lăm tuổi, vô cùng kinh ngạc khi một viên đá xanh
lục sáng loáng xuất hiện trước mặt nó trong dãy núi Spine. Eragon mang viên đá về nơi ở
với người cậu, ông Garrow, và người anh họ, Roran, ở ven làng Carvahall. Cậu Garrow
và bà vợ đã mất, bà Marian, đã nuôi Eragon từ nhỏ. Không ai biết về cha của Eragon, còn
mẹ của Eragon, bà Selena, là em của cậu Garrow, đã qua đời trước khi Eragon có thể nói
được tên bà.
Sau này, viên đá nứt ra và một con rồng nhỏ xuất hiện. Khi Eragon động vào con rồng
này, một dấu ấn màu bạc xuất hiện trong lòng bàn tay nó, tạo thành mối quan hệ định
mệnh giữa nó và tộc rồng , khiến Eragon trở thành một Kỵ Sĩ Rồng trong thần thoại. Cậu
bé đặt tên nàng rồng là Saphira, tên này gắn liền với một con rồng cái khác cùng tên dựa
theo lời của lão Brom, người kể chuyện.
Liên Minh các Kỵ Sĩ đã được thành lập từ hàng ngàn năm trước sau cuộc chiến đẫm
máu giữa thần tiên và loài rồng, nhằm mục đích ngăn chặn chiến tranh nổ ra giữa hai phe.
Kỵ Sĩ Rồng là những người gìn giữ hoà bình, giảng sư, chữa bệnh, triết gia, và cũng là
pháp sư mạnh mẽ nhất vì mối giao kết với rồng khiến pháp lực của họ vượt trội hơn.
Dưới sự hướng dẫn và bảo vệ của họ, thế gian tận hưởng thời kỳ vàng son.
Khi loài người tới được vùng đất Alagaësia, họ cũng được xếp vào dòng giống cao quý
và thượng đẳng nhất. Sau nhiều năm hoà bình, tộc Urgals hiếu chiến đã tàn sát con rồng
của một Kỵ Sĩ trẻ thuộc tên Galbatorix. Sự mất mát này khiến hắn ta trở nên điên rồ, và
khi bị khước tù về việc sở hữu một con rồng khác, hắn đã âm mưu lật đổ hội đồng tiền
bối.
Hắn ta trộm một con rồng khác rồi đặt tên nó là Shruikan, ép nó phục vụ hắn ta bằng
các sự ràng buộc pháp thuật, và tập họp quanh hắn một nhóm mười ba người gọi là
những kẻ Phản Đồ. Với sự giúp đỡ của những kẻ phản bội này, Galbatorix đã lật đổ hội
đồng Kỵ Sĩ, giết chết thủ lãnh của họ là Vrael và tự xưng lên ngôi vua của đế quốc
Alagaësia. Hành động của hắn ép các vị thần tiên phải rút lui về nơi sâu thẳm thuộc
những dải rừng trên phía bắc; người lùn phải trốn ở trong các đường hầm và hang động,
dường như không có tộc nào rời khỏi khỏi nơi ẩn náu bí mật của họ. Sự giao tranh giữa
Galbatorix và các tộc khác đã kéo dài hàng trăm năm, trong thời gian đó đám Phản Đồ
đều lần lượt qua đời hết vì khá nhiều lý do. Nhận thấy tình thế đang loạn lạc, đồng thời
tình hình chính trị căng thẳng đang leo thang, Eragon đã quyết định được hướng đi của
mình.
Vài tháng sau khi Saphira nở ra từ viên đá, hai tên lạ mặt, dáng như bọ cánh cứng, gọi
là Ra'zac đến làng Carvahall để tìm viên đá vốn là trứng nở ra nàng rồng Saphira. Eragon
2

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:28:57
và Saphira tìm cách trốn thoát bọn chúng nhưng bọn người này lại hủy đi nhà của Eragon
và giết cậu Garrow của nó.
Eragon thề sẽ truy lùng và giết chết bọn Ra'zac. Khi nó rời khỏi làng Carvahall, lão kể
chuyện Brom, người biết về sự hiện hữu của Saphira, gạ gẫm và yêu cầu được đi theo.
Lão Brom tặng Eragon thanh kiếm đỏ của một Kỵ Sĩ Rồng, thanh kiếm này tên là Zar'roc
nhưng lão từ chối cho biết làm sao có được thanh kiếm này.
Eragon học hỏi được nhiều thứ từ ông Brom trong chuyến du hành này, kể cả kiếm
thuật và pháp thuật. Khi mất dấu vết của bọn Ra'zac, họ đi tới thành phố cảng Teirm và
thăm một người bạn cũ của lão Brom là ông Jeod, người mà lão Brom nghĩ là có thể giúp
bọn họ tìm hang ổ của tụi Ra'zac. Ở Teirm, họ biết được đám Ra'zac sống ở một nơi gần
thành phố Dras-Leona. Eragon đồng thời được bà phù thủy Angela tiên đoán về vận
mạng và trao cho cậu hai lời khuyên lạ lùng từ người bạn đồng hành của bà ta, con ma
mèo Solembum.
Trên đường tới Dras-Leona, lão Brom lộ ra ông ta là một cộng sự của người Varden,
một nhóm phản loạn âm mưu lật đổ Galbatorix, và cho biết ông ta lẩn trốn tại Carvahall
để chờ một Kỵ Sĩ Rồng mới xuất hiện. Hai mươi năm trước, ông Brom có tham gia vào
vụ cướp trứng rồng Saphira từ chỗ Galbatorix và trong cuộc tranh đoạt đã giết chết
Morzan, người đầu tiên và cũng là người cuối cùng của đám Phản Đồ. Lúc đó hỉ có hai
quả trứng rồng là còn tồn tại và cả hai đều nằm trong quyền sở hữu của Galbatorix.
Tới gần Dras-Leona, bọn họ lại chạm trán với đám Ra'zac, ông Brom bị bọn chúng giết
chết trong lúc muốn bảo vệ Eragon. Một người thanh niên trẻ tên Murtagh đã đánh đuổi
đám Ra'zac đi. Khi cái chết gần kề, ông Brom thú nhận rằng ông đã từng là một Kỵ Sĩ và
con rồng bị giết của ông cũng tên là Saphira.
Eragon và Saphira sau đó quyết định gia nhập người Varden, nhưng Eragon lại bị bắt
giữ ở thành phố Gil'ead và mang tới trước mặt Durza, một Tà Thần ác độc và cường
mạnh phục vụ dưới trướng Galbatorix. Dưới sự giúp đỡ của Murtagh, Eragon vượt ngục,
mang theo với nó một thần tiên tên Arya, cũng là một tù nhân của Durza và là một sứ giả
của người Varden. Arya đã bị trúng độc và phải cần được người Varden cứu chữa.
Bị lũ Urgals truy đuổi, bốn người bọn họ trốn được tới tổng hành dinh của người
Varden trong dãy núi khổng lồ Beor cao hơn mười dặm. Hoàn cảnh ép Murtagh, người
không bao giờ muốn đi tới chỗ của người Varden, phải tiết lộ là anh ta chính là con trai
của Morzan. Nhưng Murtagh đã luôn lên án việc làm ác độc của người cha đã chết và đã
trốn khỏi cung điện của Galbatorix để tìm lấy vận mệnh riêng cho bản thân. Anh ta cho
Eragon biết rằng thanh kiếm Zar'roc đã từng thuộc về người cha của mình.
Trước khi bọn họ bị đám Urgals áp đảọ, Eragon và các bạn bè được giải cứu bởi người
Varden, vốn sống ở Farthen Dûr, một trái núi rỗng Tronjheim cũng đồng thời là kinh
thành của người lùn. Khi vào tới trong, Eragon được đưa tới Ajihad, vị thủ lãnh của
người Varden, trong khi Murtagh bị cầm tù vì mối quan hệ với Morzan.
3

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:30:32
Eragon gặp mặt vua người lùn, Hrothgar, và con của Ajihad, tiểu thư Nasuada, và bị
thử thách bởi cặp Sinh Đôi, hai tên pháp sư thô tục dưới trướng Ajihad. Eragon và
Saphira cũng ban phúc cho một em bé mồ côi người Varden trong lúc họ ráng chữa lành
độc của Arya.
Chuyến dừng chân này của Eragon bị phá ngang bởi tin quân Urgals đang tiến quân
dưới mặt đất, theo các đường hầm của người lùn. Trong trận chiến sau đó, Eragon bị tách
khỏi Saphira và bị ép phải độc chiến với Tà Thần Durza. Vốn mạnh hơn bất kỳ nhân loại
nào, Tà Thần Durza dễ dàng đánh bại Eragon, chém nó một nhát sau lưng từ vai xuống
tới hông. Ngay lúc đó, Saphira và Arya phá vỡ nóc phòng, một viên sao xaphia rộng sáu
mươi bộ, đánh lạc hướng Durza và tạo cho Eragon cơ hội đâm xuyên tim hắn ta. Được
thoát ra khỏi thần chú của Durza đang điều khiển bọn họ, người Urgals bị đánh lui.
Trong lúc Eragon nằm bất tỉnh sau trận chiến, nó được một người truyền âm từ xa tự
nhận là Togira Ikonoka, Người Tàn Mà Không Phế. Ông ta thôi thúc Eragon tới
Ellesméra, thủ đô của các vị thần tiên để học pháp thuật.
Khi Eragon tỉnh dậy, nó đã có một vết thẹo lớn dọc sau lưng. Nó thất kinh khi nhận
thức được là chỉ đâm chết Durza nhờ may mắn và điều cần thiết nhất bây giờ là phải tu
luyện thêm cho bản thân. Đây là kết cuộc của Quyển Một, Eragon quyết định, đúng vậy,
nó tìm ra ông già Togira Ikonoka và theo học ông ta.
Quyển "Đại Ca" bắt đầu ba ngày sau khi Eragon giết chết Durza. Người Varden đang
hồi phục sau trận chiến Farthen Dûr; Ajihad, cùng Murtagh và cặp Sinh Đôi, đang truy
lùng tàn dư của đám Urgals, lúc này đã lẩn trốn vào các đường hầm ở dưới Farthen Dûr
sau cuộc chiến. Sau khi bị một đám Urgals tập kích bất ngờ, thủ lãnh Ajihad bị giết còn
Murtagh và cặp Sinh Đôi biến mất trong chiến loạn. Hội đồng tiền bối của người Varden
chỉ định tiểu thư Nasuada lên kế nhiệm cha cô ta làm tân thủ lãnh của người Varden, và
Eragon tuyên thệ trung thành với cô ta như một khanh tướng.
Eragon và Saphira quyết định phải đến Ellesméra để bắt đầu tu luyện với Người Tàn
Mà Không Phế. Trước khi họ đi, vua người lùn Hrothgar đề nghị nhận Eragon vào tộc
của ông ta, tộc Dûrgrimst Ingeitum và Eragon đồng ý, điều này khiến cậu có được đầy đủ
quyền lợi như một người lùn và có quyền tham dự vào các buổi hội họp của bộ tộc.
Cả hai người Arya và Orik, con nuôi của Hrothgar, đều theo Eragon và Saphira trong
chuyến du hành tới xứ sở thần tiên. Trên đường đi, họ dừng chân tại Tarnag, một thành
phố người lùn. Một số người lùn rất thân thiện, nhưng Eragon biết được có một tộc không
thích cậu và Saphira, tộc Az Sweldn rak Anhûin, những người này ghét Kỵ Sĩ và đám
rồng bởi vì bọn Phản Đồ đã giết quá nhiều người của họ.
Đoàn người cuối cùng cũng đến được Du Weldenvarden, rừng của các thần tiên. Tại
Ellesméra, Eragon và Saphira gặp được Islanzadi, nữ hoàng của thần tiên, người mà họ
được biết là mẹ của Arya. Họ cũng gặp được Người Tàn Mà Không Phế, chính một thần
tiên cổ xưa tên Oromis. Ông ta cũng từng là một Kỵ Sĩ. Oromis và con rồng Glaedr của
ông ta, đã che giấu sự sống còn của họ với Galbatorix mấy trăm năm qua trong lúc họ tìm

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:31:43
cách lật đổ tên vua này.
4
Cả Oromis và Glaedr đều bị ảnh hưởng của những vết thương cũ khiến họ không thể ra
tay được, Glaeder thì bị mất một giò còn ông Oromis, đã từng bị bắt giữ và đánh đập bởi
đám Phản Đồ, đã không còn có thể điều khiển được một số lớn pháp thuật và cũng
thường hay bị những cơn động kinh khiến thân thể luôn suy nhược.
Eragon và Saphira bắt đầu tu luyện, cả chung với nhau lẫn riêng biệt. Eragon học hỏi
được nhiều chuyện về lịch sử các giống dân định cư tại vùng đất Alagaësia, kiếm thuật và
cổ ngữ, là thứ mà các pháp sư đều sử dụng. Trong lúc học cổ ngữ, nó khám phá ra mình
đã phạm một sai lầm tệ hại khi nó và Saphira ban phước cho đứa bé mồ côi tại Farthen
Dûr: ý nó muốn nói là "Hãy để bé được che chở khỏi những nỗi bất hạnh," nhưng cậu lại
nói, "Hãy để bé là vật chắn của những nỗi bất hạnh." Lời nguyền của cậu đã khiến em bé
phải che chắn mọi người xung quanh khỏi bất cứ nỗi đau đớn bất hạnh nào.
Saphira nhanh chóng tiến bộ trong việc học hỏi từ Glaedr, nhưng vết thẹo của Eragon,
chứng tích của cuộc chiến với Tà Thần Durza, đã làm việc tu luyện của nó khó khăn hơn
rất nhiều. Vết thẹo này không những khiến lưng nó bị biến dạng, còn hay bất ngờ làm
mất hết năng lực của nó dưới những cơn co thắt đau đớn. Nó không biết làm cách nào để
có thể tiến bộ trong pháp thuật và kiếm thuật nếu chứng co giật này vẫn còn tiếp tục.
Eragon bắt đầu nhận thức được rằng trái tim nó đang hướng về Arya. Nó thú thật điều
này với cô ta, nhưng bị từ chối, rồi nhanh chóng sửa soạn quay về với người Varden.
Sau đó các vị thần tiên thực hiện một nghi lễ là Agaetí Blödhren, hay hội Huyết Thệ, và
trong lần đó Eragon đã trải qua một lần biến hình kỳ diệu; nó trở thành một người lai giữa
nhân loại và thần tiên, không hẳn là thứ này và cũng không hẳn là thứ kia. Kết quả của
việc này là vết sẹo đã lành lại và nó lại có pháp lực siêu phàm của giới thần tiên. Hình
dáng của cậu cũng có thay đổi, bây giờ thì trông nó có phảng phất chút nét mặt của thần
tiên.
Đến lúc này, Eragon biết được người Varden đã sắp sửa đại chiến với triều đình và rất
cần sự trợ giúp của nó cùng Saphira. Trong lúc Eragon không có ở đó, Nasuada đã dẫn
người Varden rời khỏi Farthen Dûr tới Surda, một quốc gia phía nam của triều đình mà
vẫn còn giữ quyền tự trị từ Galbatorix.
Eragon và Saphira rời khỏi Ellesméra cùng với Orik sau khi hứa với ông Oromis và
Glaedr là sẽ quay lại để tiếp tục tu luyện trong thời gian sớm nhất.
Trong lúc đó, người anh họ của Eragon, Roran, cũng trải qua những cuộc mạo hiểm
riêng của anh ta. Galbatorix gởi đám Ra'zac và một quân đoàn của lính triều đình tới làng
Carvahall, tìm kiếm bắt giữ Roran, để có thể dùng anh ta uy hiếp Eragon. Roran tìm cách
trốn thoát tới khu đồi núi gần đó. Anh ta và các dân làng khác cố gắng chống chọi đẩy lui
đám lính. Vô số dân làng bị giết chết trong lúc này. Khi Sloan, lão hàng thịt trong làng,
người lúc nào cũng ghét Roran và chống đối việc Roran cầu hôn với cô con gái Katrina
của ông ta, phản bội lại Roran và tiết lộ tin tức với đám Ra'zac, bọn quái vật hình dáng

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:32:47
như bọ cánh cứng tới tìm và tấn công Roran giữa ban đêm ngay tại phòng ngủ của anh.
Roran chiến đấu với chúng và tìm được lối thoát nhưng bọn Ra'zac lại bắt giữ được
Katrina.
5
Roran thuyết phục dân làng Carvahall rời làng đi tìm nơi trú thân với người Varden tại
thành Surda. Mọi người cùng đi với nhau theo hướng tây tới vùng ven biển với niềm hy
vọng là có thể lấy thuyền từ đó tới nơi cần đến. Trong khoảng thời gian này, Roran chứng
minh với mọi người anh là một người thủ lãnh giỏi, hướng dẫn mọi người an toàn vượt
dãy núi Spine tới vùng ven biển. Tại thành phố cảng Teirm, họ gặp được ông Jeod, người
cho Roran hay rằng Eragon đã trở thành một Kỵ Sĩ Rồng và giải thích việc tại sao bọn
Ra'zac tìm tới làng Carvahall, là vì Saphira. Ông Jeod đề nghị được giúp Roran và các
dân làng tới Surda, đồng thời chỉ ra rằng một khi Roran và dân làng đến vùng an toàn của
người Varden, Roran có thể tranh thủ sự trợ giúp của Eragon trong việc giải thoát
Katrina. Ông Jeod và các dân làng cướp một chiếc thuyền và căng buồm vượt biển tới
Surda.
Eragon và Saphira quay về lại với người Varden, lúc này đang chuẩn bị cho chiến trận.
Eragon nghe được về chuyện xảy ra trên người em bé mà nó đã ban phúc lúc trước: tên
cô bé là Elva, và mặc dù theo tuổi thì cô ta chỉ là một em bé, nhưng cho dù diện mạo của
cô chỉ là một đứa bé gái bốn tuổi, nhưng giọng nói và cử chỉ của cô lại là của một người
trưởng thành từng trải. Thần chú của Eragon đã khiến cô cảm nhận được đau khổ của
những người cô gặp mặt và buộc cô phải bảo vệ họ; nếu cô ráng chống lại sự thúc đẩy
này thì bản thân cô lại phải chịu đựng đau khổ.
Eragon, Saphira cùng với người Varden cưỡi ngựa tới giao chiến với đám lính của triều
đình ở Cánh Đồng Cháy, một vùng đất lớn mà than khói cháy âm ỉ dưới lòng đất. Họ
ngạc nhiên khi một Kỵ Sĩ xuất hiện bên cạnh một con rồng đỏ. Kỵ Sĩ Rồng lạ mặt này
giết chết vua người lùn Hrothgar và bắt đầu đánh nhau với Eragon và Saphira. Khi
Eragon hất được đồ trùm đầu của Kỵ Sĩ này, nó mới ngạc nhiên khi nhận ra Murtagh.
Anh ta không chết trong trận tập kích của người Urgal tại Farthen Dûr. Cặp Sinh Đôi đã
giàn xếp mọi chuyện; bọn họ là những kẻ phản bội mưu tính cuộc tập kích khiến thủ lãnh
Ajihad bị giết và bắt sống Murtagh cho Galbatorix. Tên vua này dùng cổ ngữ ép Murtagh
phải tuyên thệ trung thành với hắn. HIện tại Murtagh và con rồng mới nở tên Thorn, là nô
lệ của Galbatorix và Murtagh nhấn mạnh rằng lời thề của gã sẽ không bao giờ cho phép
gã phản bội Galbatorix, cho dù Eragon khuyên can gã rời bỏ Galbatorix và gia nhập đội
ngũ người Varden.
Murtagh áp đảo Eragon và Saphira với sức lực kinh người. Nhưng cuối cùng, hắn quyết
định thả bọn họ vì tình bạn xưa. Trước khi Murtagh bỏ đi, gã lấy lại thanh kiếm Zar'roc
từ Eragon, và tuyên bố đây chính là vật thừa tự mà Morzan để lại cho người con cả của
hắn. Rồi gã lại tiết lộ là gã không phải là đứa con trai duy nhất của Morzan, Eragon và
Murtagh là anh em ruột, cả hai đều là con của bà Selena, vợ của Phản Đồ Morzan. Cặp

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:34:08

<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2010 18:24:21 bởi nemnemo >

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:35:52
Sinh Đôi khám phá ra sự thật trong lúc kiểm tra trí nhớ của Eragon ngày cậu đến Farthen
Dûr.
Vẫn còn hoang mang về việc tiết lộ thân thế của Murtagh, Eragon và Saphira lui về và
cuối cùng cũng gặp lại được Roran cùng với dân làng Carvahall. Bọn họ lúc này vừa tới
Cánh Đồng Cháy và kịp thời trợ giúp ngưòi Varden trong trận chiến. Roran vô cùng dũng
cảm trong trận chiến này và đã giết được cặp anh em Sinh Đôi.
6
Eragon và Roran làm lành lại với nhau về vai trò của Eragon trong cái chết của nó
Garrow và Eragon thề sẽ giúp Roran giải cứu Katrina khỏi tay bọn Ra'zac.
Chương 1 : Cánh cửa tử thần
Eragon nhìn chăm chú về hướng tòa tháp đá, nơi mà đám quái vật giết cậu của nó lẩn
trốn.
Nó nằm úp bụng xuống đất đằng sau một đồi cát thưa thớt với những bụi cỏ, bụi gai và
những cây xương rồng tựa như những bụi hoa hồng. Đám gỗ mục đâm vào bàn tay khi nó
cố nhích tới một chút để có thể thấy Helgrind rõ hơn. Tháp đá tỏa bóng âm u tới vùng đất
xung quanh như một bóng ma phủ trùm lấy vạn vật.
Nắng chiều le lói chiếu lên những ngọn đồi thấp ngả dài theo hướng tây, rọi sáng mặt
hồ Leona khiến phong cảnh tựa như được dát vàng.
Ở bên trái, Eragon có thể nghe được nhịp thở đều đặn của người anh họ Roran đang
nằm dài sau nó. Sự tĩnh lặng của khung cảnh xung quanh lại trở nên vô cùng ồn ã bên tai
của Eragon kể từ khi nó có được thính giác siêu phàm bằng việc thoát thai hoán cốt trong
lễ Agaetí Blödhren, lễ Huyết Thệ của các thần tiên.
Nó chỉ chú ý chút xíu tới đoàn người đang tiến tới gần chân Helgrind, rõ ràng là đến từ
đô thị Dras-Leona cách đó vài dặm. Một nhóm gồm hai mươi bốn người cả nam lẫn nữ,
mặc áo trùm da dầy, dẫn đầu đám người này. Họ đi với dáng vẻ lạ lùng, người thì khập
khễnh, người lại lê lết, cả người gù xuống quằn quại, có người thì dùng nạng chống, có
người lấy tay nhấc người về phía trước vì chân họ cực kỳ ngắn, những dáng đi kỳ dị này
xảy ra vì mỗi người trong bọn hai mươi bốn người này đều thiếu hoặc một tay hoặc một
chân hoặc cả tay lẫn chân. Người cầm đầu thì ngồi trên một cái cáng khiêng bởi sáu
người nô lệ thân bóng lưỡng, tướng ngồi kiểu này thật là một kỳ công vì người này,
không rõ nam nữ, Eragon không nhận ra nổi, thiếu mất cả tứ chi và chỉ còn lại cái đầu,
trên đầu lại đang giữ vững một mão da lộng lẫy cao khoảng một thước.
"Đám pháp sư của Helgrind," nó thầm thì cho Roran nghe.
7
"Bọn chúng biết sử dụng pháp thuật không?"
"Có thể. Em không dám dùng tinh thần dò thám Helgrind cho tới khi bọn chúng rời
khỏi, vì nếu chỉ cần một tên là pháp sư thực thụ, họ sẽ cảm nhận được tri giác của em,
cho dù mập mờ cỡ nào, đến lúc đó thì sự hiện diện của chúng ta sẽ bị lộ."

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:37:49
Đằng sau đám pháp sư là hai hàng các thanh niên mặc đồ vải vàng. Mỗi người đều
khiêng một khung sắt hình chữ nhật bị chia đều bởi mười hai thanh ngang trên đó treo
những cái chuông lủng lẳng cỡ củ cải mùa đông. Một nửa số thanh niên này lắc mạnh
khung sắt khi bọn họ bước tới trước bằng chân phải, tạo nên một nốt nhạc ma quái chói
tai, nửa số còn lại lắc khung sắt khi họ bước tới bằng chân trái khiến các thanh sắt chạm
vào nhau vang lên tiếng vang thê lương vang dội khắp đồi núi. Lũ tu sĩ dùng tiếng khóc,
rên la hò hét của họ hoà với tiếng chuông trong trạng thái mê mụi xuất thần.
Đằng sau bọn chúng này là một đám người kéo dài như đuôi sao chổi, gồm những cư
dân thành Dras-Leona, quý tộc, phú thương, tướng lãnh quân đội, kèm theo những thành
phần thấp kém khác như lao công, ăn mày và lính bộ binh bình thường.
Eragon tự hỏi không biết Marcus Tábor, thị trưởng Dras-Leona, có trong đám người
này hay không.
Khi tới gần kè đá nhỏ ở chân núi Helgrind, đoàn người bỗng dừng lại, đám pháp sư tụ
lại hai bên một tảng đá lớn màu gỉ sắt nhưng lại bóng lưỡng ở phía trên. Cả đoàn người
đứng không nhúc nhích trước một bệ thờ thô sơ, dị nhân trên cáng động đậy và bắt đầu
tụng những âm thanh chói tai như những cái chuông rên rỉ kia. Bài tụng của gã này cứ bị
ngắt quãng bởi các luồng gió, nhưng Eragon nắm được vài câu cổ ngữ, cho dù có bị bóp
méo và phát âm sai, pha lẫn với tiếng người lùn và thổ ngữ của người Urgals, tất cả hoà
với nhau tạo thành một loại tiếng địa phương cổ xưa đối với Eragon. Những thứ mà nó
hiểu khiến nó rùng mình, vì bài tụng kia nói về những thứ mà không nên biết tới, về lòng
thù hận hiểm ác đã ung thối hàng thế kỷ trong những hang động sâu xa nhất trong trái tim
con người trước khi được phép nảy nở sinh sôi vì sự vắng mặt của các Kỵ Sĩ Rỗng, về
máu và sự điên dại, và về những tập tục kinh tởm từng được thực hiện dưới bóng trăng
trong đêm đen.
Ở cuối bài tụng sa đọa đó, hai tên pháp sư thấp chức hơn liền đi tới và nâng sư phụ của
chúng, hay có lẽ là tình nhân cũng nên, khỏi cái cáng và để ngay lên bệ thờ. Sau đó tên
Pháp Sư trưởng kia ra một mệnh lệnh ngắn. Hai lưỡi thép nhoáng lên như sao xẹt. Một
dòng máu xịt ra từ hai bên vai của tên Pháp Sư trưởng kia, chảy xuống thân thể không tay
chân bọc áo da kia, rồi đọng lại thành vũng trên tảng đá cho tới lúc chảy hết xuống đám
đá sỏi ở dưới.
Hai tên pháp sư nhảy tới trước hứng lấy dòng máu đỏ tươi vào những cái cốc có chân,
rồi khi hứng đầy được phân phát cho mọi người trong đoàn lúc này đang hăm hở đón
nhận để uống.
8
"Ặc!" Roran thấp giọng nói, "Em quên nói với anh rằng cái lũ mọi rợ, cái đám bụng
chứa máu, đầu đặc sệt, lại đi thờ cúng mấy thằng khùng ăn thịt người kia."
"Không phải vậy. Họ không có ăn thịt đâu."
Khi tất cả mọi người trong đoàn đều có máu trong miệng, những tên tu sĩ đê tiện kia
mới đem tên Pháp Sư trưởng trở về lại cáng rồi lấy vải trắng bịt vai cái tên quái vật này.

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:39:09
Những vết máu thấm ra làm hoen ố tấm vải trắng tinh.
Vết thương dường như không có chút gì ảnh hưởng tới tên Pháp Sư trưởng, vì hắn quay
người về phía đám tín đồ môi dính máu đỏ tươi kia và nói: "Bây giờ các ngươi đã trở
thành anh em thật sự với ta, các ngươi đã được nếm nhựa sống trong mạch máu ta dưới
bóng của tháp Helgrind thiêng liêng. Huyết mạch tương liên, nếu gia đình các ngươi cần
giúp đỡ, hãy vì Giáo Hội mà phụng sự khiến những người khác biết đến Chủ Nhân
Khủng Khiếp của chúng ta... Hãy khẳng định và tái khẳng định lòng trung thành của
chúng ta với Đấng Ba Ngôi và hãy cùng ta đọc lại Chín Lời Thề... Vì Gorm, Ilda và Fell
Angvara, chúng ta thề sẽ tôn xưng ít nhất ba lần một tháng, vào trước khi mặt trời lặn và
dâng bản thân chúng ta tới để làm dịu cơn đói muôn đời của vị Chủ Nhân Vĩ Đại của
chúng ta... Chúng ta thề sẽ theo những theo những lời dạy trong sách Tosk... Chúng ta thề
sẽ luôn mang theo Bregnir trong người và sẽ luôn kiêng cử mười hai trong mười hai thứ
và sự va chạm của dây thừng thắt gút, không để nó mua chuộc..."
Tiếng gió cuộn lên khiến Eragon không nghe được nốt danh sách kia. Rồi nó thấy
những người lắng nghe lấy ra một con dao lưỡi cong, từng người một, tự cắt góc khuỷu
tay của họ rồi vẩy máu lên bệ thờ.
Vài phút sau, gió mạnh lại lắng xuống và Eragon lại nghe thấy, "... và những thứ các
ngươi từng ham muốn sẽ được ban cho như một phần thưởng cho sự trung thành của các
ngươi... Buổi thờ phụng của chúng ta đến đây là kết thúc. Nhưng nếu có ai trong các
ngươi đủ dũng cảm để biểu lộ lòng tin tuyệt đối của chính mình, hãy đến chứng minh cho
mọi người thấy."
Đám người lắng nghe khựng lại, nghiêng người về phía trước, vẻ mặt chăm chú, rõ
ràng đây là thứ mà họ đang mong đợi.
Một khoảng lặng trôi qua, lúc đó những tưởng mọi người sẽ thất vọng, nhưng một trong
những người theo hầu đã đứng ra và hét lớn, "Tôi sẽ làm!" Dưới âm thanh vui mừng vang
dậy, những người anh em của tên này bắt đầu khua chuông theo nhịp điệu nhanh và man
rợ khiến cả đám người như trở nên điên cuồng, họ nhảy nhót la hét trong sự cuồng dại
như thể tâm trí đã rời bỏ họ. Tiếng nhạc ma quái nhóm lên một tia hưng phấn trong tim
Eragon, cho dù nó vốn phản đối việc làm này, làm sống dậy thú tính nguyên thủy trong
nó.
Tên kia lột tấm áo dài vàng ra khỏi người, hắn không mặc gì khác ngoại trừ thắt lưng
bằng da, tên thanh niên tóc đen này nhảy lên bệ thờ. Từng giọt máu như hồng ngọc tung
9
toé lên hai chân hắn. Hắn đối mặt với tháp Helgrind, cả người bắt đầu co giật liên hồi như
bị kinh phong, nhịp nhàng theo tiếng vang của đám chuông sắt tàn nhẫn kia. Đầu của hắn
quặc quẹo trên cổ, khoé miệng xùi bọt mép, hai tay vung vẩy như hai con rắn. Bắp thịt
hắn đổ mồ hôi trơn tuột cho tới khi cả người hắn óng lên như một pho tượng đồng dưới
ánh nắng.
Nhịp chuông bắt đầu trở nên điên loạn, mỗi khi có nốt chạm với nhau, thì người thanh

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:41:52
niên kia lại thò tay ra. Một pháp sư để vào đó cán một pháp cụ kỳ lạ: một vũ khí chỉ có
một cạnh bén, dài khoảng hơn nửa thước và một cái chuôi dài, tay cầm có vảy, thanh
chắn ngang có vết tích lạ, lưỡi rộng và dẹp, mở rộng cho tới trở thành giống vỏ sò ở một
đầu, hình dáng giống như một cánh rồng. Pháp cụ này được đặc chế cho một mục đích
duy nhất: để chặt xuyên giáp trụ, xương và gân dễ dàng như một túi da đựng nước đang
phình ra.
Người thanh niên nâng vũ khí lên khiến nó dựng xéo chỉa về phía đỉnh Helgrind. Sau
đó hắn quỳ xuống một gối, trong tiếng la hét không mạch lạc, hắn chặt lưỡi dao xuống cổ
tay phải.
Máu bắn tứ tung lên sau bệ thờ.
Eragon rúm người lại và quay mặt ra chỗ khác, nhưng cũng không tránh được tiếng hét
chói tai thảm thiết của người thanh niên kia. Cảnh tượng này đã từng thấy trên chiến
trường nhiều lần, chỉ dường như có gì không đúng khi một người cố ý hủy hoại bản thân
trong cuộc sống thường nhật thế này.
Từng ngọn cỏ chạm vào nhau xột xoạt khi Roran nhích người một chút. Anh ta thầm
chửi một tiếng, âm thanh bị hàm râu che mất rồi lại trở nên im lặng.
Trong lúc một tu sĩ chăm sóc vết thương của thanh niên này, dùng thần chú để cầm lại
máu của vết thương, một tu sĩ để lại hai người nô lệ đang khiêng cáng của Pháp Sư
trưởng, chỉ trói họ ở cổ chân vào một vòng sắt nhận ở trong bệ thờ. rồi đám tu sĩ lấy ra
một mớ gói đồ từ dưới áo chất thành đống ngoài tầm với của đám nô lệ.
Buổi lễ của họ đã kết thúc, đám pháp sư và đoàn tùy tùng rời khỏi Helgrind hướng về
Dras Leonas, vừa đi vừa than khóc kêu la vang vọng khắp đoạn đường. Tên tín đồ cuồng
tín vừa cụt một tay cũng khập khễnh đi theo sau vị Pháp Sư trưởng.
Một vẻ cười sung sưóng hiện lên trên mặt của hắn ta.
"Được lắm," Eragon nói và giải toả hơi thở nén lại nãy giờ khi đoàn người biến mất
đằng sau một ngọn đồi xa xa.
"Được thế nào?"
"Em đã từng đi với người lùn và các vị thần tiên, cũng không thấy những việc họ đến
mức lạ lùng như đám người này làm."
10
"Bọn chúng gớm ghiếc như đám Ra'zac" Roran giật giật cằm về phía Helgrind. "Em có
thể kiếm xem Katrina có ở trong đó hay không?"
"Em sẽ cố gắng. Nhưng hãy chuẩn bị chạy đó."
Eragon nhắm mắt lại, chầm chậm để tri thức tiến về phía trước, di chuyển từ tri thức
của sinh vật sống này qua những vật khác, như thể nước thấm qua cát. Nó cảm nhận được
những hầm tổ lúc nhúc sâu bọ đang điên cuồng chạy toán loạn, đám thằn lằn và rắn đang
ẩn mình dưới các tảng đá ấm, nhiều thứ chim muông khác nhau và vô số các động vật
nhỏ. Côn trùng và động vật đều như nhau đều hối hả hoạt động chuẩn bị cho màn đêm
đang nhanh chóng phủ xuống bằng cách rút về ổ, những loài động vật ăn đêm ngáp dài,

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:46:02
vươn mình chuẩn bị cho một “ngày mới”.
Giống như mọi pháp thuật khác, khả năng tra xét ý niệm của Eragon tác dụng lên người
khác trở nên yếu đi theo khoảng cách. Khi tinh thần của nó chạm tới chân Helgrind, nó
chỉ có thể nhận thức được một số động vật lớn, nhưng cho dù khá lớn về kích cỡ, thông
tin chi tiết về lũ quái thú này vẫn mập mờ.
Nó tiến hành một cách cẩn thận, chuẩn bị rút về bất cứ lúc nào nếu nó chạm phải ý nghĩ
của thứ họ đang rình rập: đám Ra'zac, cha mẹ của đám Ra'zac và chiến mã của chúng,
giống ngựa khổng lồ Lethrblaka. Eragon dám mạo hiểm thi triển pháp thuật này vì không
có giống Ra'zac nào có thể sử dụng pháp thuật, và nó cũng không tin rằng dòng giống
này biết sử dụng pháp thuật tinh thần, đám người không phải là pháp sư chỉ được huấn
luyện cách tấn công theo cảm ứng từ xa mà thôi. Bọn Ra'zac và Lethrblaka không cần sử
dụng những trò này khi hơi thở bọn chúng vốn đã có khả năng gây mê đối phương.
Mặc dù Eragon mạo hiểm dò xét với rủi ro có thể bị phát hiện, nó, Roran và Saphira
cần biết được nếu bọn Ra'zac đã cầm tù Katrina, vị hôn thê của Roran, tại Helgrind hay
không. Việc giải đáp được nghi vấn này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mục đích hành động
của ba người đêm nay.
Eragon ra sức tìm kiếm. Khi nó rút pháp thuật về, Roran nhìn nó chăm chăm. Cặp mắt
xám của anh có pha lẫn vô số giận dữ, hy vọng, và tuyệt vong trong đó, khiến cho tình
cảm của anh như muốn bật ra ngoài và đốt cháy mọi vật trong tầm mắt bằng một ngọn
lửa nóng không tưởng được, nấu chảy ngay cả những thứ cứng như đá.
Điều này Eragon hiểu.
Cha của Katrina, lão hàng thịt Sloan, đã theo đám Ra'zac phản bội Roran. Khi bọn
chúng không bắt được anh ta, đám Ra'zac quay qua bắt lấy Katrina từ phòng ngủ Roran
và lập tức mang cô khỏi thung lũng Palancar, Roran không kịp rượt theo Katrina. Để cư
dân Carvahall không bị giết và bắt làm nô lệ bởi đám lính của tên vua Galbatorix. Ronan
đã thuyết phục dân làng bỏ nhà theo anh vượt dãy núi Spine và theo hướng nam dọc theo
bờ biển của Alagasia, nơi mà họ có thể gia nhập phiến quân người Varden. Kết quả rằng
họ đã chịu đựng rất nhiều thử thách gay go. Nhưng cho dù quanh có thế nào, con đường
11
này đã khiến Roran và Eragon được gặp nhau, Eragon lại chính là người biết được hang ổ
của đám Ra'zac và đã hứa giúp đỡ cho việc giải cứu Katrina.
Roran chỉ thành công, sau này anh giải thích, là do sức mạnh của thứ tình cảm nồng
cháy trong tim đã khiến anh trở nên cực đoan, làm những người khác khiếp sợ né tránh,
nhưng nhờ thế lại giúp anh đánh bại kẻ thù.
Một sự nhiệt tình nóng bỏng tương tự giờ đã nắm lấy Eragon.
Nó sẵn sàng phóng thẳng tới chỗ nguy hiểm mà không màng tới an toàn cho bản thân
nếu người nó thương yêu đang bị nguy hiểm. Nó xem Roran như anh ruột, và khi Roran
sắp lấy Katrina làm vợ, Eragon đã nới rộng định nghĩa về gia đình của nó để bao gồm
luôn cả cô. Khái niệm này lại càng trở nên quan trọng vì cả Eragon và Roran đều gánh

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:47:53
trên vai trách nhiệm duy trì hệ tộc. Eragon đã xoá bỏ quan hệ với người anh thân sinh
Murtagh, cũng như khẳng định mối quan hệ họ hàng với Roran.
Tình cảm cao quý của quan hệ họ hàng không phải là động cơ chính khiến họ đi chung
với nhau. Một mục đích chung khiến họ bị ám ảnh là sự trả thù. Ngay cả khi họ tìm cách
cứu Katrina ra khỏi vòng giam giữ của đám Ra'zac, cả hai chiến sĩ này, một người tầm
thường và một Kỵ Sĩ rồng, đều tính cách giết đám thuộc hạ quái dị này của vua
Galbatorix vì lý do đã tra tấn và giết cậu Garrow, cha ruột của Roran và cũng phần nào
như cha ruột của Eragon.
Chính thế nên những tin tức nó nắm bắt được vô cùng quan trọng, với nó cũng như
Roran.
"Em nghĩ là em cảm nhận được chị ấy," nó nói. "Thật khó biết chắc lắm, vì chúng ta
quá xa với Helgrind vả lại em chưa từng liên lạc tinh thần với chị ấy bao giờ, nhưng em
nghĩ rằng chị đang ở đỉnh núi hoang kia, bị giam giữ ở nơi cao nhất."
"Nàng có hề hấn gì không? Có bị tra tấn hay làm nhục không? Chết tiệt thật Eragon,
mau nói cho anh biết, bọn khốn kiếp đó có làm tổn thương cô ấy không?"
"Hiện thời chị ấy không hề bị xâm phạm. Còn chi tiết hơn thì em không nói được vì cố
gắng lắm em mới cảm nhận được một chút dấu hiệu của chị; em hoàn toàn không thể liên
lạc với chị ấy được." Eragon ráng nhịn không nói tới là nó đã nhận thấy được một người
thứ hai, thân phận và sự hiện diện của người này, nếu làm cho rõ đầu đuôi sẽ khiến Roran
lo lắng đến chết mất. "Cái em không cảm nhận được là đám Ra'zac và lũ Lethrblaka. Cho
dù nếu em vô ý bỏ qua đám Ra'zac thì cha mẹ bọn chúng cũng vô cùng to lớn, sinh lực
của chúng phải bừng cháy như ngọn đèn lồng chứ, giống như Saphira vậy. Ngoài Katrina
ra và một vài đốm sáng khác, Helgrind hoàn toàn chìm trong bóng đêm u tối.”
Roran cau có, nắm chặt tay quắc mắt nhìn núi đá, lúc này đang mờ nhạt dần khi màn
đêm dần phủ xuống một vầng tím mờ ảo. Anh ta trầm giọng nói như thể tự nói với mình,
"Em đúng hay sai cũng không thành vấn đề."
12
"Sao vậy?"
"Tối nay chúng ta không nên tấn công, vì về đêm bọn Ra’zac sẽ họat động mạnh nhất, và
nếu bị chúng áp sát, chúng ta sẽ trở thành những con mồi sống mất thôi, đúng không?"
"Dạ"
"Vì thế chúng ta đợi đến lúc bình minh." Roran chỉ về phía đám nô lệ bị xiềng vào bệ thờ
đầy máu kia. "Nếu đám người bất hạnh kia bị giết, chúng ta sẽ biết bọn Ra'zac có tới đây
và sẽ theo kế hoạch tiến hành. Nếu không, chỉ đành rủa số phận đen đủi khiến chúng trốn
thoát được, rồi phóng thích đám nô lệ, cứu Katrina và bay về chỗ người Varden với cô ta
trước khi Murtagh săn đuổi chúng ta. Đằng nào cũng vậy, anh nghi là bọn Ra'zac sẽ bỏ
rơi không canh giữ Katrina trong một khoảng dài, trong lúc Galbatorix muốn bắt sống để
đấu với anh."
Eragon gật đầu. Nó muốn thả đám nô lệ kia ngay, nhưng làm thế sẽ kinh động kẻ thù,

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 17:58:17
khiến chúng phát hiện ra có điều bất thường. Ngay cả khi bọn Ra'zac tới lấy đồ ăn tối của
chúng, nó và Saphira cũng không dám can thiệp trước khi lũ nô lệ bị mang đi. Một cuộc
chiến công khai giữa rồng và quái thú như Lethrblaka sẽ gây sự chú ý với mọi cư dân
sinh sống __________hàng dặm quanh đó. Và Eragon không nghĩ là nó, Saphira hay Roran có thể
sống sót nếu Galbatorix biết được bọn họ đang ở một mình bên trong lãnh thổ của hắn.
Nó đành đưa mắt khỏi đám nô lệ. "Vì lợi ích của bọn họ, ta hy vọng đám Ra'zac đang ở
phía bên kia vùng Alagaësia, hay ít nhất đêm nay bọn chúng không đói bụng."
Sau khi thỏa thuận, Eragon và Roran lui về phía sau từ đỉnh ngọn đồi thấp mà bọn họ
đang ẩn náu. Ở chân đồi, họ nhỏm nửa người lên rồi quay người, vẫn tư thế như vậy,
chạy giữa hai bên đồi. Chỗ đất lún nông dần dần trở nên sâu hơn hình thành những rãnh
hẹp do sự xói mòn tạo thành với những phiến đá đổ nát xếp dọc theo.
Vừa chạy lắt léo để né tránh các bụi cây điểm dọc rãnh nước, Eragon vừa liếc mắt nhìn
lên và, xuyên qua một cụm lá kim, nó nhìn thấy chòm sao đầu tiên bắt đầu tô điểm bầu
trời mượt mà. Những vì tinh tú trông thật lạnh lẽo và rõ rệt tựa những tảng băng lơ lửng
trong dải ngân hà. Rồi nó lại tập trung giữ vững bước chân trong lúc cùng Roran phóng
về hướng nam hướng tới lều trại của bọn họ.
Chương 2 : Bên lửa trại
13
Lửa cháy phập phồng trên đám than hồng như quả tim đang đập thình thịch của một
con quái vật. Thỉnh thoảng, một tia lửa vàng bắn ra từ mặt gỗ trước khi biến mất vào đám
tro trắng xóa, nóng bỏng.
Tàn lửa còn lại do Eragon và Roran đốt lên lúc này chỉ loé lên ánh sáng đỏ lờ mờ, đủ để
thấy xung quanh là một dải đất cát, vài bụi rậm u ám, những rặng cây xa xa, ngoài ra chỉ
còn một màn đêm vắng lặng.
Eragon đang ngồi duỗi chân về phía đám than đỏ hồng, hưởng thụ sự ấm áp toả ra, lưng
nó dựa vào cái chân to vảy nổi phồng của Saphira. Đối diện với nó, Roran đang ngồi trên
một thân cây cổ thụ sần sùi, cứng như sắt. Mỗi khi anh nhúc nhích, thân cây bị ma sát,
tạo nên một âm thanh vô cùng chói tai, khiến Eragon phải dùng tay bịt cả hai tai lại.
Giờ phút đó, sự yên lặng tràn ngập xung quanh. Ngay cả than hồng cũng cháy trong im
lặng. Roran chỉ nhặt những cành cây khô cằn đã chết từ lâu để tránh đốt ra khói, khiến kẻ
thù nhận ra vị trí.
Eragon vừa kể lại những chuyện xảy ra trong ngày cho Saphira nghe. Bình thường thì
nó không cần phải kể lại đã làm những gì vì tâm ý giữa nó và Spahira lúc nào cũng tương
thông với nhau. Nhưng lần này thì cần thiết vì Eragon đã cố tình chặn lại cảm quan trong
chuyến do thám vừa rồi, ngoại trừ lần sử dụng cảm quan để đột nhập động huyệt của đám
Ra'zac.
Khá lâu sau đó, Saphira ngáp, để lộ mấy hàm răng đáng sợ.
"Bọn người kia có lẽ là đám độc ác, tàn nhẫn, nhưng em lại khâm phục tụi Ra'zac có thể

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 18:05:49
mê hoặc được đám người này, khiến họ tự dâng mình làm mồi cho chúng ăn. Phải là dân
săn giỏi lắm mới làm được như vậy... Có lẽ một ngày nào đó em phải thử xem sao."
"Đừng có dùng người mà thử." Eragon cảm thấy bắt buộc phải lên tiếng. "Thử trên đám
cừu ấy."
"Người, cừu có gì khác biệt với loài rồng chứ?" Nói rồi cô ả cười dài trong cổ họng, tiếng
cười ầm ầm khiến nó liên tưởng tới tiếng sấm sét.
Eragon rướn người ra phía trước để khỏi phải đè lên đám vảy cứng của Saphira, nó cầm
lấy cây gậy gỗ nằm bên cạnh, vừa lăn tới lăn lui giữa hai lòng bàn tay vừa thưởng thức
ánh lửa lấp lánh đang chiếu lên những nét chạm trổ ở đầu gậy, trên mũi bọc sắt bị trầy
xước và trên những gai nhọn ở phía cuối thân gậy.
Trước khi bọn họ rời khỏi nơi đóng quân của Varden ở Cánh Đồng Cháy, Roran đã đưa
cây gậy này cho nó và nói:
- Đây, Fisk làm cái này cho anh sau khi bọn Ra'zac cắn vai anh. Anh biết em đã bị mất
kiếm có lẽ sẽ cần đến cái này. Nếu em muốn tìm một thanh kiếm khác cũng không sao,
14
nhưng anh thấy chỉ cần đánh ra được vài đòn kha khá từ một cây gậy gỗ cứng mạnh này
là đã thắng được đa số các trận giao đấu rồi.
Nghĩ tới cây gậy mà ông Brom lúc nào cũng mang theo, Eragon quyết định thay kiếm
bằng cây gậy làm từ gỗ cây táo gai này. Sau khi mất thanh Zar’roc, nó không muốn sử
dụng một cây kiếm khác tệ hơn. Đêm đó, nó đem vài thứ bùa chú luyện lên cây gậy gỗ và
luôn cả cán búa của Roran để chúng khỏi bị bể ra thành từng miếng ngoại trừ khi bị va
chạm vô cùng nặng.
Thình lình, một đoạn ký ức tràn ngập tâm tư Eragon.
Cả bầu trời màu đỏ pha sắc cam u ám vây xung quanh nó trong lúc Saphira đâm đầu
rượt theo một con rồng đỏ và người Kỵ Sĩ của con rồng này. Gió thổi phần phật quanh tai
nó… Các ngón tay nó đã tê đi sau khi bị chấn động từ những nhát kiếm của người Kỵ Sĩ
kia... Xé toạc mũ chụp đầu giữa trận chiến để khám ra thân phận của người bạn và người
đồng hành - Murtagh, người mà nó nghĩ đã chết rồi... Tiếng cười chế nhạo của Murtagh
khi hắn ta lấy lại thanh Zar’roc từ tay Eragon, đồng thời tuyên bố quyền sở hữu của thanh
kiếm đỏ kia dựa theo quyền thừa kế di sản của người làm anh của Eragon...
Eragon chớp mắt, cảm thấy mất định hướng khi tiếng động ác liệt của trận chiến mờ đi
và mùi vị dễ chịu của gỗ cây thay thế mùi hôi thối của máu. Nó lấy lưỡi chà lên hàm răng
trên, ráng làm xoá đi vị gắt đầy trong miệng.
Murtagh!
Chỉ cái tên này đã đem lại một đòn tâm lý mơ hồ với Eragon. Một đằng thì nó rất thích
Murtagh. Murtagh đã từng cứu Eragon và Saphira khỏi đám Ra'zac trong chuyến đi đầy
rủi ro tới Dras-Leona, đã từng mạo hiểm tính mạng giải thoát Eragon lúc ở Gil'ead, đã
từng hoàn thành nghĩa vụ vinh dự trong trận chiến ở Farthen Dur, lại còn bị dằn vặt nội
tâm khi cố tình lý giải mệnh lệnh của Galbatorix khiến hắn có thể thả Eragon và Saphira

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 18:12:43
sau trận chiến Cánh Đồng Cháy thay vì phải bắt sống bọn họ.
Đây không phải là lỗi của Murtagh khi hắn bị cặp sinh đôi bắt cóc, khi con rồng đỏ
Thorn lại nở ra đúng lúc, hay khi Galbatorix khám phá ra tên thật của cả hai rồi sử dụng
lời nguyền cổ ngữ để ràng buộc lòng trung thành của cả Murtagh lẫn con rồng Thorn.
Không có chuyện nào có thể đổ lên người Murtagh được. Hắn ta chỉ là nạn nhân của số
mệnh, vốn đã như thế từ khi hắn sinh ra đời.
Nhưng mà... cho dù Murtagh phải trái lòng phụng sự Galbatorix, hắn ta có thể ghê tởm
sự tàn bạo của những việc bạo chúa ép hắn làm, nhưng có một phần trong hắn ham mê
thứ quyền lực mới mẻ này. Lần đụng độ vừa rồi giữa triều đình và phe Varden tại Cánh
Đồng Cháy, Murtagh đã chọn vua người lùn Hrothgar và giết ông ta, cho dù Galbatorix
không đưa ra mệnh lệnh làm vậy. Đồng ý là hắn ta đã thả Eragon và Saphira, nhưng chỉ
là sau khi dùng vũ lực đánh bại Eragon, ép nó phải cầu xin hắn thả tự do cho bọn họ.
15
Murtagh lại còn cảm thấy vô cùng khoái trá khi thấy Eragon đau khổ cỡ nào lúc hắn tiết
lộ việc cả hai đều là con trai của Morzan, người đầu tiên và cũng là cuối cùng của mười
ba tên phản đồ theo về với Galbatorix để phụ bạc đồng bào của mình.
Lúc này, bốn ngày sau trận chiến, Eragon lại nhận ra được một giải thích khác: "Có lẽ
Murtagh hưởng thụ cảm giác thấy được người khác phải đưa vai chịu đựng gánh nặng
kinh khủng mà hắn ta phải gánh trong suốt cuộc đời của hắn."
Cho dù điều này có thật hay không, Eragon nghĩ rằng lý do khiến Murtagh thích nghi
với vai trò mới này cũng chính là lý do một con chó bị đánh đập vô lý sẽ quay lại cắn chủ
vào một ngày nào đó. Murtagh đã từng bị đánh đập, và giờ đây chính là cơ hội cho hắn
phản công lại cái thế giới vốn chưa hề đối đãi tử tế với hắn.
Nhưng cho dù Murtagh còn chút thiện tâm nào trong lòng, số mệnh đã an bài hắn ta và
Eragon là tử địch, vì lời thề cổ ngữ của Murtagh đã đem một cái cùm không bao giờ phá
nổi, vĩnh viễn ràng buộc hắn và Galbatorix.
"Nếu hắn ta không đi với Ajihad để săn đám Urgals ở dưới Farthen Dur, hoặc nếu em
chỉ cần nhanh chân một chút, thì đám sinh đôi... Eragon." Saphira nói.
Nó khựng lại rồi gật đầu, biết ơn cô nàng đã can thiệp kịp thời. Eragon ráng không suy
nghĩ về Murtagh hay về cha mẹ chung của bọn họ, nhưng những suy nghĩ này thường hay
xuất hiện trong đầu nó khi nó ít mong đợi nhất.
Hít một hơi thở dài cho tâm trí minh mẫn hơn, Eragon ép mình nghĩ về hiện tại nhưng
không được.
Vào buổi sáng sau trận chiến vĩ đại ở Cánh Đồng Cháy, khi phe Varden bận rộn tập
hợp, chuẩn bị truy kích quân đội triều đình, lúc này đã lui vài dặm về phía thượng nguồn
sông Jiet, Eragon tới gặp Nasuada và Arya, giải thích về những điều đã được Roran xác
nhận, đồng thời xin phép được ra tay giúp đỡ người anh họ này.
Nó không được như ý. Cả hai người đều kịch liệt phản đối điều mà Nasuada gọi là "thử
mưu với trí não của một con thỏ có thể đem lại thảm hoạ cho toàn dân Alagaesia nếu

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 18:15:12
hành động bị thất bại!".
Bọn họ tranh cãi quyết liệt một hồi lâu. Cuối cùng, Saphira chỉ đành rống một tiếng lớn
cắt ngang mọi người, khiến xung quanh lều chỉ huy rung rinh cả lên, rồi cô nàng mới lên
tiếng: "Cả người tôi đau nhừ và mệt mỏi lắm rồi, Eragon lại diễn giải vấn đề tệ quá.
Chúng ta có nhiều việc phải giải quyết hơn là đứng đó rên rỉ như một đám quạ, phải
không? Được rồi, nghe tôi nói."
Lúc này, Eragon mới thấy là thật khó có thể cãi nhau với một con rồng.
Chi tiết mà Saphira nêu ra rất phức tạp nhưng nội dung trình bày thì rất thẳng thắn.
Saphira ủng hộ Eragon vì cô nàng hiểu Eragon quan tâm tới hành động này thế nào.
16
Trong khi đó, Eragon ủng hộ Roran vì tình yêu và tình cảm gia đình và bởi vì nó cũng
biết rằng Roran sẽ tiếp tục đuổi theo Katrina cho dù nó có đi hay không đi theo anh ta. Và
chắc chắn một điều là một mình Roran sẽ không thể nào đánh bại được đám Ra'zac.
Ngoài ra, cho đến khi nào triều đình còn giữ Katrina làm con tin thì Roran và cả Eragon
đều có nhược điểm để Galbatorix đánh vào. Nếu kẻ chiếm đoạt ngôi vua kia hăm dọa giết
Katrina, Roran chỉ đành phải chịu phục tùng dưới trướng của hắn. Cho nên, việc tốt nhất
có thể làm là phải trám lại nhược điểm phòng ngự này của bọn họ trước khi kẻ địch lợi
dụng.
Về thời gian thì lúc này đúng là tốt nhất. Cả Galbatorix lẫn đám Ra'zac sẽ không ngờ
tới đòn đột kích bất ngờ ngay giữa trung tâm triều đình trong lúc Varden đang bận rộn
tham chiến với quân lính triều đình tại biên giới nước Surda.
Đã phát hiện Murtagh và con rồng Thorn bay về hướng Uru’baen, rõ ràng là về chịu
tội. Nasuada và Arya đồng ý với Eragon là cả hai tên này sẽ tiếp tục bay về hướng bắc để
đối đầu với nữ hoàng Islanzadí và quân đội của bà ta một khi các vị thần tiên tung ra đòn
tấn công đầu tiên và để lộ ra vị trí. Cho nên, nếu có thể thì tốt nhất hãy tiêu diệt đám
Ra'zac trước khi bọn chúng bắt đầu gây khủng bố và làm các chiến sĩ Varden mất đi ý chí
chiến đấu.
Saphira lại dùng lời lẽ ngọt ngào nhất chỉ ra rằng, nếu Nasuada dùng quyền chỉ huy để
ngăn cản lần xuất kích này của Eragon thì sẽ phá đi mối quan hệ của bọn họ và gây ra
nhiều thù oán cũng như bất đồng, làm hại tới mục tiêu chính của Varden.
"Nhưng," Saphira nói, "chọn lựa này là của quý vị. Quý vị có thể giữ Eragon ở đây.
Nhưng hứa hẹn ràng buộc là của Eragon chứ không phải của tôi, và tôi, một mình tôi đã
quyết định sẽ đi theo Roran. Đây là chuyến mạo hiểm khá lý thú."
Eragon cười nhẹ một mình khi nghĩ tới cảnh này.
Cân nặng của lời tuyên bố và logic vững chắc của cô nàng đã thuyết phục được
Nasuada và Arya chấp thuận, cho dù có hơi miễn cưỡng.
Sau cùng, Nasuada nói:
- Chúng ta tin tưởng quyết định của hai người trong chuyện này, Eragon và Saphira. Vì
lợi ích của cả hai và của chúng ta, ta hy vọng chuyến mạo hiểm này sẽ diễn tiến tốt đẹp.

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 18:17:22
Âm điệu của cô ta khiến Eragon không rõ lời nói của cô là chân thật tự đáy lòng hay là
một lời đe dọa ngầm.
Sau đó, Eragon bỏ cả ngày để chuẩn bị đồ đạc mang theo, nghiên cứu bản đồ lãnh thổ
triều đình với Saphira, và thi triển những thứ bùa chú pháp thuật mà nó cảm thấy cần
thiết, thí dụ như bảo vệ Roran khỏi bị Galbatorix và đám thuộc hạ thi triển bùa chú lên
người anh ta.
17
Sáng hôm sau, Eragon và Roran trèo lên lưng Saphira rồi cô nàng bay lên những tầng
mây màu cam bao phủ lấy Cánh Đồng Cháy, và đổi sang hướng đông bắc. Cô ả bay một
mạch cho tới khi mặt trời lặn xuống dưới chân trời, chỉ còn lại những tia sáng vàng đỏ tạo
thành từng mảng trên bầu trời.
Đoạn đầu của cuộc hành trình đưa bọn họ tới biên giới lãnh thổ triều đình, nơi mà có ít
người cư trú. Tới đó, bọn họ chuyển sang hướng tây, bay về phía Dras-Leona và
Helgrind. Từ chỗ này, họ đổi sang đi ban đêm để tránh bị cư dân của các làng nhỏ rải rác
quanh thảo nguyên giữa họ và mục tiêu.
Eragon và Roran phải quấn quanh người áo choàng, lông thú, găng tay len, mũ nỉ, vì
Saphira chọn bay cao hơn đỉnh tuyết phủ của hầu hết các ngọn núi, nơi mà không khí trở
nên khô cứng đến mức có thể đâm vào phổi bọn họ, chính là vì nếu có người nông dân
nào nhìn lên trời có trông thấy Saphira bay ngang thì cũng chỉ là trông thấy một con đại
bàng mà thôi.
Đi tới chỗ nào, Eragon cũng nhận ra vết tích của chiến tranh. Các trại lính, các xe lương
thực cụm lại với nhau vào ban đêm, và từng hàng người dân bị buộc cổ dẫn đi từ nhà của
mình, bị ép tham gia chiến đấu cho Galbatorix. Số lượng tài nguyên được triển khai khiến
Eragon cảm thấy nản chí vô cùng.
Gần hết đêm thứ nhì thì Helgrind hiện ra ở xa xa như những cột đá rời rạc, lờ mờ, đa
dạng dưới ánh sáng xám trước bình minh. Saphira đáp xuống một khu trũng, nơi mà bọn
họ hiện giờ đang ở và rồi cả ba ngủ cả ngày hôm qua trước khi bắt đầu cuộc dò thám.
Một đám tro bụi màu hổ phách cuộn lên khi Roran ném một cành cây vào đám than
đang vỡ vụn ra.
Anh ta thấy Eragon nhìn, chỉ nhún vai nói:
- Lạnh quá.
Trước khi Eragon có thể trả lời, nó nghe được tiếng xoạt như thể có ai đang rút kiếm.
Không kịp suy nghĩ, Eragon phóng người về hướng ngược lại, lộn một cú và cúi mình
chụp lấy cây gậy gỗ để chuẩn bị đón đỡ đòn đánh tới. Roran cũng nhanh gần như vậy.
Anh ta chụp lấy cái khiên trên mặt đất, lui về phía khúc gỗ lúc nãy vừa ngồi lên và rút
cây búa từ thắt lưng ra chỉ trong tích tắc.
Bọn họ đứng im, chờ đón cuộc tập kích.
Tim Eragon đập thình thịch, bắp thịt của nó rung lên, mắt thì chăm chú quan sát màn
đen trước mặt, dò tìm bất cứ chuyển động nào.

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 18:19:34
"Em không ngửi được gì cả." Saphira nói.
Vài phút trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra, Eragon mới thả lỏng được tinh thần
một chút.
18
- Không có ai.
Eragon nói.
Nó dùng pháp thuật phát ra một tiếng:
- Brisingr raudhr!
Một ngọn lửa ma trơi đỏ hiện lên cách Eragon vài bước chân rồi ở nguyên một chỗ, trôi
lơ lửng ngang tầm mắt nó, rọi sáng cả khu trũng. Eragon nhích nhẹ một cái, ngọn lửa ma
trơi cũng nhích theo, như thể cả hai nối liền với nhau bằng một sợi dây vô hình.
Nó và Roran, cả hai tiến về nơi có tiếng động, xuống phía khe sâu, vòng theo hướng
đông. Bọn họ giơ cao vũ khí, sẵn sàng tấn công khi phát hiện kẻ địch.
Cách trại chừng mười thước, Roran giơ một tay lên, chặn Eragon lại rồi chỉ về phía một
dĩa đá sét trên đám cỏ. Vật này không phù hợp với cảnh vật chung quanh. Roran quỳ
xuống, lấy tay chà ngang dĩa đá tạo ra tiếng sắt cọ xát mà bọn họ mới vừa nghe được.
- Chắc là bị rơi xuống.
Eragon vừa nói vừa điều tra hai bên rãnh rồi để cho ngọn lửa ma trơi mờ nhạt biến mất
đi.
Roran gật đầu rồi đứng lên, phủi đám bụi trên quần.
Eragon vừa đi về phía Saphira vừa nghiệm lại tốc độ phản ứng của bọn họ. Tim nó vẫn
còn quặn thắt đau đớn theo từng nhịp đập, hai tay run lên, nó cảm giác như vừa phóng
chạy vài dặm không nghỉ vào một nơi hoang dã.
"Trước đây chưa có bao giờ phải nhảy dựng như vậy." Nó nghĩ trong đầu.
Lý do cho sự thận trọng, cảnh giác của bọn họ cũng không có gì là bí mật. Mỗi cuộc
chiến mà bọn họ tham gia đã lấy đi một ít tính tự mãn trong lòng, chỉ để lại cho họ sự
phòng ngự cao độ, ngay cả một tiếng động nhỏ nhất cũng khiến họ giật mình.
Roran có lẽ cũng đang suy nghĩ tương tự như vậy, anh nói:
- Em có thấy bọn họ không?
- Thấy ai?
- Những người mà em giết. Em có thấy bọn họ trong mộng không?
- Đôi lúc.
Ánh than hồng nhảy múa trên mặt Roran tạo thành bóng hình trên miệng và ngang trán
anh ta, khiến cặp mắt anh trở nên nặng nề, nhìn có chút ác độc.
19
Anh nói chậm rãi như thể khó khăn lắm mới tìm được lời:
- Anh chưa từng muốn trở thành một chiến sĩ. Hồi nhỏ lúc nào cũng nghĩ về vinh quang
và máu me, ai cũng vậy, nhưng đất đai rất quan trọng đối với anh, và gia đình... Bây giờ
thì anh đã giết người... Anh đã giết và giết… Em còn giết nhiều hơn nữa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2010 18:20:53 bởi nemnemo >

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 18:23:09
Ánh mắt anh nhìn chăm chú về một nơi xa xăm mà chỉ anh có thể thấy được.
- Có hai người đàn ông ở Narda... Anh đã kể cho em nghe chưa?
Roran đã kể nhưng Eragon vẫn cứ lắc đầu, giữ yên lặng.
- Họ là những người lính gác ở cổng chính. Hai người bọn họ, em biết không, người
bên phải, hắn ta có mái tóc trắng xoá. Anh nhớ được là vì hắn ta chỉ độ chừng không hơn
hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Bọn họ đeo phù hiệu của Galbatorix nhưng nói chuyện
giống như người của Narda. Đây không phải là những người lính chuyên nghiệp. Có lẽ
bọn họ chỉ là những thường dân đứng ra bảo vệ nhà cửa khỏi bọn Urgals, hải tặc, trộm
cướp... Bọn anh tính là không động một ngón tay tới họ. Anh thề với em, Eragon, việc đó
không hề nằm trong kế hoạch. Nhưng anh không có đường chọn lựa. Bọn họ nhận ra anh.
Anh đâm tên tóc trắng ngay dưới cằm hắn, giống hệt như lúc cha cắt cổ con heo. Còn
người lính kia thì bị anh đập bể đầu. Anh cảm giác được xương sọ của hắn toạt ra. Anh
nhớ được từng cú đập mà anh đánh ra, kể cả những tên lính ở Carvahall hay những tên
khác ở Cánh Đồng Cháy... Em biết không, khi anh nhắm mắt lại, đôi lúc anh không ngủ
được vì cảnh đám lửa bọn anh đốt ở bến cảng Teirm sáng rực trong đầu anh. Lúc đó anh
cứ tưởng như bị điên rồi.
Eragon cảm thấy hai tay nó nắm chặt lấy cây gậy gỗ, khớp ngón tay trắng bệch, gân cổ
tay nổi phồng cả lên.
- Phải rồi.
Nó nói.
- Lúc đầu chỉ là đám Urgals, sau là cả người lẫn đám Urgals, và trận chiến vừa rồi... Em
biết những việc chúng ta đang làm là đúng, nhưng đúng không có nghĩa là dễ làm. Bởi vì
chính chúng ta, quân Varden mong đợi em và Saphira lúc nào cũng dẫn đầu toàn quân
giết sạch đám lính kia. Chúng em đã làm như vậy. Chúng em phải làm như vậy.
Giọng nói của nó chợt khựng lại rồi không nói gì nữa.
“Thay đổi tốt nào cũng kèm theo rối loạn.” Saphira nói với cả hai. "Chúng ta đã chịu
đựng nhiều hơn phần đáng được nhận, bởi vì chúng ta là những tác nhân của sự thay đổi
kia. Em là rồng, em không hề hối hận về cái chết của những kẻ gây đe doạ tới chúng ta.
Việc giết đám lính canh thành Narda không phải là chuyện đáng để vui mừng, nhưng
chúng ta cũng không cần phải cảm thấy có lỗi về chuyện này. Chuyện đó anh bắt buộc
phải làm. Khi anh phải ra trận, Roran, không phải cảm giác vui thú trong trận đánh khiến
con người anh bay bổng. Anh có cảm nhận được nỗi thống khoái khi được đối đầu với kẻ
địch xứng đáng, và cảm thấy hài lòng khi xác quân thù xếp thành đống trước mặt hay
không? Eragon, anh đã kinh nghiệm về chuyện này. Hãy giúp em giải thích cho anh họ
của anh nghe đi."
20
Eragon nhìn chằm chằm vào đám than hồng. Saphira đã nêu lên sự thật mà nó miễn
cưỡng thừa nhận, sợ phải đồng ý rằng một người có thể thích bạo lực, và như vậy sẽ trở
thành người đáng khinh thường. Thế nên, nó đành lặng im. Phía đối diện, Roran có vẻ

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 18:25:21
cũng có cảm nhận tương tự như vậy.
Giọng của Saphira trở nên nhẹ nhàng hơn và nói: "Đừng có giận, em không có ý chọc
giận các anh. Em quên là lắm khi các anh vẫn chưa quen được cảm giác này, trong khi
em lúc nào cũng phải dùng nanh vuốt để sinh tồn từ lúc nở ra đến giờ."
Eragon đứng lên, đi về phía trại và lấy ra một chai đất nung mà Orik đã cho nó trước
khi chia tay, rồi mới dốc hai ngụm rượu dâu xuống cổ họng. Bao tử nó nóng ran lên.
Eragon nhăn mặt rồi chuyền cái chai cho Roran cùng chia sẻ thứ rượu pha chế này.
Sau vài ngụm rượu khiến tư tưởng đen tối trở nên khá hơn, Eragon mới nói:
- Ngày mai có lẽ có vấn đề.
- Em nói vậy là ý gì?
Eragon hướng về phía Saphira và nói:
- Còn nhớ là em từng nói em và Saphira có thể dễ dàng lo liệu đám Ra'zac không?
- Ừ.
"Chúng ta có thể mà." Saphira nói.
- Em có nghĩ về việc này lúc dọ thám Helgrind và giờ đây thì lại cảm thấy không chắc
lắm. Có rất nhiều cách để thi triển một pháp thuật. Thí dụ như nếu em muốn châm lửa,
em có thể dùng năng lượng từ không khí hay mặt đất để đốt, hoặc có thể tạo ra lửa từ
năng lượng nguyên chất. Em có thể sử dụng sét đánh, hoặc có thể tụ ánh mặt trời vào một
điểm, hoặc dùng lực ma sát, vân vân.
- Vậy rồi sao?
- Vấn đề là cho dù dùng mọi cách để thi triển một pháp thuật nhưng chỉ cần dùng một bùa
chú duy nhất để phòng ngự pháp thuật này. Nếu có thể khiến pháp thuật không thi triển
được, thì không cần phải dùng bùa chú đối phó với từng phương pháp riêng sử dụng pháp
thuật.
- Anh vẫn không hiểu chuyện này liên quan gì tới ngày mai.
“Em biết rồi" Saphira nói với cả hai. Cô nàng đã nắm được ẩn ý bên trong. "Điều này có
nghĩa là, trong thế kỷ vừa qua, Galbatorix...”
- Có thể là đã sử dụng bùa chú phòng ngự bảo vệ đám Ra'zac…
"Và thứ này có thể bảo vệ bọn chúng khỏi..."
21
- Tất cả bùa chú. Em có lẽ sẽ không...
“Có thể giết được bọn chúng...”
- Sử dụng lời nguyền chết chóc mà em đã học được, hoặc là...
”Sử dụng những đòn tấn công mà chúng ta bất chợt nghĩ ra. Chúng ta có thể...”
- Phải dựa vào...
- Dừng lại!
Roran la lên. Anh ta nhăn nhó cười.
- Làm ơn dừng lại. Đầu của anh đau lắm khi hai đứa bọn em nói chuyện kiểu như vậy.
Eragon há hốc miệng. Cho đến lúc này nó vẫn chưa để ý là nó và Saphira thay phiên

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 18:27:27
nhau nói như vậy. Điều này khiến nó hài lòng, vì điều đó cho thấy cảm quan giữa hai
người đã tiến thêm một bước và đã có thể hành động như một cá thể, việc này có thể
khiến họ trở nên mạnh hơn là bất cứ ai trong bọn họ đơn lẻ một mình. Tuy nhiên, nó lo
lắng khi nghĩ tới sự hoà nhập như vậy sẽ làm giảm đi tính cá nhân của mỗi người trong
bọn.
Nó chỉ đành ngậm miệng cười khúc khích.
- Xin lỗi. Điều mà em lo lắng là: nếu Galbatorix đã liệu trước việc này, bọn ta chỉ đành
phải dùng vũ lực để giết đám Ra'zac. Nếu là thật thì...
- Anh chỉ làm cản đường em ngày mai thôi.
- Tầm bậy. Anh có lẽ hơi chậm hơn tụi Ra'zac, nhưng em tin chắc là bọn chúng cũng e
ngại vũ khí của anh đó, Roran - Cây Búa Dũng Mãnh.
Lời khen tụng này khiến Roran cảm thấy hài lòng.
- Điều nguy hiểm nhất cho anh là đám Ra'zac hay Lethrblaka sẽ kiếm cách tách anh
khỏi Saphira và em. Chúng ta càng gần nhau bao nhiêu thì càng an toàn bấy nhiêu.
Saphira và em sẽ ráng cầm chân bọn Ra'zac và Lethrblaka, nhưng có lẽ sẽ có đứa thoát
được. Bốn chọi hai chỉ trội hơn khi mà chúng ta nằm trong đám bốn người.
Quay qua Saphira, Eragon nói:
- Nếu anh có thanh kiếm thì anh tin chắc có thể tự giết được đám Ra'zac, nhưng anh
không biết có đánh lại hai tên nhanh như thần tiên mà chỉ sử dụng cây gậy gỗ này.
"Anh chính là người khăng khăng đòi giữ cái cành khô đó thay vì sử dụng vũ khí thực
thụ." Cô nàng nói. "Nhớ không, em có nói với anh là cái đó không đủ để đánh với đối thủ
nguy hiểm như đám Ra'zac."
22
Eragon miễn cưỡng chấp nhận điều này.
- Nếu pháp thuật không hiệu nghiệm, thì chúng ta sẽ có nhiều sơ hở hơn dự tính. Ngày
mai có thể kết thúc tệ hại lắm đó.
Tiếp lời vào câu chuyện nghe được nãy giờ, Roran nói:
- Pháp thuật thật là rắc rối.
Khúc gỗ Roran ngồi phát ra một tiếng động lớn khi anh gác cùi chỏ lên đầu gối.
- Đúng vậy.
Eragon đồng ý.
- Phần khó nhất là có thể dự liệu trước mọi thứ bùa chú. Em dành phần lớn thời gian cân
nhắc xem nên tự vệ như thế nào khi bị tấn công kiểu này hoặc liệu pháp sư kia có tính
trước được em sẽ trả đòn kiểu đó hay không.
- Em có thể khiến anh trở nên mạnh và nhanh như em không?
Eragon cân nhắc đề nghị này vài phút trước khi nói.
- Em không nghĩ ra cách nào. Năng lực để làm được việc này có lẽ phải đến từ chỗ nào
đó. Saphira và em có thể truyền năng lực cho anh nhưng bọn em cũng mất đi số năng lực
mà anh sẽ có được.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2010 18:29:58 bởi nemnemo >

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 01.02.2010 18:31:38
Điều mà nó không đề cập tới là con người có thể hút lấy năng lực từ cây cối, thú vật
chung quanh, mặc dù cái giá khá đắt: đó là sinh mạng của vạn vật chung quanh mà người
đó hút lấy. Kỹ xảo này là một bí mật lớn và Eragon cảm thấy không cần thiết phải tiết lộ
dễ dàng như vậy. Hơn nữa, việc này không có ích gì cho Roran vì có quá ít sinh thực vật
chung quanh Helgrind để có thể cung cấp năng lượng cho thân thể con người sử dụng.
- Vậy em có thể dạy cho anh pháp thuật hay không?
Khi thấy Eragon ngập ngừng, Roran mới nói thêm:
- Đương nhiên là không phải bây giờ. Chúng ta không còn thời gian, vả lại anh không dự
tính một người có thể trở thành pháp sư trong một đêm. Nhưng nói chung là tại sao
không được chứ? Em và anh là anh em họ. Dòng máu của chúng ta cũng gần giống nhau.
Vả lại, pháp thuật cũng là một kỹ năng quý báu đáng nên có.
-“ Em không biết làm sao một người không phải là Kỵ Sĩ mà có thể học pháp thuật."
Eragon thú thật.
- Đây không phải là thứ mà em học.
Liếc nhìn xung quanh, nó nhặt ra một hòn đá tròn dẹp, thảy cho Roran chụp lấy.
- Đây, thử xem, ráng tập trung nâng cục đá này lên không vài gang tay và nói, 'Stenr risa'.
- Stenr risa?
- Đúng vậy.
23
Roran cau mày trước cục đá đang nằm trong lòng bàn tay, tư thế giống hệt lúc Eragon
mới bắt đầu tu luyện khiến nó hồi tưởng lại và luyến tiếc những ngày bị ông Brom tra
khảo.
Roran khép mí mắt lại, môi anh gồng lên, và anh gầm gừ:
- Stenr risa!
Eragon có chút hy vọng cục đá sẽ bay ra khỏi tầm mắt.
Không có gì xảy ra cả.
Roran lại gầm gừ mạnh hơn, lặp lại mệnh lệnh:
- Stern risa!
Cục đá không hề cử động.
- Được rồi.
Eragon nói.
- Ráng tiếp tục đi. Đây là điều duy nhất em có thể khuyên anh. Nhưng…
Nó đưa lên một ngón tay.
- Nếu anh có thể làm được, thì lập tức tìm gặp em. Nếu em không có ở bên, thì tìm một
pháp sư khác. Anh có thể tự giết mình và người khác nếu anh bắt đầu thử nghiệm pháp
thuật mà không hiểu luật lệ. Còn không thì ráng nhớ điều này: nếu anh sử dụng pháp
thuật mà cần quá nhiều năng lực, anh sẽ chết. Đừng ráng làm chuyện gì ngoài khả năng
của mình, đừng làm chuyện mang người chết sống lại, và cũng đừng trở ngược lại quá
khứ để thay đổi những chuyện đã xảy ra.

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 02.02.2010 09:50:57
Roran gật đầu nhưng cũng còn nhìn cục đá.
- Ngoài pháp thuật ra, em mới nhận thấy một việc quan trọng hơn mà anh cần học.
- Quan trọng hơn?
- Đúng vậy, anh cần phải biết giấu suy nghĩ của mình trước Bàn Tay Đen, Con Đường
Lãng Du - Du Vrangr Gata và những người như bọn họ. Anh biết nhiều thứ có thể gây
bất lợi cho người Varden. Điều tất yếu là anh có thể thông thạo kỹ xảo này trước khi
chúng ta quay về. Cho tới khi anh có thể tự bảo vệ mình khỏi đám gián điệp thì cả
Nasuada và em đều không tin tưởng cho anh biết tin tức mà có thể giúp ích kẻ địch.
- Anh hiểu. Nhưng tại sao em tính luôn cả Con Đường Lãng Du trong đám này? Bọn họ
phục vụ em và Nasuada mà.
- Đúng vậy, nhưng ngay cả trong đám đồng minh cũng có người sẵn sàng bỏ đi cánh tay
phải.
24
Nó nhăn mặt khi nghĩ tới câu này.
- Để dò thám ra kế hoạch và bí mật của em, và cả của anh nữa. Anh đã trở thành người có
địa vị rồi đó, Roran. Một phần là do những việc anh đã làm, một phần là vì chúng ta có
quan hệ họ hàng.
- Anh biết. Thật lạ khi thấy có nhiều người không quen biết nhận ra được mình.
- Thật đúng vậy.
Có vài điều Eragon tính nói ra nhưng lại không nói, mà để vào một lúc khác.
- Bây giờ thì anh đã biết cảm giác tâm linh tương thông, anh có thể học cách sử dụng tâm
linh để dọ thám suy nghĩ của người khác.
- Anh không biết là có nên có khả năng như vậy không.
- Không thành vấn đề, anh có thể sẽ không làm được như vậy. Sao cũng được, trước khi
bỏ giờ tìm kiếm, anh nên bỏ thời gian học kỹ thuật phòng thủ.
Người anh họ của nó cau mày.
- Như thế nào?
- Chọn một thứ gì đó, một âm thanh, một cảm giác, một cái gì đó và khiến nó mở rộng
trong đầu cho tới khi nó hút hết tất cả các suy nghĩ khác.
- Có vậy thôi hả?
- Cái này không dễ như anh nghĩ đâu. Thử đi. Khi anh sẵn sàng, cho em biết rồi em sẽ coi
anh làm khá như thế nào.
Sau một khoảng thời gian, ngay khi Roran bật ngón tay, Eragon phóng ý thức về phía
người anh họ, hăm hở tìm hiểu xem anh ta đã đạt tới mức nào.
Toàn lực ý thức của Eragon đâm sầm vào bức tường trong tri thức của Roran bao gồm
những hình ảnh của Katrina, rồi ngừng lại. Nó không có cách nào tìm được chỗ đứng, tìm
được cổng hay phá được rào chắn kiên cố trước mặt.
Ngay thời điểm đó, toàn bộ con người Roran hoàn toàn dựa vào cảm nhận của anh đối
với Katrina, tuyến phòng ngự tinh thần của anh vượt xa những gì mà Eragon từng gặp.

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 02.02.2010 09:52:11
Lúc đó tâm tư của Roran đã không còn gì để Eragon có thể nắm lấy sử dụng để nắm
quyền điều khiển người anh họ của nó.
Rồi thì Roran nhích chân, khúc gỗ bên dưới tạo ra một âm thanh chói tai.
Sau đó, bức tường mà Eragon nãy giờ đâm sầm vào vỡ vụn thành hàng chục mảnh tư
tưởng khác nhau khiến Roran bị phân tâm:
25
- Chuyện gì vậy! Đừng để ý chuyện này, nó sẽ phá vỡ được… À Katrina, còn nhớ
Katrina không… Đừng nghĩ gì tới Eragon… Đêm đó nàng đồng ý cưới ta, mùi thơm của
cỏ và của tóc cô... Phải nó không? Không phải. Tập trung nào! Đừng...
Lợi dụng sự phân tâm của Roran, Eragon nhanh chóng lướt tới, dùng tinh thần lực,
khiến Roran bị bất động trước khi anh ta có thể dựng lại rào cản.
- Anh hiểu được căn bản rồi đó.
Eragon nói. Nó thoát khỏi trí óc của Roran và nói lớn:
- Nhưng anh cần phải học cách giữ vững tập trung cho dù có đang ở giữa chiến trận.
Anh phải học cách suy nghĩ mà không cần phải suy nghĩ, làm cách nào tháo gỡ hết mọi
hy vọng và lo lắng, chỉ giữ lại độc nhất một ý tưởng làm rào cản mà thôi. Các vị thần tiên
có dạy em một cách mà em thấy có ích lắm, đó là ngâm lại một câu đố, một bài thơ hay
một bài nhạc. Làm được việc gì mà có thể làm đi làm lại cho tới khi đầu óc không còn bị
chuyển đi khác hướng nữa.
- Anh sẽ ráng học.
Roran hứa.
Thấp giọng, Eragon nói:
- Anh thật sự yêu chị ấy phải không?
Nó chỉ nhắc lại sự thật, và đưa ra một sự băn khoăn chứ không phải là một câu hỏi, vì
bản thân câu trả lời đã được khẳng định – đó là một vấn đề mà nó không dám đụng tới.
Tình yêu không phải là đề tài mà Eragon từng đề cập tới với người anh họ, cho dù lúc
trước bọn họ đã bỏ nhiều giờ bàn bạc về ưu điểm của các cô gái trẻ tại Carvahall và các
nơi lân cận.
- Chuyện này làm sao xảy ra?
- Anh thích cô ấy. Cô ấy thích anh. Chi tiết thế nào thì quan trọng gì chứ?
- Thôi mà.
Eragon nói.
- Em lúc đó quá giận để hỏi anh trước khi anh rời khỏi Therinsford, và chúng ta đã rất lâu
rồi không gặp mặt cho tới bốn ngày trước. Em thật sự tò mò mà.
Da xung quanh mắt của Roran hằn cả nếp nhăn khi anh lấy tay xoa xoa hai bên thái
dương.
- Không có gì đáng nói cả. Anh lúc nào cũng thích Katrina. Nhưng trước khi anh trở
thành người đàn ông thực thụ thì điều này chẳng có nghĩa gì cả. Nhưng sau khi qua nghi
lễ trưởng thành, anh bắt đầu thắc mắc là sẽ cưới ai và muốn ai làm mẹ đám con của mình.

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 02.02.2010 09:53:22
Một lần nọ, anh thấy Katrina dừng chân bên cạnh nhà của Loring để hái một đóa hồng
rêu mọc dưới mái nhà. Cô ấy mỉm cười khi nhìn thấy đám bông. Nụ cười đó thật mềm
mại và hạnh phúc. Anh quyết định ngay lúc đó là anh muốn khiến cô lúc nào cũng có nụ
26
cười và anh muốn được ngắm nhìn nụ cười đó cho đến ngày anh chết.
Nước mắt long lanh trong mắt Roran, nhưng không giọt nào rơi, anh nháy mắt và chúng
tan biến.
- Anh sợ rằng anh đã thất bại trong chuyện này.
Sau khi ngừng lại một chút với vẻ tôn trọng, Eragon nói:
- Sau đó anh bắt đầu theo đuổi chị ấy à? Ngoài việc nhờ em đưa thư tình cho Katrina, anh
còn làm gì nữa không?
- Cậu nói cứ như đang hỏi kinh nghiệm vậy.
- Em đâu có. Anh đang tưởng tượng.
- Này cậu nhóc.
Roran nói.
- Anh biết khi nào cậu đang nói dối. Miệng cậu cười một cách ngốc nghếch và tai thì đỏ
lên. Thần tiên có thể cho cậu một khuôn mặt mới nhưng cái dáng vẻ đó thì vẫn không
thay đổi. Có chuyện gì giữa cậu và Arya không?
Ý nghĩa câu hỏi của Roran làm Eragon bối rối.
- Không có gì! Mặt trăng đã làm anh quẫn trí rồi.
- Hãy trung thực. Cậu say mê lắng nghe những lời Arya nói như thể chúng làm bằng kim
cương và ánh nhìn của cậu dừng lại thật lâu ở cô ta cứ như cậu đang chết đói và cô ta là
một bữa tiệc thịnh soạn nhưng ngoài tầm với của cậu vài phân.
Một làn khói màu xám phun ra từ mũi Saphira và cô rồng phát ra một âm thanh nghe
như tiếng nấc.
Eragon lờ tịt biểu hiện bị nén lại của cô nàng và nói:
- Arya là một tiên nữ.
- Và rất xinh đẹp. Tai nhọn và mắt hơi xếch chỉ là những khiếm khuyết nhỏ so với sự
quyến rũ của cô ấy. Bây giờ trông cậu cứ như một con mèo ấy.
- Arya đã hơn một trăm tuổi rồi.
Thông tin này làm Roran kinh ngạc, anh nhướn mày rồi bảo:
- Anh thấy chuyện này thật khó tin! Cô ấy đang trong thời thanh niên.
- Điều đó thì đúng.
- Thế cũng chẳng sao, đó là những lý do cậu đưa ra, nhưng trái tim ít khi lắng nghe các lý
lẽ. Cậu có mê cô ấy không?
27
“Nếu anh ta còn mê cô ấy”, Saphira nói với cả Eragon và Roran, “Em sẽ tự mình tìm
cách để hôn Arya.”
“Saphira!” Eragon xấu hổ đập mạnh vào chân cô rồng.

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 02.02.2010 09:54:23
Roran đủ khôn ngoan để không chọc tức Eragon thêm nữa.
- Vậy cậu hãy trả lời câu hỏi đầu tiên của anh và nói cho anh biết điều gì đứng giữa cậu
và Arya. Cậu đã bộc lộ tình cảm của cậu với Arya và cho gia đình cô ấy biết chưa? Anh
cho rằng thật không khôn ngoan nếu để những chuyện đó gây cản trở.
- Rồi.
Eragon nói và nhìn chằm chằm vào cây gậy làm bằng gỗ táo gai.
- Em đã tỏ tình với cô ấy.
- Thế mọi việc đến đâu rồi?
Và khi Eragon không trả lời ngay, Roran phun ra một câu bình luận bực bội:
- Để cậu trả lời được một câu còn khó hơn cả kéo con Birka vượt qua vũng lầy.
Eragon cười khúc khích khi nghe câu ám chỉ về Birka, một trong những con ngựa thồ
của họ.
- Saphira, em có thể giải đáp câu đố này cho anh được không? Nếu không, anh ngờ rằng
anh không bao giờ được giải đáp đầy đủ.
- Chả để làm gì. Vô ích thôi. Cô ấy sẽ không đồng ý em.
Eragon nói một cách nhàn nhạt như thể bình luận về nỗi bất hạnh của một người xa lạ,
nhưng trong lòng nó cuồn cuộn nổi lên một cơn sóng thật thương đau, nó cảm thấy
Saphira thụt lùi lại.
- Anh rất tiếc.
Roran nói.
Eragon buộc mình phải nuốt xuống, nỗi thương đau dồn thành một cục, xuôi qua cổ
họng, chạm vào những vết bầm dập trong trái tim và xuống đến mớ bòng bong trong dạ
dày.
- Điều đó đã xảy ra.
- Anh biết hiện nay điều này có vẻ như sẽ không thể xảy ra.
Roran nói.
- Nhưng anh tin là cậu sẽ gặp được một người phụ nữ sẽ làm cậu quên đi cô nàng Arya
đó. Có vô số cô gái, và rất ít trong số đó đã có gia đình. Anh cược là các cô đó sẽ rất vui
sướng khi được lọt vào mắt xanh của một Kỵ sĩ. Cậu sẽ chẳng gặp phải bất kỳ khó khăn
nào trong việc tìm kiếm một người vợ trong số những cô gái đáng yêu ở Alagaesia.
- Thế điều gì sẽ xảy ra nếu chị Katrina từ chối tình cảm của anh?
28
Câu hỏi làm Roran cứng họng, rõ ràng là anh ta không thể tưởng tượng được anh ta sẽ
phản ứng như thế nào.
Eragon tiếp tục:
- Ngược với những gì anh, Arya và những người khác nghĩ, em biết là còn những người
phụ nữ khác tồn tại ở Alagaesia và em cũng biết rằng người ta không chỉ yêu một lần.
Không phải nghi ngờ gì, nếu em dành thời gian ở trong triều của vua Orrin, em có thể
quyết định có tình cảm với một phụ nữ khác. Tuy nhiên, con đường em đi không đơn

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 02.02.2010 09:55:47
thuần như vậy. Dù em có thể hướng tình cảm về một người khác - anh biết đấy, trái tim
giống như một con quái vật hay thay đổi - em vẫn còn băn khoăn với một câu hỏi: ‘Có
nên không’?
- Miệng lưỡi cậu bây giờ lắt léo như rễ cây linh sam ”
Roran nói.
- Cậu đừng đánh đố nữa.
- Được thôi. Người phụ nữ nào trong nhân loại có thể hiểu được em là ai, là người như
thế nào, và những quyền năng của em? Ai có thể chia sẻ cuộc sống với em? Rất ít người,
và tất cả bọn họ đều là các pháp sư. Và trong nhóm người đó, hoặc thậm chí trong số phụ
nữ nói chung, có bao nhiêu người là bất tử?
Roran cười phá lên dữ dội, tiếng vọng vang dội trong khe núi.
- Cậu cũng có thể yêu cầu lấy mặt trời ra khỏi túi mình hoặc...
Anh dừng lại và cứng người lại như thể sắp rơi ra phía trước, và sau đó anh ngồi yên một
cách thiếu tự nhiên.
- Cậu không thể.
- Chính thế đấy.
Roran cố gằng tìm từ ngữ:
- Đây là kết quả sự thay đổi của cậu ở Ellesméra, hay đó là một phần của việc trở thành
một Kỵ sĩ?
- Một phần của việc trở thành Kỵ sĩ.
- Điều đó giải thích lý do vì sao Galbatorix chưa chết.
- Phải rồi.
Cành cây được Roran cho thêm vào ngọn lửa gãy thành hai nửa với một tiếng bép nhỏ.
Một mẩu thân cây bị đốt còn ứ đọng lại một chút nhựa cây đã trốn tránh được những tia
nắng mặt trời trong nhiều thập kỷ, nay bị lửa than bắt vào và bốc hơi xèo xèo.
- Ý tưởng này thật… quá lớn, khó có thể chấp nhận được.
29
Roran nói.
- Cái chết là một phần của chúng ta. Nó định hướng chúng ta, cấu thành chúng ta. Nó làm
chúng ta phát điên. Cậu có còn là con người nếu cậu bất tử không?
- Em không phải là bất khả chiến bại.
Eragon chỉ ra.
- Em vẫn có thể bị giết bởi một thanh kiếm hoặc một mũi tên. Và em vẫn có thể bị mắc
những căn bệnh không thể chữa khỏi.
- Nhưng nếu cậu tránh được những mối hiểm nguy đó, cậu sẽ sống lâu mãi mãi.
- Nếu làm được như vậy thì đúng. Saphira và em sẽ cùng sống sót.
- Điều đó giống như được chúc phúc mà cũng giống như một lời nguyền.
- Phải. Em sẽ không còn lý trí nếu em lấy một phụ nữ mà theo thời gian sẽ già đi và chết,
trong khi đó, em vẫn như vậy, không bị ảnh hưởng bởi thời gian. Đó sẽ là một trải

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 02.02.2010 09:59:02
nghiệm độc ác đối với cả hai chúng em. Hơn thế, em nghĩ việc phải lấy hết người vợ này
đến người vợ khác trong suốt cả thế kỷ dài quả là mệt mỏi.
- Cậu có thể dùng pháp thuật làm ai đó bất tử được không?
Roran hỏi.
- Anh có thể làm tóc bạc đen trở lại, có thể làm phẳng nếp nhăn, làm mắt tinh tường trở
lại, và nếu muốn tiến xa hơn, anh có thể cho người sáu mươi có thể trẻ trung như khi anh
ta mới mười chín tuổi. Tuy nhiên, thần tiên chưa bao giờ tìm được biện pháp khôi phục
được hình dáng của một người mà không xóa đi các ký ức của người đó. Và có ai muốn
cứ sau vài thập kỷ lại một lần xóa bỏ tất cả các ký ức để đổi lấy sự bất tử, người đó, nếu
tiếp tục sống, sẽ trở thành một người khác. Một trí não già lão trong một cơ thể trẻ trung
cũng không phải là biện pháp giải quyết bởi vì dù có trong tình trạng sức khỏe tốt nhất,
cơ thể của loài người cũng chỉ được cấu tạo để tồn tại khoảng một thế kỷ hoặc hơn thế
một chút. Và cơ thể cũng không thể không ngừng già lão thêm. Điều đó tạo ra rất nhiều
vấn đề… Ồ, thần tiên và con người đã thử hàng nghìn cách để ngăn cản cái chết, nhưng
chưa có biện pháp nào thành công.
- Nói một cách khác.
Roran nói.
- Cậu cảm thấy dành tình cảm cho Arya an toàn hơn là để trái tim cậu cho một phụ nữ
thuộc loài người?
- Em có thể lấy ai ngoài một thần tiên? Đặc biệt là khi nhìn vào bề ngoài của em.
Eragon kìm nén ý muốn thò ngón tay lên chạm vào góc nhọn trên tai cậu, một thói quen
mới mắc phải.
- Khi em còn sống ở Ellesméra, em dễ dàng chấp nhận những gì loài rồng đã làm khi thay
đổi bề ngoài của em. Ngoài ra, loài rồng cũng tặng cho em không ít quà tặng. Thần tiên
cũng tỏ ra thân thiện với em hơn sau lễ Agaetí Bloodhren - lễ hội Huyết Thệ. Chỉ tới khi
30
em quay trở lại với quân Varden em mới nhận thức được em đã thay đổi như thế nào.
Điều này làm em thấy phiền muộn. Em không còn là loài người, em cũng không hẳn là
thần tiên. Em là một cái gì đó giữa hai loài, một kẻ pha trộn, một đứa con lai.
- Vui lên!
Roran khuyên.
- Cậu không phải suy nghĩ đến việc phải sống bất tử. Galbatorix, Murtagh, bọn Ra’zac,
thậm chí chỉ một tên lính của Đế Quốc có thể thọc một thanh thép xuyên qua người
chúng ta bất kỳ lúc nào. Một người khôn ngoan là người có khả năng không lo lắng đến
tương lai, có thể uống rượu và chè chén trong khi chúng ta còn thời gian để hưởng thụ thế
giới này.
- Anh biết là Cha có thể nói về điều đó như thế nào.
- Ông sẽ tìm chúng ta đá đít.
Họ cùng cười phá lên, và sau đó, sự im lặng vẫn thường xuất hiện trong khi họ đang nói

nemnemo
  • Số bài : 52
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.01.2010
RE: hỏa kiếm - 02.02.2010 10:00:35
chuyện lại chiếm lĩnh một lần nữa. Đó chính là một cái hố được dựng nên bởi sự lo lắng,
sự thân thuộc và đối nghịch với nó, chính là sự khác biệt mà định mệnh đem lại cho hai
số phận đã từng chia sẻ cuộc sống nhưng cần phải đi trên những nẻo đường riêng biệt.
“Các anh phải ngủ”, Saphira nói với Eragon và Roran. “Đã muộn rồi và mai chúng ta
phải bay sớm.”
Eragon nhìn lên màn đêm đen, xem giờ bằng cách nhận thức phương vị của các vì sao.
Đã muộn hơn cậu nghĩ.
- Một lời khuyên có lý.
Nó nói.
- Em ước gì mình có thêm vài ngày nghỉ ngơi trước khi chúng ta tấn công Helgrind. Trận
chiến trên Cánh Đồng Cháy đã làm cạn kiệt sức lực Saphira và em, và chúng em cũng
chưa hoàn toàn hồi phục ngay cả khi bay đến đây, khi chuyển năng lượng vào trong cái
Đai Lưng của Beloth Khôn Ngoan. Chân em vẫn còn đau và người em có nhiều vết bầm
tím hơn là em có thể đếm được. Nhìn này…
Tháo lỏng măng sét trên ống tay áo bên trái, nó mở cuộn băng làm bằng chất liệu
lámarae mềm - một loại vải được các thần tiên dệt bằng sợi tầm ma pha với len, làm lộ ra
một vết thương bị hoại tử màu vàng do khiên mài sát vào cẳng tay gây nên.
- Ha!
Roran nói.
- Em gọi cái vết tí tẹo đó là bầm à? Anh bị thương còn tệ hơn thế. Đây, anh cho em xem
vết bầm khiến một người đàn ông thực thụ có thể lấy làm tự hào.
Anh cởi ủng, vén ống quần, để lộ ra một vệt đen bự cỡ ngón cái của Eragon chạy dọc
xéo theo bắp chân.
- Anh bị một cán giáo của một binh sĩ quẹt trúng.
31
- Khá lắm, nhưng em có cái này khá hơn.
Eragon lột áo khoác, kéo áo trong ra khỏi lưng quần rồi vặn người sang một bên để
Roran thấy được chỗ sưng tấy đen trên xương sườn và những vết thương tương tự trên
bụng.
- Mũi tên.
Nó giải thích, rồi lật tay phải ra để lộ vết bầm y hệt như tay bên kia, chứng tích của lần
dùng bọc tay chặn kiếm.
Giờ đến phiên Roran trưng ra một loạt những vết bầm xanh, cái nào cái nấy bằng đồng
tiền vàng, điểm từ nách trái xuống tận đáy cột sống, kết quả của lần té lên một đống đá và
giáp trụ.
Eragon nhìn kỹ những vết này rồi khúc khích cười nói:
- Ẹc, đây chỉ là kim châm thôi! Bộ anh bị lạc đường và chạy trúng bụi hồng à? Em có cái
này sẽ khiến những vết kia của anh tủi thẹn đây.
Nó cởi đôi ủng, đứng thẳng người tuột quần. Lúc này, cả người nó chỉ còn áo và lớp

Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 51 bài trong đề mục