Tình Ảo
ms.witch 03.02.2010 13:21:11 (permalink)
Chương 1 : Biến Cố
 
Mùa Thu về đây, mưa phùng rơi ….
Tiếng nhạc điện thoại vang lên, bật nắp thì thấy số của bà chị hiện lên, trong đầu thắc mắc :”Quái, giờ này đang dạy không lo dạy mà dư hơi thế không biết, gọi điện sảng tai thế  có việc gì.?” Hơi bực mình nhưng cũng bắt máy nhẹ nhàng :
-         Dạ chị , em nghe.
-         Em ơi, chắc chị chết quá. – Giọng chị Nhàn nghẹn ngào
Tôi cười : - Chị điên à ? Làm chi mà chết ? Nói vớ vẩn với em thì đừng gọi em nữa.
Tôi biết tỏng mỗi lần Chị gọi không ngoài việc than vãn hoặc ghen tuông thì đánh chết Tôi cũng không biết Chị còn việc gì khác nhờ Tôi nữa. Rõ đến khổ với Bà chị “Hoạn Thư”. Trước đây cũng vì máu ghen mà ông chồng “chỉ” xém bị “chỉ” “thiến” mấy lần ấy chứ, thế mà ổng vẫn chứng nào tật nấy. Mà nói đến cái vụ này là do Tôi bày dại “chỉ”. Nghĩ lại thì thấy mình cũng ác, hết chuyện bày mưu lập kế lại “nghĩ kế ấy” chứ. Nhưng thiệt tình lúc ấy chỉ nói đùa thôi, ai dè “bà chị” tưởng thật về hành động ngay. Hên cho Tôi là vụ “ám sát” thất bại thảm hại, nếu không Tôi nhảy xuống sông hoàng hà cũng không hết tội. Lần ấy, ông anh “dzễ” đi du lịch đâu đó với lý do gì đó Tôi cũng chẳng rõ nữa, không biết “ong bướm” thế nào mà “đong” được một “bé” rất ư là mi nhon, nghe kháo là “còn tem” bị ổng “bóc lột” làm sao nó chạy đến nhà bắt đền. Lần ấy ổng lạy sống lạy chết nó vẫn chưa được yên ổn cái thân, phần vì nể vợ phần vì “có lỗi” với nó, thế là ổng đành năn nỉ bà vợ “cứu vớt” đời ổng. Cũng may mắn thay, chuyện đâu còn có đó, con gái bây giờ cũng “ba trợn ” lắm, nhất là “gái mạng”. Chao ôi, chúng đi “đong giai” thấy mà “khủng bố “ luôn.
Theo thôi biết trong Từ điển Bách Khoa Dâm dục học Thăng Long, do Tiến sĩ Killer chủ biên, trang 220 dòng số 10, có viết:
Gái mạng là một thuật ngữ nhằm mô tả những đối tượng thuộc giống cái, có nhan sắc dưới mức trung bình theo tiêu chuẩn Mỹ học Việt nam TCVN 8205, có thời gian vào mạng trung bình lớn hơn 6 giờ/ngày.
Căn cứ vào định nghĩa đã nêu trong Từ điển, chúng ta thấy rằng không thể xếp Thị Nở, một nhân vật kinh điển trong tác phẩm của nhà văn Nam Cao vào tập hợp Gái mạng, mặc dù xét về hình thức,Thị rất giống với gái mạng mà chúng ta vẫn thường hay gặp trên Thăng Long. Cũng có một số nhà nghiên cứu cho rằng, nếu Internet ra đời sớm 50 năm thì rất có thể khi đó nhà văn Nam Cao không cần phải miêu tả Thị Nở; ông chỉ cần dùng một câu: "Thị có sắc đẹp của một gái mạng điển hình" là có thể lột tả hoàn toàn hình thức của Thị Nở.
Còn riêng bọn “giai mạng” thì cũng “đong gái” một cách nhiệt tình. Chúng thường khoe thành tích với nhau rằng nay tao kua được em cỡ “Tiểu Yến Tử” hay dưới tay tao có cả tá em toàn là “super VIP”.
Thế là giai gái cứ “đong “ nhau và “đánh ghen” ầm ầm chảng chảng trên các forum, chít chát như là thật. Cái cô “gái tơ” ấy đánh ghen ngược lại cả chị nữa mới tội chứ, lần ấy Tôi cũng hứng giùm, cho nó xuất đầu lộ diện mà nó có dám đâu. Tôi là thật, nó là ảo thì đương nhiên lời ai nặng ký hơn là biết liền. Đúng là không biết tự lượng sức mình. Tôi không ghét gì mà ghét bà chị này một cái, “điệu chảy nước
 Mà không biết cách điệu., cứ ai bảo diện sao làm vậy, thấy người ta có gì thì se sua, bắt chước cho cái đó mà ôm về một mớ, quăng từ nhà trước ra nhà sau toàn là một mớ phế phẩm, xa xỉ. Tôi mà là chồng Tôi cũng bỏ nữa chứ là chồng chỉ. Tôi khuyên rồi chứ chưa sao , làm đẹp cũng phải biết cách chứ không phải cứ “tri trét cho dày lên khuôn mặt, thì tưởng tượng thôi Tôi cũng muốn ói chứ huống chi ai. Còn nữa, Tôi chúa ghét ai xài nước hoa, ai mà xử dụng nước hoa thì làm ơn “một hai ba “ tránh xa ba mét giùm Tôi. Tôi bẩm sinh dị ứng nước hoa, nói tóm lại không ưa bất thứ mỹ phẩm gì cả. Còn chỉ thì ngược lại, thứ mỹ phẩm gì cũng có. Thế có ngược đời hay không, may lâu lâu gặp chỉ nếu không có ngày Tôi chết vì “ngợp”. Có nhiều lúc lịch sự cố nín thở để khỏi bị “ách xì hơi”, óc cứ nhợn nhợn khi nghe các mùi nước hoa, cái này phải ném “hữu xạ” tự nhiên “hôi” thì đúng hơn. May là nguời như Tôi chỉ có tí tị tì ti giống như một gịot nước của đại dương chứ không các hãng nước hoa nó khóc vì đổ nợ. hi hi, Rõ khổ.Còn nữa, Tôi thường nói : “là phụ nữ thì chị phải tự “oánh giá” lại bản thân mình đi chứ, vừa vừa thôi, đừng có ngước cao quá mỏi cổ, mà nhìn xuống quá thì dễ “đụng cột đèn”, lại không nghe, cứ thích “liếc con mắt bên trái, nheo con mắt bên phải”, đố cha con nào không vấp dây điện lúc đi, cá cái gì tôi cũng chịu. Tội dại gì thế, mà phải chi chỉ xấu đoạ Tôi không nói, cũng xinh đẹp đâu thua ai đâu. Đang miên man trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình thì nghe chỉ thét là mặt Tôi, giá mà không cách ly nhờ bức tường “mobi” thì chắc Tôi gặp phải mưa rồi. Tiếng chị ré lên cứ như heo bị thọc tiết :
- Thanhhhhhhhhh… tao nói gì mày không nghe à ? Mày chị em với tao thế hả ?
Tôi đưa diện thoại ra xa quay mắt nhìn vào nó mà màng nhỉ muốn lủng, chờ cho chị “xổ đồ nhậu” xong Tôi mới lên tiếng :
- Má ơi, chị đi đánh giặc sao mà hăng thế, có gì nói đi.
Chị giọng chán chường : Trời, nãy giờ tao nói tao nghe à con khỉ ?
- Ờ, hình như vậy đó.
Rồi chị lại kể lể :
- Cái con này , Anh của em thật tệ, hết lần này đến lần khác trêu hoa ghẹo nguyệt chị làm ngơ không nói, lần này thì hết thật rồi.. hết rồi…lão ấy theo cái con hồ ly bỏ rơi mẹ con chị rồi.
Tôi lấy làm ngạc nhiên :
- Hở ? Chị nói cái chi ? con hồ ly nào to gan dám đụng vào chị của em, em lột xác nó may áo mặc liền. Mà em nghĩ không ra, con nào mà xấu số thế, bộ nó đui nó mù hay sao không thấy ông nhà chị vừa “hết đát”, vừa xấu đui, vừa dở hơi thế mà theo. Chả lẽ theo ổng vì tiền ? Mà ổng có giàu hơn ai đâu mà theo ? Chị có bị hoang tưởng quá không ? Chắc là đang nói “sảng” chứ gì. Ổng như vậy chị bỏ được thì bỏ đi, tiếc làm gì loại đàn ông đó. Thiếu gì đàn ông ok hơn nhiều, chị thích không em giới thiệu cho, ngon hơn ổng gấp vạn lần. Nếu nhỡ giờ chị sợ nhan sắc không ổn thì  tới em đi, em “rờ tút” chị một tháng thì mười cái mặt ổng cũng lo quay lại xách dép cho chị nữa chứ một mình ổng à. Cố lên chị.
Nghe tôi an ủi chị cũng tạm dịu bớt cơn ghen. Chuẩn bị kể lể nữa thì tôi gạt phăng chặng ngang họng :
- Nè, chị đang ở đâu ? Đợi em làm việc xong em gặp chị nói chuyện , giờ này là giờ làm việc mà chị lại không chú tâm, coi chừng mất cả chì lẫn chài đó.
-  Phải cứng rắn lên, không vì mình cũng vì con, hiểu chưa ? Không nghe lời em thì chị đi chết đi, em không quan tâm. Để hai đứa đó cho em, em gửi viện mồ côi cho nó có anh có chị, có bạn có bè rồi em trợ cấp cho. Hừ..
Không nói thêm ,cúp máy cái cụp. Tôi nghĩ thầm chắc mẫm bà chị đang chưng hửng vì có con em “tàn nhẫn” quá. Chị cũng tội, chơi lâu thế cũng biết tính tôi mà thông cảm, nghĩ chắc đang mùa Tết, Tôi công việc nhiều nên không dám “hó hé” thêm, lỡ đâu Tôi nổi điên Tôi bỏ mặc thì lại khổ nữa, nên cố cắn răng chịu trận thêm vài giờ nữa. Lúc sau Tôi nhận đựoc tin nhắn : “Trưa em ghé “Phố Cổ” đợi chị nhé, chị làm về ghé qua luôn.”
Mấy hôm nay trời cũng bị “tưng tưng” nên cứ sáng mưa, chiều nắng khiến cái đầu của Tôi cũng muốn nổ theo,. Chẳng hiểu dạo này nhớ cái gì trong đầu nữa mà óc cứ quay cuồng, lúc nhớ lúc không. Cái não cứ như mớ nước lỏng, lắc qua thì nó chạy qua, lắc lại thì nó chạy lại, không khéo lại dính ngay cái bệnh mà nghe người ta gọi là “lỏng não” thì có toi không. Mà thôi cũng dẹp ba cái bệnh tật qua một bên, vẫn mặc kệ cho bà chị đứng ngồi không yên, Tôi vẫn nhởn nha chiếc xe rề rà nhìn trời mây nước chừng nào tới thì tới. Cho xe chạy thẳng vào nhà xe, để xe yên vị rồi Tôi thọc tay vào hai túi quần đi vào, cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao. Không ảnh hưởng đến hoà bình thế giới và hoà bình của “tình yêu” Tôi. Vừa vào đến nơi là thâý ngay chị đang chống hai tay tựa cằm , cái mặt hết sổ gạo, nhìn Tôi với con mắt….chán đời. Mà Tôi biết mấy cái bà mà hay chán đời gặp Tôi là hết chán liền, muốn gì Tôi chìu ấy. Muốn bia Tôi gọi bia, muốn rượu Tôi gọi rượu, muốn tự tử Tôi dẫn ra cầu Nhơn Hội, Tôi xô xuống thì yên tâm mà nhắm mắt nha. Mấy bả cũng vài phen hú hồn vì Tôi chơi hẵng thế ấy, cứ la “tao chết mất, tự tự chết quách cho rồi ” thế là Tôi rủ ra ấy, tới nơi, mấy chỉ nhìn xuống đố mà dám chị nào muốn nhảy, thế là hóng gió xong, đi về. Hết buồn.
Trở lại cuộc đàm thoại . Tôi ra tới quán thấy chỉ có mỗi hai chị em nên trút được cái vẻ “nghiêm trang” của mình, ngồi gát chân lên một ghế, còn một ghế tựa lưng. Chị nhìn Tôi quên mất chuyện của mình mà đã mắng :
-         Cái con chi lạ, nhìn mày ai nghĩ mày là sếp nhỉ ? Cứ như một đứa con nít , chẳng chịu ý tứ.
Tôi khoát tay cười :
-         Thôi đừng dạy đời nữa, tôị quá, suốt ngày cứ mang cái mặt “chằm quằm” thấy mà mệt, cho người ta thở tí đi, bắt bẻ hoài. Chuyện chị sao, kể nghe coi có giúp chi được hôn ?
Chị thở dài :
-         Chắc chị chết thật em ơi, anh của em muốn ly dị chị để theo một con ranh không biết tự trọng. Thích xen vào phá hạnh phúc người khác.
Tôi không phản ứng gì hết vì câu này ..hơi ..quen quen :
-         Ờ, rồi sao.
Nó cái gì cũng hơn chị, nghề nghiệp, tuổi tác, sắc đẹp và cả tiền bạc. Mất thật rồi em à.
Tôi vẫn thản nhiên :
-         Ờ, thế nó làm gì hơn chị ?
Chị cũng không rõ, chỉ nghe nó là làm gì cùng nghành với em đó. Chắc em biết nó.
Tôi đang vừa nhấp ly cà phê nghe tới ấy thì sặc vì cười :
-         Ê, chị có bị gì không vậy ? Nói lơ mơ thế sao em biết, cái gì phải rõ ràng chắc chắn nha, nói ẩu là coi chừng nó phang chị em mình một cái là ốm đòn cả lũ. Có chứng cứ gì không ? Em nhờ người điều tra cho, gì chứ chuyện đó em hô biến là “binh đoàn” của em đi mang tin tức về cho chị liền.
Bà chị trề môi “xì” một tiếng rõ dài : Xạo ke, con này dóc.
Tôi vênh mặt : Thì chị cứ thử nói rõ ra em xem nào. Nó làm gì chị mà chị lồng lộn lên thế. Có bắt tại trận không ? Hay lại nổi máu ghen “sảng” hả ? Cái tính chị em lạ gì nào.
Bà chị gãi đầu :  Chị không hiểu dạo này cứ hay bỏ bê mẹ con chị, suốt ngày cứ mạng miết, thơ thẩn với một con hồ ly. Chẳng biết nó bỏ bùa mê thuốc lú sao mà anh của em bán mạng theo nó có chết cho chị không. Nghe anh ấy nói nó hứa cho lung tung hết. Rồi mê tài sản của nó theo nó luôn rồi.
Tôi tròn mắt , sặc sụa : Hở, chị nói cái chi ? Nói lại nghe coi . Con này rõ là điên. Có thèm trai quá thì kiếm “đĩ đực” thiếu gì, lại đi tìm ông già xấu hoắc của chị. Chả ích lợi chi. Nếu là em , em thà chết sướng hơn đi với ông nhà chị. Mà cũng hú hồn cho em, chị thấy anh Tử Bạch của em không, ít ra cũng phải vậy chứ, đang hoàng, lịch sự, và đựoc cái quá ư là đẹp giai, mê tít đi được. hi hi
Bà chị hứ : Ờ, em thì ngon, thế mới xứng chứ. Thì nồi nào úp vun đó thôi.
Tôi cười nịnh : chị cũng thế, em đùa chứ hai người trứoc kia có khác gì một đôi long phụng đâu. Có lẽ cái gì cũng một thời chị nhỉ .
Chị buồn bã, trầm ngâm :
-         Ờ, chị không hiểu sao lại đến mức này. Có cách nào cứu vãn không em.
-         Hôm nào chị thấy có anh ở nhà, gọi em hỏi rõ ràng xem sao . Muốn gì em giải quyết luôn cho. Mà chị à, chắc có gì nhầm lẫn hay sao đó. Đến giờ em còn chưa hiểu ở anh có gì mà con hồ ly đó ưa chứ nhỉ ? Nếu nói yêu mấy bài thơ của anh hay mấy bài viết của anh ấy, thì em ói thật. Ai mà đi yêu vớ vẩn thế. Em chả bao giờ yêu trên thơ cả. Người thật việc thật còn chưa chắc ăn, huống chi ba cái ảo ảnh ấy.
 
Chị vẫn còn chưa chịu nguôi ngoi :
-         Nhưng…..sao lại về đòi bỏ chị.
Tôi ngồi động não : Thế nữa cơ, ông này ăn gan hùm mật gấu rồi à ? Thế thì chị thả ổng đi đi, em dám cá với chị ổng đi ngày trước ngày sau về quỳ xuống lạy chị tha thứ liền đó.
Chị bán tin bán nghi :
-         Ổng là “nguồn thu nhập” chính cho cả gia đình, ảnh đi rồi chị nuôi hai đứa sao được.
Tôi hỏi chị :
-         Chị cần nguồn thu nhập ổng, hay là chị cần ổng ? Nói thật em xem nào ?
-         Chị…chị….không rõ nữa….nhưng có lẽ chị cần cả hai…
Tôi gật đầu : Được rồi, để hôm nào em với chị rình ổng bắt tại trận xem thế nào. Em “oánh ghen” giùm chị ha. Không đẹp mắt không ăn tiền.
Chị nghe Tôi nói cảm thấy an tâm phần nào. Chiều nay hai chị em dẹp hết mọi chuyện qua một bên vào quán karaoke “rống” cho hả dạ. Đó là cách trút bực bội hữu hiệu nhất mà Tôi với chị hay làm. Thế là mất toi nữa ngày làm, đúng là lãng phí thời gian, cái điều mà Tôi ghét nhất.
 
#1
    ms.witch 05.02.2010 00:25:51 (permalink)
    Chương 2 : Thế Giới Ảo
     
    Quăng cái “phạch” mớ tài liệu xuống bàn, nhìn chúng chán nản :
    -Hôm nay tớ đây không quen biết nhà mi ha, nhà mi nằm im đó cho tớ nhờ đi, tớ phắng đi mần chuyện quốc gia đại sự đây.
    Tự nói ,tự cười rồi nhảy tót lên xe phóng vào tịnh xá, kiếm gốc cây có ghế đá, nằm dài ra ghế, chẳng nghĩ gì hết, chỉ nhìn mấy trái xoài lủng lẳng trên đầu, tự dưng muốn hái vài trái xơi.Nghĩ là làm, định leo lên cây hái thì điện thoại lại reo, chị Quý dưới xưởng gọi , giọng chán nản ,Tôi trả lời lười nhát :
    -         Gì nữa trời, em đang muốn yên thân mà chị cứ réo hoài dzậy ?
    -         Em đang ở đâu ? Ghé qua đây nhanh lên.
    -         Việc gì ? Em bận hái mấy trái xoài rồi, lát ghé.
    -         Trời ạ, muốn ăn ra chợ thiếu gì, tự dưng lại đi hái xoài.
    -         Ờ, trèo cây hái ăn nó mới ngon, đi mua thì còn gì thú vị nữa.
    -         Em sung sưóng quá ha, giờ này người ta làm trối chết, em đi hái xoài…
    -         Ờ, thích thế, chị ăn xoài hôn nè ? Hông thì em xơi tất.
    -         Ngu sao không xơi, nhớ hái nhiều cho mấy chị em xơi luôn.
    -         Cái chị này, muốn em bị rượt hả ? Hái trộm đó nha.
    Chị Quý ôm bụng cười, nghe giọng mấy đứa vẳng trong điện thoại :
    -         Nói chị Thanh cứ tuốt hết cây mang về, chỉ có lòng hái thì tụi này có ..bụng…chứa..dzậy.
    Tôi cũng cười : - Chị nhắn mấy tụi nó làm hàng nhanh lên chiều em mang đồ nhậu, ăn không hết là chết với em.
    Quý dài giọng : Vâng, cho chị xin …em định mang cóc ổi  xoài lên tụi này …thi …ma..ra..tông..với cái ..toilet hả ?
    -         Hiểu ghê. Thôi nha, lát ghé.
    Dập máy lại, thì điện thoại lại reo, giọng Chị Nhàn :
    -         Em, thế nào rồi, có gì mới hôn ?
    -         Có gì mà có, chị ở đâu ? Qua đây hái xoài với em.
    -         Ôi, chị nhỏ em quá ha, hùa theo em hái xoài. Tội quá, em làm ơn chững lại giùm chị đi. Sao lúc nào gặp em cũng phá phách hết vậy ? Nói chị nghe lúc nào em nghiêm chỉnh hả.
    -         Ơ, cái chị này hay. Người ta stress muốn thư giản tí, làm gì mà quan trọng thế.
    -         Em hứa giúp chị, thế việc điều tra tới đâu rồi  ?
    -         Chị ở đâu đó, ra đây bảo tí coi. Mua chuộc em đi, em sẽ khai ra cho chị một số thông tin tuyệt vời.
    -         Nhỏ này, mi lại bày trò gì thế.
    -         Hi hi, chả có trò chi cả, tới đây nói. Còn không, chị hãy đợi đấy, khi nào em thích em nói. Ai đau tim biết liền hà.
    -         Ôi, chị thua em, chồng của chị chứ có phải của em đâu nè.
    -         Biết thế là khôn đó. Mau chạy xe tới chùa Bình An đi, em đợi đó.
    -         Trời, con này, đi hái trộm ở chùa à ? Gan cùng mình.
    -         Chị cứ sao đâu, em mà thèm hái trộm ở chùa, xíiii. Nhanh nha, em đợi.
     
    Vừa cúp máy lại nghe điện thoại reo tiếp : Thanh hả ? Chiều mai giúp hộ anh hai tiết, anh có việc bận.
    -         ơ hay nhỉ, thế anh làm gì mà bận việc chứ ? Anh bận việc sao không nói chị giúp. Em mệt, Không giúp.
    -         Cái con bé này, có giúp không thì bảo ?
    -         Không giúp.
    -         Anh em nhờ em, em không giúp, em suốt ngày chỉ biết có Tử Bạch thôi hà.
    -         Anh vô duyên, Tử Bạch của em thì mắc chi đến anh ? Nói đàng hoàng với em, em giúp, nói cái giọng đó thì mặc kệ anh, em không nể ai đâu nha, đừng ỷ làm lớn ăn hiếp em.
    Ông anh thét như quát vào mặt Tôi : Vậy thì từ nay không anh em nữa nhé.
    Tôi cũng ghét cụp máy luôn : Không thì không, tự dưng cái lôi Tử Bạch vào. Tử Bạch không lo chả lẽ Tôi lo cho anh sao, đừng có mơ.
    Bực mình thế nhưng vẫn trèo cây hái xoài, Tôi cũng định mang về, cắt lát rồi làm chén muối ớt, chắc mọi người ngạc nhiên sao không làm mắm đường nhỉ ? Thiệt tình Tôi chả xơi được nước mắm nên chả bao giờ đụng đến. Khổ thân, da gì mà nhạy cảm quá, phải gọi là khác người. Những thứ chị em phụ nữ dùng được thì Tôi lại đặc biệt, không dùng được. Nhưng được cái, trời phú cho một cái là uống cà phê như nước lạnh mà hông bị sao hết trơn, chắc mọi người không tin nhưng gặp rồi sẽ biết. Thiệt ra cũng không phải là kỳ lạ gì, cứ cà phê ngày ba cử, nghệ tươi ngày một ly, cà chua ngày hai ly, sữa tươi ngày ba bịch thì ông nội Tôi cũng cải lão hoàn đồng nữa là Tôi. Hi hi. Nhiều khi xơi bánh sanwich cho tiện, làm thêm thùng mì nữa là ok. Khỏi mất công chợ búa cho khổ thân. Chỉ tội Tử Bạch, anh ấy nhiều lúc muốn dẫn Tôi đi ăn, lại không biết tôi muốn ăn gì. Tử Bạch đi công tác mất tiêu rồi, nếu có ở đây chắc sẽ dẫn Tôi đi O Vĩnh ăn cháo trắng với dưa cải muối. Nói mới nhớ, lúc ấy Tử Bạch tự gọi cho Tôi món ấy, Tôi cũng ngỡ ngàng. Tôi hỏi “sao anh biết em thích món ấy” , anh ấy lại cười : “ờ , thì em đâu có ăn thịt cá, làm sao mà gọi mấy món ấy được”.Vừa mới nghĩ tới Tử Bạch thì đã nghe điện thoại, Tôi nhủ thầm : “giời, cái ông này linh ghê ha, mới nhắcTào Tháo, Tào Tháo tới. Giá như nhắc tiền nhắc bạc thì hay quá, hi hi”. Nhưng mà cái miệng Tôi chanh thì chanh, chua thì chua , cũng tuỳ lúc hà. Thường thì ngọt như đường phèn, bởi vì đây gọi là bệnh nghề nghiệp :
    -         Dạ, em nghe.
    Giọng anh ấm áp : - Em đang ở đâu ?
    -         Xí, người ta đang hái xoài, anh hỏi chi nè ?
    -         Trời ơi, em trèo cây hái xoài hả ? Ôi, bé ơi, em phá quá. Xuống ngay, có việc gì anh chết mất.
    -         Xí, anh làm như người ta yếu bóng vía lắm, đâu dễ chết thế.
    -         Nhớ anh hôn ? Nhớ anh sao không gọi anh ?
    -         Nhớ, người ta nhớ anh lắm, nhưng mà ai dám phiền anh đâu nè…
    -         Biết ngay mà, biết nịnh ghê.
    -         Hứ, em thèm nịnh anh sao ? Nếu anh ở đây, em ôm anh hôn cái liền. Chừng nào về nè, người ta nhớ quá người ta bệnh người ta chết cho anh cô đơn tới già luôn.
    -         Hihi, cho em chết già luôn, anh đi kiếm cô khác.
    -         Biết ngay mà, người ta đâu thương gì em, muốn em chết sớm để có người khác chứ gì, ghétttttttt
    Tử Bạch càng trêu già :
    -         Ờ, ghét nữa đi, chứ không phải em có người khác hả ?
    -         Anh này, chỉ giỏi bắt nạt em, em làm gì có ai chứ ? Anh cứ bỏ em đi mãi, ở nhà người này dòm, người kia ngó, rồi lung tung lên hết. Em không biết đâu, bắt đền đi…
    -         Thôi mà, đừng giận anh nữa mà bé, anh xong việc anh về với em mà…
    -         Nhớ nha, hông thôi người ta bỏ anh luôn….hông chơi với anh nữa….
    -         Ôi chao ôi, cô giáo của Tôi ơi, cô nhỏ em quá đi. Ai mà dám chọc tới em nè ?
    -         Người ta thấy em có một mình, xúm lại ăn hiếp em chứ ai…anh đừng làm bộ không biết, xíiii….
    -         Có chuyện gì nè, kể anh nghe coi…
    Tút tút… điện thoại hết card. Tôi nhún vai, chỉ một lát sau, anh gọi lại :
    -         Kể tiếp anh nghe coi nào.
     Giọng Tôi hài hước : - Buồn lắm anh ơiiiii
    Tử Bạch cũng không kém : Anh hiểu em mà…
    Cả hai ôm bụng cười, Một lát anh mới gắt khẽ : Em thật là, chuyện gì xảy ra cho em ? Anh dạo này công việc nhiều, không quan tâm đến em như trước, nhưng mà em dữ như chằn tinh mà ai dám đụng vào em ?
    -         Xí, đố ai dám trực diện đụng vào em.. phải, không phải em dợt tại chỗ liền. Anh cũng biết, đến Hiệu Trưởng mà em cũng …chẳng ớn thì ai mà em sợ nữa nào. Miếng cơm manh áo của em chỉ bấy nhiêu thôi đó, em còn bỏ huống chi ai.
    -         Thôi sợ cô quá, cô Hai. Cô làm ơn hạ hoả cho tôi nhờ, có gì ?
    Tôi bắt đầu kể lể :
    -         Anh hư quá, chẳng quan tâm chi em hết. Em làm thơ chơi trên mạng, có mấy con giành trai với nhau, chúng be ra đủ chuyện để nói em. Rồi mấy bà ở đâu không biết, bảo em dụ dỗ chồng mấy bả.
    Anh cười : Đúng là cái bọn dở hơi, mà anh hồi giờ có làm thơ đâu mà anh vào nói giúp em. Văn chương em giỏi lắm mà, sao không chửi thẳng vào mặt chúng cho bỏ ghét. Anh mà biết thằng nào là anh giết nó ngay. Dám đụng đến vợ yêu dấu của anh.
    -         Anh vào diễn đàn mà coi, loạn xà ngầu lên. Toàn mấy bài viết nhắm vào phá em không hà. Có tên còn chửi em là con này con kia….anh nghe coi mồm chúng có thối không ? Anh định làm gì giúp em nè ?
    -         Thế thì chờ anh về cưới quách cho xong, ai bảo hỏi hoài mà không chịu cưới chồng, cứ ở vậy bảo sao đàn ông không theo.Còn chửi lây người ta nữa chứ.
    -         Ạ, thì ra anh định bẫy em cưới chồng gấp chứ gì ? xì.. Thì người ta hứa là vợ của anh rồi, cho người ta chơi vài ba năm nữa chứ, em còn muốn học nhiều cái nữa mà..
    -         Anh nói thế thôi, tuỳ em vậy, khi nào chán rồi thì nói anh, anh xắng quần xắng áo rinh em về..
    -         Xìiii, làm như người ta là hàng hoá không bằng…vậy đủ đạn để cưới vợ chưa nè ?
    -         Đạn thì dư sức bắn qua tới Mỹ, nhưng em thích anh cầu hôn em kiểu nào nè ? Á, Âu, Phi, Mỹ….
    -         Kiểu của “tình yêu thời a coòng “. Hihi
    -         Là hoa hồng với một chiếc nhẫn cưới kèm theo một nụ hôn hả ?
    -         Xii, em chơi kiểu độc quyền hà, em thích xài hàng độc quyền cơ. Nhẫn cưới thì tầm thường, kim cương thì chả cần. Nhẫn cỏ thì Mạnh Quỳnh xài rồi. Thôi thì mai mốt anh cứ bỏ vào hộp cầu hôn một “chiếc chìa khoá” là xong.
    -         Em đừng có đùa, chìa khoá tim anh em lấy mất tiêu rồi, còn chìa khoá nhà thôi. Ạ, đựoc rồi… anh hiểu rồi. tuân lệnh bà xã...
    -         Anh à, có chuyện này… chuyện lộn xộn trên mạng, tính sao đây ? Em có bà chị cũng thường bị thế lắm…
    -         Đựoc rồi, để anh điều tra xong rồi giúp em giải quyết. Cùng lắm thì anh tình nguyện làm thơ tặng em luôn. Chịu chưa ?
    -         Hứ, em giờ ghét rồi, không muốn làm thơ nữa, không muốn vào diễn đàn nữa…
    -         Trời ơi, văn chương âm nhạc ăn trong máu của em rồi, em bỏ được mới ghê. Kệ đi em, ai nói gì mặc họ, em cần anh hay cần họ ? Em không làm thơ nữa thì hát cho anh nghe ? Anh ở xa thế này, nhớ em lắm biết hôn cưng ?
    -         Biết rồi, Thì đồng ý là cần anh, nhưng mà em ghét cái thứ láo toét kia lắm. Bọn chúng là một lũ sâu bọ bôi bát nghệ thuật. Em làm thơ cầu cho thơ càng ngày càng muốn nó có hồn hơn, nhưng mà giờ thì một chữ muốn ói cũng không ra…
    -         Bà xã làm thơ cho anh thì cứ làm cho anh, ai hiểu sao kệ họ, anh không quan tâm.
    -         Yêu anh nhất trên đời luôn, thế thì làm thơ cho anh nha. Hôn người ta cái coi nào…
    -         Còn nữa nha, anh dặn nữa, không được chat chít nhiều trên mạng, chỉ chat với anh thôi, biết chưa ?
    -         Biết rồi, không chat với ai hết trơn.
    -         Hồi trước anh thấy em nhiều lắm mà, sao giờ nói không có ai…không tin…
    -         Tin đi mà, em nói thiệt đó..Em rãnh thì chat với mấy bà chị cho vui, còn không thì không có ai hết. Anh cần em kê khai hôn? Em kê khai cho anh nghe ha ?
    -         Ừh, kê khai đi, thế mới giúp em được
    -….mà em nói ra, anh có biết ai là ai đâu..
    -         Em cứ coi thường anh, anh theo dõi thơ em hàng ngày…
    -         À….hoá ra hi hi…có người cũng …ghiền thơ người ta nha….lêu lêu..mắc cỡ…
    -         Cắn vào miệng em một phát bây giờ, ở đó chọc quê anh…Tưởng anh không biết làm thơ hả ? Mai mốt anh làm cho riêng em một tập luôn…
    -         Xì, thơ anh chỉ có em thèm đọc thôi…hihi
    -         Thì chỉ cần em đọc là anh đạt tiêu chuẩn rồi…
    -         Thế anh thử làm cho anh một bài nghe xem…
    -         Nghe nha : Nhớ em không biết làm gì
    Xuống bếp bật bếp chế mì..nhai chơi
    -         Đựoc chưa cưng ?
    -         Hì hì, nhớ khôn ghê nơi….
    -         Thôi anh cúp máy nha…
    -         Không, không chịu…không cho anh cúp
    -         Cho anh cúp máy đi, năn nỉ đó….
    -         Không..cho anh hết tiền điện thoại luôn..
    -         Cho anh cúp đi mà…anh mệt rồi..
    -         Không cho..anh mà cúp là em giận luôn
    -         Cho đi…Em ác quá hà..
    -         Tha cho anh đó….hì hì…
    Anh cúp máy, sờ cái điện thoại mà thấy nó cũng muốn sốt theo Tôi. Nói chuyện dữ quá mà điện thoại nóng ran. Chợt nhớ tới chị Nhàn, thấy chị đang đứng dưới gốc cây tủm tỉm cười :
    -         Hạnh phúc ghê nhỉ ? Nói chuyện với người yêu sao mà ngọt thế. Nói say sưa không còn biết đến ai..
    -         Chị vô duyên, vậy chứ chị yêu chồng chị, chị có nhớ đến ai không nè ?
    -         Con nhỏ này, cái gì cũng cãi được hết trơn, lẻo miệng..
    -         Kệ em. Vừa xơi xoài vừa kể chị nghe.
    Chị cười : - hom nay có hai tiết hà, kiếm nhỏ xem nhỏ có thám thính đựoc chi hôn ?
    -         Có.
    Em có tham khảo một số tài liệu, nói chị nghe :
    “Dạo này có một môn khoa học gọi là “Gái mạng học”. Quá trình diễn tiến là thế này :  Diễn đàn = Giai gái đong nhau -  Đánh ghen online - Viết bài hoành tráng - giai gái lại đong nhau – Gái mạng - một tất yếu của lịch sử forum .
     Trực quan sinh động như trên cho chúng ta thấy một trong muôn vàn thủ pháp đong giai của gái mạng. Tuy nhiên, trên thực tế, thủ pháp này vô cùng thiên biến vạn hóa đến mức chính ngay cả những Hải Đăng lỗi lạc nhất của Thăng Long, những bộ óc tinh túy nhất của trí tuệ Việt Nam vẫn có thể sa bẫy như thường.
    Theo một số học giả, thuật ngữ “Đánh ghen online” này ra đời sau thuật ngữ gái mạng và đong giai một thời gian. Lý do khá đơn giản. Sau giai đoạn đong giai, gái mạng cần trải qua thêm một số giai đoạn khác như: giai đoạn Web cam, giai đoạn offline, giai đoạn phắc nhau, rồi mới đến giai đoạn đánh ghen online.
    Nếu như ngày xưa, hình ảnh đánh ghen được ghi lại trong kho tàng văn học nghệ thuật chỉ là xé quần áo, gọt đầu, cạo tóc, thì đến thời kỳ tiền-internet, đã xuất hiện nhiều chiêu thức đánh ghen hiện đại hơn như: tạt acid, thuê giang hồ rạch mặt, gửi thư nặc danh đến cơ quan đối phương... Nhưng phải chờ đến khi internet xuất hiện cùng với sự ra đời của gái mạng, thông qua những buổi offline, phắc online, những điểm sáng của bốn ngàn năm lịch sử mới bắt đầu thể hiện khả năng sáng tạo vô song trong muôn vàn chiêu thức đánh ghen.
    Bà Triệu Thị Evil, chủ tịch Hiệp hội Gái mạng Liên Thăng Long (bao gồm cả Thăng Long và Hạ Long) đã viết: "Phẩm chất của gái mạng thể hiện qua khả năng đánh ghen online." Thiết nghĩ cũng không sai. Với những gái mạng thuộc thế hệ đầu tiên như Evil, Phan Việt, Thảo Nguyên, Hana vân vân (để bạn đọc có thể hình dung được vai trò của họ trong lịch sử hình thành và phát triển của gái mạng,  xin tạm gọi họ là những Bà Trưng, Bà Triệu online), hình thức đánh ghen chủ yếu là mật thư nói xấu sau lưng. Những hành vi đánh ghen như vậy được thực hiện một cách kín đáo và do đó ảnh hưởng của nó là không đáng kể.
    Chỉ đến thời kỳ gái mạng booming, đánh ghen online mới phát huy được hết tác dụng mạnh mẽ của nó và trở thành một trong phẩm chất quan trọng nhất của gái mạng. Bây giờ giả sử có ai đó lập ra một cái poll với câu hỏi dành cho các nữ member: "Bạn đã bao giờ đánh ghen online chưa?", chúng tôi tin rằng kết quả của câu trả lời có sẽ là 100%. Thậm chí nếu lập poll số lần đánh ghen online, có thể bạn sẽ có được một đồ thị gần giống với đồ thị phân bố tuổi dân số của Nhật Bản với số lần đánh ghen online tương đương với đơn vị tuổi.
    Vậy có những chiêu thức đánh ghen nào? Vì thời gian có hạn chúng tôi chỉ có thể liệt kê ra một vài hình thức tiêu biểu.
    Bạn hãy tưởng tượng mình là một nữ member. Một ngày kia bạn bỗng nhận được một bài phân tích vô cùng hoành tráng của một gái mạng khác về một lỗi... type. Xin chúc mừng. Bạn đã bước vào giai đoạn đầu của một trận đánh ghen online hoành tráng. Tiếp theo đó, bạn sẽ nhận được một PM từ phía đối phương cảnh báo bạn không nên động đến thằng ấy, thằng nọ kẻo có ngày ... đổ máu. Chưa hết. Ngày hôm sau, bạn lại nhận được một PM khác từ một cái nick lạ hoặc, trong đó nick này bày tỏ sự ủng hộ toàn diện về tinh thần với một cuộc chiến hứa hẹn sẽ vô cùng cam go. Nick này cũng hứa hẹn sẽ cung cấp thông tin đầy đủ, cập nhật và chính xác nhất về đối phương. Bạn cảm thấy phấn chấn vô cùng, chả khác gì nhân dân Việt Nam nhận được lời cam kết của Liên Xô trong cuộc trường kỳ kháng chiến vĩ đại. Thế nhưng vẫn chưa đủ, ngày hôm sau bỗng xuất hiện một cái quote lạ hoặc, không có dấu được chủ nick thề là sự thật trăm trăm, nó được reference như một an authentic YM chat. Thậm chí, sự tin cậy của nó, theo như lời của chủ nick, còn đáng tin hơn cả một bài báo khoa học đăng trên tạp chí Nature. Và thế là bạn bắt đầu một cuộc chiến.
    Trong suốt một tuần liền, ngày nào cũng như ngày nào, cứ vào khoảng 9 giờ tối giờ Hà Nội, cho đến 12 giờ đêm, sẽ có khoảng một trăm nick log in vào Thăng Long với mục đích là xem trận tỉ thí của bạn. Chỉ số impact factor của Thăng Long tăng một cách chóng mặt. Toàn bộ các box khác đóng cửa và hệ thống server hầu như hoàn toàn tê liệt vì tâm điểm của sự chú ý lúc này đang nằm ở NTLXX. Sáng hôm sau, giang hồ thi nhau bàn tán hệt như ở quán cóc vỉa hè thời kỳ diễn ra World Cup. Hàng trăm bài xã luận, hàng nghìn bài phân tích những điểm yếu điểm mạnh của từng bên. Thậm chí, theo nhận định của Bộ Nội Vụ, đã có một số dấu hiệu của hành vi cá độ bất hợp pháp và không loại trừ khả năng bán độ của một số thành viên đánh ghen online. Tuy nhiên, câu hỏi muôn thủa vẫn được đặt ra đúng context: "Bằng chứng đâu?"
    Bằng chứng ở đây có thể là những đoạn e-mail viết theo lối Tự Lực Văn Đoàn ca ngợi những điểm sáng bốn nghìn năm lịch sử. Nó cũng có thể là những đoạn chat hoành tráng với những lời ca có cánh kiểu như "anh chỉ yêu mình em, tất cả những đứa khác chỉ là sinh lý". Hoặc nó cũng có thể là bài bút ký gợi nhớ đến Phùng Gia Lộc thời kỳ văn nghệ sĩ cởi trói: "14/5, cái đêm hôm ấy là đêm gì?" Lẽ dĩ nhiên bạn không thể tung ra bằng chứng dễ dàng như vậy được. Nhưng không hề gì, sẽ có rất nhiều người sẵn lòng đứng ra xác nhận đã nhận được những đoạn forward hoành tráng trên. Trong hoạn nạn, chúng ta mới thực sự hiểu lòng nhau.
    Lẽ dĩ nhiên, xem mãi một vở kịch cũng chán và vì thế, dưới sự cổ vũ của đội ngũ TZV, hàng trăm nicks đã ra đời mà mục đích của nó không gì khác là làm hoạt náo hơn buổi đánh ghen. Thử hỏi, đá bóng mà không có khán giả hò hét, đánh trống, chửi nhau thì ai đá làm gì? Có họa điên. Và từ đó, rất nhiều câu chuyện đã được lưu truyền trong dân gian kiểu như "Cái con ấy ấy đấy, hồi sang châu Âu đã từng phắc thằng dở hơi ấy đấy. Mà đi ăn, thằng mất dạy kia còn không cả trả tiền. Công nhận giai phũ thật." Hoặc "Ấy có biết ai là chánh cung nương nương không. Nghe giang hồ đồn là xinh nhắm. Nhưng thấy bảo mâu thuẫn với bà Đông phi." "Bà Đông phi là bà nào nhỉ?" "Thì cái bà hay bốt ảnh lên mạng ấy." "Thế à? Thế ý bà Tây phi thế nào?" "Chả thế nào cả. Bà ấy đang đong một anh super-admin khác. Thấy bảo cũng giàu."
    Cứ như vậy, cho đến khi không còn một thông tin nào được đưa lên nữa thì buổi đánh ghen online kết thúc. Ai về nhà nấy và tất cả chuẩn bị cho một cuộc đánh ghen online hoành tráng khác diễn ra vào cuối tuần sau. Thấy bảo, VTV3 đang cân nhắc mua lại bản quyền truyền hình trực tiếp những trận đánh ghen online. Giá cả chưa được tiết lộ nhưng chắc không rẻ.
     
    Chị nghe một hơi xong lại ngớ người : Hiểu chết liền.
    Tôi giải thích : Như chúng ta biết, không phải diễn đàn nào cũng “đàng hoàng, tử tế” . Nói dễ hiểu là khi thâm nhập thế giới ảo, có nghĩa là ta cũng có một sinh mệnh ở đó. Chúng ta chọn diễn đàn nào thì cũng như chúng ta chọn một đất nước để sinh sống, và những thành viên cũng giống như là con dân dưới ách thống trị của “vua chúa”, nói cho nó sang là như vậy. Giống như vũ trụ, có thế lực bóng tối và thế lực ánh sáng. Những thành viên tham gia, đa số là những người có cuộc sống rất cô độc, hoặc là những người thâm trầm, nhút nhát hoặc là những người đi trên mây, hoặc là chỉ muốn tìm một chốn bình yên để thả bầu tâm sự. Nhưng cuộc sống, “người muôn đấng, kẻ vạn loài. Người năm bảy chục, kẻ vài ba xu”. Thường thì đa số đều thiếu về mặc tình cảm, muốn tìm một chút gì đó chẳng hạn. Qua những bài post, chúng ta có thể đánh giá con người đó thế nào. Đồng ý là không thể đánh giá đúng được, nhưng có một điều, chồn thì sao giấu được đuôi. Có một số người, lợi dụng thế giới ảo này để công kích “kẻ thù” sau lưng, gọi là ném đá giấu tay. Như chị không thích em, chị mượn thế giới ảo này, công kích em thì làm sao em biết là ai, nhưng trước mặt, chị vẫn chị chị em em. Hoặc anh chẳng hạn, trước mặt thì anh chị em , sau lưng cũng không ai biết mà lường. Nhưng dù sống thế nào, thì cái lương tâm nó phải để ra phía trước, nếu cần cứ để lên trên đầu thờ. Những thành viên luôn có những bài post hay, đẹp thì bản thân họ cũng chỉ muốn làm đẹp cho đời, cho người và cho mình . Nhưng số này thì đếm chẳng mấy người. Vì họ cứ nghĩ là chẳng ai biết, nên một mặt là trét phấn tô son, một mặt là nói xấu người khác, gọi là mười kiếp đầu thai chỉ một kiếp làm người, còn lại thì không bằng con đĩ. Cho nên, em cũng là một người bước chân vào thế giới ảo, em cũng hiểu ít nhiều về mọi người. Thứ nhất làm sao, không tổn thương người, thứ hai là không tổn thương mình. Nhưng không phải lúc nào cũng như ý muốn. Giống như chị với anh. Cuộc sống vợ chồng thì tự ở nhà đóng cửa bảo nhau, không được đi bêu rếu ở ngoài đường, dù đó có là thế giới ảo, nhưng cũng là “cái mặt” của mình. “Xấu chàng, thì hổ thiếp”. Trường hợp của chị, anh ấy quá đáng, chị bảo không được thì bỏ đi, không được làm dại nghe chưa ?
    Chị nhăn mặt : cái con này, chị chưa làm gì hết . Đang bối rối, có nghĩ được gì đâu.
    - Chưa làm gì thì tốt. Dạo này em cũng gặp phiền phức trên mạng, nhiều lúc em không muốn vào. Có những lúc em mệt mỏi, định vào xả stress, nhưng bản thân em từ bé, nó có một phản xạ rất tự nhiên. Khi em vào tự dưng thấy căng thẳng hơn, dù em chưa đọc bài viết nào nhưng cũng cảm nhận được sự "khó ở" ,là em lập tức nhảy ra liền. Trước kia có Tử Bạch ở bên, em có làm bài thơ nào đâu. Tại dạo này Tử Bạch cứ đi công tác suốt,em lại làm thơ cho vui. Tử Bạch cũng ghen nhưng em nói rồi, thơ cho ảnh chứ cho ai mà ghen bóng gió. Hôm trước em còn hiểu lầm anh ấy, mắng ảnh xối xả nữa chứ.Nhưng mắng xong, mới thấy mình có lỗi, Vì em hiểu rất rõ Tử Bạch, ảnh yêu thuơng em không hết, dù ghen cũng không đời nào lại mở miệng quát em một câu. Em hạnh phúc vì điều đó, cho nên chị đừng có trách em lúc nào cũng Tử Bạch, Tử Bạch nha. Tình yêu vạn tuế.
    Chị nhún vai : Em nói một tua cuối cùng là ca ngợi người yêu của em à? Chị vẫn chưa hiểu hết ý em. Tóm lại, chúng ta phải làm gì?
    Chị để em suy nghĩ rồi mai trả lời, giờ thì xơi xoài đi. Tóm lại là chúng ta đang tập thành "gái mạng", bước tiếp theo là "đánh ghen online".
    Chị cười : con nhỏ này, đương không đánh ghen online. Mà đánh với ai?
    - Đùa với chị thôi, thật hay ảo, tuỳ tâm. Nếu ta thành thật thì là ở đâu cũng thật, còn nếu ta giả dối thì ở đâu cũng giả dối. Nhưng ở những con người giả dối, thì sự ích kỷ bộc lộ rất rõ, vì vậy chúng ta chỉ cần "nghe mùi" là biết hà.
    - Con này nói ghê, làm như vợ chồng hay sao mà nghe mùi.
    - Trời, chị không biết rồi, văn chương nó cũng có đặc tính riêng của nó à nha. Nói thì nói thế thôi, chứ em chưa nói chuyện với anh, thì làm sao mà biết thực hư thế nào. Cái gì cũng phải từ hai phía, rồi những chứng cứ liên quan, chị mới có quyền "truy tố" ổng đựoc, thậm chí đến cái con "bò" của ổng, luật xử tất. Trừ việc chị không phải vợ anh nên mới ngậm bồ hòn để anh qua mặt. Chứ em hả, thấy màu đó là em ngoảnh mặt làm ngơ liền, không quen không biết. Em cũng bị mấy vụ rồi ấy chứ, Tử Bạch đó. Đào hoa thí mồ, có mấy em dí theo đến nhà em nữa kìa. Còn nhiều người hoang tưởng đến mức cứ ngỡ mình là "vợ" của Tử Bạch, hạch sách cả em. hì hì, nhiều lúc em cũng ghen nhưng nghĩ đi nghĩ lại, em thấy thuơng Tử Bạch hơn, và cũng tức cười nữa, không ghen.
    Chị Nhàn ôm Tôi lại hôn cái chụt : Cưng giỏi quá hà, chẳng gì làm cưng nổi giận đuyược hết trơn. Chị cũng sẽ học như cưng, vì chúng ta là những phụ nữ Việt mà. Phải duyên dáng, nhẹ nhàng, dịu dàng...theo kiểu của những chú..sư tử. Cái gì đáng thì nói, không thì im, vì đàn ông cũng rất ghét phụ nữ "lảm nhảm" bên tai lắm. Đúng chưa cưng?
    Tôi nheo mắt cười : Chị em là dịu dàng ai sánh bằng nào. Vậy mà anh dzễ nỡ lòng nào..chao ôi.. mai em kiếm ổng mới được, tính sổ đời với ổng giùm chị ha.
    Chị lại ôm : Cảm ơn cưng nhiều. Gia đình chị hạnh phúc, cưng muốn chi chị chìu cưng đó.
    Tôi thì thầm nhỏ vào tai chị : Chị chết tới nơi rồi, hi hi, dám bảo em muốn gì chị cũng chìu là chị chán sống với em rồi ha. hihihi
    Lúc nãy chị vỗ trán : chậc, đúng là chị chán sống thiệt rồi bé ơi.hihi
     

     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2010 00:28:27 bởi minhthanh_love >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9