Khi Tết là Valentine
Dương Lệ 02.02.2010 21:24:41 (permalink)
Khi Tết là Valentine
Nắng về ấm quá! Gió xôn xao trên những cành lộc non vừa nhú. Cây bàng già trước sân trường trút sự trầm tư bay theo những chiếc lá khô cuối cùng rơi xuống đất.
Chỉ còn mấy ngày nữa là nghỉ học. Cuối tuần này đã là Tết ông Công ông Táo. Người ta nói 23 tháng Chạp là đã bắt đầu cái Tết Việt rồi đấy. Lan nhảy nhót chân sáo trong lớp học. Sáng nay vừa ra đường, cô nàng đã chạm đầu một anh chàng cũng vừa dắt xe đạp ra khỏi ngõ. Làm Lan phải dừng xe lại. Cậu ta gắt gỏng:
- Mới sáng ra đã gặp gái. Đúng là xui xẻo!
Cậu ta chưa kịp định thần thì đã bị Lan giáng cho một đòn vào đầu:
- Vừa nói cái gì thế hả? Bảo ai xui xẻo chứ.
Cậu ta nói:
- Tôi bảo cậu đấy. Thảo nào hôm nay tôi cũng bị điểm kém cho mà xem.
Cậu ta nhìn Lan trân trối. Chà, đẹp trai quá! Mắt to, khuôn mặt thanh tú. Dáng người cao, cân đối.
- Thế nào hả? - Cậu ta tiến lại gần Lan.
Lan hơi bối rối:
- À, ờ... Tôi gặp cậu đúng là xui xẻo. Chắc chắn trưa về tôi lại bị mẹ đánh cho mà xem.
Lan phóng xe lên trước, không quên vẫy tay cho cái người vẫn còn hậm hực vụ đâm xe vừa rồi.  
- Đẹp trai lắm đúng không? -  Nga “bánh bao” nhìn Lan, mắt nhấp nháy.
- Thôi đi, cậu bị sao đấy? Gặp hắn đúng là xui xẻo.
- Thế không phải cậu đâm hắn là hắn chịu xui xẻo rồi sao?  
- Này, cậu có phải là bạn của tớ không thế? Sao lại đi bênh người ngoài. Đúng là ham sắc quên bạn mà – Lan bước ra ngoài.
- Tớ có nói gì sai đâu? Làm gì mà giận thế. Này... thôi kệ vậy – Nga nhai nốt cái bánh bao.
Lan hốt hoảng chạy vào:
- Nga, Nga, hắn đấy! Đúng là hắn rồi!
- Ai cơ?
Chưa kịp mở miệng, Nga “bánh bao” đã bị kéo xềnh xệch ra phía hành lang tầng hai. Nga nheo mắt ngẩng cổ ngước lên trên:
- Trên tầng 3 hả?
- Cậu làm sao thế? Dưới sân trường cơ mà. Nhìn xuống đi.
Lan giúi đầu Nga “bánh bao” xuống, chỉ cái bóng trăng trắng dưới sân.
- Cậu chắc chứ hả? – Nga “bánh bao” nhìn Lan.
- Nhìn xem mắt tớ cận chưa? – Lan hỏi.
Nga lắc đầu: “Chưa”.
- Vậy thì đúng hắn ta rồi. Không lầm đâu.  
- Không phải cận nhưng lỡ bị loạn thì sao?
- Cậu vừa nói gì?
- Không. Chỉ là...
- Chỉ là gì? Nói mau.
- Đó là cao thủ karate mới của trường mình. Hotboy đấy. Đừng có động vào cậu ấy. Cậu ta cho ăn đòn đấy.
Lan chống nạnh, cốc vào đầu Nga “bánh bao”:
- Xì. Tại sao phải sợ hắn chứ?
- Thôi đi mà. Giữ an toàn là hơn. Dù sao đó cũng là thần tượng của lòng tớ đấy. Hì hì.
- Đó mới là lý do chính chứ gì.
Lan làm bộ “lêu lêu”, rồi cười để lộ cái răng khểnh trong làn nắng ấm áp.
“Vút”! “Binh”! Trời đất! Quả bóng từ đâu rơi trúng vào đầu Lan thế này. Không phải từ trên trời rơi xuống đấy chứ! Không phải đâu. Từ dưới sân trường đá lên. Chính xác hơn là từ chân cái gã mà Lan đụng xe sáng nay đấy. Lan ngất xỉu. Cả lớp Văn và lớp Lý nhao nhao lên. Bật mí: lớp Văn là lớp của Lan, còn lớp Lý là lớp anh chàng kia.
Cậu ta hoảng hốt quá, chạy hấp tấp lên tầng hai, đỡ Lan dậy:
- Này, sao thế? Cậu có sao không?
Xoa dầu một lát, Lan mới tỉnh dậy:
- Nhức đầu quá! Tôi ở đâu thế này?
Chẳng hiểu sao từ đó, Lan và cậu bạn lớp Lý lại trở nên thân nhau. Chỉ bởi vì trong một buổi sáng mà đã chạm mặt nhau tới hai lần, hai “tai nạn” nhỏ mà không ai ngờ tới.
- Lan, nhìn đồng xu này. Tớ đố cậu khi tung xuống đất sẽ là mặt sấp hay mặt ngửa? - Hiếu hỏi lúc vẫn đứng trước cửa lớp Lan, sau khi gọi Lan ra ngoài chơi. 
- Mặt sấp – Lan bảo.
- Vậy tớ đoán mặt ngửa - Hiếu nói.
Hiếu tung đồng xu lên rồi úp vào lòng bàn tay. Sau đó mở tay ra. Là mặt sấp bên trên.
- A! Thắng rồi! – Lan nhảy lên sung sướng – Nhưng mặt sấp nghĩa là gì, còn mặt ngửa là gì?
- À, đơn giản thôi. Mặt sấp là cậu sẽ được một gói ô mai. Hai, ba. Đây này – Không hiểu Hiếu lấy ra trong túi từ lúc nào gói ô mai mơ đưa cho Lan.
Lan thả một miếng ô mai vào miệng ngậm, kêu lên: “Ngon tuyệt!”.
- Nhưng mà, nếu mặt ngửa thì sao? Không phải tớ sẽ mua cho cậu kẹo cao su đấy chứ? Hay là ô mai?
- Không. Cũng đơn giản thôi. Nếu mặt ngửa thì cậu phải đến cổ vũ tớ trận chung kết karate các trường trung học sắp tới. Nhưng mà thôi, cậu không cần phải đi đâu.
- Thế thì thôi. Tớ vào đây – Lan đi vào.
Hiếu kéo tay:
- Này, khoan đã. Thực ra, tớ muốn Lan đi cổ vũ. Nhưng mà tớ không may mắn lắm.
Ôi! Cậu bạn lớp Lý! Kiểu này nếu tớ không đi cổ vũ cho cậu thì cậu sẽ cho tớ ăn đòn đây. Lan nghĩ vậy, cười thầm một mình. Nhưng không nói ra đâu. Còn lâu nhé!
- Quên đi! - Lan bảo - Trừ khi cậu thắng tớ trong vụ cá cược tiếp theo.
- Cá cược gì?
- Cậu sẽ sang nhà tớ vào ngày 14 tháng 2 – ngày mồng một Tết, và tặng tớ hộp kẹo sôcôla. Tớ chắc là cậu không dám đâu.
- Đây không phải trò đùa đâu. Sao cậu lại đem ra làm trò đùa vậy?
- Tớ đâu có đùa. Chỉ là cá cược thôi mà. Cậu không dám thì thôi.
Từ đấy, Lan chẳng thấy Hiếu nói gì nữa. Lan cũng hơi ân hận vì mình đã đùa hơi quá. Hiếu không sang tìm Lan sau mỗi giờ học. Nhiều khi cũng hơi buồn. Ngày Tết ông Công ông Táo, mẹ Lan mua một con cá chép thả trong chậu nước đặt ở ngoài sân. Sau khi cúng ông Công ông Táo xong, mẹ bảo Lan ra ao thả cá để ông Táo kịp về Trời trước 30 Tết báo cáo tình hình hạ giới cũng như nhà Lan trong một năm qua. Lúc ra ao thả cá, Lan bắt gặp Hiếu đang ra thả cá chép ngoài ao. Hiếu chỉ cười với Lan, rồi lặng lẽ đi về, không nói một lời nào.
Lan thu người trong chăn, kéo thêm lên cho ấm. Nhìn thấy chiếc đồng hồ Nga tặng, hình hai cô bạn đang ngồi trên xe đạp, cười đùa vui vẻ, cũng tròn vo như chiếc bánh bao Nga hay ăn vậy, Lan lại thấy buồn cười. Nhấc điện thoại lên gọi cho Nga:
- Nga này. Tết rồi, không đi học nữa. Tự dưng lại nhớ cậu và mọi người quá – Lan nói.
- Tớ cũng thế. Đang vui vẻ, không đến lớp, thấy trống trống làm sao. Nhưng mà mai lớp mình rủ nhau đi chơi rồi còn gì. Thế là lại hết nhớ thôi.
- Ừ. À quên, mấy hôm đi học ý, Hiếu có sang hỏi tớ không?
- Không, chẳng hỏi gì cả. Mà hôm nào cậu chẳng đến lớp, biết rồi còn gì.
- Ừ. Tớ chỉ hỏi vậy thôi. Tại tớ mong là cậu ấy sẽ hỏi tớ cơ.
- Cậu cũng kỳ lạ thật đấy. Tự dưng lại mất một tình bạn đẹp. Chẳng hiểu là cậu nghĩ gì trong đầu nữa.     
 - Ừ.
 Lan muốn gọi cho cậu ấy để xin lỗi quá nhưng không sao làm được. Người Lan run lên, có nói thì lại lắp bắp nên thôi chẳng gọi nữa. Cứ nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống mấy lần liền một ngày.
Tối ba mươi Tết, màn đêm đầy trời. Trong nhà, hoa đào nở. Những cánh đào phơn phớt hồng lộng lẫy trong dàn đèn nhấp nháy lấp la lấp lánh đủ màu sắc. Lan ngồi xem ti vi, thấy xuân đã về trên khắp đất nước. Từ những vùng rẻo cao bồng bềnh sương và trắng xoá hoa mơ, hoa mận, cho đến những miền biển lênh đênh xa khơi cũng đã ăn Tết đầm ấm, với niềm vui rộn ràng. Mẹ Lan cắt bánh chưng cho cả nhà cùng ăn.
Lan nhắn tin chúc mừng cậu bạn năm mới. Sóng điện thoại bị lỗi nên tới gần sáng tin nhắn mới được gửi đến nơi. Không thấy Hiếu nhắn lại.
Trưa hôm ấy, nắng rất nhẹ. Trời đẹp như cô gái vừa mới thiếu nữ. Bên nhà ai, treo đèn kết hoa, đeo thiệp mừng đỏ lên cây quất vàng tươi những quả. Lan vừa mới đi chùa về, ngả mình lên chiếc giường êm. Chợt có tiếng chuông cửa. Lan chạy xuống mở. Một bó hoa ở trước mặt Lan. Là ai vậy nhỉ? Đúng là Hiếu rồi.
- Sao cậu lại ở đây? Cậu làm mình bất ngờ quá – Lan sung sướng không nói nên lời – Mình cứ tưởng cậu còn giận mình.    
- Hoa babies đấy. Cậu cầm đi. Nhưng mà mình không mang sôcôla đâu. Mình xin lỗi.
- Không sao. Cậu đến là được rồi. Mình cứ nghĩ là cậu không tới. Chúng mình vẫn là bạn chứ? Ngoắc tay nào.
- Ừ. Ngoắc tay.
Lan lấy ngón tay út ngoắc vào ngón út của cậu bạn. Họ đã thôi không giận nhau nữa. Giờ họ mãi mãi là bạn của nhau.
- Cậu ăn kẹo nhé. Kẹo me hay kẹo dâu, kẹo bắp – Lan mở hộp kẹo ra lấy đưa cho Hiếu.
- Mình lấy kẹo bắp - Hiếu cười, bảo.
- Được rồi. Để mình lấy cho – Lan nói.
- Thôi, mình về đây. Gặp lại sau nhé.
Lan tiễn Hiếu ra cửa. Lan nói:
- Con gái lớp mình đều sẽ cổ vũ cho cậu trong trận đấu tới. Đừng lo.
- Ừ. Mình về đây.
Lan tạm biệt Hiếu rồi vào nhà. Có một hộp quà. Của ai đây nhỉ? Hiếu có để quên không? Lan tò mò mở ra. Là một hộp sôcôla. Ôi không! Đúng là của Hiếu tặng. Nghĩa là thế nào? Vì ngày tết là ngày Valentine sao? Có nên hỏi rõ không nhỉ?
Lan nghĩ giờ này những đôi tình nhân đã tay trong tay đi chơi tết đấy. Sao mình vẫn còn ngồi đây?  
   
#1
    angelpttl 03.02.2010 00:59:10 (permalink)
    chắc bạn thích viết lách lắm nhỉ?
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9